Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 39: Họa Linh



Tạ Nhất để Thương Khâu ngồi ở ghế phụ, tự mình lái xe.

Thương Khâu ra khỏi chỗ triển lãm đã cảm giác bàn tay tốt hơn rồi. Bất quá Tạ Nhất muốn đưa hắn về nhà, hắn cũng không nói cái gì, ngồi ở trên ghế phụ.

Tạ Nhất khởi động xe, vừa lái xe vừa nói:

"Còn đau nhiều không? Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra hay không?"

Thương Khâu nói:

"Không có chuyện gì."

Hắn nói, liếc mắt nhìn Tạ Nhất.

"Triển lãm tranh cũng chưa xem xong, cậu bỏ bạn mình ở nơi đó, không sao chứ?"

Tạ Nhất nói:

"Không có việc gì. Trong chốc lát sẽ gọi điện thoại hỏi cô ấy về đến nhà chưa, lại nói lời xin lỗi."

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Thương Khâu bị thương phải ưu tiên đưa Thương Khâu về trước. Hơn nữa mình và cô gái cũng không có cảm giác gì, có khả năng không thích hợp!

Quả nhiên, Tạ Nhất đưa Thương Khâu về nhà, gọi điện cho cô gái. Đối phương chỉ là nói không sao cả, cũng không có nói sẽ liên lạc lại, thoạt nhìn là không thành.

Thương Khâu không thể hiểu được tay đau trong chốc lát, trở về thì tốt rồi, cũng không có việc gì. Buổi tối hắn liền theo lẽ thường đi theo Tạ Nhất đến quán ăn hỗ trợ.

Ước chừng khoảng 7 giờ tối, quán sắp ngồi đầy, từ cửa đi vào một vị khách. Tạ Nhất vừa muốn tiếp đón, lại nhận ra người này. Đây là người vừa gặp cách đây không lâu. Đối phương khẳng định không quen biết Tạ Nhất.

Vị khách này chính là người nổi tiếng, vai chính trong triển lãm tranh, một họa sĩ đẳng cấp thế giới. Vị họa sĩ đi vào quán. Tạ Nhất mời hắn ngồi ở bàn trống duy nhất. Người này lại không có lập tức gọi thức ăn, mà là nói:

"Tôi nghe nói chỗ này có người tên Thương Khâu, đúng không?"

Tạ Nhất vừa nghe, quay đầu lại nhìn Thương Khâu đang ngồi sau quầy chơi di động. Thương Khâu tai thính mắt tinh, cũng đã nghe thấy. Hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, từ sau vòng qua quầy đi lại.

Vị khách nhìn Thương Khâu, tựa hồ liếc mắt một cái liền nhận ra, lập tức nói:

"Thương tiên sinh, tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ, nhất định phải giúp tôi!"

Tạ Nhất có chút không thể hiểu được.

Thì ra không phải tới ăn sao?

Họa sĩ nói, lập tức đem một cái túi nhỏ đặt lên bàn, mở miệng túi, đổ ra.

"Lộc cộc"

Từ bên trong có đồ vật lăn ra, những viên nhỏ nhỏ như hạt đậu xanh, cũng không phải ít. Đèn quán ăn không tính quá sáng, dưới ánh sáng này đồ vật lăn ra rực rỡ lấp lánh, thiếu chút nữa chói mù mắt Tạ Nhất.

Kim cương! Một túi kim cương! Rất nhiều tiền...!

Họa sĩ đem cái túi không đặt lên bàn, nói:

"Đây là tiền thù lao, nhất định phải giúp tôi! Tôi nghe nói ngài là đại sư đuổi ma giỏi nhất!"

Thương Khâu nhìn những viên kim cương, cũng không có tâm động, động tác mở to hai mắt ngạc nhiên cũng không có. Hắn chỉ là thực đạm nhiên ngồi xuống, nói:

"Là ủy thác cái gì?"

Họa sĩ nói:

"Tranh! Tranh của tôi! Tập tranh không thấy! Mất rồi!"

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Hôm nay ở viện bảo tàng trưng bày, là tập tranh kia sao?!"

Họa sĩ gật đầu nói:

"Đúng vậy, chính là nó!"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Vậy phải báo cảnh sát hoặc là tìm thám tử."

Họa sĩ lập tức nói:

"Không, không, phải tìm đại sư! Tôi nghe nói ngài là người cao cấp nhất trong giới! Chỉ có ngài có thể giúp tôi tìm được... Bởi vì tranh... nó sống!"

Họa sĩ mở to hai mắt, nhướng lông mày, thời điểm nói chuyện ngũ quan thực khoa trương, biểu tình có chút xuất thần. Không biết còn tưởng rằng hắn bị thần kinh, hoặc là kẻ giang hồ lừa đảo.

Tạ Nhất nheo mắt, nói:

"Sống?"

Họa sĩ lại thề son sắt nói:

"Đúng vậy, sống!"

Thương Khâu nhíu nhíu mày, ngón tay gõ ở trên bàn, đột nhiên nói:

"Họa Linh."

Tạ Nhất nhìn về phía Thương Khâu, hỏi.

"Họa Linh? Đó là cái gì?"

Thương Khâu không có lập tức đáp lời, mà là nhìn họa sĩ đối diện.

"Muốn tôi giúp tìm tranh cũng được, nhưng tôi có vấn đề muốn hỏi."

Họa sĩ vội vàng nói:

"Đại sư hỏi đi, hỏi đi!"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ là dùng thuốc màu gì."

Họa sĩ vừa nghe, tức khắc liền ngây ngẩn cả người, ngay sau đó có chút ậm ừ nói:

"Cái này... tôi không thể nói. Đây là bí mật nghề nghiệp. Tinh túy là ở chỗ này, nếu để cho người khác biết, chỉ sợ sẽ bắt chước..."

Thương Khâu đột nhiên cười một tiếng, nói:

"Tôi cảm thấy không có khả năng bắt chước..."

Hắn nói liền phải đứng lên, biểu tình nhàn nhạt.

"Nếu không nói, vậy mời trở về đi."

Họa sĩ có chút sốt ruột, nói:

"Từ từ! Tôi cho tiền, tôi có rất nhiều tiền, tất cả kim cương đều cho ngài. Nếu cảm thấy không đủ, tôi còn nữa! Đều cho ngài!"

Thương Khâu chỉ là đứng ở bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi nhỏ, nhàn nhạt nói:

"Tôi không thiếu tiền."

Tạ Nhất:

"......"

Nói đúng, trong tủ Thương Khâu có một đống tiền và chi phiếu, tùy tiện quơ tay cũng nhiều hơn cái này!

Họa sĩ càng sốt ruột, thấy Thương Khâu phải rời đi, vội vàng nói:

"Được, được tôi nói! Nhưng các người phải bảo mật! Cần phải bảo mật mới được."

Thương Khâu lúc này mới một lần nữa ngồi trở lại, nhìn họa sĩ. Họa sĩ hạ giọng, nói:

"Tôi đã dùng nhiều năm cất công tìm kiếm ở trong ngoài nước nguyên liệu pha chế thuốc màu, vẫn luôn không có tìm được. Cho đến khi... Cho đến khi tìm được một cái lông chim màu vàng kim!"

Tạ Nhất thiếu chút nữa hô lên.

Đó có phải lông chim vàng kia không!?

Nháy mắt Tạ Nhất nghĩ tới bức vẽ Nữ Hoàng Đỏ ở viện bảo tàng. Cây quyền trượng kia tỏa ra ánh hào quang sáng long lanh, hình như viên đá quý kia cho người xem một loại cảm giác nói không nên lời.

Họa sĩ nói:

"Lông chim kia... rất xinh đẹp. Lần đầu nhìn thấy nó tôi liền mê muội. Vì thế tôi đem lông chim mang về nghiền nát thành bột thêm vào thuốc màu, nháy mắt thuốc màu liền phát ra ánh sáng bắt mắt. Quá đẹp. Đây là màu tôi muốn. Có thể khiến tranh của tôi vĩnh viễn lưu truyền!"

Họa sĩ vừa nói đến cái này, biểu tình càng sung sướng, ánh mắt nhảy nhót, cơ mặt đều co giật không ngừng bởi vì hưng phấn.

Thương Khâu lại là nheo nheo mắt, nhẹ giọng nói:

"Quả nhiên."

Tạ Nhất cảm thấy Thương Khâu có khả năng nghĩ như mình.

Họa sĩ này cũng quá bệnh cuồng rồi, thế nhưng đem vật thần kỳ như vậy nghiền nát thành bột, sau đó cho vào thuốc màu, trách không được màu vàng kim kia đẹp như vậy. Hiện tại hay rồi, chuyện lớn xảy ra!

Tạ Nhất tuy rằng không biết cụ thể lông chim vàng là dùng làm gì. Điểm này thậm chí Thương Khâu cũng không biết. Nhưng Tạ Nhất biết rất nhiều người đang tìm kiếm đồ vật này. Đây là vật báu vô giá, lại còn có thể dịch chuyển thời không HunhHn786.

Mà hiện tại lông chim vàng bị họa sĩ này nghiền nát thành bột vẽ quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ. Trách không được Nữ Hoàng Đỏ sống động. Không chỉ là sống động, có khả năng bà ta còn có được năng lượng của lông chim vàng. Như vậy...

Tạ Nhất cảm thấy có khả năng thiên hạ đại loạn sắp tới. Cảnh tượng này quá hùng tráng, tưởng tượng cũng không thể tả hết được.

Thương Khâu sắc mặt khó coi, nói:

"Tôi tiếp nhận, tôi muốn đi phòng làm việc nhìn xem."

Họa sĩ nghe hắn tiếp nhận, lập tức vui sướng nói:

"Được được được! Đây là địa chỉ phòng làm việc của tôi. Tôi đưa danh thiếp cho ngài. Các người khi nào muốn đi xem, tôi cho người tới đón."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không cần phiền toái, hiện tại chúng tôi đi ngay."

Thương Khâu nói liền đứng lên nhìn Tạ Nhất, ý bảo Tạ Nhất theo. Tạ Nhất đem quán giao lại cho A Lương, chạy theo Thương Khâu ra cửa.

Thương Khâu để Tạ Nhất lái xe. Họa sĩ cũng ngồi xe tới, có tài xế lái xe. Tạ Nhất cũng không cần tìm địa chỉ, chỉ cần đi theo xe phía trước là đến nơi.

Tạ Nhất lái xe, Thương Khâu ngồi ở ghế phụ. Tạ Nhất nói:

"Họa Linh rốt cuộc là thứ gì? Nữ Hoàng Đỏ thật sự sống sao?"

Thương Khâu nhíu mày nói:

"Họa Linh là một loại chấp niệm. Họa Linh cùng Tự Linh không sai biệt lắm, giống nhau ở chỗ không thương tổn người. Dù gì cũng là thông qua chấp niệm của con người thường tạo ra. Nhưng cũng không loại trừ một ít chấp niệm là Ác Linh. Ác Linh sẽ tổn thương người, bất quá đều là phá rối. Bởi vì linh lực ít chỉ biết hù dọa người, tình huống bình thường cũng không có lực uy hiếp."

Tạ Nhất nhướng mày nói:

"Vậy hiện tại chính là tình huống không bình thường, bởi vì thuốc màu kia?"

Thương Khâu gật đầu nói:

"Chính xác, nếu thuốc màu đúng là có lông chim vàng mà chúng ta nghĩ, hậu quả không dám tưởng tượng. Sống lại không chỉ là Nữ Hoàng Đỏ, mà là toàn bộ tập tranh đó."

Tạ Nhất hồi tưởng lại.

Đó chính là một tập tranh truyện cổ tích nha. Mình chỉ có thấy đoạn Alice lạc vào xứ thần tiên. Mà tập tranh kia dày như vậy, khẳng định còn có truyện khác nữa. Nếu cả tập truyện cổ tích đều sống lại, tình huống này thật đúng là hỗn loạn. Thử nghĩ xem, công chúa Bạch Tuyết, công chúa Aurora, Nữ Hoàng Đỏ chạy ra đường, phỏng chừng mọi người tưởng rằng là hóa trang trong Tết thiếu nhi. Bất quá đây không đơn thuần là biểu diễn. Bởi vì quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ có được năng lượng của lông chim vàng, so với Họa Linh phải cao hơn nhiều!

Tạ Nhất tuy rằng không xem hết truyện cổ tích, nhưng nhân vật trong đó nhà nhà đều biết. Nữ Hoàng Đỏ trong Alice lạc vào xứ thần tiên là nhân vật đại ác. Tính tình bà ta nóng nảy, chỉ cần hơi có chút không vui liền sẽ đòi chém đầu chém đầu.

Tạ Nhất nói:

"Họa sĩ này thật là biết gây chuyện."

Mọi người suốt đêm lái xe đến nơi làm việc của họa sĩ. Chỗ làm việc này rất lớn, bố trí thực nghệ thuật.

Hoa sĩ dẫn bọn họ đi vào phòng pha màu, nói Thương Khâu cùng Tạ Nhất tùy tiện xem.

Phòng này chính là chỗ họa sĩ pha trộn thuốc màu. Bởi vì họa sĩ sợ người khác ăn trộm bí quyết sẽ bắt chước cho nên chỗ pha màu rất bí mật.

Kỳ thật Tạ Nhất cảm thấy hoàn toàn không cần bí mật, bởi vì người có khả năng gặp lông chim vàng rất khó.

Thương Khâu đi vào, nhìn nhìn bốn phía. Tạ Nhất cũng đi theo. Phòng này trừ bỏ thuốc màu ném lộn xộn, giá vẽ cùng bản phát thảo đặt lung tung, không có gì đặc biệt, thoạt nhìn như là nơi vẽ tranh HunhHn786.

Thương Khâu chủ yếu đi xem thuốc màu, duỗi tay chạm vào. Tuy rằng mang bao tay da màu đen, bất quá Tạ Nhất biết hắn khẳng định đang cảm ứng. Cảm quan của Thương Khâu phi thường nhanh nhạy, chạm vào là có thể cảm ứng được lông chim vàng từng ở đây hay không.

Tạ Nhất không hiểu cái này, liền ở bên cạnh tùy tiện nhìn nhìn.

Phía trong góc rất nhiều tranh, thoạt nhìn là bị vứt đi, hoặc là họa sĩ cảm thấy không đạt lắm, tùy tiện chất đống. Có giá vẽ đã gãy, có thứ không giá trị bị trực tiếp ném xuống đất. Những tranh đó vẽ thực trừu tượng, Tạ Nhất xem không hiểu.

Trong số đó có một bức vẽ đen như mực, thoạt nhìn như là sương mù bao phủ. Nhưng trong sương mù lại có mắt. Con mắt kia như là hải đăng trong đêm tối, phi thường sáng ngời, còn chiếu ra ánh sáng, giống như mắt quỷ (giống con mắt Sauron trong Chúa tể những chiếc nhẫn)

Hiện tại vốn chính là ban đêm, Tạ Nhất nhìn thấy bức tranh này, không thể hiểu được vì sao nổi lên một thân da gà. Cảm giác nghệ thuật quả nhiên quá vi diệu, bản thân mình thưởng thức không nổi.

Tạ Nhất nhìn qua, chuẩn bị đi hỏi Thương Khâu có phát hiện cái gì đặc biệt không. Thình lình nghe phía sau có một tiếng động rất nhỏ, Tạ Nhất vội vàng quay đầu lại xem có người không. Phía sau Tạ Nhất chỉ có những cái giá vẽ. Thương Khâu họa sĩ còn có nhóm vệ sỹ đều ở phía trước.

Tạ Nhất quay đầu lại, nhìn thấy một cái giá vẽ bị nghiêng. Nhẹ nhàng thở ra, Tạ Nhất tiếp tục đi đến chỗ Thương Khâu, nói:

"Thương Khâu, có phát hiện gì không?"

Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:

"Không có phát hiện gì chính là phát hiện lớn nhất."

Tạ Nhất mê mang nhìn, Thương Khâu nói:

"Lông chim vàng đã hoàn toàn bị xóa sạch. Họa Linh đích xác sống, hơn nữa có được năng lực không nhỏ, chúng ta gặp phiền toái lớn."

Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc đau đầu không thôi.

Họa Linh thật sự sống, hơn nữa không chỉ là Nữ Hoàng Đỏ, mà là một đống nhân vật trong truyện cổ tích!

Thương Khâu còn muốn nhìn bốn phía. Tạ Nhất ở bên cạnh thành thật ngồi trong chốc lát.

Có chút muốn đi WC, Tạ Nhất liền nhờ vệ sĩ bên cạnh đưa tới cửa toilet.

Phòng toilet cũng rộng, thoạt nhìn phi thường xa hoa. Tạ Nhất cảm tạ rồi đi vào. Cửa liền tự động đóng lại, Tạ Nhất căn bản không có hoài nghi, nhưng mà chỉ sau một chốc.

"Roẹt roẹt"

Đèn trên đỉnh đầu lập loè một chút, đột nhiên mờ dần, ngay sau đó một chút liền tắt.

Toilet tối đen một mảnh, không có cửa sổ, quả thực chính là cái hủ lớn. Tối đen không thấy năm ngón tay, Tạ Nhất vội vàng duỗi tay đi sờ soạng, miễn cho chính mình bị té ngã, lập tức hô lên:

"Có người không? Đèn toilet hình như hỏng rồi!"

Vệ sĩ còn đang ở bên ngoài. Tạ Nhất hô xong, muốn đi kéo cửa, thế nhưng chốt cửa phát ra một tiếng "cạch", kéo không ra được.

Cửa toilet bị khóa chặt. Tạ Nhất kinh ngạc vội đi xoay tay nắm, xoay thế nào cũng xoay không được. Muốn xem khóa chốt ở phía dưới, thế nhưng chốt vốn không có khóa. Tạ Nhất lôi kéo chốt khóa, cửa toilet không hề có phản ứng.

"Ầm ầm ầm!!!"

Tạ Nhất dùng sức đấm vào cửa, kêu:

"Nè!! Có ai không?! Cửa toilet đã hỏng!! Bên ngoài có người không?!"

Vệ sĩ đi theo đến đây, hẳn là còn ở bên ngoài. Ván cửa cũng không phải quá dày. Tạ Nhất ra sức đấm vào cánh cửa, nhưng bên ngoài không có ai trả lời.

Bốn phía tối đen như mực, cảm giác này làm Tạ Nhất thực không an tâm, trong lòng có chút hoảng loạn. Tạ Nhất vội vàng lấy ra di động, mở đèn pin, rồi muốn gọi cho Thương Khâu lại đây mở cửa. Nhưng đèn pin bật lên, đột nhiên Tạ Nhất nhìn thấy trong bóng tối... có một con mắt!

Con mắt như hải đăng tản ra hào quang ở trong bóng tối, so với đèn pin của di động còn muốn sáng hơn. Con mắt sáng lên lấp lánh, sâu kín nhìn chăm chú vào Tạ Nhất.

"Ôi"

Tạ Nhất hoảng sợ, mở to hai mắt, đột nhiên lui về phía sau một bước dán ở trên cửa. Con mắt vẫn luôn nhìn Tạ Nhất, ngay sau đó chậm rãi di chuyển về phía trước.

Tạ Nhất dùng đèn pin chiếu vào nó. Đối phương căn bản không phải người, chỉ là một đám khí màu đen mơ hồ không chừng. Một con mắt u oán buồn bã chậm rãi bay tới.

Là bức tranh, rõ ràng chính là bức tranh vừa rồi nhìn thấy bị ném ở góc!

Tạ Nhất gắt gao dán vào cửa, dùng sức đấm vào, hô to.

"Thương Khâu!! Thương Khâu! Mở cửa!"

Bên ngoài một chút âm thanh cũng không có. Đám khí đen thổi tới, nhìn chằm chằm Tạ Nhất, đột nhiên mở miệng nói:

"Ta có cái gì sai mà phải bị vứt bỏ như vậy... Rõ ràng là hắn tạo ra ta, vì cái gì... muốn vứt bỏ ta... Vì cái gì muốn vứt bỏ ta..."

Đám khí mơ hồ, theo giọng khàn khàn, con mắt càng ngày càng sáng, hào quang nở rộ, ngay sau đó vang lên tiếng cười như thổi còi, nói:

"Ngươi cũng là người bị vứt bỏ sao?"

Tạ Nhất gắt gao dán vào cửa, hô hấp thêm thô, sắc mặt có chút trắng bệch, tay siết chặt di động, lén ấn số khẩn cấp.

Khí đen cười lớn, nói:

"Ta rất cô độc, ngươi tới ở cùng ta đi, chúng ta làm bạn cùng nhau..."

Giọng khàn khàn, đột nhiên mang theo một gió mạnh, trực tiếp xông tới.

"Ầm!!!!"

Một tiếng vang lớn. Lại không phải đám khí đen xông tới, mà là cửa đột nhiên bị đạp mạnh vào. Tạ Nhất nhanh chóng nhảy sang bên cạnh. Cửa lại bị đạp một cái văng trên mặt đất. Cùng lúc cửa bị phá, Thương Khâu cất tiếng nói.

"Tạ Nhất!"

Tạ Nhất gục trên mặt đất, di động bị quăng ra ngoài, đèn pin vẫn sáng, trên màn hình còn biểu hiện đang trò chuyện.

Thương Khâu cũng cầm di động, bước nhanh tới, ngay sau đó là vệ sĩ cùng họa sĩ cũng vọt vào tới.

"A a a a!"

"Thứ gì!!"

"Quỷ sao?!"

Họa sĩ cùng vệ sĩ vọt vào tới, đều kêu lên sợ hãi. Bởi vì bọn họ đều thấy đám khí đen.

Đám khí đen rống lớn, nói:

"Không!! Ta không phải! Vì cái gì muốn vứt bỏ ta! Vì cái gì muốn vứt bỏ ta! Là ngươi sáng tạo ra ta!!! Ta rất hận..."

Không ngừng gào rống, vặn vẹo thành các loại hình dạng, đám khí đen giương nanh múa vuốt phải xông tới.

Thương Khâu lập tức tiến lên, nâng Tạ Nhất ngã trên mặt đất. Hắn duỗi tay xuyên qua nách đem người ôm lên, đồng thời túm kiếm gỗ đào.

"Vèo!!"

Thương Khâu trực tiếp đem kiếm gỗ đào quăng ra ngoài. Kiếm gỗ đào bay ra nhanh chóng xuyên thấu đám khí đen, rồi lại bay trở về lòng bàn tay Thương Khâu.

Đám khí đen còn không ngừng gào rống, trong nháy mắt đột nhiên không còn âm thanh. Một bức tranh có khung lồng kính hiện ra giữa không trung, trực tiếp rơi trên mặt đất.

"Loảng xoảng"

Họa sĩ cùng vệ sĩ đều kinh hô một tiếng. Họa sĩ hô to:

"Tranh... tôi vẽ!? Trời ơi, tranh tôi vẽ thật sự sống! Đây, đây......"

Thương Khâu đem Tạ Nhất nâng dậy, hỏi.

"Có bị thương không?"

Tạ Nhất phủi phủi đầu gối, nói:

"Không có việc gì, chỉ hoảng sợ."

Nói xong, Tạ Nhất đi nhặt di động nhìn nhìn, không có bị quăng hư.

Họa sĩ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói:

"Đây là có chuyện gì nhi?! Đại sư! Phòng làm việc của tôi thật sự có quỷ sao?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không phải quỷ, là Họa Linh. Thuốc màu có vấn đề ảnh hưởng Họa Linh."

Hắn nói, nhìn bốn phía, lại nói:

"Quả nhiên là lông chim vàng. Không chỉ tập tranh truyện cổ tích, mà toàn bộ tranh trong phòng vẽ này ít nhiều đều bị ảnh hưởng."

Tạ Nhất giật mình nói:

"Chỉ là bị ảnh hưởng đã dọa người như vậy, tập tranh truyện cổ tích sẽ thành bộ dáng gì?"

Thương Khâu lắc lắc đầu, không nói gì. Họa sĩ dùng lông chim vàng nghiền nát làm thuốc màu là chính xác. Hành động này cũng quá lắm rồi. Tạ Nhất căn bản không phải người trong giới cũng cảm thấy đau lòng không thôi.

Phòng làm việc trừ Họa Linh của bức tranh màu đen, còn chưa có phát hiện ra bất cứ cái gì khác. Trước mắt Họa Linh của tập tranh truyện cổ tích còn chưa có xuất hiện, ít nhất bọn họ chưa có thấy Nữ Hoàng Đỏ ở trên đường dạo phố.

Ngày hôm sau, Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng đi ra ngoài tìm kiếm manh mối, bất quá không thu hoạch được gì.

Quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ chính là lông chim vàng, hơn nữa khí tức còn cố ý bị xóa sạch. Nói cách khác hiện tại Nữ Hoàng Đỏ tự do, muốn tìm được Họa Linh khác chỉ sợ khó càng thêm khó.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu ở bên ngoài tìm kiếm một ngày, buổi tối trở lại quán trợ giúp. Hôm nay kinh doanh cũng rất tốt.

"Tạ tiên sinh."

Tạ Nhất nghe thấy có người kêu mình, hơn nữa kêu khách khí như vậy thật là có chút không thích ứng. Ngày thường mọi người đều kêu chủ quán. Người trong tiểu khu, nếu là mấy bác lớn tuổi sẽ kêu Tiểu Tạ, thật đúng là không ai kêu Tạ tiên sinh. Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn, thế nhưng là cô gái ngày đó đi xem mắt. Tạ Nhất kinh ngạc nhìn, trong lòng có chút hoảng.

Chẳng lẽ cô gái cảm thấy mình rất thích hợp, cho nên cố ý tìm tới? Muốn cùng mình hẹn hò?

Tưởng tượng như vậy, Tạ Nhất tức khắc cảm thấy có chút buồn rầu. Bởi vì bản thân đối với cô gái hình như không có gì đặc biệt. Nếu cô gái thật sự đưa ra đề nghị, làm như thế nào mới có thể uyển chuyển cự tuyệt đây.

Tạ Nhất đang buồn rầu, kết quả cô gái lên tiếng chào hỏi, liền không có nói nữa, ngược lại là nhìn Thương Khâu, có chút ngượng ngùng nói:

"Thương tiên sinh, anh nhớ tôi không?"

Tạ Nhất:

"......"

Tình huống gì thế này?

Thương Khâu ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua cô gái, gật gật đầu, bất quá không nói chuyện. Cô gái gương mặt có chút hồng, nói:

"Thương tiên sinh, tôi có thể... có thể mời anh ăn bữa cơm không? Ngày đó... ngày đó nghe anh giảng giải về hội họa, cảm giác anh học thức phi thường uyên bác. Tôi... tôi vừa lúc có cái luận văn đề cập đến phương diện này, cho nên muốn... thỉnh giáo một chút."

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, tâm nói.

Cô không phải là nghiên cứu sinh ngành khoa học tự nhiên sao, như thế nào còn có luận văn như vậy?! Lấy cớ, nhất định là lấy cớ!

Thương Khâu nghe xong nhướng mày, thế nhưng không có từ chối, mà là nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Tạ Nhất bị nhìn không thể hiểu được. Liền nghe Thương Khâu cười cười, nói:

"Có thể."

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu cười, quả thực là "quyến rũ lộ ra ngoài", soái đến rối tinh rối mù. Có chút dịu dàng còn mang theo một chút láo cá. Giống như loại trai hư thường dễ dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ. Hơn nữa trai hư cá tính còn đẹp ngất trời.

Cô gái bị nụ cười của Thương Khâu làm cho thiếu chút nữa đầu óc choáng váng, lập tức nói:

"Vậy... mời Thương tiên sinh."

Thương Khâu nói:

"Liền nơi này đi, ngay bây giờ."

Cô gái lập tức nói:

"Được được được, Thương tiên sinh, mời ngồi."

Tạ Nhất:

"..."

Thương Khâu thế nhưng muốn hẹn hò ở quán mình?!

Tạ Nhất nháy mắt không rõ đây là tình huống như thế nào.

Chẳng lẽ Thương Khâu thích loại con gái ôn nhu có học?

Thương Khâu cùng cô gái tìm cái bàn hai người cùng ngồi xuống. Thương Khâu còn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhất sau quầy đang xù lông như con mèo. Tạ Nhất cũng đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thương Khâu. Khi đụng phải ánh mắt Thương Khâu, Tạ Nhất nhanh chóng giả bộ như không có việc gì quay đầu đi. Lại nghe Thương Khâu gọi:

"Ông chủ, thực đơn."

Tạ Nhất hít sâu một hơi, cầm thực đơn đem tới.

"Bộp!"

Thực đơn "ném" trước mặt Thương Khâu. Thương Khâu nhướng mày, cầm lấy thực đơn, quan tâm đưa cho cô gái, nói:

"Thích ăn món gì?"

Thương Khâu săn sóc làm cô gái tức khắc đỏ bừng mặt. Tạ Nhất không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy phổi sắp nổ, cổ họng chua lòm.

Chẳng lẽ bởi vì đối tượng mình xem mắt lại đi coi trọng Thương Khâu, cho nên mình ghen tị?

Tạ Nhất đem thực đơn đưa qua, liền quay đầu đi, trở lại sau quầy nằm bò. Lúc này Thanh Cốt cười tủm tỉm đi tới, dùng khuỷu tay chọc chọc Tạ Nhất, cười nói:

"Ông chủ, ghen à?"

Tạ Nhất mắt trợn trắng, nói:

"Cái gì?"

Thanh Cốt cười nói:

"Còn không thừa nhận?"

Tạ Nhất không nói chuyện, Thanh Cốt lại nói:

"Kỳ thật căn bản không cần ghen."

Tạ Nhất hồ nghi nhìn Thanh Cốt. Thanh Cốt nói:

"Bởi vì anh là Tạ Hương Hương nha!"

Tạ Nhất:

"......"

Thanh Cốt nói:

"Tôi nói đứng đắn đó."

Tạ Nhất nói:

"Tôi sao không nghe ra là đứng đắn?"

Thanh Cốt vỗ bả vai Tạ Nhất, cười nói:

"Anh tin tôi đi, trên người của anh mùi hương nồng đậm, căn bản không cần ghen. Tỷ như hiện tại, nếu không thích nhìn Thương Khâu cùng người khác hẹn hò, liền đi quyến rũ hắn!"

Tạ Nhất đột nhiên rất muốn dùng cái gì lấp kín miệng Thanh Cốt.

Nói cái gì mà lung tung. Vì sao "quyến rũ" lại nói ra trắng trợn nơi công cộng. Mình là nam mà, như thế nào quyến rũ?

Thanh Cốt thề son sắt nói:

"Tự tin chút đi. Không phải đã nói rồi sao, mùi hương của anh đối với Thương Khâu mà nói, chính là thuốc kích thích loại mạnh nhất, tuyệt đối đủ sức hấp dẫn. Thương Khâu khẳng định sẽ muốn hóa thân thành sói đói bổ nhào lại đây!"

Tạ Nhất dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn Thanh Cốt, nói:

"Cậu gần đây hay xem mấy cái phim kỳ quái gì thành não tàn rồi phải không?"

Thanh Cốt hừ một tiếng, rất là ngạo kiều dẩu môi, nói:

"Người ta nói thật mà không nghe. Nếu không tin, anh có thể thử xem. Bây giờ chỉ cần nói một câu, Thương Khâu lập tức xông tới, tin hay không?"

Tạ Nhất trên cao nhìn xuống Thanh Cốt, nghiêm túc lắc lắc đầu, nói:

"Không tin, câu gì?"

Đừng thấy Thanh Cốt vóc dáng không có cao bằng Tạ Nhất, nhưng khí thế mười phần, tay chống eo nhỏ, cười tủm tỉm nói:

"Ngủ với tôi!"

Thanh Cốt nói xong, mặt Tạ Nhất liền đỏ. Cùng lúc đó khách mấy bàn bên cạnh đều quay đầu nhìn sang. Tựa hồ phát hiện tin tức đặc biệt, bọn họ dùng ánh mắt như phát hiện vùng đất mới nhìn Tạ Nhất cùng Thanh Cốt.

Không chỉ như vậy, Thanh Cốt còn cảm giác phía sau lưng có hai luồng ánh mắt cực nóng. Một trong đó là của A Lương nhà hắn, anh phục vụ có khả năng bị biến thành pháo hôi. Hai là Thương Khâu. Thương Khâu cũng nhìn Tạ Nhất, ánh mắt kia cao thâm khó đoán, cho người ta cảm giác ớn lạnh từ đầu đến chân.

Thanh Cốt giả bộ không phát hiện mình nói cái gì quá đáng, còn nói:

"Thế nào, thế nào?"

Thái dương Tạ Nhất gân xanh đều nhảy nhảy, nói:

"Cái gì thế nào, đi làm việc đi."

Thanh Cốt chu miệng, hừ một tiếng. Bất quá vẫn ôm bình nước chanh nhảy lộc cộc đi rót cho khách.

Ngủ với tôi?

Tạ Nhất nhịn không được trợn trắng.

Loại câu nói xấu hổ như vậy sao có thể nói ra được. Còn nữa, mình cùng Thương Khâu đều là nam, ngủ như thế nào... sao mà ngủ?

Bất quá nghĩ tới đây, Tạ Nhất đột nhiên nghĩ tới thân hình đầy cơ bắp của Thương Khâu, còn có ăn kích thích tố mà chỗ nào đó...

Tạ Nhất ho khan một tiếng, cảm giác mình hiểu sai, đây đều là suy nghĩ lung tung. Tạ Nhất gãi gãi đầu, vỗ vỗ mặt.

Trong khi Tạ Nhất miên man suy nghĩ, A Lương đi tới nói:

"Ông chủ, sau bếp gia vị không đủ, tôi đi ra ngoài mua một chuyến, thực mau sẽ trở lại."

Tạ Nhất vừa nghe, vội vàng nói:

"Cậu đừng đi, tôi đi cho. Tôi ra cửa hàng tiện lợi mua tạm một ít là được."

A Lương gật gật đầu. Tạ Nhất để cho A Lương xem quán, tự mình cầm tiền cùng di động, đi cửa hàng tiện lợi mua tạm, ngày mai lại nhập hàng.

Tạ Nhất cầm tiền đi ra cửa, nhìn thấy Thương Khâu cùng cô gái nói chuyện đến "khí thế ngất trời". Cũng không biết Thương Khâu nói gì mà cô gái tức khắc đỏ bừng mặt, ngăn không được bật cười, thoạt nhìn rất cao hứng. Tạ Nhất trong lòng tức khắc "toang".

Thương Khâu không những đẹp trai đặc biệt còn có tài ăn nói, chuyện này Tạ Nhất đã lĩnh giáo. Thời điểm Tạ Nhất đi ngang qua cửa kính không nhịn xuống đưa ngón giữa, tức khắc cảm thấy thể xác và tinh thần cực sảng khoái, tâm tình rất tốt đi đến cửa hàng tiện lợi.

Thương Khâu nhìn Tạ Nhất đưa ngón giữa, không nhịn được cười ra tiếng. Nụ cười này cùng nụ cười vừa rồi không giống nhau, mang theo một loại vô hạn cưng chiều. Trong nháy mắt cô gái chinh lăng, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Tạ Nhất đi đến cửa hàng tiện lợi cách quán ăn không mấy trăm mét. Cửa hàng tiện lợi này Tạ Nhất cùng Thương Khâu thường hay đến, ở chỗ này mua thức ăn cho mèo, và đồ vật linh tinh.

Tạ Nhất đi vào tìm mấy gói gia vị. Kệ để gia vị gần cửa kính nhìn ra đường. Tạ Nhất đang xem hạn sử dụng mấy gói gia vị, đột nhiên nhìn xuyên qua cửa kính thấy có một đám người đi ngang qua cửa hàng. Tạ Nhất sửng sốt, thiếu chút nữa đem gói gia vị ném xuống đất, trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Bảy chú lùn!?

Bảy người dáng thấp bé, khả năng chỉ cao đến eo Tạ Nhất. Trên đầu mỗi người là một cái mũ nhỏ với màu sắc khác nhau. Vác xẻng nhỏ, bảy người nhảy nhót nối đuôi nhau đi ngang qua cửa hàng tiện lợi.

Tạ Nhất có chút không dám tin tưởng, vội vàng xoa xoa đôi mắt, lại nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài đột nhiên cái gì cũng không có. Người lùn, mũ bảy màu rực rỡ, còn có xẻng nhỏ, tất cả đều không thấy HunhHn786.

Tạ Nhất vỗ vỗ ngực.

Chẳng lẽ do hôm nay bận quá, vẫn luôn đi theo Thương Khâu nơi nơi tìm Họa Linh, cho nên mới sinh ra ảo giác?

Tạ Nhất cầm gói gia vị đến quầy thu ngân tính tiền, vẫn là quyết định trở về đem chuyện nhìn thấy chú lùn nói cho Thương Khâu nghe. Không thể để Họa Linh làm sai nữa.

Thu ngân viên động tác thập phần nhanh nhẹn. Tạ Nhất xách theo túi nilon trở về.

"Bịch!"

Cẳng chân bị đụng phải một chút. Tạ Nhất còn tưởng rằng là mèo hay chó hoang, rốt cuộc vị trí tương đối thấp. Tạ Nhất cúi đầu nhìn.

Thế nhưng là một con thỏ. Không phải, không phải con thỏ bình thường, là một con thỏ trắng mặc quần áo!

Con thỏ trắng có đôi mắt đỏ, mặc tây trang, đội mũ, động tác hoảng loạn nhảy nhót. Bởi vì vội vàng, nó đụng vào cẳng chân Tạ Nhất. Mũ do bị đâm mà rớt, con thỏ chạy nhanh nhặt mũ lên, lo lắng, trong miệng lẩm bẩm:

"Ôi trời ơi! Đã trễ! Trễ rồi! Trễ rồi! Trễ cuộc hẹn rất quan trọng mất rồi!"

Con thỏ trắng kia nói xong, đội mũ vào, còn từ túi trước ngực móc ra một đồng hồ quả quýt.

"Tách"

Con thỏ ấn mở đồng hồ nhìn thời gian, vẻ mặt hoảng loạn nói:

"Bạn thân mến, đã quá trễ, đã quá trễ!"

Nói "líu lo", thỏ trắng liền nhảy về phía trước.

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn con thỏ trắng kia.

Con thỏ trắng mặc quần áo, còn không ngừng xem đồng hồ quả quýt. Không phải là con thỏ trắng trong Alice ở xứ sở thần tiên sao?!

Con thỏ trắng nhanh chóng nhảy tới, hướng vào khu nhà của Tạ Nhất. Tạ Nhất do dự một chút. Khi sắp mất bóng dáng con thỏ trắng, Tạ Nhất lập tức cất bước đuổi theo, đồng thời lấy ra di động gọi cho Thương Khâu.

Con thỏ nhảy thực mau, cũng không đi xa. Vào tiểu khu liền tới một cái cống, sau đó nó lại đem đồng hồ quả quýt cất vào túi trong ngực, ngay sau đó cạy cái nắp cống lên.

"Rầm rầm."

Thỏ trắng đem nắp xốc lên. Tạ Nhất giật mình.

Họa Linh, tuyệt đối là Họa Linh!

Thương Khâu đã bắt điện thoại, Tạ Nhất lập tức hạ giọng nói:

"Thương Khâu! Tôi nhìn thấy Họa Linh! Khẳng định là Họa Linh!"

Thương Khâu còn tưởng rằng Tạ Nhất gọi điện thoại tới nói cái gì, nghe thấy cái này, biểu tình liền nghiêm túc lên, nói:

"Cậu ở nơi nào, đừng hành động thiếu suy nghĩ, chú ý an toàn."

Tạ Nhất nấp sau một bụi cây trong hoa viên, nhỏ giọng nói:

"Tôi ở trong tiểu khu. Bên cạnh hoa viên tôi nhìn thấy một con thỏ trắng mặc tây trang, còn đang xem đồng hồ quả quýt. Nó ở trong tiểu khu, đang cạy mở một cái nắp cống..."

Tạ Nhất cảm thấy mình như bệnh thần kinh.

Con thỏ cạy nắp cống, chẳng lẽ muốn đem bán lấy tiền sao!?

Ở thời điểm Tạ Nhất nói chuyện, con thỏ đã mở được nắp cống, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, nói:

"Đã quá trễ, quá trễ, đến muộn mất!"

"Vèo!!!"

Tạ Nhất kinh hô, con thỏ trắng thế nhưng nhảy vào cống. Tạ Nhất sợ tới mức chạy nhanh tới.

"Thương Khâu, con thỏ... con thỏ nhảy vào cống!?"

Tạ Nhất chạy tới, cúi đầu xem. Là một rãnh thoát nước mưa, bên trong sâu không thấy đáy, đen như mực. Con thỏ nhảy vào không thấy tăm hơi, nhưng mà còn có chuyện kỳ quái phát sinh. Miệng cống thế nhưng đột nhiên tỏa hào quang, ánh vàng rực rỡ, từ chỗ sâu phát ra. Tạ Nhất vội vàng duỗi tay che hai mắt của mình. Thương Khâu bên kia nghe được tiếng Tạ Nhất kinh hô, vội vàng nói:

"Tạ Nhất?"

Tạ Nhất nói:

"Không có việc gì, không có việc gì, phía dưới rất kỳ quái, thế nhưng phát sáng, con thỏ nhảy xuống không thấy."

Thương Khâu thực vội vàng, còn có tiếng hít thở, chắc là vội vàng từ quán chạy ra. Tạ Nhất nghe hắn thở dồn dập, còn có âm thanh bước chân chạy bộ, đột nhiên trong lòng có chút đắc ý. Thương Khâu tựa hồ thực sốt ruột. Vì sao bản thân đắc ý, Tạ Nhất cũng không rõ ràng lắm.

Giọng Thương Khâu từ di động truyền ra.

"Đừng cử động, ở tại chỗ chờ tôi, đã biết chưa?"

Tạ Nhất thăm dò hướng bên trong cống nhìn, bên trong còn phát sáng.

"Anh yên tâm, tôi lại không phải điên, sao có thể nhảy...."

Cống...

"Ôi!!"

Tạ Nhất còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác phía sau lưng bị đụng phải, lực độ còn rất lớn. Tạ Nhất vốn là thăm dò nhìn xem, thân thể nghiêng về trước, bị va chạm, tức khắc trọng tâm không xong, nháy mắt đầu chui vào trong. Tạ Nhất hô to, trực tiếp rớt xuống.

Bên cạnh nắp cống, có một con vịt con xấu xí vùng vẫy cánh nhỏ, mở to mắt có chút ủy khuất nói:

"Tôi... Tôi chỉ nghĩ hỏi thăm một chút. Tôi lạc đường, dù ta có xấu, cũng không đến mức nhảy cống chứ? Tôi... Tôi thật sự xấu như vậy sao?"

Thương Khâu nghe thấy từ di động truyền ra tiếng Tạ Nhất kinh hô, ngay sau đó âm thanh bị cắt đứt. Trái tim Thương Khâu đột nhiên nhói lên.

"Tạ Nhất! Tạ Nhất?"

Chỉ là Thương Khâu kêu như thế nào Tạ Nhất cũng không có đáp lại. Vài giây sau di động liền cắt đứt. Thương Khâu nhíu mi, nhanh gọi trở lại. Di động Tạ Nhất thông báo không liên lạc được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.