Nghĩ đến tình hình của Quách Tâm bây giờ, nghĩ đến cô gái yêu mến giống như tính tình của một người con gái xa lạ . . . . . . Chẳng biết tại sao, anh luôn có ảo giác, người con gái anh đang yêu, không phải Quách Tâm của anh, không phải nửa kia mà anh yêu say đắm, giống như cô ấy chỉ có gương mặt của Quách Tâm, ở trong cơ thể lại là một linh hồn của người khác. . . . . .
Đột nhiên, bả vai bị vỗ nhẹ, Triều Hệ đang suy nghĩ đột nhiên tỉnh lại, kinh ngạc quay đầu.
Chú quản gia chẳng biết lúc nào đã bước vào bên trong phòng, ngay cả tiếng mở cửa anh cũng không có nghe.
"Quản gia Tưởng?"
Đôi mắt của chú ấy hết sức sắc bén, nhìn chằm chằm Triều Hệ một lúc lâu, sau đó không biết định làm gì, thở dài một cái, đưa tay chỉ chỉ bên ngoài, rồi dẫn đầu bước ra khỏi phòng.
Triều Hệ như có điều suy nghĩ, nhìn động tác của ông.
Có lẽ. . . . . . Có thật nhiều nghi vấn không có biện pháp nào hỏi được Quách Ly, anh chỉ có thể từ người này biết được.
Sau khi hạ quyết tâm, anh nhìn Quách Ly một cái, xoay người rời phòng.
Chờ anh đóng cửa phòng lại, quản gia nói thẳng vào vấn đề: "Triều tiên sinh, với bộ dạng này, sau khi được bác sĩ đánh giá, lúc này Tâm nên rời khỏi đây, đến một chỗ tốt hơn để điều dưỡng, cho nên tôi tiếp nhận đề nghị của bác sĩ, quyết định an bài Tâm đến Mĩ một đất nước hết sức nổi danh điều dưỡng."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Triều Hệ có một cảm giác, giọng nói của quản gia mặc dù không nhanh không chậm, nhưng tâm tình của ông có chút gấp gấp, hình như xảy ra chuyện gì khẩn cấp.
"Đến Mĩ?" Anh khẽ nheo mắt lại.
"Đúng, đến Mĩ, ở đó nhà họ Quách có mua đất, nhà, hơn nữa cách nơi Tâm điều dưỡng không xa. . . . . . Tôi nghĩ, lấy tình cảm của cậu với Tâm, nhất định sẽ không bỏ mặc con bé một mình, cho nên tôi tự mình cầm hộ chiếu đưa cho cậu." Giọng điệu của chú Tưởng hết sức thong thả, vẻ mặt như thường.
"Chú cầm hộ chiếu của tôi?" Triều Hệ không nhịn được nhíu mày, ngược lại anh cảm thấy vô cùng không bình thường.
"Rất xin lỗi, bởi vì tôi tự mình điều tra cậu, vì bảo vệ an toàn người nhà họ Quách, cho nên tôi không thể không ra hạ sách này, xin cậu thứ lỗi, về vấn đề visa, cậu cũng không cần lo lắng, tôi đã thông qua quan hệ, để cậu và Tâm trong thời gian nhanh nhất đến Mĩ."
"Trong thời gian nhanh nhất?" Vẻ mặt của Triều Hệ hết sức nặng nề.
Không phải anh đang ảo tưởng, cũng không phải là ảo giác của anh, trong nhà này hình như có chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa vì muốn giảm tổn thương xuống đến mức thấp nhất, người trước mắt này đang cố gắng đưa người sẽ phải chịu tổn thương rời đi. . . . . . Là quyết định của người này? Hay là quyết định của một người khác?
Thoáng chốc, trong đầu anh hiện lên gương mặt của một cô gái.
"Đúng, ba giờ sau lên đường đến phi trường." Chú Tưởng bình tĩnh nói.
"Ba giờ? Vậy. . . . . . Quách Ly thì sao? Cũng cùng chúng ta đi sao?" Không hiểu sao, bóng dáng của Quách Ly hiện lên ở trước mắt của anh, anh không hiểu, vì sao mình quan tâm, để ý tình huống của cô bé kia?
Rõ ràng anh nên để ý tới Tâm, chỉ cần Tâm bình an, tất cả mọi chuyện đối với anh mà nói đều không quan trọng, thế nhưng. . . . . . Anh không cách nào không để ý tới cô bé kia.
Trong đáy mắt của chú Tưởng lóe lên một vệt sáng, ngay sau đó cúi đầu, che giấu vẻ mặt, "Ly. . . . . Ly còn phải đi học, vì không làm trễ nãi việc học của con bé, chỉ có Tâm cùng cậu đi Mĩ."
"Lưu lại bé Ly?" Triều Hệ hết sức khẳng định, lý do của quản gia chỉ là để che giấu sự thật, nguyên nhân chân chính, nguyên nhân chủ yếu lưu lại Quách Ly, cho tới bây giờ cũng chưa có chân chính nói rõ.
Một cảm giác bất an đang lên men trong lòng anh, chỉ cần nghĩ đến phải để một mình Quách Ly ở lại chỗ này, anh sẽ cảm thấy hoảng hốt.
"Đúng, lần này coi như cậu và Tâm nghỉ phép, tôi thật sự hi vọng sau khi hai người đến Mĩ, quan hệ có thể có phát triển hơn một bước." Trong lời nói của chú Tưởng tràn đầy ám hiệu.
"Quản gia Tưởng." Triều Hệ bởi vì cảm thấy chói tai mà nhíu chặt chân mày, giọng điệu trở nên lạnh lùng, khiến cho trong đôi mắt cũng có vẻ âm u lạnh lẽo.
Biến hóa xa lạ trên người Triều Hệ khuếch tán ra, chú Tưởng ngẩng đầu lên, đang muốn nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cậu ta thì ngay cả ông người đã làm ở nhà họ Quách mấy chục năm, là người đã trải qua sóng to gió lớn, cũng không nhịn được mà kinh ngạc và giật mình.
"Ông. . . . . . Ông và Quách Ly rốt cuộc đang giấu giếm những chuyện gì? Có bí mật gì không cách nào công bố sao?" Triều Hệ chậm rãi bước về phía ông một bước.
"Triều. . . . . . Triều tiên sinh?" Chú Tưởng theo bước chân của anh mà cảm thấy có chút áp bức cùng hít thở không thông, hoài nghi người đàn ông trước mắt có phải là người trong ấn tượng của ông hay không, đối tượng tốt trong miệng Quách Ly, bởi vì bộ dáng của anh bây giờ rất đáng sợ.
"Mặc dù chuyện của nhà Quách chẳng quan hệ gì tới tôi, tôi cũng không có tư cách biết bí mật của các ông, nếu. . . . . ." Con ngươi lạnh lùng nhảy lên, vẻ mặt của Triều Hệ âm lãnh khiến cho người khác kinh hãi.
"Nếu như ông giấu giếm bí mật có tôi trong đó thì nên nói cho tôi biết, hoặc là chuyện có liên quan đến tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ."
"Liên quan. . . . . . Đến cậu?" Chú Tưởng khó khăn nuốt nước miếng một cái.
"Ví dụ như. . . . . . Quách Tâm chân chính rốt cuộc ở đâu? Còn có. . . . . ." Hai mắt Triều Hệ sắc bén nhìn thẳng vào vẻ mặt sợ hãi của quản gia, "Quách Ly. . . . . . Rốt cuộc là ai?"
Lông mi dài chậm rãi chớp động, Quách Ly từ từ mở mắt ra.
Sau khi nghỉ ngơi, cơ thể của cô vẫn mệt mỏi chua xót đau đớn như cũ, ngồi dậy, dùng sức vặn eo bẻ cổ.
"Cuối cùng đã trở lại."
Mặc dù vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng là suốt cả hai ngày không ngủ, chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủi, tinh thần cả người cùng thể lực vẫn kém.
Nhìn đồng hồ trên tường, cô quay đầu, nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, ước chừng bây giờ mới sáng sớm.
"Haizz." Nghĩ tới điều gì, cô thở dài, "Thật vất vả mới trưởng thành, thật vất vả thoát khỏi trường học, tại sao cuộc đời của mình lại lặp lại một lần nữa?"
Bất đắc dĩ nhảy xuống giường, cô đi tới trước tủ quần áo.
Lấy đồng phục từ trong tủ quần áo, nghĩ đến sau một tiếng lại phải đến trường học chịu khổ, tâm tình của cô liền hỏng bét.
"Ai ngờ được một cô gái đã tốt nghiệp đại học ba năm rồi thế nhưng lại phải học lại lớp mười? Tại sao mình phải trở thành học sinh lần nữa?" Quách Ly không nhịn được oán trách, mặc đồng phục, nhìn mình trong gương.
Đúng a! Có thể làm học sinh cũng là một loại hạnh phúc, cũng tương đối, học sinh cũng có phiền não của học sinh, hơn nữa cô là một phụ nữ thành thục, lại phải cùng một đám tiểu quỷ lớn ở chung một chỗ, thật sự có cảm giác quái dị không nên lời.
Nhìn balo trên giường, lại nhìn gương mặt non nớt của mình trong gương. . . . . .Haiz haiz, cô có rất nhiều chuyện gấp phải làm, lại phải phí phần lớn thời giờ vào việc đi học, rõ là. . . . . .
Cô vẫn đang hối hận hết sức, bất thình lình có tiếng vang lên.
Chắc chú quản gia đứng ở ngoài cửa chờ gọi cô rời giường. . . . . . Nghĩ đến đây, Quách Ly không nhịn được cười khổ.
Khi cô tỉnh lại, đối mặt với một ngày mới, điều này cũng đại biểu cô bây giờ thật sự là một người cô độc rồi, bởi vì Tâm bị cô đưa đến chỗ an toàn, mà người đó luôn đi theo bên cạnh Tâm, người đó thật sự yêu Tâm, nhất định cũng theo Tâm. . . . . Triều Hệ. . . . . .
Trái tim ẩn ẩn cảm giác đau đớn, cô lộ ra nụ cười khổ sở, đưa tay vuốt ngực, mặc cho cảm giác đau đớn đang lan tràn.
Không thể lại nghĩ tới, cô dùng sức ấn lên, theo lệnh của cô ném người đàn ông đó ra khỏi đầu, đè nó xuống tầng cuối cùng trong con tim.
Quả thật không thể lại nghĩ tới nữa, cô bây giờ là Quách Ly, là Quách Ly, là cô đẩy anh ra, là cô đẩy anh vào một cô gái khác, vì bảo vệ hai người cô yêu, cô chỉ có thể làm như vậy, cũng chỉ có biện pháp này.
Bởi vì. . . . . . Nhìn mình trong gương, cô không nhịn được cười khổ lần nữa. Bởi vì cô biến thành ai cũng không được, trừ trở thành Quách Ly, không cách nào trở thành bất kỳ kẻ nào, cô. . . . . . Cũng không thể trở về làm Quách Tâm được rồi. . . , ,
Lúc này, tiếng đó lại vang lên lần nữa.
Quách Ly phục hồi lại tinh thần, than một tiếng, dùng sức tống hơi thở khó chịu từ trong ngực ra.
"Cháu đã tỉnh, chú Tưởng." Cô hét về về phía cửa một tiếng, vọt vào bên trong phòng tắm rửa mặt, lại nhanh chóng vọt ra, cầm balo lên.
Có lẽ lần sau gặp lại Tâm và Triều Hệ thì bọn họ đã có kết quả tốt rồi. Nói không chừng chính là lúc bọn họ quyết định kết hôn, hay là. . . . . . Đã có đứa bé đi! Chỉ cần không có cô người kỳ đà cản mũi gây trở ngại này, bọn họ nhất định có thể thuận lợi lui tới.
Bởi vì chỉ cần Triều Hệ cách xa cô, cô liền không có biện pháp kích thích bọn họ chia tay, càng không có những hành động không nghe sai khiến chỉ muốn tìm anh ở bên cạnh cô.
Đúng vậy! Là cô đẩy Triều Hệ ra, cô không thể hối hận, càng không có tư cách đau lòng, tất cả đều là quyết định của cô, là cô quyết định tất cả kết quả. . . . . .
Hít sâu một hơi, xác định tâm tình của mình đã nắm trong tay đến trạng thái hoàn mỹ nhất, Quách Ly cố ý giả vờ mỉm cười, mở cửa phòng.
Nụ cười hoàn mỹ trong nháy mắt tan vỡ khi thấy người đàn ông ở trước cửa, cô ngây ngốc trợn to mắt, nhìn người đàn ông kia, trong một khắc, đầu của cô loạn lên, không cách nào suy nghĩ được.
Người nên cùng Tâm đi máy bay, giờ phút này mặc trên người một bộ vest không thể quen thuộc hơn, thẳng tắp đứng ở trước mắt của cô.
Trên gương mặt lộ ra nụ cười tươi thế nhưng lúc này có vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng cô, sau đó cúi người chào cô, cung kính mở miệng, "Buổi sáng tốt lành, Ly, tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Cơ thể Quách Ly vẫn có chút cứng ngắc, trừng mắt nhìn người trước mặt, thế nhưng người trước mắt này hoàn toàn xa lạ.
Anh một đầu tóc gọn gàng sạch sẽ chỉ dùng một cái dây buộc tóc màu đen buộc tóc ở sau ót, nói năng có nề nếp, vẻ mặt nghiêm trang, đối diện cô lộ ra thái độ cung kính, giống như. . . . . . Giống như chú Tưởng vậy.
"Anh. . . . . . Làm sao anh ở chỗ này?"
Tại sao anh không lên máy bay? Tâm đâu? Chú Tưởng đâu? Người ở đâu? Tại sao không tuân theo kế hoạch của cô, từng bước tiến hành? Ngày hôm qua cô cố ý trở lại liền đi ngủ, chính là vì tránh gặp Triều Hệ, bởi vì cô sợ cùng anh chia xa thì mình sẽ không nhịn được mà đổi ý không cho anh đi nữa, cho nên. . . . . . Nhưng là vào lúc này, tại sao anh. . . . . .
"Tôi? Đây là công việc của tôi, mỗi sáng sớm cố định sáu gọi ngài rời giường." Triều Hệ cẩn thận nói.
"Gọi em rời giường?" Cái gì cùng cái gì?
"Bữa ăn sáng đã chuẩn bị tốt, ngài tùy thời có thể đi dùng đồ ăn sáng." Anh lễ độ cúi người chào cô, giống như. . . . . . Là một quản gia.
"Triều Hệ?" Quách Ly phát hiện mình bị mơ hồ rồi.
"Vâng, ?"
"Tưởng. . . . . . Chú Tưởng đâu? Sao lại là anh tới gọi em? Sao anh mặc bộ đồ vest của chú Tưởng? Còn có thái độ của anh. . . . . . Anh làm sao vậy?"
"Quản gia Tưởng về hưu." Anh có nề nếp nói.
"Hưu. . . . . . Về hưu?!" Cô sững sờ, kinh ngạc kêu to.
Cái gì về hưu? Lúc nào? Ai cho phép? Cô là ông chủ, có người về hưu, lại không có ai tới thông báo với cô một tiếng?
Không, không đúng, bây giờ, sao chú Tưởng có thể bỏ lại cô, sau đó về hưu, để cho cô một mình chiến đấu? Trừ cô ra, chú ấy là người biết rõ tất cả mọi chuyện, sao có thể bỏ đi như thế?
Hơn nữa. . . . . .
"Vậy. . . . . . Vậy anh. . . . . ." Quách Ly đảo lộn toàn bộ suy nghĩ, hỗn loạn không dứt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Triều Hệ.
"Tôi? Tôi là quản gia mới nhậm chức, bắt đầu từ hôm nay, do tôi chăm sóc chuyện lớn nhỏ của ngài, xin ngài đừng lo lắng, Tưởng quản gia đã nói tất cả thói quen của ngài cho tôi."
"Anh nói cái gì?" Cô cho là mình nghe lầm.
"Tôi là quản gia tân nhậm của nhà họ Quách, bắt đầu từ hôm nay, do tôi phục vụ ngài."
Người đàn ông này mỉm cười xa lạ như thế Quách Ly không nhịn được lui về phía sau mấy bước, trong đáy mắt có kinh ngạc rõ ràng, vẻ mặt cứng ngắc rất buồn cười.
Triều Hệ giống như là không có nhìn thấy vẻ mặt bị dọa sợ của cô, nghiêm túc mà đứng thẳng.
"Anh là quản gia. . . . . . Đợi đã nào...! Anh đã ở chỗ này, vậy chị Tâm. . . . . ." Cô nghĩ đến một vấn đề vô cùng trọng yếu.
"Tâm. . . . . . Cô ấy đồng hành cùng quản gia Tưởng đã về hưu, đi Mĩ."
"Vậy anh. . . . . . Tại sao anh chưa đi cùng? Anh nên làm bạn với chị Tâm cùng nhau đi Mĩ, anh không lo lắng cho chị Tâm sao? Làm sao anh có thể để cho chú Tưởng đi cùng? Làm sao anh có thể lấy công việc của chú Tưởng? Không phải anh có tình cảm với chị Tâm sao. . . . . ." Quách Ly rất kích động.
"Đúng vậy!" Triều Hệ chậm rãi ngẩng đầu lên, thái độ hết sức tỉnh táo, đáy mắt lại tản ra sắc bén làm cô không thể giải thích được mà run rẩy, nói có ngụ ý: "Tôi tất nhiên lo lắng cho Tâm, tình cảm của tôi và Tâm vô cùng tốt, cho nên tôi phải lưu lại."