Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 30: Tiếng lòng



Trong lòng Phó Tạ thì suy nghĩ, mắt phượng lại thâm thúy nhìn Hàn Anh chằm chằm, tay không tự chủ vươn ra vuốt vuốt tóc Hàn Anh.

Da đầu Hàn Anh run lên, toàn thân giống như bị điện giật, lúc này thân thể cũng có chút mềm yếu, ngay cả đôi mắt cũng ngập nước.

Đang lúc lúng túng, giọng nói Tẩy Xuân truyền vào: “Cô gia, cô nương, bây giờ dọn cơm sao?”

Phó Tạ như không có việc gì thu tay về.

Hàn Anh thấy thế lại thở dài một hơi.

Qua mấy lần thực hành, nàng phát hiện chỉ cần Phó Tạ sờ vào hai vị trí trên cơ thể nàng, đó là mái tóc dài của nàng và trước ngực nàng, thân thể của nàng liền mẫn cảm dọa người, sẽ động tình, đồng thời còn tiết ra dịch thể có mùi thơm ngát...

Như vậy thì xấu hổ quá...

Dùng cơm trưa xong, Hàn Anh không có ý định lưu lại, liền đứng dậy cáo từ.

Nàng có một loại tính cách đó là một khi ra quyết định liền không chút do dự mà quyết đoán thực hiện, mặc dù nàng cũng có chút lưu luyến đối với Phó Tạ.

Phó Tạ luôn luôn quả quyết, lúc này cũng không biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra với mình, thấy Hàn Anh phải rời đi, trong lòng lại có chút lưu luyến.

Hắn Trầm ngâm một lát rồi nhìn Hàn Anh: “a Anh, ta đang muốn đi điện Tiền Ti, vừa vặn tiện đường tiễn muội trở về.”

Hàn Anh nghe vậy liếc hắn: “Ca ca, không tiện đường mà!”

Phó Tạ: “...” khuôn mặt tuấn tú của Hắn lần nữa đỏ lên.

Dáng vẻ Phó Tạ xấu hổ quá dụ hoặc người xem, làm tim Hàn Anh đập rộn lên.

Thấy bên trong nhà chính không có người, Hàn Anh liền quyết định thỏa mãn chính mình.

Nàng nhẹ nhàng bước liên tục đến trước người Phó Tạ, duỗi ra hai tay vòng qua eo của Phó Tạ, sau đó dán khuôn mặt trên lồng ngực Phó Tạ.

Phó Tạ muốn ôm nàng, nhưng lại sợ chạm phải bộ ngực no đủ của Hàn Anh, nhớ tới Hàn Anh sợ đau, cuối cùng vẫn không dám ôm, hắn sợ sẽ siết đau Hàn Anh.

Sau khi buông Phó Tạ ra, đầu tiên là Hàn Anh ngửa đầu híp mắt cười cười với Phó Tạ, ngay lúc Phó Tạ tâm thần mê loạn, nàng nhanh như chớp thò tay sờ soạng phần bụng của Phó Tạ một cái, sau đó nhanh chóng nhảy ra xa.

Phó Tạ: “...”

Mặt của hắn lại đỏ nữa rồi.

Hàn Anh vui sướng hài lòng đội cái mũ Tẩy Xuân chuẩn bị cho mình, nơi nàng mới chạm tới rõ ràng là mấy khối cơ bụng của Phó Tạ!

Bởi vì buổi chiều Phó Bình mới ra khỏi thành, cho nên lúc này còn đợi ở bên ngoài. Hắn dẫn chủ tớ ba người Hàn Anh từ hậu viện về Mặc Hương các, cầm theo lễ vật hắn cho người đặc biệt chuẩn bị cùng với giấy, bút mực lão bản đã sớm chuẩn bị tốt mới rời khỏi Mặc Hương các.

Chiếc xe đưa đón Hàn Anh đã được xa phu chạy tới bên ngoài Mặc Hương các, kỵ binh Phó quân đi theo Hàn Anh cũng đang chờ bên ngoài rồi.

Sau khi trở lại phủ Hoài Ân hầu, Hàn Anh đi vào tây viện trước, lười biếng nằm giường gấm, vừa suy nghĩ vừa nhìn Nhuận Thu và Hoán Hạ mở lễ vật Phó Bình chuẩn bị ra, thấy bên trong có mấy cái hộp nhỏ điểm tâm tinh xảo của Lãm Nguyệt Lâu, trước hết mời Từ ma ma đi chọn mấy món.

Thấy Từ ma ma chọn mấy món mính thích rồi, Hàn Anh không quan tâm nữa chỉ lo liên miên nói chuyện với Từ ma ma, bảo Tẩy Xuân căn cứ vào dặn dò của mình ở trên xe phân chia lễ vật cho Hàn Bội, Hàn Diễm và Hàn Linh, còn Hoán Hạ thì phân chia điểm tâm tinh xảo của Lãm Nguyệt Lâu cho Thái phu nhân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân.

Tẩy Xuân nhớ rõ phân phó của Hàn Anh, đặc biệt lấy một hộp son phấn tử mạt lỵ cực đắt tiền của các nương nương trong nội cung bỏ vào trong một hộp son phấn người bình thường hay dùng, sau đó lấy tới cho Hàn Anh nhìn.

Hàn Anh nhìn qua một lần, rất là hài lòng, liền dẫn Tẩy Xuân, Sấu Đông và hai tiểu nha đầu mang theo lễ vật đi Khánh Thọ Đường.

Lúc này lão thái thái vừa ngủ trưa dậy, trong Khánh Thọ Đường phi thường náo nhiệt.

Thái phu nhân dựa vào gối lệch qua trên giường gấm, nghe Hàn Bội bên cạnh bà nói giỡn, đại nha hoàn Mai Hương cầm chùy mỹ nhân gõ chân cho bà.

Nhị phu nhân Phương thị và Tam phu nhân Trâu thị mỉm cười ngồi ngay ngắn ở tường gấm phía tây, nịnh nọt Thái phu nhân.

Hàn Diễm và Hàn Linh ngồi dựa vào thành ghế, cũng sáp đến nói chuyện.

Khi Hàn Anh đi vào, trong chớp mắt chánh đường lập tức yên tĩnh lại, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía Hàn Anh.

Hàn Anh đi ra ngoài gặp riêng Phó Tạ, thật ra là có chút chột dạ. Nàng có một kinh nghiệm càng chột dạ, trên mặt càng phải tỏ ra bình tĩnh, như vậy mới có không bị người hoài nghi.

Vừa nghĩ như thế, Hàn Anh liền ổn định lại, cười dịu dàng tiến lên trước thỉnh an Thái phu nhân, chào Nhị phu nhân và Tam phu nhân.

Bởi vì mọi người đang đang nói chuyện phiếm, Hàn Anh ngồi xuống ghế bên cạnh Hàn Diễm, một bên cùng Hàn Diễm Hàn Linh nói chuyện, một bên vểnh tai nghe Hàn Bội và Thái phu nhân quấy rầy lẫn nhau.

Cũng không lâu lắm nàng liền nghe được nguyên nhân, bởi vì cúc uyển ở hậu hoa viên phủ hoài ân hầu nở hoa cúc tím, Hàn Bội muốn ngày mai ở hậu hoa viên tổ chức tụ họp ngắm hoa, mời khuê tú thế giao đến đây ngắm hoa.

Thái phu nhân khăng khăng nói thời gian quá gấp, không kịp chuẩn bị, liên tục không đáp ứng.

Lập tức Hàn Bội nhào vào trong ngực Thái phu nhân quấn, làm nũng: “Tổ mẫu, tổ mẫu! Đợi trong nhà chuẩn bị xong, hoa cúc tím cũng trơ trụi rồi, còn thưởng thức gì nữa!”

Hàn Anh nghe vậy giật mình, ngón tay lặng lẽ nắm chặt khăn.

Thái phu nhân hiểu rõ Hàn Bội nhất, lập tức nói: “Được được được! Ngươi và mẫu thân ngươi thương lượng đi, chỉ cần mẫu thân ngươi đồng ý đặt bàn tiệc Lãm Nguyệt Lâu là được!”

Hàn Bội liền vừa nhìn về phía Nhị phu nhân.

Nhị phu nhân tất nhiên là không đành lòng làm trái ý con gái yêu rồi, lập tức đồng ý.

Hàn Anh thừa cơ mỉm cười đứng lên nói: “Nói đến Lãm Nguyệt Lâu, hôm nay con có mang về cho Thái phu nhân, Nhị thẩm và tam thẩm mấy món điểm tâm Lãm Nguyệt Lâu!” Lại chỉ thị Tẩy Xuân và Sấu Đông cầm lễ vật của mọi người tới, tự mình dâng lên.

Nàng chuẩn bị lễ vật cho Thái phu nhân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân chính là bánh ngọt đặc biệt của Lãm Nguyệt Lâu.

Cho Thái phu nhân chính là hộp bánh ngọt phù dung của Lãm Nguyệt Lâu, chuẩn bị cho Nhị phu nhân Phương thị là một hộp món điểm tâm cuộn bơ xốp giòn, chuẩn bị cho Tam phu nhân Trâu thị là một hộp bánh hoa quế nhân hạt dẻ.

Thái phu nhân bởi vì tiểu Phó đại nhân cực kỳ coi trọng Hàn Anh, cho nên đối với Hàn Anh cũng có chút vài phần kính trọng, tuy rằng không thật lòng yêu thương như đối với Hàn Bội, nhưng đối với Hàn Anh cũng là vẻ mặt hiền lành, chỉ thị Mai Hương mở hộp ra cho mọi người thưởng thức.

Nhị phu nhân tiếp lễ vật, cười nhạt một tiếng: “Nhị cô nương quá khách khí!”

Ngược lại là Tam phu nhân Trâu thị có chút khách khí, đứng dậy cười tiếp lễ vật: “A Anh có lòng rồi, đa tạ!”

Trâu thị khách khí, Hàn Anh cũng rất khách khí, cười đùa hai câu liền chỉ thị Tẩy Xuân Sấu Đông lấy ra lễ vật chuẩn bị cho Hàn Bội, Hàn Diễm và Hàn Linh.

Cho Hàn Bội chính là hộp son phấn tử mạt lỵ đựng trong hộp giấy cực kì bình thường, cho Hàn Diễm là một hộp trang sức mạ vàng bằng gỗ cây tử đàn, cho Hàn Linh chính là dùng hộp gấm Trầm Thủy hương.

Hàn Bội thấy lễ vật cho Hàn Diễm và Hàn Linh đều được đóng gói trân quý, hoa lệ hơn của mình rất nhiều, nhất là lễ vật cho Hàn Diễm, không khỏi vừa tức vừa hận, cố gắng nhịn cả buổi, cuối cùng thấy Hàn Anh và Hàn Diễm Hàn Linh nói cười vui vẻ, thân mật vô cùng, liền không chịu nổi rồi, chua xót nói: “Nhị muội muội đối với Tam muội và Tứ muội thật hào phóng!”

Hàn Anh nghe vậy, lập tức đứng dậy vẻ mặt ủy khuất: “Thì ra là Đại tỷ tỷ ghét bỏ lễ vật của muội?” trước tiên nàng phải chụp mũ trên đỉnh đầu Hàn Bội.

Hàn Bội: “...” Người này nói chuyện cũng quá thẳng thắng mà?!

Hàn Anh đam mê diễn kịch, khó được có cơ hội làm diễn viên, tất nhiên là phi thường chuyên nghiệp. Trong ánh mắt của nàng tràn đầy ủy khuất, trước hết là nhìn thoáng qua Thái phu nhân bên kia, tiếp theo tiến lên một chút cầm hộp son phấn bị Hàn Bội để ở một bên trên bàn nhỏ lên, sau khi mở ra dạo qua một vòng cho mọi người xem: “Đây là son phấn thượng phẩm ở Phẩm Hương Trai Kinh Thành sản xuất, ngay cả nương nương, công chúa trong cung cũng dùng cái này, nghe nói Hán Thọ công chúa vừa sai người đưa hai hộp vào! Muội cố gắng lằm mới mua được tặng cho Đại tỷ tỷ, nếu Đại tỷ tỷ không thích, muội cũng không miễn cưỡng Đại tỷ tỷ, Sấu Đông lấy về đi!” vẻ mặt nàng ảm đạm, tiện tay đưa hộp son phấn cho Sấu Đông.

Sấu Đông và Hàn Anh phối hợp vô cùng ăn ý, lập tức nhận lấy hộp son phấn, vẻ mặt tiếc hận liên tục thở dài: “Ài, son phấn quý trọng như vậy, nô tài đặt ở nơi nào đây? Vừa vặn ngày mai trong phủ muốn mời nữ khách ngắm hoa, đặt ở trên kệ nhà chính ngắm cũng được!”

Khuôn mặt Hàn Bội đỏ bừng, oán hận trừng mắt Hàn Anh, tức giận mà không nói gì.

Nhị phu nhân thấy con gái không chịu thua kém như thế, lại bị một chiêu lừa lọc của Hàn Anh, lập tức cười nói: “A Anh, Đại tỷ tỷ con tính tình ngay thẳng, Nhị thẩm thay nàng xin lỗi con!”

Hàn Anh giống như cười mà không phải cười nói: “Nhị thẩm nói rất đúng!”

Quay đầu nói với Sấu Đông: “Nha đầu ngươi thực bướng bỉnh!”

Sấu Đông quỳ gối đáp “Vâng”, cười hì hì cùng Tẩy Xuân lui xuống.

Hàn Bội thấy mẫu thân nhìn mình chằm chằm, đành phải đứng dậy nhìn Hàn Anh vái chào: “là do tỷ tỷ lỗ mãng, Nhị muội muội so đo với tỷ tỷ!”

Thấy Hàn Bội luôn luôn kiêu ngạo đã chịu thua rồi, Hàn Anh liền đỡ lấy, phân phó Sấu Đông: “Son phấn này nghe nói cũng không tệ lắm, cất vào của hồi môn của ta đi!” Nàng biết rõ tính cách Hàn Bội, hay bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nàng mà mềm yếu, chắc chắn bị Hàn Bội cỡi trên đầu, còn không bằng hợp thời đánh trả, cho Hàn Bội còn có chỗ kiêng kị.

Sau khi Hàn Anh rời khỏi, Phó Tạ quay về đông Thiên viện thay đổi công phục, dẫn theo Phó Tĩnh và Phó Trữ cưỡi ngựa đi nha môn điện Tiền Ti.

Đến nha môn điện Tiền Ti, Phó Tạ không trực tiếp thăng đường, mà là dẫn theo Phó Tĩnh Phó Trữ đi tuần tra.

Hắn vừa tuần tra đến phòng ký tên, liền gặp mấy tiểu quan cầm hồ sơ qua lại.

Tiểu quan nhận ra thiếu niên trưởng quan, đều là cả kinh, vừa muốn lên tiếng hành lễ lại bị Phó Tạ ngăn lại, hắn khoát tay áo, tiếp tục chắp tay mà đi.

Hắn không muốn xem thuộc hạ ở trước mặt hắn phô bày ra mặt tốt nhất, nói trắng ra là hắn nhìn thấy người thật việc thật ở nha môn điện Tiền Ti này.

Khi đi đến trị sự phòng, Phó Tạ nghe được bên trong có người ở nói chuyện phiếm, dường như nhắc tới “ liêu bắc” “ hủy cây cỏ ngũ cốc “ nghe những chữ này lập tức toàn thân rét lạnh, liền đứng ở bên ngoài nghe vài câu.

Phó Tạ có một bản lãnh người người không biết, đó là hắn có trí nhớ phi phàm, nếu như gặp qua một người và nói chuyện với đối phương, sau này chẳng những có thể nhớ kỹ tên người này, còn có thể nhận ra người khuôn mặt này, có thể nghe ra giọng nói người này.

Giọng nói mấy vị nói chuyện phiếm bên trong hắn đều có ấn tượng, đúng là bốn vị Đô Ngu Hầu dưới trướng hắn.

Trong đó một vị thở dài nói: “Nước nghèo không đáng lo lắng, chỉ có lòng dân tan rả, là do lo được lo mất quá nhiều. Hôm nay Đại Chu chúng ta cường địch vây rình tứ phía, thế nhưng triều đình từ trên xuống dưới đều chỉ biết dùng tiền cống hàng năm để trao đổi bình an nhất thời, đã quên vùng biên giới bị Liêu binh và bộ tộc Tháp Khắc dùng hành động hủy cây cỏ ngũ cốc để giết dân chúng! Không đếm xỉa đến Hoài Ân hầu đã dùng hai vạn binh lực hết lòng trấn thủ Nam Hải!”

Người này lại than thở một tiếng, nói: “Đáng tiếc cho thiên tử chúng ta, chỉ biết sa vào tửu sắc khoe khoang uy phong, Liêu quốc chiếm lĩnh của ta mười sáu châu, không biết chuẩn bị chiến tranh lấy về, lại luôn mồm muốn tích lũy bạc đi chuộc lại mười sáu châu, mỗi năm gia tăng thuế má, khiến cho dân chúng lầm than quan bức dân phản!”

Ba người khác nhao nhao khuyên can: “Vũ huynh, đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng!”

Phó Tạ nghe được cảm xúc phập phồng, trực giác mách bảo người này đang nói ra tiếng lòng của mình.

Hắn nhận ra người nói chuyện đúng Đô Ngu Hầu Võ Doãn Trạch dưới trướng hắn.

Phó Tạ hít sâu một hơi, nhớ kỹ tên Võ Doãn Trạch, lặng lẽ đi ra.

Một người nếu muốn muốn làm đại sự, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân thậm chí lực lượng của gia tộc là tuyệt đối không được, cần phải chọn hiền tài trong thiên hạ, làm chuyện thiên hạ, phân chia trách nhiệm rõ ràng, làm hết năng lực. Đây mới là gốc rễ của đại sự.

Một ngày nào đó, hắn muốn đưa những người này vào dưới trướng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.