Hôm nay Hàn Anh mặc váy dài xanh nhạt, màu sắc mềm mại, mà vài giọt nước trà màu nâu bắn tung tóe lên nhìn rất rõ ràng.
Lúc nha hoàn mặt tròn nói chuyện, Hàn Anh đã cúi đầu xem xét váy của
mình, nghe đối phương nói như vậy, nàng ngẩng đầu cười tủm tỉm nói:
“Không có gì đáng ngại, không cần sửa sang lại!”
Hàn Linh nhìn nhìn váy Hàn Anh, vừa nhìn về phía Hàn Anh, bởi vì không
biết tỷ tỷ có ý định gì, liền đứng ở một bên mỉm cười không nói.
Nha hoàn mặt tròn cười làm lành nói: “Thế này sao được... quy củ Quốc Công Phủ rất lớn, nếu bị ma ma biết, nô tài sợ...”
Thấy vẻ mặt nha hoàn hoảng loạn, Hàn Anh không khỏi muốn cười: lúc này
trong khách sãnh trống rỗng không có mấy người, thế nhưng nha hoàn này
hết lần này tới lần khác cứ đi qua đi lại bên cửa sổ vắng vẻ này, hơn
nữa còn trùng hợp lảo đảo một cái, đúng lúc hắt nước trà lên người nàng, chuyện này có bao nhiêu là trùng hợp?
Nàng híp mắt cười: “Thật không cần!”
Tiếp theo Hàn Anh liền nói sang chuyện khác. Nàng nhìn Hàn Linh: “Vừa
rồi ngươi nói thêu mẫu Đơn có thể dùng màu đỏ và màu tím để làm nổi
bật, chỉ là màu đỏ và màu tím đều là màu sắc có chiều sâu và độ sáng
tương đối cao, màu đỏ phối tím so với... Ta không dám phối màu như vậy
đâu!”
Nàng tuy rằng đã lược bỏ hai chữ cuối cùng, thế nhưng là Hàn Linh vẫn
nghe ra, che miệng mà cười: “"Màu đỏ phối tím so tài với cứt chó" đúng
không? ma ma châm tuyến cũng đã dạy như vậy đấy!”
Hàn Anh cũng cười.
Nha hoàn mặt tròn kia có chút không hứng thú, liền cúi đầu hành lễ, bưng khay lui xuống.
Hàn Anh liếc nước trà màu nâu trên tường trôi xuống, trong ánh mắt hiện
lên một vòng suy nghĩ sâu xa: Phó phu nhân bắt đầu hạ thủ rồi sao? Hy
vọng là mình đã suy nghĩ nhiều.
Hàn Linh giương mắt nhìn một vòng, thấy chung quanh không có người nào,
liền thấp giọng nói: “Nhị tỷ tỷ, nha hoàn này sợ là cố ý đó, tỷ phải cẩn thận một chút!”
Hàn Anh “ừ” một tiếng, nói: “Ta hiểu được.”
Hàn Linh thở dài, nói thật nhỏ: “Công phủ này cũng không tốt đâu!” Người còn chưa có gả tới đây đã hắt nước bẩn rồi, không biết sau này sẽ thế
nào!
Hàn Anh nhìn ngoài cửa sổ: “Hầu phủ chúng ta không giống như thế sao?”
Giống nhau ẩn chứa một đám không sạch sẽ, như một đám nữ nhân lục đục
tranh giành nhau vậy...
Trên mặt Hàn Linh hiện ra vẻ ảm đạm.
Thấy bầu không khí đông lạnh, Hàn Anh muốn bầu không khí sinh động, nàng mỉm cười hỏi Hàn Linh: “Tứ muội, có muốn cài hoa lụa lớn không?” Nàng
lấy tay dựng lên một vòng tròn xấp xỉ khuôn mặt người.
Hàn Anh dương dương đắc ý nói: “Muội khoan hãy nói, chỗ của ta thật sự
có làm ra hoa lụa lớn như vậy, sau khi hồi phủ, ta sẽ tặng muội một đóa, mọi người cài lên sẽ rất thú vị!”
Nghĩ đến trên búi tóc Hàn Anh cài một bông hoa lụa lớn bằng khuôn mặt người, Hàn Linh không khỏi mỉm cười.
Phó Du, Hàn Diễm và Tống Di các nàng vừa vặn tới đây, thấy hai tỷ muội
cười vui vẻ, Tống Di cười hỏi: “Chuyện gì mà cười vui vẻ dữ vậy?”
Hàn Linh và Hàn Anh cũng nở nụ cười.
Phó phu nhân đang phòng ngủ trong nhà chính thay y phục chuẩn bị đi ra
ngoài tiễn khách, được Phục Linh hồi báo, không khỏi tức giận: bước đầu
tiên không thuận lợi, mấy bước phía sau cũng không thực hiện được nữa!
Nhưng hôm nay nàng ta lo lắng cho chất tử Thôi Kỳ, không muốn lại gặp phiền phức.
Phó phu nhân sửa sang lại lễ phục cáo mệnh, lệnh cho Hoàng Liên và Đinh
Hương lui xuống chỉ để Phục Linh hầu hạ thay y phục, lúc này mới thản
nhiên nói: “Lúc này coi như xong, sau này hãy nói tiếp!”
Phục Linh đáp “Vâng”, tiến lên một bước giúp Phó phu nhân đỡ trâm cài
loan phượng khảm ngọc trên đầu, nói: “Phu nhân, trâm cài loan phượng này là Quốc Công Gia tặng à? Lộng lẫy tinh xảo, thật sự làm tôn lên thân
phận của ngài!”
Phó phu nhân cười cười, nhưng vui vẻ không chạm tới đáy mắt, mắt hạnh
đảo qua bộ giường bằng gỗ đàn hương trong phòng ngủ, bàn trang điểm gỗ
đàn hương, giường quý phi gỗ đàn hương... từ khi nàng gả tới đây, tất cả đồ dùng trong nhà đều là gỗ đàn hương, cho dù nàng cố ý thay đổi, không bao lâu vẫn bị đổi thành gỗ đàn hương.
Thành thân hơn mười năm, thời gian nàng và trượng phu cùng một chỗ vẫn
chưa tới một tháng, mắt nhìn thứ nữ thứ tử được di nương sinh ra, đáng
tiếc nàng một đứa cũng không có…
Nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng đầy tràn oán độc, một tiếng “Két” trầm
thấp vang lên, móng tay sơn đỏ móng tay trên bàn trang điểm đã gãy một
đoạn.
Phục Linh: “Phu nhân!”
Phó phu nhân cúi đầu nhìn móng tay gãy của mình: “Lấy móng giả[1] tới đây!”
[1] Móng giả: Loại móng giả thường được đeo ở đầu ngón tay, khá dài và nhọn.
“Vâng.”
Sau khi Trở lại phủ hoài ân hầu, Tam phu nhân Trâu thị dẫn theo ba tỷ muội Hàn Anh đi Khánh Thọ Đường thỉnh anThái phu nhân.
Trong Khánh Thọ Đường có chút tĩnh lặng, Thái phu nhân nằm nghiêng trên
giường gấm chợp mắt, Mai Hương và Hà Hương quỳ ở một bên đấm chân, hầu
hạ Thái phu nhân.
Thấy đám người Trâu thị đi vào, Mai Hương cười nói: “Bẩm Thái phu nhân, Tam phu nhân Nhị cô nương đã trở về!”
Đám người Trâu thị vội vàng tiến lên hành lễ.
Thái phu nhân mới mở hai mắt ra dặn dò Trâu thị: “Ngươi lưu lại, bảo tỷ
muội mấy đứa trở về đi!” bà phải cùng Trâu thị nói chuyện hôn sự của Hàn Diễm rồi.
Từ ma ma biết Hàn Anh đã hồi phủ rồi, đã sớm ở cửa lớn tây viện trông
ngóng rồi. Thấy Hàn Anh dẫn theo Tẩy Xuân trở về, bà vội vàng chạy lên
trước chặn ngang ôm Hàn Anh ở trong ngực: “cô nương của ta, con trở về
rồi!”
Sau khi vuốt ve mộ hồi, xác định Hàn Anh không có việc gì, lúc này bà
mới yên lòng lại, đi vào trong viện cùng với Hàn Anh, vừa đi vừa nói:
“ôi, lần tới để cho mama đi theo với, dẫn thêm mấy nha hoàn nữa...”
Hàn Anh không khỏi nở nụ cười, liếc nhũ mẫu: “ma ma, loại Hào Môn thịnh
yến này, quy củ là mỗi khách nhân chỉ có thể mang một nha hoàn, với lại
nha hoàn cũng không thể vào bên trong hầu hạ!”
Từ ma ma có chút mất mát mà “Nha” một tiếng.
Hàn Anh thấy trên mặt Từ ma ma mất mát, liền cười dịu dàng cầm chặt tay Từ ma ma: “ma ma, con đói bụng!”
Lại làm nũng nói: “cả ngày hôm nay con chưa ăn gì hết...”
Từ ma ma như tiếp thánh chỉ, liền nói ngay: “Muốn ăn cái gì? ma ma đi chuẩn bị cho con!”
Lời còn chưa dứt, đã quay sang dặn dò Hoán Hạ đi cùng bà ra đón cô nương: “Nhanh đi phòng bếp nhỏ bảo các nàng nhóm lửa!”
Hoán Hạ thanh thúy lên tiếng, lui xuống.
Hàn Anh cảm giác lúc này nàng đói bụng đến mức có thể sống nuốt một cái
đầu bò, vội nói với Từ ma ma: “ma ma, không phải buổi sáng người đi bến
tàu mua sò sao? Vậy người làm món sò rang ớt đỏ bằng nồi đất cho con đi! người làm nhanh một chút nha!”
Từ ma ma đáp ứng, dặn dò Nhuận Thu hầu hạ Hàn Anh, bà thì vội vàng đi tới phòng bếp nhỏ ở phía tây.
Hàn Anh miễn cưỡng nằm trên giường gấm nửa ngày, vừa mới vào phòng ngủ
thay đổi y phục, còn chưa kịp buộc váy lại, đã nghe thấy vị cay thơm củ
món sò nồi đất từ nhà chính truyền tới, vội vàng buộc váy đi ra ngoài,
phát hiện Từ ma ma đã dùng khay bưng nồi đất đi vào nhà chính, đang bày
muỗng đũa.
Từ ma ma thấy Hàn Anh cầm lấy chiếc đũa muốn ăn, vội nói: “Cô nương,
đừng nóng vội, chờ ma ma lựa ra bỏ vào chén nhỏ, như vậy mới nguội nhanh được!”
Hàn Anh nếm thử một miếng, sợi mì trơn bóng cùng với nước canh thơm
ngon, đúng là hương vị quen thuộc ở Ngọc Khê, liền vừa ăn vừa khen không dứt miệng: “ma ma, người làm mì ăn ngon quá, tương lai bất luận con ở
đâu đều phải dẫn theo người!”
Từ ma ma giúp nàng vén tóc xõa ra sau tai, nói: “Tương lai của ta không phải chính là muốn cả đời đi theo cô nương sao?”
Lại nói: “Phu nhân nói "Ăn không nói “ đợi cô nương gả vào Quốc Công Phủ rồi, lúc ăn cơm sẽ không thể nói chuyện!”
Nói xong bà cũng hiểu được những lời này không cần dặn dò, bởi vì cô
nương nhà mình cho dù ở trước mặt phu nhân khi dùng cơm lúc cũng rất quy củ vô cùng yên tĩnh, chỉ có ở trước mặt bà mới có thể buông lỏng như
vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ ma ma càng thêm thoải mái yêu thương, cười
tủm tỉm nhìn Hàn Anh nói: “Hôm nay vị Vương ma ma trong cung đến quản
thúc đại cô nương, cưỡng chế bắt học quy củ tròn một ngày, nghe nói cuối cùng đại cô nương giận muốn điên lên, nhưng lại không thể làm gì!”
Hàn Anh nghe vậy, ngẫm lại dáng vẻ Hàn Bội khi bị vị Vương ma ma nghiêm túc kia đàn áp, không khỏi bật cười.
Súc miệng xong, Hàn Anh trở về phòng ngủ, dựa gối mềm nằm trên giường
nghỉ ngơi một lát, đợi suy nghĩ ổn trọng rồi, lúc này mới dặn dò Từ ma
ma: “ma ma lặng lẽ dẫn theo mấy người Tẩy Xuân sửa sang lại mấy kiện
hành lý lớn, ngàn vạn lần đừng để cho người ngoài phát hiện, chuẩn bị
sẵn sàng sẽ xuất phát quay về Liêu châu.”
Từ ma ma trước kinh sợ sau lại vui mừng, nói: “Cô nương không cần lo
lắng, từ khi cô nương sàng lọc tuyển chọn, trong viện chúng ta hôm nay
đều là người từ Ngọc Khê mang tới, cảnh giới rất nghiêm, bình thường sẽ
không truyền ra đâu!”
Hàn Anh “ừ” một tiếng, tiếp tục suy nghĩ.
Từ ma ma đi ra ngoài cùngTẩy Xuân thương nghị, sau đó đi vào phòng ngủ
thưa lại với Hàn Anh, lại phát hiện Hàn Anh đã co rúc người ngủ mất rồi.
Bà cười lắc đầu, lấy một cái áo ngủ bằng gấm, nhẹ nhàng đắp lên người
Hàn Anh, lại giúp nàng đem đổi gối mềm thành gối đầu, lúc này mới rón
rén đi ra.
Phó Tạ quan sát Trần Hi, trong lòng một chút cũng không tin hành vi thường ngày của Trần Hi.
Hắn tin tưởng thực lực của mình và lý trí Trần Hi.
Phó Tạ nâng ngón tay của mình lên nhìn nhìn.
Ngón tay của hắn thon dài hữu lực, ngay chỗ kéo cung là một tầng vết chai mỏng.
Đôi mắt Trần Hi cũng nhìn ngón tay Phó Tạ, nhớ tới giao thừa ngày ấy Phó Tạ ở thao trường phía nam giương cung bắn liên tiếp, mục tiêu ầm ầm ngã xuống đất.
Hắn giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Phó Tạ, ta không phải sống vì bản thân ta mà còn là vì gia tộc của ta.”
Trong tiếng nước sôi ùng ục trên bếp lửa đỏ, thanh âm Trần Hi mát lạnh dễ nghe, mang theo dư vị gió mát, xa xăm mà cô độc.
Phó Tạ không lên tiếng.
Hắn và Trần Hi khác nhau. Gia tộc Trần thị đã xác định Trần Ân, Trần Ân
sẽ đại biểu cho toàn gia tộc, Trần Hi phải cả đời sống sau lưng đại ca
Trần Ân, mà Phó thị lại chưa xác định rõ sẽ lựa chọn ai đại biểu cho gia tộc, cho dù là hắn, đại ca Phó Tùng, nhị ca Phó Lịch, hay là các huynh
đệ khác trong gia tộc, chỉ cần có thể từ trong các huynh đệ trổ hết tài
năng là có thể tiếp quản gia tộc Phó thị, tiến tới tiếp quản tổ chức
Liêu Lương cùng một nửa giang sơn Đại Chu.
Cho nên đối với Trần Hi, gia tộc là quan trọng nhất; nhưng với hắn, thực lực cá nhân là quan trọng nhất.
Phó Tạ ngẩng đầu nhìn Trần Hi, trầm giọng nói: “Ta sẽ phái người thân
cận hộ tống chuyết kinh của ta, việc bên ngoài tạm thời gửi gắm cho Trần huynh!
Trần Hi đương nhiên cũng không khách khí, nói thẳng: “mùng mười tháng
chạp sẽ có một thương đội từ Liêu châu Liêu quốc tiến vào Đại Chu, nhờ
Phó đệ dàn xếp một chút.” bất đồng với việc nắm giữ hàng loạt ruộng đất
của tổ chức Liêu Lương, tiền tài của gia tộc Trần thị chủ yếu bắt nguồn
từ việc buôn bán bên ngoài, từ sau khi Thừa Dận Đế đồng ý đề nghị bế
quan toả cảng của Tể Tướng Thôi Thành Trân, sinh ý của Trần thị ảm đạm
không ít.
Phó Tạ lắc lắc chén trà trong tay: “người buôn bán không được.”
Trần Hi bật cười: “Không phải. Là sắt. Chúng ta dùng gấm ngọc bích của Vân Châu bích đổi sắt của Liêu quốc.”
Phó tạ nghe vậy, đôi mắt nhịn không được sáng lên, lại bị lông mi dài
che đi sóng mắt, nhìn vẫn là bộ dạng bình tĩnh không gợn sóng. Vũ khí
bằng sắt đã bắt đầu được sử dụng phổ biến, thế nhưng Đại Chu lại thiếu
quặng sắt, bước đầu chỉ có thể nhập khẩu sắt từ quặng sắt dồi dào của
Liêu quốc rồi gia công. Chỉ là Liêu quốc hạn chế xuất cảnh sắt, mà Thừa
Dận Đế của Đại Chu bên này lại bế quan toả cảng không cho phép đi vào,
điều này sẽ dẫn đến trang bị vũ khí của quân đội Đại Chu không đủ hùng
mạnh.
Trần Hi mỉm cười nhìn Phó Tạ. Bởi vì những chốt hiểm yếu ở vùng biên
cương phía đông, phía Bắc và Tây Bộ Đại Chu đều bị gia tộc Phó thị khống chế, Trần thị muốn muốn lấy được sắt của Liêu quốc, chỉ có thể nhờ vào
sức mạnh của phó thị, cho dù là một chén canh của phó thị, cũng vẫn là
có lời.
Sau khi Phó Tạ rời khỏi, trong nhã gian chỉ còn lại Trần Hi, hắn cầm
chén trà mình tự pha lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng suy nghĩ về
người cận thân hộ tống vị hôn thê Phó Tạ đi Liêu châu rốt cuộc là ai.
Sau khi ở quân doanh ngoài thành bận rộn cả đêm, tối hôm đó Phó Tạ nghỉ trong đại trướng quân doanh.
Sáng ngày thứ hai Phó Tạ cũng không lên triều, trực tiếp vào thành về
phủ quốc công, thật sự muốn rời đi, dựa theo lễ phép hắn phải đi chào từ biệt kế mẫu Thôi thị.
Thôi thị lại không trong phủ.
Phó Tĩnh thấp giọng trả lời: “Bẩm công tử, sáng sớm hôm nay phu nhân liền ngồi xe đi Phủ Thôi Tể Tướng rồi.”
Thấy công tử nhìn mình, Phó Tạ vội nói: “Nghe nói Thôi Ngũ công tử bị bệnh.”
Phó Tạ nghe vậy, nhấc chân lên ngựa, quay đầu ngựa lại nói: “Đi vào cung trình bài tử cầu kiến hoàng hậu nương nương.”
Phó Tĩnh đáp “Vâng”, trở mình lên ngựa, ruổi ngựa dẫn theo một đám gã sai vặt và hộ vệ.
Trong nội viện Bảo Thanh phía sau ngoại viện nhà chính của Phủ Thôi Tể
Tướng, Phó phu nhân ngồi ở bên giường nhìn Thôi Kỳ sắc mặt tái nhợt, lo
lắng không thôi: “A kỳ à, rốt cuộc con bị làm sao vậy?”
Thôi phu nhân Miêu thị đứng một bên lau nước mắt: “Chạng vạng tối ngày
hôm trước A kỳ cùng Phó Tam quý phủ các ngươi đi uống rượu, buổi sáng
hôm qua trở về bắt đầu không chịu nói chuyện, cơm nước không ăn, hết một ngày một đêm rồi...”
Phó phu nhân nghe vậy lông mày như vẽ nhíu lại, nhìn Miêu thị: “Phó Tạ?”
Miêu thị: “còn không phải là hỗn thế ma vương Phó Tạ sao, từ nhỏ đã khi dễ a Kỳ nhà chúng ta!”
Phó phu nhân nhìn Thôi Kỳ, thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn giống như không có tiêu cự, sững sờ nhìn chằm chằm lên nóc giường chạm trỗ hoa văn,
trong lòng không khỏi vừa vội vừa tức: “A kỳ, tên oắt con Phó Tam này
rốt cuộc đã làm gì ngươi?”
Thôi kỳ dứt khoát nhắm mắt lại.
Nước mắt Miêu thị rơi như mưa, không tiếng động nhưng nghẹn ngào.
Phó phu nhân ghét nhất nàng như vậy, lập tức liền kéo Miêu thị đến nhà
chính bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Đại tẩu, người hỏi mấynha hoàn được a
Kỳ sủng ái chưa?”
Miêu thị xoa xoa khuôn mặt, mí mắt sưng đỏ: “Mấy nha hoàn ta cũng đã hỏi qua, một đứa trực đêm hôm qua nghe a Kỳ gọi một cái tên trong mộng "Hàn Anh"...”
Phó phu nhân nhíu mày suy nghĩ một chút, lại liên tưởng đến Phó Tạ,
không khỏi suy đoán: “Không phải là Hàn Anh chứ? khuê danh vị hôn thê
của Phó Tạ đúng là Hàn Anh!”