Quải

Chương 11: Nước ở vùng nông thôn cũng ngọt



Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Vu Hướng Nam dùng một ngày cuối tuần dọn dẹp lại nhà cửa, sẵn bỏ luôn mấy thứ cũ xưa, Lục Hạo giúp đỡ anh, đem mấy lễ vật hoặc là vật kỷ niệm giờ đã bám đầy bụi ném vào túi plastic cùng va-li, sau đó đem xuống lầu quăng.

“Bộ tủ lạnh cũng phải dọn sạch sao?” Lục Hạo thấy có một chai nước chanh đã uống được phân nửa, còn thêm mấy chai nước chanh khác nữa.

Vu Hướng Nam quay đầu lại nhìn nhìn: “Hắn thích uống, nói là có chất Vitamin C, còn tôi thì thích uống nước khoáng hơn.”

“Tôi cũng vậy, nước ở vùng nông thôn cũng ngọt mà, tôi thích nhất nước khoáng.”

“Xạo, chẳng phải cậu nói cậu thích coca nhất sao?”

Lục Hạo thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, thấy có chút lúng túng: “Mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy mà anh cũng nhớ, coi trọng tôi lắm sao?”

“Lão đại có biết cậu thích uống coca không?” Vu Hướng Nam cười cười hỏi.

“Hả … biết.”

“Vậy à, vậy y cũng coi trọng cậu rồi. Còn những ai coi trọng cậu cậu nói hết cho tôi nghe đi, thằng nhóc cậu có cả ngàn người mê, cậu nói thử xem, tôi có bị cậu mê hoặc không?”

Lục Hạo phổng mũi, kỳ phùng địch thủ rượu phùng tri kỷ, êm tai êm tai!

“Anh biết không? Cái vụ quăng mấy cái quà tặng mà bạn trai tặng lúc trước ấy, y như mấy cô gái mới yêu vậy, con trai thì không vậy đâu, vì chúng tôi làm sao nhớ được cái đó là do ai tặng vào lúc nào, hay do chính mình mua. Tóm lại một câu, kỳ thực anh có một trái tim nhạy cảm y như con gái vậy đó.”

Một chiếc giày Nike còn mới đến 9 phần ‘Vù’ một cái bay thẳng đến mặt Lục Hạo.

Lần lượt các thứ được ném vào trong cái valy, nào là quần áo còn có đĩa CD, nhưng trong đó còn có thêm một sợi dây chuyền cùng đồng hồ đeo tay Châu Âu, với người như Lâm Quan Quần đậu xe cũng không vượt qua lằn trắng, cổ áo cùng cổ tay áo cũng không xếp nếp lại, nên có thể thấy mấy đồ mà hắn xài toàn là hàng thật.

Lục Hạo dùng răng cắn cắn sợi dây chuyền, lại giơ lên hướng phía ánh sáng coi coi, đồng hồ đeo tay thì cọ cọ tại cái quần, sau đó để lên lỗ tai mình nghe nghe một chút: “Người thì không tốt, nhưng vật thì rất tốt nha! Nếu anh không dùng thì cho tôi đi.”

Vu Hướng Nam không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt lạnh băng nhìn cậu, ý tứ rất rõ ràng.

Lục Hạo nhấc tay làm biểu dáng đầu hàng: “Tôi sẽ ném, tôi sẽ ném, thiệt lời cho nhân viên bảo vệ môi trường! Người ta sẽ tưởng đó là món đồ chơi của trẻ con đó, đáng tiếc, thật đáng tiếc!”

“Tôi không có thiếu tiền, bỏ nó đi cho tôi.”

Lục Hạo chỉ ôm va-li xuống lầu, sau đó cầm cái túi giơ trước mặt mình một lúc lâu, biểu lộ hình dáng đau đớn vô cùng, nhưng chỉ chốc lát sau điện thoại do Vu Hướng Nam gọi đến vang lên, một thanh âm lãnh đạm nói: “Bỏ!”

“Lão Vu …”

“Đây là mệnh lệnh!”

“Rõ, thượng cấp!” Lục Hạo cất bước, cái túi rớt cái bịch rồi biến mất trong thùng rác.

Lúc vào thang máy, Lục Hạo nhịn không được lôi sợi dây chuyền từ trong túi ra, sau đó xem trước xem sau, rồi gọi điện thoại: “Alô, Lão Đại, anh tìm cho tôi một đường đi, ở chỗ tôi có một món hàng đáng giá đó … Đúng đúng, bán được rồi chia 2/8 … gì gì chứ, 5/5 hả … giá thị trường dẫn mối cũng không đến mức đó đâu … cùng lúc tôi mời anh ra ngoài một bữa … chết tiệt anh đi, không phải anh dị ứng hải sản sao? … Ai nói bào ngư không phải hải sản hả?”

Vu Hướng Nam hai tay khoanh trước ngực, đứng ở phòng khách thoả mãn nhìn ngắm thành quả lao động của mình. Lúc Lục Hạo bước vào cửa thì cậu đang cầm điện thoại nói chuyện với bạn vụ nhà hàng hải sản đắt nhất.

Vu Hướng Nam quay đầu lại, vẻ mặt ám muội cùng nụ cười bất minh, ôn nhu nói: “Lão Lục, lại đây …”

Trong lòng Lục Hạo có chút lo lắng, Vu Hướng Nam cũng không uống rượu, lần này coi bộ là thật rồi, mình có nên phản kháng hay không?

Vu Hướng Nam giang hai tay ra làm như muốn ôm, vì vậy Lục Hạo cứ nghĩ nghĩa bất dung từ phải để cho anh ôm, đáng tiếc cậu hiểu sai rồi, bàn tay Vu Hướng Nam đặt phía sau cổ áo, sau đó bắt đầu trượt đến thắt lưng.

“Này … làm gì vậy?”

Cái tay tại thắt lưng tiếp tục trượt xuống, nhưng khi nó trượt xuống giữa bắp đùi trong thì trong đầu Lục Hạo ‘Oanh’ một tiếng, “Tôi … tôi sẽ kiện anh tội quấy rối đó!”

Nhưng cái tay không dừng lại ở giữa bắp đùi trong, Vu Hướng Nam định ngồi xổm xuống tiếp tục lục soát, nhưng không cần nữa, từ túi quần của cậu lấy ra một sợi dây chuyền cùng đồng hồ đeo tay, đây là hành vi soát người chuyên nghiệp, chuyên môn đối phó tên móc túi. Hơn nữa đôi tay của Vu Hướng Nam linh xảo đến khó tin, soát người như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng vô cùng cẩn thận.

“Chúng ta cùng nhau đến Ma Cao ăn hải sản đi, phần tình nhân chỉ có 8800 à.”

“Không phải cậu vừa gọi điện hẹn người khác đi ăn rồi sao?”

Lục Hạo gãi gãi cái ót: “Không quy định phần tình nhân thì chỉ có hai người được ăn mà phải không?”

“Đây là mùa thu, mùa của cua, món đó mà cũng có phần tình nhân sao?”

“Tôi đã nói mà, nhưng lão đại lại không muốn ăn, đương nhiên y muốn bỏ tôi qua một bên muốn đem bạn gái đi cùng, anh thấy tôi phải làm sao bây giờ?”

Vu Hướng Nam lung lay tay: “Hiện tại đồ đang trong tay tôi!”

“Mời chủ nhân định đoạt!”

Vu Hướng Nam suy nghĩ một chút, nói: “Tính cho tôi một phần, mọi người cùng đi ăn cua.” Nói xong anh cũng cảm thấy rét lạnh một chút, anh cứ tưởng bản thân mình là một người luôn biết giữ thể diện mặt mũi cho bản thân. Ngạo khí anh hùng, mấy từ này khi nói đến anh thì anh phải biểu lộ tính cách khoan dung, nhưng vậy không phải mệt lắm sao?

Cho nên mới nói, không thể bạc đãi chính mình, hài lòng mới là quan trọng nhất!

Bữa tiệc cua này ăn ở nhà lão đại thuộc đội hình cảnh, cua được mua ở một quán ăn gần đó, chọn cua làm ngay, ăn xong chọn tiếp, còn có thêm 5 đồng nghiệp thuộc cảnh sát giao thông của Lục Hạo, thêm chủ nhân Vu Hướng Nam cùng vợ mấy cảnh sát đó, nhóm tám người, ăn đến mấy ngàn, nên rất tận hứng. Vì ăn cua phải uống rượu Thiệu Hưng, mà rượu Thiệu Hưng vừa vào miệng thì vị rất dịu ngọt, tác dụng chậm, chờ đến khi về nhà thì mới bắt đầu say. Vu Hướng Nam lung lay người bước xuống xe taxi, ngồi ở bồn hoa chậm rãi cởi quần áo, anh say mềm, nhưng động tác cởi quần áo lại rất văn nhã. Lục Hạo thì tỉnh táo hơn anh, vội vàng chạy tới bên cài lại nút áo cho anh: “Anh say rồi!”

Vu Hướng Nam lắc đầu: “Tôi không có say, cậu thấy tôi dùng chân giả mà còn bước ổn định như thế thì làm sao say được?”

Lục Hạo nâng đầu anh lên cho anh nhìn chung quanh: “Anh xem thử đây có phải trong nhà hay không?”

Vu Hướng Nam quay đầu nhìn nhìn, tay chân chạm tới đám hoa trong bồn, sau đó ngã người nằm xuống nền đất: “Tôi thích nhất là nằm ở ban công nhà chúng ta.”

Lục Hạo vội vàng kéo người anh dậy: “Trên mặt đất lạnh, muốn lạnh đến bệnh luôn sao, ngoan, ta về nhà ngủ, được không?”

Cách say rượu phản ảnh nhân cách con người, Vu Hướng Nam mặc dù có chút mất hứng, trong miệng rầm rì oán giận, nhưng khi Lục Hạo dìu anh, anh cũng phối hợp đứng lên, chỉ là bước chân không vững, anh dùng tay gõ chân giả của mình, cúi đầu nhìn lại: “Sừng hươu của tôi sao lại dài ra rồi, kỳ thật đó, không phải là mọc ở trên đầu sao? Sang năm tôi muốn đi quyết đấu, nhưng cái sừng mọc ở đây thì làm sao đây?”

Anh đang nói sảng, nói vòng qua vòng lại, còn đề cập đến đám rừng cây, chỗ nào nhiều cỏ có thể ăn.

Lục Hạo lo lắng có khi anh dám nằm úp xuống đất kiếm cỏ mà ngậm thiệt, nên nhanh chóng cõng anh lên lưng, bất chấp tất cả leo lên lầu.

Khi đặt người nằm xuống sofa rồi, Lục Hạo vỗ vỗ mặt anh, trải qua cơn điên khi say xong, Vu Hướng Nam nhắm mắt lại đang ngủ, lông mi dài bao bọc đôi mắt, khuôn mặt vốn trắng giờ lại ửng hồng lên.

“Lão Vu, dậy tắm đi!” Lục Hạo xoa nhẹ cằm của anh, không thể ngừng được.

“Lão Vu, tôi muốn cùng anh chơi 419.” Lục Hạo rống to vào lỗ tai của anh.

Vu Hướng Nam mắt say lờ đờ mông lung, cười rất ngọt, đột nhiên trở nên khí phách: “Được! 419! Tôi thích!”

Trong lòng Lục Hạo kinh hoàng, Vu Hướng Nam chậm rãi sát người lại, từng chút từng kề sát, môi muốn chạm môi, thì ngã xuống vai của cậu, đầu nghiêng qua một bên, ngủ say.

“Được được, cứ vậy mà ngủ cũng được, bất quá mai dậy tắm thôi. Bất quá tốt xấu chúng ta lên giường ngủ đi, được không?”

Thấy cả buổi anh vẫn không nhúc nhích, Lục Hạo không thể làm gì khác hơn là hít một hơi, sau đó tìm cách đỡ người vào phòng ngủ, nhưng vừa rồi Vu Hướng Nam chí ít cũng có chút tỉnh, còn giờ hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man, đừng thấy người này gầy như vậy, nhưng người rất rắn chắc, hơn nữa tay chân dài, cân nặng cũng chẳng nhẹ. Lục Hạo suy nghĩ một chút, đẩy anh nằm xuống sofa, kéo ống quần bên chân trái lên, cái chân giả này cậu đã từng lén nghiên cứu qua, chỉ là từ trước tới giờ Vu Hướng Nam không bao giờ tháo lắp cái này trước mặt cậu, nhưng giờ có cơ hội mang lý luận liên hệ thực tế, hy vọng vậy sẽ không mạo phạm đến anh.

Kéo lên trên đầu gối, cậu vói tay vào ống quần, lục lọi tìm kiếm chỗ tiếp giáp, tay kia thì cởi bỏ áo khoác của Vu Hướng Nam, rồi đến áo sơmi, tìm bộ dây lưng ở ngay xương hông.

Tay cậu cũng không lạnh lắm, kết quả khi chạm đến phần da ngay đùi, Vu Hướng Nam mở choàng mắt, đôi tay nhìn qua thanh tú mảnh khảnh lại mang lực vô cùng lớn, một cái liền áp trụ Lục Hạo, lực đạo như kìm sắt.

Hai người mặt đối mặt, không ai nói được tiếng nào, Lục Hạo cũng không lùi bước, nhưng cũng không tiến tới, như đông cứng người lại, tựa như đang chờ Vu Hướng Nam cho phép.

Vu Hướng Nam dần biến đổi từ sự cứng rắn ban đầu dần dưới sự trưng cầu ôn hòa mà kiên trì của cậu, thấy dao động, lực đạo trên tay cũng nhẹ dần.

Hơn nữa ngày, anh mới khàn khàn nói:”Tôi không cần cậu giúp, tôi tự mình làm được.”

“Tôi biết anh có thể tự mình làm được, nhưng tôi muốn giúp anh, sao lại muốn cự tuyệt ý tốt của tôi vậy chứ?” Lục Hạo mở móc cài dây lưng, đó là một cái móc cài màu bạc nhỏ, treo phía dưới ngay chỗ tiếp giáp. Chân giả từ từ rơi xuống từ ống quần, nhưng không lộ ra vết thương, khiến trái tim của Vu Hướng Nam cũng thoải mái hơn, anh xấu hổ cười cười: “Tôi không muốn người khác thấy bộ phận này của tôi.”

“Nhưng sau này trước mặt người thân cận nhất, tương lai dù muốn hay không, chẳng lẽ anh mặc quần cả đời sao? Thật tình nếu người đó tốt với anh, thấy cũng chẳng ăn nhằm gì, nếu như không thể chấp nhận, vậy không thể sống cùng nhau rồi. Anh cứ giấu giếm không cho người ta nhìn, sẽ khiến người ta thương tâm, nghĩ anh muốn xa lánh người ta đó.”

“Thấy cùng tưởng tượng là hai việc hoàn toàn khác nhau, cái loại kích thích thị giác này quá lớn, ngay cả chính tôi cầm cái gương tự nhìn chính mình còn thấy ghê tởm.”

Lục Hạo nói: “Vậy anh cởi ra để tôi xem đi.”

“…”

Lục Hạo ‘Hừ’ một tiếng:”Còn nói muốn cùng tôi 419, không cởi quần làm sao 419 được?”

Vu Hướng Nam ủ rũ: “Được, cho cậu xem, nếu cậu cảm thấy ghê tởm cũng chẳng sao, nhưng hiện tại tôi sợ …” Anh không nói hết câu, đã hạ thấp người, thoáng do dự, rốt cục lưu loát cởi quần ra, chiếc đùi thon dài hiện rõ ra, rồi bỏ cái quần đặt lên thành sofa.

Vết thương của anh giờ đã có lớp vải lót bao lại phòng ngừa sự ma sát, tựa như một bộ bao da vậy, dưới bộ bao da lộ ra chút thịt, vết thương không có dữ tợn như Lục Hạo tưởng tượng, trên thực tế, thật giống như một cái cây chưa kết quả hoàn toàn vậy, ra được phân nửa thì ngừng lại. Bỏ đi lớp vải lót, bên trong còn có thêm một tầng chất cao su Silicon phòng ngừa, rất mềm mại, duy nhất có chỗ hại là khiến vết thương bị kín gió, từng lớp một, mang hết toàn bộ mấy vật bảo hộ bên ngoài tháo hết xuống, Lục Hạo thấy da của anh bị ma sát chai không ít, phần đó thô ráp hơn phần trên da nhiều. Tuy rằng Vu Hướng Nam đã từng nói qua lúc tập đi không đau lắm, nhưng giờ thấy được phần da, Lục Hạo chỉ nhớ tới một ví dụ – khiêu vũ trên mũi dao.

“Xem xong chưa?”

“Xem xong rồi, vết thương đã khép lại, không có sinh mủ, không có chứng viêm, cũng không có ghê tởm.” Lục Hạo đứng dậy, sau đó vòng tay qua nách Vu Hướng Nam. “Đi, tôi đỡ anh đi tắm.”

Vu Hướng Nam cởi áo khoác rồi, dưới cái nâng của cậu, từng bước nhảy nhỏ chậm chạp vào buồng vệ sinh. Sau khi đặt người ngồi xuống ghế dưới vòi sen trong phòng, Lục Hạo không nói hai lời, kéo cái áo T-shirt ra khỏi người anh, chỉ chừa lại cái quần lót.

“Này!” Vu Hướng Nam bất mãn lên tiếng.

“Đừng làm bộ nữa, nếu như có người giúp anh, tắm cũng đỡ việc hơn, tôi thật sự muốn biết, nếu anh tắm một mình như thế, làm sao lau khô cái mông đây?”

Khuôn mặt của Vu Hướng Nam đỏ bừng, lúng túng nói: “Đơn giản chật vật một ít, dù sao cũng không ai thấy, tôi không muốn vì mất một chân mà trở thành gánh nặng với người khác.”

“Nói như anh, vậy nhà khoa học Stephen Hawking (1) còn sống nổi hay không? Dù người ta trong cuộc sống không thể tự mình gánh vác, nhưng chính phủ dùng bao nhiêu tiền để chăm sóc cho ông ấy, hy vọng ông ấy tiếp tục trở thành gánh nặng của họ đó.”

Lục Hạo đứng ở ngoài vòi sen, không có rời đi, còn giúp chĩa vòi sen vào người cho anh, Vu Hướng Nam cúi đầu dưới dòng nước ấm áp. “Trước đây ông ta là nhà khoa học mà tôi sùng bái nhất, tôi không nghĩ có một ngày tôi lại phải noi theo ông ấy.”

“Lời này đừng để Hawking nghe được, không ông ta đố kị chết với anh đấy!”

Được một hồi, Vu Hướng Nam ấp a ấp úng mở miệng: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi tự mình tắm được rồi.”

“Ồ, e lệ à?”

Lời này rõ ràng mang chút chế nhạo, cho nên phải nhận được một ánh mắt sắc lẻm.

“Này, tôi nói cho anh biết, trước đây anh cũng sống tập thể trong quân đội mà, không lẽ thấy lõa nam trong phòng tắm thì anh xỉu tại chỗ sao?”

“Không phải là vậy …” Vu Hướng Nam cười khổ, “Trước đây tôi cũng có bạn gái, nếu như không phải gặp gỡ hắn, chắc cũng sẽ cùng người khác kết hôn sinh con? Tôi cũng không rõ lắm. Hắn là một người ưu tú, hai người xuất sinh nhập tử mới tới được với nhau, đó là loại tình cảm đặc biệt.”

“Đáng tiếc, khuyết điểm của hắn cũng rõ nhiều, trong cuộc sống tôi thấy hai người khó mà hòa hợp lắm.”

Vu Hướng Nam gật đầu, “Trước đây lúc chân của tôi còn đủ, vấn đề này vẫn không có gì cả, trong bộ đội có rất nhiều người như thế, cho nên tôi cứ nghĩ là bị ảnh hưởng của hoàn cảnh, hắn cũng không phải dạng người đó. Hiện tại ngẫm lại, mặc kệ hắn là cái dạng gì, hiện tại cũng bị hoàn cảnh đồng hóa mất rồi, không nói đến thay đổi của hắn tốt hay xấu nhưng con đường giữa tôi và hắn đã không còn giống như trước nữa rồi.”

“Tôi cũng thấy, dù cho chân của anh không bị gì đi nữa, các anh cuối cùng cũng chia tay thôi à.” Thấy Hướng Nam cúi đầu không nói lời nào, Lục Hạo đột nhiên cất cao giọng. “Chết tiệt, hắn đúng là tai họa mà, bẻ cong anh cho đã rồi vỗ vỗ cái mông đi kết hôn.”

Vu Hướng Nam cười, “Haizz, cho nên, tôi không đành lòng bẻ cong cậu đâu, cậu mau ra ngoài đi, tôi muốn tắm.”

“Tôi không sợ cong, anh sợ gì chứ?”

“Trước đây tôi sợ ảnh hưởng tiền đồ của hắn, còn của mình thì sao cũng được, giờ thì thứ gì cũng chẳng quan trọng nữa rồi.”

Lục Hạo suy nghĩ một chút: “Nói như vậy anh chưa từng làm với người đàn ông nào?”

“Không có.”

“Được rồi, tôi đồng ý hy sinh một chút, thử xem anh có thể thẳng trở lại hay không, anh thấy sao?”

“Hả?”

Vu Hướng Nam còn chưa “Hả” xong hết câu, thì Lục Hạo đã khóa nước, khom lưng cởi quần của Vu Hướng Nam.HẾT CHƯƠNG 11

(1) Stephen William Hawking (stee-ven haw-king; 8 tháng 1 năm 1942) là một nhà vật lý lý thuyết, vũ trụ học, tác giả viết sách khoa học thường thức người Anh, hiện là Giám đốc Nghiên cứu tại Trung tâm Vũ trụ học lý thuyết thuộc Đại học Cambridge

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.