Lâm Tây Canh chưa kịp nói cho Lưu Ỷ Nguyệt người tối nay anh gặp thì
đã ngủ li bì. Người đó chính là em trai cùng cha khác mẹ của anh – Hạ
Dương.
Buổi tối có một bữa tiệc xã giao không quan trọng, Lâm Tây Canh kính
rượu một vòng liền bàn giao lại cho cấp dưới. Anh định đi ra ban công
thì lại gặp Hạ Dương, hình như cậu ta cũng vừa chúc rượu xong. Hai người đứng ở hành lang, ai cũng không chủ động mở miệng.
Một lát sau, vẫn là Lâm Tây Canh thể hiện phong độ người lớn, “Đã lâu không gặp. Chúc mừng! Nghe nói Kì Kì mới sinh một tiểu tử béo tốt!”
“Cám ơn!” Nghe Lâm Tây Canh nhắc đến Kì Kì và tiểu tử cục thịt nhà mình, trên mặt Hạ Dương không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
“Tạm biệt!” Lâm Tâm Canh ủ rũ, chỉ mong đá bay nụ cười chói mắt kia về nhà cậu ta.
“Chờ một chút!” Hạ Dương phía sau đột nhiên gọi với theo. Lâm Tây
Canh buồn bực quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hạ Dương, “Uống một chén đi!” Hạ Dương nâng tay, làm động tác uống rượu. Lâm Tây Canh suy nghĩ một
chút liền gật đầu.
Hai người đi vào một quán bar trên tầng thượng của khách sạn. Lâm Tây Canh gọi Whiskey còn Hạ Dương gọi rượu vang, một đĩa hoa quả màu sắc
được đặt đến trước mặt họ.
Một ly vừa hết, hai nười vẫn chưa mở miệng, tiếp tục uống đến chén
thứ hai, lúc này Hạ Dương mới nói, “Hình như đây là lần đầu tiên chúng
ta ngồi uống với nhau.”
“Hình như vậy!” Lâm Tây Canh uống xong, gật đầu khẳng định.
“Đáng ra chúng ta nên ngồi uống với nhau từ lâu rồi!” Hạ Dương cười nhạo.
“Gần đây cậu không hay xuất hiện ở Lâm thị nữa, sao vậy? Hết hứng rồi sao?” Lâm Tây Canh hỏi.
“Bận quá, tạm thời không rảnh!” Hạ Dương liếc mắt nhìn anh, “Hiện tại tới giờ tan tầm tôi chỉ muốn về nhà, nhìn Kì Kì, nhìn con trai.”
Lâm Tây Canh tự rót một chén, uống xong lại rót tiếp, “Anh uống nhanh thế?” Hạ Dương đè tay anh lại, lo lắng hỏi.
Lâm Tây Canh gạt tay cậu ta ra, nâng chén nói, “Chúc mừng cậu!” Anh
ngửa đầu uống cạn chén rượu, động tác nhanh nhẹn khiến Hạ Dương muốn
ngăn cũng không được. Cậu buông chén trong tay mình xuống. Trước khi hết đêm nay, một trong hai người bọn họ phải còn tỉnh táo.
“Tôi vẫn muốn hỏi cậu, cậu quen Ỷ Nguyệt như thế nào?” Mấy chén sau,
cộng thêm rượu uống ở bữa tiệc, Lâm Tây Canh bắt đầu ngà ngà say, hỏi.
“Rất đơn giản, khu vực quán bar kia thuộc về tập đoàn Tân Thành, anh quên rồi sao?” Hạ Dương trả lời.
“Ách!” Lâm Tây Canh gật đầu.
“Cũng không hẳn chỉ đơn giản như vậy.” Sau đó Hạ Dương còn nói thêm,
“Hồi tôi tiếp nhận khu vực đó, quán bar ấy luôn làm ăn thất bát, tôi
muốn khuyên bà chủ ở đó đóng cửa quán. Nào ngờ, tôi vừa bước vào cửa, đã thích nơi đó.” Hạ Dương khẽ bật cười.
“Anh nhìn thấy ảnh chụp bà chủ ở đó chưa?” Hạ Dương hỏi.
“Nhìn rồi, rất đẹp!” Lâm Tây Canh gật đầu.
“Ngoài đời bà ấy còn xinh đẹp hơn. Nhưng tôi không chỉ ấn tượng với
vẻ đẹp ấy của bà, trên người bà còn có một phong thái gì đó khó nói
thành lời, chính là thứ tôi vẫn muốn tìm kiếm. Hồi còn trẻ, bà chủ cũng
rất trắc trở, chồng bà ngoại tình, thế nên bà uất ức muốn đâm chết ông
ta, cũng may ông ta không chết. Sau khi ra tù, bà không nhà không cửa,
nhà mẹ đẻ cũng không chấp nhận. Khi ấy, quán bar của bà như một trung
tâm cứu tế, rất nhiều người đến rồi lại đi, hầu hết đều chưa từng quay
lại, bà chủ cũng không để ý. Bà chỉ nói, nhiều người đôi khi chỉ cần có
người bên cạnh.”
“Giống như Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh tiếp lời.
“Giống như Ỷ Nguyệt.” Hạ Dương gật đầu đồng ý, “Giống như tôi.”
“Cậu?” Lâm Tây Canh híp hai mắt lại, khó hiểu nhìn Hạ Dương.
“Đúng, tôi!” Hạ Dương cũng chăm chú nhìn Lâm Tây Canh trước mặt, đó
là anh trai của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không dám thừa nhận. “Trong
lòng tôi rất nhiều oán hận, tuy mẹ đã về bên tôi nhiều năm nhưng tôi vẫn chưa hết oán hận, chỉ là không có cơ hội bùng nổ. Nỗi oán hận ấy tựa
như hòn đá nhỏ trong giầy, khiến mỗi bước đi của tôi đều khó chịu.”
“Trước giờ tôi chưa từng tâm sự với ai, nhưng lại kể hết với bà chủ, giống như sám hối với Đức Chúa.”
“Bà nói với tôi một câu.”
“Nothing is more costly, nothing is more sterile,than vengeance.”
“Không có gì tai hại, không có gì vô nghĩa như chuyện báo thù.” Lâm Tây Canh nói.
“Khi ấy tôi không hiểu cái gì gọi là tai hại, cái gì gọi là vô nghĩa.” Hạ Dương nói.
“Giờ thì hiểu chưa?” Lâm Tây Canh hỏi.
“Cũng không hẳn.” Hạ Dương lắc đầu, “Nhưng hiện tại quỹ đạo cuộc sống của tôi dường như đã thay đổi, thậm chí vô cùng thay đổi.”
Hạ Dương vừa nói vừa chuyển chủ đề câu chuyện, chuyển sang Lưu Ỷ
Nguyệt, “Nói Lưu Ỷ Nguyệt vì tiền, không bằng nói cô ấy vì tình mới chịu đồng ý kế hoạch của tôi. Bà chủ giống như cha mẹ thứ hai của cô. Còn
nhớ khi bà chủ ốm nặng, cô ấy chạy vạy khắp nơi, nhưng không ai đồng ý,
bởi vì ai cũng biết bà chủ khó cứu, nếu cho cô vay tiền chẳng khác nào
bát nước đổ đi. Cô ấy tìm đến tôi, tôi không nói nhiều lập tức đồng ý
với cô ấy, đến tận bây giờ tôi còn nhớ rõ vẻ mặt khi ấy của cô ấy. Nhưng bà chủ vẫn ra đi, khi hấp hối còn giao quán bar cho Lưu Ỷ Nguyệt. Rõ
ràng, bà chủ hiểu, nếu quán bar không còn, Lưu Ỷ Nguyệt nhất định sẽ suy sụp. Khi tôi tìm cô ấy, tôi biết cô ấy nhất định sẽ đồng ý. Một là vì
quán bar, hai là vì ân tình.”
Lâm Tây Canh nhìn ly rượu trước mắt, thành ly lờ mờ hơi nước, giống
như không ngừng đổ mồ hôi giữa mùa hè nóng bức. Hạ Dương không nhanh
không chậm nói xong, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Lâm Tây Canh, thấy
mi mắt anh ẩn sau gọng kính dần cụp xuống. Anh không nói gì, chỉ đơn
giản uống một hơi hết ly rượu nữa.
Cuối cùng, Hạ Dương gọi taxi cho Lâm Tây Canh, nói cho tài xế địa chỉ, chăm chú nhìn chiếc xe khuất khỏi tầm mắt.
Lâm Tây Canh ngồi trong xe, thở đều, ngón áp út day day huyệt thái dương, để bản thân tỉnh táo thêm một chút.
“Thay đổi.” Anh mơ hồ nói thầm hai từ này.
Nghe có vẻ hão huyền, giống như tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Nhưng vốn dĩ anh chưa từng thay đổi, ước vọng của một Lâm Tây Canh chân
chính cũng chưa từng thay đổi, cuộc sống vẫn êm đềm như anh nghĩ, nhưng
vì sao anh không cảm nhận được sự tồn tại của nó, rốt cuộc chính anh
đang ở đâu?
Anh và Lưu Ỷ Nguyệt nhờ một cuộc báo thù tai hại và vô nghĩa kéo lại
gần nhau, rồi gắn bó không rời. Dù từng chịu bao nhiêu tổn thương, dù
nhiều lúc tưởng chừng bỏ cuộc, cuối cùng bọn họ vẫn luôn bên nhau.
Con người cô đã trở lại, nhưng trái tim đã lạc ở đâu rồi? Luôn luôn
ngơ ngẩn đứng ở ban công ngóng nhìn bầu trời, những lúc ấy cô đã nghĩ
gì? Chính anh luôn đứng sau cô, lại không dám bước từng bước về phía ấy, chỉ có thể yên lặng nhìn cô từ phía sau.
Suy nghĩ như viên phấn, không ngừng viết lên tấm bảng đen trí nhớ. Về Ỷ Nguyệt, về anh, về hai người. Dường như cả hai đều dần dần bỏ quên
thứ gì đó?
Thứ ấy lờ mờ hiện lên trước mắt Lâm Tây Canh. Là gì? Anh ra sức day huyệt thái dương, muốn nhìn rõ vật ấy. Thật sáng! Thật tròn!
Đúng, ánh trăng, ánh trăng lơ lửng trên không kia. Nhưng không phải
ánh trăng này, mà là một buổi tối trên đê, ánh trăng mơn man trong làn
gió. Cô tháo búi tóc sau đầu, tóc dài bay bay theo gió, quệt qua má anh, khuấy động thế giới của anh.
Còn gì nữa? Tay cô, đầu ngón tay hơi lạnh. Một đoạn đường Luân Đôn,
hai người tay trong tay dạo bước nơi đất khách. Cô thủy chung nắm chặt
tay anh, cảm giác dễ chịu lạ thường truyền qua từng dây thần kinh, đến
thẳng trái tim anh, như một liều thuốc hồi sinh, tưới lên cõi lòng cằn
cỗi trong anh.
Nhưng cô lại nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh, lãnh khốc nói với anh rằng, anh sẽ không vì cô mà thay đổi, còn nhớ khi ấy, anh cảm
giác da mình bỏng rát. Đó là lần đầu tiên anh đau đớn vì cô. Cứ nghĩ
quyền quyết định đều trong tay anh, thật ra anh đã lầm. Buông hay giữ,
tất cả đều do cô.
Tận mắt thấy cô nhẫn nhịn, đau đớn trong mỗi lần Ngô Nhân Kì ghé thăm công ty, anh biết mình không thể tiếp tục để cô lún sâu hơn nữa. Cuối
cùng, anh hạ quyết tâm, được ăn cả ngã về không, hủy hôn ước. Anh phải
đánh cược, đánh cược cơ hội hai người có thể ở bên nhau suốt đời. Anh
trộm mua nhẫn, còn tưởng tượng vẻ mặt mững rỡ, bật khóc vì cảm động của
cô.
Kim cương là mãi mãi, mãi mãi là kim cương.
Câu quảng cáo này thật quá chuẩn xác.
Nhưng ánh kim cương chói lóa không khiến cô lung lay, chỉ chia lìa
tình cảm họ. Đêm đó, anh chạy xe như điên trên ngã tư đường, nhất thời
chỉ muốn biến mất. Không khó, chỉ cần lệch tay lái một chút là có thể
giải thoát, còn hơn vùng vẫy trong vũng lầy, mãi mãi không thể rút chân
ra. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không làm được…
Xe dừng, tài xế nhắc nhở anh, đã tới địa chỉ cần đến.
Về đến nhà, Lâm Tây Canh lảo đảo mở cửa, đêm nay anh cho phép bản thân say, đặc biệt khi nhìn thấy bóng dáng cô, anh càng say.
Uống một ly nước lạnh xong, anh ôm lấy cô, cô dịu dàng rúc vào ngực
anh, im lặng khóc. Vì sao khóc? Vì những lời anh nói sao? Không! Lâm Tây Canh không dám hy vọng xa vời, chỉ sợ, cô chỉ đơn thuần khóc về chính
mình, hoặc là muốn khóc thôi. Nhưng, vĩnh viễn sẽ không vì anh!
Sáng sớm tỉnh lại, Lâm Tây Canh đau đầu như búa bổ. Còn chuyện tối qua, anh hoàn toàn không nhớ.
Lưu Ỷ Nguyệt lại im lặng không nói. Một ngày lại lặng lẽ trôi qua,
chính Lưu Ỷ Nguyệt cũng dần cảm nhận được sự thay đổi của chính mình.
Tận sâu trong cơ thể, ý thức dường như đang hao mòn dần, chết dần trong
vỏ ngoài mệt mỏi, tựa như xương cốt bị vôi hóa, không thể chịu đựng được tác dụng mạnh mẽ từ bên ngoài.
Vài ngày liền, sắc trời âm u, ẩm ướt, loại thời tiết này ảnh hưởng dữ dội đến tâm tình Lưu Ỷ Nguyệt. Nhiều khi cô tự nhiên rơi lệ, lại không
thể nói rõ ưu thương trong lòng, không thể tìm ra lý do phiền não, càng
không thể giải thích rõ tâm tình của chính mình. Cô cố gắng, nhưng không vực nổi tinh thần dậy, chuyện gì cũng làm không xong, không thể tập
trung, cả ngày chỉ biết ngồi yên như một phế nhân, thẫn thờ nhìn thời
gian, từng giọt từng giọt trôi qua trước mắt, bất lực với tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ có thể để cảm xúc như cỏ dại lan tràn, phá hỏng tất cả.
Cô giống như cá voi mắc cạn, bộ não hoàn toàn tê liệt, không thể tìm
được phương hướng chính xác, coi bờ cát khô cạn là đại dương rộng lớn,
một mực vọt lên. Không ai có thể giúp cô trở lại biển rộng, cá voi quá
to lớn, mà cô lại hoàn toàn trở lại Lưu Ỷ Nguyệt mười năm về trước.
Một Lưu Ỷ Nguyệt bị cha mẹ vứt bỏ, bị bạn bè hắt hủi, ức hiếp, bị
người ta bao nuôi, khinh bỉ, cuối cùng, còn đánh mất sự che chở của bà
chủ.
Cô gắt gao vòng tay ôm lấy cơ thể, miệng thở ra hơi nước, “Lạnh quá!” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu nói thầm, “Sao lại lạnh thế chứ?”
“Mẹ! Mẹ!” Bé ngoài cửa không ngừng gọi.
“Ai vậy? Ai gọi mẹ?” Người trong gương không ngừng nhíu mày, nghiêng
đầu suy nghĩ, bất giác đặt tay lên bụng, sao lại quên mất mình đã từng
đau đớn vượt cạn?
“Ỷ Nguyệt, sao vậy? Mở cửa đi! Em ở trong đó lâu lắm rồi!” Lâm Tây
Canh dường như có dự cảm chẳng lành, liên tục gõ cừa nhà tắm. Bé đứng
cạnh cha thấy vậy cũng học theo, vừa gõ cừa vừa hô, “Mẹ! Mẹ! Mở cửa!”
Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi xoay người, đưa mắt nhìn về phía cửa, nâng tay
định nắm lấy núm cửa, cơn choáng váng đột nhiên ập đến, trước mắt nhất
thời tối sầm..