Quá Yêu - Hạ Kiều Ân

Chương 7



Tiếp nhận hộp cơm xong, Thích Lan lập tức vẫy tay hướng Phạm Học Tiệp nói lời từ biệt, sau đó nhìn Phạm Học Ôn lần cuối, rồi nhanh chóng đẩy cửa chạy lên tầng.

"Người ta cũng đã lên tầng, anh cũng đừng nhìn làm gì." Không biết khi nào, Phạm Học Tiệp cũng đã đi đến cửa, đặt mông ngồi ở chỗ để giầy.

"Thuốc uống xong rồi à?" Phạm Học Ôn mặt không đổi sắc quay đầu lại.

"Uống xong rồi, lần sau làm phiền anh cho nó ngọt hơn, rất đắng." Nàng oán giận.

"Thuốc đắng dã tật."

"Bye bye." Nàng vẫy vẫy tay, sau đó cũng đi ra khỏi cửa.

Linh……

Tiếng chuông di động lại vang lên, mà đây lại là một số không quen biết.

Trừng mắt nhìn màn hình di động vẫn hiện lên số điện thoại xa lạ, Thích Lan cảm thấy chính mình cũng sắp điên rồi, nàng hét lên một tiếng, sau đó không chút do dự lập tức tắt máy.

La Lãng dùng một nửa con mắt đem liếc nàng một cái, bình tĩnh đưa ra đề nghị.

"Đổi số di động đi."

"Nếu có thể thì em đã sớm thay đổi, còn phải bảo trì liên hệ cho những hơn sáu mươi người đối tác, em nào có thời gian sang nước Mỹ thông báo cho bọn họ, còn in lại danh thiếp, thậm chí còn phải đến nơi xin lỗi từng người một!" Thích Lan xoa huyệt thái dương, cơ hồ sắp bị tên quấy rối này gọi điện thoại liên tục cũng sắp phát điên rồi.

Tuy rằng chuyển nhà có thể giúp cho nàng không bị theo dõi, nhưng cái tên biến thái kia cũng không có vì vậy mà buông tha cho nàng.

Bắt đầu chỉ là vào ban đêm, rồi thêm cả ban ngày gọi điện cho nàng, sau đó hắn bắt đầu xâm phạm đến thời gian mà nàng đi làm, dùng các số điện thoại khác nhau quấy rầy nàng, thậm chí còn ở trong điện thoại phát ra những âm thanh dâm dục, bất quá những cái này nàng còn có thể chịu đựng được.

Thẳng đến sau này, một hai ngày sau, tên biến thái kia lại làm trầm trọng thêm, thế nhưng lại dùng phương thức gọi điện liên hoàn làm tê liệt sự nhẫn nại của nàng, áp bách tinh thần của nàng, nàng mới có thể không thể chịu được như vậy.

Nàng nhịn cả một ngày, thẳng đến khi sau giờ tan tầm, nàng mới không thể nhịn được nữa tắt máy.

"Danh thiếp công ty sẽ hỗ trợ in lại, về phần liên lạc với khách hàng để xin lỗi, có thể nhờ thư kí trực tiếp đi." La Lãng thay nàng nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Tuy rằng đứng ở lập trường phó tổng công ty, hắn cũng không thích nhân viên tùy ý đổi số điện thoại. Hoặc là in lại danh thiếp, cho dù in lại danh thiếp, cũng nên tự mình cùng khách hàng gặp mặt để giải thích nguyên nhân, sau đó đưa lại danh thiếp mới, nhưng tình thế nghiêm trọng, cũng chỉ có thể tạm thời xử lý như vậy.

Huống chi, Thích Lan lần này là bởi vì công việc mà bị quấy rầy.

Đối phương là gia tộc giàu có thứ hai, thế lực không sai, công ty khoa học kỹ thuật, bởi vì vào một lại nghị quốc tế nên đã gặp Thích Lan lập tức vừa gặp đã yêu, sau đó mãnh liệt theo đuổi, không nghĩ tới lại đá phải gậy sắt, rồi lại thẹn quá hóa giận, cuối cùng lại bắt đầu theo dõi quấy rầy Thích Lan.

Tuy rằng Thích Lan từng đã có đi báo công an, nhưng đối phương lại có quyền thế, giả dối thông minh, lại không có gây thương tổn thể xác, tự nhiên sẽ rất khó mà bắt để luận tội.

Nhưng lấy điện thoại gọi cho nàng quấy rầy cũng là tội phạm, tuy rằng đối phương thân phận đặc thù, cùng công ty cũng có qua lại, nhưng sự tình đã đến nước này, chỉ sợ là rất khó để làm tới.

"Cho dù thay đổi số điện thoại, cái tên biến thái kia cũng không thể bỏ qua, hắn còn nhiều tai mắt để biết được số điện thoại của em." Nàng nhức đầu lắc đầu, cảm thấy chính mình quả thực đã đụng vào tiểu nhân, phạm vào tội đào hoa!

"Quan trọng là nên sưu tập tội trạng của hắn như thế nào. đem người lập tức bắt vào cục công an."

"Ma cao một thước, phật cao một trượng, ngày hôm qua anh đã nhờ người quen trong cục với người thuộc giới báo chí giúp đỡ, tin tưởng sẽ nhanh chóng bắt được dằng sau cùa hắn." La Lãng nhìn thẳng đối phương, biểu tình không còn như trước vẫn nghiêm túc.

"Nhưng thật ra chính em tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu hắn lại không ngừng quấy rầy em, liền thấy rằng nhân cách nhất định có vấn đề, thời gian này em tuyệt đối không thể đi một mình, đi làm tốt nhất cũng nên có người đi cùng."

"Em biết, chỉ là nói sẽ cố gắng, tan tầm thì em có thể nhờ anh hoặc đồng nghiệp giúp đỡ, nhưng em tìm ai để cùng đi làm bây giờ? Huống chi Tiểu Anh đã biết em chuyển nhà, em lo lắng chuyện này chỉ sợ cũng không giấu được bao lâu." Nghĩ đến Tiểu Anh có khả năng lại vì vậy mà lo lắng, ba mẹ lại vì vậy mà có khả năng nói nàng từ chức, tìm nam nhân tốt để xem mắt rồi kết hôn, nàng liền đi đầu xuống đất.

"Cho nên lúc trước anh đã đề nghị em chuyển đến ở với anh từ trước rồi, em không muốn." Thừa dịp đèn đỏ, hắn quay đầu nhìn nàng đầy ý cười.

"Hay nói giỡn, toàn công ty mọi người đã tung tin vịt là chúng ta "quan hệ không phải là ít", nếu lại để cho người ta biết được em chuyển về sống chung với anh, về sau em sẽ không thể lập gia đình!" Nàng âm ngoan trừng mắt hắn.

"Huống chi em cũng không muốn làm bóng đèn, mỗi ngày nhìn anh cùng người yêu thân mật anh yêu em yêu."

"Người yêu anh rất ngoan ngoãn, cái gì đều nghe anh, hắn sẽ không để ý."

"Nhưng là em để ý." Thích Lan tăng thêm ngữ khí.

Lúc trước, nàng rốt cuộc là vì sao lại cùng cái tên ngu ngốc này có quan hệ?

Nàng nhớ rõ hình như là bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất không phóng điện tính với hắn, cho nên hắn liền lập tức tiếp cận nàng, nói rằng nàng có vấn đề, thậm chí còn lén công bố với nàng bí mật đồng tính luyến ái, cũng đương nhiên đem nàng ra ném vào nơi đạn khói, hại nàng luôn bị đồng nghiệp trêu chọc.

"Gặp chuyện khẩn cấp như thế này cũng đừng lo lắng những chuyện nhỏ nhặt, huống chi lại ở cùng với hai nam nhân, so với em sống một mình rất an toàn, như vậy anh cũng có thể vừa đi làm vừa tan tầm, bảo vệ em –" Thanh âm nhỏ lại một chút, hắn dường như là nhớ tới cái gì, nhanh chóng đánh vang một tiếng chuông.

"Đúng rồi! Hàng xóm tốt bụng Phạm Học Tiệp của em không phải là rất nhiệt tâm sao? Rõ ràng có thể mời hắn làm sứ giả hộ tống, thuận cớ này liền thừa cơ làm cho hắn nhìn thấy em là tim đập thình thịch, mượn cớ này cho hắn rơi vào bể tình!"

"Làm ơn, anh đừng lại tiếp tục giở chứng nữa……" Nàng thấp giọng đánh gãy lời nói của hắn, thật sự hảo hối hận khi nói ra chính mình có cảm giác với Phạm Học Ôn.

La Lãng nhìn rất tuấn tú lịch sự, tao nhã tuấn mỹ, nhưngc lại chính là một nà tám chính hiệu, toàn công ty đại khái chỉ có nàng biết sự thật về hắn, cho nên nói người thật sự không thể nhìn tướng mạo.

"Gần quan thì được ban lộc; nữ theo đuổi nam dễ dàng hơn, em đã thích Phạm tiên sinh, Phạm giáo sư, sẽ biết cách nắm lấy cơ hội, chế tạo cơ hội……" Hắn cũng không hết hy vọng, lải nhải bí chiêu để yêu giáo sư, toàn bộ xe đều là tiếng của hắn.

Chỉ còn thiếu một chút, nàng cơ hồ sẽ bịt lỗ tai, hoặc là cầm di động ở trong tay nhét thẳng vào trong mồm hắn, may mắn nhanh chóng là đến nhà nàng.

Nàng cơ hồ cấp tốc không cần nghĩ mà sẽ đẩy cửa xe ra, mang theo công văn chạy luôn ra ngoài.

"Ngừng!" Nàng ôm chặt công văn, đối với bà tám ở bên trong mà lên tiếng. "Nếu anh phó tổng không ngại, đêm nay em không muốn mở điện thoại, em thật sự chịu không nổi." Nàng nhanh chóng đổi đề tài.

"Chuẩn." La Lãng hào phóng vỗ vỗ tay, sau đó cũng đẩy cửa xe đi xuống, quay đầu chú ý động tĩnh ở quanh mình, thay Thích Lan suy nghĩ. "Cần anh đưa em lên tầng sao?"

"Không cần, nơi này bảo vệ thật có trách nhiệm, xung quanh lại có vài máy quay, em thực yên tâm."

"Một khi đã như vậy –" Ngay khi La Lãng định nói tiếp, phía trước có một nam nhân cao lớn thu hút ánh mắt của hắn.

Đó là một nam nhân anh tuấn tư chất vững vàng, khuôn mặt cương nghị, ngũ quan thâm thúy, tuy rằng khóe miệng luôn mỉm cười, ánh mắt lại lộ ra hàn ý, hơn nữa tương đối lợi hại.

Giờ phút này hắn đang đứng ở đối diện cửa hàng tiện lợi, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, sau đó mới lướt qua hắn nhìn về phía Thích Lan bên cạnh xe.

Nguyên bản ánh mắt lạnh lùng khi nhìn đến Thích Lan, liền chuyển hóa thành ôn nhu.

Nhếch đôi mi, hắn vô cùng hứng thú quay đầu lại.

"Hắn sẽ không phải là hàng xóm tốt Phạm tiên sinh của em đi?" Tuy rằng là hỏi như vậy, nhưng hắn cơ hồ có thể chắc chắc đối phương chính là Phạm Học Ôn trong miệng Thích Lan, bởi vì La Lãng đối với hắn có ấn tượng, cũng nhớ rõ từng gặp mặt hắn vài lần trong thang máy ở khu chung cư.

Lúc ấy hắn liền nhận thấy được hắn kỳ thật có bề ngòai bình tĩnh ôn hòa, là nam nhân giỏi về che giấu cảm xúc, La Lãng đối với hắn thực cảm thấy hứng thú, đáng tiếc bọn họ cũng không nhận thức lẫn nhau, hắn cũng không phải là người thuộc thế giới của mình.

Thích Lan nhìn theo ánh mắt La Lãng.

"Đúng!" Nàng cong miệng hiện lên lúm đồng tiền, nhanh chóng vẫy tay chào hỏi, nguyên bản phiền chán cùng phẫn nộ chiếm cứ trong lòng nàng, nhưng khi vừa nhìn thấy Phạm Học Ôn, đều lập tức bị hứng phấn thay thế. "Thật tốt, hôm nay lại gặp được hắn." Nàng vui vẻ nói nhỏ.

"Lại?" La Lãng nhướng mi rất cao.

"Hắn thích uống sữa tươi, cho nên thường xuyên đi tới cửa hàng tiện lợi, sau khi tan tầm em cũng thường gặp." Mắt thấy đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ, Phạm Học Ôn mang theo sữa tươi, đi trên vạch đường cho người đi bộ qua đường, nàng lập tức chạy chậm chạy chậm bước vòng quá xe đầu đi vào bạn tốt bên người.

"Đúng rồi, anh như thế nào cũng đừng nói lung tung, chuyện bị theo dõi cuồng cũng không được nói." Nàng nhỏ giọng nói.

"Yên tâm, anh cũng không tính muốn nói." Hắn mỉm cười. "Anh sẽ chỉ nói là bạn trai của em thôi."

"Anh dám!" Nàng trừng lớn mắt.

"Thầm mến người ta, lại không dám theo đuổi, lại sợ bị hiểu lầm……" Hắn lắc đầu thở dài.

"Ai cần anh lo nhiều như vậy!" Thích Lan vẫn là hung hăng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ một mảng mong manh.

"Anh có muốn cũng không xen vào, nhân tiện ở đây, giới thiệu như thế nào chính em tự quyết định." La Lãng xấu xa gợi lên khóe miệng, khoanh hai tay lại, mắt nhìn thấy Phạm Học Ôn thẳng tắp đi đến chỗ mình.

Ngôn ngữ cơ thế của con người rất phong phú, hắn thật sự chỉ coi Thích Lan như bạn bình thường, trên cơ bản hẳn là lại mỉm cười rồi gật đầu mà trực tiếp rời đi, nhưng hắn cố tình không chút do dự mà tiêu sái đi lại đây, ánh mắt cũng thủy chung thẳng tắp khóa chặt hắn, đây rõ ràng chỉ tuyên cáo chủ quyền.

Chuyện này, Thích Lan hẳn là trúng thưởng rồi!

"Thích Lan." Phạm Học Ôn đi đến trước mặt hai người, cúi đầu xin chào.

"Lại gặp mặt." Thích Lan vui vẻ mỉm cười, chỉ vào sữa tươi trong tay trái hắn. "Sữa tươi lại uống hết rồi?"

"Phải." Phạm Học Ôn mỉm cười trả lời, sau đó nhìn về phía La Lãng.

"Xin chào." Hắn lễ phép vươn tay phải.

Vừa nhìn thấy đã nhận ra lực của bàn tay, La Lãng ý cười sâu sắc, hào phóng bắt tay.

"Xin chào."

Mắt thấy hai người tựa hồ có ấn tượng về nhau cũng không tồi, Thích Lan lập tức thừa cơ thay hai người giới thiệu.

"Hắn là La Lãng, là đồng nghiệp và bạn tốt của em, cũng là chủ của căn hộ; Phạm Học Ôn, hàng xóm của em, là giáo sư đại học."

"Nguyên lai Phạm tiên sinh là giáo sư." La Lãng bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được quay đầu mỉm cười với Thích Lan. "Xem ra em cùmg giáo sư thật có duyên nhé." Khó trách ngày trước hắn cứ ép hỏi như thế nào, nàng cũng không chịu tiết lộ nghề nghiệp của Phạm Học Ôn, nguyên lai là như vậy a.

Ngày trước còn nói là đánh chết cũng không lấy chồng là thầy giáo, cái này là bỏ qua cái chết đi!

"Ách, đại khái đi……" Thích Lan không khỏi chột dạ nhìn qua chỗ khác.

"Cho nên nói làm người vẫn là không được nói trước, cái này là chết cũng không chịu cùng thầy giáo –" Thích Lan lập tức nhanh tay bịt miệng, bắt buộc La Lãng im lặng.

Đại bà tám nay, vừa mới cảnh cáo hắn đừng nói lung tung, thế mà hắn lập tức liền lắm miệng!

"Anh không phải vội vàng về nhà sao? Vậy không cần lãng phí thời gian, nhanh mà trở về đi." Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, đẩy mảnh hắn về phía xe.

"Cũng đúng, anh còn phải chạy về nhà yêu thương người yêu ngoan ngoãn của anh nữa." La Lãng phối hợp diễn xuất, lại nhịn không được ngoắc ngoắc ngón trỏ muốn nàng tới gần, ở nàng bên tai oán giận: "Trọng sắc khinh bạn."

"Tại anh bà tám a." Nàng cũng ở bên tai hắn trả lời.

"Ngu ngốc!" Nàng hờn dỗi, lại dấu không được vui vẻ.

Mắt thấy hai người có động tác vô cùng thân thiết, Phạm Học Ôn để ở trong mắt, lại thủy chung không lên tiếng, cho đến khi La Lãng vẫy tay lái xe rời đi, hắn mới mỉm cười mở miệng. "Mấy ngày hôm trước anh cùng bạn đi Thái Hồ, có đem cho anh dâu tây, anh còn lại rất nhiều, em cũng giúp anh giải quyết một chút đi?"

"Tốt, em thích nhất ăn dâu tây, cám ơn." Thích Lan lập tức gật đầu.

"Anh vẫn còn một số thứ khác, em cũng mang về ăn đi."

"A? Không cần, mỗi lần đều là anh mời em ăn cái gì đó, em thấy thật sự không tốt cho lắm…………." Nàng ngẩng đầu, ngượng ngùng mỉm cười với hắn.

"Không bằng em mời anh đi? Lần trước em giới thiệt nhà hàng kia rất tuyệt, nếu em có rảnh, chúng ta có thể đi." Hắn đề nghị.

"Anh thích?" Nàng trợn to mắt, trong mắt sáng tựa như ngôi sao.

Hắn ánh mắt thâm trầm dừng ở nàng, khẳng định chắc chắn gật đầu.

"Phi thường thích."

Nghe thấy hắn thích nhà hàng kia, nàng càng vui vẻ, đang định mở miệng hỏi hắn khi nào thì rảnh, động cơ xe thể thao lại bỗng nhiên gào thét ở trên đường cái, khiến cho nàng chú ý.

Một chiếc màu lam Porsche tốc độ cao đang lướt qua ngã tư, sau đó khẩn cấp ngừng ở ven đường, khiến cho người ở xung quanh không ngừng oa oa kêu.

Ở Đài Loan chiếc Porsche màu lam vồn không có nhiều, càng đừng nói đến xe thể thao có lọai nước sơn đặc thù này.

Mà chiếc xe thể thao kia mà thứ mà nàng muốn quên cũng quên không được, mà chủ nhân của chiếc xe đối với nàng lại như là rắn rết.

Hắn vẫn là tìm được nàng!

Chiếc xe thể thao dừng ở cửa hàng tiện lợi, Thích Lan cũng lập tức mất đi tươi cười, sắc mặt lại trở nên tái nhợt, mà Phạm Học Ôn rất nhanh liền chú ý tới sắc mặt của nàng, cũng nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của nàng hướng đến chiếc xe thể thao kia.

"Em có quen sao?"

"Không, không biết!" Nàng dùng sức lắc đầu, mười ngón lại gắt gao cầm bao công văn.

Hắn phát hiện nàng cố ý che giấu khủng hoảng, con ngươi đen chợt lóe, lập tức lại quay đầu nhìn về phía xe thể thao kia, mà người trong xe phảng phất chú ý bị hắn để ý đến, giây sau đó lập tức rời đi, hắn chỉ tới kịp ghi nhớ biển số xe.

"Em…… có chút mệt mỏi, muốn lên tầng trước." Nàng cứng ngắc mỉm cười, hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi công cộng, cố gắng để đứng lên.

"Tùy em, dâu tây anh sẽ mang đến cho em sau." Hắn không dấu vết quan sát từng biến hóa nhỏ của nàng.

"Anh không cùng em lên trên sao?" Nàng bất lực nhìn hắn, nhưng lại khát vọng hắn có thể ở bên nàng thêm một thời gian.

Trong lúc bị theo dõi quấy rầy, tuy rằng biểu hiện của nàng vẫn là tương đương trấn định, nhưng trên thực tế chỉ có nàng hiểu rõ ràng là trong lòng sợ hãi, dù sao đây cũng không phải là quấy rầy bình thường.

Nàng xác định được đối phương là ác ý, cũng rõ ràng đối phương không chịu có thiện ý mà bỏ qua.

Huống hồ đối phương có tiền có thế, ngay cả cảnh sát cũng phải thật cẩn thận, thận trọng, nàng chỉ có thể không ngừng tìm kiếm chứng cứ chính xác, sau đó giống như một động vật nhỏ bại trận, bảo trì cảnh giới, đề phòng hắn tùy mọi lúc công kích.

"Em có lẽ sẽ nhờ bảo vệ chú ý……" Nhìn nàng yếu ớt tươi cười, hắn muốn đem nàng ôm vào trong lòng, lại cảm thấy nếu xúc động quá mức, chỉ sợ sẽ làm gia tăng khủng hoảng trong lòng nàng, bởi vậy chỉ có thể bức bách chính mình bình tĩnh lại.

"Nếu không em có thể đến sô pha ở đại sảnh ngồi chờ anh, sau đó chúng ta cùng nhau lên tầng?" Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể chậm rãi mở ra bàn tay đang nắm chặt, lựa chọn cách có thể làm cho nàng an tâm.

"Hảo." Nàng cơ hồ là không hề do dự cầm lấy bàn tay của hắn.

Ông trời, nàng cũng không muốn yếu đuối như vậy, nhưng là chỉ có hiện tại, nàng cần hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.