Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế

Chương 33



Sáng sớm, Trần Uẩn Ngọc bị tiếng động rời giường của Kỳ Huy làm tỉnh giấc, phía đầu giường là bóng triều phục màu vàng, góc áo choàng khẽ đung đưa. Nàng cứ ngỡ đang nằm mơ, đôi mắt khép hờ, mơ mơ hồ hồ. Nếu không phải nam nhân phía trước quay lại cúi đầu nhìn nàng thì nàng đã tiếp tục ngủ rồi.

Đối diện với đôi mắt sáng ấy, Trần Uẩn Ngọc mới tỉnh hẳn, chợt nhớ ra, hôm qua Kỳ Huy nói ở chỗ nàng nghỉ ngơi, cuối cùng nàng không có kết cục tốt, mệt đến mức không có ấn tượng gì cả!

Nàng cúi đầu nhìn chăn, vẫn là đắp chung một cái. Xem ra hai người đã ngủ cùng nhau? Sao nàng có thể ngủ say như vậy chứ, nàng mở to mắt, thực sự không nhớ nổi.

Chỉ có Kỳ Huy biết, nàng giống như con bạch tuộc nhỏ, rất thích quấn người. Sáng sớm, một cánh tay của nàng đặt trên ngực hắn, chân thì quấn chặt lấy chân của hắn, kiểu thân mật thế này rất tốt, hắn cũng nhân lúc kiếm chút tiện nghi. Nàng ngủ say không biết trời trăng gì, thỉnh thoảng còn hừ hừ hai tiếng. Khóe miệng Kỳ Huy khẽ nhếch lên, nhẹ vuốt mặt nàng: “Chỉ là mơ thôi, nàng ngủ tiếp đi, Trẫm phải lên triều sớm.”

Nàng thật mềm yếu, ngủ lâu như vậy vẫn không đủ, không giống hắn. Đêm qua hắn ngủ sớm hơn so với hôm trước, nên hôm nay dậy tinh thần sảng khoái, thoải mái lạ thường.

Hắn xoay người đi ra ngoài.

Nghe thấy Kỳ Huy phải lâm triều, Trần Uẩn Ngọc giật mình, vội vàng gọi Tống ma ma.

Sáng sớm Tống ma ma đã đợi ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Kỳ Huy thức giấc, bà bèn muốn đi đến đánh thức Trần Uẩn Ngọc, kết quả Kỳ Huy không cho phép, đến giờ nghe thấy tiếng của chủ tử, bà mới vội bước vào, phía sau còn có Quế Tâm, trên tay là y phục của nàng. Không đợi Trần Uẩn Ngọc hạ lệnh, bà và Quế Tâm đã nhanh chóng mặc quần áo cho nàng, sau đó hầu nàng rửa mặt.

“Bữa sáng Hoàng thượng đã dùng rồi, nương nương mau ra tiễn ngài đi ạ!”

Trần Uẩn Ngọc cũng hơi sốt ruột, vội vàng đi ra bên ngoài, thấy Kỳ Huy đang muốn đội mũ, nàng liền tiến lên thỉnh an.

“Không phải bảo nàng ngủ thêm à?”

“Như vậy không được.” Trần Uẩn Ngọc nói, “Hoàng thượng luôn ở Văn Đức điện, đây là lần đầu tới chỗ thần thiếp nghỉ ngơi sau khi tự chấp chính, thiếp sao có thể ngủ được, không dùng bữa sáng cùng chàng đã là thất lễ rồi.” Về điểm này nàng hiểu rất rõ.

Nghe hết sức nhẹ nhàng, ngoan ngoãn. Kỳ Huy thấy nàng ra tiễn, trong lòng rất vui, đưa mũ cho nàng: “Nàng giúp trẫm đội mũ đi.”

Đã sang tháng tư, nên mũ quan cũng đã đổi từ dực thiện quan sang ô sa, vừa thoáng khí lại nhẹ, Trần Uẩn Ngọc nhận lấy mũ, kiễng chân.

Kỳ Huy hơi cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn nàng.

Hắn không nói câu nào, nhưng vẫn khiến mặt nàng ửng hồng, tay chạm đến mái tóc đen nhánh của hắn, thân mình cọ cọ vào ngực hắn, khiến nàng bỗng nhớ đến tối qua, bản thân càng ngày càng khác lạ, giống như sợi dây quấn quýt bên người hắn. Trong lúc ngẩn người, nàng dường như thấy ánh mắt phức tạp của hắn…

Không nghĩ đến nữa, thật xấu hổ! Trần Uẩn Ngọc vội giúp hắn đội mũ, sau đó hạ tay xuống, ai ngờ Kỳ Huy bỗng giữ chặt eo không cho nàng di chuyển.

Lòng bàn tay hắn không lạnh như trước nữa, nàng ngẩng đầu nhìn, làn da của hắn vẫn trắng như trước, nhưng không phải màu trắng của tuyết, mà có trắng sáng láng mịn, ánh mắt cũng rạng rỡ hơn, đôi đồng tử như bảo thạch. Trong lòng nàng không kìm được vui mừng, nhưng lại nhịn không cười: “Hoàng thượng, không thể để lỡ buổi tảo triều đâu!”

“Còn chưa đến giờ, trẫm có chuyện cần dặn nàng, sắp đến tết Đoan Ngọ rồi, nàng chuẩn bị một chút, năm nay trẫm sẽ cùng các phiên vương đến sông Bạch Hà.”

“Hả, các phiên vương, có rất nhiều phiên vương sao?” Trần Uẩn Ngọc giật mình, “Rốt cuộc có bao nhiêu người?”

“Ta không rõ, chắc khoảng năm hoặc sáu người, có một số đã cao tuổi, một số thì ở quá xa, nên trẫm không triệu kiến, còn một số…”

Theo trực giác của hắn, có thể sẽ thiếu một vài người, “Nàng không cần lo lắng, phía thiện phòng sẽ do bên dưới lo liệu, còn chỗ ở, thì nàng bàn bạc với Thường Bính xem sao.”

“Vâng.” Trần Uẩn Ngọc đáp, mày ngài cong cong, “Có Thường công công giúp đỡ, chắc chắn sẽ không có vấn đề.”

Hắn nhéo nhéo mũi nàng: “Làm tốt chuyện này, trẫm sẽ thưởng cho nàng.”

“Thưởng gì ạ?”

“Nói trước với nàng thì còn ý nghĩa gì nữa? Nàng nhớ là được rồi.” Kỳ Huy buông tay ra, trộm hương trên đôi môi nàng, rồi quay người đi ra khỏi điện.

Trần Uẩn Ngọc nhìn thấy hắn ngồi trên long liễn, sau đó khuất dần dần ở xa xa, mà đột nhiên trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Cảm giác này giống trước đây nàng nhìn thấy mẹ đứng bên cổng, dõi mắt tiễn cha đến nha môn làm việc.

Mặt Trần Uẩn Ngọc hồng hồng, trông hai người bọn họ bây giờ rất giống phu thê đúng không?

“Ma ma, bà nghĩ hoàng thượng sẽ thưởng cho ta cái gì?” Nàng rất tò mò, ngồi xuống uống cốc trà nóng Quế Tâm vừa rót, yết hầu khẽ động, bụng thoải mái hơn đôi chút, như vậy bữa sáng sẽ có thể ăn ngon hơn.

Tống ma ma liếc nhìn nàng: “Người nghĩ chuyện này làm gì, Hoàng thượng đã không nói thì chắc chắn chúng ta sẽ không đoán ra, nương nương làm tốt chuyện được giao rồi tính sau.”

Thật nghiêm khắc mà, Trần Uẩn Ngọc khịt mũi.

Dùng xong bữa sáng, nàng bèn đi tìm Thường Bính.

Thường Bình đang ăn sáng trong phòng, nghe hoàng hậu nương nương đến, bèn vội vàng đứng lên, cúi người thỉnh an: “Ôi, nương nương, sao người lại đích thân đến đây? Người truyền khẩu dụ đến nô tài là được rồi, đích thân đến thế này, nô tài thực sự không gánh nổi.”

“Ta vừa mới ăn xong, nên tản bộ đến tiện thể tiêu thực luôn.” Tống ma ma thấy nàng không vận động, nên nói nàng quá béo không xinh đẹp, nhưng nàng chỉ béo hơn tí xíu thôi mà. Có điều lỗ tai chịu không nổi nữa, nên nàng vẫn phải đi, dù sao cũng có việc cần gặp Thường Bính: “Người ngồi đi, ta là chuyện tết Đoan ngọ, phiên vương khắp nơi vào kinh ăn tết, cần phiền đến công công rồi.”

Vị hoàng hậu này thật đáng yêu, chẳng những xinh đẹp mà còn khiêm tốn lễ phép với mọi người. Thường Bính cười nói: “Là Hoàng thượng đề cử nô tài ạ?”

“Đúng vậy, công công, trước khi lâm triều, Hoàng thượng đã nói với ta.” Trần Uẩn Ngọc ngồi xuống cái ghế mà Tống ma ma kéo tới, “Công công, ngươi là lão nhân trong cung, nhất định sẽ xử lý rất thành thạo những chuyện này.”

Thường Bính vui vẻ, cũng ngồi xuống nói chuyện: “Tạ nương nương tán thưởng, nói tới chuyện các phiên vương vào kinh, trước đây cũng có, nhưng đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Có điều nương nương không cần lo lắng. Về chỗ ở, để tiện nhất thì cứ sắp xếp vào Càn Đông Ngũ sở. Hiện tại Thành vương và vương phi đã ở một toà, còn lại bốn tòa, chắc chắn sẽ đủ, nếu không, thì chúng ta còn Càn Tây Ngũ sở nữa.”

“Vậy còn ăn uống thì sao?” Trần Uẩn Ngọc hỏi.

“Việc này càng dễ giải quyết, chúng ta có thể hỏi mấy nô tỳ của bọn họ, họ không thể ăn gì, nô tỳ hầu hạ bên cạnh là người hiểu rõ nhất. Việc này không gấp, đợi khi nào họ đến rồi chúng ta bàn tiếp. Ngoài ra các món ăn trong ngày tết Đoan Ngọ đều có quy chế, đến lúc đó, nô tài sẽ dâng thực đơn lên cho nương nương xem.”

Thật lợi hại, Trần Uẩn Ngọc nói: “May mà có công công giúp đỡ, không thì sao ta biết những chuyện này.”

“Nương nương thông minh như thế, sao lại không biết gì chứ, chỉ là do người nhập cung chưa lâu, nên chưa nắm rõ thôi.” Thường Bính ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Không giống trước đây, còn có Thái hậu…..”

Nhắc đến Thái hậu, tâm trạng của Trần Uẩn Ngọc cũng rất phức tạp, không biết nên nói gì.

“Thái hậu vẫn ở Diên Anh điện…….”

Trần Uẩn Ngọc kinh ngạc nhìn Thường Bính. Hôm qua chẳng phải Kỳ Huy đã phế Thái hậu rồi sao, còn cho người đưa bà về Lục huyện. Tại sao Thường Bính lại nói Thái hậu vẫn ở Diên Anh điện?

“Nương nương sao thế ạ?” Thường Bính hỏi.

“Không có gì.” Lần trước Kỳ Huy đã rất giận vì chuyện của Thái hậu, còn nói rất nhiều chuyện không giống như bên ngoài của nó. Hắn đã nhắc nhở như vậy, nên nàng cũng không dám nói linh tinh.

Kỳ Huy không nói với Thường Bính, chắc chắn là vì nguyên nhân nào đó nhỉ?

Ánh mắt Thường Bính hơi thay đổi, lão ở trong cung này bao nhiêu năm qua, đã sớm am hiểu việc quan sát nét mặt người khác, nên vừa nhìn đã rõ Trần Uẩn Ngọc đang giấu chuyện gì, thầm nghĩ hình như Kỳ Huy đối xử rất tốt với vị nương nương này, mà có vẻ còn tin tưởng nàng hơn cả lão.

Trần Uẩn Ngọc mới nhập cung bao lâu, còn lão đã bên cạnh Kỳ Huy bao lâu? Từ khi hắn còn là đứa trẻ, thì lão đã bên cạnh hắn, như thế chẳng phải có chuyện gì cũng nên nói với lão một tiếng hay sao?

Thường Bính hết sức thất vọng.

Nhưng lão không để lộ ra mặt, vẫn tươi cười đưa Trần Uẩn Ngọc ra ngoài.

Trước ngày Tết Đoan Ngọ sắp tới, đã có ba vị phiên vương lần lượt vào kinh, một vị là Tấn vương, một vị là Hoài vương, còn lại là Thuận vương, hai vị đến sau đều dẫn theo vương phi và con cái, đi cùng còn có hơn mười người. Mỗi ngày Trần Uẩn Ngọc đều tiếp đãi nhóm gia quyến, dần dần từ không thích hợp đến quen với việc tiếp đón này.

Như Kỳ Huy nói qua, chỉ cần không nói năng hồ đồ, vớ vẩn, thì còn lại đều được, cứ tùy ý, vì vậy thực ra cũng không đáng sợ.

Đương nhiên, cũng do những nữ gia quyến này đều muốn ôm đùi nàng, cho nên chung đụng rất vui vẻ.

Trước tết Đoan Ngọ hai ngày, đến cuối cùng là Kỳ Thuấn Hoa và Chu vương Kỳ Thành Mục, hai người kẻ trước người sau đến kinh thành, cách nhau không quá một khắc.

Gặp nhau bên ngoài cửa cung, cả hai đều đưa mắt đánh giá đối phương.

Kỳ Thuấn Hoa rất hoạt bát, nhìn thấy Kỳ Thành Mục vẫn còn trẻ, khoảng hai mươi đổ lại, mặc cẩm y hoa lệ, cho là quận vương, bèn tươi cười thân thiết đến chào hỏi: “Chào đường ca, huynh đến đây một mình sao? Lệnh tôn…..”

“Gia phụ đã mất năm năm trước, ngươi là?” Kỳ Thành Mục dò hỏi, quan hệ giữa các phiên vương đều rất tốt, có khi thường lén lút qua lại, nhưng đa số đều là nước sông không phạm nước giếng. Có điều sau khi Đại Lương rối loạn thì không như vậy nữa. Song, vị đường muội này, y thực sự không biết.

Cha y đã qua đời? Kỳ Thuấn Hoa kinh ngạc, ngoài mặt tỏ ra xin lỗi: “Tiểu muội không đúng, mong đường ca không để ý. Tiểu muội là Kỳ Thuấn Hoa, gia phụ là Tĩnh Vương ở Thái Nguyên.”

“Tĩnh Vương?” Ánh mắt Kỳ Thành Mục hơi thay đổi, “Đường Thúc không đến sao?”

Hỏi một câu sắc bén thế này, có thể thấy y không phải là người hiền lành, Kỳ Thuấn Hoa nghĩ ngay đến lời của phụ vương nàng ta nói trước đây.

Trong số các phiên vương, ngoài phụ vương nàng ta ra, còn lại toàn bộ đất phong ở Phúc Châu đều nằm dưới tay chu vương. Khi đó, cha nàng ta muốn đến gặp Chu Vương, sau đó nghe nói Chu Vương nhiễm bệnh, nên ông bèn không đến nữa. Nàng ta đoán không sai, đây hẳn là con trai của Chu vương Kỳ Thành Mục!

Tổ phụ y là huynh trưởng của hoàng tổ phụ, từ trước đến nay vương tước là được bề trên truyền lại, nên hẳn y cũng là phiên vương,

Kỳ Thuấn Hoa thở dài: “Dịp vui cả nhà đoàn tụ thế này, cha muội vốn dĩ không muốn vắng mặt, nhưng do lần trước giao chiến cùng thiết kỵ Kim Quốc, khiến thân thể bị thương, vì thế không còn cách nào khác, đành để muội thay ông đến kinh thành.”

Khóe miệng Kỳ Thành Mục khẽ nhếch.

Chuyện phía Tĩnh vương y đã sớm nghe nói, ông ta độc bá một phương Tây Bắc, mấy năm nay không biết đã chiêu mộ bao nhiêu binh mã, ông ta không dám tới, hẳn là do sợ bị hoàng thượng bẫy Hồng Môn Yến.

“Vậy à, thật đáng tiếc.” Kỳ Thành Mục nhàn nhạt nói.

Hai người theo hạ nhân dẫn đường đến Văn Đức điện.

Đi vào, Kỳ Thuấn Hoa liền quỳ xuống mặt đất khấu đầu: “Hoàng Thượng, phụ vương vốn dĩ định vào kinh nhận tội với ngài, nhưng thân mang trọng thương chưa lành, nên không thể đến, thần nữ nguyện thay cha chịu tội, mong hoàng thượng khai ân. Lần này nhập kinh, thần nữ có mang theo lương thực và vạn kim để đền bù tổn thất do hiểu lầm ngày ấy với Trần tướng quân!”

Mấy ngày trước, quan viên đi truyền thánh chỉ hồi kinh, đã báo cáo với hắn toàn bộ sự tình, rằng thương thế của Tĩnh vương rất nghiêm trọng, thoạt nhìn hơi thở mong manh… Hắn không biết rất nghiêm trọng là như thế nào, nhưng nhất định ông ta đang giả vờ. Mà nay, vị quận chúa này cũng giỏi diễn kịch giống Tĩnh Vương như đúc.

Kỳ Huy nhất thời không lên tiếng.

Kỳ Thuấn Hoa cũng có chút sợ hãi, nhưng trong lòng chắc chắn rằng Kỳ Huy không dám động đến nàng ta. Dưới trướng phụ thân nàng ta có mười vạn binh mã, nếu thật sự phải đánh nhau, thì vẫn không biết ai chịu thiệt hơn đâu.

Bốn bề Đại Lương hiện nay đang rối ren, lúc này Kỳ Huy chắc chắn đang bận ứng phó với những phản loạn khác, lần này bất quá là thăm dò lẫn nhau thôi.

Tuy là như thế, nhưng lưng nàng ta vẫn đổ một lớp mồ hôi lạnh. Vị Hoàng đế trẻ tuổi này, trong vòng một đêm lật đổ Ngô gia, mà Tào quốc công của Ngô gia dù kiêng kị cha nàng ta, nhưng cha nàng ta cũng không dám động vào lão, bằng không đã chẳng chỉ chiếm giữ một vùng Thái Nguyên thôi.

Qua một lúc, Kỳ Huy mới nhướng mày, nói: “Đứng dậy đi, Tĩnh vương trấn thủ biên cương, tận trung báo quốc, trẫm không so đo việc này.” Nói xong lại nhìn về phía Kỳ

Đang tải...

Thành Mục, “Khanh cũng ngồi xuống đi.”

Vị Chu Vương này trước đây không có động tĩnh gì, nhưng được triệu thì vào kinh ngay, có thể thấy so với Tĩnh Vương, y biết điều hơn rất nhiều. Kỳ Huy bèn dò hỏi: “Hiện nay Phúc Châu vẫn yên bình chứ?”

“Hồi hoàng thượng, chưa nói tới yên bình và đạo tặc khắp nơi, mà An Việt quốc cũng rục rịch nổi dậy ở phía biên giới, cho nên thần cũng không dám ở kinh đô lâu, sợ vừa lơ thì Phúc Châu sẽ loạn lạc.”

À, đám người này đều không phải đèn cạn dầu.

Kỳ Huy nói: “Khó có dịp tề tụ, không nói đến chuyện mất hứng nữa, đợi đến tối trẫm cùng các khanh đi đón gió tẩy trần. Thành vương, Thuận vương đã đợi các ngươi ở Đông Ngũ sở. Lặn lội đường xa vào kinh, các khanh đi nghỉ trước đi.”

Sau đó phân phó Trường Xuân đi dẫn đường.

Hai người bèn đứng lên cáo lui.

Kỳ Thuấn Hoa trộm lau mồ hôi trên trán, nói với Kỳ Thành Mục: “Đường ca, muội không ngờ hoàng thượng lại rộng lượng như thế, muội vốn dĩ nghĩ là sẽ bị phạt rất nặng!”

“Sao có thể như thế được, muội không nghe hoàng thượng nói lệnh tôn tận trung báo quốc hay sao?” Kỳ Thành Mục không mặn không nhạt nói.

Xem ra người này không dễ tiếp xúc, Kỳ Thuấn Hoa đến đây một mình, chỉ vì muốn thay cha nàng ta dò xét Kỳ Huy. Nếu như hắn thực sự độ lượng, không có ý khống chế kìm hãm cha nàng ta thì được, nhưng nếu ngược lại, thì với tình hình của cha nàng ta chỉ sợ sẽ không tránh khỏi chuyện đụng tới binh đao.

Cho nên Kỳ Thuấn Hoa muốn tìm người giúp đỡ, mà trợ thủ tốt nhất chính là người có binh mã trong tay.

Nhưng nàng ta không thân với Kỳ Thành Mục, cũng không rõ y nghĩ thế nào về Kỳ Huy, nên trong nhất thời không dám nói nhiều, lỡ như chọc giận y, thì về sau sẽ khó mà mượn sức y.

Hai người sóng vai đi cùng nhau, ra khỏi Cảnh Hòa môn cạnh Văn Đức điện, đến Càn Đông Ngũ sở.

Trước kia, nơi này là chỗ ở của các hoàng tử. Vừa đặt chân vào, hai người họ liền nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nữ tử truyền đến. Kỳ Thuấn Hoa ngẩng đầu, nhìn thấy ở đình viện có hai nữ tử đang đứng.

Một người khoảng ba mươi tuổi, mặc áo đỏ, xinh đẹp tuyệt trần, thoạt nhìn rất ôn hòa. Còn lại là một cô nương vóc dáng cao gầy, mặc áo ngắn tay chiết eo màu vàng nhạt, phía phối với váy dài màu đen mực, tóc nửa búi nửa xõa nhẹ nhàng, trên búi tóc cài trâm bạch ngọc, cả người không có món trang sức dư thừa nào, càng khiến nhan sắc mỹ lệ động lòng người, không vướng chút bụi trần.

Kỳ Thuấn Hoa thân là nữ tử mà vẫn không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy. Thầm nghĩ không biết đây là cô nương của phiên vương nào? Trong lòng vẫn còn đang hoài nghi thì Thành vương phi bèn đi đến cười nói: “Các ngươi mới đến kinh đúng không, mau đến bái kiến hoàng hậu nương nương đi.”

Hóa ra là hoàng hậu, Kỳ Thuấn Hoa ngẩn người, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Kỳ Thành Mục, chỉ thấy thần sắc của y có chút lạ, rõ ràng cũng bị kinh diễm như mình.

“Tham kiến nương nương, thần nữ là con gái Tĩnh vương, Kỳ Thuấn Hoa.” Nàng ta vội vàng tiến lên hành lễ.

Kỳ Thành Mục cũng tiến lên nói: “Thần Kỳ Thành Mục tham kiến nương nương.”

Trần Uẩn Ngọc cười đáp: “Không cần câu nệ, ta không biết hai người đến, nên đang trò chuyện cùng Thành vương phi… Các ngươi mới vào kinh, có mệt không? Trường Xuân, mau dẫn hai vị đây đi nghỉ ngơi.”

“Thần nữ không mệt ạ.” Kỳ Thuấn Hoa khéo léo nói, “Khó có dịp được gặp nương nương, nên thần nữ mong được cùng người nói chuyện một lát.” Nói xong nàng ta bèn nhiệt tình đi tới.

Kỳ Thành Mục hơi khom người hành lễ, rồi lướt qua, đi về nơi nghỉ dưỡng.

Kỳ Thuấn Hoa ở nhà được nuôi dưỡng như nam tử hán đại trượng phu, thường ra ngoài dạo chơi, nàng ta dùng ngữ điệu khéo léo nói đến các đặc sản, cảnh đẹp vùng đất Thái Nguyên. Vì thế có thể hòa hợp nói chuyện cùng hai người còn lại.

Trần Uẩn Ngọc ở lại nói chuyện một hồi lâu mới về Diên Phúc cung.

Tết Đoan Ngọ, phải đến sông Bạch Hà xem thuyền rồng. Trần Uẩn Ngọc nhớ lại chuyện năm ngoái, mà trong lòng vui mừng. Khi đó, Kỳ Huy vẫn là hôn quân, nàng ngồi trên long liễn thấy được người nhà ở xa xa. Năm nay nếu xin phép, chắc chắn long liễn cũng có thể đi chậm hơn chút nhỉ?

Nghĩ thế, hôm đó nàng dậy từ rất sớm, cùng các nữ quyến dùng cơm sau đó chờ Kỳ Huy đưa nàng đến sông Bạch Hà.

Lúc gần đi, nàng còn đặc biệt chủ động giúp Kỳ Huy đeo túi hương, không chỉ thế, còn tặng hắn một sợi dây trường mệnh, hai đầu dùng hoàng ngọc thắt nút, rất hợp với trang phục hắn mặc.

Kỳ Huy giơ tay, nhìn nhìn sợi dây trường mệnh, ý cười tràn đầy, trong lòng nghĩ nàng làm thật kỳ công, bèn cúi đầu hôn nàng.

Trần Uẩn Ngọc cười tủm tỉm: “Hoàng Thượng, thần thiếp tiếp đãi nữ quyến của các phiên vương không tồi đúng không ạ?”

“Ừm, không tồi.”

“Vậy…” Nàng nghĩ thầm, hắn không phải nói sẽ ban thưởng cho nàng sao, nàng tặng túi hương và dây trường mệnh cho hắn, đổi lại hắn ban thưởng cho nàng, hẳn là có qua có lại rồi nhỉ.

Kỳ Huy làm như không nghe thấy, dắt tay nàng ngồi lên long liễn: “Không còn sớm nữa, chúng ta phải đi rồi.”

Trần Uẩn Ngọc thất vọng, nhưng cũng không làm gì được, thầm nghĩ có thể khi lên long liễn hắn sẽ đưa quà cho nàng, nhất thời trong lòng có chút chờ đợi.

Nhưng không ngờ rằng, chẳng những không có thưởng mà năm nay long liễn không giống năm ngoái nữa. Năm ngoái long liễn rất thu hút người nhìn, chỉ có một đỉnh, còn lại bốn phía đều là dùng gỗ mộc lan khắc hoa vây quanh. Năm nay long liễn lại kín mít bốn phía, ngồi bên trong không thể nhìn thấy ở bên ngoài.

Như vậy bên ngoài cũng không thể nhìn vào bên trong rồi!

Như vậy, nàng sao có thể nhìn thấy người nhà?

Trần Uẩn Ngọc tức phát khóc, nàng không gặp cha mẹ đã một năm rồi, còn cả đệ đệ nữa, vốn nghĩ có thể nhân dịp này gặp họ một lần.

Nàng càng nghĩ càng buồn, cả người ủ rủ như trái cà héo.

Kỳ Huy thấy vậy liền hỏi: “Sao thế, cùng trẫm đi du ngoạn mà không vui à?”

“Vui ạ.” Nàng đáp.

Nhưng sắc mặt sầu khổ thế này nhìn kiểu gì cũng không giống vui vẻ, Kỳ Huy kéo nàng đến rồi ôm vào lòng: “Nàng đoán xem trẫm thưởng gì cho nàng?”

Trần Uẩn Ngọc không có tâm trạng: “Hoàng thượng thưởng gì thần thiếp đều thích.”

Nàng hiếm khi trả lời qua loa có lệ như vậy, Kỳ Huy không nhịn được cười, dụ nàng: “Nàng cứ đoán xem.”

Muốn chết quá, nàng còn đang muốn khóc đây, đoán cái gì chứ. Trần Uẩn Ngọc miễn cưỡng nói: “Có phải thưởng trâm cài cho thiếp không?”

“Nàng nghĩ trẫm sẽ thưởng món đồ tầm thường như vậy cho nàng sao?”

“Là ngọc đúng không?”

Kỳ Huy lắc đầu.

Nàng nghĩ tiếp: “Thưởng chó con đúng không?”

“Không phải!” Nghĩ đến như vậy, Kỳ Huy có chút không vui.

Trần Uẩn Ngọc cắn môi nói: “Thần thiếp thực sự không đoán ra.”

“Là người.”

“A?” Trần Uẩn Ngọc giật mình, “Người? Bên cạnh thiếp đã có rất nhiều cung nhân rồi mà.”

Kỳ Huy bóc hạt dẻ cho nàng nói: “Là người nhà nàng, đợi khi nàng xem thuyền, trẫm sẽ phân phó xuống, mời người nhà nàng cùng đến xem.” Hắn xoa xoa má nàng, “Chọ họ ngồi bên cạnh nàng, có được không?”

Trần Uẩn Ngọc nghe mà mừng khôn xiết, cảm thấy trong lòng dường như đang nở hoa. Nàng có thể ở gần người nhà như vậy, hẳn là có thể trò chuyện cùng họ nhỉ? Không, không… nhất định sẽ được nắm tay mẹ rồi! Nàng không biết nói gì, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Thiếp đa tạ hoàng thượng, ân tình này, thần thiếp nhất định…”

Kỳ Huy vươn ngón tay đặt dưới môi nàng: “Trẫm đã nói rồi, lời suông không có tác dụng.”

Lúc này Trần Uẩn Ngọc không chút do dự tiến đến ôm cổ rồi hôn lên môi hắn.

Long liễn đã đến cửa thành nên đi hơi nhanh, làm hai người đang quấn quýt nhau phải tách ra. Kỳ Huy sờ sờ môi: “Chưa đủ.”

Nàng đã dùng sức hôn thế mà còn chưa đủ?

Trần Uẩn Ngọc nghĩ, sau đó chầm chậm ngồi lên đùi hắn: “Vậy, vậy chỉ có thể…..” Nàng kéo đai lưng của mình ra.

Vạt áo buông rộng, để lộ một góc cảnh xuân, Kỳ Huy nhìn đến chăm chăm, thiếu chút nữa không khống chế được sự quyến rũ này, chỉ là, hai người đang ở trên long liễn.

Nàng cảm kích hắn đến mức nào mới có thể làm chuyện thế này, yết hầu của hắn khẽ động, gương mặt hơi hồng hồng, đè tay nàng lại: “Đủ rồi…”

Vở kịch nhỏ:

Trần Uẩn Ngọc” Chàng nói đủ rồi đó nhé!

Kỳ Huy: Hiện tại thì đủ rồi, buổi tối thì không đủ.

Trần Uẩn Ngọc: Qua thôn này không có nhà trọ, chỉ có cơ hội này thôi.

Kỳ Huy thật muốn đánh nhau mà!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.