Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 57: Quẻ Thứ Năm Mươi Bảy



【Trái tim bé nhỏ muốn nổ tung】

o

Chờ lấy lại tinh thần, phát hiện Huyền Qua và Lục Hào đều nhìn mình, Chung Hoài Nam bình tĩnh trở lại, bỏ hai hạt dưa vào tay, nhẹ nhàng giải thích, “Thật ra đã lâu lắm rồi ta không nhớ tới những chuyện này, chuyện phải quan tâm quá nhiều, còn có tiểu đồ đệ phải chăm sóc, đã rất lâu rồi không nghĩ tới A Lạc.”

Lời này giống như nói cho ông nghe hơn.

Nhìn kiếm gỗ vẫn luôn được Chung Hoài Nam ôm trong lòng, Lục Hào không tin những lời này ——Nếu quả thật không thường xuyên nhớ đến, vậy thì sẽ chẳng mang kiếm gỗ bên mình từng giây từng phút.

Nhưng Lục Hào không nói gì thêm, chỉ gật đầu.

“Hôm nay đa cảm quá.” Chung Hoài Nam bóc hạt dưa, bật cười trước, “Không ổn không ổn, rõ ràng chưa già mà đã có bệnh lắm mồm rồi.”

Ông lại nhìn vòng bảo hộ chung quanh, “Mặc dù nói ra thì mất mặt nhưng đây là bệnh cũ của ta, ta rất sợ kiểu không gian vừa hẹp vừa tối này, may mà còn có hai người các cháu để mà tán phét.”

Lục Hào đẩy túi hạt dưa về phía Chung Hoài Nam, sau đó duỗi ra bốn ngón tay, nghiêm túc nói, “Đây là bí mật thứ tư của chúng ta, cháu sẽ không nói ra bí mật tiền bối sợ tối.”

Nghe xong, bấy giờ Chung Hoài Nam mới thật sự bật cười, “Được, bí mật thứ tư!”

Lục Hào cũng cong khóe miệng theo.

Phát hiện Huyền Qua vẫn luôn ở bên cạnh trông coi Lục Hào bằng tư thế bảo vệ, Chung Hoài Nam liên tục tách một đống hạt dưa, giọng nói chầm chậm nhẹ nhàng.

“Nhớ lại thì, trước đây mỗi lần ta đi tìm A Lạc đều để em ấy chờ quá lâu, nếu ta đi nhanh hơn chút nữa, hoặc là ngay từ đầu đã dắt em ấy, cẩn thận nhắc nhở em ấy, để em ấy không bị gió thổi bay, thì bây giờ nhìn lại, thời gian ở cùng em ấy có thể kéo dài hơn không?”

Lục Hào nhìn dáng vẻ xuất thần của đối phương, không nói chen vào.

Một lúc sau, Chung Hoài Nam lại lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô dụng.” Ông nhìn về phía Lục Hào và Huyền Qua, “Thế nên các cháu đấy, phải rút kinh nghiệm, nhất định phải nắm chặt tay đối phương, đừng buông ra. Tuổi thọ vẻ ngoài gì đó đều không cần phải quan tâm. Bởi vì thời gian có thể ở bên nhau ngắn ngủi lắm. Ngắn đến mức khiến cháu bóc tách để nhớ lại, cũng chỉ đủ để chống đỡ qua một buổi tối thôi.”

Lục Hào nghiêm túc gật đầu.

Phát hiện cảm xúc của Chung Hoài Nam rõ ràng đã tốt hơn nhiều, Lục Hào thấy đối phương bỏ hết hạt dưa đã tách vào miệng, sau đó nghiêm mặt, “Nãy ta mới nói, lúc ta không lớn hơn cháu bao nhiêu thì bị kẹt trong hang động bị sập, đúng không?”

“Vâng, ngài bảo là lần đó cực kỳ nguy hiểm”

“Đã nói đến đấy rồi thì ta sẽ nói tiếp. Lúc ấy đúng là nguy hiểm vô cùng.” Chung Hoài Nam bỏ hết vỏ hạt dưa vào túi, “Chuyện này có rất ít người nhắc tới. Hai mươi mấy năm trước, giới huyền thuật cũng chẳng hề yên bình, có mấy kẻ lý lịch không kém gì bà Long đã trực tiếp phản bội.”

“Phản bội?”

“Ừ, cháu phải biết rằng, một huyền thuật sư một khi trầm mê tà thuật không thể tự kiểm soát, lạc lối mất trí thì cơ bản không cứu nổi, đã vậy đều thường rất mạnh rất lợi hại, dù sao cũng là những cái khắc văn cấm kị ném ‘xoành xoạch’ mà. Bởi vì chuyện này, lúc ấy rất nhiều người chết, nhóm người già của Ủy ban huyền thuật gần như đều bị hủy ở đó.”

Lục Hào bỗng nhớ lại, bà Long đã từng nhắc tới, “Vậy ông bà ngoại cháu——”

“Phải, ông bà ngoại cháu chính vì chuyện này mà qua đời. Ông ngoại cháu Tiêu Lan Lăng xem bói số một, do tính tình không tốt lắm, ngang ngạnh, mẹ cháu từ nhỏ đã sợ ông ấy. Nhưng ông ấy cực kỳ tốt với bà cháu, mấy chục năm chưa từng nặng lời lấy một lần. Về sau kẻ phản bội muốn làm chuyện lớn, bị ông bà ngoại cháu ngăn cản, nhưng bọn họ cũng không thể sống sót trở về”

Cho tới bây giờ Lục Hào chưa từng nghe nói về những việc này, dáng vẻ cha mẹ trong đầu cậu cũng mơ hồ, càng không cần phải nói tới ông bà ngoại. Nhưng có lẽ là mối liên hệ huyết mạch tình thân, nghe đến đó, cậu cảm thấy trong tim hơi khó chịu.

“Ta thì được A Lạc cứu, mới nhặt lại được cái mạng. Lúc ấy thầy chiêm tinh lợi hại nhất là cụ của Tiểu Tráng, khi đó ông ấy nhìn tinh tượng nói quả quyết, rằng sau ba năm luân hồi, giới huyền thuật sẽ lại hỗn loạn. Bảy năm một luân hồi, giờ đã là năm thứ hai mươi hai, từ đầu năm đến nay quả thực không yên bình”

Ông nhìn Lục Hào, “Ta nói với các cháu một đống lộn xộn không có trật tự như này, thật ra là muốn nói, cục diện không hề ổn tí nào, tạm thời vẫn chưa biết âm mưu ẩn giấu phía sau, thế nên mọi việc đều phải cẩn thận, đừng giống ta và A Lạc.”

Một bên khác.

Lúc mặt đất đột nhiên rung lắc, Tiết Phi Y đang xem hình cũ treo trên tường, tay còn bưng một chén trà nóng hổi cho ấm tay. Mặt đất rung một cái, nước nóng hắt lên mu bàn tay làm anh bị bỏng đến hít hà.

Có xà nhà bằng đá to lớn rơi xuống từ trên đỉnh đầu, đập mạnh xuống đất, Tiết Phi Y giật mình kêu lên, nhanh chóng lấy đá chiêm tinh ra. Đúng lúc này, phòng ốc sụp đổ hoàn toàn, Tiết Phi Y đứng trong góc, một cục đá to đập về phía anh, có muốn tránh cũng không tránh được.

Con ngươi của anh co lại, một cái tay vô thức để tinh bàn dưới thân che chở trước, một tay khác vẫn đang loay hoay cực nhanh trên đá chiêm tinh, nhưng rõ ràng đã không còn kịp.

Giờ phút này, tinh bàn tự nhiên nóng bỏng, ánh sáng nhạt như nước tỏa ra. Anh lờ mờ trông thấy một bóng người đột ngột xuất hiện, sau đó trực tiếp ôm lấy anh, thay anh ngăn tất cả sức nặng của đá.

Tiết Phi Y được bảo vệ trong lồng ngực, cẩn thận hít một hơi, ngửi thấy mùi mộc hương lành lạnh.

Chờ bốn bề yên ổn trở lại, Tiết Phi Y do dự một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu. Nhưng vừa ngẩng lên mũi miệng anh đã đầy bụi, liên tục ho lụ khụ.

Chờ anh rưng rưng nước mắt nhìn rõ bóng người trước mặt, con ngươi hoàn toàn không chuyển động được nữa.

Người cứu anh có vóc dáng rất cao, mái tóc dài màu mực xõa ra như tơ lụa, trên người mặc một chiếc trường bào thùng thình màu trắng, ống tay áo rộng, toàn thân lộ ra khí chất lạnh lùng, ánh mắt nhìn anh chăm chú, tay vẫn để trên người anh không buông ra.

Tiết Phi Y đã hoàn toàn ngây người, trái tim anh đập bình bịch rất nhanh, hô hấp cũng không trôi chảy, càng chẳng biết phải phản ứng thế nào, lời đã từng diễn tập trong đầu cũng không nói lấy được một câu.

Xong, biểu hiện không điểm.

Sau đấy anh chỉ nghe thấy đối phương mở miệng hỏi, “Không thích à?”

Tiếp đó lại thấy một dây cột tóc màu xa da trời đột nhiên xuất hiện, buộc mái tóc xõa tung lên, còn thắt nút rất đẹp. Tiết Phi Y cảm thấy đuôi tóc kia đang cào vào tim anh, ngứa ngáy lạ thường.

Sau khi buộc tóc, mặt mày ngũ quan của đối phương rõ ràng hơn nhiều. Tiết Phi Y chợt hiểu, cái gì gọi là con ngươi đen nhánh, da tựa bạch ngọc, cái gì gọi là mặt mày như vẽ, dung nhan tựa tuyết. Anh đứng tại chỗ cười đần, hơi cà lăm, “Tiểu… Đại Thanh Hà, cho ba ôm một cái nào!”

Tới lúc thốt ra khỏi miệng mới phát giác không đúng.

Thấy Thanh Hà nhìn mình hờ hững, Tiết Phi Y vội vàng tự giác ngậm miệng, lại nhìn Thanh Hà chằm chằm, cảm thấy cái nhìn ban nãy cũng đẹp đến bùng nổ!

“Đang nhìn gì vậy?”

Tiết Phi Y suýt thì thốt lên, “Đang nhìn anh đẹp trai.” Phát hiện Thanh Hà không hề vui vẻ, “Tôi… có thể xem lòng bàn tay của anh không?”

“Ừ.” Thanh Hà đưa tay tới trước mặt anh, năm ngón tay thon dài mở ra. Nhìn thấy một hình vẽ chín ngôi sao trên lòng bàn tay, lần này Tiết Phi Y rốt cuộc xác định, người trong mộng cảnh của heo vòi với trong giấc mơ buổi tối trước đó, đích thực đều là Thanh Hà.

Mà bây giờ, Thanh Hà thật sự xuất hiện trước mặt anh.

Tiết Phi Y cười ra tiếng, không nhịn được nắm tay đối phương sờ mó mấy cái.

“Tiết Phi Y.” Giọng nói mang theo chút cảnh cáo.

Nhưng rõ ràng Tiết Phi Y không nghe thấy, “Ừ!” Anh vui sướng đáp một tiếng, lại che ngực, cảm thấy giọng Thanh Hà hay quá, “Có thể… có thể gọi lại tên tôi lần nữa không?” Lần đầu tiên anh cảm thấy tên của anh nghe hay vậy á!

Thanh Hà dừng lại, gọi tên anh lần nữa, “Tiết Phi Y.”

Trời ơi! Hai tay Tiết Phi Y ôm ngực, vẻ mặt sắp nghẹt thở, hò hét trong lòng, xong xong, Thanh Hà đang ghẹo mình nè! Trái tim bé nhỏ sắp nổ tung rồi!

Biết đại khái trong đầu Tiết Phi Y đang nghĩ gì, Thanh Hà phủi bụi bặm trên người Tiết Phi Y, lại đưa tay cẩn thận sửa sang đầu tóc rối bời của anh rồi mới mở miệng nói, “Bây giờ tôi vẫn chỉ là hư ảnh, thời gian ngưng tụ thành thực thể rất ngắn, hơn nữa không thể thoát khỏi tinh bàn quá lâu.”

Tiết Phi Y thò tay kéo ngón tay Thanh Hà, nhìn y lom lom, bờ môi mấp máy, lại không có âm thanh nào phát ra.

Thanh Hà không hất tay Tiết Phi Y ra, trái lại nắm hờ ngón tay anh, kiên nhẫn giải thích, “Sức mạnh không đủ, không có cách nào thoát khỏi tinh bàn như Huyền Qua. Ban nãy cứu cậu mới ngưng ra thực thể, rất miễn cưỡng. Về sau dù ra gặp cậu cũng chỉ có thể là hư ảnh.”

Hư ảnh cũng là niềm vui to lớn lắm rồi, Tiết Phi Y khẽ gật đầu, lại vô cùng lo lắng, “Liệu anh có khó chịu không? Sức mạnh có bị tổn hại không? Xảy ra sự cố gì không?”

Biết nỗi lo của Tiết Phi Y, vẻ mặt Thanh Hà lộ ra chút dịu dàng, “Tôi không sao”. Nói xong, y buông tay anh ra, cơ thể hơi phát sáng, cuối cùng biến thành từng đốm huỳnh quang, một lần nữa trở về tinh bàn.

Tiết Phi Y ngồi dựa vào tường, không gian chật hẹp, chân không duỗi thẳng được, nhưng nụ cười trên mặt anh chưa từng biến mất. Nghĩ tới nghĩ lui, anh lại ôm tinh bàn bằng hai tay, hôn liền tù tì mấy cái, cảm thấy ban nãy như nằm mơ vậy.

Tiểu Thanh Hà của anh biến thành người. Vừa nghĩ tới là lại cười ngây ngô.

Nhớ lại mộng cảnh của heo vòi, Thanh Hà tự nhiên hôn anh, Tiết Phi Y cắn môi, nghĩ đến lần sau nhất định phải thực hành trong hiện thực.

Thời gian đã qua bốn tiếng.

Lục Hào được Huyền Qua ôm vững trong lòng, đã tựa vào lồng ngực đối phương ngủ thiếp đi, tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Chung Hoài Nam đang lau kiếm gỗ, phía trên đột nhiên truyền tới tiếng vang. Ông đứng dậy, phát hiện bên trên chất đống đá vụn hơi rung, rất nhiều bụi bặm và đá sỏi đều đang rơi xuống, nhưng tất cả đều bị vòng bảo hộ cản lại.

Tiếng động càng lúc càng lớn, Lục Hào cũng tỉnh, cậu dụi mắt, “Có người đến ạ?”

“Chắc thế.” Chung Hoài Nam ôm kiếm gỗ, ngửa đầu nhìn, không lâu lắm thì có tia sáng rọi xuống.

Lại qua nửa tiếng rốt cuộc mới đào được lối ra. Lục Hào xóa khắc văn vòng bảo hộ, Chung Hoài Nam được đưa lên mặt đất trước, Dư Trường Sinh lại nhô người lần nữa, kéo Lục Hào.

Chờ tới lúc Lục Hào duỗi tay kéo Huyền Qua, bất chợt lại thấy được trận văn, đường nét màu bạc như sóng nước, cứ xuất hiện bất thình lình trên mặt đất như thế.

Nhưng giống như trước đây, chờ tới khi cậu nhìn lại, trận văn lại biến mất tăm.

Trên mặt đất.

Bà Long và ông Vũ đang nói chuyện, Tiết Phi Y cũng đã đi ra, trông thấy họ thì vội vội vàng vàng chạy tới.

“Mọi người không sao chứ?”

“Tất cả đều không có việc gì, anh thì sao?”

“Anh ổn lắm luôn!” Mặt mày Tiết Phi Y hớn hở, không hề có dáng vẻ vừa được cứu ra từ trong đống đổ nát.

Mà lúc này, Chung Hoài Nam ở bên cạnh vừa mới đứng vững đã được tiểu đồ đệ của mình nắm chặt cánh tay. Phát hiện đối phương dựa vào vai mình, hô hấp bất thường, ông lập tức luống cuống tay chân.

“Tiểu đồ đệ? Trường Sinh à? Chẳng phải ta không sao rồi ư, con đừng khóc mà! Con khóc cái là ta lại hoảng hốt!” Ông dứt khoát duỗi tay ôm Dư Trường Sinh, vỗ vỗ như dỗ trẻ con, “Rồi rồi, không phải sư phụ vẫn ổn à? Đừng lo, về dạy con lấy lá rụng gấp ếch xanh…”

Chung Hoài Nam vừa dỗ vừa nhìn bầu trời đêm không có lấy một vì sao, thở dài trong lòng ——Hầy, ta cũng muốn có người dỗ mình.

Ngồi quanh bàn đá bên dưới cây đa, bà Long nghiêm mặt, “Tai nạn lần này là do Triệu Thù dùng máu của mình, khởi động khắc văn khắc trên da cô ta, sức mạnh của khắc văn to lớn, xem ra tạm thời mục đích của cô ta là tự sát, cũng kéo chúng ta chết cùng.”

Chung Hoài Nam lắc đầu, “Không hẳn chỉ đơn giản như vậy.” Ông nhớ lại, “Lúc bị kẹt dưới đống đổ nát, tôi cảm giác rất rõ ràng sự ngăn cách không gian, chỉ với khắc văn trên người Triệu Thù sẽ không sinh ra hiệu quả lớn đến thế, chắc chắn còn có chỗ khác chúng ta chưa chú ý tới.”

Lục Hào nhớ tới trận văn màu bạc mình nhìn thấy, “Liệu có phải là sức mạnh của khắc văn, khởi động trận pháp khác không ạ?”

“Không đâu.” Bà Long lắc đầu, “Địa điểm Ủy ban huyền thuật chọn đều đã được dọn dẹp với quy mô lớn.”

Nói thêm đôi câu, bà Long đã bị người ta gọi đi. Lục Hào cầm tay Huyền Qua, trong đầu xoay tới xoay lui vẫn là trận văn nhìn thấy trước đó, nghĩ đến lát nữa vẫn nên đi hỏi ông Vũ.

Lúc này, Tiết Phi Y cẩn thận ôm tinh bàn ra, chọt cánh tay Lục Hào, “Em nhìn thử xem, Tiểu Thanh Hà nhà anh có gì khác không?”

Lục Hào nhìn kỹ hai lần, lắc đầu.

“Tiểu Thanh Hà nhà anh biến thành Đại Thanh Hà rồi! Lúc nhà sắp sập, Thanh Hà đã biến thành người cứu anh đấy.” Ngữ điệu của Tiết Phi Y lâng lâng, “Thanh Hà nhà anh thật sự là đẹp trai lắm luôn, giọng của Thanh Hà cũng hay cực kỳ!”

Nói rồi anh lại chu môi hôn mạnh một cái lên tinh bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.