Trương Đại Hải đột ngột bật người, nhảy lên, thốt:
– Quỷ a ……
Sau một khắc, miệng của y đã bị Giang Bách Xuyên nhanh chóng che kín lại:
– Ha ha. Vân Hương, hà tất phải tự ti a. Bây giờ, không phải là ta đã đến rồi sao.
Không xong rồi. Không thể lại để Trương Đại Hải mở miệng nói chuyện tiếp được nữa. Bằng không, mọi kỹ nữ của cả cái kĩ viện này, đều sẽ không dám tiếp y nữa a.
Cả khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên của Vân Hương hơi hơi vặn vẹo một lúc. Có điều, đến cùng thì nàng vẫn là hoa khôi đệ nhất ở đây, cho nên, đại nhân thì luôn rộng lượng, làm bộ như không nghe thấy tiếng kêu sợ hãi vừa rồi của Trương Đại Hải, nàng thong thả uyển chuyển đi tới trước bàn để cầm trước, mà ngồi xuống, lưu loát làm xong một đoàn động tác này, mới cười nói:
– Người tới đây đều là khách. Song Song, đi ra ngoài gọi một bàn tiệc rượu nhất đẳng nhất đến.
Nàng bất giác che miệng lại, nở nụ cười:
– Bất quá, cũng không cần chúng ta nhiều chuyện a. Giang công tử đại giá quang lâm. E là má Tô đã sớm chuẩn bị xong một bàn mĩ tửu thịnh soạn thơm ngon rồi đi.
Trong nháy mắt, nàng đã tự phóng ra mị lực của mình không bỏ sót một chút nào cả.
Trương Đại Hải ngơ ngác nhìn Vân Hương. Giang Bách Xuyên ở bên cạnh, vô vàn thở phào nhẹ nhõm a. Hắn nghĩ thầm,cũng còn tốt, cũng còn tốt a. Tuy rằng, cái tên này vốn quá mức trì độn, nhưng tầm nhìn cao coi bộ cũng vẫn còn có a.
Hắn đắc ý nhìn về phía Đối phương, vui mừng cười hỏi:
– Làm sao hả, Đại Hải? Rốt cuộc, ngươi đã biết cái gì gọi là quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại rồi đi? Rốt cuộc, cũng đã biết nữ nhân chân chính, chỉ cần mỗi một dáng vẻ vui vẻ, một điệu bộ giận hờn, hay chỉ là một cái nhíu mày, một nụ cười của nàng, đều toát ra phong tình vạn chủng đi?
– A?
Trương Đại Hải quay đầu lại nhìn hắn:
– Ân. Ta không phải là nhìn cái kia. Giang Bách Xuyên, chỉ là ta cảm thấy lúc trước ngươi miêu tả thật khoa trương làm quá. Nhưng, đến đây rồi vừa nhìn thấy, hóa ra, quả nhiên, nàng là yêu thích chải tóc búi cao đến thế a. Vào lúc này, ta liền đang lo lắng thôi à. Ngươi nói xem, lỡ như cái búi tóc này ngã xuống thì làm sao bây giờ?
Tiếng nói vừa xong, trên mặt của Vân Hương cũng hơi biến sắc, có chút không nhịn được.
Giang Bách Xuyên nhất thời bất cẩn, liền để cho Trương Đại Hải tìm được cơ hội phát huy bản lĩnh ác miệng độc mồm của y nữa rồi. Điều khiến cho người nghe tức giận nhất, chính là cái người đang nói ra những lời lại rất thành khẩn, rất nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút tự giác ý thức nào, về lời nói của y vốn có thể tức chết người khác a.
Sau khi trên dưới, đánh giá Trương Đại Hải vài lần, Vân Hương chuyển tầm mắt nhìn về Giang Bách Xuyên:
– Bách Xuyên, chàng dẫn một vị nông dân tới đây làm gì a?
Trong giọng nói cũng không hề có tia xem thường nào cả, chỉ là có chút không rõ, xác thực Vân Hương là một người nữ nhân rộng lượng a.
– Ai ……
Giang Bách Xuyên thở dài, đơn giản ngả bài:
– Này, không phải là do Đại Hải vốn chưa từng nếm qua tư vị của nữ nhân chân chính à? Chỉ là ta muốn dẫn y đến đây để mở mang tầm mắt mà thôi, tìm hiểu một chút cái gì gọi là ‘nhuyễn ngọc ôn hương’, cái gì gọi là phù dung trướng ấm. Ai biết, vừa kêu ra bốn vị cô nương hồng bài, đều bị y mở miệng ra làm cho bực tức mà bỏ đi, ai ……
Hắn nhất thời vừa nói lên, thì bên kia cũng đã tỉ mỉ bày ra tiệc rượu rồi đi.
– Nếu như nói như vậy, trái lại, thiếp có chủ ý không tệ đây, chàng vẫn nhớ Vũ Nùng đã từng hầu hạ thiếp đi. Bởi vì nàng lớn lên có dáng vẻ xinh đẹp, nên đã bị treo bài. Nếu nói đến bản lĩnh hầu hạ người khác của nàng, thì những năm này, mưa dầm thấm đất, nàng cũng sớm đã học gần đủ rồi đi, chỉ là vận may không tốt, một mực bị cái gã Trương lão bản mua mất đêm động phòng.
– Chàng cũng biết gã Trương lão bản đó vốn thích nhất kiểu ngược đãi, nhìn nữ tử xin tha gào khóc thì gã liền càng hứng thú mạnh hơn nhi. Ở chỗ này, thiếp đang lo, không có cách nào để cứu Vũ Nùng đây. Bây giờ, may mà chàng đã đến rồi. Chẳng bằng, để Đại Hải huynh đệ lấy đi đêm động phòng của Vũ Nùng đi. Xem như, dù cho cái gã Trương lão bản này đã thắng cuộc đấu giá đi nữa, thì đã sao a. Ở trong thành Lạc Dương này, có ai mà không biết đến chàng a, cái gã lợn béo kia, coi như lại cho gã mười cái lá gan, gã cũng không dám tranh cùng chàng, không phải sao nha?
Giang Bách Xuyên vỗ đùi:
– Không sai. Cứ làm như thế đi. Tuy rằng, Đại Hải miệng độc một chút, nhưng y vốn là người thành thật hàm hậu, tâm địa lại thiện lương. Để y đi chăm sóc đêm động phòng của Vũ Nùng là không thể nào tốt hơn.
Hắn xoay người đi ra ngoài tìm tới tú bà, cố ý tiêu hết tất cả hiện ngân có ở trong túi tiền lên trên người của Vũ Nùng này. Cái gã Trương lão bản vừa lại đây, đang chuẩn bị hưởng thụ một phen, lại thấy được có người tranh giành với gã, đối phương lại là Giang Bách Xuyên, rắm cũng đều không dám thả một cái nào, gã liền ảo não rời đi rồi.
Nơi này, Giang Bách Xuyên vui mừng, quay về lại phòng, Trương Đại Hải đã ăn xong một nửa các món ăn được bày ở trên bàn, nhìn thấy hắn liền vui vẻ đến cười không ngừng:
– Ha hả. Giang Bách Xuyên, món ăn này nấu ra, liền ăn vào thật ngon a, chỉ là một dĩa có một chút quá ít nhi.
Y cho ra đánh giá. Có điều, Giang Bách Xuyên vẫn không hề trả lời y, lại tự ở trong lòng hắn mà hò hét: ngươi cho rằng, nơi này sẽ giống như ở nông thôn của các ngươi à? Ăn một bữa cơm lại bày ra số lượng giống như cho heo ăn sao hả?
– Được rồi, được rồi a. Ngươi ăn no rồi, đúng không? Ăn no liền mau mau một chút nhi. Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng đây.
Hắn liền đẩy Trương Đại Hải đi ra ngoài.
Trương Đại Hải xoay người lại nhìn đống thức ăn bày ra ở trên bàn:
– Ta …… Ta còn có chút chưa no ……
Giọng nói của y vốn chìm nghỉm trong âm thanh ồn ào, mà Giang Bách Xuyên thì lại lựa chọn có nghe thấy cũng tạm thời xem như không nghe đến.
– Giang …… Giang Bách Xuyên …… Ngươi không ăn à? Ngươi còn chưa ăn gì đâu đấy.
Trương Đại Hải bị đẩy thẳng một đường, nhưng vẫn còn chưa quên việc quay đầu lại nhắc nhở Giang Bách Xuyên.
– Ta không cần ngươi quan tâm đến a.
Giang Bách Xuyên triệt để phục y rồi đi, cũng may, chỗ cần đến cuối cùng cũng đến:
– Thấy không? Chính là cái phòng này, ngươi vào đi thôi ……
Trên mặt của hắn lại lộ ra nụ cười ám muội không rõ:
– Đại Hải, cô nương người ta vốn là lần đầu tiên, ngươi nên ôn nhu một chút nhi. À, đừng lấy cái cỗ sức lực cày cấy như trâu kia mà làm a.
Hắn vừa chỉ chỉ vào gian phòng đối diện:
– Nhìn thấy không? Đó là gian phòng của ta, ngươi xong xuôi việc nhi. Nếu như cảm thấy hưng phấn đến không ngủ được, có thể đến chỗ của ta mà ngồi tâm sự cho cảm nghĩ về việc đã cáo biệt thân đồng tử nha.
Trong khuê phòng, bức rèm che nửa cuốn lên, tĩnh thất lượn lờ khói thơm lan tỏa, trên chiếc giường gấm tinh xảo, Giang Bách Xuyên đang mất tập trung ngồi ở chỗ đó, đờ ra, nhìn chén trà ở trước mặt.
Vân Hương ngồi ở trước gương đồng, vừa chải chuốt lại mái tóc dài, vừa nhìn xuyên qua tấm gương xem xét sắc mặt của Giang Bách Xuyên. Nàng tự nhận bản thân vốn hiểu rất rõ người nam nhân này. Nhưng, vào ngày hôm nay, nàng mới phát hiện ra, từ trước đến giờ, người nam nhân mà nàng cho rằng luôn là kẻ có tinh thần nồng nhiệt, bá dạo, tựa hồ như trên đời không có cái gì có thể làm khó hắn, dĩ nhiên cũng sẽ có lúc, dâng lên tâm sự nặng nề.
– Bách Xuyên, chàng làm sao vậy?
Vân Hương hất tóc để xuôi xuống về phía sau lưng mình, chỉ mặc một chiếc yếm thấp ngực cùng quần dài có nhiều nếp xếp, trực tiếp đi tới trước người của Giang Bách Xuyên, ngón tay giống như cỏ thơm mùa xuân mà uyển chuyển lột vỏ một quả nho đưa vào trong miệng của Giang Bách Xuyên trong miệng. Hắn yêu thích chính là cái dáng vẻ này, bởi tự hắn luôn cho rằng, đây là thời khắc quyến rũ diễm lệ nhất của nàng.
– Không biết. Chỉ là tâm phiền.
Giang Bách Xuyên lắc đầu, cầm lấy chung trà không biết đã rót đầy đến lần thứ mấy rồi, nâng lên kề miệng, uống một hơi cạn sạch, tiếp theo ngẩng đầu lên, trừng mắt mà nhìn thẳng tắp về phía ngoài cửa. Bên đối diện kia, chính là gian phòng mà hắn đã tự tay đẩy mạnh Trương Đại Hải vào. Không biết vì sao, giờ khắc này, trái tim của hắn, bất giác lạ đang nhói đau mơ hồ.
Thẩn thờ nghĩ đến đây, thì hắn liền nghe ‘ầm’ một tiếng. Cửa phòng đối diện, đột ngột bị mở ra. Trương Đại Hải lảo đảo vọt ra, hoàn toàn liều mạng mà lao nhanh hướng về nơi này.
Giang Bách Xuyên giật nảy cả người, vội vã tiến lên, đỡ lấy y, vừa sốt ruột hỏi y:
– Làm sao vậy, làm sao vậy hả?
Kì quái. Lẽ nào, là do cái gã Trương lão bản nọ, không cam lòng, lại thuê người lại đây gây sự đòi người trở về? Hừ hừ. Ta xem cái đầu heo mập đó, vốn là chán sống rồi đi.
Sát khí vốn đã im ắng lâu nay, ở trên trán của Giang Bách Xuyên lập tức liền tản mát ra.
– Không phải …… Không phải ……
Sắc mặt của Trương Đại Hải đã trắng bệch, thân thể run rẩy đi vào phòng, cầm lấy chén trà, liền liều mạng mà gấp gáp uống hết vào yết hầu, tiếp theo, mới bày ra một bộ dạng vẫn còn chưa hết sợ hãi, oan ức khóc, tố khổ với Giang Bách Xuyên.
– Nàng …… Cái kia …… Nàng muốn cởi quần áo. Ta …… Ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì a. Nàng liền muốn cởi quần áo. Ta …… Ta cũng vẫn chưa hề chạm qua nàng một cái nào cả. Thật sự. Giang Bách Xuyên, ta thật chưa từng có chạm qua nàng một cái nào cả a.
Y nhìn chằm chằm Giang Bách Xuyên, chỉ thiếu chút nữa là đã khóc lên rồi đi.
– Trời ạ. Ta phải nói cái gì nữa đây hả?
Giang Bách Xuyên vỗ đầu một cái, nhẫn nhịn bùng nổ, mà giải thích:
– Đại Hải, nơi này là kỹ viện, là nơi để cho nam nhân mua vui tầm hoan. Việc nàng cởi quần áo là vốn hành động bình thường không thể bình thường hơn được nữa a.
Hắn do dự một chút lại nói:
– Xem như là xong rồi đi. Nếu ngươi đã không quen, vậy thì chúng ta liền rời khỏi đây, đi đi thôi a.
Hắn vừa nói dứt lời. Trương Đại Hải liền bắt đầu nở nụ cười, cả khuôn mặt của y đều nở bừng thành một đóa hoa.
– Không sai, không sai a. Tuy rằng …… Tuy rằng, nơi này là kỹ viện …… ta cũng là người sắp thành thân rồi đi. Ta cũng không thể làm việc có lỗi với lão bà tương lai…… Ha hả. Giang Bách Xuyên, cái kia, vừa nãy mấy nén bạc đã đưa ra kia, còn có thể lấy lại à?
Y chỉ biết là hắn đã cho tú bà mười mấy nén bạc, vẫn còn không biết là vì muốn ở cùng Vũ Nùng, hắn đã ở sau lưng của y, tiêu pha một số tiền lớn rồi a.
Giang Bách Xuyên hoàn toàn không hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ như thế nào nữa. Tại sao vừa đã tiêu hết một đống tiền lớn vào Vũ Nùng, trái lại, sau đó, hắn lại muốn dẫn Trương Đại Hải rời đi khỏi đây. Ý định này đây, căn bản không phù hợp với tính cách từ trước đến giờ của hắn a.
Bất quá, hắn vừa nghe đến câu ‘ta cũng là người sắp thành thân rồi đi, ta cũng không thể làm ra chuyện có lỗi với lão bà tương lai của ta a’, lửa giận ở trong lòng lại bừng lên lập tức phừng phừng lan rộng ra.
Hắn không nói hai lời, liền lôi Trương Đại Hải tới gian phòng của Vũ Nùng, sau khi đẩy y vào, lại rống to lên:
– Lần này không cho phép, ngươi chạy ra nữa, có biết không hả? Ngươi không làm xong chuyện thì ta nhất định sẽ không cho ngươi đi ra khỏi đây nửa bước a.
Vân Hương nhìn Giang Bách Xuyên thở phì phò trở về, trên cả một gương mặt vẫn bày ra vẻ mặt phẫn hận cùng không cam lòng. Trong lòng nàng không khỏi nảy ra một tia kinh ngạc, vội vàng đi tới, đè Giang Bách Xuyên ngồi xuống, nói:
– Bách Xuyên, chàng, đây là làm sao a? Y vốn là một vị hán tử ở nông thôn chưa từng va chạm với thế giới bên ngoài, nhất thời bị buộc gặp phải chuyện này, liền sẽ hoảng loạn một chút cũng là điều bình thường. Chuyện này đáng để chàng giận đến vậy sao?
– Ta ……
Giang Bách Xuyên nhất thời nghẹn lời, một lát mới đặt mông ngồi xuống:
– Ta …… Ta không hề sinh khí …… Ta chính là hận không thể rèn sắt khi còn nóng …..
Vân Hương hé miệng, nở nụ cười:
– Hóa ra, bộ dạng này của chàng là hận không thể rèn sắt khi còn nóng a. Làm thiếp còn tưởng rằng, đây là chàng đang đố kị đi ……
Nàng còn chưa kịp nói xong. Giang Bách Xuyên liền sửng sốt, hai mắt trừng trừng nhìn Vân Hương, qua một lát, bất giác nói:
– Vân Hương. Ta đây hỏi nàng. Nếu như một nam tử, hắn vốn là luôn xem thường một người khác, cho rằng y rất quê mùa, rất chất phác, thậm chí là rất ngốc.
– Nhưng mà trong một lúc vô tình, hắn lại đối với người này, nảy sinh ra một loại …… một loại ham muốn tình dục…… Sau đó, hắn hoàn toàn không có thời gian đuổi loại ý nghĩ này ra khỏi đầu óc. Bởi hắn liền quyết định rời đi. Nhưng, ngay lúc hắn rời đi, lại phát hiện hắn …… hắn, cư nhiên, không buông tay người này được nữa. Vân Hương, ngươi nói …… Ngươi nói xem, người nam tử này, sẽ yêu cái vị nam nhân ngốc nghếch vừa quê mùa lại chất phác này sao?
Vân Hương kinh sợ liếc nhìn hắn:
– Bách Xuyên, người nam tử này là chàng à?
Kỳ thực, đáp án đã rất rõ ràng, chỉ là thật sự, nàng có chút không dám tin tưởng a.
– Ngươi đừng hỏi là ai. Nói đáp án cho ta biết, là được rồi đi.
Giang Bách Xuyên vô lực mở rộng tứ chi, kỳ thực, lí do mà hắn vừa miêu tả trong lúc nãy, hắn đều luôn tự mình cho rằng, đáp án vốn không lạc quan mấy.
Vân Hương cười khổ một cái, lại nói:
– Bách Xuyên a. Chuyện này còn phải hỏi nữa sao? Không phải là chuyện vị nam tử kia có thể yêu một nam nhân ngốc nghếch lại quê mùa này hay không. Mà chính xác là hắn đã yêu y rồi a.
Nàng lại thở dài:
– Kỳ thực, chàng không muốn nói ra. Thì, thiếp cũng vẫn biết đây là chuyện của chàng. Bách Xuyên, chàng thông minh đến thế. Nếu chàng vốn không muốn đếm xỉa đến, thì đã sớm nhìn thông suốt rồi không phải sao, còn cần phải hỏi ta chăng?
Vân Hương thở dài, đồng thời, đôi mắt của Giang Bách Xuyên đã trợn to đến cực hạn rồi đi.
Qua nửa ngày, hắn đột ngột bật người nhảy lên, kích động gào to:
– Không thể nào. Ta cùng với y, chỉ là có ở chung trong mấy ngày. Làm sao, ta lại có thể trong thời gian ngắn đến vậy, mà đi yêu một vị nhà quê này trước chứ. Lại còn là một vị nhà quê? Ta là ai? Ta là Giang Bách Xuyên a. Ta làm sao lại có thể….
Không công bằng a. Ông trời ơi, ông muốn tự chơi thì chơi với một mình đi a. Một tên huynh đệ tốt của ta không phải đã xui xẻo mà rơi vào trong tay của một vị nhà quê cũng đã khiến cho mọi người trải qua một phen bất ngờ rồi a. Không công bằng, không thể nào mà bản thân ta cũng sẽ bị một vị nhà quê tóm lấy a.
Hơn nữa, điều khiến cho người ta vô cùng phiền muộn lại xem thường, đó chính là, hắn cư nhiên lại còn tự rơi còn nhanh hơn so với Thẩm Thiên Lý nữa a. Chính xác theo thực tế mà nói, mới …… mới hơn qua hơn một ngày một chút, đến trúng tiếng sét ái tình thì cũng không có nhanh như vậy a. Sắc mặt của Giang Bách Xuyên liền càng lúc càng trắng bệch nha.
– Như vậy ……
Vân Hương trầm ngâm một chút:
– Nếu đã vậy thì chàng nên từ bỏ thôi. Bách Xuyên, chàng vẫn có cơ hội tránh khỏi y. Có điều, thiếp nghĩ. Bất kì là nguyên nhân gì, bất luận các ngươi đã ở chung ra sao, không tính đến thời gian dài hay ngắn. Người kia …… xác thực, vẫn đã đi vào trong lòng của chàng, muốn dời vị trí của y ra ngoài, vốn không phải là việc dễ dàng. Bách Xuyên, chàng….. chàng không chấp nhận nên thử một chút à?
Nàng có chút chờ mong nhìn Giang Bách Xuyên.
– Ta …… Ta có nguyện ý thử hay không sao?
Khi nói ra câu này, sức lực của Giang Bách Xuyên, ngay lập tức, có vẻ dường như ỉu xìu xuống, còn chưa kịp để hắn suy nghĩ thêm một chút nữa. Thì, ở gian phòng đối diện liền đột ngột, truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, xác thực nói, là tiếng kêu sợ hãi của nam nhân.
Giang Bách Xuyên “xoẹt” một cái liền vọt ra ngoài, vừa lớn tiếng ồn ào:
– Ai nha. Thực là …, không nhìn thấy người khác làm chuyện này lại có động tĩnh lớn như ngươi vậy nhi.
Hắn giơ chân, đá một cước, ‘ầm’ một tiếng, cánh cửa bị phá tan. Giấm chua ở trong lòng đã bắt đầu ùng ục, ùng ục sôi sục dâng trào ra bên ngoài. Thậm chí, hắn càng đang lo lắng bản thân mình có cần phải nhắm mắt lại hay không hay đây. Bằng không, hắn không dám hứa chắc, khi vừa thấy thân thể trần truồng Vũ Nùng ngồi ở trong lòng của Trương Đại Hải, thì nhất thời, có thể bắt đầu nảy sinh ý muốn giết cái cô nương đáng thương kia không đây.
Bất quá, khung cảnh ở trong gian phòng này, không có giống một chút nào với suy nghĩ của hắn cả. Trương Đại Hải cùng Vũ Nùng đang ngồi hai bên bàn, đối diện nhau, tựa hồ như đang tán gẫu vô cùng hăng say, nhìn thấy hắn đi vào, cả hai đều sửng sốt một chút.
Giang Bách Xuyên không dám tin nổi, nhìn chiếc tách có chứa nước trà nóng hổi vẫn còn bốc khói ở trên bàn. Đáng thương thay, hắn trừng lớn đôi mắt, tay run run chỉ chỉ hướng về cái kia chén trà:
– Các ngươi …… Ngươi liền …… chỉ ở ngay nơi này, uống trà? Tán gẫu?
Tuy rằng, ở trong lòng, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, hắn vẫn không thể tưởng tượng nổi, nhìn đến thế nào thì Vũ Nùng vẫn có dáng vẻ thiên kiều bá mị. Vị nhà quê Trương Đại Hải này, cư nhiên, lại có thể quân tử đến vậy sao a.
– Đúng đó a. Trà ở nơi này uống rất ngon, điểm tâm ăn cũng rất ngon đây. Giang Bách Xuyên, ngươi có muốn nếm thử một chút hay không a?
Trương Đại Hải đứng dậy, nhiệt tình giới thiệu.
– Không cần ……
Cảm giác vô lực lại hiện ra lần nữa, Giang Bách Xuyên muốn rống, nhưng lại rống không nổi, hắn đã bị làm cho phẫn nộ đến mức chỉ có thể nhẫn nhịn xuống mà nói chuyện ôn nhu.
– Vậy vừa nãy, ngươi là thét lên cái gì vậy hả? Ta còn tưởng rằng ngươi đang bị Vũ Nùng ‘thái dương bổ âm’ đây.
Hắn nói xong, cả khuôn mặt của Vũ Nùng liền đỏ ửng lên, ngay lập tức xoay người cười trộm.
Nhưng mà, căn bản là, Trương Đại Hải không hiểu ‘thái dương bổ âm’ là cái món đồ gì, còn hàm hậu cười, giải thích:
– Không …… Không có a. Vừa nãy, ta rót nước, lại không cẩn thận …… Ha hả, không cẩn thận làm phỏng tay a.
Giang Bách Xuyên nhất thời liền ngồi lên trên giường nhỏ, tự mình suy tính một chút.
Hay, vẫn nên từ bỏ vị nhà quê này đi thôi. Lại như lời của Vân Hương đã nói, rất đúng a. Vẫn còn có cơ hội, cho nên tự mình phải cố hết sức mình mà nhảy ra khỏi mớ cảm xúc tình cảm mới mẻ này. Dù nói thế nào thì cũng không thể nào để cho cái hạt mầm tình cảm mới nảy nở lên này, lại tiếp tục phát triển được nữa. Nhất định phải ở trước khi cái mầm nhỏ này vươn cao, mọc thành cây to sum suê che rợp cả bầu trời, ta phải giết chết cái chồi non này từ trong trứng nước a.
Giang Bách Xuyên vô cùng tin tưởng. Hắn cũng không biết đã giết bao nhiêu người rồi đi. Huống hồ gì, bây giờ chỉ là một cái hạt mầm mới nảy nở a. Lại càng là một cái chồi non sinh trưởng ở trong lòng của hắn a. Việc này càng quá dễ dàng. Hắn vốn đã quên mất, cái dự định lúc trước của bản thân, chính là muốn quay về Long Hổ sơn nha, lại bị một lời rêu rao của bà mối mà khiến hắn đã lưu lại đây.
Giang Bách Xuyên vừa hạ quyết tâm, chuẩn bị trời vừa sáng liền dẫn Trương Đại Hải đưa về nhà, sau đó, lập tức từ biệt y, mỗi người đi mỗi ngả. Bởi vậy, hắn cũng không có tâm tình nào, mà bắt buộc Trương Đại Hải cố gắng hưởng thụ một đêm đầu của Vũ Nùng do hắn đã tiêu mất một số tiền lớn mới mua được a, chỉ nhàn nhạt hỏi:
– Các ngươi đều đang nói về cái gì vậy a? Nói đến hăng say như vậy nha?
– A. Ta đang nói tới chuyện rất hay ho a.
Trương Đại Hải nhiệt tình bừng bừng đi tới, ngồi xuống bên người của Giang Bách Xuyên. Mà, Vũ Nùng thì lại vừa thẹn vừa mừng, quay đầu sang chỗ khác, khiến Giang Bách Xuyên sợ đến mức lập tức ngồi thẳng lưng dậy: không phải chứ. Sở dĩ, hai người họ vẫn đang trong sạch, sẽ không phải là do cả hai đều đã rơi vào lưới tình, hứa hẹn rồi đi? Bởi vậy, mới muốn để dành lần đầu tiên này giữ đến đêm động phòng hoa chúc thật sự a.
– Giang Bách Xuyên a. Hóa ra, mệnh của mấy cô nương ở ơ ĩ viện này thật khổ a. Các nàng vừa bị lão bản cắt xén tiền thưởng, vừa muốn các nàng phải hầu hạ những tên nam nhân khó chiều kia nữa, còn phải chịu đòn với cả việc luôn bị mắng nhiếc chói tai a. Ai, đúng là quá khổ sở rồi đi. Vì lẽ đó, Giang Bách Xuyên, ta đã hứa với Vũ Nùng rồi a. Ta sẽ chuộc thân cho nàng. Ai, nàng vẫn còn là một cô nương trong sáng, thuần khiết a. Cứu nàng ra ngoài, để cho nàng còn có thể bắt đầu lại một lần nữa a. Tuy rằng, chúng ta không có năng lực đi quản mọi nữ tử có số khổ nổi. Nhưng, nếu có thể cứu ra được một người thì vẫn cứ cứu đi bớt một người. Ngươi nói có đúng hay không a?
– Chuộc …… Chuộc thân? Dùng bạc của ta?
Suy đoán của hắn đã trở thành sự thật, Giang Bách Xuyên thật sự muốn hung hăng tự táng mình mấy cái đi.
Không nghĩ tới a, không nghĩ tới a. Bản thân ta đây, chính là điển hình của hành động ‘dẫn sói vào nhà’. Hơn nữa, dẫn sói mẹ vào phòng. Ân, cũng không phải nha. Hẳn phải là, ta đã tự tay đẩy mạnh Trương Đại Hải vào trong hang sói dâng lên miệng của sói mẹ a.
– Ân, đúng đấy. Không chỉ có như thế a. Vũ Nùng kể, Vân Hương cô nương vẫn luôn tín nhiệm, gieo hi vọng ở trên thân của ngươi. Vì lẽ đó, ta cũng đã hứa với nàng, đồng ý để ngươi chuộc cả Vân Hương cô nương ra luôn rồi.
Trương Đại Hải mặt mày hớn hở nói xong. Mà, Giang Bách Xuyên thì lại trợn mắt ngoác mồm:
– Ngươi …… Đến ngay cả chuyện của ta, ngươi cũng đều đã định đoạt xong cả rồi?
Kế hoạch ổn thỏa, tốt đẹp quá mà. Dùng bạc của y để chuộc ra hai vị nữ nhân này, sau đó, y lấy một vị đi, lại để đẩy cho mình một vị. Mọi ân nghĩa cũng đều quy lại ở trên người của y, mọi sắp xếp đến quá chính xác a.
Trương Đại Hải a Trương Đại Hải, ngươi mơ tưởng cũng quá mĩ mãn đi ha?
Giang Bách Xuyên nghiến răng ken két, nói thầm ở trong lòng.
Trương Đại Hải đâu nào biết được tâm tư của Giang Bách Xuyên a. Y vẫn còn vô cùng phấn khởi, nói:
– Không có a. Ta vốn không muốn định đoạt chuyện gì của ngươi cả. Chỉ có điều, ngươi cùng Vân Hương cô nương qua lại nhiều năm đến vậy. Nàng lại đối xử rất tốt với ngươi, có đúng hay không?
– Huống hồ, ngươi không phải cũng đã nói. Nàng là nữ nhân chân chính trong lòng của ngươi à? Giang Bách Xuyên a. Kỳ thực, ngươi nhất định rất muốn cưới Vân Hương cô nương, có đúng hay không? Không sao cả a. Ngươi muốn cưới, liền cưới a. Căn bản là, ngươi không cần phải để ý đến việc kẻ khác nhiều chuyện nói ra nói vào cái gì cả. Hơn nữa, Vũ Nùng cũng đã nói rồi, mấy năm nay, Vân Hương cô nương chỉ trao thân cho một mình ngươi, kỳ thực …..
– Đủ rồi.
Giang Bách Xuyên hét lớn một tiếng:
– Trương Đại Hải, ngươi đúng là nghĩ ra suy nghĩ thật hay. Nha, ta cưới Vân Hương rồi, sau đó, thì ngươi sẽ cưới Vũ Nùng. Ngươi nói, ngươi không phải nghĩ vậy hay sao hả?
Kỳ thực, đáp án đã quá rõ ràng. Nhưng, Giang Bách Xuyên lại vì bản thân, cư nhiên, lại còn hỏi ra một câu thăm dò ngu xuẩn dẫn đến mức tự khinh thường mình sâu sắc nha.
– Không phải a.
Trương Đại Hải trợn mắt ngoác mồm. Y vốn không hiểu tại sao Giang Bách Xuyên lại nổi trận lôi đình đến vậy. Bản thân mình không phải chỉ là nói ra một chút ý kiến đề nghị hắn thôi sao. Huống hồ, vì sao hắn lại tự nhận định rằng, mình muốn thành thân với Vũ Nùng hửm?
Y lại nghĩ mãi mà không ra, mờ mịt nói:
– Không có a. Ta không có muốn thành thân với Vũ Nùng đâu nha. Ta chỉ là nhận nàng làm muội muội kết nghĩa à. Nàng vốn đã có ý trung nhân rồi đi, là một vị bán hàng rong nhỏ mà. Tuy rằng không phải là kẻ có cái danh vọng, hiển quý. Nhưng, con người của vị này vốn thành thật. Ta dự định chờ sau khi chuộc nàng rời khỏi đây, liền tác thành cho hai người họ. Ngươi lại giúp tổ chức một hôn lễ nở mày nở mặt. Việc này không phải cũng là làm một chuyện tốt rất lớn à?
Giang Bách Xuyên nén xuống một hơi, suýt chút nữa là không thở nổi nữa rồi đi. Kế hoạch của vị Trương Đại Hải này, thực sự là ngoài dự đoán của mọi người mà. Lại nói tiếp, nếu y sớm nói ra chuyện này, thì hắn làm gì lại không dám thở mạnh a. Y nên sớm nói là muốn nhận Vũ Nùng làm muội muội, thì không phải là tốt rồi sao, hại hắn tự mình phí công khó chịu một hồi.
Chỉ có điều là…… Chỉ bất quá là:
– Ngươi mới vừa nói cái gì? Ta vừa phải chuộc thân nàng chuộc đi ra ngoài, lại còn phải tổ chức giúp một cái hôn lễ long trọng cho nàng hả?
Ta ……. Ta không có nghe lầm đi? Vị Đại Hải này đây, vốn đã có tính tình thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thì thôi đi, lại còn muốn trót làm việc tốt thì phải làm tới cùng như thế này. Nếu ta thật sự không giải quyết nổi cái chồi non tình cảm này, mà để nó càng lúc càng phát triển lên, thì đến lúc đó, ta cưới y về chủ trại ở trên núi, chẳng lẽ cái ổ thổ phỉ kia sẽ biến thành từ thiện đường cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo hay sao a?
Giang Bách Xuyên bất giác lập tức đánh ra cái ớn lạnh rùng mình. Không được. Ta làm sao lại có thể cho phép một chuyện ki h khủng như vậy xảy ra được chứ? Thiệt tình mà. Mấy lời nói của Vân Hương cùng với chuyện của Vũ Nùng xoay quanh, nhất thời khiến cho đầu óc của mình bị úng nước rồi đi. Xem như là mấy năm nay, hai nàng đối xử không tệ với mình, cho nên, mình có bổn phận phải giúp cả hai, để hai nàng không nên lại uổng phí cái gì nữa đi.
Thế nhưng, sau đó, hắn nhất định phải cách xa Trương Đại Hải, càng xa càng tốt. Mà, tốt nhất vẫn nên là mãi mãi không gặp lại nữa, chỉ là, vừa nghĩ tới năm chữ ‘mãi mãi không gặp lại’ này. Ở trong lòng của hắn, bất giác, có một trậm đau nhói bén nhọn lướt qua.
Giang Bách Xuyên cũng không muốn để ý đến. Hắn lôi kéo Trương Đại Hải đứng lên, liền đi ra ngoài:
– Được rồi đi. Đừng ở đây mà lo chuyện bao đồng cho người ta nữa đi. Hai ta đi về thôi.
Hắn vừa nói xong. Nhưng mà Trương Đại Hải còn có chút lưu luyến nhìn sang tách trà cùng với mấy dĩa điểm tâm ở trên bàn trà:
– Sao mà…..làm gì mà gấp đến vậy a? Ăn hết mấy món đó rồi lại đi về a. Đây đều là món mà chúng ta đã dùng tiền mua đấy.
Ô ô ô. Bao nhiêu là bạc a. Ngẫm lại tâm của mình lại liền chảy máu a.
– Không cần phải để ý đến đâu. Ngươi không phải nói là ngày mai, cha mẹ của nữ nhân kia định đến nhà của ngươi để gặp mặt bàn bạc hôn sự à?
Giang Bách Xuyên cố hết sức làm lơ đi cái loại cảm xúc hết sức phẫn hận đố kị sôi sục ở trong lòng, lại cố ý lơ đãng thốt ra một câu này.
Hắn đã quyết định muốn cắt đứt hoàn toàn phần ân tình này. Cho nên, nhất định, hắn càng phải tự tay dập tắt hết mọi hy vọng của bản thân. Cứ mặc cho Trương Đại Hải thành hôn xong rồi, thì hắn càng không thể nào tạo ra thêm bất kỳ hành vi ngăn trở nào nữa đi.
– A, đúng rồi, đúng rồi nha.
Trương Đại Hải sợ hãi kêu lên, mới nhớ tới, ngày hôm nay y vừa hẹn người lớn ở nhà gái sang ngày mai tới cửa nhà của y gặp mặt đây, nhưng chợt nói:
– Có điều, Giang Bách Xuyên, cũng không cần phải vội đến mức lại chạy về trong đêm khuya, lại còn phải đi xuyên qua một mảng rừng, không phải là quá an toàn đâu a.
Giang Bách Xuyên sao lại thèm để ý đến lời nói của y chứ. Lúc này, đã qua nửa đêm, cửa thành cũng đã sớm đóng lại. Giang Bách Xuyên ôm Trương Đại Hải phi thân, bay qua thành tường dày nọ, trong giây lát liền đến ngoài thành, chỉ phải bay qua con đường núi này, là có thể đến thôn của Trương Đại Hải rồi đi.
Hắn xin thề, lần này, nhất định sau khi đã thả cái vị nhà quê này xuống trước cửa nhà, sau đó liền xoay người rời đi ngay. Mặc kệ ở trong lòng có khó chịu, không muốn rời xa đến mức nào đi nữa, đều hoàn toàn không thể quay đầu lại. Trên đời này vốn không có chuyện gì mà Giang Bách Xuyên – hắn đây, đã quyết tâm lại không làm được cả, tình yêu cũng như thế.
Đêm hôm khuya khoắc, tối đen như mực, vốn không thấy nổi năm ngón tay nữa là. Giang Bách Xuyên lại dùng khinh công chạy như bay ở trong rừng núi mờ mịt. Cũng may là thị lực của Giang Bách Xuyên hơn người. Ban ngày lại từng hai, ba lần đi qua con đường này, địa hình cũng đều nhớ đến bảy tám phần. Hắn tự cao vốn luôn tự tin vào tài cao của mình, liền ôm theo Trương Đại Hải liền tiến vào trong rừng.
Sự thật chứng minh, chính xác là, Giang Bách Xuyên đúng là người tài cao gan lớn, cho nên cái gì cũng không sợ.
Nhưng, hắn đã quên, ôm theo bên thân người của hắn, vốn có một người nào đó lại trăm phần trăm là một vị nhà quê không hơn không kém. Cho nên, gặp phải chuyển lạ lẫm, sợ hãi mà khoa chân múa tay lên, thì đều sẽ không còn phải là một vị nhà quê nữa đi. Vì vậy, đi đến giữa rừng núi, vừa bay tới đến đoạn đường mòn chật hẹp, rìa đường lại có vách núi thẳng đứng cheo leo. Trương Đại Hải nhìn bên cạnh, nhìn thấy vách núi cheo leo, lại không nhìn tới cái vực thẳm hun hút, ở gần trong gang tấc, liền bắt đầu có chút khiếp đảm.
Y còn chưa kịp nói một tiếng kêu rên nào với Giang Bách Xuyên. Y liền cảm thấy ở dưới lòng bàn chân liền bị trượt té, nhất thời, cả thân thể lập tức rơi thẳng xuống dưới.
Biến cố bất ngờ đột ngột xảy ra. Giang Bách Xuyên theo bản năng liền nắm chặt lấy cánh tay còn lại của Trương Đại Hải, lập tức tạo thành hậu quả xấu là hắn cũng đã bị đối phương kéo xuống vách núi.
Cuối cùng, cũng coi như là hắn phản ứng rất nhanh đi, khi vừa ngã xuống, cánh tay trống không còn lại, liền quờ quạng lung ta lung tung ở bên trên không trung, đúng lúc này, lòng bàn tay của hắn túm được gốc cây cổ thụ mọc ở trên vách núi cheo leo.
Trời còn chưa muốn giết ta a.
Giang Bách Xuyên vui mừng kêu to ở đáy lòng. Không biết tại sao, rõ ràng là do Trương Đại Hải kéo hắn cùng té xuống. Nhưng, lúc này, ở trong lòng của hắn lại hoàn toàn không có một chút oán giận nào cả.
Mà, hắn chỉ lo lắng rằng, đối phương có bị thương hoặc là bị doạ sợ đến mất hồn hay không thôi. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thì hắn đã nhìn thấy cặp mắt tràn đầy nỗi kinh sợ cùng sự cảm kích không nói thành lời, cùng với một cái cây nhỏ mọc ở ngay dưới chân của hắn.
Trong mắt của Giang Bách Xuyên liền khó tránh khỏi, lóe qua một tia vui mừng. Đã có cái cây nhỏ này ở dưới chân này, hắn hoàn toàn có thể mượn lực đạp lên tự dùng khinh công bay lên khỏi vách núi này đi. Bốn ổ sơn trại của bốn tên bọn hắn đều được bố trí địa hình chung chung đều giống nhau, đều đối mặt với vách núi cheo leo nguy hiểm, mỗi lần đi qua vách núi, cũng đều là tự thân vận dụng khinh công mà bay qua. Vì lẽ đó, chút nguy hiểm ấy hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Hắn mới nhìn thấy Trương Đại Hải đang siết chặt lấy cánh tay của hắn, không dám buông lỏng. Đáng chết, hắn làm sao lại quên mất, hiện tại không phải chỉ có mỗi một mình, mà là hai người a.
Nếu là có thể ôm ngang lấy Trương Đại Hải, thì liền từ nơi này phi lên vách đá, hành động này cũng không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà, hiện tại, hắn chỉ có thể dùng một tay kéo đối phương, cả hai lại đang bị treo lơ lửng ở giữa không trung. Mà ở dưới bàn chân, cái cây nhỏ này cũng chỉ lớn đến một bàn tay mà thôi, căn bản, vốn không thể chịu nổi trọng lượng của hai người từ trên đạp mạnh xuống để làm điểm tựa. Một khi, bởi vì vậy mà cái nhánh cây này bị gãy nát, sẽ dẫn đến, việc hắn mượn lực thất bại, chỉ có thể cho ra mỗi một kết cục, chính là rơi vào vực thẳm vạn trượng lượn lờ sương trắng mê mông này.
Thực ra vẫn còn có một cách, chính là bỏ Trương Đại Hải lại, thì như vậy, Giang Bách Xuyên tự mình hoàn toàn có thể bay lên.
Nếu như là trước đây, thì hắn sẽ không chút do dự sẽ làm như vậy, chỉ là một vị nhà quê mà thôi. Bản thân hắn vì sao lại phải cứu y a. Cứ coi như là hắn tựa hồ như là có chút tình ý với y đi nữa, nhưng hắn cũng đã quyết định cắt đứt sợi dây tơ tình này rồi. Cứ bỏ mặc y, từ đây về sau, đều sẽ hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này. Xác thực, đây lại một cách tốt nhất để giải quyết dứt điểm đoạn tình cảm này.
Bất quá, Giang Bách Xuyên liền không chút suy nghĩ liền loại bỏ đi cái cách trên. Lúc này, hắn chỉ hối hận. Hối hận, bởi vì, hắn không nên cứng rắn ép buộc dẫn theo Trương Đại Hải đi qua rừng núi ở giữa đêm khuya như vậy. Hắn biết rõ, vốn sẽ có đoạn đường ngang vách núi nguy hiểm này, lại đi giữa đêm tối đen. Trương Đại Hải vốn là người bình thường không có khinh công, bị trượt chân lại là chuyện rất bình thường.
Hắn càng nghĩ thì càng cảm thấy hổ thẹn. Mí mắt rũ xuống, tầm mắt lại nhìn về Trương Đại Hải, đã thấy y cũng đang bày ra vẻ mặt do dự mà nhìn chằm chằm hắn.
– Giang …… Giang Bách Xuyên ……
Trương Đại Hải mở miệng, đôi mắt là lấp lánh, tựa hồ như đang sợ cái gì đó vậy, lắp bắp nói:
– Ngươi …… Ngươi có thể bay đúng không? Lại như cái kẻ lẻn vào trong thôn của bọn ta….. cái tên hải tặc đó. Vừa nãy, ngươi cũng đã ôm theo ta, bay qua những dãy nhà kia. Vì thế nên, ngươi là biết bay đúng không?
Giang Bách Xuyên cười khổ, đáp:
– Đại Hải, cái đó không phải gọi là bay, mà kêu là khinh công. Khinh công của ta, mặc dù không tệ. Bất quá, hiện tại, hai ta là bị treo lơ lửng ở giữa không trun. Cái cây nhỏ ở dưới chân ta này, lại quá non, không thể chịu đựng nổi trọng lượng của ngươi cùng ta. Vì thế, cho nên, không phải là vạn bất đắc dĩ, thì chúng ta vẫn đừng nên thử nghiệm. Bằng không, một khi đã không thành công, thì cũng chỉ có thể rơi xuống vách núi để nuôi sói a. Hai ta vẫn nên cố gắng đợi đến hừng đông. Có lẽ sẽ có người qua lại nơi đây, dù cho bỏ xuống dùm một sợi dây leo thôi, ta liền có thể mang ngươi lên trên lại rồi.
Ở trong mắt của Trương Đại Hải khó tránh khỏi, lóe lên một tia cảm động bởi vì được an ủi, nhưng ngay lập tức liền đã ảm đạm đi mất.
– Nói là nói như vậy thôi a. Từ trước đến nay, con đường này vốn rất ít người đi, huống hồ gì…… Huống hồ gì, hiện tại, tính đến trời sáng, còn phải qua hai canh giờ nữa đặng a. Ngươi chỉ có một cái tay giữ lấy cành cây, một cái tay túm lấy ta, làm sao có thể…… chống đỡ qua một thời gian lâu đến vậy đây?
Ý nghĩ của Giang Bách Xuyên nhất thời xoay chuyển, đã biết Trương Đại Hải đang suy nghĩ gì. Đôi chân mày của hắn cau lên, ngữ khí thậm chí còn dẫn theo một tia phẫn nộ:
– Ngươi muốn nói cái gì? Đại Hải, ngươi không cần ăn nói vòng vo quanh co như vậy đi.
Trương Đại Hải sợ hãi giương mắt nhìn hắn, đôi môi mấp máy mấy lần, vẻ kinh hoảng ở trong mắt ngày càng đậm.
Cuối cùng, dưới câu nói thăm dò tràn ngập uy hiếp của Giang Bách Xuyên, y đành phải thành thật, mở miệng nghẹn ngào hỏi:
– Giang …… Giang Bách Xuyên, ngươi …… Ngươi có thể thả ta ra, để một mình rời đi hay không, ngươi …… ngươi là có thể ……
Mấy câu sau, y vẫn không thể nào nói ra nổi nữa. Nhưng mà đôi bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay của Giang Bách Xuyên lại càng đang cố sức, liều mạng siết chặt lấy cánh tay của hắn.
Sương lạnh ở trong đôi mắt của Giang Bách Xuyên lập tức thối lui, ở trong lòng lại sinh ra lên ngàn vạn thương tiếc, quyến luyến.
Hắn cũng nắm bàn tay của Trương Đại Hải siết chặt lại một chút, mỉm cười ôn nhu nói:
– Đại Hải, ngươi yên tâm đi. Ta tuyệt đối không thể nào…… lại thả ngươi ra được…… Coi như đến khi được cứu lên hay là sẽ bị ngã xuống dưới đó. Ta dám cam đoan, nhất định sẽ bồi ở bên cạnh ngươi. Lúc này, ngươi đã yên tâm rồi chưa?
Trương Đại Hải lập tức liền bật khóc lên. Một vị hán tử cao to đến mấy thước, vừa bật khóc lên, lại dường như là một hài tử vậy, nước mắt xuôi theo gò má chảy xuống phía dưới.
Y mang theo tiếng khóc nức nở, lúng búng nói:
– Xin lỗi Giang Bách Xuyên. Xin lỗi, ta …… ta đã quá ích kỷ rồi đi. Bởi vì, do ta sợ chết …… Cư nhiên …… Cư nhiên, lại luôn chỉ sợ là ngươi sẽ thả tay ta ra. Ta ……ta thật không phải là người mà. Ô ô ô, Giang Bách Xuyên, tự ngươi nên đi thôi. Có câu nói này của ngươi, ha, ta đi tới cõi âm cũng sẽ cảm kích ngươi. Ngươi vốn có tiền. Vậy thì, hàng năm đừng quên đốt nhiều thêm chút tiền giấy xuống dưới cho ta là được rồi a. Ở dương thế, ta đều nghèo cả đời, nên đã đi vào cõi âm rồi, dù sao thì ta cũng muốn làm một vị địa chủ a.
Giang Bách Xuyên rốt cục cũng đã hiểu được cái gì gọi là nhu tình của nam nhân cứng rắn như thiết a. Hắn tự nhận bản thân là một kẻ vô tình lại vô cùng bá đạo, nhưng hiện tại, khi đang đối mặt với Trương Đại Hải đang khóc này, hắn lại chỉ muốn ôm lấy đối phương, bảo vệ ở trong lồng ngực của mình, vừa dỗ dành lại an ủi.
Đây mới chính là Đại Hải của hắn a. Y vốn thuần phác, thành thực. Khi y bị khiếp đảm, tuyệt đối sẽ không giả ra bộ dạng mạnh mẽ, kiên cường, hi sinh cho kẻ khác, cái gì đó a. Y luôn thẳng thắn mà tự thừa nhận rằng bản thân mình đã bị dọa sợ đến chết khiếp rồi, tự thừa nhận là, y có ý nghĩ sợ hãi rằng, hắn sẽ thả y ra. Giang Bách Xuyên cảm nhận được, bản thân hắn càng thêm yêu thích y hơn rồi a.
Hắn vốn luôn không thích cái loại người luôn cao cao tại thượng, ở khắp mọi nơi đều sẽ bày ra bộ dạng, bản thân có bao nhiêu là cao thượng, thánh thiện này nọ a. Không nói đến lí do nào khác, hắn chỉ luôn luôn cho rằng loại người như vậy, kỳ thực, bản chất của họ, chính là dối trá. Từ cổ xưa đến nay, chuyện gian nan duy nhất phải trải qua đó chính là cái chết. Tử vong ở trước mặt, không ai lại không phải chùn bước cả. Đối với những kẻ anh hùng hào kiệt chân chính, tiêu sái, giành nhau đi chịu chết, hắn vừa khâm phục đồng thời, cũng ghét cay ghét đắng loại người này.
Bởi vì những kẻ kia, sẽ lại được tôn thờ như thánh nhân vậy. Mà, sự tồn tại của bọn họ, tựa hồ như, chính là dùng để cười nhạo bản chất sợ sệt, yếu đuối, tham lam của phàm nhân trần tục này vậy, mà bản thân của hắn, vừa vặn chính là một trong những phàm nhân trần thế này.
Chính vì như vậy, khi một Trương Đại Hải sinh động vừa xuất hiện, rồi lại mang theo bản chất quê mùa không sai lệch đi đâu được, triệt để khiến cho trái tim của bản thân hắn, vì bản tính chân thật này mà trầm mê vào loại tình cảm lệch lạc này. Sau khi, y tự thừa nhận rằng, bản thân y sợ chết nhưng lại muốn để cho hắn một mìng sống sót để rời đi, liền càng bày ra một bản chất khác của y, còn cao thượng hơn so với cả những kẻ tự xưng là thánh nhân kia rất nhiều lần đi. Mặc dù, y nói ra mấy câu nói đó trong tình cảnh này, đúng là, khiến người ta cảm thấy thật buồn cười a.
Giang Bách Xuyên càng túm chặt lấy cánh tay của Trương Đại Hải, vừa bật cười “ha ha”, nói:
– Ngươi a. Xem ra, cả đời này là thật sự đã nghèo đến mức đến lúc chết, cái tật tham tiền cũng không bỏ a. Lúc này, mà vẫn còn không quên, muốn đến cõi âm làm địa chủ nữa. Ta thật sự lo cho ngươi a, cái tên thiện lương, tốt bụng đến mức thấy chuyện bất bình liền giơ tay tương trợ như ngươi đây. Coi như đến hàng năm, ta đều đốt cho ngươi cả mấy đống núi vàng núi bạc giấy đi nữa, thì cũng không đủ để cho ngươi tiếp tế những con quỷ nghèo nhược quỷ ở dưới đi a. Đến lúc đó, ngươi không phải vẫn là một vị quỷ nhà quê nghèo nàn hay sao nha. Ha ha. Vì vậy, ngươi đành biết thân mà nhận mệnh đi. Tốt nhất, vẫn nên an phận mà ở lại trên dương thế thôi, ở lại bên cạnh ta. Ta để cho ngươi ở kiếp này liền trở thành một người có tiền lại có thể hô mưa gọi gió, có được hay không đây?
– Ngươi đừng nói mấy câu này để an ủi ta vui vẻ nữa a. Ngươi không muốn buông ta ra, thì đến lúc đó, càng sẽ không có ai đốt vàng mã cho hai ta đâu a.
Trương Đại Hải nín khóc, mỉm cười. Nhưng, y vẫn còn hãm sâu ở trong hố sâu đen tối đầy hoảng sợ của cái chết, mỗi một lần y, dù y đã cố hết sức dùng mọi cách ra sao để dồn hết dũng khí lại. Thì, trước sau gì, y cũng vẫn không dám đánh cược tính mạng ăn cả ngã về không, để buông tay ra khỏi cánh tay của Giang Bách Xuyên đang túm chặt mình. Y lại nổi lên một trận xấu hổ sâu sắc, bởi vì hành vi ham sống sợ chết của y đã làm liên lụy đến người khác.
Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút. Sắc trời dần dần càng trở nên đen kịt một mảng vô tận. Đây là khoảnh khắc tối tăm nhất, trước khi ánh bình minh ló dạng. Trong đêm tối vô tận, sự tĩnh lặng kéo dài, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.
Giang Bách Xuyên vẫn đang cảm nhận được sức lực của bản thân đang trôi đi từng chút một. Đồng thời, tựa hồ như, hắn còn có thể cảm nhận được cả tiếng nhịp tim đập càng lúc càng dồn dập của Trương Đại Hải.
– Giang Bách Xuyên …… Ngươi …… ngươi đã chống đỡ quá nhiều thời gian rồi đi. Hay là thả ta xuống đi. Bằng không, cả hai ta đều phải rơi xuống mất a.
Giọng nói tràn ngập tuyệt vọng của Trương Đại Hải run rẩy bật thốt lên. Mà Giang Bách Xuyên chỉ là lạnh lùng, nói một tiếng:
– Câm miệng. Lúc này ta chỉ muốn im lặng để duy trì thể lực thôi.
Ân, đúng là duy trì thể lực. Cả nửa đời này của Giang Bách Xuyên Này cũng chưa từng gặp qua, tình cảnh gay go lại tuyệt vọng đến vậy, cũng chưa từng nếm trải vị đắng nặng trĩu đến vậy. Bởi vì võ công của hắn vốn cao cường, thường thường sẽ khiến cho hắn tự sản sinh ra một loại ảo giác: bản thân của hắn không có gì mà không làm được.
Nhưng, đến tận hôm nay, hắn mới biết, không cần phải trải qua cái gì gọi là trời sập, núi lở đầy rẫy nguy hiểm, mà chỉ cần là một đoạn vách núi này, phải níu giữ mạng sống của một người mà mình yêu thương, liền cũng đủ để khiến hắn nhận ra rất rõ ràng rằng, bản thân mình nhỏ bé đến dường nào, loại cảm giác vô lực này khiến hắn căm tức đến sâu sắc, nhưng lại không thể làm gì khác hơn được nữa.
Trên trán, mồ hôi tuôn ra từng giọt lớn chừng bằng hạt đậu, rơi xuống đầm đìa. Hai cổ tay của hắn cũng đã bị tê dại đau đớn, đặc biệt là khi cái tay vẫn còn nắm chặt lấy thân cây ở phía trên. Cánh tay đó vốn phải chịu đựng sức nặng của hai người. Bị treo lơ lửng ở giữa vách núi dựng đứng, cheo leo, vừa không chạm đến mặt đất ở bên trên, lại càng không tới điểm tựa ở bên dưới. Loại chống đỡ, cam chịu này sẽ khiến cho nội lực hao tổn nặng nề, là điều không thể nghi ngờ gì nữa. Đến Giang Bách Xuyên cũng đã bắt đầu thở dốc.
Trương Đại Hải bị treo lơ lửng ở bên dưới. Cho dù, y vốn không nhìn thấy vẻ mặt của Giang Bách Xuyên, thì chỉ từ tiếng thở dốc nhỏ của hắn phát ra, y cũng vẫn có thể cảm nhận rõ ra được sự dày vò mà đối phương đã phải chịu đựng nhiều đến mấy rồi đi.
Y biết Giang Bách Xuyên là người có võ công phu, nên mới có thể chống đỡ lâu đến vậy. Bằng không, nếu như đổi lại chính t vào vị trí bây giờ của hắn, thì lúc này đã sớm té xuống rồi đi. Huống hồ gì, hắn còn phải níu giữ lấy cái thân thể phiền toái này của y nữa a.
Tại sao hắn lại đối xử tốt với mình đến vậy a? Thân phận của hắn lại là một tên công tử nhà giàu, tiền đồ vô lượng. Mình lại luôn bị hắn cười chê là một tên nhà quê vừa quê mùa lại nghèo nàn mà thôi. Làm sao, hắn lại vì một tên nhà quê như vậy mà tự đẩy bản thân vào tình cảnh nguy hiểm đến tánh mạng, vừa phải chịu thiệt thòi, chịu khổ cùng mình đây.
Trương Đại Hải vốn không hiểu. Nhưng lúc này, ở trong lòng, tựa hồ như vừa nổi lên một tia cảm giác lúc ẩn lúc hiện, không thể nói rõ được, cũng không thể nào tả rõ được. Cảm xúc của y bây giờ, ngoại trừ cảm động ra, lại nảy sinh ra thêm một chút thứ cảm giác nào đó mà y không thể tự biết rõ nổi.