Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 173: Bóng người



Trên bầu trời, dưới ánh trăng lúc này xuất hiện một bóng người đang đứng trên không, quanh người hắn tỏa ra năng lượng màu đen không ngừng ba động kịch liệt tạo ra một thứ âm thanh như sấm rền, dù đám Nhất Thành ở khoảng cách khá xa cũng nghe thấy rõ.

Tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm bóng người, nơi mà ánh trăng cơ hồ tràn ngập cả bầu trời, nhưng lại bị hắc mang từ người này che mất một phần.

Bên tai lại vang lên một tiếng như sấm nổ, Nhất Thành nuốt một miếng nước bọt, năng lượng uy áp truyền đến từ bóng người trên bầu trời kia làm cho cơ thể hắn có chút run rẩy.

- Đây mới là pháp sư cường giả chân chính sao?

Trong miệng thì thào, sơ bộ kiến thức uy thế kinh khủng được sinh ra từ người này, Nhất Thành cảm thấy bản thân còn quá yếu. Tới hiện tại, hắn rốt cuộc cũng biết, Hồng Lão từng nhắc đến pháp sư cường giả là ý gì. Hắn từng thấy phó viện trưởng giao thủ nhưng phải đứng dưới áp lực thực sự của những người này mới biết họ mạnh đến bao nhiêu. Bóng người trên không kia, chắc chắn không bằng phó viện trưởng nhưng cũng phải cấp bảy sao trở lên.

Gian nan thở ra một hơi, Nhất Thành cười khổ nói:

- Xem ra chúng ta gặp phiền phức lớn rồi.

Tiểu Tiểu bên cạnh mặt mày âm trầm đầy phức tạp nói:

- Lần này không xong rồi, người trên kia ít nhất là cấp bảy sao Thiên Long hoặc Tám Sao Lạp Hộ mới có thể tự nhiên lơ lửng trên không như vậy. Chúng ta thật sự muốn chạy cũng không thoát được. Phải biết vượt qua cấp sáu sao Vũ Tiên, chính là bước vào đẳng cấp cường giả của Tây Hoang. Đây chính là vách ngăn cường giả thực sự.

Nhất Thành cười khổ, hắn không biết vách ngăn cường giả Tiểu Tiểu nói đến là gì nhưng hắn chỉ mới ba sao Thiên Ưng Pháp Sư, muốn đến cấp bảy sợ rằng cần một thời gian nữa. Ngoài ra, hắn có thể cảm nhận được cấp sáu sao và bảy sao khoảng cách lớn như thế nào. Huyết Ma Đằng xuất hiện, hắn còn dám chống lại, chứ trước mặt bóng người trên không kia, hắn cảm thấy mình quá nhỏ bé.

Bóng người kia từ từ hạ xuống trước Nhân Điện, lúc này Nhất Thành mới có thể nhìn kỹ người này. Từ trên xuống dưới, tên này mặt một bộ đồ đen, khăn che mặt màu đen, chỉ chừa lại một đôi mắt. Cả người lại có hắc khí lượn lờ làm bóng dáng hắn trở nên mong lung. Dù Nhất Thành có đôi mắt đặc biệt nhưng cũng không thể nhìn rõ dung mạo phía sau cái khăn kia hay vóc dáng người này.

Nhất Thành thở dài một hơi, lần nào hắn đi ra ngoài đều gặp toàn thứ mạnh mẽ hơn mình. Mới chật vật đánh bại xong một tên Ma Da Chột Mắt, giờ tới thêm một tên mạnh hơn tên kia nhiều lần. Đánh sao đây? Giờ chỉ có hy vọng ai đó đến cứu hoặc chạy thoát chứ không thì xong rồi.

Đám người Dị Giáo liền đến sau lưng bóng người mới xuất hiện, một giọng nói khàn khàn vang lên:

- Nhóc con khá lắm, có thể giết Ma Da Chột Mắt. Thật sự rất có tiềm lực, không nghĩ một thư viện sắp lụi tàn lại xuất hiện một nhân tài kiệt xuất như vậy?

Nhất Thành phủi bụi trên quần áo, cơ thể dù đang rất mệt mỏi, nó đang tự động hấp thu năng lượng ma pháp từ bên ngoài nhằm nhanh chóng chửu trị và hồi phục, nhưng hắn cũng phải gắng gượng đứng lên nói:

- Đa Tạ quá khen, không nghĩ đến một Nhân Phủ nhỏ bé lại có thể để một pháp sư cường giả phải tự mình xuất động đến tận đây. Nhân Phủ thật sự là có phúc khí thật lớn.

Nghe Nhất Thành nói thì đám người Nhân Phủ không biết nên cười hay không nữa, đúng là gia tộc hắn chỉ một Ma Da Chột Mắt đã khiến bọn hắn không một ngày yên. Giờ đến một cường giả đến cấp bật này thì bọn họ chịu rồi. Thật sự không dám nghĩ đến kết quả của bọn hắn.

Bóng người kia lạnh lùng nói:

- Hừ, Nhân Phủ thì có cái phúc khí gì? Thứ ta muốn chính là thứ mà Nhân Phủ đang nắm giữ.

Nhất Thành tất nhiên là biết điều đó, hắn từ trong ngực lấy ra tấm da ma thú kia. Hắn hỏi:

- Ngươi muốn là thứ này?

Người mặc đồ đen nói với giọng lạnh lùng:

- Đưa thứ đó cho ta, ta sẽ cho các ngươi giải thoát không đau đớn.

Nhất Thành nghe vậy thì cười lạnh, trên mặt hiện lên vẽ đùa cợt nói:

- Giải thoát không đau đớn? Ngươi nghĩ mình là ai? Tự cho mình là quyền quyết định số phận người khác sao? Người nghĩ mình là chúa tể?

Bóng người kia trở nên càng lạnh lùng, hắc khí trên người bùng lên dữ dội. Đặc biệt tay hắn bổng xuất hiện hắc khí đậm đặc, chuẩn bị động thủ. Nhất Thành cười lạnh, tay trái nắm tấm da, tay phải nhanh chóng kết ấn, một quả cầu ánh sáng xuất hiện ở giữa lòng bàn tay. Hắn đưa tấm da lại gần bàn tay phải, làm ra động tác chuẩn bị hủy diệt thứ này nhằm đe dọa Bóng người kia.

Bóng người kia thấy vậy thì cười rộ lên, hắn hiểu hành động của Nhất Thành nhầm đe dọa hắn nhưng:

- Ha...Ha...Ha... ngươi nghĩ ngươi có thể hủy diệt tấm da kia sao? Dù là ta, ta cũng chưa chắc....

Chỉ mới nói đến đây thì giọng nói hắn im bặt, hắn khiếp sợ nhìn một góc nhỏ như ngón tay út của tấm da đã biến mất. Điều này không thể nào? Hắn biết rõ tấm da kia làm bằng gì? Đừng nói là một tên nhóc mới cấp ba sao Thiên Ưng. Thậm chí đến hắn cũng không thể làm gì tấm da kia.

Nhất Thành nhìn bóng người trước mặt cười lạnh nói:

- Ngươi định nói đến cả ngươi cũng không thể làm gì tấm da này. Ha..Ha..Ha.. xin lỗi, ngươi nên biết ta không phải mấy tên phế vật như các ngươi. Thứ ta muốn hủy diệt thì đừng hòng mà nó còn tồn tại, ngươi có thể thử thi phép xem, ta có hủy được tấm da này không? Dù không hủy được hết, chỉ một phần thôi thì tấm da này này cũng phế.

Nghe Nhất Thành nói thì mọi người cảm thấy… rất khó diễn tả. Dũng cảm sao? Ngu ngốc sao? Hay tự tin quá mức thành tự kỷ? Trước mặt một cường giả, có thể nói những lời đó thì thật hiếm thấy.

Bóng người kia vội vàng thu tay, hắn thấy tên nhóc này không bình thường, đe dọa tên nhóc này thì sẽ không có hiệu quả. Dùng vũ lực thì tắm da sẽ bị tên tiểu tử này hủy diệt ngay lập tức. Hắn lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đưa ta tấm da nếu không, hôm nay, một người cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.