Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 155: Ta thật hổ thẹn khi đứng cùng ngươi



Nhất Thành cười nói:

- Tí nữa Ca Ca mua cho Tiểu Oa Oa sâu kẹo khác nghe.

Tiểu Oa Oa gật đầu.

- Vèo

Nhất Thành bước lên một bước, lần này mọi người đã thấy rõ động tác của hắn. Hắn lần này xuất thủ bạo tay hơn, thanh gỗ nhỏ trên tay hắn trở nên sáng rực và được bao bọc bởi ánh kim. Ánh kim hóa thành một thanh đao nhỏ xinh đẹp. Năng lượng ma pháp cũng được hắn thúc dục nhiều hơn lúc trước.

Do Pháp quát lớn:

- Đừng Tay.

Dù tên này có quát lớn bao nhiêu cũng không thể ngăn cản Nhất Thành. Nhất Thành phất tay, thanh đao ánh kim kia hóa thành một phi đao kéo theo một đường ánh sáng trên không với quỷ đạo đẹp mắt, lướt cực nhanh về tên gầy gò đang nằm trên đất.

Một tên đệ tử trong đám liên minh pháp sư thấy tên gầy gò bị thường. Lúc nãy đã đến kế bên tên gầy gò nằm trên đất cố gắng cầm máu và trị liệu vết thương cho hắn. Ngay lúc hắn đang mải mê trị liệu thì cảm giác có thứ gì đó đang đến gần, hắn quay qua nhìn thì thấy một đường sáng tỏa ra áp lực cực lớn lao đến trước mặt. Hắn há hốc mồm không kịp phản ứng gì cả, cứ mở trừng lớn mắt nhìn ánh sáng kia bay đến gần. Đúng lúc ánh sáng sắp đến gần, trước tầm mắt của hắn xuất hiện một bóng người che giữa ánh sáng kia và hắn.

- Ầm

Một tiếng nổ lớn trên không trung, bóng người kia bị đẩy lùi một bước.

Người vừa lao đến ngăn cản chính là trung niên đi cùng Do Pháp. Tên này vừa xuất thủ thì bên kia Nhất Thành hơi nhíu mày. Vừa rồi, tên trung niên liền tung ra một hỏa quyền đón đỡ phi đao kia đánh đến. Nhất thành trong lòng thầm nghĩ: Chỉ một hỏa quyền đơn giản lại có thể ngăn được phi đao của mình, tên này ít nhất cũng phải cấp S bốn sao đỉnh phong hoặc năm sao pháp sư.

Do Pháp cả người bốc cháy ma pháp, lửa cháy hừng hừng trên hai tay, mắt lạnh lùng nhìn Nhất Thành. Chuẩn bị xuất thủ, bên kia, Tiểu Tiểu cùng Mập Mạp cùng chuẩn bị sẵn sàng đón đỡ nhưng Nhất Thành vỗ vai hai người lắc lắc đầu ý bảo không cần thiết.

Trung niên kia liền quát:

- Do Pháp, dừng tay.

Do pháp quay sang, mặt mày tức giận định nói gì đó thì trung niên kia lạnh lùng nhìn hắn. Kiểu như muốn nói nếu ngươi xuất thủ, tự ngươi chịu lấy hậu quả. Do Pháp thấy trung niên kia lạnh lùng như vậy thì hắn cũng thu lại pháp thuật. Hắn thật sự không dám chống đối với người này.

Trung niên kia cũng không nói nhiều, đi tới hai bước chắp tay trước đám người Nhất Thành nói:

- Tiểu Tiểu sư huynh, đã mấy năm không gặp. Sư huynh vẫn khỏe chứ?

Tiểu Tiểu lạnh lùng nói:

- Oh, thì ra là Do Duyên, lâu rồi không gặp, tiến bộ cũng nhanh qua nhỉ? Bây giờ định xuất thủ với người thư viện luôn rồi sao?

Do Duyên kia khom người:

- Không dám, không dám. Ta mang ơn của Tiểu Sư Huynh, tất nhiên là không có ý định chống đối thư viện. Có điều việc này xảy ra quá bất ngờ, tổn thất quá nhiều pháp sư tự do. Vì thế chúng ta muốn làm rõ việc này.

Nhất Thành bên cạnh cười nói:

- Tất nhiên việc này phải làm rõ vì sao lại tổn thất thảm trọng như vậy, nhưng các ngươi hùng hùng hổ hổ, chưa gì đã giết người. Lúc đó thì đầu mỗi cũng đứt, làm việc thất sách như vậy, ngươi cũng đồng ý sao?

Do Duyên không biết người này là ai nhưng có thể thấy thân phận hắn cũng không thấp hơn Tiểu Tiểu. Nếu không hắn sẽ không thể tùy tiện nói chuyện như vậy. Phải biết, thư viện chưa có ai đại diện được cho những người mang danh hiệu ‘Nguyệt’.

Do Duyên do dự một chút nói:

- Việc này do các sư đệ của ta thấy huynh đệ mình bị hại nên mới nông nổi suy nghĩ không kỹ càng trước khi hành động. Với lại việc này nhìn như đơn giản nhưng nếu xét về mặt khác có thể tên quan huyện này có liên quan đến quái dị trong Biên Băng Thành.

Nhất Thành suy nghĩ một lúc nói với Mập Mạp bên cạnh:

- Kéo tên quan này vào trong tra xét đi. Đánh tới lúc nào hắn chịu nói mới thôi, còn cứng đầu thì cứ xẻo từng miếng thịt trên người hắn, xem hắn có khai không?

Nhất Thành giọng nói không lớn không nhỏ, đủ để mọi người trong này nghe thấy. Bọn họ trong lòng rung động không thôi, tên này thật sự là đệ tử thư viện sao? Tà ma ngoại đạo, hành xử không khác gì Ma đạo, không hợp liền đánh, không khai liền tra tấn. Thật sự quá tà môn?

Mập Mạp nghe vậy thì gật đầu, hắn hiểu ý Nhất Thành. Hắn biết Nhất Thành chỉ nói vậy đe dọa thôi chứ sẽ không làm như vậy. Đây có thể là cách tra khảo tốt nhất, làm kẻ kia sợ phát khiếp thì tự nhiên hắn phải phun ra điều cần phải nói.

Đúng như Mập Mạp nghĩ, tên quan huyện mập kia nghe thế thì quỳ rạp hai chân xuống đất, khóc lóc xin tha:

- Các vị đại nhân tha mạng, việc này thật sự không liên quan đến ta. Tin tình báo kia đúng là do ta nói ra nhưng thật sự đến từ người khác, hắn nói tin tình báo này là chắc chắn. Với lại hắn là pháp sư, nếu ta không làm theo thì sẽ bị hắn giết.

Nhất Thành nghe vậy thì cười hỏi:

- Ngươi nói ‘hắn’ là ai?

Nhìn nụ cười Nhất Thành thì tên quan run lên như mắt kinh phong, trong lòng nghỉ, tên huyết tinh này hỏi mà không trả lời sợ là hắn đi đời,

- ’Hắn’ kia là người Nhân Phủ?

Nghe đến thì cả đám sững người, đặc biệt là Nhân Lệ và Mập Mạp, bọn họ không tin nổi, vì sao việc này lại có quan hệ với Nhân Phủ bọn hắn.

Do Pháp bên kia nghe vậy thì lạnh lùng nói:

- Hừ, thì ra là Nhân Phủ. Do Duyên sư huynh, hôm nay chúng ta phải đi tìm người Nhân Phủ hỏi cho rõ mọi chuyện? Pháp sư huynh đệ chúng ta không thể bỏ mạng vô ích được.

Nhất Thành bên kia nghe vậy thì cười lắc đầu, thở dài một hơi, tiếng không lớn không nhỏ nói:

- Haizz! Tiểu Tiểu Sư huynh, Ta thật sự khâm phục trí tuệ của tên Do Pháp kia. Thật sự là đầu óc có vấn đề mà, nghe nói đến Nhân Phủ thì liền tìm người ta phiền phức. Không chừng tí nữa tên quan huyện này nói đến Ma Môn, thì bọn họ xông vào Ma Môn nói lý lẽ, lúc đó chết như thế nào cũng không biết. Ta thật hổ thẹn khi đứng cùng người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.