Đứa bé mặc đồ thỏ lại tới, vẫn là đi chung người thanh niên miệng chu tai khỉ. Đứa bé vẫn như cũ đặc biệt có tinh thần, rất phấn chấn, vào quán ăn không dừng miệng, nói liên tục, trong lòng ngực còn ôm một con búp bê vải Tôn Ngộ Không.
Thanh niên nói:
"Không được, buổi tối không thể ăn ngọt, cẩn thận sâu răng. Ngươi hôm qua mới đi nha khoa. Ngươi đã quên mũi khoan của Biển Thước sao?"
Đứa bé nhanh che lại quai hàm, chớp mắt to, vẻ mặt sợ hãi. Thanh niên vừa thấy mình dọa thành công, còn hơi có chút đắc ý. Đứa bé lại đáng thương hề hề nói:
"Đại Thánh, Đại Thánh, một chút, một chút cũng không được sao?"
Thanh niên ung dung ngồi chéo chân, nói:
"Không được."
Đứa bé mắt đã lưng tròng, cái miệng nhỏ mếu máo, âm thanh phát ra "híc híc". Thanh niên vừa thấy, tức khắc có loại cảm giác phát điên, nói:
"Giang Lưu Nhi, tên tiểu tử thúi này, dùng nước mắt tấn công cũng vô dụng. Ta nói với ngươi... Thôi được được, tiểu tổ tông, ăn một chút thì một chút."
Đứa bé tức khắc nín khóc mỉm cười, ôm búp bê vải trong lòng ngực nhảy lên.
"Chụt!"
Nó hôn trên má thanh niên, nói:
"Đại Thánh, Đại Thánh thật tốt!"
Thanh niên:
"..."
Tạ Nhất đã quen loại đối thoại kỳ kỳ quái quái đó, thực bình tĩnh ghi thêm một phần khoai lang đỏ ngào đường.
"Đinh đang"
Cửa lại mở ra, lúc này cũng là người quen, đương nhiên cũng không phải quen thuộc, mà là khách hàng đã tới một lần. Chính là hai anh em người nước ngoài đẹp trai. Một người thân hình cao lớn tóc vàng, tay cầm một sợi xích sắt. Xích sắt buộc vào một người dáng cao gầy tóc đen. Người tóc đen ngoài miệng còn mang mặt nạ kim loại bịt kín miệng, nhìn quỷ dị thế nào đó.
Hai người ngồi xuống, người tóc vàng nói:
"Cậu đừng nghĩ giở trò gì."
Hắn nói đối phương gật đầu, lúc này hắn mới tháo mặt nạ xuống. Người tóc đen diện mạo tinh xảo nhìn rất soái, cười tủm tỉm nói:
"Anh trai yêu quý, em có thể giở trò gì?"
Tạ Nhất nhớ rõ hôm trước cái người tóc vàng còn đem búa to để ở chỗ này gán nợ. Hôm nay khẳng định là tới chuộc cây búa rồi.
Quả nhiên, hôm nay người tóc vàng mang đến rất nhiều tiền mặt, chuẩn bị chuộc lại cái búa, đồng thời ăn một bữa ngon. Bởi vì quán này có món ăn rất ngon.
Tạ Nhất cảm giác quán nhà mình giống như sắp biến thành hiệu cầm đồ...
Tạ Nhất thu tiền, đem cây búa trả lại cho người tự xưng là thần Thor trong thần thoại Bắc Âu. Thor ước lượng cái búa của mình, trên mặt lộ ra vừa lòng, tươi cười, nói:
"Vẫn là cái này sử dụng thuận tay."
Người tóc đen ngồi ở đối diện cười cười, nói:
"Anh trai yêu quý, nếu cha chúng ta biết anh ăn không có tiền trả đem Mjolnir gán nợ, không biết sẽ có biểu tình đặc sắc thế nào?"
Thor trừng mắt nhìn đối phương một cái, nói:
"Loki, câm miệng lại."
Hai người nói chuyện, đứa bé đã từ trên ghế nhảy xuống dưới, lộc cộc chạy tới. Nó cắn ngón tay, ôm búp bê vải, ngửa đầu nhìn người cao lớn tóc vàng, nói:
"Chú chính là thần Sấm Thor ở Bắc Âu sao?"
Đứa bé cất giọng non nớt ngây ngô nói chuyện. Thor nhìn một đứa bé Đông Phương, nỗ lực cười thân thiện, nói:
"Đúng vậy."
"Kia là Hỏa thần Loki sao?"
Loki cười tủm tỉm nói:
"Anh trai yêu quý, xem ra nổi danh không chỉ là một mình anh?"
Đứa bé vẻ mặt kỳ quái nói:
"Nhưng mà trong mấy quyển truyện thần thoại Đại Thánh mua nói Hỏa thần Loki không phải em trai thần Thor. Loki là chú Thor!"
"Cái gì?!"
Thor hô to, nói:
"Con nhất định là xem bản lậu rồi!"
Đứa bé đem một quyển sách "Thần thoại Bắc Âu" ra.
"Phạch"
Đặt quyển sách lên bàn, đứa bé nói:
"Chú xem xem. Loki rõ ràng là em kết nghĩa của thần Odin. Thor là con thần Odin. Như vậy tính ra, Loki rõ ràng chính là chú của Thor không phải sao!"
Đứa bé này vừa nói, Thor mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn quyển "Thần thoại Bắc Âu", giống như trợn tròn mắt hết cỡ. Loki cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó vỗ bàn cười to nói:
"Cháu ngoan, kêu chú nghe thử."
Đứa bé nhìn một người trừng mắt, một người cười to, nghiêng đầu vẻ mặt mê mang. Người thanh niên miệng chu tai khỉ nhanh hô to.
"Giang Lưu Nhi trở về đây, đừng đi quấy rối!"
Đứa bé đành phải ôm búp bê vải cùng quyển sách lộc cộc chạy về. Thanh niên đem nó bế lên ghế, ân cần nói:
"Đừng chạy loạn, cẩn thận ta nói cho Như Lai phạt ngươi niệm kinh. Đó là phiên bản truyện tranh, không phải truyện thần thoại."
Phiên bản... truyện tranh...
Tạ Nhất cảm giác mình cần yên tĩnh một chút.
Đêm khuya quán ăn vẫn náo nhiệt. Thanh Cốt càng vui vẻ, thật nhiều thực khách nam đến vây quanh Thanh Cốt cười tủm tỉm. A Lương hóa thân thành trung khuyển, luôn đi theo bên cạnh Thanh Cốt, đặc biệt đề phòng nhìn những người muốn đến gần Thanh Cốt.
Sau khi quán đóng cửa, Tạ Nhất, Thương Khâu cùng Thanh Cốt liền trở về nhà nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Tạ Nhất thức dậy nhưng Thương Khâu còn chứa có rời giường. Rốt cuộc thứ sáu đến chủ nhật bọn họ đều đến quán ăn, cho nên ngủ tương đối trễ. Thương Khâu thấy Tạ Nhất rời giường, hỏi:
"Có chuyện gì cần đi làm sao?"
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"A đúng rồi, tôi đi xem xe."
"Xe?"
Tạ Nhất gật gật đầu.
"Đúng vậy, tôi muốn mua xe. Anh có biết lái xe không? Tôi lúc trước đã muốn mua xe, như vậy đi làm cũng thuận tiện, bất quá vẫn luôn không có đủ tiền."
Lúc này không giống, Thương Khâu vừa cho Tạ Nhất một số tiền lớn. Tạ Nhất cũng không nghĩ mua xe quá đắt, chỉ cần loại xe thông thường là được rồi.
Thương Khâu nghe nói vậy cũng muốn đi. Dù sao hôm nay là chủ nhật, cũng không cần đi làm, cũng không có bất cứ đơn hàng đuổi ma nào. Hắn liền đi theo Tạ Nhất xem xe.
Thanh Cốt nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra, nói:
"Các người đi đâu?"
Tạ Nhất nói:
"Đi ra ngoài xem xe. Quỷ không phải ngày ngủ đêm thức sao? Cậu ở nhà ngủ đi."
Thanh Cốt vừa nghe, vội vàng nói:
"Không muốn, không muốn. Tôi muốn đi theo. Tôi ở nhà một mình cũng tịch mịch, tôi là người chán ghét ở một mình."
Tạ Nhất sửa đúng.
"Cậu không phải người, cậu là quỷ."
Thanh Cốt:
"......"
Thanh Cốt nghe Tạ Nhất chọc cười, lần đầu tiên hết chỗ nói rồi.
Thương Khâu lại cười một tiếng, tựa hồ cảm thấy Tạ Nhất chọc cười rất thú vị. Bất quá Thanh Cốt cảm giác Thương Khâu kia tuyệt đối không phải cười thiện ý, mà là cười nhạo châm chọc.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu ra cửa mua xe, Thanh Cốt nhất định phải làm trùng theo đuôi. Tạ Nhất cũng không có ý kiến, hai người một con quỷ liền ra cửa.
Mục tiêu của Tạ Nhất chỉ là xe bình thường là đủ rồi, tốt nhất khoảng 100.000, nếu xa xỉ hơn thì trên dưới 200.000, không cần quá đắt tiền quá xa xỉ HunhHn786.
Bọn họ đi một buổi sáng, vào vài cửa hàng, Tạ Nhất muốn so sánh sẽ ra quyết định. Xem xong đi ra khỏi cửa hàng, liền thấy được cửa hàng bên cạnh có trưng bày một thương hiệu hạng sang Land Rover. Nói thật ra, Tạ Nhất thích Range Rover cá tính, nhìn là không dứt mắt ra được. Bất quá loại đó đối với Tạ Nhất mà nói như là siêu xe, khẳng định mua không nổi.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất nhìn cửa hàng xe bên cạnh với ánh mắt có chút hâm mộ, nhướng mày nói:
"Đi xem?"
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Đừng, cái nhãn hiệu đó rất đắt."
Thương Khâu nói:
"Đi xem không tốn tiền."
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Cũng đúng, nhìn thôi đâu tốn tiền, cũng không phạm pháp!
Bọn họ đi vào cửa hàng, nhân viên liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Nhất, hai mắt tỏa sáng. Tạ Nhất tức khắc có chút ớn lạnh, cúi đầu nhìn nhìn chính mình.
Không có gì không ổn a. Ở trong thân xác Thương Khâu hẳn là soái ca sáng chói. Tuy rằng Thương Khâu nhất quán một thân màu đen, bất quá cũng không khó coi, ngược lại cảm thấy đặc biệt có cá tính!
Kỳ thật nhân viên hai mắt sáng lên, cũng không phải nhìn thấy Tạ Nhất có cái gì không ổn, mà là cảm thấy Tạ Nhất thật sự quá sang trọng.
Tạ Nhất cũng không biết, y phục của Thương Khâu tuy màu đen, kỳ thật đều là hàng xa xỉ. Tùy tiện một cái áo thun cũng cả ngàn, áo khoác cả chục ngàn, một đôi giày bảy tám ngàn đô la, có đôi một hai chục ngàn đô la.
Trên người Tạ Nhất lúc này tính quần áo đai lưng linh tinh vụn vặt, cũng hơn mười ngàn đô la. Quả thực chính là một đống tiền di động. Nhìn thấy người mặc trang phục đắc tiền như vậy đi vào cửa hàng có thể không nhìn bằng hai mắt sáng lên sao?
Với lại Tạ Nhất là "ung dung", đối với những thứ xa xỉ này mù tịt. Tạ Nhất cho rằng quần áo này mặc rất thoải mái, cũng giống như loại mình mua mấy mươi tệ vậy, chỉ là chất vải mịn hơn thế thôi.
Nhân viên cửa hàng hết sức ân cần mời bọn họ vào, giải thích tính năng của xe, còn mời Tạ Nhất lên lái thử. Tạ Nhất đã có bằng lái, chẳng qua chưa mua xe. Kỳ thực Tạ Nhất là một "tài xế lỗi thời", học lái xe đã nhiều năm, thế nhưng chưa một lần lái thực sự, chỉ nhìn mà thèm. Thật ra kỹ thuật lái xe cần mài dũa từ từ HunhHn786.
Tạ Nhất không dám lái thử, chỉ lên xe ngồi, vuốt ve tay lái đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Mặc dù rất thích, thế nhưng vì quá mắc, đã vượt ra khỏi kế hoạch của rồi, Tạ Nhất liền dự định rút lui. Từ trong xe đi ra, Tạ Nhất hỏi:
"Thanh Cốt, Thương Khâu đâu?"
Thanh Cốt nhún vai, nói:
"Không biết, qua bên kia rồi, nói một lát sẽ trở lại."
Tạ Nhất gật đầu, còn tưởng rằng Thương Khâu đi toilet.
Đợi một lát quả nhiên Thương Khâu đã quay lại, chẳng qua bên cạnh có vài người. Không chỉ như vậy, trong tay nhân viên cửa hàng còn cầm một túi giấy tờ. Nhân viên cười híp mắt nói:
"Cám ơn quý khách. Nếu xe có vấn đề gì, có thể gọi điện thoại cho chúng tôi bất cứ lúc nào."
Thương Khâu không nói gì, chỉ gật đầu, từ trong tay nhân viên cửa hàng nhận lấy giấy tờ.
Tạ Nhất còn mơ màng, Thương Khâu đem giấy tờ đặt vào trong tay Tạ Nhất, nói:
"Đi thôi."
Tạ Nhất cúi đầu nhìn một cái.
Là hóa đơn và sổ tay bảo dưỡng của xe!
Trong đầu Tạ Nhất "ầm ầm", thiếu chút nữa nổ tung.
"Thương... Thương Khâu!"
Trên sổ tay bảo dưỡng còn viết tên Tạ Nhất.
Tạ Nhất nhìn kỹ lại. Là loại xe có tính năng tốt nhất, cũng chính là kiểu đắt tiền nhất.
Tạ Nhất bị dọa sợ run tay run chân luôn. Thương Khâu quay đầu lại nhìn, vẻ mặt bình tĩnh nói:
"Sao thế?"
Tạ Nhất cảm giác mình có chút nói lắp:
"Xe... xe..."
Thương Khâu thấy Tạ Nhất nói lắp, đầu tiên cười một tiếng, nói:
"Sao, không thích loại này?"
Tạ Nhất liền vội vàng nói:
"Thích! Thế nhưng..."
Thương Khâu nói:
"Thích là được rồi."
Nói xong, hắn chuẩn bị đi ra ngoài, Tạ Nhất vội đuổi theo, nói:
"Thế nhưng quá mắc, tôi không có nhiều tiền như vậy."
Biểu cảm của Thương Khâu vẫn nhàn nhạt, nói:
"Tặng cho cậu."
Vẻ mặt Tạ Nhất vẫn xoắn xuýt.
Quà này cũng quá quý giá rồi!
Thương Khâu còn nói:
"Dù sao chúng ta ở cùng một nhà, cũng có thể dùng chung."
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Cho dù là có chuyện như thế. Nhưng...
Thanh Cốt bên kia cười híp mắt nói:
"Ai nha, thật ngọt ngào nha, tuy hai mà một đấy."
Tạ Nhất bị Thanh Cốt trêu chọc, không hiểu sao cảm thấy gương mặt có chút nóng lên. May mà Thương Khâu không chú ý, hắn sãi bước đi ra khỏi cửa hàng. Tạ Nhất vội đuổi theo.
Sau khi bọn họ ra khỏi cửa hàng, vừa lúc có người đi vào cửa hàng. Một nam một nữ còn khá trẻ, cử chỉ thân mật, thoạt nhìn giống như người yêu.
Tạ Nhất đi ra ngoài tương đối gấp, không cẩn thận đụng phải vai của người nam kia một cái. Người nam kia bực bội nói.
"Nhìn đường chút đi, vội đi đầu thai à!"
Mặc dù thái độ đối phương rất ác liệt, chẳng qua Tạ Nhất không cẩn thận đụng phải đối phương, cho nên Tạ Nhất vẫn rất thành khẩn nói:
"Xin lỗi, xin lỗi."
Người nam kia còn đi cùng với bạn gái, cũng liền không để ý tới Tạ Nhất, quay đầu cười nói với người nữ kia:
"Amy, chúng ta đi."
Tạ Nhất nghe được câu này, nhất thời ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bóng lưng hai người kia. Tuy không nhận ra người nam ăn mặc lòe loẹt kia, nhưng còn nữ lại là một người quen. Người nữ kia chính là Amy, vị hôn thê của Khang Chí.
Hôm qua Khang Chí chết thảm ở công viên giải trí, mắt và nội tạng đều bị đào đi. Amy sợ tới mức la hét không ngừng. Tình cảnh rất ghê rợn. Kết quả hôm nay Amy lại dắt tay một tiểu thịt tươi vào cửa hàng xe?
Tạ Nhất khó hiểu nhìn lại cửa hàng xe. Bốn phía cửa hàng đều là cửa sổ kính sát đất, bởi vậy nhìn rõ bên trong. Amy kéo cánh tay của tiểu thịt tươi, cử chỉ của hai người hết sức thân mật, còn hôn vào miệng. Bọn họ đang xem xe nhiệt tình.
Tạ Nhất càng cảm thấy khó hiểu hơn.
"Tạ Nhất."
Tạ Nhất nhìn chằm chằm cửa kính, vai bị người vỗ một cái, nhìn lại, là Thương Khâu.
Tạ Nhất chỉ Thương Khâu. Quả nhiên là Amy, không phải Tạ Nhất nhận lầm người. Thương Khâu nhíu mày một cái, chẳng qua không lên tiếng.
Đi cả buổi sáng không mua được xe, Thương Khâu ra tay quả nhiên gọn gàng. Cả đời Tạ Nhất chỉ dám mơ không dám mua, chỉ một câu nói của Thương Khâu mơ đã thành hiện thực. Tạ Nhất cảm thấy hết sức xấu hổ, cho dù nói là hai người cùng lái, thế nhưng chủ xe là viết tên của mình. Tạ Nhất nói:
"Như vậy đi, tôi mời anh ăn cơm."
Thương Khâu nhướng mày, chẳng qua không từ chối. Tạ Nhất chọn một nhà hàng món Tây vô cùng sang trọng ở gần đó.
Đi vào sảnh, bên trong hơn phân nửa là bàn dành cho hai người. Trên bàn đặt một bông hoa hồng, có giá cắm nến, thoạt nhìn lãng mạn ấm áp.
Thanh Cốt theo bọn họ đi vào, nói:
"Này này, hai người muốn hẹn hò sao? Có từng suy nghĩ tới cảm nhận của quỷ độc thân này chưa!"
Tạ Nhất:
"..."
Làm sao tôi biết chỗ này như thế chứ!
Thế nhưng cũng tới rồi, vẫn phải nhắm mắt đi vào. Phục vụ dẫn bọn họ đi tới một chỗ có thể ngồi bốn người. Thanh Cốt liền ngồi ở bên cạnh Tạ Nhất, cười híp mắt nói:
"Tôi muốn ngồi với Tạ Nhất, hút chút khí."
Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ. Thương Khâu cũng không ngăn cản. Thương Khâu liền ngồi ở đối diện Tạ Nhất, tiện tay lật thực đơn.
Kỳ thực bình thường Tạ Nhất không hay ăn món Tây, hôm nay đơn thuần là vì mời Thương Khâu nên mới chọn nơi này. Tạ Nhất nói:
"Thương Khâu, anh ăn gì?"
Thương Khâu nhìn menu một lát, liền ngoắc phục vụ tới để gọi món. Thương Khâu cũng không khách sáo, chọn thật nhiều. Nào là bánh táo, kem sữa, bánh flan, puddin, socola, macaron, bánh tiramisu...
Nhất thời gân xanh trên trán Tạ Nhất cũng nhảy lên.
Sao... sao đều là đồ ngọt? Hình như còn chưa ăn trưa, cũng không phải giờ trà chiều...
Tạ Nhất dường như phát hiện được một điều mới... Thương Khâu thích đồ ngọt.
Thanh Cốt lại cau mày, vẻ mặt ghét bỏ nói:
"Gọi nhiều món ngọt như thế, anh ăn hết sao?"
Thương Khâu chọn thứ mình muốn xong, liền để cho bọn họ tùy chọn. Tạ Nhất chọn một phần ăn mặn, tránh cho bao tử trào axit. Thanh Cốt ngược lại không thích đồ ngọt, cũng chọn cho mình món khác.
Điểm tâm ngọt đưa ra rất nhanh, màu sắc tươi đẹp, tỏa ra mùi thơm của sữa, bày đầy một bàn, thực khách bên cạnh nhìn trừng trừng bọn họ.
Tạ Nhất gãi gãi đầu. Mặc dù chọn như thế có hơi ngượng ngùng, nhưng nếu Thương Khâu thích, cũng chỉ có thể bất chấp ngượng ngùng.
Thương Khâu lấy pudding qua trước, dùng muỗng nhỏ xắn vào pudding mềm mềm. Pudding vô cùng đàn hồi bị xắn mất một góc. Thương Khâu cầm cái muỗng, lại quẹt nhẹ sốt lấp lánh bên cạnh, ngay sau đó bỏ vào trong miệng.
Tạ Nhất có thể thấy đầu lưỡi của hắn vòng một cái, đem mứt trên cái muỗng liếm sạch. Chỉ là động tác đơn giản như thế, lại khiến Tạ Nhất nuốt một ngụm lớn nước bọt. Đột nhiên Tạ Nhất cảm thấy mình cũng thèm đồ ngọt vô cùng. Mùi thơm ngọt ngào, theo không khí kích thích khứu giác của Tạ Nhất.
Đột nhiên Thương Khâu ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Tạ Nhất nhìn chằm chằm cái muỗng của mình, thản nhiên nói:
"Cậu cũng muốn ăn cái này?"
Tạ Nhất có chút ngượng ngùng, vội vàng lắc đầu nói:
"Không, không, anh ăn đi."
Thương Khâu lại dùng muỗng nhỏ xắn một miếng pudding, quẹt lên sốt. Chẳng qua lần này không bỏ vào miệng mình, mà đem cái muỗng chuyển qua bên miệng Tạ Nhất.
Tạ Nhất lấy làm kinh hãi. Dù sao cái muỗng kia Thương Khâu đã dùng qua. Vừa nãy Thương Khâu còn liếm cái muỗng. Tạ Nhất nhìn pudding lắc lư trên cái muỗng, miệng khô lưỡi khô. Tim đập nhanh, gương mặt đỏ lên, hô hấp cũng dồn dập, cũng không biết bản thân đây là thế nào.
Ở dưới ánh mắt nhìn thản nhiên của Thương Khâu, Tạ Nhất từ từ há miệng ngậm cái muỗng. Học dáng vẻ mới vừa rồi của Thương Khâu, đem pudding ăn vào trong miệng, đầu lưỡi khẽ cuốn lấy nước sốt ở phía trên.
Mùi vị này... Không hiểu sao khiến lòng người hoảng hốt, tim đập nhanh!
Thương Khâu thấy Tạ Nhất ăn xong, nói:
"Ngon không?"
Tạ Nhất gương mặt đỏ ửng, nói lắp:
"Ngon... ngon lắm..."
Thương Khâu nghe Tạ Nhất nói lắp, khóe miệng hơi cong lên một chút, nở nụ cười. Đột nhiên hơi rướn người lên một cái, vươn tay ra, Thương Khâu nâng cằm Tạ Nhất, ngón tay cái lau qua khóe miệng Tạ Nhất.
Tạ Nhất giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thần kinh đều căng thẳng, mở to hai mắt. Ngón tay cái của Thương Khâu lau một ít sốt dính ở miệng Tạ Nhất. Mặt Tạ Nhất càng như lửa cháy, vội cầm lấy khăn ăn muốn lau tay cho Thương Khâu.
Nào biết Thương Khâu cũng không để cho Tạ Nhất cơ hội, trực tiếp đưa tay bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm một cái.
Tạ Nhất:
"..."
Trong nháy mắt Tạ Nhất luống cuống không biết nên nói gì cho phải nữa, mở to hai mắt nhìn miệng Thương Khâu. Thương Khâu dường như còn nở nụ cười vui sướng, thoạt nhìn tâm tình không tệ. Thương Khâu thản nhiên nói:
"Ngọt"
"Ầm "
Tạ Nhất cảm giác đầu của mình bốc khói rồi. Thanh Cốt ngồi ở bên cạnh, ghét bỏ nhìn bọn họ, nói:
"Này, hai người thật sự coi tôi chết rồi sao?!"
Lúc này Thương Khâu mới thu lại ánh mắt, nhìn qua Thanh Cốt, nói:
"Quỷ không phải đã chết rồi sao?"
Thanh Cốt:
"..."
Mọi người đang dùng bữa, chợt nghe được tiếng nói của phục vụ.
"Ngài Tôn, tiểu thư Amy, mời bên này. Đây là vị trí có góc nhìn đẹp mà quý vị đã đặt trước."
Đầu Tạ Nhất còn đang bốc khối, nghe được âm thanh này theo bản năng quay đầu lại nhìn. Hai người này vừa mới xem xe lúc nãy, giờ cũng tới nơi này ăn.
Amy vô cùng thân thiết khoác cánh tay của ngài Tôn kia. Hai người vừa đi vừa nói vừa cười. Bọn họ nói Tiếng Pháp, Tạ Nhất nghe không hiểu, chẳng qua nhìn thái độ cũng biết quan hệ của hai người không bình thường. Mới vừa rồi còn hôn môi nữa mà.
Ngày hôm qua Amy mới mất vị hôn phu, ngày hôm nay liền hẹn hò với người khác. Tạ Nhất cảm thấy chuyện này càng lúc càng kỳ quái.
Amy và ngài Tôn kia không nhìn thấy bọn họ. Ngồi xuống xong, hai người muốn một chai rượu đỏ, vừa uống rượu, còn sờ có động tác hết sức mờ ám.
Tạ Nhất nhìn hai người bọn họ, sau đó thu lại ánh mắt, nhỏ giọng nói:
"Khang Chí mới chết hôm qua, hôm nay vị hôn thê của hắn đã hẹn hò với người khác?"
Ở thời điểm bọn họ tiêu diệt đồ ngọt, Amy và ngài Tôn ăn xong rồi. Hai người ra khỏi nhà hàng, cũng không đi xa, mà trực tiếp vào khách sạn đối diện.
Tạ Nhất càng thêm khẳng định Amy và ngài Tôn tuyệt đối có gian tình, cũng không phải chỉ sau khi vị hôn phu chết.
Mọi người ăn xong liền dự định quay về quán. Ngày mai lại là thứ hai, Thương Khâu phải đi làm, Tạ Nhất không để Thương Khâu ở lại quá trễ.
Tạ Nhất ở lại quán giúp một tay cho đến khi quán đóng cửa mới về. Tạ Nhất dự định mang theo Thanh Cốt trở về nhà, nhưng Thanh Cốt bắt đầu ăn vạ, muốn ở nhà A Lương. A Lương đương nhiên đồng ý, vô cùng cam tâm tình nguyện.
Tạ Nhất lại cảm thấy rất đau đầu, đem Thanh Cốt đến một góc, nhỏ giọng nói:
"Cậu cũng không được làm việc xấu."
Thanh Cốt làm bộ đáng thương nói:
"Sao chứ, người ta là quỷ tốt. Tôi không làm chuyện xấu. Vả lại, anh không phải cũng muốn mau chóng đổi lại thân thể với Thương Khâu?"
Tạ Nhất nói:
"Mặc dù tôi muốn đổi trở lại, thế nhưng cậu không thể tổn thương A Lương."
Thanh Cốt nói:
"Anh yên tâm đi, tôi chỉ là hút hút một chút tinh khí anh ta tỏa ra ngoài mà thôi. Không làm chuyện kỳ quái nào đâu. Với lại, tôi giống quỷ đói khác lắm sao?"
Tạ Nhất không lên tiếng, lại gật đầu khẳng định.
Cuối cùng Thanh Cốt vẫn theo A Lương về nhà A Lương. Tạ Nhất đóng cửa quán, sau đó đi về.
Lúc Tạ Nhất đi ngang qua cửa hàng tiện lợi của tiểu khu, bên trong đi ra một người, cánh tay có băng bó. Tạ Nhất nhìn thấy có chút quen mắt, lại nhìn lần nữa. Thì ra nhân viên công tác của nhà ma, Tiểu Trương.
Tiểu Trương đi tới, mang theo một túi ny lon, bên trong là bia. Hai người ở cùng một khu nhà, đi một trước một sau. Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thật trùng hợp, Tiểu Trương cũng ở nơi này?
"Vù!!!"
Dường như có một trận gió thổi qua. Đang mùa hè, cho dù ban đêm cũng sẽ không lạnh, nếu có gió trái lại sẽ cảm thấy mát mẻ. Nhưng cơn gió vừa rồi quả thực có thể khiến người ta lạnh thấu xương.
"A....!!!"
Gió lạnh xẹt qua, Tạ Nhất chợt nghe Tiểu Trương đi trước mặt đột nhiên hô to một tiếng. Bia trong túi ny lon rơi trên mặt đất. Có thứ gì đó đụng ngã Tiểu Trương.
Tiểu Trương phát ra tiếng gào to. Tạ Nhất bị dọa sợ giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn thấy một cái bóng màu đỏ. Không, nói chính xác là một người toàn thân đều là máu, đang nhanh chóng bò qua. Theo di chuyển của người kia, chỗ cái bụng bị mở ra có chút kéo lê trên mặt đất, tạo một vệt máu thật dài.
Là Khang Chí!
"A..... cứu mạng!!"
Tiểu Trương gào thét điên cuồng, dùng cả tay chân bò bỏ trốn, sắc mặt sợ tới tái nhợt, cả người run rẩy.
Tạ Nhất chứng kiến một màn như thế, không chút suy nghĩ, chạy vội tới.
Khang Chí cả người là máu, khi hắn quay đầu lại.
"Ôi!!"
Trong nháy mắt, Tạ Nhất nhìn thấy mặt của Khang Chí. Gương mặt toàn là máu, vị trí hai mắt là hai cái lỗ đen, chảy xuống là máu thịt mơ hồ.
Khang Chí phát ra tiếng gầm nhẹ.
"Trả lại cho tao... Trả lại cho tao!!! Nội tạng của tao!! Mắt của tao!! Trả lại cho tao!!"
Hắn nói xong, vội bò về phía Tạ Nhất và Tiểu Trương. Tiểu Trương bị dọa sợ tới mặt tái xanh, hô to:
"Gì chứ! Mày nói cái gì! Tao không biết mày! Cứu mạng... cứu mạng!!!"
Khang Chí bò qua, thình lình nghe được một tiếng "vụt!!!". Trong nháy mắt một thanh kiếm gỗ đào bay qua cắm ở trước mặt Khang Chí.
Khang Chí bị kiếm gỗ đào dọa sợ lùi về phía sau. Dường như là rất sợ, thoáng cái Khang Chí biến mất trong bóng tối không thấy nữa.
"Thương Khâu!?"
Tạ Nhất nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào, nhất thời thở phào một hơi. Có một bóng người đi tới, bước chân rất nhanh. Hắn dùng một tay cầm lấy kiếm gỗ đào rút ra.
Kiếm gỗ đào nháy mắt thu lại kích cỡ bình thường, biến thành móc treo điện thoại.
Quả nhiên là Thương Khâu.
"Có bị thương không?"
Tạ Nhất vội vàng lắc đầu. Thương Khâu tới thật kip thời, bị thương là không thể nào.
Tiểu Trương còn chưa phản ứng, bị dọa sợ co quắp ở trên đất. Thở hổn hển, ánh mắt tan rả, vẻ mặt đều là may mắn thoát khỏi một kiếp HunhHn786.
Thương Khâu híp mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Trương từ trên cao. Giọng nói lạnh lùng của Thương Khâu vang lên:
"Tại sao oan hồn của Khang Chí lại tới tìm cậu đòi đồ vật."
Mặc dù lời của Thương Khâu là nghi vấn, thế nhưng vô cùng khẳng định. Tiểu Trương dường như lúc này mới tỉnh lại, nhất thời la hét.
"Không!! Tôi không biết! Tôi nói thật! Tôi thực sự không biết!! Trời ơi! Quỷ! Là quỷ..."
Tiểu Trương bị dọa sợ thần trí hơi thất thường, nói:
"Mau cứu tôi, mau cứu tôi, tôi thực sự không làm chuyện xấu!!"
Thương Khâu nói:
"Khang Chí là quỷ chết oan. Hắn tới tìm cậu tất nhiên có nguyên do."
Tạ Nhất cũng nghi ngờ nhìn nhân viên công tác nhà ma bị băng bó cánh tay ngồi co quắp dưới đất. Hắn run rẩy nói:
"Tôi... tôi thực sự không biết chuyện gì. Tôi không biết hắn... Không đúng! Không đúng... Hình như tôi từng gặp hắn rồi!"
Tạ Nhất nói.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Trương nhớ lại.
"Đúng rồi, hình như tôi từng gặp hắn, chẳng qua khi đó hắn có mắt. Vừa rồi thật là đáng sợ.... Tôi... tôi không nhận ra."
Ngày đó Tiểu Trương ngồi xe điện ngầm tới công viên giải trí làm. Sau khi rời khỏi tàu điện ngầm, đổi sang xe đạp công cộng tới công viên giải trí. Trên đoạn đường đi xe đạp vừa vặn đi ngang qua chỗ khu núi giả có đường hầm vào vùng mỏ.
Thời điểm Tiểu Trương đi ngang qua đó, bánh xe đạp bị lủng đã cảm thấy vô cùng xui xẻo. May mắn là xe đạp công cộng, không phải là xe đạp của mình. Phụ cận núi giả cách nhà ma cũng không quá xa, Tiểu Trương không thể làm gì khác hơn là để lại xe đạp tự mình đi bộ tới đó.
"Lúc đó... lúc đó tôi nghe được chỗ hầm mỏ có người!"
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Có người?"
Tiểu Trương nói:
"Lúc đó tôi không thấy lạ, còn tưởng là nhân viên đến kiểm tra. Chẳng qua bên trong hình như có tiếng cải vã. Tôi không chú ý, vì đã bị muộn, vội vàng khóa xe muốn đi. Sau đó tôi nghe được một tiếng vang thật lớn, là từ chỗ hầm mỏ vọng lại. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, ở vị trí lối vào đường hầm, có người đứng, chính là người vừa rồi..."
Khang Chí nhìn chằm chằm Tiểu Trương. Bởi vì khoảng cách không gần, Tiểu Trương cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng có người đang tu sửa, cho nên mới làm ra tiếng động lớn. Tiểu Trương nhìn thoáng qua, liền vội vàng chạy đi làm.
Tạ Nhất nghe, nhíu mày một cái, nói:
"Không đúng, nếu như lúc đó Khang Chí đã xảy ra chuyện gì, thì thời gian không khớp. Trước khi cậu đi làm đã thấy Khang Chí ở chỗ vào hầm mỏ? Thế nhưng không phải sau khi Khang Chí ở nhà ma ra mới mất tích sao?"
Tiểu Trương kích động nói:
"Không!! Tôi không nói dối! Tôi tuyệt đối không nói dối. Van xin các anh mau cứu tôi!"
Thương Khâu không lên tiếng, lại đột nhiên nhíu mi, dường như đang suy tư gì đó.
"Đi."
Nói xong, Thương Khâu cất bước đi. Tạ Nhất vội vàng đuổi theo. Tiểu Trương bởi vì sợ, liền cũng đuổi theo bọn họ.
Thương Khâu lên lầu, trực tiếp mở cửa nhà đi vào. Tạ Nhất vội vàng đi theo vào. Tiểu Trương cũng sợ hãi vào theo.
Thương Khâu mở laptop ra. Từ trong túi lấy ra vé điện tử đã nhặt bên cạnh thùng rác ở chỗ gần lối vào hầm mỏ. Mở ra trang chủ của công viên giải trí, sau đó đem số seri của vé điện tử nhập vào.
Tên người đăng ký: Khang Chí.
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Vé điện tử của Khang Chí?"
Tại sao vé điện tử của Khang Chí lại bị vứt ở thùng rác bên ngoài đường vào hầm mỏ, xem ra rất vội vàng.
Thương Khâu xem sơ qua hạng mục trò chơi ghi lại trên vé điện tử.
"Lách cách lách cách"
Con chuột di chuyển một lúc rồi dừng. Thương Khâu nâng tay lên, chỉ vào màn hình laptop.
"Trên vé điện tử của Khang Chí không có ghi đã vào nhà ma."
Tiếng nói của Thương Khâu không lớn trầm thấp, lại giống như một cây búa gõ vào trái tim Tạ Nhất, khiến cả người Tạ Nhất chấn động.
Khang Chí vốn chưa từng vào nhà ma. Trên vé điện tử không có ghi xoát vé ở nhà ma. Vậy tại sao Amy nói Khang Chí cùng cô ta hẹn hò ở nhà ma, sau đó gặp phải quỷ ở nhà ma, lúc này mới bị tách ra rồi mất tích?