Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 121: Nổ banh trời



Nhất Thành thấy hắn không thể trả lời đành quay sang nhìn các người ngồi đây. Viện Trưởng thở dài:

- Việc này đúng là rất khó giải quyết, chỉ có thể tìm kiếm thiên tài khắp nơi, bổ sung sức mạnh cho thư viện.

Mọi người ở đây chỉ biết gật đầu, đúng là chỉ có cách đó. Nhất Thành đứng dậy, một loại sát khí và sát phạt quyết đoán xuất hiện trên người hắn. Cả người như biến thành một cây đao sắc bén, bá khí ngút trời, cảm giác chỉ cần kẻ nào dám cản đường hắn tất sẽ bị một đao chém chết. Hắn bước lên hai bước, dậm mạnh chân xuống nền thạch phía dưới.

- Ầm

Một tiếng nổ lớn vang lên, một dấu chân in sâu vào nền thạch, các vết rách lan rộng tràn đến dưới chân mọi đang ngồi. Hắn quay lại nhìn mọi người lạnh lùng nói:

- Thiên tài sao? Thiên tài là cái thá gì? Không tính lúc ta hôn mê, ta chỉ học phép thuật chưa đến một năm thì đã gặp chuyện ở Thiên Long Thành. Một mình chắn cổng thành, hàng ngàn quái dị không một tên thông qua. Vì cứu sư huynh, một mình ở lại Quái Dị Thế Giới, chém giết khắp nơi. Từ Thi Quái đến Tử Quái, từ u hồn đến lệ quỷ, đã chiến đấu chém giết không biết bao nhiêu tên. Hai lần đốt cháy năng lượng ma pháp và sinh mệnh để liều mạng, cuối cùng bị Linh Yêu nuốt chửng. Vào Sinh Ra Tử không biết bao lần. Nhưng ta vẫn sống sót, vẫn đứng trước mặt mọi người ở đây. Bạch Thư Sinh ngươi nói xem ta làm sao sống sót?

Bạch Thư Sinh nghe xong thì há hốc môn lắc lắc đầu, gặp người khác thì ngủm từ lâu, làm gì còn nói đến sống sót.

- Ta sống sót không phải vì ta mạnh mẽ, lúc đó ta còn chưa đến cấp S. Mà là dùng ý chí, tinh thần liều mạng, tìm cách để sống sót. Thứ ta muốn nói không phải là cách nào sống sót mà là thứ ta đạt được sau khi sống sót. Đó chính là sức mạnh này. Thư viện lụi tàn không phải vì thiếu thiên tài vì thiên tài ngã xuống thì không còn là thiên tài. Người sống sót mới là thiên tài thật sự.

Hắn quay lại nhìn đám người Viện Trưởng đang ngồi nói:

- Các vị thấy trận chiến rồi chứ, 100 trăm tên, trong đó có mạnh có yếu, có pháp sư được cho là khá cũng như thiên tài. Nhưng đến một 10 người cũng đánh bại không nổi. Đó là sự khác biệt và đó chính là tại sao thư viện lụi tàn. Sau này, mấy tên phế vật kia lại lên làm lão sư kẻ khác. Dạy ra đệ tử như thế nào? Cũng chính là một đám ăn hại. Còn những đệ tử làm nhiệm vụ kia, những cố gắng của bọn hắn bị bát bỏ, bị sỉ nhục, lòng mang thất vọng, tất sẽ không vì thư viện mà công hiến. Nếu là ta, ta nghĩ bọn họ dù có phản bội lại thư viện cũng không lạ gì.

Hắn nói xong thì quay lại chỗ ngồi xuống, uống một hớp nước nhìn Bạch Thư Sinh phía dưới lạnh lùng nói:

- Ta cho ngươi biết một câu tâm đắc nhất của ta: Dùng máu và nước mắt để viết nên sử sách. Nếu ta bất tử, tất đạp bằng thiên hạ.

Bạch Thư Sinh nhìn lên Tiểu Sư Thúc Tổ trên kia, trong lòng rung động không thôi. Trên người nhỏ nhắn kia đang tỏa ra áp lực cực lớn đè lên hắn, áp lực này không phải là vì sức mạnh mà là một loại bá khí bá đạo chưa từng thấy. Đứng trước áp lực này dù không chiến hắn cũng đã bại ba phần.

Trí Tuệ Thẻ vẫn theo từng bước chân của Nhất Thành, nghe vậy thì lẩm bẩm

- Nổ banh trời, gì mà dùng máu và nước mắt để viết nên sử sách. Lúc trong bụng Rết, mạng suýt chút nữa thì đi toi, đúng là người thắng muốn nổ thế nào thì nổ. Kẻ thua thì tan xương nát thịt.

Mấy lão già nghe Nhất Thành nói xong thì lâm vào trầm mặt suy nghĩ. Nhiều lúc, người ngoài lại sáng mắt hơn người trong cuộc. Nhất Thành kinh nghiệm sống không nhiều nhưng kinh nghiệm nổ lại rất nhiều. Đặc biệt nổ có kiến thức và dẫn chứng nên càng đáng tin. Kiến thức là từ mấy cuốn tiểu thuyết lúc xưa hắn cày qua đêm. Dẫn chứng chính là hắn còn sống sót, đáng tin và xác thực nhất.

Ngồi một lúc không ai nói gì thì Nhất Thành quay sang hỏi Hồng Lão. Hồng Lão nảy giờ chỉ ngồi nghe và xem chứ không lên tiếng.

- Sư huynh, ta có thể và Ma Pháp Các được không?

Hồng Lão nhíu mày, khó hiểu hỏi:

- Sư đệ vào đó làm gì? Phải biết tu luyện quá nhiều Phép thuật lại không tốt, tạp mà không tinh như thế sẽ không có lợi?

Nhất Thành lắc đầu:

- Sư Huynh yên tâm, ta vào chủ yếu là tìm hiểu thêm về ma pháp chứ không học thêm phép thuật. Ta nghĩ nếu hiểu biết rộng hơn sẽ có lợi cho tiểu đệ trong việc tu luyện.

Hồng Lão gật đầu:

- Vậy đi ngay bây giờ chứ?

Nhất Thanh gật đầu đứng dậy cùng Hồng Lão chuẩn bị rời đi. Mọi người đang trầm mặt thấy hai người đi vội vàng đứng dậy hành lễ. Những lời của Nhất Thành vừa rồi như gõ một chùy vào bọn hắn, có vẻ bọn hớn tìm kiếm thiên tài là sai. Quá chú trọng một hai đệ tử thật sự không tốt. Với lại phải thay đổi cách dạy đệ tử.

Hai người Nhất Thành vừa ra cửa thì Viện trưởng ngồi xuống hỏi:

- Mọi người thấy vị Tiểu Sư Thúc này thế nào?

Phó Viện Trưởng nói:

- Còn trẻ nhưng rất Bá Đạo.

Mộc Sinh Tiên cười nói:

- Đúng là rất Bá Đạo, sát khí rất nặng. Vừa nảy nếu thực sự đám đệ tử kia mà ở đây chắc bị giết không còn một tên.

Thổ Kim Sinh nói vào:

- Thực Lực lại hồi phục cực nhanh, vừa rồi một đạp kia đã chứng minh thể chất rất mạnh. Ở thế hệ trẻ trong thư viện, sợ rằng không ai chịu nổi một cước vừa rồi. Thậm chí Bạch Thư Sinh cũng không chịu nổi. Với lại chỉ trong vòng năm tháng, từ không phép thuật đột phá cấp S, thật sự là tốc độ kinh khủng.

Thủy Nguyệt Như, nữ nhân duy nhất ở đây cười nói:

- Tiểu sư thúc còn nhỏ nhưng cách nói chuyện và hành động rất chín chắn. Suy nghĩ thấu đáo mọi việc. Ta lúc đầu còn nghĩ tiểu sư thúc muốn xem nào nhiệt, không nghĩ tới chủ ý lại muốn nói cho chúng ta nên làm gì để thay đổi thư viện.

Hỏa Ma Thiên lắc đầu thở dài:

- Vừa rồi ta nhận ra tiểu sư thúc này không sợ trời không sợ đất, các lễ nghĩa giáo điều chính phái không thể áp dụng lên người vị tiểu sư thúc này. Hành động nửa chính nửa tà. Sau này thư viện chắc chắn sẽ không yên. Hy vọng mấy tên con cháu của mấy lão già kia không nên chọc vào tiểu sư thúc, nếu không thì…

Nói đến đây thì mọi người cười khổ, đúng vậy nếu chọc vào tiểu sư thúc này hậu quả sẽ không tưởng nổi. Nếu vị tiểu sư thúc này nổi giận làm thịt hết chúng thì thư viện tất loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.