Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 47: Người thư viện đến



Nhất Thành mở mắt ra lần nữa thì cặp mắt kia đã biến mất không thấy đâu. Mọi thứ trước mắt vẫn bình thường như củ. Khung cảnh vẫn không có gì thay đổi. Hắn vội vàng câu thông Trí Tuệ Thẻ:

- Trí Tuệ Thẻ, vừa rồi là chuyện gì?

Trí Tuệ Thẻ lâm vào trầm mặt một lúc rồi nói:

- Vừa rồi có một luồng ngoại lực xâm nhập vào thân thể túc chủ. Loại năng lượng này rất tà ác và khủng bố, nó làm cho tức chủ lâm vào ảo cảnh. Túc chủ vừa thấy chỉ là do năng lượng đó ảnh hưởng đến linh hồn. Có vẻ như đã có một kẻ cực mạnh ở trung tâm thành đã để mắt đến túc chủ. Túc chủ nên rời khỏi nơi này và tránh xa trung tâm thành.

Nhất Thành cũng không dám liều lĩnh đi tìm hiểu thêm việc này. Vội vàng nhanh chân nhắm phía cổng thành mà đi. Hắn không muốn đối diện với cảm giác đó lần nữa. Cảm giác bất lực vừa rồi thật sự làm hắn rất khó chịu, hắn nhận ra rằng mình còn quá yếu. Cuộc sống của hắn ở thế giới này và con đường về nhà chỉ mới bắt đầu.

- Có vẻ tâm trạng của túc chủ không được yên. Đừng quá lo lắng, ta sẽ trợ giúp túc chủ trở lên mạnh mẽ. Viết lên truyền kỳ của chính mình.

Nhất Thành thở dài:

- Vừa rồi cảm giác bất lực khiến ta nhận ra ta còn quá yếu. Cái loại cảm giác bất lực, thật sự rất khó chịu. Thật sự muốn hét lớn, điên cuồng một lúc nhưng lại không phản kháng được, đến động một ngón tay cũng không được.

- Túc chủ chỉ mới bắt đầu trên con đường tu luyện phép thuật mà thôi. Con đường đi còn dài, sẽ có lúc nào đó, túc chủ đứng ở đỉnh cao của thế giới này, nhìn đời bằng nửa con mắt. Ta tin chắc điều đó.

- ----------------------------------------------------------

Ngay khi đến gần nơi dừng chân lúc trước, Mập Mạp, Tuyết Nhạn, Lan và Tuyết Dung từ trong đi ra. Bọn họ thấy hắn liền nhanh chóng chạy đến, trên khuôn mặt hiện lên sự lo lắng nhưng cũng mang theo sự cảnh giác nhìn hắn. Một lúc sau Mập Mạp mới thở ra một hơi lên tiếng:

- Nhất Thành, Là ngươi sao? Sao biến thành bộ dáng này? Vừa rồi chúng ta không nhận ra ngươi. Ngươi đã biến mất một ngày một đêm, có biết bọn ta cực kỳ lo lắng hay không? Tóc và lông mày của ngươi đâu? Ngươi bị thương sao?

Nhất Thành nghe một loạt câu hỏi thì rất cảm động nhưng sau đó lại ngớ người. Từ lúc tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm là lo lắng về lớp da cùng với biến hoá trong cơ thể mà quên mất quan sát bên ngoài chính mình. Nãy giờ đi trên đường hắn thấy đầu mình man mát cứ tưởng là gió thổi mạnh. Không nghĩ tới là không có tóc. Giơ tay sờ lên đầu thì thấy đầu mình trọc lóc, sờ đến lông mày thì không có gì cả. Mặt mày hắn méo mó như khóc, hắn nghĩ ngay đến chân thứ ba của mình, lúc biến nó to hơn, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì mà nghĩ mãi không ra. Hắn giờ mới nhận ra chim mình thiếu cái gì. Nếu mà nhẵn nhụi thì khó nhìn lắm. Định vén ra xem thì nhận ra có nữ nhân ở đây, vội vàng bỏ ý định này. Lúc trên đường về hắn đã nghĩ đến lý do nên trả lời ngay:

- Ta thật sự xui xẻo. Tối qua mới rời đi, mục tiêu là tiến đến trung tâm thành dò xét. Không ngờ trên đường thì gặp một pháp sư cấp S, sử dụng lửa. Ta vội vàng vỏ chạy nhưng lại bị đánh trọng thương, lông tóc bị đốt cháy. Định trở lại chỗ các ngươi thì bị hắc quái âm thầm tập kích. May mắn nhanh chân chạy thoát nhưng bị trọng thương càng nặng hơn, ta phải dùng bí thuật đốt cháy năng lượng phép thuật mới thoát được. Ta lúc đó trốn đông trốn tây, xong vào một nhà dân nhỏ. Thấy không có ai thì ngất đi. Lúc tỉnh dậy trời đã sắp tối, vội vàng dưỡng thương. May mắn năng lượng phép thuật còn lại một chút, giúp ta nhanh chóng hồi phục. Nãy giờ trốn chui trốn lủi đám quái dị trên đường mới về được đây.

Đám Mập mạp nghe đến gặp pháp sư cấp S rồi gặp Hắc Quái truy giết thì khiếp sợ, trên mặt lo lắng và vẻ khó tin không thôi. Gặp hai kẻ này mà hắn vẫn sống sót trở về thì thật ghê gớm. Tuyết Nhạn nhận ra điều gì đó liền hỏi:

- Ngươi..ngươi.. đốt cháy năng lượng phép thuật, vậy cảnh giới và Magic Plate của ngươi bây giờ ra sao?

Đám Mập mạp nghe câu hỏi liền nhận ra vấn đề quan trọng, nhìn chằm chằm Nhất Thành chờ hắn trả lời.

Nhất Thành tỏ vẻ đau khổ trả lời:

- Ta đã rớt xuống cảnh giới Rb sơ cấp. Magic Plate vẫn còn.

Đám Mập Mạp nghe hắn nói vậy thì cũng thở dài nhưng cũng thở phào, phải biết nếu đốt cháy năng lượng phép thuật có khi lại huỷ luôn Magic Plate chứ không chỉ rớt cảnh giới. Từng có những pháp sư thiên tài, vì bảo mệnh mà cả đời trở thành người thường, không thể hội tụ lại Magic Plate của mình. Lan có vẻ còn hơi lo lắng nói xen vào:

- Ngươi thử điều động năng lượng thi phép thử xem?

Nhất Thành biết các nàng lo lắng cho mình nên cũng thử thi triển phép thuật. Năng lượng phép thuật di động trong dương mạch đến đầu ngón tay hắn tạo thành một không gian nhỏ không hoàn chỉnh. Đám Mập Mạp thấy vậy cũng cảm thấy tốt hơn, dù sao Nhất Thành cũng làm rất nhiều điều vì bọn hắn, nếu hắn biến thành phế vật thì cả đám không thể an tâm được.

- Vậy là tốt rồi! Magic Plate vẫn còn, vẫn có thể điều động năng lượng bình thường. Cảnh giới có thể tu luyện lại. Ngươi không cần lo lắng. Đi thôi, chúng ta về lều nghỉ ngơi. Tí nữa ta sẽ gọi Mộc Lan tỉ xem ngươi thế nào.

Mập Mập tiến lên quần vai hắn rồi cả đám đi về lều. Vừa đi, Mập mạp thao thao bất tuyệt kể về trận chiến ở cổng thành. Hắn đâu có biết tên Huyết Nhân trong miệng hắn chính là tên hắn đang quàng vai đi song song ở đây.

Hắn cũng nghe được tin quan trọng, Bạch Tư Thường đã tĩnh. Với lại ngoài thành đã có người thư viện đến, đang tìm cách phá cấm chế tiến vào. Sau khi trận chiến kết thúc tối qua, một nhóm người Pháp Tông tiến đến xem xét hiện trường, nhưng cũng không lâu sau thì rời đi. Tên Vương gia và đám thị vệ đều chết sạch. Nên cổng thành bây giờ thuộc về bọn hắn. Sáng nay một nhóm người thư viện đã đến nơi, dẫn đầu là phó viện trưởng. Bọn hắn dù không thể ra vào nhưng cũng có thể trao đổi một chút. Thật ra thì cấm pháp này có một vòng ngăn cách trong suốt nên nhìn xuyên qua rất dễ dàng, với lại nó nằm sát cổng thành phía ngoài. Giao tiếp bằng chữ viết cũng không khó khăn.

Vừa vào lều, Bạch Tư Thường đang dưỡng thần cũng mở mắt. Thấy bộ dáng Nhất Thành thì há hốc mồm, ngỡ ngàng không thôi. Nhất Thành tiến lại gần hỏi thăm:

- Sư huynh cảm thấy tốt hơn rồi chứ? Các vết thương sao rồi? Lành hẳn chưa?

Bạch tư thường gật gật đầu:

- Uh, ta đã cảm thấy tốt hơn, chỉ đang bồi bổ cơ thể do mất máu quá nhiều. Nghe nói là sư đệ đã cứu ta. Cám ơn nha! Với lại sư đệ bị thương sao? Lông tóc đâu?

- Không phải ta mà là Mộc Lan sư tỷ cứu huynh đấy. Lúc ta đi xem xét quanh thành thì gặp chút chuyện, may mắn chạy thoát nguy hiểm nhưng cũng chịu chút thương tổn. Sư huynh nghĩ ngơi cho tốt, nghe nói vật kia sắp xuất thế. Nếu vậy sợ rằng lúc đó phải dựa vào sư huynh rồi. Hy vọng phó viện trưởng sẽ mở cắm chế kịp thời.

- Đừng khách sao, ta đã nghe Mộc Lan nói lại. Không có đệ giải quyết vấn đề trong cơ thể ta, thì nàng cũng không thể chữa trị cho ta. Ta cũng nghe nói phó viện trưởng sáng nay đã đến ngoài thành. Hy vọng ngài ấy sẽ nhanh chóng phá kết giới. Thực xin lỗi mọi người, nhiệm vụ này không nghĩ lại có nhiều rắc rối, và nguy hiểm như vậy.

Mập Mập vội vàng nói:

- Bạch sư huynh nói gì vậy? Lần này là kiểm tra của bọn đệ, bọn đệ mới là người kéo huynh vào chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.