Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 113: Xưởng dược



Bình Viễn Sâm ngồi ở trên giường, thoạt nhìn có chút mệt mỏi, dù sao vừa mới trải qua nhảy xe chạy trốn cũng coi như là điên cuồng.

Hắn nằm xuống, tắt đèn, đắp chăn, thực mau liền muốn ngủ rồi. Kết quả liền nghe được tiếng "kẽo kẹt". Cửa phòng đã khóa lại, không có khả năng bị mở ra. Bình Viễn Sâm xem như người nhạy bén, liền nhìn đến cửa sổ. Có cái bóng nhỏ màu trắng từ khe hở cửa sổ tiến vào, nhảy đặc biệt linh hoạt.

Bình Viễn Sâm vừa thấy, thì ra là mèo trắng cứu hắn. Bình Viễn Sâm nhanh ngồi dậy, ôm mèo đến giường, cười nói:

"Bé con, sao mày lại tới đây?"

Mèo trắng vừa rồi cứu Bình Viễn Sâm, bất quá thoạt nhìn không thích Bình Viễn Sâm. Lần đầu tiên chính là Bình Viễn Sâm băng bó cho nó, mèo con liền chấn kinh bỏ chạy, quả thực là dùng xong liền ném. Đây là lần thứ hai, tựa hồ thực kháng cự tiếp xúc, nháy mắt lông phía sau lưng dựng đứng lên, móng vuốt nhỏ đều xòe ra thập phần sắc bén. Nhưng thoạt nhìn có điểm làm dáng muốn hù dọa, mèo trắng hướng về phía Bình Viễn Sâm nhe răng nhếch miệng, ngược lại như là bán manh.

Bình Viễn Sâm thiếu chút nữa bị sự đáng yêu của mèo trắng làm hỏng rồi. Bình Viễn Sâm là người yêu mèo, đã muốn nuôi dưỡng một con mèo từ lâu. Bất quá công tác rất bận, lại muốn tự mình chắm sóc thú cưng, cho nên vẫn chưa có thật sự nuôi mèo.

Bình Viễn Sâm nhẹ nhàng vuốt ve mèo trắng gừ gừ. Vừa mới bắt đầu mèo trắng còn giương nanh múa vuốt, bất quá thực mau liền thoải mái ngao ngao, chính mình hướng tay Bình Viễn Sâm cọ cọ như làm nũng, rất đáng yêu.

Hơn nữa mèo trắng này không phải loại hình tiểu thư, tứ chi có chút ngắn, cũng không thực nhỏ gầy. Thân thể tròn vo, tuy rằng là mập giả tạo, nhưng thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.

Bình Viễn Sâm ôm nó nằm xuống giường, cười nói:

"Nào đến đây, chúng ta cùng ngủ."

Mèo trắng ở trong lòng Bình Viễn Sâm, còn có chút giãy giụa. Bất quá Bình Viễn Sâm mệt mỏi, thực mau liền ngủ rồi, vẫn ôm mèo trắng trong lòng ngực.

Đôi mắt màu xanh lục phát sáng ở trong bóng tối nhìn Bình Viễn Sâm ngủ rồi, liền không có lại động. Chờ hắn hoàn toàn ngủ, mèo trắng lập tức từ trong lòng ngực lui ra ngoài, thật cẩn thận nhảy xuống giường. Mèo trắng đi đến chỗ để quần áo của Bình Viễn Sâm, dùng móng vuốt nhỏ cào cào.

Chìa khóa xe, chìa khóa nhà, giấy tờ tùy thân, tiền, thẻ ngân hàng vân vân......

Trong quần áo Bình Viễn Sâm rất nhiều đồ vật, tất cả đều bị đào ra. Tựa hồ đang tìm cái gì, nhưng giống như không tìm được, mèo trắng ảo não dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi đầu.

Liền ở ngay lúc này, Bình Viễn Sâm tựa hồ có chút muốn tỉnh. Cũng không biết có phải động tác mèo trắng quá lớn đánh thức hắn, Bình Viễn Sâm trở mình.

Mèo trắng hoảng sợ, chạy nhanh té ngã lộn nhào về. Giường có chút cao, vừa rồi nhảy xuống thực tiêu sái, đi lên quá gian nan. Mèo trắng bắt lấy khăn trải giường, dùng sức bò lên, như leo núi, gian nan bò lên trên.

Thời điểm một lần nữa chui vào trong lòng Bình Viễn Sâm, mèo trắng không cẩn thận chạm vào tủ đầu giường.

"Meo!!"

Mèo trắng cảm giác mình bị điện giật. Trên tủ đầu giường có một lá bùa, là bùa hiện hình. Trong nháy mắt, mèo trắng như bị điện giật hôn mê, tiếp theo cảm thấy có điểm kỳ quái, đột nhiên giơ tay sờ sờ chính mình HunhHn786.

Lỗ tai mèo nhòn nhọn vẫn trên đầu, cái đuôi cũng còn lắc qua lắc lại phía sau, nhưng mà... Nhưng mà bàn tay biến thành năm ngón! Bộ dáng biến thành hình người!

Mèo trắng bị kinh sợ rồi. Bình Viễn Sâm lúc này liền tỉnh lại, mèo trắng muốn chạy trốn đã không còn kịp rồi.

Bình Viễn Sâm mơ mơ màng màng nghe được một tiếng mèo kêu thảm thiết, còn tưởng rằng mình đè mèo nhỏ rồi. Vì thế hắn nhanh mở mắt. Kết quả trước mắt cũng không phải mèo, mà là làn da trắng sữa, một khuôn mặt nhỏ như bàn tay, đôi mắt màu xanh lục tràn đầy kinh hách......

Tô Tuyết?

"Tô Tuyết?"

Bình Viễn Sâm đột nhiên thấy được vị hôn thê, tức khắc có chút kinh ngạc. Hắn đang ở nhà Thương Khâu cùng Tạ Nhất, sao có thể nhìn thấy vị hôn thê. Đặc biệt là vị hôn thê thế nhưng có một đôi tai mèo, phía sau có đuôi mèo. Bởi vì chấn kinh mà đôi mắt xanh mở tròn xoe cực kỳ giống mèo trắng kia. Bình Viễn Sâm cảm thấy khẳng định là mình nằm mơ, bằng không sao có khả năng ly kỳ. Bất quá bởi vì là nằm mơ, Bình Viễn Sâm tựa hồ cũng không có quá để ý.

Chẳng lẽ là ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó? Chẵng lẽ vì quá vừa ý Tô Tuyết?

Bình Viễn Sâm nhìn tai mèo trên đầu Tô Tuyết, cười cười, duỗi tay nhéo nhéo tai mèo, nói:

"Thật đáng yêu. Anh lần đầu tiên gặp em liền cảm thấy em thật sự rất giống một con mèo con. Trách không được anh thích em như vậy..."

Tô Tuyết mở to hai mắt, thấy Bình Viễn Sâm càng lúc càng gần. Chỉ là khi Bình Viễn Sâm muốn hạ miệng xuống hôn Tô Tuyết, hắn đột nhiên phát hiện Tô Tuyết là... một con mèo đực?

Bình Viễn Sâm có chút ngốc.

Tô Tuyết hai con mắt trong suốt, cả người vô lực chống đỡ, đặc biệt ngây ngô. Đôi tai mèo trắng như tuyết lộ ra khỏi mái tóc đen không ngừng run rẩy, cái đuôi cũng không ngừng nhẹ quét qua quét lại, như vừa ngượng ngùng vừa bất an.

Vị hôn thê thế nhưng là một con mèo đực. Bình Viễn Sâm càng tin tưởng mình là đang nằm mơ, bằng không không có khả năng ly kỳ như vậy. Nhưng mà không biết vì cái gì, Tô Tuyết dáng vẻ này thật sự rất hấp dẫn. Tuy rằng trước kia cũng có đàn ông theo đuổi Bình Viễn Sâm, nhưng Bình Viễn Sâm không có hứng thú, hiện tại lại khác.

Bình Viễn Sâm có giấc mơ kỳ quái, quá hoang đường. Hắn mơ thấy vị hôn thê Tô Tuyết lại là một con mèo đực, nhưng ngoài ý muốn hai người thực phù hợp. Hắn cùng Tô Tuyết đã thật sự làm chuyện thân mật.

Ngày hôm sau, Bình Viễn Sâm thức dậy, phát hiện bên cạnh chính là con mèo trắng, cái gì cũng không có thay đổi, hết thảy đều thực bình thường.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đã dậy. Tiểu Mao Mao lại mất mèo cưng, đang đi tìm. Mèo trắng cũng tỉnh, nhìn thấy Bình Viễn Sâm, tức khắc xù lông. Như vậy không biết vì cái gì lại giống như có điểm ngượng ngùng. Mèo trắng lập tức liền chạy mất, thời điểm chạy bộ dáng rất kỳ quái.

Bình Viễn Sâm ở nhờ một đêm, cảm tạ chủ nhà xong liền rời đi. Mấy ngày tiếp theo bọn họ cũng không có gặp lại Bình Viễn Sâm.

Hôm nay Tạ Nhất phải cùng các đồng nghiệp cùng tổ đi gặp khách hàng, còn là ở vùng ngoại thành rất xa. Phỏng chừng trưa không kịp trở về, Tạ Nhất liền nói cùng Thương Khâu một tiếng. Thương Khâu đem chìa khóa xe giao cho Tạ Nhất, để Tạ Nhất lái xe đi, miễn cho đón xe đi không thoải mái. Tạ Nhất cầm chìa khóa xe, cùng các đồng nghiệp lên xe.

Một đồng nghiệp cười nói:

"Ai nha, có Tạ ca chính là tốt nhất a, còn có thể ngồi Land Rover."

Một đồng nghiệp khác nói:

"Ai bảo Tạ ca tìm được một người đàn ông tốt chứ?"

"Vậy cậu cũng đi tìm đi!"

"Không được, không được, tôi nào có thanh tú như Tạ ca, không thể mê đảo nam tổng tài. Cho nên tôi quyết định tìm nữ tổng tài."

Mọi người một trận trêu đùa, đều cảm thấy đồng nghiệp này là điên rồi. Nữ tổng tài khẳng định là mắt mù mới có thể chọn hắn.

Một đường nói giỡn, thực mau liền đến nơi. Chỗ này có điểm hoang vắng, bất quá giá thuê cũng rẻ. Mọi người đang xem hướng dẫn đường liền nghe được một âm thanh lớn.

"Rầm!!!"

Nơi xa có khói bốc lên, hình như là thứ gì va chạm mạnh. Tạ Nhất hoảng sợ, nói:

"Làm sao vậy?"

"Ây, Tạ ca không biết a, kia hình như là xưởng của Khang Hưởng Dược Nghiệp. Hôm nay Tổng giám đốc Khang Hưởng Dược Nghiệp phá bỏ chỗ này. Nghe nói là muốn đem xưởng cũ phá bỏ, sau đó xây dựng mới."

Các đồng nghiệp vừa lúc tra xong hướng dẫn phương hướng bọn họn cần đến, cũng gần xưởng Khang Hưởng Dược Nghiệp. Xưởng dược kia đã nhiều năm không dùng, ước chừng ba năm bỏ không.

Từ khi Bình Viễn Sâm lên nắm quyền, đã phá bỏ không ít xưởng cũ bên ngoài. Mặt khác chính là bỏ những xưởng dược cũ, kiến tạo mới để tránh lãng phí.

Bọn họ đi ngang qua xưởng của Khang Hưởng Dược Nghiệp, thật sự thấy được Bình Viễn Sâm. Bất quá bọn họ ở trong xe, Bình Viễn Sâm không thấy được bọn họ. Tạ Nhất tự mình lái xe, lập tức muốn tới gặp khách hàng, cũng không có thời gian chào hỏi.

Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp gặp khách hàng xong đã trưa, muốn tìm nơi đi ăn một bữa. Nhưng phụ cận tựa hồ không có quán ăn nào, vẫn là phải lái xe đi vào nội thành mới được.

Khi Tạ Nhất lái xe đi ngang qua xưởng Khang Hưởng Dược Nghiệp, liền nghe được tiếng nổ ở khoảng cách rất gần. Lần này âm thanh quá lớn, liền nhìn thấy xưởng Khang Hưởng Dược Nghiệp sụp đổ. Một đám khói bụi mù mịt che tầm nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất bất ngờ dẫm phanh.

"Ầm!!!"

Một khối đá lớn rơi xuống trước xe bọn họ. Nếu không phải bởi vì Tạ Nhất phản ứng mau, cái xe Land Rover liền bị nện bẹp.

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn một màn này, các đồng nghiệp cũng đều sợ ngây người, kinh ngạc nói:

"Trời ơi, hiện tại tháo gỡ cũng kinh khủng như vậy sao?"

"A a a a!!!"

"Cứu mạng"

"Sụp rồi!!"

Tạ Nhất nghe được bên trong truyền ra tiếng kinh hô, ngay sau đó rất nhiều người từ bên trong chen chúc lao ra, kinh hoảng chạy trốn.

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Cái gì vậy! Xảy ra sự cố!"

Người hoảng sợ chạy ra bên ngoài, gào thét lớn, đều bị kinh hách, xô đẩy nhau. Bên trong còn có rất nhiều người bị thương kêu thảm, bị đè ở dưới đống sụp đổ.

Tạ Nhất thấy như vậy, lập tức mở cửa nhảy xuống xe, các đồng nghiệp hô to:

"Tạ ca đi nơi nào?!"

Tạ Nhất hô to:

"Gọi cứu hộ, cứu người a!"

Các đồng nghiệp nhanh lấy ra di động gọi điện thoại. Tạ Nhất một đường vọt vào bên trong. Có thể chạy tất cả đều chạy, không thể chạy đều bị đè phía dưới đống đổ nát, có người bị thương không nhẹ, đã hôn mê.

Tạ Nhất liếc mắt một cái liền thấy được một người đàn ông trung niên hói đầu bị đè có điểm nửa hôn mê, giọng thực mỏng manh kêu:

"Cứu mạng...... Cứu mạng..."

Tạ Nhất chạy nhanh đến, vội vàng nói:

"Đừng nhắm mắt, chúng tôi lập tức cứu ông."

Người đàn ông trung niên dùng sức gật đầu, nói:

"Cảm ơn! Cảm ơn! Nhất định cứu... cứu tôi."

Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp nhanh nâng hòn đá. Người đàn ông này xem như may mắn chỉ là đè lên tay, không có quá nguy hiểm. Bọn họ kéo ông ta ra, mang đến chỗ an toàn.

Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp lại cứu ra vài người. Hiện tại đã là mùa thu, mà bốn người mồ hôi đầy đầu. Tạ Nhất thở phì phò, nhìn nhìn bốn phía, nói:

"Bình Viễn Sâm đâu? Các người ai nhìn thấy Bình Viễn Sâm không?"

Cái người đầu trọc trung niên lập tức nói:

"Ở...... Ở trong xưởng. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Bình tổng là ở trong xưởng!"

Tạ Nhất trong lòng chấn động. Vừa mới đột nhiên xưởng sụp xuống, cứ như vậy......

Tạ Nhất nhanh quay đầu chạy, các đồng nghiệp cũng đuổi theo. Xe cứu thương còn chưa có tới, Bình Viễn Sâm bị chôn ở phía dưới, không biết có nguy hiểm hay không.

Tòa nhà cũng không có sụp hoàn toàn, nhưng đã sụp xuống hai phần ba, thoạt nhìn rất nguy hiểm. Khi đến một góc, Tạ Nhất liếc mắt một cái liền thấy được Bình Viễn Sâm. Bình Viễn Sâm hôn mê bất tỉnh, bị vật nặng đè, trên trán, trên mặt đều là máu, thoạt nhìn bị thương phi thường nghiêm trọng. Tạ Nhất chạy vọt vào, gọi.

"Bình tiên sinh?! Bình tiên sinh!"

Bình Viễn Sâm tựa hồ không có ý thức, trên trán máu chảy rất nhiều. Các đồng nghiệp của Tạ Nhất nâng vật nặng, Tạ Nhất vội vàng dùng sức vỗ mặt Bình Viễn Sâm. Bình Viễn Sâm lúc này mới hơi chút có chút ý thức, hai mắt hé mở, nói:

"Tạ Nhất?"

Tạ Nhất thấy hắn tỉnh, nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Bình tiên sinh, chúng tôi hiện tại cứu anh ra ngoài, ngàn vạn lần đừng ngủ, cố mở mắt biết chưa?"

Bình Viễn Sâm cố hết sức gật gật đầu, cười khổ một tiếng, nói:

"Chân tôi bị kẹt."

Tạ Nhất nói:

"Không sao, chúng tôi đã kêu xe cứu thương, thực mau liền đến. Nơi này bị làm sao vậy, vì cái gì đột nhiên liền sụp xuống?"

Bình Viễn Sâm lắc đầu, nói:

"Không biết...... Tôi cũng không biết. Hôm nay tôi là tới giám sát tháo gỡ, có rất nhiều tòa nhà cao ở đây, nhưng chỉ chỉ là phá bỏ phần nhỏ bên cạnh..... Tòa nhà văn phòng...... tòa lầu chính không có phá. Bất quá vừa rồi...... vừa rồi đột nhiên liền nổ lớn, sau đó tôi liền không có ý thức......"

Bình Viễn Sâm nói chuyện càng ngày càng cố hết sức, càng ngày càng không có tinh thần. Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp dùng sức nâng vật nặng lên.

Sau khi vật nặng bị lấy ra, các đồng nghiệp một trận hoan hô, nhanh đem Bình Viễn Sâm từ phía dưới túm ra.

Bình Viễn Sâm chỉ là bị thương ngoài da, không có gãy xương, bất quá miếng ngọc phí trên cổ bị đứt, rơi trên mặt đất.

Thương Khâu đã nói ngọc phỉ thúy là trừ tà, thoạt nhìn dùng khá tốt. Tạ Nhất liền muốn nhặt ngọc lên giúp Bình Viễn Sâm, nhưng mà lúc này có đồng nghiệp vỗ vỗ vai Tạ Nhất, thấp giọng nói:

"Tạ...... Tạ ca......"

Tạ Nhất còn đang dùng sức với tới khối phỉ thúy, nói:

"Làm sao vậy?"

"Tạ ca...... Chúng ta hình như gặp quỷ, nhìn bên kia!"

Tạ Nhất hoảng sợ, nhanh ngẩng đầu xem.

Đây là ban ngày ban mặt, tuy rằng là ở trong nhà hơi âm u, nhưng lúc này gặp quỷ, quỷ cũng quá ngoan cường đi?

Tạ Nhất quay đầu thấy thật sự có quỷ. Chính là quỷ oan lần trước thiếu cánh tay gãy chân, hơn nữa trên mặt đều là máu. Một gương mặt loang lổ, thoạt nhìn đáng sợ đến cực điểm.

"Ha ha ha ha"

Quỷ oan cười ha hả, nói:

"Để mạng lại!! Để mạng lại!!! Xem mày sẽ chạy như thế nào! Sát nhân!!"

Quỷ oan trực tiếp nhằm phía Bình Viễn Sâm lao tới. Bình Viễn Sâm chân bị thương, không có biện pháp chạy trốn, ngọc phỉ thúy còn rơi trên mặt đất, quả thực muốn mạng.

Các đồng nghiệp lần đầu tiên gặp quỷ, kêu sợ hãi. Tạ Nhất nhanh giữ chặt Bình Viễn Sâm, đem cánh tay hắn đặt trên vai mình, nói:

"Đừng la! Đi mau!"

Các đồng nghiệp lúc này mới phản ứng lại, chạy nhanh theo Tạ Nhất. Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy mình không hổ là tổ trưởng, thời điểm gặp quỷ không có mặt Thương Khâu vẫn trấn định ổn trọng, đột nhiên cảm thấy mình thật mạnh mẽ....

Bất quá Tạ Nhất không có thời gian đắc chí, nhanh mang theo Bình Viễn Sâm chạy. HunhHn786 Các đồng nghiệp chạy ở phía trước, đột nhiên không chạy, kinh ngạc nói:

"Tạ ca!! Cửa đâu?! Cửa sao không có?!"

Bọn họ rõ ràng là từ phương hướng này tiến vào, nhưng bây giờ cửa đột nhiên không thấy, phía trước lại là tường, thật giống như quỷ ám.

Tạ Nhất nhìn cũng hóa ngốc.

Rõ ràng là toàn nhà bị nổ, đã tàn phá đến không còn nguyên vẹn, vì cái gì không thấy cửa. Vậy lúc đó vào bằng cách nào?

Tạ Nhất trong đầu một mảnh hoảng loạn, ngay sau đó nói:

"Không có việc gì, không có việc gì không có việc gì, thủ thuật che mắt mà thôi!"

Các đồng nghiệp vừa nghe nói thủ thuật che mắt, lập tức hướng về phía trước xông tới.

"Bốp!!!"

Va chạm mạnh thiếu chút nữa ngất.

Thái dương Tạ Nhất nhảy lên, nghe thôi đã cảm thấy đau, vội vàng hô to:

"Đừng đâm đầu vào tường. Quỷ tới! Chạy mau!"

Các đồng nghiệp theo Tạ Nhất chuyển biến phương hướng, nhanh chóng chạy hướng khác. Lúc này cũng không biết đông nam tây bắc, thấy đường liền tiến lên, muốn cắt đuôi quỷ oan.

Mọi người chạy thở hồng hộc, như không muốn sống, nhanh chóng vọt vào một cái phòng đóng cửa lại, thở hổn hển, mệt đã sắp không chịu được.

Bình Viễn Sâm chân bị thương, căn bản không sức lực chạy, trực tiếp ngồi trên mặt đất, sắc mặt phi thường tái nhợt.

Tạ Nhất nhờ các đồng nghiệp cầm máu cho Bình Viễn Sâm, băng bó miệng vết thương. Tạ Nhất lấy ra di động gọi Thương Khâu cầu chi viện.

Thương Khâu không biết đi nơi nào, di động vang lên một hồi không ai tiếp, thiếu chút nữa tức chết Tạ Nhất. Lúc này các đồng nghiệp lại như thiếu dây thần kinh, nói:

"Tôi đi, chúng ta cũng quá kích thích, thế nhưng gặp quỷ!"

Tạ Nhất thiếu chút nữa trợn trắng mắt, lúc này di động rốt cuộc kết nối.

"A lô, Tạ Nhất, ở đâu? Về tới rồi sao?"

Tạ Nhất nhanh nói:

"Trở về không được, bọn em bị quỷ tập kích."

Thương Khâu vừa nghe, lập tức nhăn lại mi tới, nói:

"Các người ở nơi nào? Cái dạng quỷ gì?"

"Chính là quỷ oan ngày đó tập kích Bình tiên sinh, lại tới nữa."

"Hắn mang phỉ thúy rất tốt."

Tạ Nhất sốt ruột nói:

"Phỉ thúy bị rơi rồi!"

Thương Khâu lập tức trầm ngâm, Tạ Nhất nói:

"Quỷ làm nổ mạnh, còn có thủ thuật che mắt, hiện tại trốn không thoát, Bình tiên sinh bị thương, làm sao đây?"

Thương Khâu nói:

"Chảy máu sao?"

Tạ Nhất nói:

"Chảy máu... chảy thật nhiều máu, mất máu quá nhiều!"

Thương Khâu lại nói:

"Lập tức cầm máu cho hắn. Mùi máu nhiều, quỷ oan có thể theo mùi máu tìm được các người."

Tạ Nhất vừa nghe hoảng sợ. Kết quả liền nghe được âm thanh giống như có thứ gì từ nơi xa muốn xông tới. Tạ Nhất nhịn không được chủi thô tục.

"Con mẹ nó! Thật sự tới!"

Thương Khâu nói:

"Anh dạy cho em vẽ trận pháp, trên người của em có linh lực nhớ không?"

Tạ Nhất đích xác có linh lực, trên người còn có thuốc ức chế của Lý Kiệt, khiến cho linh lực an ổn, không đến mức xao động khó chịu. Lần trước thuốc màu vàng kim thúc giục năng lực tiêm vào người đã đánh thức tiềm lực khác hẳn với người thường.

Thương Khâu không có thời gian nhiều lời, hiện tại hắn không thể lập tức chạy tới nơi, nên lập tức dạy Tạ Nhất vẽ trận pháp. Tạ Nhất tùy tiện nhặt một miếng đá vụn. Dù sao nơi này bị phá, đất đá vụn nơi nơi đều có thể thấy được.

Trước tiên vẽ một vòng tròn, dựa theo Thương Khâu nói cố tập trung đưa linh lực ra ngoài hòa vào hình vẽ. Tạ Nhất vừa vẽ, vừa cảm thấy trong thân thể có cái gì lưu động, không ngừng kích động, có một loại cảm xúc hưng phấn nói không nên lời. Từ tay truyền đến khối đá, rồi nhanh chóng tản mát ra ánh sáng.

Ở bên cạnh, các đồng nghiệp mở to hai, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tạ Nhất.

"Trời ơi...... Tạ ca thật là lợi hại!"

"Lạy chúa phật! Các người xem!!!"

"Má ơi!"

Các đồng nghiệp hô to. Tạ Nhất không muốn phân tâm, nhưng cũng thấy được khuôn mặt máu kia dán ở cửa kính vỡ nát, lập tức liền phải vọt vào. Tạ Nhất sợ tới mức tay run lên, thiếu chút nữa đem cục đá ném văng ra. Nhanh ổn định tay mình, đem những nét vẽ cuối cùng hoàn thành.

Cục đá rơi trên mặt đất, hình vẽ đột nhiên phát ra hào quang. Trong nháy mắt quỷ oan sợ tới mức rụt lại, không dám lướt qua cửa kính rách nát.

Các đồng nghiệp đều dựa vào cùng nhau, hoảng sợ nhìn quỷ kia. Bất quá quỷ không dám tiến vào. Giằng co một trận, các đồng nghiệp thả lỏng một chút, nói:

"Trời ơi, Tạ ca quá lợi hại. Có thể đi kiếm thêm thu nhập bằng cách này!"

"Đúng vậy, đúng vậy, so với Thần Côn còn lợi hại hơn nhiều!"

"Tạ ca siêu lợi hại nha!"

Trận pháp của Tạ Nhất có hiệu lực, thiếu chút nữa đắc chí. Di động lại vang lên, giọng Thương Khâu cất lên.

"Trận pháp có hiệu lực sao?"

Tạ Nhất nói:

"Có hiệu lực! Có hiệu lực!"

Thương Khâu nói:

"Đứng ở trong trận, đừng lộn xộn, quỷ oan sẽ không gây thương tổn các người."

Tạ Nhất nói:

"Vâng, em đã biết. Vậy kế tiếp thế nào? Sẽ không phải cứ đứng như vậy chứ?"

Thương Khâu nói:

"Anh đang trên đường tới, một lát liền đến. Em hỏi quỷ oan vì cái gì muốn tập kích Bình Viễn Sâm."

Tạ Nhất "vâng" một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía quỷ oan. Quỷ oan dán mặt vào cửa kính hung tợn nhìn bọn họ, bất quá bọn họ đứng ở trong trận pháp tựa hồ không có cách nào tập kích.

Bình Viễn Sâm ý thức có chút mơ hồ, ngồi trên mặt đất, dựa vào tường.

Tạ Nhất nói:

"Vì cái gì muốn tập kích chúng tôi?"

Quỷ oan cười, nói:

"Báo thù, báo thù!!!"

Tạ Nhất nói:

"Vụ nổ mạnh là... anh tạo ra?"

Quỷ oan không nói chuyện, nhưng dữ tợn nhìn bọn họ, tựa hồ đã xác nhận. Tạ Nhất nói:

"Thâm thù đại hận gì lại làm liên lụy nhiều người như vậy? Bên ngoài nhiều người cũng bị thương."

Quỷ oan lại cười, nói:

"Thâm thù đại hận! Thâm thù...... Đại hận!!!"

Các đồng nghiệp nhỏ giọng nói:

"Tạ ca, quỷ này sợ là bị ngốc, sao cứ nói đi nói lại kỳ quái?"

Tạ Nhất cảm thấy đám đồng nghiệp này đều thiếu dây thần kinh, vừa mới bắt đầu nói kích thích, hiện tại lại nói quỷ ngốc, quả thực không thể bình thường.

Quỷ oan lạnh lùng nói:

"Thâm thù đại hận!! Thâm thù đại hận!! Nửa năm trước, nơi này cũng phát sinh một vụ nổ lớn!"

Tạ Nhất có chút kỳ quái nhìn quỷ oan. Quỷ oan sâu kín nói:

"Lần đó nổ mạnh đã chết rất nhiều người, bao gồm tao. Bọn mày nhìn xem! Nhìn xem!! Chính là nhà xưởng của hắn làm tao biến thành dáng vẻ này, cánh tay bị rớt, chân cũng bị đứt một nửa, mặt cũng bị huỷ hoại. Cứ như vậy táng thân ở trong biển lửa. Nhưng mà bọn chúng!! Bọn chúng làm là cái gì?! Sau khi nổ mạnh phát cháy chỉ nỗ lực dời dược phẩm, chúng tao thì sao?! Chúng tao là người làm công, tất cả đều bị thiêu chết, sống sờ sờ bị nổ chết, căn bản không có người tới cứu giúp!! Chúng tao không phải người vô tội sao?! Mày nói đi, đo có tính là thâm thù đại hận! Thâm thù đại hận!!!"

Bình Viễn Sâm cơ hồ đã gần mất ý thức, nghe được quỷ oan nói, lại nói:

"Không có khả năng!"

Quỷ oan cười lạnh nói:

"Hung thủ giết người!!! Mày còn muốn giảo biện! Còn muốn giảo biện!! Giết mày! Để mạng lại! Bọn mày không có khả năng vẫn luôn ở trong trận pháp. Năng lượng trận pháp cũng là hữu hạn, chờ năng lượng biến mất, tao có thể bắt được hắn!"

Bình Viễn Sâm tuy rằng suy yếu, lại kiên trì nói:

"Không có khả năng, xưởng dược này ba năm trước liền bỏ, vẫn luôn đóng cửa, dù có phát sinh vụ nổ cũng không thể có người bị thương. Bởi vì căn bản không có người sử dụng cái xưởng dược này."

Quỷ oan nói:

"Bỏ đi!? Nửa năm trước cái xưởng dược này còn sử dụng!! Làm một ít hoạt động không cho người ta biết! Tao ở chỗ này công tác, mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng khóc! Bọn chúng mang đến rất nhiều người làm thực nghiệm! Mỗi ngày đều có. Nếu không tin, liền đi xem, mặt sau tòa nhà chính là nơi chôn thi thể nghiên cứu thất bại. Tất cả đều chôn ở trong đất!"

Tạ Nhất nghe chấn động, tức khắc nghĩ tới Mười Sáu.

Bình Viễn Sâm lại dị thường kinh ngạc, nói:

"Không có khả năng, sao có thể phát sinh loại chuyện này. Đây là cái xưởng bỏ đi, vẫn luôn tính toán phá bỏ, trừ phi......"

Hắn nói đến đây, thế nhưng giãy giụa đứng lên. Tạ Nhất thấy hắn động, vội vàng bắt lấy, nói:

"Bình tiên sinh đi đâu?!"

Bình Viễn Sâm giãy giụa, dựa vào tường đứng lên, nói:

"Tôi muốn đi nhìn xem."

Tạ Nhất nói:

"Anh không thể đi ra ngoài! Đi ra ngoài liền nguy hiểm."

Bình Viễn Sâm nói:

"Bình Viễn Sâm tôi cả đời không làm việc thương thiên hại lý. Nếu thật sự có người dùng xưởng dược làm loại chuyện này, tôi tuyệt đối phải biết."

Quỷ oan cách cửa sổ, nhìn bọn họ, ánh mắt sâu kín.

Bình Viễn Sâm khăng khăng phải đi, Tạ Nhất muốn ngăn hắn, nhưng căn bản ngăn không được. Bình Viễn Sâm tự mình trực tiếp bước ra khỏi trận pháp. Các đồng nghiệp đều sợ tới mức hít một hơi. Bất quá quỷ oan không có lập tức tập kích hắn, ngược lại xoay đi, tựa hồ muốn dẫn đường.

Tạ Nhất chạy nhanh theo, các đồng nghiệp cũng theo sau. Quả nhiên bốn phía đều là thủ thuật che mắt, quỷ oan trực tiếp lướt qua một bức tường. Mặt tường thoạt nhìn thực cứng, nhưng thời điểm đi qua cũng không có trở ngại, bọn họ trực tiếp xuyên tường đi ra bên ngoài.

Mặt sau tòa nhà có một cái hoa viên, bất quá thoạt nhìn thực thảm, một mảnh hoang vắng. Tạ Nhất đi theo sau, Bình Viễn Sâm đã nhanh chóng ngồi xổm xuống, dùng cục đá đào đất. Quỷ oan mắt lạnh nhìn bọn họ. Tạ Nhất cũng ngồi xổm xuống đào đất. Các đồng nghiệp cũng tới hỗ trợ.

Người tương đối nhiều, thực mau một tầng đất đã bị xốc lên. Đất đích xác thường xuyên bị người đào bới thực tơi, hơn nữa màu sắc không bình thường, có điểm đỏ.

Bình Viễn Sâm bởi vì mất máu, còn đào đất, cơ hồ muốn ngất xỉu. Đúng lúc này, một đồng nghiệp tức khắc hô một tiếng:

"Má ơi!"

Tạ Nhất vừa nhìn đã thấy phía dưới có cái gì rắng bệch.

Là thi thể người! Phi thường trắng bệch, không hề huyết sắc, đúng là người chết!

Hơn nữa không chỉ một. Những người chết đều không có mặc quần áo, ném lung tung ở trong hố. Nơi này như là cái hố chôn tập thể.

Bởi vì không có quần áo, có thể rõ ràng thấy trên người vết sẹo, lỗ kim, còn có các loại vết cắt, có trực tiếp mổ bụng, dữ tợn đáng sợ. Những thi thể có đã hư thối, có đã biến thành xương trắng, có thoạt nhìn còn rất "mới mẻ".

Tạ Nhất đã bị một màn trước mắt này làm chấn kinh, ghê tởm thiếu chút nữa nôn ói. Các đồng nghiệp còn không bình tĩnh hô to.

"Con mẹ nó, là ai làm? Là bệnh tâm thần sao?"

Bình Viễn Sâm lại là vẻ mặt chinh lăng nhìn cái "hố chôn tập thể", ánh mắt thất kinh, nói:

"Đây...... Đây là chuyện gì?"

Quỷ oan lạnh lùng nhìn hắn, nói:

"Đây đều là kiệt tác của xưởng dược này!! Kiệt tác!! Sát nhân, đền mạng lại đi!!"

Quỷ oan nói, liền phải tấn công Bình Viễn Sâm. Tạ Nhất hoảng sợ.

Còn chưa có làm rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Nếu lúc này quỷ oan thật sự giết Bình Viễn Sâm, vậy không xong!

"Vèo!!!"

Liền nghe một tiếng xét gió. Một thanh kiếm gỗ đào nhanh chóng xoay tròn bay tới đánh vào tay quỷ oan. Quỷ oan kêu rên, thu hồi tay. Trên tay hắn lập tức lưu lại một dấu bị cháy bỏng.

Tạ Nhất nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào kia, lập tức kinh hỉ ngẩng đầu. Một cái bóng đen nhanh chóng xẹt qua, nhảy đến trước mặt Tạ Nhất, đem Tạ Nhất ngăn ở phía sau, bảo hộ kín mít.

"Thương Khâu!"

"Thương ca?!"

Mọi người đều là một trận kinh hỉ. Không nghĩ tới Thương Khâu nhanh như vậy liền chạy tới. Thương Khâu còn mặc tây trang. Bởi vì thời tiết có chút lạnh, bên ngoài tròng một cái áo khoác dài màu đen, mang bao tay da màu đen, cả người toát ra vẻ cao lớn anh tuấn, hoàn toàn không có cảm giác yếu ớt.

Quỷ oan nhìn thấy kiếm gỗ đào, tức khắc có chút sợ hãi, lại không cam lòng, gào thét lớn:

"Báo thù!! Tao sẽ lại đến báo thù!!!"

Hắn lại nhanh chóng biến mất.

Mọi người tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cảm giác Thương Khâu vừa xuất hiện tựa như thấy được cứu tinh, hết sức an tâm.

Tạ Nhất vỗ vỗ ngực, nói:

"Thật may, thật may."

Thương Khâu nói:

"Có bị thương không?"

Tạ Nhất lắc đầu, nói:

"Em không có việc gì. Bình tiên sinh có chút nghiêm trọng. Còn nữa, chúng ta nhanh báo án!"

Thương Khâu lại nhàn nhạt nói:

"Không cần."

Tạ Nhất một trận hồ nghi. Các đồng nghiệp cũng có chút hồ nghi. Thương Khâu lại rất trấn định chỉ chỉ "hố chôn tập thể". Mọi người nhìn qua, đều là kinh hô.

"Ôi!"

Kinh hô rồi hung hăng hút một ngụm khí lạnh!

Cái chỗ chôn vô số thi thể đột nhiên trở nên rỗng tuếch, chỉ còn lại có một tầng bột màu trắng. Các đồng nghiệp kinh ngạc nói:

"Cũng là thủ thuật che mắt!?"

Thương Khâu ngồi xổm xuống xem xét bột trắng, nói:

"Cũng không phải che mắt, mà tất cả đều đã tan hết."

Nơi này rõ ràng chôn rất nhiều người chết, nhưng vừa thấy ánh sáng đều hóa thành bột trắng. Đây quả thực không thể tưởng tượng, chưa từng nghe thấy.

Lúc này không có biện pháp báo án, quả thực chết không đối chứng, bọn họ cũng không có bất luận chứng cứ gì.

Bình Viễn Sâm mất máu quá nhiều liền hôn mê. Xe cứu thương cũng tới, mọi người nhanh đem hắn đưa lên xe cứu thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi HunhHn786.

Hôm nay trải qua sự kiện quả thực là kinh thiên động địa quỷ thần khiếp. Hơn nữa các đồng nghiệp lần đầu tiên gặp quỷ, đều cảm thấy đặc biệt kích động. Buổi tối mọi người còn tới quán ăn đêm của Tạ Nhất ăn cơm nói chuyện phiếm.

Qua 12 giờ đêm đám đồng nghiệp của Tạ Nhất cũng chưa đi. Quán ăn đêm khuya sau 12 giờ đêm liền tới rất nhiều thực khác kỳ quái, tỷ như Đại Thánh, Giang Lưu Nhi, Mạnh Bà vân vân...

Các đồng nghiệp còn thực hưng phấn, liền đem chuyện mình gặp quỷ nói cho mấy vị khách thập phần "nhiệt tình". Thế nhưng bọn họ trò chuyện với nhau thật vui.

Tạ Nhất nhìn các đồng nghiệp thiếu dây thần kinh cùng quỷ quái nói chuyện gặp quỷ. Nhóm quỷ quái âm tào địa phủ nghe bọn họ nói cười ngửa tới ngửa lui, tức khắc có chút bất đắc dĩ.

Âm tào địa phủ đương nhiên không thiếu người đẹp. Những mỹ nhân nổi danh trong lịch sử đều ở chỗ này, mập ốm, cao thấp, trầm ngư lạc nhạn, cái dạng mỹ nhân gì cũng đều có. Các đồng nghiệp vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy. Mà các vị mỹ nữ tỷ tỷ muốn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, các đồng nghiệp ngây ngô còn mua thật nhiều, lúc này mới rời đi. Trước khi đi bọn họ còn cùng Tạ Nhất nói:

"Ôi chao, Tạ Nhất, quán anh khách xinh đẹp quá nhiều. Nếu tôi có bạn gái đẹp như vậy, thành quỷ cũng phong lưu a!"

Tạ Nhất cười gượng hai tiếng, nghĩ thầm.

Nếu cậu có bạn gái như vậy khẳng định đã thành quỷ!

Bình Viễn Sâm nằm bệnh viện một thời gian, mai danh ẩn tích một thời gian.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu liền mang theo Trương Xu đi một chuyến đến xưởng dược kia. Chỗ này đã bị phong tỏa, nhưng không làm khó được bọn họ.

Mọi người đi vào nhìn một vòng. Trương Xu chính là Mười Sáu, cho nên rất quen thuộc những thủ đoạn nghiên cứu đó. Nhìn thấy bột phấn, hắn trực tiếp nói:

"Không cần nhìn, chính là bọn họ."

Tạ Nhất nói:

"Nói như vậy, Khang Hưởng Dược Nghiệp thật sự cùng những người đó có cấu kết? Có lẽ nói những người đó chính là người Khang Hưởng Dược Nghiệp?"

Trương Xu nói:

"Cái này còn chưa rõ ràng lắm. Còn nữa, Tổng giám đốc Khang Hưởng Dược Nghiệp Bình Viễn Sâm cũng rất kỳ quái. Tuy rằng thoạt nhìn không giống có hiềm nghi, nhưng rất nhiều người đều nói Bình Viễn Sâm là người tàn nhẫn độc ác. Năm đó chính hắn bỏ tiền thuê người bắt cóc cha ruột mình. Cho nên Bình Viễn Sâm rốt cuộc có đáng nghi hay không còn chưa biết."

Tạ Nhất gật gật đầu, cảm thấy Trương Xu nói có lý. Hơn nữa Bình Viễn Sâm là người có quyền cao nhất Khang Hưởng Dược Nghiệp, nếu Bình Viễn Sâm không cho phép thì những người đó làm như thế nào gạt Bình Viễn Sâm, tiến hành thực nghiệm?

Tạ Nhất có chút mê mang. Bất quá ngày hôm sau, bọn họ liền nhận được lời mời ăn cơm của Bình Viễn Sâm. Trên danh nghĩa là nói chuyện làm ăn, bất quá kỳ thật cũng không phải.

Bọn họ hẹn ở một cái nhà hàng. Tạ Nhất cùng Thương Khâu đúng giờ đến. Bình Viễn Sâm đã ở đó, bộ dáng của hắn đã khôi phục. Trước chỉ là mất máu quá nhiều, không có thương tổn gân cốt, bởi vậy thân thể không có gì đáng ngại. Mấy ngày điều dưỡng, thể chất thoạt nhìn cũng không tệ lắm, đã khôi phục gần như bình thường.

Bình Viễn Sâm nhìn thấy bọn họ tiến vào, liền cười cười, nói:

"Thương tổng, Tạ tiên sinh."

Mọi người ngồi xuống, Bình Viễn Sâm đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi cũng không vòng vo, kỳ thật là thế này. Lúc trước tôi gặp rất nhiều chuyện kỳ quái, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Trong thời gian nằm viện, tôi liền tự mình tra xét. Bất quá... thực đáng tiếc cũng không điều tra ra cái gì."

Bình Viễn Sâm vừa mới bắt đầu là không tin quỷ quái, nhưng vẫn luôn bị quỷ quái tập kích. Hiện tại xưởng dược cũ định tháo gỡ còn đào ra nhiều thi thể. Thi thể kỳ dị lộ ra ánh sáng hoá thành bột trắng. Điều này làm Bình Viễn Sâm cảm thấy rất kỳ quái.

Bình Viễn Sâm nói:

"Tôi nghe nói Thương tổng trừ làm ăn buôn bán, còn kiêm chức đại sư đuổi ma, hơn nữa rất có danh tiếng."

Tạ Nhất tự nhủ.

Không, anh sai rồi, Thương Khâu nghề phụ là làm ăn buôn bán, nghề chính là đuổi ma...

Bình Viễn Sâm lại nói:

"Tôi muốn nhờ Thương tổng tới giúp điều tra chuyện này. Thật sự quá kỳ quặc."

Vừa vặn bọn họ muốn tra chuyện này, Bình Viễn Sâm đưa tới cửa, tất nhiên từ chối thì bất kính. Thương Khâu cười cười, nói:

"Bình tổng để mắt thật vinh hạnh. Tôi đích xác cũng biết một ít."

Thương Khâu nói khiêm tốn nhưng bộ dáng cũng không một chút khiêm tốn. Tạ Nhất thoạt nhìn cảm thấy hắn rất muộn tao.

Bình Viễn Sâm mời bọn họ tới điều tra chuyện này là gãi đúng chỗ ngứa, lại còn mời bọn họ đi công ty, có thể tùy tiện xem xét các tư liệu xưởng dược, cùng hết thảy đồ vật.

Bình Viễn Sâm cười nói:

"Tôi tin tưởng cách làm việc của Thương tổng."

Bình Viễn Sâm cũng là cáo già. Hắn cùng Thương Khâu là đối tác, cũng là đối thủ cạnh tranh. Nói như vậy liền như tâng bốc Thương Khâu, để Thương Khâu xem thông tin cơ mật của công ty. Thương Khâu kỳ thật đối với những thứ đó cũng không có quá nhiều hứng thú, nói:

"Tôi chỉ muốn biết cái xưởng dược kia do ai phụ trách."

Bình Viễn Sâm vừa nghe cái này, liền nhíu nhíu mày, nói:

"Tổng cộng có ba người phụ trách. Trong đó hai người đã qua đời, một là ba tôi, một người khác là ba của Tô Tuyết. Ba tôi cùng chú Tô đều không còn nữa, người còn lại có chức vị cao trong công ty......"

Kỳ thật người này Tạ Nhất đã gặp qua, chính là người đàn ông trung niên đầu trọc ngày đó Tạ Nhất cứu ra sau vụ nổ.

Người đàn ông trung niên đầu trọc kia có chức vụ cao trong công ty. Ông ta là người thành thật, đã làm mười một năm tại công ty, cũng coi như là trụ cột. Khi Bình Viễn Sâm học đại học, từng đến ở công ty hỗ trợ, cũng đã gặp ông ta.

Bình Viễn Sâm nói:

"Tôi đã hỏi ông ta, ông ta nói căn bản không biết chuyện gì. Ngày đó cùng tôi đến giám sát phá bỏ một phần xưởng cũ, cũng là lần đầu tiên ông ta biết đến xưởng dược này. Trước đó căn bản không biết cái xưởng dược này còn tồn tại."

Tạ Nhất nghe xong tức khắc cảm thấy có chút kỳ quái.

Ba người phụ trách, trong đó hai người đã qua đời, người còn lại cái gì cũng không biết. Quả thực chính là chết không đối chứng a!

Tạ Nhất cảm thấy có chút đau đầu, nói:

"Xưởng dược này bị bỏ ba năm, có ghi chép gì hay không?"

Bình Viễn Sâm lắc lắc đầu, trực tiếp mở ra túi hồ sơ, lấy ra tư liệu, đặt lên bàn cho bọn họ xem, nói:

"Đây là tư liệu xưởng dược, rất đơn giản. Trước khi bị bỏ đi, xưởng dược này dùng để sản xuất thuốc trị cảm, sau đó không còn có ghi chép gì, tư liệu thoạt nhìn đều thực bình thường. Bất quá......"

Bình Viễn Sâm dừng một chút lại nói:

"Loại thuốc trị cảm kia bởi vì có tác dụng phụ nên đã bị ngừng sản xuất, rất sớm đã ngừng. Nhưng sau khi dừng sản xuất thuốc, xưởng dược vẫn còn hoạt động. Tôi đã xem xét ghi chép số liệu điện nước đã dùng, các số liệu vẫn thể hiện có sử dụng mà lại không có sản xuất."

Thương Khâu không nói gì, nhìn nhìn những số liệu, sắc mặt rất khó xem. Tư liệu rất nhiều, đều là mấy năm nay. Bình Viễn Sâm thực cẩn thận tra xét số liệu điện nước. Nếu không phải bởi vì tra xét điện nước, căn bản là nhìn không ra xưởng dược này còn tiếp tục hoạt động.

Tạ Nhất cũng nhìn không ra những số liệu đó. Dù sao chỉ là một người thiết kế, Tạ Nhất không có đầu óc kinh tế, quán ăn đêm khuya sổ sách đều là A Lương ghi chép.

Bọn họ xem tư liệu, Tạ Nhất liền đứng dậy đi toilet một chút.

Thời điểm đi vào toilet, Tạ Nhất liền thấy được một bóng dáng mặc váy hồng. Bởi vì đã lần thứ ba ở toilet nam gặp được, cho nên Tạ Nhất căn bản liền không kinh ngạc, cũng không cần nhìn mặt đã biết là ai. Tạ Nhất bất đắc dĩ đỡ cái trán nói:

"Ngượng ngùng quá Tô tiểu thư, nơi này là toilet nam......"

"A!"

Quả nhiên là Tô Tuyết. Tô Tuyết phát ra một tiếng kinh hô. Không biết vì cái gì, tiếng nói thế nhưng có chút khàn khàn. Không chỉ như vậy, cô ấy vừa quay đầu lại, Tạ Nhất càng trợn tròn mắt.

Trên cổ Tô Tuyết có dấu hôn!

Dấu hôn a!

Mấy ngày nay Bình Viễn Sâm vẫn luôn ở công ty điều tra sự tình, lại còn có bị thương, hẳn là không có thời gian cùng Tô Tuyết làm cái gì kỳ quái chứ?

Mà Tô Tuyết là vị hôn thê của Bình Viễn Sâm, trên cổ lại có dấu hôn chói lọi, quả thực nhiệt tình như lửa. Tạ Nhất sợ tới mức cảm thấy Tô Tuyết vào toilet nam không còn khiến người ta kinh ngạc là mấy.

Tô Tuyết chạy từ toilet nam ra ngoài. Tạ Nhất chấn kinh nói không ra lời, chỉ là nhìn bóng dáng Tô Tuyết......

Tạ Nhất đi toilet, sau đó đi ra tới, không biết rốt cuộc mình có nên nói chuyện này cùng Bình Viễn Sâm hay không. Nói chuyện này cũng thực xấu hổ, Tạ Nhất liền dứt khoát coi như không phát hiện.

Đi vài bước, Tạ Nhất liền nhìn thấy có người ghé vào sau bình phong.

Đúng là lại gặp được Tô Tuyết!

Tô Tuyết ghé vào mặt sau bình phong, không biết đang làm gì, giống như nhìn lén cái gì. Tạ Nhất có chút mê mang, hỏi:

"Tô tiểu thư, cần hỗ trợ sao?"

Tô Tuyết hoảng sợ, liền như mèo con xù lông, lập tức nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn Tạ Nhất, sau đó liền chạy. Thời điểm chạy bởi vì mang giày cao gót, thiếu chút nữa Tô Tuyết trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất.

Tạ Nhất vẻ mặt mê mang nhìn Tô Tuyết. Chờ Tô Tuyết đi rồi, Tạ Nhất liền đến bình phong xem qua, thế nhưng vừa lúc nhìn thấy Bình Viễn Sâm. Vị trí Thương Khâu ngồi bị chặn, chỉ có thể nhìn thấy Bình Viễn Sâm. Tạ Nhất buồn bực nghĩ.

Chẳng lẽ Tô Tuyết là...... si tình? Nhưng vẫn cảm giác quái quái!

Tạ Nhất đi trở về, hai người còn đang nghiên cứu tư liệu. Thương Khâu tính toán đi tìm người phụ trách duy nhất còn sống tâm sự.

Bởi vì người phụ trách kia cũng bị thương, cho nên còn ở nhà dưỡng thương. Bình Viễn Sâm đem số điện thoại cùng địa chỉ của ông ta giao cho Thương Khâu. Thương Khâu liền lấy cớ hợp tác gọi điện thoại cho người kia.

Đối phương họ Hồ. Hồ giám đốc vừa nghe Thương Khâu muốn đến, vội vàng đáp ứng.

Thương Khâu cùng Tạ Nhất chào tạm biệt Bình Viễn Sâm, trực tiếp lái xe đến chỗ Hồ giám đốc.

Thực mau liền đến nhà của Hồ giám đốc ở trung tâm thành phố. Cũng không phải biệt thự, bất quá là khu dân cư cao cấp, mỗi tòa nhà chỉ có một hộ gia đình, kỳ thật cũng tương đương với biệt thự.

Hai người đi vào, Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Hoàn cảnh này khẳng định rất có tiền? Hồ giám đốc giàu có như vậy sao?"

Thương Khâu nhìn nhìn chung quanh, nói:

"Nơi này cách quán ăn đêm khuya cũng không xa, hoàn cảnh cũng không tồi."

Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc nheo mắt, nói:

"Anh muốn làm gì?"

Thương Khâu cười cười, nói:

"Vẫn cảm thấy nhà chúng ta phòng ở có chút thiếu. Dù sao em luôn nhặt mấy thứ kỳ quái về nhà."

Tạ Nhất rất muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mình đích xác nhặt rất nhiều thứ kỳ quái. Tỷ như: vịt con xấu xí Tiểu Bạch viết tiểu thuyết mạng đang hot, Thần bảo hộ quạ đen Tiểu Hắc luôn bị Trứng Vàng chọc đến xù lông, thoạt nhìn là gà mờ kỳ thật thuật pháp rất cao thâm Mười Sáu Trương Xu, ma nữ Nhiếp Tiểu Thiến..... Tóm lại nhặt rất nhiều, phòng cho khách cũng không đủ dùng.

Hai người ấn chuông cửa, thực mau Hồ giám đốc liền tự mình tới mở cửa, cười nói:

"Mời vào!"

Ông ta thấy được Tạ Nhất, thập phần kinh ngạc, nói:

"Tạ tiên sinh thế nhưng cũng tới. Ngày đó rất cảm ơn Tạ tiên sinh. Tôi ở nhà dưỡng thương, còn chưa có kịp tới cửa nói lời cảm ơn."

Hồ giám đốc bị trầy xước, cánh tay gãy xương, thật ra chỗ khác cũng không có gì. Ông ta mời bọn họ vào. Trong nhà không có người, cả người giúp việc cũng không có. Tạ Nhất nhìn chung quanh một chút, quả thực trang trí rất xa hoa, bộ dạng rất có tiền. Thương Khâu cũng chú ý tới.

Hai bên trước ngồi xuống hỏi thăm bệnh tình của Hồ giám đốc, thuận tiện liền nhắc đến vụ nổ xưởng dược. Hồ giám đốc nói:

"Nói cũng thật là kỳ quái. Bình tổng cũng hỏi tôi chuyện này. Cái xưởng dược kia người phụ trách đúng là tôi, nhưng tôi cũng không biết gì. Nếu không phải cùng Bình tiên sinh đi đến đó, tôi cũng không biết còn có cái xưởng như vậy tồn tại. Thật là không thể tưởng tượng, không biết có phải có lầm lẫn gì hay không."

Hồ giám đốc tựa hồ đối với xưởng dược kia hoàn toàn không biết gì cả, thoạt nhìn cũng là người thành thật.

Thực mau liền nghe được âm thanh, có người dùng chìa khóa mở cửa. Đi vào là một phụ nữ trung niên. Người phụ nữ trung niên một thân hàng hiệu, còn đều là loại cao cấp nhất. Từ đầu tới đuôi một thân trang phục chỉ sợ cũng mấy triệu tệ, còn chưa tính trên tay cầm túi xách Hermes.

Người phụ nữ trung niên có chút mập, thoạt nhìn đã uống rượu, bước đi lung lay. Hồ giám đốc vội vàng nói:

"Chê cười, chê cười, đây là bà nhà tôi."

Ông ta nói, chạy nhanh dẫn người phụ nữ trung niên lên lầu đi ngủ.

Bọn họ gặp Hồ giám đốc, lại không thu hoạch được gì. Hồ giám đốc tựa hồ cái gì cũng không biết. Tạ Nhất nói:

"Duy nhất cảm kích hai người đã qua đời, đó không phải trùng hợp chứ?"

Bọn họ không thu hoạch được gì, manh mối tựa hồ liền bị chặt đứt, chỉ có thể biết xưởng dược cùng những người làm thực nghiệm tuyệt đối có quan hệ.

Mà gần đây Bình Viễn Sâm càng ngày càng bận, bởi vì tiệc đính hôn sắp đến rồi.

Bởi vì sự cố phát sinh, vì an toàn, tiệc đính hôn liền tổ chức tại biệt thự của Bình Viễn Sâm. Tại biệt thự có đại sảnh lớn, vừa lúc có thể mở tiệc chiêu đãi bạn tốt.

Người nhà Tô Tuyết đều ở nước ngoài, Tô tiên sinh đã không còn nữa, Tô phu nhân hiện tại là mẹ kế, bởi vậy cũng mặc kệ Tô Tuyết. HunhHn786 Lần này tiệc đính hôn nhà gái chỉ có Tô Tuyết, không có trưởng bối đi theo, thoạt nhìn không phải rất coi trọng Tô Tuyết. Bất quá Bình Viễn Sâm thực thích Tô Tuyết, cảm giác hôn nhân sắp đặt này cũng không tồi, bởi vậy cũng không muốn chậm trễ Tô Tuyết, cũng không muốn ủy khuất Tô Tuyết.

Bình Viễn Sâm đặt một chiếc nhẫn đính hôn khảm viên kim cương to như quả trứng bồ câu cho cô dâu, thoạt nhìn vô cùng xa hoa.

Vì gần đây Bình Viễn Sâm gặp nhiều sự cố, cho nên Thương Khâu cùng Tạ Nhất vẫn luôn bên cạnh bảo hộ Bình Viễn Sâm. Bình Viễn Sâm đi lấy nhẫn đính hôn, Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng đi theo. Viên kim cương trên nhẫn thật sự to giống trứng bồ, phi thường lấp lánh, ở dưới ánh đèn chiếu hào quang chói mắt.

Tạ Nhất kinh ngạc nhẫn kim cương, Thương Khâu cười nói:

"Thích sao?"

Tạ Nhất lắc đầu nói:

"Không phải. Chính là em chưa hiểu việc đời, vẫn là lần đầu tiên thấy kim cương to như vậy. Anh nói xem, mang ở trên tay có thể bị cướp chặt đứt tay hay không?"

Thương Khâu cười, nói:

"Chúng ta có thể làm một đôi nhẫn, đương nhiên đơn giản một chút."

Thương Khâu nói như vậy, Tạ Nhất đột nhiên có chút hồ nghi.

Thương Khâu muộn tao tới cực điểm. Đơn giản? Sao cảm thấy không có khả năng đơn giản!

Bọn họ lấy nhẫn xong, Bình Viễn Sâm phải về biệt thự một chút. Ngày mai chính là tiến hành nghi đính hôn, Bình Viễn Sâm không muốn ở tiệc đính hôn xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Thương Khâu cùng Tạ Nhất cũng đi theo Bình Viễn Sâm về biệt thự.

Khu đất rất rộng có mấy tòa nhà, thoạt nhìn như là một khu biệt thự. Nơi tổ chức nghi lẽ đính hôn đã chuẩn bị xong. Vì an toàn, Thương Khâu đi nhìn một vòng. Không chỉ như vậy, Thương Khâu còn đi theo Bình Viễn Sâm vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ của Bình Viễn Sâm, Thương Khâu cũng xem xét một vòng, tạm thời không phát hiện cái gì không ổn. Thương Khâu lấy ra mấy lá bùa, bỏ vào ngăn tủ, góc tường, phía dưới bàn, mấy chỗ khuất, nhàn nhạt nói:

"Đây là bùa hiện hình, cũng có thể ngăn cản ác ý thương tổn. Nếu có quỷ quái tới gần, một khi đụng tới bùa này liền sẽ hiện hình. Buổi tối anh ở trong phòng là an toàn."

Bình Viễn Sâm gật gật đầu, nói:

"Đa tạ Thương tổng."

Ngày hôm sau chính là tiệc đính hôn, Thương Khâu cùng Tạ Nhất tất nhiên cũng nhận được thiệp mời. Lương Khí là nhân vật lớn trong giới kinh doanh, cũng thu được thiệp mời. Bọn họ mang theo Tiểu Mao Mao, Trứng Vàng, Tiểu Hắc cùng đi.

Trứng Vàng mặc âu phục đen, nhìn quả thực giống y như Thương Khâu. Đúng là một cái khuôn đúc ra, nhưng khuôn mặt Trứng Vàng ôn nhu hơn Thương Khâu một ít. Cho nên dù còn nhỏ tuổi thế nhưng bắt đầu lộ ra đào hoa.

Trứng Vàng vừa tiến vào, thật nhiều thiên kim tiểu thư đều chú ý. Trứng Vàng rất giống Thương Khâu, mọi người đều cho rằng bọn họ là họ hàng thân thích. Cho nên nói gia thế Trứng Vàng cũng là gia đình giàu có.

Trứng Vàng bị một đám mỹ nữ quay chung quanh, còn chơi soái giơ ly cao chân. Đương nhiên trong ly không phải rượu, chỉ là Sprite thôi. Bộ dạng thoạt nhìn thành thạo, chính là người ở bụi hoa trong truyền thuyết, loại hình lá không dính thân. Tạ Nhất nhìn mà thái dương giật kinh hoàng.

Tiểu Hắc vẻ mặt ghét bỏ, đứng ở một bên khịt mũi.

Khác với Trứng Vàng hấp dẫn phái nữ, Tiểu Mao Mao quả thực là sát thủ phái nam.

Tiểu Mao Mao hôm nay mặc một thân tây trang màu trắng, dáng người cao gầy tràn ngập một loại ôn nhu nói không nên lời. Lại còn có có điểm sợ người lạ, Tiểu Mao Mao nhút nhát sợ sệt lôi kéo tay Lương Khí, trốn ở sau lưng Lương Khí. Thật nhiều đàn ông nhìn thấy Tiểu Mao Mao, lập tức đã bị hấp dẫn. Nếu không phải có Lương Khí bên cạnh bọn họ đã chạy đến gần. Còn có người nhân lúc Lương Khí không chú ý, hỏi Tiểu Mao Mao có phải tình nhân của Lương Khí hay không, còn đem danh thiếp đưa cho Tiểu Mao Mao.

Lương Khí cười tủm tỉm nói Tiểu Mao Mao đem những danh thiếp đó giao cho mình. Tiểu Mao Mao bản thân cũng không muốn những cái danh thiếp đó, liền thành thật giao cho chú Lương Khí.

Thực mau tiệc đính hôn liền bắt đầu rồi, rất nhiều người quen đã tới, như: Tất Bắc, Hàn Trường Thứ, Đường Nhất Bạch, Đường Giảo, Nghê Anh, Kiều Trạch Viễn đều tới.

Tạ Nhất lúc này mới rõ ràng hơn.

Quả nhiên thật sự trừ mình ra, người bên cạnh đều siêu có tiền. May mắn hôm nay mặc âu phục Thương Khâu chọn lựa cho, bằng không liền mất mặt!

Tạ Nhất còn thấy được Hồ giám đốc. Hồ giám đốc tuy rằng bị thương còn chưa có khỏi, nhưng Tổng giám đốc công ty đính hôn, nhất định phải tới tham gia. Vị Hồ phu nhân mặc vàng đeo bạc cũng theo tới, đang cùng các phu nhân khác nói chuyện phiếm.

Tiệc đính hôn thực mau liền bắt đầu, Bình Viễn Sâm đi ra, theo tiếng kinh hô của mọi người, Tô Tuyết cũng đi ra.

Hôm nay Tô Tuyết mặc vái dài màu trắng, vẫn là kiểu dáng lộ vai. Tô Tuyết làn da trắng như sữa, tóc đen chấm vai nhỏ gầy rũ xuống xương quai xanh, một ít đáp ở đầu vai, thoạt nhìn càng là nổi bật vô cùng.

Tô Tuyết chậm rãi đi ra, có thể là bởi vì giày cao gót, nên bước đi không phải thực vững chắc. Bình Viễn Sâm vừa thấy, lập tức đi qua, thân thiết đỡ lấy vị hôn thê. Hắn duỗi tay ôm eo Tô Tuyết, nói:

"Cẩn thận."

Tô Tuyết tựa hồ có chút thẹn thùng, vội vàng nói:

"Cảm ơn......"

Âm thanh có chút nhỏ, đặc biệt yếu ớt, đặc biệt đáng yêu, càng kích phát ham muốn chinh phục của Bình Viễn Sâm. Bình Viễn Sâm không khỏi nghĩ tới ngày đó ở nhà Tạ Nhất nằm mộng. Hắn mơ thấy vị hôn thê của mình trên đầu có tai mèo, còn có đuôi mèo. Tuy rằng là mèo đực nhưng thật mê người.

Bình Viễn Sâm đỡ Tô Tuyết đi lên sân khấu. Người chủ trì đã bắt đầu giới thiệu, kế tiếp chính là Bình Viễn Sâm đeo nhẫn đính hôn cho vị hôn thê.

Bình Viễn Sâm đem cái hộp màu đỏ mở ra, những vị phu nhân tiểu thư bên dưới đều kinh hô ra tiếng, lập tức lộ ra âm thanh cảm thán hâm mộ cùng kinh ngạc. Có thể thấy được nhẫn đính hôn của Bình Viễn Sâm có bao nhiêu kinh người.

Bất quá Tô Tuyết lại không có loại kinh ngạc này, chỉ là ngốc ngốc đứng đó, tựa hồ có chút khẩn trương, đang xoa xoa váy dài, động tác rất ngây thơ.

Bình Viễn Sâm nâng tay Tô Tuyết lên, cười nói:

"Anh đeo vào cho em."

Khi Bình Viễn Sâm sắp đem nhẫn lồng vào ngón tay Tô Tuyết, thình lình nghe một tiếng hô:

"Khoan đã!!"

Có tiếng rống lớn, sau đó vọt ra một người. Ngoài dự kiến của Tạ Nhất cùng Thương Khâu, cũng không phải quỷ quái tới gây sự, mà là...... bạn trai cũ của Tô Tuyết.

Một người thanh niên tuổi trẻ đi ra, hô to:

"Tiểu Tuyết! Anh biết em là yêu anh! Em không cần gả cho Bình Viễn Sâm! Anh có thể mang em chạy trốn! Chúng ta đã hẹn hò bảy năm, em không thể cứ như vậy bỏ rơi anh!"

Bảy năm?

Tô Tuyết hiện tại mới 18 tuổi. Nếu nói bảy năm, là từ tiểu học đã bắt đầu hẹn hò sao?

Tạ Nhất tức khắc muốn che mặt.

Hiện tại trẻ con yêu sớm như vậy sao?

Có người đột nhiên chạy ra cướp cô dâu, còn công bố chính mình cùng Tô Tuyết yêu nhau bảy năm, Bình Viễn Sâm sắc mặt nháy mắt liền lạnh xuống.

Ở đây rất nhiều người giàu có, kỳ thật đều là âm thầm phân cao thấp. Tuy rằng đích xác cũng có hợp tác, nhưng thật tình tới chúc mừng rất ít. Nhìn một màn như vậy, tức khắc mọi người đều hưng phấn lên, chờ xem náo nhiệt. Không biết Tô Tuyết sẽ lựa chọn đại gia giàu có Bình Viễn Sâm, hay là sẽ lựa chọn bạn trai cũ yêu nhau bảy năm đây?

Bạn trai cũ xuất hiện nhưng Tô Tuyết nháy mắt xù lông như một con mèo.

Không sai, kỳ thật hắn chính là một con mèo. Hơn nữa Bình Viễn Sâm ngày đó buổi tối không phải nằm mơ. Hắn đâu chỉ là một con mèo, hơn nữa là một con mèo đực. Ngày đó buổi tối đích xác Bình Viễn Sâm đã thật sự cảm giác đặc biệt thần kỳ.

Mèo trắng cũng không phải là Tô Tuyết. Vốn dĩ ở đây tất cả mọi người chưa có ai gặp qua Tô Tuyết. Tô Tuyết sống ở nước ngoài, mèo trắng vốn tưởng rằng có thể giả mạo, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện bạn trai cũ, còn tự xưng cùng Tô Tuyết yêu nhau bảy năm. Mèo trắng thiếu chút nữa chửi đổng.

Hắn có chút sợ hãi, vạn nhất bị vạch trần, sẽ bị người ta nói là yêu quái thì sao. Mèo trắng khẩn trương, cũng thực sợ hãi, không muốn "bạn trai cũ" nhìn thấy mặt mình. Sợ bị nhận ra, vì thế hắn liền chui đầu vào lòng Bình Viễn Sâm, còn gắt gao ôm Bình Viễn Sâm.

Bình Viễn Sâm sửng sốt. Từ khi bạn trai cũ xuất hiện, nhiệt độ không khí liền giảm mấy độ, người bên cạnh cũng chờ xem náo nhiệt. Nào biết Tô Tuyết một câu cũng không nói, thế nhưng trực tiếp chui vào trong lòng Bình Viễn Sâm, thân mình còn run run, thoạt nhìn thực bất lực.

Bình Viễn Sâm tức khắc liền mềm lòng, lập tức an ủi Tô Tuyết, ngay sau đó nói:

"Đem vị tiên sinh này mời ra ngoài."

Bạn trai cũ căn bản không thấy mặt Tô Tuyết, nhìn thấy Tô Tuyết chui vào lòng Bình Viễn Sâm, còn tưởng rằng lựa chọn Bình Viễn Sâm. Nào biết bởi vì mèo trắng là giả mạo, nên không thể để hắn thấy diện mạo. Bạn trai cũ một trận kêu thảm, đặc biệt đau lòng kêu to:

"Tiểu Tuyết!! Tiểu Tuyết!!! Anh yêu em! Tiểu Tuyết! Em vì sao không chọn anh?!"

Một hồi khôi hài, bạn trai cũ thực mau bị mang đi ra ngoài. Mọi người còn muốn xem trò khôi hài, kết quả thực mau liền kết thúc.

Bình Viễn Sâm đem nhẫn đeo vào ngón tay Tô Tuyết. Tô Tuyết cũng đem nhẫn đeo cho hắn. Người chủ trì giảm bớt xấu hổ, cười nói:

"Chúng ta cùng yêu cầu bọn họ hôn một cái, thế nào?"

Phía dưới rất nhiều người ồn ào, tức khắc mèo trắng mặt đỏ bừng. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới sự tình tối đó. Tuy rằng không biết là có ý tứ gì, nhưng thật sự thoải mái.

Bình Viễn Sâm cười cười, ôm Tiểu Tuyết, cúi đầu hôn lên môi.

Mèo trắng sợ tới mức run lên một chút, thập phần ngây ngô. Loại biểu hiện này vừa lòng Bình Viễn Sâm, hắn không khỏi gia tăng hôn môi.

Mèo trắng bị hôn đến thở hồng hộc, trực tiếp nằm liệt trong lòng Bình Viễn Sâm.

Tuy rằng chỉ là đính hôn, nhưng làm cho Bình Viễn Sâm có một loại xúc động muốn làm vợ chồng ngay lập tức.

Thực mau tiệc bắt đầu rồi, Bình Viễn Sâm có chút nhịn không được, liền lôi kéo vị hôn thê chạy trốn vào phòng ngủ của mình.

Vẻ mặt mèo trắng mê mang nhìn Bình Viễn Sâm, không biết bọn họ tới nơi này làm gì.

Bình Viễn Sâm cười sửa sang lại một chút tóc của mèo trắng, nói:

"Váy rất hợp với em."

Mèo trắng nghĩ thầm.

Mới không hợp đâu, ngày thường tôi đều không mặc, bởi vì quần áo sẽ mài mòn da lông!

Mèo trắng thực kêu hãnh vì bộ lông của mình. Màu lông trắng như tuyết, rất nhiều mèo khác đều thực hâm mộ hắn.

Mèo trắng mở to đôi màu xanh lục nhìn Bình Viễn Sâm, có điểm nhút nhát sợ sệt, giống như còn có điểm sợ hãi. Cái loại biểu tình này thành công lấy lòng Bình Viễn Sâm. Bình Viễn Sâm hơi chút dựa qua, cười nói:

"Đừng sợ, anh sẽ không làm gì. Chúng ta có thể bắt đầu từ hẹn hò."

Mèo trắng nghe hắn nói không làm cái gì, nhẹ nhàng thở ra. Dù sao hiện tại hắn vẫn còn rất đau. Tuy rằng ngày đó sự tình kỳ quái thực thoải mái, nhưng thật sự cũng rất đau, hiện tại còn đau đó. Hơn nữa Bình Viễn Sâm quá thô lỗ, như là một con hổ.

Bình Viễn Sâm nói như vậy, đột nhiên nhíu nhíu mày, liền nhìn thấy phía dưới xương quai xanh của vị hôn thê thế nhưng có dấu hôn, vừa rồi bị tóc chặn cho nên không phát hiện. Bình Viễn Sâm sắc mặt lập tức thay đổi, duỗi tay vén tóc ra.

Quả nhiên là dấu hôn, hơn nữa không chỉ là một cái, thoạt nhìn sắp phai màu, phỏng chừng là đã mấy ngày trước lưu lại.

Mèo trắng hoảng sợ. Bình Viễn Sâm sắc mặt rất khó xem, không biết sao lại thế này. Liền nghe Bình Viễn Sâm nói:

"Đây là ai làm?"

Mèo trắng nghe Bình Viễn Sâm lạnh giọng run run, hắn cũng nhìn không tới thứ gì, dù sao dấu hôn ở trên cổ. Vẻ mặt mèo trắng hồ nghi nhìn Bình Viễn Sâm đột nhiên phát hỏa. Bình Viễn Sâm nói:

"Là bạn trai cũ sao?"

Mèo trắng hồ nghi sờ sờ cổ, còn có điểm đau, đột nhiên nghĩ tới chính là Bình Viễn Sâm làm. Ngày đó Bình Viễn Sâm dùng sức cắn cổ hắn, cắn đau muốn chết, hiện tại thế nhưng còn hỏi là ai làm. Mèo trắng thực tức giận, muốn dùng móng vuốt cào Bình Viễn Sâm.

Bình Viễn Sâm thoạt nhìn cũng thực tức giận, đi về phía trước vài bước. Mèo trắng tức khắc có điểm túng, vội vàng lui lại mấy bước. Kết quả ở ngay lúc này, tay mèo trắng đụng vào cái bàn, không cẩn thận chạm tới cái gì.

Là lá bùa của Thương Khâu.

"Ôi!"

Cảm giác bị điện giật, nháy mắt hình người liền duy trì không được, sau một giây liền hiện ra nguyên hình. Cả người rút nhỏ, tai mèo cùng đuôi mèo mọc ra, ngay sau đó biến thành bộ dáng mèo.

Bình Viễn Sâm hoảng sợ, theo bản năng duỗi tay đi tiếp. Mèo trắng từ giữa không trung rơi xuống, một chút dừng ở trong ngực Bình Viễn Sâm.

Nếu không phải bởi vì tận mắt nhìn thấy, Bình Viễn Sâm căn bản không tin vị hôn thê đột nhiên biến thành một con mèo trắng, hơn nữa là...... mèo đực. Bình Viễn Sâm chấn kinh nói:

"Mèo trắng ngày đó sao?"

Mèo trắng đột nhiên kêu.

"Meo meo!"

Mèo trắng kêu lên, dùng móng vuốt nhỏ chỉ Bình Viễn Sâm. Bình Viễn Sâm nhìn theo phương hướng mèo trắng chỉ, thế nhưng thấy một cái bóng đen từ bên ngoài chạy vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.