Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 197: Tiến vào hang động



Tiểu Tiểu liền hỏi hắn:

- Nhất Thành, phép thuật vừa rồi người sử dụng có phải là ‘Vô hạn Chi đao’.

Tất cả mọi người quanh đó dỏng tai lên chờ nghe câu trả lời của Nhất thành. Nhất thành cười nói:

- Nó không phải ‘Vô Hạn Chi Đao’.

Tiểu Tiểu gật đầu nói:

- Vậy người có tu luyện qua ‘Vô Hạn Chi Đao’?

Nhất Thành kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu:

- Ta cứ nghĩ ngươi biết rồi. Lần trước không phải ta dùng nó để làm thịt tên Dị Giáo ở Nhân Phủ sao?

Tiểu Tiểu lắc đầu nói:

- ‘Vô Hạn Chi Đao’ Phép thuật ở thư viện thì nổi danh, nhưng cũng là bí mật của thư viện. Với lại, hai vạn năm qua có ai thi triển được phép thuật này. Ta không thể thể ra nó.

- Ồ

Nhất Thành ngạc nhiên ồ lên một tiếng, phép thuật nổi tiếng như vậy mà khó nhận biết vậy sao. Hắn hiếu kỳ hỏi Tiểu Tiểu:

- Vì sao lần này người lại phát hiện?

Tiểu Tiểu nhìn Kiếm Thủ nói:

- Chính là Kiếm Thủ nói cho ta biết.

Nhất Thành nhìn qua Kiếm Thủ, thấy tên này cả người tỏ ra toàn chiến ý thì khó hiểu hỏi Tiểu Tiểu:

- Sao hắn nhìn ta như vậy?

Tiểu Tiểu cười nói:

- Tiền bối của Tháp Kiếm bị Sư phụ tiểu sư thúc tổ đánh bại vì thế bọn họ đã nghiên cứu ‘Vô Hạn Chi Đao’ mấy vạn năm qua, muốn trả lại mối thù thất bại mấy vạn năm trước.

Nhất Thành nghe vậy thì hiểu ý, hắn cũng nhận ra sau này chắc chắn hắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức với đám người Kiếm Tháp. Phải tìm cách giải quyết việc này mới được.

Nhất Lão bên cạnh nói:

- Chúng ta vào thôi!

Mọi người gật đầu tiến vào động. Trên tay mỗi người đã xuất hiện một ngọn đuốc. Trong động bảo đảm rất tối không có ánh trăng chiếu đến nên bọn hắn đã chuẩn bị từ trước. Kiếm Thủ không nói gì với Nhất thành, hắn biết việc này chỉ có thể sau này mới giải quyết. Giờ chỉ có thể tập trung vào việc tiêu diệt quái dị trước mặt.

Động này rất rộng, đi vào không khác bước vào một không gian khác. Nốc động phía trên khá cao nhưng nhìn qua là biết đây chỉ là không gian cửa vào động mà thôi. Phía trước lại có ba cửa động dẫn sâu vào trong, có thể thấy đấy chính là một trong ba cửa động tiến vào trong chính thức.

Nhục Giả hỏi:

- Ba cửa động, đi cửa nào hay là chia ra?

Mọi người nhìn nhau nhưng không thể đưa ra quyết định. Hoàng Dung nói:

- Hay là chia ra, xem ba cửa động này dẫn đến đâu?

Nhật Lão lắc đầu nói:

- Chúng ta đang ở thế yếu nếu mà chia ra thì vô cùng nguy hiểm.

Lão nói sau thì khom người trước Đa Trác hỏi:

- Xin tiền bối giúp đỡ chúng ta lần này. Có ngài chủ trì đại cục, quyết định của ngài có thể làm mọi người an tâm hơn.

Đa Trác khoát tay nói,

- Ta chỉ đi theo bảo vệ công tử, nếu các ngươi muốn có thể hỏi công tử nhà ta. Với lại, ba cửa động này ta cũng không biết nên đi cửa nào. Phía bên trong cả ba cửa động đều có trận pháp bao nhủ, linh thức cửa ta không thể tiến vào sâu được.

Trước khi vào động, Nhất Thành đã nói với Đa Tác nếu như không cần thiết thì không nên động thủ. Và Nhất Thành cũng nói điều này với Tông Lão. Nhật Lão lâm vào khó sử nhìn Nhất Thành. Nhất Thành cười nói:

- Nếu các vị tin ta thì đi cửa hang bên trái. Đó chính là cửa tử, không biết các vị muốn đi không?

Bàng Nhục khó hiểu hỏi:

- Ý của Nhất Thành công tử là gì? Hang bên trái là cửa tử, vì sao lại muốn đi vào?

Nhất Thành nhìn Bàng Nhục cười nói:

- Chúng ta đến tiêu diệt quái dị. Hang bên trái quái dị nhiều nhất, tất nhiên là đi bên đó rồi.

Kiếm Thủ khó hiểu nói:

- Vì sao biết bên đó quái dị nhiều nhất?

Nhất Thành cười nhìn hắn,

- Các vị thử cảm nhận hắc khí trong này đi?

Mọi người lâm vào trầm mặc, tất cả linh thức mở ra cảm nhận hắc khí trong động. Lúc này bọn họ mới cảm thấy là bên ngoài hắc khí được truyền vào trong này. Ba hàng động thì cửa hang bên trái có hắc khí khá là đậm đặc, bên trong lại có chút ba động rất nhỏ. Bọn hắn phải rất tập trung mới cảm nhận được. Mọi người kinh ngạc hiểu ý của Nhất Thành, trong đó có thể có trận pháp ngăn cách linh thức của Đa Tác nhưng hắc khí thì sẽ không thể ngăn cản và ba động của hắc khí thì càng không thể bị trận pháp ảnh hưởng. Pháp sư bình thường sẽ không ai đi cảm nhận hắc khí vì hành động này rất nguy hiểm, sơ ý để hắc khí nhập thân là rất nguy hiểm. Mỗi lần cảm nhận hắc khí thì bọn hắn phải tập trung tinh thần hết mức, tránh bị hắc khí ảnh hưởng. Nhất Thành vì hắn mang trong người Hắc Ám Năng Lượng nên rất nhạy cảm với hắc khí, thế nên mới cảm nhận được.

Tống Thúc đang đi phía sau Tông Tiểu Thư nghe Nhất Thành nói thì cũng gật đầu. Ở đây chỉ có lão mới cảm nhận được phía trong ba cửa động kia. Nói ra nếu lão đi một mình thì đã không còn đứng đây mà đã vào trong huỷ diệt hết mọi thứ bên trong và rời đi từ lâu.

Mọi người đã nhận ra được sự khác biệt nên quyết định đi vào cửa hàng bên trái. Dẫn đầu vẫn là Nhất Lão, phía sau là đám người các môn phái khác, cuối cùng là đám người Nhất Thành. Đường đi sau của động khá là rộng, đủ ba bốn người đi ngang nên không sợ chen chúc.

Nhất Thành nhìn mọi phía sau nói:

- Tí nữa nếu phải đánh, nhớ phối hợp với nhau. Cẩn thận một chút. Đa Thúc, nếu gặp kẻ địch quá mạnh mà chúng ta chống không được, thúc hãy ra tay giúp đỡ.

Mọi người nghe vậy gật đầu. Đi trước Nhật Lão nghe Nhất Thành nói Đa Tác ra tay nếu cần thì lão cũng yên tâm. Bọn họ liều mạng như vậy là vì có đa thúc đi cùng chứ không thì sẽ không hành động bất cẩn thế này, cho mấy lá gan bọn hắn cũng không dám đi thẳng vào địa bàn của quái dị như vậy.

Đi được một lúc thì hết đường hầm, Nhất Lão bước ra đầu tiên thì sững người. Phía sau đám người vừa đi ra cũng hết hồn. Phía cuối đường hầm này lại xuất hiện một quảng trường rộng lớn có thể chứa cả mấy ngàn người. Mà làm mọi người hết hồn là vì quái dị, với ánh sáng héo hắt từ ngọn đuốc, bọn họ thấy quái dị xếp hàng thẳng tắp, hướng mặt về phía bọn hắn. Nói chung thì quái dị rất đông. Vừa thấy đám Nhất Thành thì lao lên. Nhật Lão đi trước vôi hô lớn:

- Chuẩn bị chiến đấu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.