Thời điểm gần đến đình nghỉ chân mười dặm bên ngoài thành Liêu Châu, Hàn Anh trong xe ngựa cũng có chút đứng ngồi không yên, trong lòng hoang
mang rối loạn, trong lồng ngực trái tim nhảy bình bịch.
Nàng nghĩ mẫu thân mang thai không thể đến đón mình, dù sao thì phụ thân cũng phải đến chứ nhỉ?
Nghĩ đến gần một năm không gặp mặt cha nương, đôi mắt Hàn Anh có chút ẩm ướt, lông mi ướt nhẹp, châu lệ nhẹ nhàng rơi xuống.
Từ ma ma ngồi trong xe ngựa với nàng thấy thế, vội vàng cầm khăn lụa
sạch đưa tới: “cô nương của ta ơi, trước lau mắt đi, đừng để Hầu Gia và
phu nhân lo lắng.” Lúc trước ở phủ tướng quân Ngọc Khê, phàm là cô nương có một chút không hài lòng, Hầu Gia và phu nhân coi như là chuyện đại
sự để ở trong lòng.
Hôm nay nếu thấy cô nương rơi lệ, trong lòng Hầu Gia nhất định không chịu nổi.
Hàn Anh “vâng” một tiếng, nhận khăn lau lau mắt, nhìn Từ ma ma cười nói: “Ma ma, như vậy nhìn đẹp không?”
Từ ma ma nhớ tới lâu rồi không gặp Hầu phu nhân, cái mũi cũng có chút ê
ẩm, thế nhưng khi thấy lông mi Hàn Anh treo bọt nước, mắt to như bao phủ tầng một hơi nước, rõ ràng là dáng vẻ vừa khóc, thế nhưng nụ cười lại
điềm mật, ngọt ngào khuôn mặt nhỏ nhắn óng ánh, kiều diễm không gì sánh
được, không khỏi cũng nở nụ cười: “Cô nương mới hơn nửa năm đã cao lớn
không ít, cũng càng thêm xinh đẹp rồi, Hầu Gia và Hầu phu nhân nhất định sẽ ban thưởng ta đấy!”
Hàn Anh dựa vào người Từ ma ma, đầu cũng gác lên vai Từ ma ma, sau nửa ngày không nói gì, nàng thật sự nhớ cha nương quá rồi!
Xe ngựa ngừng lại trước đình nghỉ chân một lúc, Hàn Anh mới nghe được
một hồi tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần. Nàng nhận ra là tiếng
bước chân của phụ thân, nước mắt lập tức tràn mi trào ra.
Cửa xe ngựa bị kéo ra, một luồng khí lạnh thấu xương đập vào mặt.
Hàn Thầm cao lớn mặc trang phục cỡi ngựa màu lam đôi mắt ửng đỏ nhìn Hàn Anh trong xe, cánh tay vốn đã duỗi ra chuẩn bị ôm Hàn Anh đi ra, nhưng
nhìn thấy Hàn Anh lại ngây ngẩn cả người: “... a Anh, con thành đại cô
nương rồi sao?”
Hàn Anh nước mắt lưng tròng như khi còn bé nhào vào trong ngực phụ thân.
Hàn Thầm không ngờ Hàn Anh thoáng cái đã cao còn mập nữa, do chưa chuẩn
bị tâm lý liền bị Hàn Anh đâm một cái lảo đảo. Ông vội vàng ôm Hàn Anh
cười nói: “a Anh, con biến thành nha đầu mập rồi!”
Hàn Anh: “...” nụ cười trên mặt nàng lập tức không thấy nữa, dùng ánh mắt “cha dám lập lại lần nữa không?” liếc xéo cha mình.
Thấy con gái mất hứng, Hàn Thầm cố tình bổ cứu, liền ôm Hàn Anh đặt trên ngựa của mình, dắt ngựa trở về.
Từ ma ma thấy thế vội vàng nhảy xuống xe, vội vàng quỳ gối thỉnh an: “Hầu Gia, phải đội mũ che cho cô nương!”
Thấy vẻ mặt Hầu Gia khó hiểu, bà vội vàng bổ sung một câu: “Cô nương lớn rồi... Hầu Gia, tối thiểu phải mang sa mỏng che lại!”
Hàn Thầm mê muội nhìn nhìn nhũ mẫu, lại nhìn Hàn Anh một chút, rốt cuộc
đã hiểu, thời gian chưa đến một năm, a Anh nhỏ bé của mình đã trưởng
thành thành đại cô nương rồi.
Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của Hàn Anh, đôi mắt ửng đỏ, ôm Hàn Anh từ trên ngựa xuống.
Bởi vì Hoài Ân hầu Hàn Thầm tự mình dẫn người tới đón Hàn Anh, tuy Trần
Hi vừa rồi đã gặp Hoài Ân hầu rồi, nhưng vẫn vô cùng có cấp bậc lễ
nghĩa, lần nữa tới đây cung tiễn hai cha con Hoài Ân hầu.
Hắn thoáng qua một cái liền nhìn thấy thân hình cao lớn của Hoài Ân hầu
đang ôm một nữ hài tử xinh đẹp xuống ngựa, nhìn bóng lưng có chút quen
thuộc, không khỏi sững sờ, bước chân dần dần chậm lại.
Hàn Anh đang nói chuyện với phụ thân, nghe thấy sau lưng truyền đến
tiếng bước chân, liền mỉm cười nhìn sang,ngay khi nhìn thấy Trần Hi nàng lập tức nhớ tới mình đã từng gặp người này hai lần.
Hàn Thầm thấy Trần Hi tới đây, vội vàng trịnh trọng cám ơn Trần Hi đã hộ tống nữ nhi của mình đến Liêu châu.
Ánh mắt Trần Hi lướt qua khuôn mặt Hàn Anh, cười ấm áp nhìn Hàn Thầm, miệng gọi “Thế thúc”, xã giao cực kỳ khách khí.
Lúc này Hàn Anh mới xác định vị thiếu niên tuấn mỹ cao gầy này chính là
Tổng đốc đường sông Liêu Hà Trần Hi, liền đoan đoan chánh chánh hành lễ
nói cám ơn Trần Hi, lúc này mới lui xuống, trở về xe của mình, quy củ
ngồi chờ xe ngựa vào thành.
Sau khi vào thành Liêu Châu, xe ngựa của Hàn Anh chạy vào một phố nhỏ
yên tĩnh trên đường Ngô Đồng, rồi ngừng lại trước cổng chính màu đỏ mới
tinh.
Xe ngựa vừa chạy vào trong nội viện, Hàn Anh trong xe đã nghe được tiếng mẫu thân: “a Anh! a Anh của nương!”
Xe ngựa ngừng lại trước cửa thuỳ hoa thông với nội viện.
Xe cửa vừa mở ra, Hàn Anh liền thấy mẫu thân đang đứng trước cửa thuỳ hoa trông mong chờ mình.
Lâm thị so với lúc trước đẫy đà trắng nõn hơn một tí, đầu đầy châu ngọc, trên người mặc áo thông tay ngũ sắc màu đỏ[1], vạt áo thêu hoa, và váy mã diện bằng lụa màu xám bạc, nước mắt mắt lưng tròng nhìn Hàn Anh.
[1] Áo thông tay ngũ sắc màu đỏ
Hàn Anh vén váy lên nhảy xuống xe.
Lâm thị vừa thấy, vội vàng nói: “a Anh, coi chừng trơn! Chậm một chút!”
Buổi sáng vừa rơi một trận tuyết, tuyết đã được quét sạch, nhưng dưới
mặt đất vẫn còn hơi trơn.
Hàn Anh nhào vào trong ngực bà, hai tay ôm eo bà: “Mẫu thân!”
Đám nha hoàn bà tử đi theo Lâm thị cũng đều lau nước mắt, mà Từ ma ma
mang theo đám người Tẩy Xuân cũng không ngừng lau nước mắt.
Hàn Anh biết mẫu thân có thai, bởi vậy chỉ ôm nhẹ eo của mẫu thân, lúc
này liền buông mẫu thân ra, tay cách quần áo sờ bụng Lâm thị.
Lâm thị bị nàng sờ hơi nhột, nín khóc mỉm cười nói: “Bên ngoài lạnh lắm, đi vào trước rồi nói sau!”
Hàn Linh ở một bên nhìn Hầu phu nhân Lâm thị, thấy dung nhan của bà
thanh lệ dáng người cao gầy, nhìn không ngoài 30, nghĩ thầm: tỷ tỷ và
phu nhân cũng không phải cùng một loại hình mỹ nhân!
Nàng thấy tỷ tỷ mỉm cười nhìn mình, liền linh hoạt dẫn Bích Vân tiến lên hành lễ với Lâm thị: “Gặp qua đại phu nhân!”
Lâm thị biết vị cô nương dịu dàng khéo léo này là nhị phòng thứ xuất Tứ
cô nương Hàn Linh, liền nhạt nhạt gật đầu cười, nói: “Cũng vào đi thôi!”
Mọi người đi vào cửa thuỳ hoa, dọc theo hành lang đi thẳng theo hướng
Bắc, bên tay trái liền xuất hiện một cái cổng nguyệt môn, ở trên viết
hai chữ “Đồng viện“.
Lâm thị dắt tay Hàn Anh chậm rãi đi vào cửa nguyệt môn, vừa đi vừa nói
khẽ với con gái: “Hôm nay toàn bộ viện trong nhà là từ trong phủ Trấn
Bắc tướng quân ngăn ra.”
Lại nói: “Nhận được thịnh tình của An Quốc Công, cha ngươi khổ không thể từ...” bà còn chưa nói hết, nhưng Hàn Anh đã hiểu được ý trong lời nói
của mẫu thân, liền hơi dùng sức nắm chặt tay của mẫu thân: “Mẫu thân,
cái nhà này trái lại rất cát lợi!”
Thấy mẫu thân cười nhìn nàng, Hàn Anh liền cười tủm tỉm nói: “Mẫu thân
vào đây ở chẳng phải sinh được đệ đệ cho con sao?” vừa rồi nàng mới nhìn thoáng qua sân nhỏ này, thấy cây ngô đồng xanh biếc cây thuỷ lạp xanh
xanh, hoa cỏ phía dưới còn vương ít tuyết mỏng, trong lòng liền có chút
ưa thích.
Nói một hồi Lâm thị cũng nở nụ cười. Nhà mẹ đẻ của bà ở ngay tại thành
Liêu Châu, hơn nữa ở trong thành Liêu Châu bà và Hàn Thầm vốn có nhà
cửa, nữ quyến phủ tướng quân lại khó khăn nhiều việc, bà cũng không
nguyện ý ở chỗ này, thế nhưng thịnh tình An Quốc Công Phó Viễn Trình
không thể chối từ, đành phải miễn cưỡng ở đây.
Một đoàn người đi vào chánh đường, Hàn Anh đỡ mẫu thân ngồi xuống
giường, mình thì tựa sát vào mẫu thân nửa ngày không nói lời nào.
Lâm thị một bên ôm con gái, một bên liên tục không ngừng dặn dò đại nha
hoàn Kim Châu: “Còn không nói phòng bếp chuẩn bị yến tiệc cho cô nương?”
Thấy Kim Châu đi, bà lại nhận sữa bò nóng do tiểu nha hoàn đưa lên, tự mình cầm chén nhỏ đút Hàn Anh uống từng ngụm.
Hàn Linh ngồi bên cạnh, nha hoàn dâng trà xanh, trông mong nhìn Lâm thị
đút Hàn Anh uống sữa bò, trong lòng ê ẩm, Nhị tỷ tỷ cũng mười bốn tuổi
rưỡi rồi, nhưng Hầu phu nhân vẫn xem nàng như tiểu hài tử!
Hàn Anh uống xong sữa bò, lại được mẫu thân đút vài miếng điểm tâm.
Nàng biết mẫu thân vừa thấy mình là lòng mẹ thương con lan tràn, liền tùy ý mẫu thân xoa nắn cũng không phản kháng.
Lâm thị nắm eo nhỏ cuả Hàn Anh, thở dài nói: “a Anh của ta sao lại gầy như vậy!”
Hàn Anh tựa sát mẫu thân cười: “Cha nói con mập mà!”
”Mập cái gì mà mập? Rõ ràng là gầy!” Lâm thị thở dài nhéo nhéo khuôn mặt Hàn Anh, cảm thấy xúc cảm không đúng, tay lại nhéo nhéo Hàn Anh, tiếp
đó lại nhìn kích thước của vị trí nào đó, rốt cuộc không thể không khách quan “... Ngược lại thật sự cao hơn so với lúc trước.” bà còn không
chịu nói ra cái chữ “Béo” kia, bởi vì thật tình cảm giác con gái mình
linh lung có mức độ, cả người cũng mềm mại, một chút cũng không mập.
Một lúc sau nha hoàn ở Tây Noãn Các bày xong yến tiệc, tới mời mọi người ngồi vào vị trí.
Ba người ngồi trước giường gấm ở Tây Noãn Các.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, mấy nha hoàn tiến lên hầu hạ Hàn anh rửa tay.
Mấy nha hoàn này chịu trách nhiệm bưng chậu bạc đựng nước hoa hồng, chịu trách nhiệm vẩy nước giúp Hàn Anh rửa tay, dùng khăn lụa giúp Hàn Anh
lau bọt nước trên tay, còn thoa một tầng nước hương hoa hồng hơi mỏng
lên cho Hàn Anh... Hàn Linh đã cảm thụ sâu sắc đối với hai chữ “ mỏng
manh”, cảm thấy tỷ tỷ ở phủ hoài ân hầu kinh thành thực sự là đã chịu ủy khuất!
Nàng thấy Lâm thị chỉ vẩy ít nước rửa tay, liền cũng làm theo như thế.
Rửa tay xong Lâm thị mang theo Hàn Anh ngồi vào vị trí, Hàn Linh được Kim Châu mời ngồi xuống.
Trước mặt nhìn đơn giản, phân lượng cũng cũng không lớn, thế nhưng Hàn
Linh ngồi xuống đến liền biết những thức ăn này không phải món ăn bình
thường, ngoại trừ món tim xào cải thìa với nấm và cẩu kỷ xào rau mầm
được xem là thức ăn chay, các món khác đều là hải sản có chút trân quý,
thí dụ như lươn xào phương nam, cua tay cầm, hào nướng và cá nhám xào
vân vân, bên cạnh còn có măng mùa đông xào với bã rượu, vịt áp chảo và
lẩu gà rừng nấu nấm ngoài vườn, còn có canh hạt bo bo táo đỏ với mấy món điểm tâm ngọt.
Hàn Anh thấy toàn bộ là mấy món mình thích ăn, liền bắt đầu ăn.
Lâm thị thấy con gái ăn ngon lành, liền không ăn, mà không ngừng gắp thức ăn cho Hàn Anh.
Ăn cơm xong, Kim Châu mang theo tiểu nha hoàn dâng trà thơm.
Hàn Linh thấy Hàn Anh nhận chén trà uống một hớp súc miệng, sau đó thả chén trà về chỗ cũ, liền bắt chước làm theo.
Ngân Châu lại dẫn theo nha hoàn dâng lên một chén trà Phổ Nhị, đây là trà uống sau khi ăn xong.
Hàn Anh uống một ngụm trà, buông chén trà nhìn Lâm thị: “Mẫu thân, chúng con ở chỗ nào?”
Lâm thị ôm con gái, cười tủm tỉm nói: “Cho Tứ muội muội con ở Liễu Viện phía sau, con ở đây với ta, được không?”
Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “con và Tứ muội muội cùng ở Liễu Viện cũng được rồi!”
Lâm thị tuy có chút không nỡ, nhưng cũng biết con gái sợ lạnh nhạt Hàn Linh, đành phải đáp ứng.
Kim Châu dẫn đám người Hàn Linh đi Liễu Viện thu xếp, Hàn Anh ăn no rồi liền thèm ngủ, liền ở lại phòng mẫu thân ngủ trưa.
Lâm thị cũng có chút buồn ngủ, liền ôm Hàn Anh đi ngủ.
Hàn Anh giống như khi còn bé, thói quen cuộn người thành một đoàn, đầu chui vào trong ngực mẫu thân, rất nhanh liền ngủ mất.
Lâm thị nhắm mắt lại, cách trung y hơi mỏng vuốt ve con gái, phát hiện
khung xương Hàn Anh tuy nhỏ, nhưng thịt cũng không ít, cả người mềm mại, duy có vòng eo một nắm có thể nắm hết, không khỏi có chút phát sầu, Hàn Anh lại có thể càng ngày càng giống như bà ngoại mà trước giờ nàng chưa từng gặp...
Hàn Anh đang ngủ say, lại bị mẫu thân đánh thức.
Lâm thị đỡ Hàn Anh lên dựa vào người mình, nhận chén trà trong tay nha
hoàn, đút cho Hàn Anh uống một ngụm mao tiêm đậm đặc, Hàn Anh lập tức bị đắng tỉnh.
Thấy con gái tuy đã tỉnh, ánh mắt lại mở không lên, Lâm thị liền liên
miên nói: “một lát nữa nữ quyến phủ tướng quân tới bái phỏng, chuẩn bị
gặp khách rồi!”
Đại não Hàn Anh đang trong trạng thái nghỉ ngơi, thuận theo miệng hỏi: “Phủ tướng quân có những nữ quyến nào?”
Lâm thị nhận áo khoác nhỏ từ trong tay nha hoàn khoác lên người Hàn Anh: “Quốc Công phu nhân ở kinh thành, cho nên hôm nay phủ tướng quân do đại thiếu phu nhân Lam thị chịu trách nhiệm việc bếp núc; nhị thiếu phu
nhân Liên Thị vừa gả tới đây, xử lý công việc vừa phải; ngoài ra An Quốc Công có rất nhiều vợ lẽ bên trong, có năm sáu di nương, có ba bốn cô
nương thứ xuất...”
Hàn Anh nghe vậy đầu óc liền thanh tỉnh: “... Thật phức tạp!”
Lâm thị giúp nàng mặc áo: “Cũng không phải mà!”
Bà cúi người cười tủm tỉm hôn một cái trên mặt Hàn anh: “a Anh, không phải sợ, có mẫu thân dạy con mà!”
Hàn Anh “vâng” một tiếng, tựa sát mẫu thân làm nũng: “Mẫu thân, người cho con uống trà xanh nữa đi!”