Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 159: Hai người thần bí



Nhất Thành nhìn Mập Mạp nói:

- Muốn giúp bọn hắn thì cứ đứng ra, nhưng nhớ không được động đến hai người kia. Bọn họ không phải người chúng ta có thể chạm vào, chọc vào lại càng thêm rắc rối. Ngươi cứ thử cầu xin hai người bọn họ xem, không cần lo lắng xấu mặt. Bọn họ quá mạnh để để ý những người như chúng ta, với lại trước kẻ mạnh, cúi đầu cũng không có gì đáng xấu hổ cả.

Mập Mạp đang phân vân thì Nhân Lệ bên kia nói vào:

- Nếu không giúp bọn họ, sợ rằng họ chết thế nào cũng không ai biết. Mập mạp, bọn họ chết không sao nhưng Thôi tiểu thư, đệ thật sự đứng nhìn không cứu được sao?

Nhất Thành nhìn Mập Mạp đầy thâm ý, sau đó cười vì thấy tên Mập này đã đứng dậy đi về phía cái bán kia. Nhất Thành cũng không quan tâm chuyện này nữa mà nhìn bầu trời bên ngoài. Đang là ban ngày mà bầu trời thật sự tối tăm mù mịt, mây đen che hết cả một vùng. Một chút ánh nắng cũng không lọt. Hắn cảm thấy bầu trời này đúng là rất hợp với hoàn cảnh của thế giới này. Có điều hắn cảm thấy rất kỳ lạ, thế giới này nếu đã có quái dị tấc có thần và ma. Ma có thể là quái dị thế thần đâu, chẳng lẻ là các pháp sư mạnh mẽ của thế giới này? Hắn đang suy nghĩ phía ngoài bầu trời kia là gì? Một thế giới khác như trong mấy quyển tiểu thuyết hắn từng đọc hay là vũ trụ nơi mà hắn tìm đường về nhà.

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ vẫn vơ thì Mập Mạp trở lại, bên kia không có gì thay đổi. Đám đệ tử Ma Pháp vẫn đứng đó, Nhất Thành thấy Mập Mạp khuôn mặt hiện lên biểu hiện không đúng thì hỏi:

- Mập mạp, không được sao? Có chuyện gì?

Nhất Thành chưa từng nghĩ hai ngươi kia sẽ chấp nhất với đám tiểu bối. Nếu bọn họ muốn giết mấy đệ tử kia thì đã làm rồi chứ không dạy bọn họ một bài học như vậy. Hắn nghĩ Mập Mạp qua cầu tình dù là không được cũng không có gì lạ, chỉ đứng đó một lúc rồi được thả đi. Nhưng biểu hiện trên mặt của Mập mạp bây giờ không đúng lắm. Mập Mạp nói:

- Hai vị kia nói các huynh qua nói chuyện với họ.

Nhất Thành nhíu mày, sao lại gọi bọn hắn qua nói chuyện? Điều này không hợp lý cho lắm, nhưng nếu đã vậy qua gặp họ cũng không sao? Nhất Thành cười nói với Mập Mạp:

- Hôm nay ngươi lại làm phiền huynh đệ ta! Lần sau nếu có uống rượu mừng thì nhớ mới chúng ta.

Mập Mạp gật đầu chắc nịch. Nhất Thành ra dấu với Tiểu Tiểu bảo hắn đi cùng, còn lại thì cứ ngồi đấy, không nên qua bên kia. Tiểu Oa OA còn nhỏ, nếu có chuyện gì xảy ra thì không tốt.

Nhất Thanh cùng Tiểu Tiểu đến trước bàn hai người đó đang ngồi. Giờ hắn mới thấy rõ hai người này, lão già nhìn rất bình thường, bình thường đến mức mà chính hắn cảm thấy khó hiểu. Áo quần giản dị màu xám, trên mặt có vài nếp nhăn của năm tháng nhưng đôi mắt vẫn thâm thúy có thần, tóc lão dài buộc cao, bên canh để một cái mũ rộng vành, mang vào có thể che đi đến nửa khuôn mặt.

Nữ tử ngồi bên cạnh nhìn khoảng 20 đến 30 tuổi, mặc áo quần cũng rất giản dị, vải lụa bình thường, áo quần khá dày nên che đi hết phần lớn vóc dáng của nàng nhưng nhìn từ từ ngoài vào nàng là một thiếu nữ nhỏ nhắn. Trên mặt lại mang theo một khăn che mặt rất dày màu trắng, khó ai nhận ra được dung nhan của nàng.

Nhất Thành đến trước bàn thì cúi người chào:

- Chào lão tiền bối và tiểu cô nương, không biết ta có thể giúp được gì cho hai vị. Huynh đệ ta lúc nảy nếu có đắc tội hai vị thì xin hãy bỏ qua cho.

Lão già kia liền cười nói:

- Hai tiểu huynh đệ cứ ngồi xuống đây. Chúng ta không có ác ý gì, chỉ là muốn hỏi một chút chuyện.

Nhất Thành ồ lên kinh ngạc, ra dấu cho Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh lão giả, hắn ngồi đối diện lão bên cạnh là tiểu cô nương. Nhất Thành vừa ngồi xuống thì nói:

- Không biết tiền bối có thể tha cho bọn họ. Thật ra ta cũng không quen bọn hắn, chỉ có huynh đệ của ta là thanh mai trúc mã với tiểu cô nương kia. Nếu tiền bối muốn giết bọn họ xả giận thì xin tha cho tiểu cô nương kia một mạng là được.

Nhất thành vừa nói xong thì lão già và cô nương ngồi bên cạnh sửng sốt. Vậy cũng được sao? Lão già cảm thấy người thiếu niên này thú vị. Hắn biết lão sẽ không giết bọn họ nhưng vẫn nói vậy để lão phải nhanh chóng thả người.

Mấy đệ tử Ma Pháp thư viện bị giam giữ phía sau thì tái mặt. Thật sự tên này là đến giúp bọn hắn sao? Cầu tình hay là giúp bọn hắn bị làm thịt nhanh gọn hơn, khỏi phải bị giam cầm.

Lão già cười khoát tay, mấy đệ tử Ma Pháp thư viện phía sau lưng Nhất Thành liền cử động được. Nhất Thành quay lại lạnh lùng nói:

- Còn không mau tạ lỗi với cô nương và vị tiền bối này.

Đệ Tử Ma Pháp thư viện vội vàng tạ lỗi. Sau khi được lão tiền bối này cho đi thì liền lao nhanh xuống lầu một, rời đi tửu quán này.

Mập Mạp thấy vậy thì cũng xuống lầu, có vẻ là đi gặp Vị Thôi tiểu thư kia.

Nhất Thành hỏi lão già:

- Không biết tiền bối muốn hỏi chuyện gì?

Lão già cười nói:

- Ngươi không Hiếu kỳ hai người chúng ta là ai sao?

Nhất Thành cười nói:

- Tiền bối muốn nói thì sẽ nói, nếu không muốn nói dù ta có hỏi cũng sẽ không có câu trả lời. Dù sao bèo nước gặp nhau, cũng không phải thân quen gì?

- Ha..Ha..Ha tiểu huynh đệ nói đúng? Vậy hai tiểu huynh đệ đoán xem chúng ta là ai? Đến từ đâu và đi về đâu? Mà chuyện tiếp theo ta sẽ hỏi là chuyện gì?

Nhất Thánh trong lòng mắng ‘Rảnh việc?’ Muốn nói thì nói đi sao còn bảo người ta đoán, đâu có ai dùng chất xám như vậy. Nhưng dù sao lão này rất mạnh, hắn không thể đắc tội. Nhất Thành không đoán liền mà nhìn qua Tiểu Tiểu, ý bảo Tiểu Tiểu đoán thử?

Tiểu Tiểu bên cạnh cũng gật đầu nói:

- Hai Vị theo cách ăn mặc thì đang trốn tránh gì đó. Với thực lực hai vị không nên mặc loại vải thô này. Hai vị chắc đã đi đường lâu ngày, áo quần liên tục thay đổi nhưng cũng không thể che giấu bụi đất. Tóc hai vị vẫn còn dính một chút bụi, nếu chỉ mình vị tiền bối thì khó đoán nhưng cô nương này sẽ không bao giờ để bụi đất như vậy trên đầu. Ta đoán là hai vị đến từ nơi rất xa, nơi đó không ở Tây Đại Hoang.

Lão già gật đầu:

- Tiểu huynh đệ này mắt quan sát rất tốt. Đến việc nhỏ như bụi đất cũng chú ý đến. Tiểu huynh đệ này có bổ xung gì nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.