Quả Vải Quả Vải Nói Cho Ta

Chương 1



Giữa tháng 8, thời tiết càng ngày càng nóng. 

Ve kêu ngày đêm không ngớt, nhựa đường cũng bị mặt trời thiêu đốt đến chảy ra, trơn như dầu

Ôn Tri Lê sau khi đỗ xe vào vị trí cũ thì xách túi đi vào cửa hàng bán hoa. Vì có một khoảng thời gian cô không đến đây nên nhân viên mới tuyển của cửa hàng không biết mặt cô , tưởng cô là khách hàng nên nhiệt tình đón tiếp: “ Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn mua loại hoa nào ạ?”

Ôn Tri Lê còn chưa kịp mở miệng thì Tân Nhiêu đã đi từ trên tầng 2 xuống cười nói : “ cô không cần tiếp đón, đây là bà chủ của chúng ta”

Tân Nhiêu và Ôn Tri Lê là bạn cùng phòng thời đại học. Năm ấy tốt nghiệp xong, hai người liền mở một cửa hàng bán hoa, cùng nhau bỏ vốn mà mở. Tân Nhiêu tài chính có hạn nên coi như cửa hàng trưởng, phụ trách quản lý kinh doanh mà Ôn Tri Lê chỉ cần hưởng thụ hoa hồng được chia mỗi tháng, ở phía sau màn làm bà chủ.

Hai người kết hợp ăn ý, khiến cho cửa hàng bán hoa phong sinh thủy khởi, hiện giờ đã có chút danh tiếng ở Đồng Thành.

Nhân viên cửa hàng trộm nhìn Ôn Tri Lê một cái đồng thời đánh giá cô. cô gái dáng người dong dỏng, làn da trắng mịn như ngọc kết hợp với váy lụa đen, lộ ra một cỗ khí chất quý phái cùng xa cách. cô đeo một chiếc vòng cổ tinh xảo hình thiên nga trên cổ, chiếc cánh rũ ở hai bên xương quai xanh thật xinh đẹp, tinh tế

Ôn Tri Lê chú ý tới ánh mắt của nhân viên cửa hàng nhưng không tránh đi mà còn hơi hơi gật đầu với cô coi như chào hỏi.

Nhân viên cửa hàng thân là một cô gái nhưng cũng không có tiền đồ mà đỏ mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói : “ Bà ….. Bà chủ hảo”

Tân nhiên lôi kéo Ôn Tri Lê vào phòng nghỉ để nói chuyện phiếm

“ Sao lại nghiêm mặt thế, bị cái hot search kia làm khó chịu sao?”


Tân Nhiêu gọt ít trái cây sau đó ngồi xuống cầm lấy cái nĩa nhỏ , chọn một quả việt quất đưa vào trong miệng, cô cảm thấy hương vị không tệ, lại chọc một quả đưa tới miệng Ôn Tri Lê: “ Nếm thử đi”

Thời gian gần đây Ôn Tri Lê không được ngủ đủ giấc, đầu óc rảnh rỗi liền mông lung suy nghĩ. cô ăn xong quả việt quất mà Tân Nhiêu bón cho mới phản ứng lại: “ Hot search gì cơ?”

Động tác của Tân Nhiêu bỗng khựng lại, ngẩng đầu kinh ngạc mà nói : “ Cậu không biết à?”

Ôn Tri Lê dựa lưng vào ghế, ngáp một cái, buồn ngủ nhắm mắt: “ Gần đây vội vã thành chó, làm gì có thời gian mà xem Weibo chứ, chiều nay tớ còn hẹn khách thuê phòng nữa đây”

nói đi cũng phải nói lại, hot search không đến nửa giờ đã bị dập tắt, nếu không phải Tân Nhiêu thường xuyên load Weibo cũng không thể xem được”

Tân Nhiêu cảm thấy may mắn vì mình đã chụp lại màn hình, cô mở album ảnh trong di động ra, đưa cho Ôn Tri Lê xem. Ôn Tri Lê cầm lấy di động, đôi mắt híp lại, không thấy có gì rõ ràng hết. Ba bức ảnh này thật sự rất mờ nhưng có thể nhìn được đại khái dáng người của hai nhân vật trong ảnh.

một nam một nữ phân biệt bước xuống từ hai chiếc siêu xe, cô gái đi đến bên cạnh người đàn ông kia, anh ta dập tắt điếu thuốc trên tay sau đó hai người cùng đi vào trong khách sạn

“ Nữ diễn viên nổi tiếng Hà Hi Hi sánh vai bên công tử nhà giàu ở Đồng Thành tại đêm hội tình lang”

Hà Hi Hi là thiên kim tập đoàn Minh Diệu, chính là tiểu hoa đán quyền thế chạm tay là bỏng của giới giải trí.

Chỉ có duy nhất một bức ảnh chụp được sườn mặt của người đàn ông bí ẩn đó.Dáng người cao ngất, mày kiếm mắt sang, bóng đêm cũng không thể át đi được khí chất lạnh lùng tự phụ của hắn. Ảnh chụp từ góc bên, chuỗi phật châu bồ đề làm từ kim cương nằm trên cổ tay hắn lại không cẩn thận lọt vào ống kính

Bên dưới là đoạn bình luận về những bức ảnh. Cư dân mạng đều là những người tinh tường, một giây là có thể đào bới tận gốc:

“Chính là Tạ Từ Thuật, con trai của Tạ Khiêm Lai đúng không ?Nhưng không phải hắn đã xuất ngoại rồi sao?”

“ Lầu trên không biết tin gì à, Tạ Từ Thuật đã trở về từ tháng 6 rồi, cầu tìm hiểu nhiều một chút”

“ Nghe đồn có hạng mục hợp tác với Minh Diệu, nhưng mà hạng mục chưa hợp tác thì người đã tác hợp trước rồi”

……


Ôn Tri Lê không nói gì, Tân Nhiêu tưởng cô bị đau lòng nên ngồi bên cạnh an ủi

“ Tớ có cảm giác đây không phải sự thật, nếu Tạ Từ Thuật và cô ta có gì đó thì đã sớm tay trong tay, ôm ôm ấp ấp rồi”


“ Bất quá cậu xem này, Hà Hi Hi bộ dáng có chút giống cậu đó”

Ôn Tri Lê đem điện thoại trả lại cho Tân Nhiêu, nghe Tân Nhiêu nói những lời đó nhưng trên mặt cô chả có cảm xúc gì: “ Tớ còn tưởng có chuyện gì hay ho lắm”

Tân Nhiêu tò mò hỏi: “ Hai năm qua các cậu thật sự không liên lạc sao?”

Hồi đại học, Tạ Từ Thuật theo đuổi Ôn Tri Lê hơn nửa năm trời, nghĩ đủ mọi cách làm cho cô nở nụ cười. Những chuyện lãng mạn hắn làm năm đó khiến cho bao người ao ước. Tâm Nhiêu cứ tưởng rằng Tạ Từ Thuật đã tóm được Ôn Tri Lê tới tay rồi thì hai người sẽ có cái kết viên mãn. Kết quả là sau ngày kỉ niệm hai năm yêu nhau một ngày thì hai người tuyên bố chia tay khiến cho người ta không thể đề phòng.

Ôn Tri Lê nhẹ nhàng phủi viền váy đang bị uốn cong sau đó vẻ mặt giống như nhớ ra một sự tình rất buồn cười: “ Có nhắn tin qua lại”

Tân Nhiêu hứng thú vội vàng truy hỏi: “ nói cái gì? Có phải anh qua muốn quay lại không?”

“ Năm trước vào sinh nhật mình, anh ta nhắn tin chúc mình phúc như biển Đông mãi không hết”

Lông mày của Tân Nhiêu run rẩy hai cái, bày một biểu tình không thể tiêu hóa: “ Vậy cậu nhắn gì”

Ôn Tri Lê mặt không biểu tình mà nói : “ Sinh nhật anh ta, tớ chúc anh ta thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng”

Tân nhiêu: “……”

——


Tại tòa nhà tổng bộ của Tạ Gia:

Tạ Từ Thuật cùng đám lão già cổ hủ cãi vã nửa ngày, sau khi ra khỏi phòng họp thì sắc mặt rất khó coi. Chung Hiến cầm tài liệu đang canh giữ ở cửa phòng họp, thấy Tạ tổng ra khỏi cửa liền tiếp đón sau đó tung ta tung tăng đi theo sau hắn bắt đầu nói lịch trình tiếp theo: “ Tạ tổng, Hà tổng của Minh Diệu hiện đang ở phòng khách chờ ngài, chắc hẳn là vì miếng đất ở thành nam kia”, “ Ngô tổng hẹn ngài ăn cơm chiều tại khách sạn có suối nước nóng, mặt khác…”

Tạ Từ Thuật kéo cà vạt xuống tiện tay vứt ra phía sau cho trợ lí. Chung Hiến chuẩn xác tiếp được, treo ở chỗ khuỷu tay, đang tính tiếp tục nói thì nghe thấy tổng giám đốc nhà mình lạnh nhạt mở miệng: “ Hủy hết lịch trình cho tôi, hôm nay tôi có việc”

“ Thế còn Hà tổng ạ?”

Tạ Từ Thuật nghĩ đến hot search buổi sáng thì giọng nói càng lạnh hơn

“ Tống cổ hắn đi “

Chung Hiến chần chừ một chút, hắn không đoán được thái độ thật sự của Tạ Từ Thuật nên dò hỏi:” Vậy chúng ta sẽ từ chối lần hợp tác này phải không ?”

Tạ Từ Thuật vừa đi vào phòng làm việc vừa cởi hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi ra: “ Bán đất mà lại hiến nữ nhi còn hợp tác cái rắm. Như này đi , cậu nói với hắn ta……”

Chung Hiến yên lặng vì tập đoàn Minh Diệu mà thắp nến,nín thở mà chờ Boss ra chỉ thị. Tạ Từ Thuật cầm lấy chìa khóa xe với điện thoại di động, vỗ vỗ lên bả vai của Chung Hiến, nở nụ cười cuồng vọng: “Cái khối đất đó của quý vị còn không đủ cho Tạ tổng nhà chúng tôi chơi một ván mạt chược”

Chung Hiến: “….”

Sau khi rời khỏi công ty thì Tạ Từ Thuật lái xe về nhà đón cô mình là Tạ Tư Nhược sau đó hai cô cháu đi về phía đông thành phố.

Tình cô cháu như tình mẹ con.

Khi Tạ Từ Thuật xuất ngoại học MBA hai năm, Tạ Tư Nhược thuê chuyên gia thiết kế phong cảnh về sửa sang lại căn biệt thự non bộ ngoài trường đảo để đưa cho cháu trai làm quà về nước.

trên xe

Sau khi hai cô cháu nói về chuyện nhà xong thì Tạ Tư Nhược hỏi đến chuyện cá nhân của Tạ Từ Thuật:

“ Tiểu Cửu,chuyện giữa cháu và Hà Hi Hi là thế nào?”

Tiểu Cửu là nhũ danh của Tạ Từ Thuật, số người biết đến cái tên này cũng không nhiều lắm. hắn sinh vào 9h sáng ngày 9 tháng 9, bà nội Tạ cảm thấy canh giờ này đẹp, may mắn nên cả nhà luôn gọi hắn là Tiểu Cửu. Tạ Từ Thuật đổi thành một tay lái xe, trả lời: “ không có chuyện gì đâu cô ,ánh mắt của cháu cũng không kém như vậy”.

Tạ Tư Nhượng không có ấn tượng tốt với Hà Hi Hi, nghe cháu mình nói vậy thì rốt cuộc cũng yên tâm.

“ Vậy thì tốt, à đúng rồi, cô gái thiết kế lần này chắc chắn là gu của cháu”

Tạ Từ Thuật cười khẽ: “ Gu của cháu là gì?”

“ Thần tiên tỷ tỷ, nữ thần tinh thuần tự nhiên phải không?”

“ Ai nói cho cô biết vậy?”

“ Trừng Trừng đó, nó nói bạn gái cũ của cháu là hình tượng như vậy”

Tạ Từ Thuật thu lại ý cười cũng không tiếp tục tra hỏi nữa. Tạ Tư Nhược tận tình khuyên bảo:

“ Nếu cháu không phải cháu trai của ta thì ta cũng không thèm quan tâm nhé, 30 tuổi đến nơi rồi mà còn chưa có bạn gái “

Giọng nói của Tạ Từ Thuật hơi mất tập trung: “ cô cũng không phải không biết cháu theo chủ nghĩa độc thân”

Tạ Tư Nhược trừng hắn : “ Như vậy là chơi xấu, không được”

“ Cháu không có bạn gái cũng hợp lí mà”

……

Cái logic đáng chết này.

Tạ Tư Nhược còn muốn kể thêm về Ôn Tri Lê nhưng Tạ Từ Thuật lại bày ra dáng vẻ sống không sợ chết này khiến cho bà một chữ cũng không muốn nói thêm nữa. Hai người đến trường đảo sớm hơn lịch hẹn 10 phút. Tạ Từ Thuật lái xe thẳng vào sân đã thấy một chiếc xe Porsche Cayenne màu đỏ rượu đỗ ở nơi đó

anh không thích xe Porsche nhưng trước đây có một người rất là thích chiếc xe này, giá vẻ tầm khoảng trăm vạn.

“ Xe con sàn xe quá thấp, vẫn là Suv tốt, về sau em đi làm thường xuyên phải đi, đường gì cũng có thể đi”

“Em không cần anh mua cho em, em cũng có thể tự mua”

“ Cửu ca, về sau em mua xe, nhất định chỉ cho một mình anh ngồi ở ghế phụ”

“ Người khác sao? Người khác đương nhiên chỉ có thể ngồi đằng sau”

….

một cuộc điện thoại từ bên công ty gọi đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Tạ Từ Thuật. Tạ Tư Nhược biết hắn gọi điện công việc trong nhất thời sẽ không xong nên tự mình đi ra sau vườn. Vừa đến đúng hẹn Ôn Tri Lê đã nghe thấy tiếng bước chân, cô cất điện thoại rồi đi ra ngoài đón tiếp và chào hỏi: “ cô Tô đã tới rồi ạ”

Tạ Tư Nhược gật gật đầu.

Lúc mới bước vào bà đã đánh giá qua khu vườn sau khi được thiết kế lại, đơn giản mà tinh tế, bà thật sự rất vừa lòng.

“ cô thiết kế vườn này rất đẹp, Ôn tiểu thư làm việc rất có tâm.”

Hai người cùng ngồi xuống sô pha, Ôn Tri Lê khiêm tốn trả lời:” cô Tô quá khen rồi ạ, những việc này là cháu nên làm mà.”

Mục đích chính của Tạ Tư Nhược không phải là tới nhận nhà, bà cầm tay Ôn Tri Lê, giọng nói chứa đầy tâm tư: “ Cháu trai của ta cũng tới, về sau nó sẽ ở đây nên chút nữa cháu giới thiệu với nó nhiều một chút nhé”.

Ôn Tri Lê hiểu rõ, cười cười ra vẻ đồng ý.

Ôn Tri Lê sau khi nói chuyện vài câu với Tạ Tư Nhược thì đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước. Còn chưa đi đến cửa phòng bếp thì cô thấy có người từ bên ngoài phòng khách đi vào. cô đoán là cháu trai của Tạ Tư Nhược, vì phép lịch sự nên cô dừng lại, tính chờ hắn vào thì chào hỏi một câu.

Ôn Tri Lê vừa xoay người lại thì người đàn ông kia đang lững thững tiến tới. Áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, dáng người cao lớn, từ ngoại hình đến khí chất đều thuộc hàng thượng thừa. Bao nhiêu đêm trắng khó ngủ đều là vì hắn xuất hiện trong giấc mơ của cô. Thân hình đó, khuôn mặt đó vẫn như năm nào. Ngay cả độ cong của mí mắt cũng không có sự thay đổi. Ánh mắt cô hơi nóng lên.

Tạ Từ Thuật dừng bước, nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau. Đồng tử của anh co rút, trong nhất thời không biết đây là mơ hay thực. Hai người im lặng nhìn nhau không nói lời nào.

Tạ Tư Nhược thấy Tạ Từ Thuật vào thì vẫy vẫy tay với anh, Tạ Từ Thuật thu hồi ánh mắt đi tới bên cạnh cô mình còn Ôn Tri Lê nén cảm xúc của mình xuống rồi đi tới phòng bếp rót nước.

Khi Tạ Từ Thuật quay đầu lại, Ôn Tri Lê đã không còn ở đó. Phía sau chỉ có gió thoảng từ bên ngoài thổi vào. Ánh mắt cả Tạ Từ Thuật trầm xuống.

Ôn Tri Lê đưa hai người đi dạo quanh khu vườn, thuận tiện giới thiệu từng chi tiết, thái độ lễ phép, chừng mực như bình thường, thân thiết nhưng không quá gần gũi. Cuối cùng cô đem chìa khóa giao cho Tạ Tư Nhược sau đó cười nhẹ :

“ cô Tô, sau này nếu như có vấn đề gì cô có thể gọi điện cho cháu”

Tạ Tư Nhược quay sang nhìn Tạ Từ Thuật cảm thấy kì lạ, vừa vào cửa hắn đã trầm mặc lạ lùng. Cháu trai không chịu cố gắng người làm cô như bà đành phải ra sức nhiều hơn. Bà lén dùng khuỷu tay huých vào eo của Tạ Từ Thuật sau đó nói với Ôn Tri Lê: “ Thế này đi , cháu cùng với cháu trai của ta lưu số nhau lại, sau này nó ở nơi này, có vấn đề gì hai đứa trực tiếp liên hệ giải quyết nhé”

Ôn Tri Lê còn chưa nói gì Tạ Từ Thuật đã bắt đầu đọc số điện thoại của mình ra. Số điện thoại của hắn vẫn như cũ hoàn toàn không thay đổi. Ôn Tri Lê cúi đầu giả vờ bấm số của hắn , trên màn hình đi động tự nhảy ra liên hệ mà cô đã lưu nhiều năm qua: Cửu ca.

Hô hấp của Ôn Tri Lê hơi cứng lại.

Giây tiếp theo cô giả vờ như ánh sáng ở màn hình điện thoại không tốt, đem màn hình dí lên sát mặt mình, lặng lẽ giấu đi cái tên đã lưu trong danh bạ sau đó nháy qua máy hắn.

“ Đây là số điện thoại của tôi, Tạ tiên sinh có thể liên hệ nếu có vấn đề gì”- Vẫn là ngữ khí lịch sự trong công việc.

Tạ Từ Thuật bày ra vẻ mặt lạnh lẽo nhìn cô. Tạ Tư Nhược càng nhìn càng cảm thấy hai người rất xứng đôi, càng thêm vui mừng,cố gắng vì cháu mình tạo cơ hội: “ Ôn tiểu thư, sắc trời cũng không còn sớm, không bằng chúng tôi mời cô……”

Lời mới nói được một nửa thì chuông điện thoại di động của Tạ Từ Thuật reo lên. một giọng nữ mềm mại quen thuộc lại mang theo ý tứ làm nũng vang vọng lên quanh tai 3 người.

“ Cửu ca, cửu ca nghe điện thoại, chỉ cho anh ba giây, 3….”

Điện thoại bị cắt ngang, đếm ngược ngưng hẳn

“……”

“……”

“……”Ôn Tri Lê nghe thấy giọng mình từ điện thoại của Tạ Từ Thuật truyền ra thì trên mặt hiện lên một tia hứng thú. Tạ Từ Thuật bị Ôn Tri Lê nhìn đến xấu hổ, sắc mặt xanh mét, hận không thể đập nát điện thoại. Tạ Tư Nhược tiếp thu lượng tin tức quá lớn trong cùng một lúc chịu đả kích không nhỏ nhưng vẫn ngoan cường nói nốt câu kế tiếp: “ Ăn bữa ….. cơm đi….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.