Tổng giáo đầu đang đợi. Trong quân đột nhiên có binh lính nhiễm bệnh lạ, không biết là thật sự sinh bệnh, hay là bởi vì trúng độc. Đáng sợ chính là người bệnh sẽ thối rữa, lại còn lây bệnh. Trong quân rất nhiều người bị bệnh, thống khổ bất kham.
Công chúa Khiết Đan tiến kinh, cấm quân trong cung có nhiệm vụ nặng nề, tuyệt đối không thể có cái gì sai lầm. Nhưng ngự y cũng không có thể tìm ra nguyên nhân, không cách chữa trị.
Tổng giáo đầu ngày thường không tin tà thuật, tuy biết trong triều có một vị quốc sư, tự xưng là một trong Thập Điện Diêm Vương, Tần Quảng Vương Tưởng Hâm.
Tưởng Hâm chính là người thời tam quốc, mê rượu háo sắc, làm người cuồng vọng không kềm chế. Nhưng hắn có “cốt cách” khác hẳn với người bình thường, sau khi chết đến cai quản điện thứ nhất trong Thập Điện Diêm Vương. Tần Quảng Vương chuyên cai quản sức khỏe, ốm đau, sinh tử của con người, việc u minh cát hung, tiếp dẫn siêu sinh, có bản lĩnh thông thiên triệt địa. Nói nơi nào có chiến tranh, thì nơi đó liền sẽ đánh nhau. Nếu có người không tôn kính sẽ tạo tai ương địa phương đó, họa cập một phương.
Tổng giáo đầu là thô nhân, chỉ tin bá quyền đao thật kiếm thật, chưa bao giờ tin lời nói tà mị vô chứng cứ gạt người đó. Hiện giờ bởi vì không có bất luận biện pháp gì, cho nên không thể không cho người đi thỉnh quốc sư đến, ngóng trông có thể có biện pháp giải quyết.
Ở thời điểm Tổng giáo đầu sốt ruột, liền thấy có người đi đến. HunhHn786 Một người dáng mảnh khảnh thướt tha giống như cô nương, trên mặt lại mang một mặt nạ quỷ đáng sợ cực kỳ. Đi bên cạnh quốc sư là Cao Quỳnh vừa mới thăng làm Đô Chỉ Huy Sử tiền điện. Tổng giáo đầu bất chấp cái gì, vội vàng chắp tay thi lễ, thỉnh quốc sư tiến vào xem xét bệnh trạng binh sĩ.
Quốc sư một chữ cũng không nói, chưa từng mở miệng, chỉ là tiến vào doanh trại nhìn thoáng qua những binh lính sinh bệnh, từ trong lòng móc ra một tờ giấy màu vàng.
Tờ giấy vàng không có chữ hay hình vẽ như mấy lá bùa bình thường thấy. Quốc sư mang mặt nạ quỷ rốt cuộc cất tiếng nói. Cũng không phải là âm thanh mềm mại trong trẻo mà là hơi khàn khàn lạnh lùng, có thể nhận ra như giọng của thiếu niên.
“Nước.”
Cao Quỳnh nói người mang nước tới. Quốc sư liền đem tờ giấy vàng xé nát. Đôi tay trắng nõn tinh tế, mười ngón nhỏ dài, động tác xé giấy cũng cực kỳ đẹp. Quốc sư đem những mẫu giấy vàng bị xé nát, trực tiếp cho vào trong nước, nói:
“Uống.”
Cao Quỳnh lập tức làm theo. Hắn tự mình bưng chén nước đi qua, đỡ người bệnh cho uống, ngay sau đó thối lui đến một bên.
Mọi người nhìn một màn ly kỳ. Đặc biệt là Tổng giáo đầu. Hắn mới đầu căn bản không tin tưởng, nhưng mà người bệnh uống nước xong thối rữa nháy mắt đã bị thổi tan, một chút rốt cuộc mặt không còn gì, trở lại bình thường. Tổng giáo đầu suýt nữa kinh hô ra tiếng, vội vàng chắp tay thi lễ, nói:
“Quốc sư có đại ân đại đức, tiểu nhân suốt đời không quên. Thỉnh Quốc sư cứu giúp, trong doanh còn có rất nhiều tướng sĩ bị quái bệnh tra tấn.”
Quốc sư không nói gì, cũng nhìn không tới mặt, chỉ là từ trong lòng lại lấy ra những lá bùa giao cho Tổng giáo đầu. Trong lúc Tổng giáo đầu cảm động đến rơi nước mắt, Quốc sư mang theo Cao Quỳnh quay đầu đi ra khỏi doanh trại.
Tạ Nhất ngủ một giấc rất ngon. Tuy rằng ngày hôm sau liền phải khai yến, bất quá bởi vì Thương Khâu bên người, cho nên Tạ Nhất cũng không có gì quá lo lắng, thực mau liền ngủ, còn ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau buổi sáng cung nhân đến đưa nước ấm cùng quần áo. Bọn họ lặng lẽ vào cửa liền nhìn thấy bệ hạ cùng Thương tiên sinh rúc vào cùng nhau. Bệ hạ giống như làm nũng chui vào lòng Thương tiên sinh, Thương Khâu còn ôm eo bệ hạ.
Thương Khâu đã sớm tỉnh. Những cung nhân tiến vào tuy rằng thực nhẹ, nhưng cũng có động tĩnh, Thương Khâu tương đối nhạy bén, khẳng định đã tỉnh lại. Bất quá bởi vì Tạ Nhất vẫn luôn hướng vào trong lòng ngực hắn, như một con cún con đáng yêu, ThươngKhâu để tùy ý.
Tạ Nhất buổi tối ngủ không thành thật, đá chăn rơi xuống, liền đi túm chăn của Thương Khâu. Thương Khâu bị buộc bất đắc dĩ, đem chăn đắp lên cho Tạ Nhất. Kết quả chỉ chốc lát sau, Tạ Nhất lại đem chăn Thương Khâu đưa đá rơi.
Thời tiết tương đối lạnh, Tạ Nhất không có chăn vẫn luôn lạnh run run, liền nhích tới chui vào trong lòng Thương Khâu, không ngừng muốn sưởi ấm. Thương Khâu có chút bất kham vì bị quấy nhiễu, nửa đêm đã tỉnh, hơn nữa ngủ không được. Tạ Nhất như bạch tuộc ôm Thương Khâu, không buông tay, còn không ngừng cọ cọ Thương Khâu.
Thế cho nên Thương Khâu sau nửa đêm cũng không thể ngủ, mang một khuôn mặt đen.
Tạ Nhất thời điểm tỉnh cảm giác ngủ đặc biệt no đủ, tâm tình không tồi. Bất quá vừa mở mắt, Tạ Nhất liền thấy được Thương Khâu “mặt thối” còn đen thui phảng phất đáy nồi cháy, gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.
Tạ Nhất nháy mắt cho rằng mình bị “phán tử hình”, phía sau lưng lạnh như băng, nói lắp.
“Làm... làm... sao vậy!?”
Thương Khâu cười lạnh một tiếng, rũ mắt nhìn. Tạ Nhất cúi đầu nhìn, thấy chính mình còn giống bạch tuộc ôm Thương Khâu. Tư thế hai người thật sự ái muội. Hơn nữa các cung nhân còn ở đây, đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như muốn nói cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhưng biểu tình là cái gì cũng biết.
Tạ Nhất hoảng sợ, nhanh buông ra, sau đó chà xát tay, cười gượng nói:
“Ha ha, sớm a……”
Thương Khâu lúc này mới ngồi dậy, sửa sang lại một chút. Áo của hắn đều bị kéo ra, thiếu chút nữa áo chạy đến bụng. Sau đó hắn xoay người xuống giường, đi rửa mặt.
Thương Khâu tuy rằng là tóc ngắn, nhưng là mặc đồ cổ trang. Hắn ăn mặc kính trang của thị vệ, đem kiếm gỗ đào treo ở bên hông. Thương Khâu dáng người tỉ lệ vàng, gầy nhưng rắn chắc, tràn đầy cơ bắp. Quả thực chính là dáng người mẫu tiêu chuẩn hấp dẫn không thể nghi ngờ HunhHn786.
Tạ Nhất nhìn Thương Khâu, trộm nuốt một ngụm nước bọt.
Cũng không biết vì cái gì lại thế? Có thể là bởi vì Thương Khâu có dáng người quá làm người hâm mộ đi. Là đàn ông khẳng định đều muốn có dáng người như Thương Khâu thôi!
Tạ Nhất cúi đầu nhìn nhìn chính mình, sờ sờ bụng.
Tuy rằng không có cơ bắp, nhưng may mắn cũng không có mỡ thừa đã là vạn hạnh!
Từ buổi sáng đã bắt đầu bận rộn. Hoàng hôn liền phải bắt đầu yến tiệc, mà Lưu Mỹ nhân còn chạy tới quấy rối.
Tạ Nhất có chút sợ hãi phi tử hậu cung, cho nên không gặp bất luận phi tần nào. Lưu Mỹ nhân lại bám riết không tha, nhất định phải tới gặp Tạ Nhất.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu đang dùng bữa trưa, rơi vào đường cùng đành phải cho Lưu Mỹ nhân tiến vào. Thương Khâu bị phá rối bữa ăn, thực không thoải mái.
Lưu Mỹ nhân thực chậm rãi đi vào, manh theo một cái rổ, cười tủm tỉm dâng cho Tạ Nhất, nói:
“Bệ hạ, điểm tâm này ngọt mà không ngấy. Nga Nhi nhớ rõ khẩu vị của ngài, bệ hạ nếm thử đi.”
Tạ Nhất mở rổ nhìn, thế nhưng là món bánh điểm tâm ngọt nổi tiếng Tống triều, lại có điểm giống bánh su kem thời hiện tại. Lớp da phủ lên phần ruột mềm, còn có băng đá phía trên. Ngự thiện trong cung đình làm rất tỉ mỉ, bánh bộ dáng phi thường tinh tế, hoa văn mặt trên rất đẹp.
Bánh mát lạnh ngon miệng, mềm mịn thoạt nhìn như là làn da mỹ nhân nõn nà. Mùi thơm và hình dạng của bánh thật tuyệt vời, như mỹ nhân khí chất xuất chúng, thấy thế nào cũng sẽ không cảm thấy ngán.
Quả thực là tuyệt phối, Tạ Nhất nhìn theo bản năng nói:
“Ô, Thương Khâu khẳng định thích ăn bánh này……”
Tạ Nhất nói xong, hưng phấn nhìn Thương Khâu, liền thấy Thương Khâu cười tủm tỉm nhìn chính mình, nhướng mày.
Biểu tình… thật là quá hấp dẫn!
Trong nháy mắt Tạ Nhất thiếu chút nữa bị Thương Khâu tươi cười hoa mắt.
Thương Khâu thoạt nhìn tâm tình khá tốt, không biết vì cái gì.
Bên kia, nụ cười Lưu Mỹ nhân đọng lại. Lúc trước nàng đã nghe được tin đồn nhảm nhí, nói gần đây Hoàng Thượng sủng ái một người nam nhân, quả thực là trăm ngàn sủng ái. Hiện giờ nàng tự mình mang điểm tâm đến, Hoàng Thượng nói thẳng là người khác thích ăn.
Lưu Mỹ nhân cười gượng một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, nói:
“Bệ hạ gần đây trăm công ngàn việc, có chuyện gì… Nga Nhi giúp được không?”
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, thấy căn bản không có.
Lưu Mỹ nhân thấy bệ hạ không dao động, liền cười một tiếng, ánh mắt ái muội nhìn Thương Khâu, ngay sau đó lại nhìn Tạ Nhất, nói:
“Bệ hạ… Nga Nhi biết không ai có thể độc chiếm sự sủng ái của bệ hạ. Nga Nhi may mắn được bệ hạ một phần vạn sủng ái đã là rất may. Hiện giờ bệ hạ…”
Nàng nói, lại nhìn nhìn Thương Khâu, tiếp tục nói:
“Bệ hạ là nghĩ như thế nào, Nga Nhi rõ ràng nhất. Bất quá, bệ hạ đang thập phần khó xử, dù sao trong triều lão thần là một đám không thể nhìn xa, không thể hiểu thâm tình của bệ hạ. Hay giao cho Nga Nhi xử lý đi.”
Tạ Nhất nghe được phát ngốc.
Cái thâm tình gì? Vì sao vẫn luôn nói chuyện với mình mà nhìn Thương Khâu. Chẳng lẽ Lưu Mỹ nhân thật sự coi trọng Thương Khâu? Dù sao Thương Khâu tuấn tú như vậy…
Tạ Nhất mê mang nói:
“Xử lý như thế nào?”
Lưu Mỹ nhân vừa nghe, cho rằng Tạ Nhất thừa nhận có quan hệ tình ái cùng Thương Khâu. Trong lòng nàng là ghen ghét, lại muốn che dấu, nói:
“Bệ hạ, còn không phải dễ xử lý sao? Không bằng đem Thương Khâu đến cung của Nga Nhi. Nói với bên ngoài là Thương Khâu phạm khuyết điểm, đã bị phạt cung hình làm nội giám. Cứ như vậy, mỗi ngày bệ hạ vẫn cùng Thương Khâu ân ái, cũng sẽ không có người nói ba điều bốn chuyện.”
“Phụt!!”
Một ngụm cháo phun ra. Tạ Nhất mới đầu nghe còn chưa có hiểu, chờ nghe hiểu đã không kịp ngăn lại chính mình, phun không kềm chế.
Tạ Nhất trừng hai mắt. Lưu Mỹ nhân chạy nhanh dùng khăn tay lau cho Tạ Nhất, nói:
“A nha, bệ hạ, ngài làm sao vậy?”
Tạ Nhất nói:
“Không… Không sao, trẫm đột nhiên nhớ tới có chuyện quan trọng, nàng trước tiên lui đi.”
Lưu Mỹ nhân lại bị “đá” ra, nhưng cũng không dám nói cái gì, đành phải xoay người rời đi.
Tạ Nhất chà chà miệng mình, nói:
“Lưu Nga này trong đầu đều là rơm rạ sao? Suy nghĩ cái gì không biết? Nàng cho rằng anh là…”
Tạ Nhất “là” thật lâu thế nhưng không mặt mũi nói ra lời tiếp theo. Thương Khâu thực bình tĩnh nói:
“Nàng cho rằng tôi là nam sủng của cậu.”
Tạ Nhất thiếu chút nữa lại phun, nhanh vỗ vỗ ngực, trên mặt tức khắc nóng một mảnh, đã không biết nói như thế nào mới tốt, cười gượng nói:
“Nàng… Nàng nhìn ra thế nào? Hai chúng ta chính là trong sáng.”
Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, không nói gì.
Tạ Nhất còn nghĩ thầm.
Đúng không? Rõ ràng rất trong sáng. Chỉ là có một lần bởi vì Thương Khâu “trọng thương khó trị”, cho nên mình mới chuyển sang một ít Tinh Nguyên mà thôi. Kia không thể nói là hôn môi. Bởi vì là đó vì cứu người!
Tạ Nhất nghĩ như vậy, càng nghĩ càng là không thể ức chế nhớ lại cái nụ hôn kia, tức khắc mặt càng đỏ tai càng hồng.
Thương Khâu còn nói:
“Nghĩ cái gì vậy, bệ hạ?”
Tạ Nhất:
“……”
Vì cái gì từ "bệ hạ" này kêu êm tai như vậy!
Thời điểm hoàng hôn, Tạ Nhất mang theo Thương Khâu đi dự yến tiệc. Lần này yến tiệc rất quan trọng, bọn họ cần cùng Liêu triều hoà đàm, không chỉ là liên hôn, còn là bởi vì ý nghĩa trọng đại hòa bình cho Tống triều. Trọng thần đều phải tham gia, Trương Tề Hiền, Khấu Chuẩn đều có mặt.
Bởi vì lần này còn có công chúa Khiết Đan, bởi vậy hậu cung nữ quyến cũng sẽ tham dự. Đương nhiên còn có người phụ trách vấn đề an toàn Đô Chỉ Huy Sử tiền điện Cao Quỳnh.
Cao Quỳnh rất sớm đã đến. Nhìn thấy Tạ Nhất cùng Thương Khâu lại đây, hắn vội vàng đi đón, chắp tay nói:
“Tham kiến bệ hạ.”
Tạ Nhất gật gật đầu. Mấy ngày nay đã quen người khác quỳ mình, Tạ Nhất tương đối bình tĩnh, nói:
“Thái úy không cần đa lễ.”
Cao Quỳnh bình thân đứng lên, cùng Tạ Nhất bẩm báo một chút vấn đề bố binh. Tạ Nhất nghe không hiểu lắm, nhưng Thương Khâu híp mắt nhìn bốn phía, tựa hồ kiểm tra cái gì.
Tạ Nhất chú ý tới cái khác. Đó chính là chỗ cổ áo của Cao Quỳnh có điểm hồng hồng, thoạt nhìn như là sâu cắn, lại như là bị áo giáp cọ ra. Sau đó Tạ Nhất liền nhìn đến bên khác trên cổ Cao Quỳnh cũng có một cái dấu. Cái dấu này tương đối rõ ràng hơn. Dù Tạ Nhất chưa ăn qua thịt heo, cũng gặp qua heo rồi. Tuổi tác này Tạ Nhất cũng xem như già đầu, người khác đều đã có con.
Đó là dấu hôn! Chính thức dấu hôn, cam đoan không giả!
Tạ Nhất tức khắc có chút ngượng ngùng nghĩ thầm.
Tương đối kịch liệt nha! Cao tướng quân thật đúng là càng già càng dẻo dai!
Yến tiệc thực mau liền bắt đầu. Thương Khâu đi theo Tạ Nhất, một tấc cũng không rời. Khấu Chuẩn, Trương Tề Hiền cũng ngồi vào chỗ, một Tể tướng bên phái chủ chiến, một Tể tướng lại là phái chủ hòa.
Phải biết rằng bởi vì Tống triều cùng Liêu triều khai chiến đã lâu, vẫn luôn không có chiếm được lợi thế, cho nên phái chủ hòa số lượng nhiều hơn phái chủ chiến. Rất nhiều lão thần chủ hòa không phải bởi vì không trung tâm, mà bọn họ sợ. Sợ binh lính chết, sợ trăm họ chết, quan viên chết, cũng sợ cơ nghiệp Tống triều hủy ở trong tay mình. Sợ quá nhiều bởi vậy tương đối bảo thủ.
Lần này đội ngũ đến không có quá nhiều quan viên Khiết Đan, nhưng công chúa xuất thân không nhỏ. Công chúa chính là cháu gái Tiêu Thái hậu. Hiện giờ ai không biết Tiêu Thái hậu nắm quyền, Liêu triều hết thảy sự vụ lớn nhỏ, mặc kệ là tài lực hay là binh lực đều do Tiêu Thái hậu nắm giữ trong tay. Nghe nói công chúa rất được Tiêu Thái hậu sủng ái.
Công chúa cùng sứ thần đi vào Yến Thính, ngồi xuống, yến tiệc thực mau liền bắt đầu.
Tạ Nhất vẫn luôn không nói gì, bởi vì biết chính mình nói nhiều sai nhiều, cho nên không dám mở miệng. May mắn thủ hạ danh tướng như mây, hơn nữa nhóm Tể tướng đều tương đối đáng tin cậy, chu toàn ở trước mặt người Khiết Đan, một chút cũng không rơi vào thế hạ phong.
Một tướng Khiết Đan cười nói:
“Nói vậy vị này chính là Cao Quỳnh, Cao tướng quân sao?”
Cao Quỳnh cũng không ngồi, ôm bội đao đứng ở Yến Thính.
Tướng quân Khiết Đan lại nói:
“Sớm nghe nói Cao tướng quân là Tinh Túc Thiên Lang hạ phàm. Hai mười năm trước một trận chiến đã thành anh hùng. Hiện giờ sau hai mười năm, Cao tướng quân vẫn anh tuấn. Người Trung Nguyên quả nhiên có thần minh phù hộ a!”
Tạ Nhất cảm thấy người nọ lời nói có ẩn ý, bất quá cũng không có để ý. Tạ Nhất chủ yếu chính là ngồi, cao thâm khó đoán mỉm cười, tận lực không uống rượu, muốn bảo trì tỉnh táo.
Tướng quân Khiết Đan lại cười nói:
“Chỉ có rượu ngon món ngon, không ca vũ trợ hứng, chẳng phải là quá buồn. Như vậy đi, làm chúng ta vì hoàng đế người Hán hiến một điệu vũ, như thế nào?”
Tạ Nhất không biết bọn họ muốn làm cái quỷ gì. Tướng quân Khiết Đan vỗ vỗ tay. Công chúa lại đứng lên, chậm rãi đi đến khoảng trống chính giữa.
Mọi người có chút kinh ngạc.
Người Khiết Đan hiến vũ, thế nhưng là công chúa, đây là cái gì?
Công chúa tươi cười, từ trong tay thị nữ tiếp nhận kiếm gỗ. Thực nhanh có thị nữ bắt đầu tấu nhạc, công chúa liền cầm kiếm gỗ nhẹ nhàng múa.
Công chúa tuổi không lớn, thoạt nhìn cũng chỉ là 16- 17 tuổi, nếu ở hiện đại chỉ sợ còn học cấp 3.
Tay nàng cầm kiếm gỗ. Trên thân kiếm còn điêu khắc hoa văn, tựa hồ kiếm này là dụng cụ múa chuyên môn. Công chúa động tác nhanh nhẹn, thân thể thướt tha uyển chuyển. Theo tiếng đàn sáo là động tác xoay tròn, eo nhỏ thiếu chút nữa làm hỏng đôi mắt người ở đây.
Cao Quỳnh đứng ở một bên đề phòng. Hắn là Đô Chỉ Huy Sử được ngự tứ, yêu cầu toàn quyền phụ trách an nguy cho hoàng đế. Hiện giờ có dị tộc cầm kiếm, tuy rằng chỉ là kiếm gỗ, nhưng Cao Quỳnh vẫn cứ thập phần đề phòng, không dám lơi lỏng.
Công chúa diện mạo thập phần thanh tú, nhưng không thể nói dung mạo mỹ lệ. So với Lưu Mỹ nhân, công chúa kém quá xa. Lưu Mỹ nhân đã gả hai lần còn có thể được Hoàng Thượng độc sủng, trừ bỏ tính cách uyển chuyển, dung mạo cũng là không cần phải nói. Mà công chúa thoạt nhìn có chút quá bình thường. Trừ bỏ dáng người thướt tha, múa đẹp như dương liễu trước gió, gương mặt không hề đặc biệt.
Tạ Nhất nhìn công chúa múa kiếm, cảm giác cũng không có gì đẹp, chỉ là khi công chúa múa kiếm lại phát ra âm thanh “leng keng leng keng”. Âm thanh nghe như tiếng lục lạc giòn vang. Bất quá nhạc sư bên kia cũng không có loại nhạc cụ nào như lục lạc. Tạ Nhất có chút mê mang.
Âm thanh lục lạc chính là từ trên người công chúa truyền ra!
Công chúa nhảy lên duỗi thân lại phát ra âm thanh “leng keng leng keng”. Giống như chim hót vang dễ nghe nói không nên lời, còn vui vẻ thoải mái.
Tạ Nhất liền như vậy nhìn, dần dần cảm thấy có chút si mê.
Công chúa bản thân dung mạo thực bình thường, nhưng không biết như thế nào lại trở nên càng lúc càng xinh đẹp, càng lúc càng xinh đẹp. Đẹp không thể tả, rất động lòng người, tỏa ra một loại sắc thái mị hoặc. Tạ Nhất không nói nên lời đó là cái dạng gì.
Tim đập thình thịch… Thậm chí…Thậm thấy công chúa còn đẹp hơn Thương Khâu!
Tạ Nhất nghĩ như vậy liền cảm giác tay đau nhói. Cái đau từ bên trong xương thịt.
“A, ui!”
Tạ Nhất hô một tiếng.
Cảm giác mình đau chết, tuyệt đối là rất đau!
Cảm giác đau đớn trong nháy mắt, Tạ Nhất đột nhiên hít một hơi, đột nhiên từ trong “ảo cảnh” tim đập thình thịch tỉnh lại. Tạ Nhất nhìn lại.
Công chúa còn đang múa. Khuôn mặt lại biến bình thường!
Tạ Nhất có chút giật mình, liền nghe được Thương Khâu ở bên tai nói:
“So với tôi còn xinh đẹp hơn, hử?”
Tạ Nhất:
“……”
Không... không..... không phải mình vừa rồi chỉ nghĩ trong lòng, sao Thương Khâu cũng biết!?
Tạ Nhất chột dạ ngẩng đầu nhìn Thương Khâu. Thương Khâu chỉ là cười cao thâm khó đoán, nâng nâng cằm. Tạ Nhất hồ nghi nhìn bốn phía.
Liền nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đặc biệt quỷ dị. Trương Tề Hiền hơn 60 tuổi cùng các vị lão thần 70- 80 tuổi đều lộ ra thần sắc si mê, giống như “lão sắc lang”. Cả người công chính nghiêm minh như Khấu Chuẩn cũng là vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm công chúa múa kiếm. Mà ngay cả thái giám, cung nữ, phi tần, nữ quyến cũng si mê nhìn công chúa HunhHn786.
Tạ Nhất nhanh chóng xem một vòng, người bên Tống triều đều si mê mất hồn, đoàn sứ thần Liêu triều lại hoàn toàn không có việc gì. Cái này làm cho Tạ Nhất có chút chấn kinh.
Ánh mắt Tạ Nhất nhanh chóng nhìn Cao Quỳnh. Cao Quỳnh cũng không có chuyện nhi. Chỉ sợ tất cả người tham gia yến tiệc bên phía Tống triều, cũng cũng chỉ có chính mình, Thương Khâu cùng Cao Quỳnh không có lâm vào si mê. Tuy rằng Tạ Nhất vừa rồi mới từ trong si mê thoát ra.
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
“Đây là…… chuyện gì?”
Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:
“Âm thanh sao?”
Tạ Nhất nói:
“Đúng đúng đúng. Là âm thanh lục lạc trên người công chúa sao?”
Thương Khâu nói:
“Lục lạc, kiếm gỗ, còn có vật bên hông công chúa. Nếu ta không đoán sai, công chúa là nữ vu Khiết Đan.”
“Nữ vu?!”
Tạ Nhất thiếu chút nữa hô lên.
Trách không được công chúa vốn tướng mạo bình thường, nhưng vừa rồi mình thiếu chút nữa si mê. Không phải thiếu chút nữa, đã thực si mê, cho nên căn bản là dùng vu thuật?
Tạ Nhất nói:
“Vậy… vậy làm sao bây giờ? Còn như vậy chỉ sợ mọi người sẽ xấu mặt.”
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
“Không phải chỉ sợ, đây là ý của sứ thần Liêu triều.”
Tạ Nhất sốt ruột nhìn bốn phía. Quan viên Tống triều vẻ mặt si mê, còn lộ ra cười ngây ngô. Thật sự giống Tạ Nhất vừa rồi đem lời trong lòng nói ra hết.
“Thật đẹp a!”
“Thật xinh đẹp, quả thực là tiên hạ phàm....”
“Vì mỹ nhân, làm ta làm cái gì cũng được....”
Tạ Nhất nghe quan viên lẩm bẩm, lại nhìn thấy đối diện tướng quân Khiết Đan cười lạnh từng đợt, cảm giác còn như vậy mọi người đều xấu mặt.
Thương Khâu thực trấn định nói:
“Tôi có biện pháp.”
Hắn nói, cúi đầu tới bên tai Tạ Nhất thì thầm mấy câu. Tạ Nhất gật gật đầu, ngay sau đó cao giọng nói:
“Công chúa Liêu triều tự mình múa kiếm, trẫm thật là vui sướng. Không bằng như vậy đi, trẫm cũng tìm một người cùng công chúa múa kiếm, được không?”
Tướng quân Khiết Đan còn tưởng rằng mọi người đều đắm chìm trong vu thuật của công chúa, không nghĩ tới Tạ Nhất thế nhưng tỉnh. Hắn còn chưa có kịp nói chuyện, Tạ Nhất đã phất phất tay. Thương Khâu liền đi ra.
Thương Khâu mặc một thân y phục thị vệ màu đen, lấy xuống kiếm gỗ đào bên hông nắm trong tay.
Công chúa Khiết Đan nhìn Thương Khâu, tựa hồ có chút khinh thường, cười tủm tỉm nói:
“Ngươi muốn cùng ta tỷ thí sao?”
Thương Khâu không có thành ý nói:
“Không dám.”
“Cộc!”
Kiếm gỗ đột nhiên đánh vào nhau, âm thanh không lớn, lực đạo cũng không lớn. Tạ Nhất lại thập phần khẩn trương.
Công chúa Khiết Đan là nữ vu, không biết Thương Khâu có thể ứng phó được hay không!
“Cộc!”
Âm thanh tiếp tục vang lên, quan viên Tống triều cũng có người kinh hô ra tiếng. Mọi người dần dần từ ảo cảnh tỉnh lại. Người tỉnh trước hết chính là Khấu Chuẩn. Khấu Chuẩn vẻ mặt kinh ngạc nói:
“Ta làm sao vậy? Đây là……”
Hắn nói, xoa mặt, liền nhìn thấy có người đang múa kiếm gỗ cùng công chúa Khiết Đan. Người kia không phải người khác, chính là người trước đó giải độc cho Hoàng Thượng, hơn nữa gần đây rất được sủng ái, Thương Khâu.
“Cộc!”
Lại là một tiếng kiếm gỗ va vào nhau, có thêm vài quan viên tỉnh lại. Bọn họ đều là vẻ mặt mê mang, không biết mình đang làm gì, mình rốt cuộc bị sao vậy, vừa mới rồi phảng phất đã trúng tà.
Công chúa Khiết Đan hoảng sợ, mắt thấy vu thuật mất đi tác dụng, lập tức thấp giọng nói:
“Ngươi là ai?”
Thương Khâu không nói gì, chỉ là cong khóe miệng, đương nhiên không phải cười bình thường, phảng phất cười nhạo, mang theo trào phúng, nói:
“Công chúa mức thuật pháp này muốn lấy ra bêu xấu, chỉ sợ còn phải luyện thêm vài thập niên.”
“Ngươi rốt cuộc là ai!?”
Công chúa tựa hồ có chút sốt ruột, nhìn thấy quan viên Tống triều đều đã tỉnh lại. Vu thuật của nàng thế nhưng không còn hiệu nghiệm.
Thương Khâu không có nói nữa, bất quá mắt nhìn chằm chằm vào công chúa Khiết Đan. Công chúa Khiết Đan một khắc trước còn lạnh giọng hỏi Thương Khâu là ai, ngay sau đó đột nhiên liền biến thành mèo ngoan ôn nhu, ánh mắt si mê nhìn Thương Khâu.
Tạ Nhất không biết đã xảy ra sự tình gì. Vừa mới còn đang khẩn trương, kết quả phát hiện Công Khiết Đan ánh mắt trở nên si mê lên.
Thật giống như… mình vừa rồi?
Công chúa Khiết Đan dùng vẻ mặt si mê gắt gao nhìn chằm chằm Thương Khâu, giống như không chú ý cái gì, có thể chảy cả nước miếng, phảng phất liền phải quỳ gối ôm chân Thương Khâu.
Tạ Nhất tức khắc kinh ngạc không thôi, nghĩ thầm.
Thương Khâu thế nhưng cũng có chiêu này? Hắn là đàn ông nha? Bất quá nghĩ lại nếu mình cũng trúng chiêu này, chỉ sợ đã sớm thoát!
Công chúa Khiết Đan bị Thương Khâu “mê hoặc”, hoàn toàn lâm vào si mê. Thương Khâu lúc này mới thu hồi kiếm gỗ đào. Hắn thong thả ung dung đem kiếm gỗ đào treo bên hông, ngay sau đó xoay người đi trở về bên cạnh Tạ Nhất.
Mà công chúa Khiết Đan vẫn còn vẻ mặt si mê đứng ở tại chỗ nhìn chăm chú vào Thương Khâu.
Mọi người cũng không biết đã xảy ra sự tình gì, bất quá tướng quân Khiết Đan biết, chỉ sợ là gặp cao thủ. Hắn vội vàng nói người túm công chúa trở về. Công chúa còn đắm chìm trong si mê, căn bản không muốn đi, thiếu chút nữa la lối khóc lóc, cuối cùng thế là bị thị vệ mang đi.
Sứ thần Liêu triều vốn định làm cho quan viên Tống triều xấu mặt, nào biết thế nhưng bị phản đòn. Sắc mặt sứ thần Khiết Đan đen thành đáy nồi cháy.
“Bộp bộp bộp”
Hắn vỗ tay, cười nói:
“Trung thổ quả nhiên người tài ba xuất hiện lớp lớp. Hoàng đế người Hán có Tinh Túc Thiên Lang tương trợ, hiện giờ lại được người tài ba như thế, thật là làm người khác hâm mộ a!”
Hắn nói, đứng lên, cầm chén rượu, đối với Thương Khâu kính rượu, nói:
“Hoàng đế người Hán đã đến một Tinh Túc Thiên Lang, lại có Quốc sư thông thiên triệt địa, hiện giờ một thị vệ nho nhỏ cũng có bản lĩnh như vậy, thật là khó lường, khó lường.”
Thương Khâu cũng không cầm lấy chén rượu, thoạt nhìn không nể tình, liền đứng ở sau Tạ Nhất. Liếc mắt nhìn, hắn cũng không chịu cho tướng quân kia. Tướng quân kia trên mặt có chút cứng đờ, bất quá nhẫn nại nói:
“Khiết Đan chúng ta xem trọng vu thuật, vị cao nhân này nếu nguyện ý, không bằng đi cùng chúng ta giao lưu?”
Tạ Nhất trong lòng tức khắc khinh thường.
Còn muốn thọc gậy bánh xe? Thương Khâu tuyệt đối sẽ không theo các ngươi!
Quả nhiên, Thương Khâu vẫn là không cho một ánh mắt. Tướng quân Khiết Đan biết mình đụng phải thứ khó dao động, đá trúng tấm sắt. Hắn cũng chỉ có thể căng da đầu ha ha cười, sau đó làm bộ không có việc gì. Tự mình đem rượu uống cạn, hắn quay đầu trở lại chỗ ngồi, tức đến xanh mặt.
Lúc này công chúa thật vất vả từ ảo cảnh thoát ra. Tướng quân Khiết Đan ngồi trở lại, lạnh lùng hạ giọng.
“Ngươi nói không thể sai sót, có thể cho đám người Hán xấu mặt. Kết quả hiện tại thì sao! Xấu mặt ngược lại là ngươi, còn muốn ta cùng nhau xấu mặt.”
Công chua Khiết Đan sợ hãi, thấp giọng nói:
“Là ta sơ sẩy. Ta không biết trong đám người Hán thế nhưng có cao nhân. Ta vốn tưởng rằng chỉ có quốc sư là cao thủ. Bất quá quốc sư kia ru rú trong nhà, không muốn xuất đầu lộ diện. Nào biết một thị vệ nho nhỏ thế nhưng cũng có đạo hạnh như vậy.”
Công chúa Khiết Đan dừng, lại nói:
“Không có việc gì, không cần khẩn trương. Chúng ta còn có hạ sách. Ngươi đừng quên, ta đã mua chuộc một quan viên người Hán.”
Tướng quân Khiết Đan hung hăng nói:
“Hy vọng như thế, đừng lại có sai lầm. Mặt mũi ta bị mất hết. Nếu là như vậy trở về, ăn nói như thế nào với Thái hậu?!”
“Ngươi yên tâm. Đã an bài tốt.”
Sứ thần Liêu triều muốn chơi một ít thủ đoạn, nhưng không có chiếm được chỗ tốt, bởi vậy an phận không ít.
Trong lúc người Liêu “trò chuyện với nhau thật vui”, thình lình nghe một tiếng la.
“A!!!!”
Mọi người hoảng sợ, bên nữ quyến tựa hồ có chút hỗn loạn, rất nhiều người kinh hô lên, còn có người đứng lên chạy trốn.
Tạ Nhất cũng đứng lên, liền nhìn thấy nơi xa một mảnh hỗn loạn, có người hô to.
“Nương nương hộc máu!”
“Ngự y! Ngự y!”
“Nương nương hộc máu, nương nương không tốt!”
Thương Khâu giữ bả vai Tạ Nhất, nói:
“Cẩn thận.”
Hắn nói Tạ Nhất đi ở phía sau theo mình đi kiểm tra.
Bởi vì yến tiệc xuất hiện hỗn loạn, mọi người cũng vây qua.
Thế nhưng là Lưu Mỹ nhân!
Lưu Mỹ nhân ngã trên mặt đất, không biết đã xảy ra cái gì, thế nhưng đang không ngừng co giật. Trong miệng phát ra âm thanh hự hự, như là cá lên cạn, không ngừng vùng vẫy phi thường thống khổ.
Tạ Nhất kinh ngạc không thôi.
Lưu Mỹ nhân còn phun máu tươi, tròng mắt đỏ đỏ bừng, người khác không dám đụng vào nàng, ngự y còn chưa có tới.
Thương Khâu chen vào đám người, bước nhanh nhân. Hắn nhăn lại mày, nói:
“Nàng trúng độc.”
“Trúng độc!?”
Mọi người đều kinh ngạc hô ra. Sứ thần Liêu triều cũng lại đây, thập phần tức giận nói:
“Đây là có chuyện gì? Thế nhưng có người ở trong yến tiệc hạ độc. Có phải có người muốn mưu công chúa chúng ta hay không?”
Trương Tề Hiền nói:
“Các vị, tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy.”
Ngự y còn chưa có đến, Lưu Mỹ nhân bộ dáng lại nguy kịch, Thương Khâu lập tức từ trong lòng ngực đem ra sổ ghi chú. Hắn cầm lấy chén rượu bên cạnh, đem một tờ ghi chú bỏ vào.
“Roẹt”
Lá bùa tan ở trong nước, biến mất không thấy.
Thương Khâu nâng cổ Lưu Mỹ nhân lên, cho nàng ngẩng đầu, đem rượu đổ vào miệng Lưu Mỹ nhân.
“Ọe!!!”
Lưu Mỹ nhân đột nhiên phát ra âm thanh nôn khan, ngay sau đó phun, không ngừng nôn mửa, nhổ ra rất nhiều thứ ô uế.
Người khác đều kêu sợ hãi tránh ra. Tạ Nhất hỏi:
“Nàng làm sao vậy?”
Thương Khâu thập phần bình tĩnh, nói:
“Trúng độc, trước tiên cho nàng phun ra mà thôi.”
Ngự y lúc này hấp tấp chạy tới cứu giúp Lưu Mỹ nhân, người khác xem đều là kinh hồn táng đảm.
Sứ thần Liêu triều nói:
“Hôm nay sự tình này, cần cho chúng ta một lời giải thích. Chúng ta sắp sửa đem công chúa tôn quý gả đến chỗ các người. Ở trong yến tiệc quan trọng lại xảy ra đầu độc, nếu hôm nay người uống rượu kia chính là công chúa chúng ta, vậy hậu quả không dám tưởng tượng! Cần đem kẻ xấu đầu độc bắt lại, chặt tám khối, băm thành thịt nát!”
Yến tiệc êm đẹp đột nhiên trở nên hỗn độn bất kham. Không chỉ như vậy, sứ thần Liêu triều còn muốn xen vào sự tình Tống triều.