Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 4: Tiểu Tiểu thôn



- vèo…

Nhất Thành hướng cửa cốc phóng nhanh như tên bắn. Hắn nhắm chuẩn phương hướng hai kia lão xuất hiện mà chạy. Hy vọng sau lưng bọn quái dị kia không đuổi kịp.

Có điều Nhất Thành đã phán đoán sai, dù hắn chạy nhanh thế nào, đám quỷ phía sau vẫn bám riết lấy. Khoảng cách càng lúc càng gần bị rut ngắn. May mắn lúc này hắn đã được tẩy kinh phạt tuỷ, tốc độ không kém, tầm nhìn xa hơn lúc trước. Hắn thầm nghĩ giờ mà vấp ngã thì bị đám quái dị kia nuốt cả xương.

Nhất Thành giờ này vừa chạy vừa chú ý xung quanh. Chạy tới càng nhanh thì hai bên vách núi càng gần lại. Đường đi càng lúc càng thu hẹp. Trong lòng hắn thầm cầu nguyên,

- Đừng là ngõ cụt, ngàn vạn lần đừng là ngõ cụt. Nếu không thì xong đời.

- vèo…

Không biết đã chạy bao nhiêu lâu, Nhất Thành bắt đầu thở dóc nhưng hắn không dám dừng lại, tiếp tục lao về phía trước. Con đường càng ngày càng hẹp, sắp đến lúc không thể chạy được nữa. Mặt hắn sạm lại, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Đường đã quá hẹp, không thể chạy được nữa Nhất Thành liền xoay ngang người luồn vào giữa hai khe núi. Tiếp tục tiến về phía trước.

Phía sau đám quái dị nhanh chóng chen chúc tiến tới. Nhất Thành chỉ biết tiếp tục tiến lên, phía sau bọn quái dị cách hắn càng lúc càng gần. Đúng lúc Nhất Thành nghĩ xong đời rồi, phía trước lại có ánh sáng. Không phải là ánh mặt trời, mà phía trước có một khe núi hẹp vừa đủ người lướt qua, ánh trăng sáng tỏ phía bên ngoài chiếu vào.

Nhất Thành như vớ được cọng rơm cứu mạng. Hắn lao nhanh như gió đến lỗ hổng kia một cách nhanh nhất có thể. Đúng lúc sắp đến thì một bàn tay đen thui vương ra tóm lấy. Giật mạnh hắn lùi lại.

“Racs ….”

Tiếng xé rách vang lên, chiếc áo tàn tạ của hắn bị cách tay kia túm lấy kéo rách một mảnh lớn. Lúc hắn quay lại, chiếc áo bị kéo vào trong cốc. Tiếng sột xoạt vang lên từ trong khe hẹp làm Nhất Thành nổi hết da gà, hắn cảm thấy mình thật may mắn nếu cái áo kia rắn chắc một chút. Hắn sẻ bị kéo ngược vào trong, không biết lúc đó sẽ ra sao. Nghĩ thôi Nhất Thành cũng rùng mình.

Nhất Thành nhanh chóng đánh giá xung quanh. Đây là một khu rừng là rậm rạp, nhưng không khí tốt hơn rất nhiều trong cốc. Trong lành gấp trăm ngàn lần, với lại ánh trăng kia thật sáng, thật to. Nhất Thành tìm một góc cây ngồi xuống, điên cuồng hít thở, hắn cảm thấy như mình sống lại.

- Mẹ, cái không khí trong Cốc kia thật sự quá khó chịu. Dù ban ngày bầu trời vẫn âm u, oán khí khắp nơi. Hít thở cũng khó chịu, còn nguy hiểm thì khỏi nói. Nếu chỉ sơ xuất thôi thì đời đi tông.

Nhất Thành lẩm bẩm, hắn thật sự đen. Người khác xuyên việt thì không con ông cháu cha. Không thì phế vật nhưng mang theo bảo vật, thậm chí bàn tay vàng. Hắn thì không biết mang theo cái gì, mà trùng sinh đến cấm địa, khắp nơi nguy hiểm.

Nhất Thành giờ thì không biết mình đang ở đâu. Quyết định tiến tới trước, có thể bị lạc nhưng tránh xa cái Cốc này càng xa càng tốt. Nếu bọn quỷ quái kia, bổng nhiên hứng lên lao ra khỏi cốc, thì hắn khóc không còn nước mắt. Quyết định xong Nhất Thành cất bước tiến thẳng vào rừng. Cơ thể hắn bây giờ cực kỳ bẩn thỉu, tóc tai bù xu. Áo thì không có, nếu có người bắt gặp chắc chắn nói hắn là người rừng.

Dù nói là không nguy hiểm, nhưng hắn biết rừng rậm này chắc chắn có ma thú mạnh mẽ. Từ trong trí nhớ của kiếp này, khu rừng lớn có rất nhiều ma thú. Chúng mạnh mẽ đến đáng sợ. Thường thì con người không nên xâm nhập lãnh địa của chúng, nếu không sẽ bị tấn công. Ngoài ra còn có quái dị, bọn chúng còn nguy hiểm hơn ma thú, trong rừng thường ít gặp loại này nhưng cũng phải cẩn thận.

Nhất Thành lần mò trong bóng tối, nghe tiếng động liền trèo lên cây trốn. Đi được 1 lúc, hắn cảm thấy có ai nhìn mình. Cảm giác ớn lạnh từ sau lưng truyền đến. Nhất Thành đột xoay người, liền thấy một cặp mắt đỏ lòm nhìn chầm chầm về phía hắn. Trong lòng lộp bộp, Nhất Thành biết mình tiến vào lãnh địa của yêu thú. Nếu đi ngang qua không đánh động đến chúng thì không sao, nếu bị phát hiện thì rất nguy hiểm.

Nhất Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, cúi nhẹ người từ từ lùi lại. Đây là cách tỏ ra thiện ý, nếu bây giờ mà ngáo đá, quay người chạy, hoặc nhặt vũ khí sẽ tấn công ngay. Không biết hắn làm vậy đúng không, nhưng đã là ma thú thường chắc có chút linh trí. Hắn nhanh chóng lùi lại trong lòng cầu nguyện con yêu thú này không đói. Nếu không dù là thiện ý cũng trở thành món mồi ngon của nó.

Không biết lùi lại bao xa, ánh mắt kia rời đi, Nhất Thành thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình hôm nay vẫn còn may mắn. Hy vọng sẽ nhanh đến nơi có người sống. Đã một ngày đêm chưa ăn gì, rừng này chả thấy trái cây gì cả. Mà có cũng không dám ăn, trái cây ở đây rất đa dạng, chuyện người ăn nhầm độc quả thì không thiếu. Thế giới này có nhiều điều kỳ diệu, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Trời sáng, rừng rậm như bừng tỉnh. Cả cánh rừng sống lại, hắn nhanh chóng thấy hiện một loại động vật nhỏ như thỏ. Nhanh chóng làm thịt, Nhất Thành dùng cách cổ điển nhất tạo lửa, dùng đá. Không ngờ thật sự thành công. No say một bữa, thể lực hồi phục chút ít, Nhất Thành tiếp tục đi về phía trước, càng đi rừng cây càng thưa thớt, Nhất Thành trong lòng mừng thầm. Ít cây nghĩa là hắn sắp ra khỏi rừng.

Đúng vậy, nhanh chóng thoát khỏi rừng. Đi thêm vài dặm đường, không ngờ gặp một thôn xóm. Thôn xóm này khoản 20 hộ gia đình, phía xa xa có một tòa nhà lớn như nhà thờ. Phía trên nóc có dấu hiệu như mặt trời.

Nhất Thành không nghĩ nhiều, tiến vào thôn. Vừa mới tiến vào, người trong thôn đã chạy ùa ra vây quanh hắn. Trên tay mỗi người đều là vũ khí thô sơ, đao, gậy, etc. Có vẻ người ở đây rất ít thấy người lạ và cũng rất cảnh giác.

“Chào mọi người, ta bị lạc đường, gặp phải thôn này nên vào xin nước?”

Thấy người, trong lòng Nhất Thành rất mừng. Không khác gì động vật thấy đồng loại.

Sau một lúc, một lão già đi đến. Mang đến cho hắn bát nước,

- Đây, uống đi. Thiếu niên trẻ tuổi, từ đâu đến?

Nhất Thành cầm bát nước uống hết. Hắn thật sự rất khát, đi trong rừng cả ngày lẫn đêm, cơ thể đã quá mệt mõi, lại mất nước. Bát nước này đến rất đúng lúc.

- Tên ta là Nhất Thành, thôn ta lúc trước bị quái dị tập kích. Chỉ có một mình ta trốn thoát. Chạy khắp nơi thì bị lạc đường. Đi trong rừng cả ngày vừa thoát ra thì thấy thôn trang nên tiến vào. Hy vọng không làm phiền các vị

Nhất Thành không dám nói thật. Sợ nói ra không ai tin, còn tưởng hắn có vấn đề về tâm lý. Các thôn dân thấy hoàn cảnh của hắn cảm thấy hắn rất đáng thương. Nhiều người về nhà lấy chút đồ ăn đưa cho Nhất Thành. Lúc này Lão già kia liền thở dài, chỉ về cái nhà lớn nhất kia vừa nói.

“Còn trẻ vậy mà phải trải qua chuyện đau thương như thế. Nơi đó nuôi dưỡng trẻ em không gia đình. Bôn ba khắp nơi không bằng ở lại đây đi?”

Nhất Thành nghe vậy liền trong lòng tính toán,

- Mình mới đến thế giới này, không biết gì nhiều. Trong trí nhớ kiếp này thì rời rạc. Mà toàn là chuyện trong thôn của hắn. Nếu như bây giờ chạy loạn không chừng rất nguy hiểm.Có chỗ nghỉ ngơi rồi tính tiếp.

- Đa tạ lão bá!

Nhất Thành không ngờ mới rời rừng thì có nơi dừng chân. Hắn theo sau lão già đi đến ngôi nhà lớn nhất kia. Không ngờ ngôi nhà này lại thiết kế giống giáo đường kiếp trước. Nhưng thay vì thánh giá thì là một biểu tượng hỏa diễm.

- Đây là Tiểu Tiểu thôn, thuộc phía bắc của Đại Càn quốc. Giáp với rừng rậm Huyết Nguyệt. Chắc cũng thấy cánh rừng phía xa xa kia nhỉ? Nó gọi là Huyết Nguyệt Rừng Rậm, lấy tên như vậy là vì trong đó có Huyết Luyện Cốc rất nguy hiểm.

Nhất Thành cười cười vâng dạ. Nếu lão biết hắn từ chỗ nguy hiểm nhất trong đó đi ra chắc chắn sẽ trợn mắt bất tỉnh. Rất nhiều người đã vào Cốc nhưng chỉ có cường giả đỉnh phong mới hy vọng sống sót ra ngoài. Lúc này hai người đã tiến đến cửa giáo đường. Nhất Thành rất ngạc nhiên, bài trí ở đây không khác gì các giáo đường kiếp trước.

- Nơi này thường là nơi tụ họp của dân trong thôn. Phía sau là nhà nghĩ của đám trẻ. Bọn nó thường làm việc lặc vặc trong coi ở đây.

Nhất Thành thấy bốn đứa nhóc từ trong chạy ra. Mấy đứa này còn rất nhỏ, đứa lớn nhất bằng tuổi hắn, nhỏ nhất thì khoản tám chín tuổi. Nhìn bọn chúng ăn mặc rất giản dị, nhưng tinh thần lại rất tốt. Có thể thấy được cuộc sống ở đây không đến nổi.

- Nhanh, tới đây. Đây là bạn mới của các con. Tên là Nhất Thành.

Lão kia liền giới thiệu Nhất Thành với bọn nhóc. Lúc đi tới gần, 1 thằng nhóc và 1 bé gái khoảng 8 tuổi liền nhăn mặt, bịt mũi nói

- Người rừng Thối quá!

Nhất Thành ngửi ngửi, đúng thật là thối. Hắn lăn lộn trong rừng không biết bao nhiêu lâu. Giờ này có khác gì tên ăn mày chui từ trong đống rác ra đâu. Phía trên còn đang ở trần nửa đây.

- Đừng nói bậy, các con chào hỏi nhau đi.

Lão trừng mắt với mấy đứa nhóc.

- Không sao, thật ra cũng lâu lắm chưa tắm rửa. Chui lủi khắp nơi không biết bao lâu mới đến được đây. Cám ơn lão đã cho ta ở lại.

- Uh, từ đây trở đi có thể xem đây là nhà của mình. Có khó khăn gì thì nhớ nói cho ta biết. Sở Tiểu, mang Nhất Thành ra sau tắm rửa đi. Sở Tuyết vào phòng ta lấy một bộ áo quần mới đưa cho Nhất Thành thay.

Sau khi tắm rửa xông, thay một bộ áo quần mới. Mấy đứa nhóc kia mắt sang lên như thấy đại lục mới. Nhất Thành mặc bộ áo quần xám làm từ chất vải thô, rộng thùng thình. Hình như áo quần của lão nhân kia. Nhưng Nhờ tẩy kinh phạt tủy thân hình hắn trở nên nhỏ nhắn, gọn gàng, tạo cho người khác cảm giác hắn rất khoẻ mạnh. Khuôn mặt thì góc cạnh rõ ràng, cặp mắt đen nhánh, da trắng, tóc dài được bối cao lên gọn gàng. Trên mặt còn nét ngây thơ, nhưng rất có sức hấp dẫn.

Lão cùng đám nhóc thì khen hắn không ngớt lời. Trong lúc ăn cơm, lão cũng giới thiệu mấy đứa nhóc này cho Nhất Thành. Hai đứa 8 tuổi, một gái, một trai bị bỏ lại ở trước cửa thôn. Lão đặt tên cho chúng Sở Tiểu và Sở Nguyệt. 2 người khác là một thằng bé 12 tuổi, tên là Bàn Tử, tên cũng như người. Thằng nhóc này mập mạp tròn trịa, cũng không có gia đình, lưu lạc từ phương xa đến. Người còn lại bằng tuổi Nhất Thành, 14 tuổi sắp lên 15, tên là Bá Nhân. Ông lão thấy hắn chạy ra từ trong rừng, nên dẫn hắn về thôn. Bố mẹ hắn bị địch nhân đuổi giết, hắn may mắn sống sót. Chứng kiến cảnh mất đi người thân nên tính cách Bá Nhân hơi lạnh lùng. Còn lão là Sở Nhất Nam, trưởng thôn, có biết một chút phép thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.