Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 164: ‘Người đó là kẻ trộm...’



Nhất Thành thì trong lòng thầm cười. Hắn cố ý ra vẻ thần thần bí bí, làm thế sẽ khiến mấy tên này không dám loạn động hoặc đắc tội hắn. Ngoài ra còn tạo ra một cái danh phận hư hư thực thực làm mọi người ở đây đều trở nên kiêng kỵ. Đây chính là tâm lý chiến, bây giờ dù Phong Ngân pháp lực mạnh hơn hắn nhưng cũng không thể tùy tiện trước mặt hắn.

Nhất Thành cười nói:

- Vậy thì tốt quá. Ta cứ nghĩ Hỏa Tiền bối trở lại Ngũ Hành Tông sẽ bị người chèn ép nữa chứ. Có vẽ như Ngũ Hành Tông cũng không tệ lắm. Hy vọng có dịp sẽ đến tham quan một lần.

Phong Ngân liền cười nói:

- Nếu tiểu huynh đệ đến, chúng ta rất hoan nghênh.

Nhất Thành gật đầu cười. Sau đó thì gia gia của Mập Mạp mời mọi người dùng bữa. Chín người trong này bắt đầu dùng bữa và nói chuyện, chủ yếu là chuyện tu luyện và mấy việc đang nổi bật ở Tây Đại Hoang, không ai nhắc đến việc đang diễn ra ở Nhân Gia cả. Nhất Thành cũng tham gia vừa ăn uống vừa nói chuyện vui vẻ. Nhưng không phải vì vậy mà mọi người buông lỏng cảnh giác, đôi mắt họ vẫn liên tục quan sát trong điện, xem có việc gì lạ xảy ra không.

Trên bàn Nhất Thành đang ngồi, pháp sư mạnh mẽ nhất cũng là sáu sao Vũ Tiên. Thập Nhất cũng là hai sao cấp Thiên Nga. Đối với bọn hắn, mọi cử động trong điện này đều không thể thoát được mắt của họ.

Nhưng có một người trong điện lại không quan sát tất cả người trong này mà vẫn ăn uống cười đùa, không chút cảnh giác, đó là Nhất Thành. Tiểu Tiểu thấy Nhất Thành biểu hiện thì thấy trong lòng quái lạ, Nhất Thành chỉ quan sát chín người đang ngồi cùng bàn. Ngoài ra Tiểu Tiểu chưa thấy Nhất Thành quay đầu lần nào cả. Trong điện dù vang lên tiếng chén bát va chạm nhưng chỉ có tiếng trò chuyện của bàn Nhất Thành. Với lại, mọi người mắt liên tục liếc nhìn xung quanh.

Đúng lúc này, tay áo của Nhất Thành bị người lung lay. Nhất Thành nhìn qua cười nói:

- Tiểu Oa Oa, muốn gì à? Vẫn đeo dây chuyền chứ?

Tiểu Oa Oa cười tươi dễ thương gật đầu nói:

- Mụ Mụ ta bảo ta cám ơn ca ca đã tặng ta sợi dây chuyền xinh đẹp này. Ta rất thích, ai thấy cũng đều ganh tị cả. Hihihi, ca ca là tốt nhất, Mập ca ca lâu lâu mới trở về gia tộc mà chả tặng ta cái gì.

Nhất Thành bồng Tiểu Oa Oa đặt lên chân mình hỏi:

- Đã ăn gì chưa?

Tiểu Oa Oa lắc đầu chu miệng nhỏ, tỏ ra tức giận nói:

- Chưa! Mấy người hôm nay rất kỳ quái, Oa Oa muốn ăn nhưng họ không cho! Cứ gắp đồ ăn bỏ đầy chén mà không ăn, thật phung phí.

Nhất Thành cười cười nhìn quanh, đúng là như vậy, người trong này động đũa động chén mà chỉ gắp đồ ăn rồi bỏ xuống chén, không ai bỏ vào miệng cả. Chắc là họ đang lo sợ thức ăn có vấn đề? Đến bàn Nhất Thành cũng vậy, mấy người này chỉ gắp đồ ăn rồi đặt xuống chén nói chuyện. Chỉ có mình Nhất Thành là dám ăn thôi.

Nhất Thành cười xoa xoa đầu Tiểu Oa oa, sau đó gắp đồ ăn bỏ vào chén mình rồi đưa cho Tiểu Oa Oa. Tiểu Oa Oa hớn hở nắm lấy đôi đũa mới bên cạnh gắp ăn, tay nhỏ nên nắm đôi đũa nhìn rất vụng về nhưng lại gắp thức ăn rất nhanh. Vừa ăn vừa cười hì hì với Nhất Thành.

Nhân Nam bên kia thấy Tiểu Oa Oa đang ăn thì vội vàng định nói gì đó nhưng gia gia Mập Mạp lại ra dấu không cần thiết. Nhân Bắc nhìn ca ca mình nói:

- Không sao đâu. Đừng lo lắng.

Tiểu Oa Oa ăn được một lúc thì no bụng. Cả người dựa vào người Nhất Thành nói:

- Ca Ca, tối nay sao Oa Oa thấy kỳ kỳ nè. Ai cũng mặt mày nhăn nhó, cứ ngó trước ngó sau. Giống như lúc trước Oa Oa đi trộm thức ăn trong bếp vậy. Ca Ca nói kỳ không?

Nhất Thành nghe thấy thì yêu thương cười nói:

- Vậy lúc trước Tiểu Oa Oa hay đi trộm đồ ăn lắm hả?

Tiểu Oa Oa gật đầu, lén lút nhìn quanh như sợ ai phát hiện chuyện của mình nói nhỏ:

- Đúng, Oa Oa hay trộm đồ ăn lắm. Tại vì họ không cho Oa Oa ăn nè, mỗi lần ăn thì họ nói Oa oa mập sẽ rất xấu. Nhưng họ đâu biết lần nào không cho Oa Oa ăn, Oa Oa sẽ vào nhà bếp trộm một ít về phòng ăn. Hi..hi..hi.. Oa Oa ăn trộm rất giỏi đó, ca ca thấy lợi hại không? Mà kỳ lắm nè! Mọi người định ăn trộm gì vậy, sao lại có bộ dạng như vậy ca ca?

Nhất Thành cười lớn, tiểu oa nhi này thật đáng yêu và ngây thơ. Nhất thành xoa đầu nói:

- Lợi hại, Oa Oa rất lợi hại! Có điều Oa Oa sai, mọi người ở đây không phải đi trộm đồ mà bắt một tên trộm xấu xa.

Tiểu Oa Oa lén lút nhìn quanh, đôi mắt chớp chớp. Sau khi không thấy gì lạ lại hỏi:

- Bắt ai vậy ca ca. Oa Oa không thấy ai xa lạ cả, Ai là kẻ trộm xấu xa vậy ca ca?

Nhất Thành cười cười sau đó bỗng nhiên chỉ về hướng một người nói:

- Đó, người đó là kẻ trộm xấu xa chúng ta muốn bắt.

Tiếng Nhất Thành vang lên hơi lớn, cả điện bỗng yên tĩnh một cách đáng sợ. Tám người cùng bàn Nhất Thành, thậm chí Tiểu Tiểu cũng sửng sốt. Mọi người đều yên lặng nhìn về phía người Nhất Thành chỉ. Ở thời điểm này, bất cứ thứ gì khác lạ đều là làm tất cả mọi người cảnh giác. Tiểu Oa Oa không hiểu việc gì nói:

- Ca Ca, đó là thúc thúc của ta, làm sao mà là kẻ trộm xấu được?

Mọi người nhìn Tiểu Oa Oa ngồi trong lòng Nhất Thành thì thở ra một hơi, đoán là Nhất Thành đang đùa với Tiểu Oa Oa. Nhưng câu nói tiếp theo của Nhất Thành làm họ run lên:

- Oa Oa chắc chắn đó là Thúc Thúc của mình chứ?

Tiểu Oa Oa gật gật đầu chắc chắn. Nhất Thành bỗng nghiêm túc nói với Oa Oa:

- Oa Oa, những gì dùng mắt thấy chưa chắc là thật. Nhớ nhé, giờ thì Oa Oa trở lại bên cạnh Mụ Mụ mình nhé.

Tiểu Oa Oa thấy Nhất Thành nghiêm túc thì nó cũng nghiêm tục gật gật đầu. Nhất Thành vừa đặt Tiểu Oa Oa xuống đất thì Oa oa liền chạy trở lại bàn Mụ Mụ của nó.

Nhất Thành cười nhìn về vị ‘Thúc Thúc’ mà hắn mới chỉ. Người đó chính là Nhân Tứ. Nhân Tứ giờ đây mặt mày âm trầm nhìn chằm chằm Nhất Thành. Nhưng sau một lúc thì dãn ra cười như chưa có chuyện gì nói:

- Tiểu huynh đệ vừa nói gì vậy? Ta làm sao là kẻ trộm xấu xa kia được. Tiểu huynh đệ lúc nãy đang đùa với Tiểu Oa Oa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.