Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 125: Hóa giải ức chế



Kỳ thật Thương Khâu lần này đến không chỉ là tới tham gia tiệc sinh nhật. Đương nhiên hắn vì đuổi theo Tạ Nhất mà đến, cũng vì một việc khác, cho nên mới không thể không tới.

Phùng Tam đã gọi điện thoại cho Thương Khâu, nói là có một cái ủy thác muốn cho Thương Khâu hỗ trợ.

Quán bar Phùng Tam có thể xem như nơi tập kết tin tức và đơn hàng, rất nhiều người trong giới tới nơi này.

Ngày đó có một người rất kỳ quái, người kia thoạt nhìn sắc mặt thực tiều tụy, rõ ràng rất béo nhưng sắc mặt như thiếu dinh dưỡng. Người nọ uống rượu giải sầu, liền xảy ra chuyện kỳ quái. Khi hắn uống rượu giải sầu ngày thứ ba, đột nhiên nổi điên, giống tang thi. Hắn điên cuồng bắt đầu cắn người, may mà những người ngồi ở bên cạnh thân thủ không tồi, không có bị hắn cắn trúng.

Người nọ gào thét lớn, đập phá trong quán bar của Phùng Tam, đuổi bắt khách hàng cắn, giống như đánh mất ý thức. Rất mau hắn thất khiếu chảy máu liền chết. Trước khi chết hắn hô to một cái tên, đó chính là Hách Linh.

Phùng Tam cảm thấy chuyện này không đơn giản, cho nên liền gọi điện thoại nói cho Thương Khâu. Hắn hỏi Thương Khâu có hứng thú hay không. Bất quá Thương Khâu chuẩn bị đi theo Tạ Nhất, cho nên không có thời gian tiếp nhận ủy thác. Nhưng khi Phùng Tam nói ra tên mà người nọ trước khi chết rống to, Thương Khâu lập tức liền tiếp nhận ủy thác. Bởi vì tổ Tạ Nhất có khách hàng là Hách Linh.

Thương Khâu không biết có phải là trùng hợp hay không. Nếu không phải là trùng hợp, Tạ Nhất không biết có thể bị cuốn vào cái gì phiền toái. Tạ Nhất bản thân vốn thơm ngào ngạt, xác suất cuốn vào phiền toái liền cao, cho nên Thương Khâu càng muốn theo tới.

Tạ Nhất nghe, nói:

"Cho nên Hách Linh có vấn đề sao? Có người muốn giết cô ta?"

Thương Khâu nhún vai, nói:

"Trước mắt còn không biết."

Bất quá bọn họ vẫn phải bố trí cho tiệc sinh nhật, vì bọn họ đã lấy tiền.

Hách Linh cùng ngày không có lại xuất hiện, nhưng ngày hôm sau lại thần thanh khí sảng xuất hiện.

Tạ Nhất phát hiện, Hách tiểu thư trên ngực đeo mười thánh giá, trên tay cũng đeo đồ vật trừ tà. Dù sao là có bị mà đến, thoạt nhìn cũng không sợ hãi. Tạ Nhất cũng phát hiện Hách Linh khôi phục thật là không tồi, hơn nữa thoạt nhìn đã đầy sức sống.

Mấy người Tạ Nhất bố trí hội trường tổng cộng cần ba ngày. Ngày hôm qua bố trí bước đầu, kỳ thật đã đại thể thành hình. Hách Linh lại nhìn nhìn. Hôm nay cô ta trực tiếp mặc áo tắm tới, không biết có phải trong chốc lát muốn đi bơi hay không, dù sao thực chói mắt.

Tổ Tạ Nhất vài người đều mặc đồ lao động. Thương Khâu mặc áo sơmi quần tây. Mà Hách Linh mát mẻ ra trận, quả thực cùng bọn họ không hợp nhau.

An Tuần vừa thấy Hách Linh tới, lập tức lôi kéo La Hầu nói:

"Tôi cùng cậu nói nè, Hách tiểu thư đã kết hôn, đừng nghĩ lung tung."

La Hầu gãi gãi ót, nói:

"Ngày hôm qua cậu đã nói vài lần, tôi đã biết. Hơn nữa tôi cũng không thích Hách tiểu thư nha."

An Tuần nói:

"Vậy là tốt rồi."

Trần Tư thò qua, cười tủm tỉm nói:

"La Hầu, vậy cậu thích loại hình gì?"

La Hầu theo bản năng nhìn thoáng qua An Tuần. An Tuần đột nhiên cảm giác có chút khẩn trương cũng nhìn qua, kết quả vừa lúc ánh mắt chạm vào ánh mắt La Hầu.

"Cậu...... Cậu nhìn tôi làm gì?"

Tạ Nhất bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nghĩ thầm.

Hai người ngốc này khi nào có thể được việc đây?

Hách Linh quả nhiên là tới tìm La Hầu. La Hầu đang dọn mấy cái thùng, Hách Linh liền đi tới. Hôm nay cô ta mặc đồ bơi hở hang. La Hầu không dám nhìn, vẫn luôn đi thẳng phía trước. Hách Linh liền nói:

"La tiên sinh mang nhiều đồ như vậy có mệt hay không? Đổ mồ hôi kìa, tôi giúp lau nha?"

La Hầu vội vàng nói:

"Không không không, không cần. Hách tiểu thư đi nghỉ một lát đi. Chúng tôi bên này lập tức liền xong rồi."

Hiện tại đã tối, đèn cũng đã bật sáng. Bọn họ hôm nay đã làm xong việc, ngày mai thêm một chút là được, hết thảy liền đại công cáo thành, căn bản không có gì cần giúp đỡ.

Hách Linh cười nói:

"Không có việc gì, anh vất vả như vậy tôi giúp lau mồ hôi."

Cô ta nói, duỗi tay qua, kết quả trong nháy mắt vang lên tiếng động.

"Lách tách!!!"

Ngay sau đó bốn phía tối đen.

Tạ Nhất hoảng sợ. Cũng đang dọn dẹp, Tạ Nhất liền bất động, sợ quăng đồ vật. Thương Khâu bắt lấy Tạ tay Nhất. Tựa hồ là sợ xảy ra chuyện gì, hắn cao giọng nói:

"Mọi người đứng ở tại chỗ đừng nhúc nhích."

Hách Linh nói:

"Chuyện gì xảy ra? Cúp điện sao?"

Giám đốc Vương nhanh nói:

"Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta có điện dự phòng, không cần sốt ruột. Tôi lập tức gọi người mở ra."

Ước chừng một phút, điện dự phòng liền khởi động, lại khôi phục ánh sáng. Bất quá sáng lên, Hách Linh tức khắc lại kêu thất thanh.

"A a a a a!"

Lúc này lại giống tình cảnh hôm trước, nhưng không chỉ là trên mặt tường xuất hiện máu, mà toàn bộ hoa cỏ bối cảnh đều dính máu. Máu tươi đang chảy "tí tách". Trên bức tường phía sau lưng Hách Linh có chữ viết nguệch ngoạc.

"Chết!"

Hách Linh lúc này thật là bị dọa thảm, vội vàng nắm mười thánh giá giơ lên hô to:

"Rốt cuộc...... Rốt cuộc là thứ gì!! Mau ra đây! Ra đây!"

Nhưng bốn phía im ắng, căn bản không có âm thanh, cũng không có ai dư thừa.

Bởi vì Hách tiểu thư kêu thất thanh, vệ sĩ cùng người hầu vọt đến. Bọn họ vội vàng tìm kiếm bốn phía, lại không thấy gì khả nghi.

Hách Linh lần nữa bị chấn kinh, sợ tới mức hoang mang lo sợ, thiếu chút nữa khóc ra tới. Giám đốc Vương cùng người hầu nhanh đem Hách Linh mang đi.

Tạ Nhất tức khắc có điểm ngốc, nhìn máu loãng bốn phía "tí tách". Bọn họ bố trí hai ngày, kết quả biến thành như vậy, quả thực làm người ta hỏng mất. Tạ Nhất nói:

"Đây...... sao lại thế này!?"

Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:

"Người này không đơn giản."

Tạ Nhất tức khắc có chút bất đắc dĩ, nói:

"Chúng ta chỉ là tới bố trí hội trường buổi tiệc, sao gặp loại chuyện này."

An Tuần cùng Trần Tư lại đặc biệt hưng phấn. Trần Tư nói:

"Ôi trời, có phải gặp được quỷ! Đây là lần thứ hai tôi đụng phải quỷ! Các người nói là quỷ hay là yêu quái, có thể là hồ ly tinh hay không?!"

An Tuần nói:

"Tôi cảm thấy không thể nào. Hồ ly tinh sẽ không ra máu me đâu?"

Đồ Cửu Huyền cười cười, nói:

"Thôi đừng nói hồ ly tinh gì đó nữa. Tôi thấy chúng ta phải thu dọn, bố trí một lần nữa."

Hắn nói như vậy, mọi người liền ủ rũ cụp đuôi. Bọn họ bố trí hai ngày, kết quả hiện tại bị huỷ hoại hoàn toàn, quả thực muốn mạng người. Chỉ còn lại có một ngày thời gian, mọi người khẳng định cần mua lại rất nhiều thứ và làm việc không nghỉ.

An Tuần nói:

"Tạ ca, không bằng anh đi nói với Hách tiểu thư đừng mở tiệc sinh nhật. Dù sao cô ấy đã bị người uy hiếp hai lần rồi!"

Trần Tư gật đầu nói:

"Tôi cũng cảm thấy vậy."

Tạ Nhất cũng cảm thấy vậy. Dù sao chuyện này nếu đến trên đầu ai cũng sẽ không tổ chức sinh nhật. Có người uy hiếp Hách tiểu thư, hơn nữa tiệc sinh nhật sẽ có người nhiều. Tình hình phức tạp, không biết có người nguy hiểm trà trộn vào hay không.

Tạ Nhất chuẩn bị đi tìm Hách Linh hỏi một chút. Thương Khâu không yên tâm liền đi theo Tạ Nhất. Bọn họ đến cửa biệt thự của Hách Linh. Người hầu đứng ở cửa ngăn cản, không cho bọn họ đi vào gặp Hách Linh. Người hầu ngượng ngùng nói:

"Thật sự ngượng ngùng, tiểu thư đã nghỉ ngơi."

Bất quá người hầu mới vừa nói như vậy, bỗng dưng từ trên lầu truyền xuống tiếng kêu sợ hãi.

"A a a a.... A a!!"

Tạ Nhất khiếp sợ. Thương Khâu vội vàng đẩy người hầu sang một bên, nhanh chóng chạy lên lầu. Tạ Nhất cũng đi theo. Người hầu sợ tới mức không dám ngăn trở, cũng chạy theo.

Bọn họ vọt tới lầu hai, liền nhìn thấy Hách Linh để chân trần từ trong phòng lao ra, sắc mặt tái nhợt gào thét lớn.

"Ai làm!! Ai làm!? Ai làm?!"

Tạ Nhất không biết đã xảy ra sự tình gì, hướng vào trong phòng nhìn, liền thấy trên bàn có một cái hộp nhỏ. Nói là hộp nhỏ, không bằng nói là quan tài mini. Quan tài chảy máu tí tách, tản ra một mùi tanh tưởi.

Thương Khâu cau mày, đi vào nhìn, không khỏi nheo mắt. Tạ Nhất cũng thăm dò đi qua.

Bên trong nằm một búp bê, trên trán dán một lá bùa, mặt trên viết chữ Hách Linh.

Hiển nhiên là uy hiếp, phải nói là nguyền rủa.

Hách Linh sợ tới mức kinh hoàng thất sắc, mặt trắng bệch. Người hầu nhanh đem quan tài mang đi, Hách Linh lúc này mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra.

Thực mau cha mẹ Hách Linh cũng tới, còn có giám đốc Vương mang theo bác sĩ.

Tạ Nhất nhanh hỏi:

"Hách tiểu thư, hội trường tiệc sinh nhật còn cần bố trí không?"

Hách Linh sửng sốt một chút, ngay sau đó nói:

"Đương nhiên. Thiệp mời đã phát ra, không bố trí thì làm sao đây? Thể diện của tôi để nơi nào!"

Tạ Nhất:

"......"

Thể diện quan trọng, hay mạng quan trọng a?!

Ông Hách cũng nói:

"Đúng vậy, người đã mời, lập tức liền tới rồi. Nếu không mở tiệc chẳng phải là bị người khinh thường, vẫn là bố trí đi."

Quả nhiên toàn gia đều là muốn thể diện không muốn sống, Tạ Nhất cũng không có cách nào, đành phải mang theo Thương Khâu rời đi, chuẩn bị suốt đêm bố trí hội trường.

Thời điểm Tạ Nhất trở về mọi người đang ăn cơm. Nhìn thấy hai người trở về, An Tuần cười nói:

"Có phải không cần bố trí hội trường. Chúng ta ăn nhanh rồi rời khỏi chỗ tà đạo này."

Tạ Nhất nói:

"Nghĩ đơn giản quá, Hách tiểu thư nói thiệp mời đã phát, tuyệt đối phải bố trí hội trường, cứ theo bình thường khai tiệc sinh nhật."

An Tuần cắn cái đùi gà to, nói:

"Không phải chứ, còn muốn theo bình thường hả!?"

Tạ Nhất nói:

"Không có biện pháp, trong chốc lát ăn xong rồi chúng ta làm việc suốt đêm, cần tranh thủ thời gian."

Mọi người thở ngắn than dài, nhưng cũng không có cách nào, đành phải nhanh ăn cơm, trong chốc lát đi làm việc.

An Tuần oán giận nói.

"Cái gì chứ. Chỉ cho một cái đùi gà ăn không đủ no thì làm sao trong chốc lát có sức lực làm việc."

Hắn chỉ là thuận miệng oán giận, kết quả liền nhìn thấy một cái đùi gà từ trên trời giáng xuống.

La Hầu đem đùi gà của mình bỏ vào hộp cơm An Tuần, ngây ngô cười nói:

"Tôi chưa cắn qua, cậu ăn đi. Trong chốc lát tôi giúp cậu mang mấy cái thùng."

An Tuần nhìn cái đùi gà to. Tuy rằng chỉ là một cái đùi gà, bất quá khóe miệng ức chế không được nâng lên. Hắn cắn vào đùi gà một cái.

Tạ Nhất bĩu môi, đối với An Tuần nói:

"Đùi gà không phải là ngọt chứ?"

An Tuần xa vời nói:

"Hả? Ngọt? Không phải nha."

Tạ Nhất cười nói:

"Hầu người a."

An Tuần thế mới biết Tạ Nhất trêu ghẹo mình, trừng mắt nói:

"Tạ ca ăn cơm đi!"

Tạ Nhất ôm hộp cơm ăn, kết quả di động liền vang lên không ngừng.

"Meo meo meo!"

Tạ Nhất nhìn thấy là trong nhà gọi tới, khẳng định là hai đứa con, vì thế nhanh tiếp HunhHn786.

Là video call, mặt Tiểu Mao Mao lập tức xuất hiện ở trên màn hình, siêu đáng yêu. Bởi vì quá gần, có thể nhìn thấy rõ đôi mắt to, mũi cao cao, đôi môi căng mọng, làn da mặt mịn màng, thoạt nhìn sống động đáng yêu. Còn có chút thẹn thùng, Tiểu Mao Mao cười nói:

"Ba ba, thấy được con không?"

Tạ Nhất thiếu chút nữa bị manh hóa, nói:

"Thấy được, Mao Mao đang làm gì? Ăn cơm chưa?"

Tiểu Mao Mao nói:

"Còn chưa có đâu, chờ chú chú trở về, chú chú còn chưa có trở về."

Tạ Nhất trong lòng có chút bóp cổ tay.

Tiểu Mao Mao đáng yêu như vậy, lại chờ Lương Khí ăn cơm. Lương Khí phúc khí thật tốt quá!

Tạ Nhất vừa ăn cơm vừa nói chuyện cùng Tiểu Mao Mao. Kết quả Tiểu Mao Mao lui ra sau một chút, Tạ Nhất liền thấy được quần áo, tức khắc muốn nhảy dựng lên. Các đồng nghiệp kỳ quái nhìn Tạ Nhất, không biết Tạ Nhất làm sao vậy, tất cả đều nhìn về phía di động. Tạ Nhất nhanh che lại màn hình không cho bọn họ xem.

Nói giỡn, con mình đang mặc tạp dề. Hơn nữa còn trụi lủi! Nếu như bị nhìn chẳng phải là thấy hết sao?!

Vừa rồi Tiểu Mao Mao khoảng cách gần màn hình, cho nên Tạ Nhất không thấy cái gì không ổn. Hiện tại thì không giống, Tạ Nhất sợ tới mức lông tơ dựng ngược.

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Mao Mao con đang làm gì? Sao mặc thành như vậy?!"

Tiểu Mao Mao vừa nghe, tức khắc gương mặt đỏ bừng, có chút thẹn thùng, nói:

"Ca ca nói, chú chú khẳng định thích Mao Mao mặc như vậy."

Trứng.... Trứng Vàng! Trứng Vàng là Hỗn Thế Ma Vương, quả thực lừa cả em trai!

Tạ Nhất vội vàng hung tợn nói:

"Đi gọi ca ca tới, nói tiếp điện thoại của ba!"

Tiểu Mao Mao "nga" một tiếng, ngoan ngoãn chạy đi. Khi hắn quay người lại, Tạ Nhất nhanh che màn hình. Tiểu Mao Mao cả quần lót cũng không mặc, phía sau lưng trống rỗng, chỉ có một đôi cánh màu hồng, càng tôn lên làn da trắng nõn, thật là......

Thực mau Tiểu Mao Mao lộc cộc chạy tới, đối với màn hình nói:

"Ba ba, ca ca nói rất bận, không thể tiếp điện thoại."

Tạ Nhất nói:

"Hắn bận cái gì?"

Tiểu Mao Mao nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói:

"Hình như bận xem tiểu thuyết."

Tạ Nhất:

"......"

Kết quả ở ngay lúc này, cửa phòng mở ra, ngay sau đó Tạ Nhất nghe được Lương Khí đã trở về. Lương Khí nói:

"Tiểu bảo bối, chú đã về."

Tiểu Mao Mao tức khắc vứt bỏ Tạ Nhất, chạy đi, nói:

"Chú chú!"

Tạ Nhất:

"......"

Tiểu Mao Mao sốt ruột đi hoan nghênh Lương Khí, bởi vậy đã quên tắt điện thoại. Tạ Nhất liền nghe thấy được rất nhiều bí mật không thể cho ai biết.

Lương Khí cười nói:

"Bé ngoan sao mặc thành như vậy?"

Tiểu Mao Mao nói:

"Ca ca nói, chú chú khẳng định thích. Chú chú thích không?"

Lương Khí cười nói:

"Thích."

Tiểu Mao Mao lập tức cao hứng nói:

"Quá quá tốt, con còn sợ chú chú không thích... Vậy chú chú ăn cơm trước, tắm rửa trước, hay là... hay là ăn con trước!"

Lương Khí cười, giọng thực ôn nhu nói:

"Bảo bối nói đi? Muốn chú chú làm cái gì trước?"

Giọng Tiểu Mao Mao có chút nhỏ, tựa hồ ngượng ngùng, thấp giọng nói:

"Muốn chú chú... hôn trước."

Tạ Nhất:

"......"

Phải tắt điện thoại trước a!

Tạ Nhất bất đắc dĩ, cuối cùng tự mình kết thúc cuộc gọi.

"Thương Khâu, sư phụ anh có phải sói xám hay không!?"

Thương Khâu cười tủm tỉm nói:

"Yên tâm đi, sư phụ không tồi đâu. Với lại con chúng ta xem ra cũng thực thích sư phụ."

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Nhưng tuổi có chút lớn......

Thương Khâu sờ sờ cằm, nói:

"Kỳ thật tạp dề cũng không tồi?"

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu tựa hồ bị cái gì dẫn dắt!

Mọi người ăn cơm, rồi nhanh đi bố trí, phấn đấu làm suốt đêm, không ngừng đẩy nhanh tốc độ. Ngày hôm sau buổi trưa cuối cùng đã hoàn thành. Cả buổi Hách Linh căn bản không xuất hiện. Chờ bận rộn xong rồi, mọi người đã mệt không chịu nổi, tất cả đều trở về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai là khai tiệc, bọn họ bận rộn mấy ngày như vậy, thời điểm diễn ra tiệc khẳng định phải dốc hết sức ăn uống, bằng không thật sự bạc đãi chính mình.

Thật vất vả đã được rảnh rỗi, Thương Khâu còn muốn làm chút sự tình. Bất quá Tạ Nhất quá mệt mỏi, Thương Khâu tắm xong ra tới, Tạ Nhất đã dựa trên sô pha ngủ rồi, còn ngáy khò khè, ngủ đến đặc biệt không tùy ý, bất quá rất đáng yêu.

Nói thật ra, Tiểu Mao Mao cùng Tạ Nhất giống nhau như đúc. Tạ Nhất cũng không biết chính mình đáng yêu bao nhiêu.

Thương Khâu bất đắc dĩ cười cười, đem Tạ Nhất từ trên sô pha bế lên, ôm vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, hôn thái dương Tạ Nhất, cười nói:

"Ngủ ngon, bảo bối."

Tạ Nhất ngủ một giấc dài, cảm giác rốt cuộc thần thanh khí sảng, mở mắt liền nghe được âm thanh sột sột soạt soạt. Thì ra Thương Khâu thay quần áo. Tạ Nhất xoa xoa hai mắt của mình, duỗi cái lười eo, nói:

"Hôm nay trời đầy mây sao? Như thế nào không có ánh nắng?"

Thương Khâu cười khẽ một tiếng, quay đầu lại nhìn Tạ Nhất. Quả thực là quay đầu mỉm cười rất đẹp, thiếu chút nữa khiến Tạ Nhất choáng váng mắt bị mù.

Thương Khâu mặc một thân tây trang đen. Hôm nay hắn không có đeo cà vạt, ngược lại đeo một cái nơ, thoạt nhìn càng là quý phái. Thương Khâu cười nói:

"Mèo lười, đã 5 giờ 30 chiều."

Tạ Nhất:

"A?"

Tạ Nhất kinh ngạc bò dậy, nhanh nhìn nhìn di động.

Đúng là 5 giờ 30 chiều! Ngủ một lát liền chiều tối, tất nhiên không có ánh nắng.

Thương Khâu nói:

"Rời giường, chúng ta đi ăn một chút."

Hôm nay là ngày tổ chức sinh nhật, đương nhiên phải đi ăn một chút gì, không ăn quá bạc đãi chính mình. Tạ Nhất nhanh bò dậy. Thương Khâu đã chuẩn bị sẵn quần áo, phục vụ chu đáo. Tạ Nhất mặc vào một bộ tây trang màu trắng. Bởi vì thời tiết nóng, cho nên mặc tơ lụa làm cho Tạ Nhất có điểm ngứa.

Thương Khâu cười tủm tỉm giúp Tạ Nhất sửa sang lại nơ. Hai người một đen một trắng, thập phần phối hợp.

Tạ Nhất thực hưởng thụ Thương Khâu giúp mình sửa sang trang phục, cúi đầu nhìn nhìn Thương Khâu.

Ngày thường Thương Khâu đã đủ cuốn hút, hiện tại càng cuốn hút hơn. Dù sao cũng là tơ lụa, bao lấy thân mình có vẻ gầy nhưng rắn chắc của Thương Khâu. Cơ bắp tràn đầy, thật muốn sờ một phen!

Vì thế Tạ Nhất liền duỗi tay sờ soạng một phen. Chất áo sơmi đặc biệt mát mẻ, sờ một hai cái thành nghiện rồi.

Thương Khâu bắt lấy tay Tạ Nhất, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn, nói:

"Khiêu khích có phải hay không?"

Tạ Nhất không có sợ hãi, nói:

"Đúng vậy. Dù sao hiện tại không có thời gian, chúng ta còn phải đi đến buổi tiệc, anh khẳng định không thể làm cái gì."

Thương Khâu cười, nói:

"Em nhớ kỹ, con người của anh không mang thù, bất quá em trai anh thực thù dai."

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu nghiêm trang lại nói mê sảng! Thế nhưng cũng không một chút đỏ mặt!

Hai người từ phòng đi ra, vừa lúc thấy được Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền. Trần Tư cười nói:

"Oa, Tạ ca cùng Thương ca xứng đôi nha!"

Đồ Cửu Huyền cười nói:

"Em đây cùng tiền bối xứng hay không xứng."

Trần Tư lập tức nói:

"Xứng xứng xứng, chúng ta rất xứng đôi!"

Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy, quả thực mí mắt giật kinh hoàng. Phòng bên cũng mở ra, An Tuần từ bên trong đi ra, khinh thường nói:

"Cách cửa đã nghe mùi hôi thối của mấy người yêu đương."

La Hầu cười hắc hắc theo ở phía sau. Tạ Nhất nghĩ thầm.

Cậu cũng là mùi hôi thối đó, chỉ là chính cậu căn bản không nhận ra thôi!

Bọn họ cùng nhau đi vào hội trường buổi tiệc. Nơi đó đã biển người tấp nập, tức khắc cảm giác chính mình tiến sai chỗ rồi. Ánh đèn giống như quán bar, hỗn loạn. Khách dự tiệc căn bản không ai mặc tây trang, bọn họ tiến vào quả thực không hợp nhau.

Âm nhạc không dứt bên tai, tất cả đều là loại nặng. Một đám nam nữ đi tới đi lui. Nữ mặc bikini còn nam chỉ mặc quần bơi. Đông người người liếc mắt đưa tình với Thương Khâu liền đi qua.

"Tạ Nhất."

Tạ Nhất nghe có người gọi, quay đầu nhìn.

Là Tống Tịch!

Tống Tịch thế nhưng cũng tới, đương nhiên cùng đi còn có chó săn Nguyên Phong.

Tống Tịch cùng Nguyên Phong cũng không có mặc tây trang, mặc thực tùy tiện. Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Tôi biết cậu khẳng định đến đây."

Tạ Nhất nhìn thấy Tống Tịch thật cao hứng. Thương Khâu thì không như thế. Tống Tịch quả thực là cái bóng đèn lớn, hơn nữa luôn cùng Tạ Nhất lôi kéo làm quen. Thương Khâu đứng ở bên cạnh Tạ Nhất canh giữ, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Tống Tịch. Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Đừng không thân thiện như vậy."

Tạ Nhất quay đầu đi lấy ly rượu, Thương Khâu liền nhàn nhạt nói:

"Bởi vì thái độ anh cũng không tốt."

Tống Tịch cười tủm tỉm đi lên trước một bước, duỗi tay đáp ở trên vai Thương Khâu, tiến đến bên tai. Hai người khoảng cách nháy mắt kéo gần lại không ít, thoạt nhìn còn có chút ái muội. Tống Tịch thấp giọng nói:

"Nếu biết chính mình năm đó đã làm cái gì, tôi nghĩ chính cậu đối với chính mình cũng sẽ không thế nào tốt."

Thương Khâu nghe không hiểu hắn nói cái gì, nhíu nhíu mày. Tống Tịch thật sự rất gần, Thương Khâu không thích tiếp xúc, lập tức nghiêng người tránh ra.

Tống Tịch đối với Thương Khâu ghét bỏ cũng không có phản ứng đặc biệt, chỉ là xoay người rời đi. Nguyên Phong cũng đi theo.

Tạ Nhất bưng ly rượu trở về, liền không thấy Tống Tịch, kinh ngạc nói:

"Người đâu?"

Thương Khâu nói:

"Không biết."

Tạ Nhất đành phải đưa một ly rượu cho Thương Khâu.

Âm nhạc rất lớn. Tạ Nhất chỉ nghĩ đến ăn, nhưng bên cạnh mọi người đều đang nhảy múa, Tạ Nhất cảm giác mình không hợp hoàn cảnh. Không chỉ như vậy, Tạ Nhất thế nhưng còn nhìn thấy vài người như uống thuốc lắc.

Nam nữ trẻ tuổi hưng phấn nhảy nhót uống rượu chụp tự sướng, sau đó còn đánh nhau. Cảm giác quá điên cuồng, Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy mình thiết kế vẫn là không đủ cuồng dã.

Hách Linh mặc áo tắm, cơ hồ chính là không có mặc, như chúng tinh phủng nguyệt, được mọi người vây quanh ở chính giữa đang nhảy múa. Hách Linh nhảy đến tựa hồ sung sức còn bò lên trên cái bàn. Giày cao gót đứng ở trên bàn bắt đầu nhảy, một cái xoay người liền đem thức ăn trên bàn giẫm đến nát nhừ, còn đá xuống dưới. Bánh su kem, bánh vòng ngọt ngào, chocolate nhân rượu, bánh kem đều nát nhừ.

Tất cả đều là món Thương Khâu yêu thích......

Quả nhiên Tạ Nhất liền nhìn thấy Thương Khâu cau mày, vẻ mặt thực không vui. Tạ Nhất cơ trí nói:

"Em nhìn thấy bên kia có chocolate suối phun, chúng ta đi lấy chút trái cây ăn chocolate đi."

Thương Khâu lúc này mới gật gật đầu, chuẩn bị cùng Tạ Nhất đi đến chocolate suối phun.

Hách Linh nhảy múa điên cuồng. Liền ở lúc này, cô ta tựa hồ đột nhiên nhìn thấy gì kêu to.

"A!"

Tạ Nhất hoảng sợ, lập tức quay đầu lại nhìn, còn tưởng rằng lại có máu xuất hiện. Kết quả căn bản không phải. Mà là một người đàn ông đi tới. Ngoại trừ bọn họ, chỉ có người kia cũng mặc âu phục, thế nhưng đụng hàng cùng Tạ Nhất!

Thương Khâu mua khẳng định là số lượng hạn chế, hơn nữa giá rất cao. Như vậy cũng có thể đụng hàng?

Cơ hồ là giống nhau như đúc, chẳng qua người kia đeo là cà vạt, mà Tạ Nhất là nơ.

Người kia diện mạo thực đoan chính, đi vào, trong tay còn ôm một bó hoa hồng, cười tủm tỉm hướng tới Hách Linh. Tuy rằng người kia bộ dạng kém xa Thương Khâu, nhưng nhìn phong lưu, lại ôm bó hoa hồng lớn như vậy, khẳng định phái nữ sẽ thích. Mà Hách Linh thế nhưng kêu sợ hãi, thiếu chút nữa từ trên bàn ngã xuống.

Người kia đi vào, Tạ Nhất kinh ngạc ngửi thấy được một mùi hoa đào nhàn nhạt. Mùi này thật giống mùi người trẻ tuổi Tạ Nhất gặp trên máy bay. Chỉ là hai người diện mạo một chút cũng không giống nhau. Nhưng Tạ Nhất dám cam đoan, cái mùi hương là giống nhau như đúc.

Người đàn ông đi vào, cười nói:

"Linh Linh, sinh nhật vui vẻ."

Bên cạnh vài người quen biết cười nói:

"A nha, là Hạ Thần, mới đến sao!"

"Chính là Hạ Thần, mau xem quý phu nhân khiêu vũ đẹp cỡ nào!"

"U, Hạ Thần là cố ý mua hoa hồng cho Linh Linh nữa?!"

Tạ Nhất vừa nghe.

Đây là chồng Hách Linh?

Hách Linh nhìn thấy chồng mình, quả thực như nhìn thấy quỷ, giống như nhìn thấy chữ máu. Không có gì khác nhau, đều là vẻ mặt hoảng sợ, trên mặt không chút máu. Không chỉ như vậy, khớp hàm còn rung rung, con ngươi co lại, vẻ mặt chấn kinh quá độ.

Tạ Nhất có điểm kỳ quái.

Hách tiểu thư dù cho chồng đội nón xanh đi nữa, sao đến mức vẻ mặt như gặp quỷ vậy?

Hơn nữa Hạ Thần bộ dáng thực bình thường, còn rất cao hứng ôm hoa hồng đưa cho Hách Linh, hiển nhiên không biết chuyện Hách Linh làm xấu.

Hách Linh lúc này mới cứng đờ cười cười, cũng không có tiếp nhận hoa hồng, chỉ là nói:

"Tôi...... tôi đi toilet!"

Cô ta nói, lại như chạy trốn. Thời điểm đi bởi vì giày dính bơ còn bị trượt ngã ở trên mặt đất. Người bên cạnh đều sợ tới mức dừng lại, không biết Hách tiểu thư rốt cuộc làm sao vậy.

Hạ Thần nhanh đi qua, ôn nhu nâng dậy Hách Liên. Hách Liên lại lập tức ném tay Hạ Thần, hoảng sợ kêu:

"Đừng chạm vào tôi!!"

Người bên cạnh càng ngốc.

Chẳng lẽ là cãi nhau? Bằng không vì cái gì thái độ kỳ quái như vậy?

Hách Liên vội vàng chạy, căn bản không phải đi toilet, mà là hướng lên trên lầu. Hạ Thần cũng không có đuổi theo, đứng ở tại chỗ, ngược lại đối với Tạ Nhất nói.

"Ngượng ngùng, để mọi người xem náo nhiệt."

Tạ Nhất xấu hổ cười cười, cảm thấy bữa tiệc này rất kỳ quái, dù sao cũng ăn xong, nhanh rời đi mới đúng.

Tạ Nhất không nghĩ nhiều, liền chuẩn bị rời đi. Bọn họ đi ra ngoài rất nhiều người nhận ra Thương Khâu, muốn lại bắt chuyện. Cùng Thương Khâu lôi kéo làm quen, nam nữ đều có, có vì công việc, cũng có tình cảm.

Tạ Nhất vẫn luôn biết Thương Khâu rất được chú ý, sự thật chứng minh sức hút của Thương Khâu càng ngày càng tăng. Tạ Nhất thiếu chút nữa bị đẩy ra.

Lúc này bên cạnh có người đã đi tới, là giám đốc Vương. Giám đốc Vương thoạt nhìn uống không ít rượu, cười tủm tỉm bưng ly rượu đi tới, gương mặt đỏ rực nhìn Tạ Nhất, nói:

"Tạ tiên sinh đúng không, tôi mời cậu uống hai ly?"

Tạ Nhất nhanh uyển chuyển cự tuyệt, nói:

"Ngượng ngùng, tôi thật sự uống không tốt, sợ là say, hôm nào lại mời giám đốc Vương đi."

Giám đốc Vương lại không thuận theo không buông tha nói:

"Đừng đi a. Cậu cho rằng tôi không biết?"

Tạ Nhất thấy giám đốc Vương uống say, không nghĩ để ý đến. Giám đốc Vương lại ngăn lại, bắt lấy cổ tay của Tạ Nhất, vẻ mặt đáng khinh cười nói:

"Cậu cho rằng tôi không biết? Tôi ngày đó nhìn thấy cậu chạy vào phòng Thương tổng. Các người quan hệ khẳng định không sạch sẽ. Bằng không sao bì một nhân viên quèn, Thương tổng còn chạy tới cùng các người bố trí hội trường?"

Tạ Nhất nhíu nhíu mày, ném tay giám đốc Vương, không nghĩ cùng hắn nhiều lời. Giám đốc Vương thấy Tạ Nhất không theo, lập tức bước qua, ngăn chặn đường đi, nói:

"Như thế nào? Còn giả thanh cao? Cũng không phải hàng đẹp, chỉ là cảm thấy Thương tổng chơi qua nhất định có chỗ hơn người. Hôm nay ngủ cùng tôi, tôi cho 7000 tệ, thế nào?Giá đủ cao chứ?"

Tạ Nhất mặc kệ hắn, đi nhanh về phía trước. Giám đốc Vương tựa hồ có chút xấu hổ thành giận, đuổi theo ở phía sau, đột nhiên đè lại bả vai Tạ Nhất. Lúc này tay thế nhưng lực không nhỏ, Tạ Nhất không dễ dàng ném ra. Quay đầu nhìn lại, Tạ Nhất phát hiện giám đốc Vương lại có chút không thích hợp.

"Phì phì phì!"

Giám đốc Vương phát ra âm thanh giống thổi còi, tựa hồ thở không nổi. Tức khắc mặt đỏ bừng, mở to hai mắt, trong mắt đều là tơ máu. Tay chân không khống chế, giống như đột nhiên biến thành tang thi.

Giám đốc Vương gào thét lớn, sắc mặt dữ tợn, đột nhiên liền nổi điên ném một cái bàn, kêu to xông tới bắt lấy tay Tạ Nhất.

Tạ Nhất căn bản không biết sao lại thế này. Giám đốc Vương bắt lấy cánh tay Tạ Nhất đột nhiên liền há to mồm cắn xuống.

"A! Ui......"

"Tạ Nhất!"

Thương Khâu nghe Tạ Nhất hô, vội vàng đẩy đám người bu chung quanh ra.

Giám đốc Vương đột nhiên nổi điên, không hề có dấu hiệu, đám người cũng náo loạn. Thương Khâu tiến lên bắt lấy vai giám đốc Vương. Năm ngón tay thu lại, giám đốc Vương ăn đau, theo bản năng buông Tạ Nhất.

Tạ Nhất té lăn trên đất, đau che lại cánh tay, nói:

"Ôi, hắn thuộc họ chó sao, có áo cũng bị cắn rách da!"

Tạ Nhất kéo tay áo xem thấy thật sự bị rách, có chảy máu.

Các đồng nghiệp nhìn thấy biến cố, chạy nhanh tới, kết quả có người phản ứng càng mau. Thời điểm Thương Khâu xua đuổi giám đốc Vương, người nọ đã xông tới, mang theo một mùi hoa đào nhàn nhạt. Là Hạ Thần chồng Hách Linh.

Hạ Thần xông tới, vẻ mặt nôn nóng, đem Tạ Nhất ôm nâng dậy, nói:

"Tạ Nhất! Thế nào? Mau để tôi xem miệng vết thương!"

Tạ Nhất tức khắc có điểm không rõ.

Mình hình như không quen biết Hạ tiên sinh này?

Bên kia Thương Khâu một chân đá văng giám đốc Vương nổi điên, liền nhìn thấy Hạ Thần "thân mật" ôm Tạ Nhất. Tức khắc sắc mặt hắn trầm xuống, nhanh tới đoạt lấy, đẩy Hạ Thần, đi xem miệng vết thương của Tạ Nhất.

Thấy máu, miệng vết thương cũng không lớn, nhưng có chút biến thành màu đen. Thương Khâu lạnh mặt, nói:

"Em trúng độc."

Tạ Nhất chấn kinh nói:

"Cái gì? Trúng độc, em không cảm giác gì."

Thương Khâu nói:

"Anh trước mang em rời đi, phải nhanh tiêu độc."

Tạ Nhất không biết mình trúng độc gì, tóm lại thấy Thương Khâu biểu tình thực nghiêm túc, nhanh đi theo Thương Khâu.

Giám đốc Vương nổi điên bị Thương Khâu đá văng gào thét lớn, từ trên mặt đất giãy giụa bò dậy, thấy ai cũng cắn. Rống giận ném cánh tay, không ngừng nhe răng, nước miếng chảy ròng ròng.

Tiệc rượu một chút trở nên hỗn loạn lên, mọi người kêu sợ hãi chạy trốn. Âm nhạc vẫn thật lớn, bên này không ngừng kêu sợ hãi, bên khác một đám người căn bản không nghe thấy, vẫn cứ điên cuồng rung lắc.

"Cứu mạng a!!"

"Trời ơi, hắn điên rồi!!"

"Chạy mau!!"

Các vị khách chạy tứ tán. Giám đốc Vương tuy rằng điên cuồng, nhưng lại giống thiểu năng tay chân không linh hoạt. Đuổi không kịp những vị khách, vì thế hắn liền rống to, dùng tay cào mặt, sau đó dùng đầu đâm cái bàn chân, đâm vào tường.

"Xoảng!!!"

Cái bàn bị giám đốc Vương đâm vào phía trên có tháp ly chân dài. Tất cả đều rơi xuống đất, phát ra tiếng đổ vỡ. Bởi vì số lượng ly chân dài rất nhiều, tiếng động như tiếng nổ mạnh. Lúc này những người khách ở phía khác cũng phát hiện. Không biết cụ thể tình huống, chỉ nghe tiếng kêu, bọn họ cũng khủng hoảng bỏ chạy.

Giám đốc Vương cảm xúc vốn là không ổn định, bị đám người kêu kích thích càng không ổn định. Hắn rống to hướng về phía người gần nhất.

Tất cả đều đang chạy trốn, giám đốc Vương liếc mắt một cái liền thấy được La Hầu, lập tức tiến lên muốn cắn La Hầu. An Tuần hô to:

"La Hầu! La Hầu!"

An Tuần bị đám người xô đẩy. Hắn vốn ở bên cạnh La Hầu, kết quả một chút đã bị đẩy xa. Mắt thấy La Hầu bị giám đốc Vương bắt lấy, An Tuần hô to.

La Hầu quay đầu nhìn An Tuấn một cái, giám đốc Vương đã xông tới. Trong nháy mắt, La Hầu bắt lấy tay giám đốc Vương vặn ra sau lưng.

"A a a a!!!"

Giám đốc Vương phát ra tiếng rống giận. Sức lực lớn ngoài dự đoán muốn giãy ra, hắn duỗi tay đi cào La Hầu. La Hầu nhíu mắt, tăng lực tay. Giám đốc Vương rống lớn một tiếng quỳ trên mặt đất, sau đó thế nhưng bị ép xuống tới há miệng to, không động đậy nổi. Nhưng hắn vẫn cứ ở không cam lòng giãy giụa, trong miệng gào thét lớn.

An Tuần bị đám người đẩy ra bên ngoài, căn bản đã nhìn không thấy La Hầu, kêu cũng không có ai để ý.

Ở ngay lúc này, thình lình nghe một tiếng vang lớn.

Tạ Nhất không biết mình có phải bị cắn trúng độc hay không. Nghe thấy tiếng vang lớn, Tạ Nhất giật mình, phía sau lưng tê rần, thần kinh khẩn trương, toàn thân thực không thích hợp. Bất quá cái loại cảm giác này chỉ là nhoáng lên rồi biến mất, cũng không có quá nhiều rối rắm.

Theo tiếng vang lớn, đèn treo thế nhưng trực tiếp rớt xuống dưới.

Phía dưới đám người không ít, còn có An Tuần. An Tuần chỉ cảm thấy một mảnh tối đen từ đỉnh đầu nhanh chóng nện xuống.

"Rầm."

"An Tuần!!"

"An Tuần!"

Đèn treo đột nhiên rơi xuống dưới. Trong nháy mắt đó, trên người An Tuần đột nhiên tản mát ra hào quang trực tiếp bao lấy tất cả những người phía dưới dàn đèn treo.

Đèn treo nện xuống vỡ ra bắn bốn phía phun tung toé. Bên cạnh rất nhiều người bị mảnh vỡ văng ra đâm bị thương, hoảng sợ kêu to, càng là xô đẩy ra bên ngoài.

Tạ Nhất sợ tới mức ngây dại, ngay sau đó vội vàng hô to:

"Mau cứu người!"

Mọi người đều vọt tới bên cạnh chỗ đèn tơi xuống. La Hầu nện trên cổ giám đốc Vương cho ngất xỉu, sau đó nhanh chóng xông tới, hô to:

"An Tuần!! An Tuần!!"

Mọi người đều xông tới, lại thấy được một màn giật mình. Phía dưới đèn treo cũng không có huyết nhục mơ hồ hoặc là một mảnh hỗn độn. Có người sợ tới mức khóc thút thít, có người trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nhưng chỉ là bị thương nhẹ.

An Tuần xỉu trên mặt đất, đã không có ý thức, sắc mặt có chút tái nhợt, môi phát tím, thoạt nhìn là người không tốt nhất. La Hầu xông tới, trên người tản ra một loại khí tức đáng sợ nói không nên lời. Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, dò xét hơi thở An Tuần. Thực ổn, tuy rằng có chút mỏng manh. La Hầu tức khắc nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra thân thể An Tuần, nói:

"Xương đùi gãy."

Hắn nói, đem An Tuần từ trên mặt đất bế lên.

Tạ Nhất bị cắn trúng độc. An Tuần gãy xương còn ở hôn mê. Mọi người chạy nhanh ra khỏi nơi diễn ra buổi tiệc.

Bởi vì bên này thực hỗn loạn, bác sĩ Hách gia đã nhanh chóng tới. Vài người mặc áo blouse trắng đứng ở bên ngoài, nhìn thấy có người bị thương tích chạy ra, vội vàng đi qua trị liệu.

Ông bà Hách không có tham gia tiệc, nghe nói tin tức cũng chạy tới. Bởi vì lần này tiệc rất lớn, cho nên mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng. Hiện tại thế nhưng biến thành cái dạng này, nếu thật sự có người xảy ra chuyện gì, bọn họ căn bản không đủ sức gánh vác.

Bác sĩ kiểm tra cho Tạ Nhất cùng An Tuần. An Tuần chỉ là xương đùi bị gãy, có chút suy yếu, dưỡng thân thể thì tốt rồi. HunhHn786 Tạ Nhất là trúng độc, nhưng độc gì cũng không biết. Bác sĩ cho uống thuốc giả bớt độc, sau đó làm các loại kiểm tra, còn lại chỉ có thể quan sát.

Hách Linh bởi vì là chủ tiệc lần này, nơm nớp lo sợ đứng ở hành lang bên ngoài phòng. Tạ Nhất còn làm kiểm tra. Hách Liên thấy được Thương Khâu, vội vàng đi tới, nói:

"Thương tổng, thật là ngượng ngùng, chúng ta......"

Thương Khâu đã không kiên nhẫn đứng lên, nói:

"Hách tiểu thư, giám đốc Vương là chuyện như thế nào. Tôi tin tưởng cô khẳng định sẽ cho tôi một lời giải thích. Nghe nói có người còn nhìn thấy giám đốc Vương ở tiệc rượu dùng thuốc cấm."

Hách Linh sợ tới mức vội vàng nói:

"Chuyện này... Chuyện này không có khả năng, không phải thật sự. Giám đốc Vương... là người thành thật. Đúng đúng, là người thành thật."

Thương Khâu cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:

"Tôi mặc kệ hắn có phải người thành thật hay không. Nhưng hắn gây tổn thương người khác. Hơn nữa là ở tiệc sinh nhật Hách tiểu thư đúng không?"

Hách Linh sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy mồ hôi ròng ròng, nói:

"Đúng... Đúng... Thương tổng đừng lo lắng, tôi...... tôi sẽ cho Thương tổng một câu trả lời. Đúng đúng đúng...."

Thương Khâu nói:

"Vậy là tốt rồi."

Tạ Nhất bận rộn kiểm tra, chờ kiểm tra xong thế nhưng trời đã sáng, mỏi mệt đã nói không ra lời. Từ phòng kiểm tra đi ra, Tạ Nhất liền nhìn thấy Thương Khâu nói chuyện cùng Hách Linh, dù sao sắc mặt phi thường khó coi.

Thương Khâu vốn là thích bày ra một bộ người sống chớ lại gần, nếu lại lạnh mặt vậy càng là lãnh khốc. Đặc biệt hiện tại Thương Khâu khẳng định thực tức giận.

Tạ Nhất chuẩn bị đi qua, kết quả còn chưa đi hai bước, đột nhiên từ bên cạnh đi ra một người. Không phải từ thang máy, mà là trực tiếp từ trong phòng đi ra, dọa Tạ Nhất nhảy dựng.

Một mùi hương hoa đào nhàn nhạt tràn ngập. Tạ Nhất không cần nhìn cũng biết, khẳng định là Hạ Thần, chồng Hách Linh.

Hạ Thần một thân tây trang màu trắng, bất quá bởi vì vừa rồi hỗn loạn có chút bẩn, còn chưa có kịp thay quần áo. Nhìn thấy Tạ Nhất, hắn vội vàng nói:

"Tạ tiên sinh, thương thế thế nào?"

Tạ Nhất xấu hổ cười cười, bởi vì Hạ Thần thoạt nhìn thật sự thân thiết, liền làm Tạ Nhất xấu hổ.

Vốn không quen biết Hạ Thần, nhưng Hạ Thần luôn bày ra quan tâm không thể hiểu được!

Tạ Nhất nói:

"Trước mắt không có chuyện gì, còn phải đợi kết quả kiểm tra."

Hạ Thần nói:

"Nếu có vấn đề gì, nhất định phải nói cùng tôi. Tôi sẽ tận lực trợ giúp Tạ tiên sinh."

Tạ Nhất gật đầu nói:

"Được, cảm ơn."

Hạ Thần nhìn Tạ Nhất, nheo nheo mắt, nói:

"Đừng cùng tôi khách khí."

Tạ Nhất lại xấu hổ gật gật đầu, nhanh quay đi.

Lúc này Thương Khâu cùng Hách Linh nói xong. Thấy được Tạ Nhất, bên cạnh còn có Hạ Thần, hắn nhíu nhíu mày, nhanh chóng đi tới.

Tạ Nhất cũng hướng tới Thương Khâu đi qua, nói:

"Kiểm tra xong rồi."

Thương Khâu đỡ thật cẩn thận, nhìn nhìn Tạ Nhất, nói:

"Còn phải đợi kết quả, em trước đi nghỉ ngơi. Anh đã đem hành lý của em chuyển đến phòng theo dõi. Nơi này có bác sĩ y tá, anh cũng yên tâm hơn."

Tạ Nhất gật gật đầu. Tuy rằng là vết thương nhỏ, nhưng ai biết giám đốc Vương ăn cái gì biến thành cái dạng này. Hơn nữa giám đốc Vương có bộ dáng kỳ thật như người ở quán bar Phùng Tam. Người nọ nổi điên cắn người, cuối cùng đã chết, thất khiếu chảy máu, trong miệng còn kêu tên Hách Linh.

Tạ Nhất cảm thấy nhất định không phải trùng hợp, nhưng cụ thể không nói được là chuyện như thế nào. Hơn nữa náo loạn cả đêm rất muốn ngủ, Tạ Nhất liền nhanh vào phòng bệnh, ngã lưng xuống liền ngủ.

Hạ Thần đứng ở bên ngoài phòng bệnh nhìn thoáng qua liền xoay người rời đi.

Bởi vì mỏi mệt, rất nhanh liền ngủ, Tạ Nhất hôn hôn trầm trầm ngủ, tỉnh lại trời tối đen. Hơi động một chút liền cảm giác có người lôi kéo tay mình, Tạ Nhất mở to mắt thấy là Thương Khâu.

Thương Khâu nắm tay Tạ Nhất, ngồi ở bên cạnh, nói:

"Tỉnh?"

Giọng Thương Khâu khàn khàn, môi cũng có chút khô khốc, thoạt nhìn hẳn là vẫn luôn canh giữ bên cạnh. Tạ Nhất nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 7 giờ tối.

"Anh vẫn luôn ngồi ở chỗ này sao? Ăn cơm chưa? Uống miếng nước, môi anh muốn nứt ra rồi."

Thương Khâu cười cười, nói:

"Anh giúp em thông cổ họng?"

Nói còn đi tiến về phía trước. Tạ Nhất nhìn Thương Khâu gần trong gang tấc tức khắc nuốt một ngụm nước miếng, bất quá nhanh giơ tay ngăn lại, nói:

"Em không phải trúng độc sao? Không biết trên người là độc gì, vẫn là đừng hôn."

Thương Khâu nghe nói cái này, đôi mắt mị mị, nói:

"Không quan hệ, đừng khẩn trương, kết quả đã có, không có chuyện gì. Chỉ tiêu đều bình thường, lại quan sát hai ngày là được."

Tạ Nhất cúi đầu xem xét tay một chút, tựa hồ cũng không có gì không thích hợp. Vết màu đen đã không thấy, miệng vết thương cũng không sưng lên, lập tức liền khép lại, thoạt nhìn rất bình thường.

Thương Khâu nói:

"Đói bụng chưa?"

Tạ Nhất thật sự đói bụng, gật gật đầu. Thương Khâu gọi người mang cơm lại đây. Tạ Nhất tựa hồ nhớ tới cái gì, nói:

"Đúng rồi, An Tuần thế nào?"

Thương Khâu nói:

"Yên tâm, không có việc gì, đã tỉnh, chỉ là xương đùi gãy."

Tạ Nhất gật gật đầu, nói:

"Những người khác thì sao?"

Thương Khâu nói:

"Đều không có việc gì."

Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:

"Thời điểm đèn treo nện xuống, em hình nhìn thấy ánh sáng màu vàng? Đó là thứ gì?"

Thương Khâu cũng nhớ rõ thời điểm đèn treo từ trên nện xuống, An Tuần cũng ở dưới. Mọi người đều thấy được ánh sáng màu vàng, còn rất chói mắt. Ngay sau đó đèn treo nện xuống lại không có ai thương vong

Thương Khâu cau mày, lắc lắc đầu.

Cửa phòng bị đẩy ra, có người đi vào, thế nhưng là La Hầu, An Tuần, Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền. La Hầu đẩy xe lăn cho An Tuần. Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền bưng cơm cho Tạ Nhất. Trần Tư nói:

"Tạ ca, ăn cơm!"

Tạ Nhất nhìn thấy bọn họ không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, nói:

"An Tuần, chân của cậu thế nào?"

An Tuần nói.

"Ai, đừng nói nữa, thật xui xẻo, chân gãy. Bất quá còn may, may mắn không đập vào đầu. Giàn đèn lớn như vậy giáng xuống, lúc ấy tôi chỉ có một ý niệm, chết chắc rồi! Tôi còn chưa có cưới vợ đâu!"

Trần Tư tức khắc cười ha hả. Chỉ có Trần Tư cùng An Tuần tựa hồ cảm thấy đặc biệt khôi hài, những người khác lại là yên lặng nhìn thoáng qua La Hầu.

An Tuần nói:

"Đúng rồi, Tạ ca thế nào?"

Tạ Nhất nói:

"Không có việc gì, cảm giác không thích hợp gì cũng không có, chỉ là cảm thấy đói."

Đồ Cửu Huyền nhanh đem đồ ăn đặt xuống. Tạ Nhất đói đến lùa nhang nửa chén cơm, lúc này mới cảm giác trong bụng có điểm bớt trống rỗng.

An Tuần nói:

"Đúng rồi Tạ ca, vừa rồi chúng tôi từ bên ngoài lại đây, nhìn thấy chồng Hách tiểu thư còn ở bên ngoài đó."

"Hả?"

Tạ Nhất thiếu chút nữa làm rơi thịt từ trong miệng. Thương Khâu lại là sắc mặt không tốt, nói:

"Hắn ở bên ngoài làm gì?"

Trần Tư nói:

"Ai biết được, dù sao vẫn ở bên ngoài không đi, có phải muốn tiến vào không?"

An Tuần lại nói:

"Thật kỳ quái nha. Hạ Thần giống như đối với Tạ ca đặc biệt quan tâm."

Bọn họ hai kẻ xướng hoạ hoàn toàn không biết mỗi một câu sắc mặt Thương Khâu càng khó coi một phần.

Hạ Thần kia đối với Tạ Nhất quan tâm quá mức. Hơn nữa hắn cùng Tạ Nhất hoàn toàn không có bất luận giao thoa gì, mà vừa thấy mặt liền thân thiết. Tuyệt đối không gian trá cũng là trộm đạo.

Thương Khâu tính chiếm hữu mười phần, có thể không uống dấm sao?

Tạ Nhất xấu hổ nói:

"Không chừng đi xem người bệnh khác. Dù sao hắn cũng coi như là chủ nhà."

An Tuần ngây ngô nói:

"Không phải đâu. Tạ ca không biết chứ, ở khu chữa bệnh và chăm sóc, người cần theo dõi chỉ một mình anh. À đúng rồi, còn có giám đốc Vương. Hắn không phải là tới xem giám đốc Vương chứ?"

Thương Khâu nháy mắt lại giảm năm độ.

Tạ Nhất:

"......"

Không nói lời nào cũng không ai nghĩ cậu là người câm!

Tạ Nhất nghe hắn nói giám đốc Vương, liền nói:

"Giám đốc Vương? Đúng rồi, hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Trần Tư nói:

"Ai biết hắn xảy ra chuyện gì? Như trúng tà. Hiện tại cũng vậy, không có ý thức, tỉnh liền phải cắn người, rống to. Hắn đã bị trói lại. Quá nguy hiểm. Nghe nói bác sĩ Hách gia không có cách nào, chuẩn bị chuyển giao đến bệnh viện rồi."

Tạ Nhất cũng không rõ ràng lắm giám đốc Vương rốt cuộc bị làm sao. Đột nhiên nổi điên, liền như tang thi trong truyền thuyết.

Tống Tịch từ phòng dành cho khách đến khu chữa bệnh và chăm sóc. Hắn chuẩn bị đi xem Tạ Nhất. Khi tới cửa hắn nhìn thấy có người ngồi ở bên đài phun nước. Đây không phải chồng Hách tiểu thư sao?

Hách gia chỉ có một người con gái, không có con trai, cho nên Hạ Thần là con rể. Hắn là nhân viên Hách gia, được Hách tiểu thư coi trọng, vì thế thành phò mã. Một cây cỏ dại lắc mình trở thành người thừa kế Hách gia.

Cũng chỉ một tháng trước, Hách tiểu thư còn mang theo chồng đi nghỉ phép, nghe nói quan hệ đặc biệt tốt, tình cảm rất sâu. Nhưng cũng có lời đồn khác, chính là nói Hách tiểu thư cùng phò mã gia quan hệ không tốt. Phò mã gia hoa tâm, Hách tiểu thư đa tình, hai người đều ngoại tình, đã bằng mặt không bằng lòng.

Tống Tịch cũng chỉ là nghe một ít lời đồn, nhìn thấy Hạ Thần ngồi ở đài phun nước liền cười cười, nói:

"Hạ tiên sinh."

Hạ Thần ngẩng đầu nhìn Tống Tịch, đứng lên, nói:

"Tống tiên sinh."

Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Hạ tiên sinh tựa hồ có chút quen mặt?"

Hạ Thần nói:

"Phải không? Bất quá tôi không nhớ rõ cùng Tống tiên sinh có hợp tác."

Tống Tịch lại cười cười, nói:

"Ngượng ngùng, tôi có chút việc, xin lỗi không tiếp được."

Hắn nói, mang theo Nguyên Phong đi vào khu chữa bệnh và chăm sóc. Tống Tịch đi còn quay đầu lại nhìn một chút. Hạ Thần lại ngồi trở lại chỗ cũ.

Nguyên Phong thấy Tống Tịch quay đầu lại nhìn, không khỏi nói:

"Anh quen biết thật đúng là nhiều, đều là người quen cũ sao?"

Tống Tịch nghe Nguyên Phong nói thế nhưng có chút chua lòm, không khỏi cười nói:

"Ai nói không phải? Dù sao người sống thời gian dài, cũng quen biết nhiều người."

Hắn nói, duỗi tay sờ sờ mặt Nguyên Phong, cười nói:

"Như thế nào? Ghen?"

Nguyên Phong cười lạnh một tiếng. Tống Tịch nói:

"Đừng lo lắng, tôi đã nói rồi, thú cưng chỉ có một mình cậu."

Nguyên Phong dứt khoát không nhìn Tống Tịch, thái độ của hắn khiến Tống Tịch buồn cười, nói:

"Đi thôi."

Tạ Nhất mới vừa ăn xong, Tống Tịch liền tới thăm. May mắn phòng bệnh không có người bệnh khác, bằng không người thăm bệnh nhiều như vậy, thật đúng là không chứa hết.

Tống Tịch nói:

"Thân thể thế nào?"

Tạ Nhất nói:

"Không có việc gì, kết quả kiểm tra cũng nói không có vấn đề gì."

Tạ Nhất không thích mùi sát trùng nơi này, muốn nhanh rời khỏi. Kết quả kiểm tra cũng đã có, không có chuyện gì, bất quá Thương Khâu vì an toàn vẫn phải theo dõi thêm, không có việc gì là có thể rời đi.

Mọi người đang nói chuyện, di động Thương Khâu liền vang lên, là công ty gọi tới, không biết sự tình gì. Thương Khâu nhìn nhìn Tạ Nhất, đứng lên nói:

"Tôi đi ra ngoài trả lời điện thoại, là công ty gọi tới. Các người hỗ trợ xem Tạ Nhất một chút."

Nơi này nhiều người như vậy, Tạ Nhất nói Thương Khâu nhanh đi trả lời điện thoại.

Thương Khâu mới đi ra ngoài, chuông báo lại vang lên, tựa hồ là từ trên lầu truyền xuống. Phòng bệnh giám đốc Vương ở trên lầu. Khả năng hắn lại nổi điên, bác sĩ y tá đều tập mãi thành thói quen, nói:

"Là giám đốc Vương sao?"

"Còn có thể là ai? Khẳng định lại nổi điên."

"Lại gây loạn."

Thương Khâu không để trong lòng, chỉ là ngay sau đó, lại nghe thấy tiếng hô to.

"Tạ Nhất!!!"

Thương Khâu điện thoại cũng không tiếp, chạy nhanh vào phòng bệnh.

"Ầm!!!"

Thương Khâu sau khi ra ngoài, mọi người còn đang nói chuyện, thình lình nghe tiếng động lớn như có thứ gì đổ, mọi người giật nảy mình.

Tạ Nhất cũng giật mình, có loại cảm giác lông tơ dựng ngược, sợ tới mức đồng tử mãnh liệt co rút lại, trong đầu rung động, trước mắt đột nhiên liền tối đen. Nhưng Tạ Nhất không có ngã xuống, trước mắt lúc sáng lúc tối, chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù.

Không chỉ như vậy, lồng ngực luôn có một luồng khí không ổn định. Cái loại như bị ức chế xao động muốn vọt lên, ở trong lồng ngực sôi trào, không ngừng lăn lộn, liền phải chui ra.

"Hừ...!"

Tạ Nhất hừ một tiếng. An Tuần kinh ngạc nói:

"Tạ Nhất, anh làm sao vậy?"

Tạ Nhất nói không ra lời, duỗi tay che ngực, năm ngón tay phảng phất muốn chui vào thịt, không ngừng run rẩy, thân thể run run.

"Tạ Nhất?"

Tống Tịch thấy tình huống không đúng, chạy nhanh qua xem xét. Tạ Nhất sắc mặt tái nhợt, gương mặt lại lộ ra hồng không bình thường. Đồng tử co rút lại lợi hại, tựa hồ không thấy bọn họ, mà đang kịch liệt giãy giụa. Thân thể run rẩy rất lợi hại, khớp hàm phát ra tiếng lụp cụp. Tạ Nhất lẩm bẩm.

"Tôi... tôi nhịn không được..."

Mọi người cũng không biết Tạ Nhất làm sao vậy.

"Phụt!"

Hai cái cánh màu vàng kim nhanh chóng từ sóng lưng Tạ Nhất chui ra.

"Phạch!"

Tống Tịch một chút đã bị thổi bay đi.

"Phạch!!"

Nguyên Phong nhảy lên ôm chặt Tống Tịch. Hai người bị một lực thật lớn đẩy quăng ngã ở trong góc. Nguyên Phong chỉ cảm thấy phía sau lưng trúng đòn nghiêm trọng, nội tạng phải xuất huyết.

Đôi cánh từ phía sau lưng Tạ Nhất chui ra, làm mọi người bất ngờ. Tạ Nhất đột nhiên có chút giống nổi điên, thần chí không rõ, con ngươi cũng biến thành màu vàng kim, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.

"Tạ Nhất!!!"

Mọi người rống lớn một tiếng, liền thấy cánh Tạ Nhất cử động, theo sau chính là tiếng kính vỡ.

"Xoảng!!!"

Tạ Nhất trực tiếp xuyên cửa sổ từ lầu 3 nhảy ra ngoài.

Thương Khâu chạy vào, liền nhìn thấy một bóng màu vàng bay ra ngoài.

Trần Tư hô to:

"Không được! Tạ ca nhảy lầu!!!"

Thương Khâu vọt tới mép giường. Trên mặt đất đầy mảnh vỡ, còn có vết máu. Hắn nhìn thấy một vật sáng chói treo ở giữa không trung không ổn định.

Đôi cánh sau lưng Tạ Nhất không ngừng phe phẩy. Tạ Nhất thống khổ ôm đầu, trong miệng phát ra âm thanh rống giận.

"Tạ Nhất!"

Thương Khâu hô to một tiếng. Tạ Nhất nhìn hắn, ngay sau đó đột nhiên đồng tử có chút dại ra, đột nhiên rơi tự do. Thương Khâu bất chấp, lập tức nhảy lên bệ cửa sổ, một chút liền xông ra ngoài. Hắn ôm chặt Tạ Nhất.

Nhưng mà Thương Khâu không có cánh. Tay hắn vung ra một lá bùa, tức khắc một trận gió to đánh úp lại bao vây hai người, nhanh chóng rơi xuống.

Hạ Thần ở bên ngoài. Nhìn thấy một vật màu vàng kim đột nhiên lao ra khỏi cửa sổ, hắn lập tức liền đứng lên, nhanh chóng chạy tới.

Thương Khâu cùng Tạ Nhất rơi trên mặt đất. Tạ Nhất cuộn tròn, vẫn cứ không có ý thức, run run, cánh phía sau cánh không ngừng run rẩy. Thương Khâu chấn kinh nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất mọc ra cánh không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là Tạ Nhất rất nóng, thoạt nhìn phi thường thống khổ, không ngừng run run. Thương Khâu vội vàng ôm người vào trong ngực. Hắn nheo nheo mắt, nhanh chóng kéo tay áo Tạ Nhất xem miệng vết thương.

Có chút sưng đỏ, thoạt nhìn là nhiễm trùng thối rữa. Rất có thể bởi vì trúng độc, thuốc ức chế trong người Tạ Nhất không có tác dụng, hiệu quả chậm rãi biến mất. Tạ Nhất cảm giác được một loại tra tấn bành trướng.

Trong thân thể Tạ Nhất khó chịu như bị tra tấn. Khó chịu Tạ Nhất gầm nhẹ, nghẹn ngào nói:

"Đôi mắt... Đôi mắt... đừng.... đau quá..."

Thương Khâu không biết Tạ Nhất đang nói cái gì, nhưng biểu tình Tạ Nhất rất thống khổ. Thương Khâu giữ cánh tay, không cho Tạ Nhất đi moi hai mắt của mình, nói

"Tạ Nhất! Tạ Nhất!"

Tạ Nhất tựa hồ không nhận ra hắn, chìm trong thống khổ. Thương Khâu vội vàng cúi đầu ngậm môi Tạ Nhất, giúp độ khí, trung hoà hơi thở tán loạn bên trong.

Khi môi hai người sắp tiếp xúc, Tạ Nhất lại đột nhiên nâng tay lên giữ cổ Thương Khâu. Tạ Nhất tốc độ phi thường mau, làm Thương Khâu ngẩn ra. Tạ Nhất ánh mắt đều là thống khổ, nói:

"Không được...... em trúng độc."

Thương Khâu nhìn Tạ Nhất giãy giụa, lý trí tựa hồ lập tức liền phải biến mất, lại vẫn cứ cự tuyệt Thương Khâu. Thương Khâu một trận đau xót, gắt gao ôm Tạ Nhất, nói:

"Tạ Nhất, nhìn anh...... Mặc kệ như thế nào, anh đều ở cùng em."

Tạ Nhất môi run rẩy, ý thức tựa hồ có chút tự do, lẩm bẩm nói:

"Thương Khâu...... Thương Khâu......"

Thương Khâu thấy Tạ Nhất thống khổ, cái gì cũng quản không được, lập tức cúi đầu, cường ngạnh ngậm lấy môi Tạ Nhất.

Tạ Nhất sắc mặt thống khổ, lại đột nhiên ôm sát Thương Khâu.

Mọi người từ trên lầu nhanh chóng chạy xuống, nhìn thấy Tạ Nhất cùng Thương Khâu ở dưới lầu hôn nhau. Cánh ở sau lưng Tạ Nhất một chút biến mất không thấy, chỉ còn lại ánh sáng từ từ tiêu tán.

Tạ Nhất phát ra âm thanh thỏa mãn nỉ non, chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ chìm vào giấc ngủ.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất an tĩnh lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh đem Tạ Nhất chặn ngang bế lên.

Mọi người đều xông tới, Tống Tịch nói:

"Cổ tay của hắn thối rữa."

Mọi người kinh ngạc không thôi.

"Vừa rồi còn không có gì."

Tống Tịch nheo nheo mắt, nói:

"Độc tố trên người giám đốc Vương có thể vô hiệu hóa thuốc ức chế. Tạ Nhất hiện tại có nguy hiểm bất cứ lúc nào."

Thương Khâu không nói chuyện, trước đem Tạ Nhất bế lên, cũng không có mang về phòng chữa bệnh và chăm sóc, mà là trực tiếp mang về phòng dành cho khách.

Trên người Tạ Nhất đều là mảnh kính vỡ, Thương Khâu thật cẩn thận giúp Tạ Nhất chăm sóc miệng vết thương. Người Hách gia nghe nói Tạ Nhất lại bị thương, đều có chút sợ hãi, nơm nớp lo sợ chạy tới xin lỗi.

Ông bà Hách, Hách Linh còn có Hạ Thần đều ở bên ngoài phòng Thương Khâu. Bất quá Thương Khâu không có gặp bọn họ. Vài người nơm nớp lo sợ. Hạ Thần đi tới đi lui tựa hồ cũng thực khẩn trương.

Thương Khâu xử lý vết thương cho Tạ Nhất. Tạ Nhất ngủ đến mơ màng hồ đồ, tựa hồ cũng không phải thực thoải mái. Dù sao thuốc ức chế trong thân thể đã bị hóa giải, việc này đối với Tạ Nhất mà nói thập phần thống khổ.

Thương Khâu xử lý xong cho Tạ Nhất, cũng không có sốt ruột đi gặp người Hách gia. Hắn chỉ nhờ La Hầu giúp mình chuyển một câu cho người Hách gia. Hắn muốn điều tra bất cứ người nào cùng giám đốc Vương có tiếp xúc.

Người Hách gia tuy rằng cảm thấy thực không thích hợp, nhưng cũng không thể cự tuyệt. Thứ nhất bởi vì Thương Khâu là người nổi tiếng giàu có, thế lực mạnh. Thứ hai là bởi vì Tạ Nhất ở chỗ bọn họ bị thương. Tuyệt đối đuối lý, cho nên chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đáp ứng.

Tạ Nhất mơ màng hồ đồ, đắm chìm trong giấc ngủ vô tận. Trong mơ hồ Tạ Nhất thấy được một rừng cây. Một người đàn ông cao lớn đứng ở trong rừng cây. Hắn giơ cung nhắm đầu nhánh cây phía trên.

"Vèo!"

"Vèo!"

"Vèo vèo vèo!"

Chỉ một mũi tên có thể bắn xuống một mảnh lá cây, hoàn toàn là bách phát bách trúng.

Người kia híp mắt, đáp tên lên cung nhắm chuẩn. Đột nhiên chuyển phương hướng, mũi nhọn quay lại nhắm ngay Tạ Nhất.

Tạ Nhất hoảng sợ, bất quá người kia không có lập tức bắn tên, mà chỉ híp mắt ngắm.

Tạ Nhất cười cười, nói:

"Xin lỗi, tôi chỉ là đi ngang qua, vô tâm quấy rầy, tôi là Thái Nhất."

Tựa hồ có chút đề phòng, người kia lạnh mặt, không nói gì, bất quá chậm rãi buông cung xuống.

Tạ Nhất nói:

"Huynh đệ tên là gì?

Người kia chỉ là lạnh lùng nói:

"Không cần biết."

Tạ Nhất cười cười, đối với người lạnh nhạt cùng thất lễ không để ý, chỉ là ngồi trên lưng ngựa quan sát một chút. Người kia mặc y phục toàn đen, tựa hồ thông qua cử chỉ suy đoán thân phận của hắn, Tạ Nhất ngay sau đó chắp tay nói:

"Thì ra là bắn sư?"

Người kia quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Nheo nheo mắt, ngay sau đó hắn xoay người lên ngựa, tựa hồ phải đi. Không có lại quay đầu lại, hắn chỉ là nhàn nhạt nói:

"Thương Khâu."

Thương Khâu... Thương Khâu...

Thương Khâu nghe thấy có người kêu chính mình. Tạ Nhất mơ mơ màng màng nỉ non. Hắn vội vàng nói:

"Tạ Nhất? Tạ Nhất làm sao vậy?"

Tạ Nhất mê mang mở mắt, cảm giác bành trướng còn đang không ngừng tàn sát bừa bãi, khó chịu cực kỳ. Gương mặt Thương Khâu cùng người bắn cung vừa rồi trong mộng chậm rãi dung hợp ở bên nhau. Tạ Nhất trong lúc nhất thời có chút chinh lăng nhìn hắn.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất phát ngốc, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tạ Nhất, nói:

"Tạ Nhất?"

Tạ Nhất lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, nói

"Ui... Em... Em làm sao vậy, lưng đau quá."

Thương Khâu cẩn thận đỡ Tạ Nhất nằm nghiêng. Phía sau lưng có vết thương, là vết rách do cánh chui ra, bất quá đã sắp khép lại. Thương Khâu nói:

"Có thể không đau sao? Em biết nguy hiểm bao nhiêu không?"

Thương Khâu đem chuyện vừa rồi Tạ Nhất trực tiếp từ lầu 3 nhảy xuống nói một lần. Tạ Nhất nghe, phát ngốc, nói:

"Em? Em không ngã chết sao?"

Thương Khâu cười cười, nói:

"Còn khó chịu không?"

Tạ Nhất nói:

"Ngực phát trướng."

Là cảm giác thuốc ức chế tề bị vô hiệu...

Thương Khâu an ủi nói:

"Không cần lo lắng, thư giãn một chút."

Tạ Nhất gật gật đầu. Nói thật ra, đã không có khó chịu như vừa rồi, tựa hồ đã quen.

Thương Khâu nói:

"Anh trong chốc lát muốn đi hỏi người đã tiếp xúc cùng giám đốc Vương. Để Tống Tịch lại đây ở cùng em được chứ?"

Tạ Nhất vừa nghe liền cười, nói:

"Anh không phải không thích Tống Tịch sao?"

Thương Khâu tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nói:

"Anh không thích em cùng hắn quá thân thiết."

Tạ Nhất nói:

"Ghen?"

Nào biết Thương Khâu thản nhiên nói:

"Đúng vậy."

Tạ Nhất:

"......"

Thản nhiên như vậy, thật làm mình ngượng!

Tạ Nhất nói:

"Không cần Tống Tịch lại đây, em đi anh."

Thương Khâu không tán đồng nhíu nhíu mày. Tạ Nhất nói:

"Anh không ở bên em cũng không yên tâm mà."

Thương Khâu bất đắc dĩ nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất tựa hồ nói thực chuẩn. Thương Khâu nghĩ nghĩ, nói:

"Có không thoải mái thì lập tức nói cho anh."

Tạ Nhất gật gật đầu, nói:

"Không thành vấn đề, hiện tại vẫn tốt."

Giám đốc Vương ở phòng chữa bệnh và chăm sóc. Mấy người Thương Khâu cũng không đi gặp giám đốc Vương, mà là đi hỏi người có tiếp xúc cùng giám đốc Vương.

Người thứ nhất đương nhiên là Hách Linh. Hách Linh ở biệt thự. Thời điểm mấy người Tạ Nhất đến còn thấy được Hạ Thần, bất quá hai người không ở một phòng. Hạ Thần nhìn thấy Tạ Nhất, liền nói:

"Tạ tiên sinh, đã tốt rồi sao?"

Tạ Nhất gật gật đầu, khách khí nói:

"Cảm ơn quan tâm."

Hạ Thần cũng không tiện nói thêm cái gì. Thương Khâu mang theo Tạ Nhất đi gặp Hách Linh.

Hách Linh bởi vì mấy ngày nay cứ gặp quỷ, lại đột ngột phát sinh sự việc, cũng không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt thập phần khó coi. Bộ dạng thực tiều tụy, lại còn có điểm tinh thần hoảng hốt.

Thương Khâu nói:

"Hách tiểu thư, giám đốc Vương có dùng thuốc phiện hay không?"

Hách Linh lập tức nói:

"Cái đó...... thật sự không có khả năng. Trước khi giám đốc Vương tới công ty chúng tôi làm việc là một bác sĩ, tuyệt đối không có khả năng dùng thuốc đến nổi điên. Anh xem, là bác sĩ khẳng định biết cái đó nguy hại, sẽ không dại chơi nhiều như vậy."

Thương Khâu lạnh mặt nói:

"Sẽ không chơi dại nhiều? Ý tứ là nói có chơi chút ít?"

Hách Linh tức khắc sắc mặt tái nhợt, tựa hồ cảm thấy nói lỡ miệng, lắp bắp nói:

"Chỉ là... Chỉ là có chút...... ít không nghiêm trọng. Thương tổng ngài cũng biết làm kinh doanh áp lực rất lớn nha, giảm bớt một chút áp lực mà thôi, không có gì ghê gớm."

Thương Khâu sắc mặt càng khó coi, nói:

"Giám đốc Vương gần đây có gì khác thường hay không?"

Hách Linh lập tức nói:

"Không có, không có."

Thương Khâu lại nói:

"Hắn có bất hòa với ai hay không?"

Cái này khiến Hách Linh khó xử. Giám đốc Vương là nhảy việc, do cha mẹ Hách Linh đưa vào công ty, rất được Hách gia tín nhiệm. Hắn trước kia là bác sĩ, đột nhiên tới làm kinh danh, liền rất kỳ quái. Rất nhiều người đều không phục, hơn nữa giám đốc Vương còn kiêu căng ngạo mạn, khẳng định kẻ thù không ít.

Hách Linh nói:

"Gần đây...... Gần đây cũng không có gì. Chỉ là có người hầu trong nhà cùng giám đốc Vương xung đột không nhỏ."

Người hầu?

Tạ Nhất có chút mê mang.

Một người hầu cùng giám đốc Vương xung đột không nhỏ?

Kỳ thật người hầu kia bọn họ đã gặp qua. Chính là ngày đó sau khi xảy ra quỷ quấy rối, bọn họ đến biệt thự đã gặp. Người hầu canh giữ ở dưới lầu biệt thự, nói tiểu thư đã nghỉ ngơi. Một cô gái nhìn thành thật, ở Hách gia làm việc đã lâu, năm nay mới 18 tuổi. Bởi vì trong nhà nghèo, cho nên cô gái đã vào Hách gia sống, cũng không có tên, được gọi là Hách Tuệ.

Hách Tuệ làm việc thực cần mẫn, đặc biệt chịu được khổ. Bất quá nói đến việc cùng giám đốc Vương xung đột, rất nhiều người đều biết.

Giám đốc Vương rất háo sắc, khi đi báo cáo công tác cùng Hách Liên, liền nhân cơ hội đùa giỡn Hách Tuệ. Hách Tuệ bị quấy nhiễu, nên cùng giám đốc Vương trở mặt, mọi người đều biết.

Giám đốc Vương mấy ngày nay bởi vì tiệc sinh nhật thường xuyên tới tìm Hách Linh, cho nên thường xuyên nhìn thấy Hách Tuệ. Tính xấu không đổi, hắn lại đùa giỡn Hách Tuệ, sự tình cũng tới trước mặt ba mẹ Hách Linh. Cha mẹ Hách Linh kỳ thật hướng về giám đốc Vương, không có thành ý hòa giải mâu thuẫn.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu từ phòng Hách Linh đi ra, chuẩn bị đi tìm Hách Tuệ, vừa lúc liền gặp phải cô ta. Hách Tuệ đang ở hành lang hút bụi. Mọi người liền đến phòng của người hầu nghỉ ngơi để nói chuyện.

Hách Tuệ vừa nghe bọn họ nhắc tới giám đốc Vương, tròng mắt đều đỏ, nói:

"Giám đốc Vương không phải thứ tốt. Mấy người nhà tiểu thư cũng không biết bị giám đốc Vương cho uống bùa mê gì, vẫn luôn hướng về hắn. Rõ ràng là hắn không đúng, lại không cho tôi nói bậy."

Hách Tuệ nói cái này, ủy khuất muốn khóc. Mà giám đốc Vương vì cái gì đột nhiên nổi điên, cô ta cũng không biết.

Bọn họ hỏi một vòng chỉ biết giám đốc Vương đã dùng thuốc cấm, sinh hoạt cá nhân thực loạn, nhưng không có kết quả gì khác.

Tống Tịch đã đi kiểm tra giám đốc Vương, lấy máu xét nghiệm. Chờ có kết quả sẽ cho bọn họ xem trước tiên. Nhưng trước mắt dùng mắt nhìn cũng biết giám đốc Vương tuyệt đối không phải đơn giản dùng thuốc phiện. Trong người hắn thế nhưng có chất có thể hóa giải thuốc ức chế, thoạt nhìn như là tổ chức thần bí làm.

Tạ Nhất đi một vòng, có chút mệt mỏi, liền về phòng ngủ nghỉ ngơi. Thương Khâu cùng Tống Tịch nói chuyện. Thương Khâu nói:

"Mặt khác, Hạ Thần kia, anh cũng đi điều tra xem."

Tống Tịch cười cười, nói:

"Được."

Thương Khâu thấy hắn cười, liền nói:

"Cười cái gì?"

Tống Tịch nói:

"Tôi đang cười, có một ngày chúng ta ngồi ở chỗ này tâm bình khí hòa nói chuyện. Hơn nữa tôi còn phải hỗ trợ cậu. Đây thật là...... Tạo hóa trêu người?"

Thương Khâu nheo nheo mắt, đột nhiên nói:

"Anh biết rất nhiều về Tạ Nhất."

Tống Tịch nhún vai, nói:

"Trước mắt thôi, hẳn là so cậu nhiều hơn?"

Thương Khâu có chút bất mãn nhíu nhíu mày, bất quá vẫn là nói:

"Trong thân thể Tạ Nhất linh lực rất mạnh. Dù người bình thường không có thuốc ức chế, cũng không có khả năng khó chịu như vậy. Đây tuyệt đối không đơn giản là do thuốc kích phát tiềm lực đúng không?"

Lúc trước Tạ Nhất bị tiêm vào dung dịch màu vàng kim, Lý Kiệt nói đó là chất kích phát tiềm lực. Sau đó bởi vì Tạ Nhất chịu không được, bọn họ lấy thuốc ức chế lấy từ Mười Bảy tiêm cho Tạ Nhất, thành công ngăn chặn Tạ Nhất bành trướng tiềm lực. Nhưng hiện tại xem ra, Thương Khâu cảm thấy kích phát tiềm lực trong thân thể Tạ Nhất cũng quá nhiều, có chút nói không thông.

Tống Tịch cười cười, nói:

"Đúng vậy, bởi vì Tạ Nhất...... vốn không bình thường, không bình thường."

Thương Khâu híp mắt nói:

"Tạ Nhất là tu giả?"

Tống Tịch nói:

"Tu giả? Cậu đang vũ nhục Tạ Nhất sao?"

Thương Khâu nhìn chằm chằm Tống Tịch. Tống Tịch nói:

"Nhìn cậu vẻ mặt này, tôi thật vui vẻ."

Thương Khâu đột nhiên nắm quyền. Nguyên Phong tức khắc đề phòng, đột nhiên ngồi thẳng sống lưng, híp mắt nhìn chằm chằm Thương Khâu. Tống Tịch vừa thấy, vội vàng nói:

"Đừng khẩn trương. Hiện tại Thương Khâu cần tôi, dù khó chịu cũng sẽ không động thủ, đúng không?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Đúng vậy."

Tống Tịch nói:

"Tôi thích cậu cúi đầu... Ừ, thực sảng khoái."

Thương Khâu không nói chuyện. Lúc này cửa phòng mở ra, Tạ Nhất từ bên trong xoa con mắt đi ra. Nhìn thấy Tống Tịch và Thương Khâu ngồi ở bên ngoài, Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"A? Các người đang nói chuyện, thật hiếm thấy, thoạt nhìn còn rất vui vẻ?"

Nguyên Phong:

"......"

Tống Tịch cười nói:

"Đúng vậy, Thương Khâu thực hài hước."

Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là đứng lên, đi qua, nói:

"Uống nước sao? Anh giúp em rót nước."

Tạ Nhất nói:

"Không có việc gì, không có việc gì. Em hoạt động một chút, nằm đến eo đau. Các người đang nói cái gì, tiếp tục đi."

Thương Khâu nói:

"Không có gì, Tống Tịch nói mệt mỏi, phải đi về nghỉ ngơi."

Tống Tịch cười cười, đứng lên nói:

"Thôi đi, tôi đây trở về nghỉ ngơi. Tạ Nhất đừng để mệt."

Tạ Nhất gật gật đầu, đưa Tống Tịch ra cửa. Nguyên Phong cũng đi theo Tống Tịch rời khỏi.

Tạ Nhất nói:

"Sự tình giám đốc Vương không có thu hoạch gì, chuyện này làm sao đây?"

Thương Khâu để Tạ Nhất ngồi xuống, nói:

"Đừng lo lắng, em hiện tại chủ yếu chính là tĩnh dưỡng, chuyện khác cũng đừng nghĩ, biết chưa?"

Tạ Nhất hồ nghi nói:

"Em sao cảm thấy mình như ở cữ?"

Thương Khâu cười một tiếng, nói:

"Hai đứa con trai đã lớn em mới ở cữ?"

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu thật sự đột nhiên hài hước! Hài hước đen thui!

Buổi tối Thương Khâu cũng không ra cửa, ở cùng Tạ Nhất. Tắm gội xong liền chuẩn bị ngủ, hai người nằm ở trên giường, Tạ Nhất lại là bởi vì ngủ nhiều, có chút ngủ không được. Thương Khâu xoay người, đem Tạ Nhất chế trụ, nói:

"Không ngủ được? Vậy làm chút chuyện khác?"

Tạ Nhất tức khắc mặt có chút đỏ bừng, nói:

"Không được, không được. Trên người em có độc, không thể làm."

Thương Khâu nói:

"Không sao cả."

Tạ Nhất nói:

"Cái gì không sao? Vẫn là đừng làm. Chờ... Chờ về nhà lại nói."

Thương Khâu thăm dò hôn một cái lên trán Tạ Nhất, nói:

"Vậy mau ngủ đi."

Tạ Nhất nhắm mắt lại, bất quá lại mở một con mắt, chọc chọc Thương Khâu, nói:

"Nếu là cái kia, em giúp anh cũng được."

Thương Khâu nhướng mày nói.

"Giúp như thế nào?"

Tạ Nhất ho khan một tiếng, gương mặt hồng hồng, nói:

"Giúp anh liền giúp anh, nói nhảm nhiều như vậy!"

Tạ Nhất chỉ là muốn phát huy một chút thành ý tốt đẹp, trợ giúp Thương Khâu một phen. Nào biết Thương Khâu lợi hại như vậy, làm mãi cho đến khuya khoắt, Tạ Nhất sắp rút gân. Tạ Nhất trừng mắt nói:

"Anh đủ chưa!"

Thương Khâu cười tủm tỉm nói:

"Hử? Coi như em đang khen anh."

Thương Khâu xong chuyện đi tắm rửa, Tạ Nhất nằm ở trên giường đáng thương chính mình. Cánh tay sắp rút gân, mệt muốn chết, ra một đầu mồ hôi, quả thực so với dọn gạch còn muốn mệt hơn.

Thương Khâu chỉ là tắm rửa, thực mau liền ra tới, cười nói:

"Còn tỉnh táo như vậy? Không mau ngủ?"

Tạ Nhất mắt trợn trắng, đem chăn kéo đến đỉnh đầu, chuẩn bị ngủ. Thương Khâu đi tới, nằm ở bên cạnh Tạ Nhất, duỗi tay ôm Tạ Nhất, nói:

"Mau ngủ."

Tạ Nhất ở trong lồng ngực hắn, không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy vô cùng an tâm, mơ mơ màng màng cũng liền ngủ rồi. Bất quá thình lình nghe có tiếng la to

"A a a a!!!"

Âm thanh từ ngoài cửa sổ truyền đến, Tạ Nhất bỗng dưng cảm thấy trong đầu "ầm ầm!", trước mắt tối sầm. Cảm giác bành trướng trong lồng ngực lại xuất hiện, khó chịu lợi hại. Tạ Nhất nhanh hít sâu hai hơi, gian nan nói:

"Âm thanh gì?"

Là tiếng Hách Linh la, thập phần thê lương, từ ngoài cửa sổ truyền đến.

"Cứu mạng!! Cứu mạng! Cứu tôi!! Đừng giết tôi!!!"

Thương Khâu lập tức xoay người ngồi dậy. Tạ Nhất cũng gian nan bò dậy. Thương Khâu nói:

"Em đừng dậy."

Tạ Nhất nói:

"Em đi theo anh."

Thương Khâu thấy Tạ Nhất khăng khăng, liền đỡ Tạ Nhất đứng dậy, nhanh phủ thêm một kiện quần áo.

Hách Linh la rất lớn, bên ngoài đã tụ tập một đám người tham gia tiệc còn chưa có đi. Lúc này nghe được âm thanh, tất cả đều chạy ra đi xem đến tột cùng là gì. Ngay cả xương đùi bị gãy, An Tuần cũng từ trong phòng ra tới, đầy mặt kinh ngạc nói:

"Làm sao vậy?"

Tạ Nhất lắc đầu, không biết sao lại thế này.

Liền nhìn thấy Hách Linh từ nơi xa chạy tới. Quần áo không chỉnh tề, cô ta mặc áo ngủ, bởi vì cấp tốc chạy vội, cho nên thoạt nhìn lung tung rối loạn, tóc cũng rối mù, gào thét lớn:

"Cứu tôi!! Cứu tôi!!"

Cô ta nói còn quơ chân múa tay. Mọi người vừa thấy còn tưởng rằng Hách Linh cũng điên rồi.

Hách Linh xông tới, bởi vì có vết xe đổ giám đốc Vương, cho nên mọi người vội vàng tản ra một ít, để tránh Hách Linh cắn người HunhHn786.

Bất quá Hách Linh thoạt nhìn cũng không có mất đi ý thức, mà là hô to:

"Có người muốn giết tôi!! Có người muốn giết tôi!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.