Vườn hoa nhỏ ở phía sau dựng một cái sào nhỏ, phơi mấy bộ xiêm y mùa xuân cùng với chăn.
Nguyệt Nha Nhi xoay người lấy chăn đã phơi một ngày vào, gấp gọn lại.
Chăn dùng vật liệu rất tốt, là của hồi môn lúc trước của Mã thị, dùng chừng mười năm, giặt cũng không hỏng.
Lúc nàng đập chăn, tầm mắt dừng lại ở trên đóa hoa mân thêu tinh tế một lúc, tự dưng nhớ tới bóng dáng của một vị thiếu niên.
Biệt tưởng bở, Nguyệt Nha Nhi nắm chặt một góc chăn, nghĩ thầm: Ngô Miễn là vì Tiểu Nguyệt Nha Nhi lúc trước đã giúp đỡ hắn nên mới đối xử tốt với nàng
Trong lòng nàng có tức giận, lại không nói ra được tức giận vì cái gì, bản thân cũng cảm thấy kì quái.
Đơn giản là không nghĩ nữa.
Thu thập xong xiêm y, cầm lấy túi nhỏ, Nguyệt Nha Nhi dự định đến xem chợ đèn hoa.
Cửa vườn hoa nhỏ vừa mở ra, vậy mà tình cờ lại gặp Ngô Miễn.
Hắn cầm một quyển tranh chữ, đưa cho Nguyệt Nha Nhi: “Tiên sinh nghe nói ngươi muốn mở cửa tiệm, cố ý viết chữ tặng ngươi.”
Nguyệt Nha Nhi đưa tay đón, động tác cực nhanh: “Đa tạ.”
Nàng trở tay chuẩn bị đóng cửa, cửa đóng một nửa, lại bị chặn lại.
Ngô Miễn mày kiếm nhíu chặt, nói: “Ngươi những ngày qua vẫn luôn trốn tránh ta.”
“Không có.”
Đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng.
“Là ta làm sai chuyện gì?”
“Không có.”
Nguyệt Nha Nhi lôi kéo cửa gỗ, không kéo được.
“Ngươi buông tay.”
Ngô Miễn vẫn không nhúc nhích: “Nguyệt Nha Nhi, đến cùng là có chuyện gì?”
Nguyệt Nha Nhi tĩnh một hồi, đột nhiên hỏi: “Ta đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, ta cùng ngươi gặp một lần.”
Thiếu niên ở trước mắt hơi sững sờ, lấy lại tinh thần, thấy buồn cười: “Ta nhớ là ngày 15 tháng tám Hoằng Thành, đó là lần đầu tiên ta thấy ngươi.”
Quả nhiên, hắn chính là nhớ tới Tiểu Nguyệt Nha Nhi!
Nguyệt Nha Nhi trong lòng bỗng nhiên đau xót, giọng không vui nói: “Ngươi trở về đi thôi, trời sắp tối!”
Nói xong, nàng đem cửa đóng lại.
Trong phòng không đốt đèn, đen kịt một mảnh, chỉ có ánh sáng từ ngoài hắt vào cô đơn trên đất.
Nguyệt Nha Nhi lặng lẽ ngồi hồi lâu, đứng dậy đi tới cạnh cửa, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài.
Không có bóng người.
Nàng bỗng nhiên rất ủ rũ.
Mắt thấy nghỉ đông đã hết, phố lớn ngõ nhỏ tất cả đều là người.
Phố xá treo đèn màu, chiếu đến người người nhốn nháo.
Nguyệt Nha Nhi theo biển người đi về phía trước, thỉnh thoảng sẽ dừng lại theo dòng người, nghe một đội người làm xiếc giẫm cà kheo múa đèn rồng, từ trong ngõ tắt đi ngang qua.
Chợ đèn hoa ở Kim Lăng, to to nhỏ nhỏ, náo nhiệt nhất, vẫn là chợ đèn hoa ở miếu Phu tử.
Nàng đần độn u mê đi tới một bên sông Tần Hoài, một đôi giày cũng không biết bị người ta đạp mấy lần.
Ta tại sao lại đến chỗ náo nhiệt này làm gì?
Nguyệt Nha Nhi vốn có chút hối hận, nhưng nhìn thấy ánh đèn ở hai bên sông Tần Hoài, liền thoải mái.
Phong cảnh tốt như vậy, thực sự đáng giá.
Nàng bước nhanh đến một bên cầu, trông thấy nước chảy róc rách, ca đài ở hai bên bờ sông.
Cách đó không xa bên trong hồng sa đăng, có gán mác của Giang Nam.
Một lần Minh Nguyệt, ánh sáng ôn nhu chậm rãi chảy xuôi sông Tần Hoài, mãi mãi không thay đổi.
Đoàn người vẫn ầm ĩ như cũ, Nguyệt Nha Nhi nhìn gợn sóng trên mặt nước, tâm dần dần yên tĩnh.
Một đoạn cầu, có thuyền bơi qua lại.
Nàng đứng một lúc, bỗng nhiên có một cái túi thơm bay đến trước mặt, đập vào thái dương Nguyệt Nha Nhi.
Tuy thơm này là từ trên du thuyền trên sông Tần Hoài ném tới.
Không có tố chất như vậy sao?
Nguyệt Nha Nhi một tay cầm túi thơm, một tay che thái dương, cau mày nhìn về phía dòng sông.
Một cái thuyền hoa, một vị hồng y thiếu nữ đứng thẳng trên mạn thuyền quay về phía đám công tử phong lưu cười duyên dáng.
“Nói xong rồi, ai nhặt được túi thơm của ta, ta đêm nay sẽ theo người đó.”
Nghe thấy một vị công tử ồn ào: “Là một tiểu cô nương lượm, không tính!”
Hồng y thiếu nữ ngoái đầu nhìn lại, một khuôn mặt tươi cười hơi ngước lên, đuôi lông mày khóe mắt tất cả đều là phong tình.
Vậy mà lại là hoa khôi ở hẻm hai cầu Thập Tứ, Liễu Kiến Thanh.
“Lời của ta nói, xưa nay đều được tính.”
Liễu Kiến Thanh hướng Nguyệt Nha Nhi hô: “Tiểu cô nương, ngươi ở trên cầu chờ một chút.”
Vừa thấy là nàng, Nguyệt Nha Nhi liền nhớ tới chà bông.
Xem ở mặt mũi chà bông, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là làm bé ngoan ở trên cầu chờ.
Bên cạnh cầu Hồng có một bến đò, thuyền hoa còn chưa cặp bờ, Liễu Kiến Thanh liền nhấc theo làn váy, nhẹ nhàng nhảy đến trên bờ.
“Xa xa nhìn thấy, hóa ra thật sự là ngươi.”
Liễu Kiến Thanh nhận lấy túi thơm của nàng, cúi đầu buộc lại vào y phục.
Nguyệt Nha Nhi thấy một thân trang phục của nàng, liên tưởng đến thuyền hoa kia, cảm thấy nàng ta hẳn là đang tiếp khách.
“Ngươi vô duyên vô cớ vứt túi thơm làm cái gì?”
“Tìm lý do đi ra thôi.”
Liễu Kiến Thanh nghiêng người dựa vào cầu Hồng, đánh giá du khách như mắc cửi trước mặt:
“Vẫn là phong cảnh trên cầu tốt, trong thuyền hoa sắp bị bí chết rồi.
Một bầy chó hoang, tại mọi thời khắc đều muốn ta đi tiếp khách.
Chợ đèn hoa đều sắp xong, ta cái gì cũng không nhìn thấy.”
Dung nhan của nàng vốn là cực kỳ kiều diễm, nam nhân qua đường không tự chủ liền nghiêng đầu lại, suýt chút nữa ngã ở trên cầu.
Liễu Kiến Thanh gắt một cái: “Mắt không dịch được thì để mẹ ngươi sinh lại đi, nhìn nãi nãi của ngươi!”
Người kia nghe xong, lập tức đi về phía trước, trong miệng hùng hùng hổ hổ.
Liễu Kiến Thanh ấn lại búi tóc của nàng, xác định không bị rối, miễn cưỡng nói: “Ngươi đến tết hẳn là kiếm tiền rất tốt?”
“Về chà bông ngươi chỉ ta cách làm, ta dùng để làm điểm tâm, bán vô cùng đắt.”
Nguyệt Nha Nhi giải thích: “Tính toán tạ lễ.”
Dựa vào ánh trăng ánh đèn, Liễu Kiến Thanh nhìn viền mắt ửng đỏ của Nguyệt Nha Nhi: “Ui, ai chọc giận ngươi tức giận?”
“Không có.” Nguyệt Nha Nhi nghiêng người sang chỗ khác.
Nàng vốn định dời đi, chợt nhớ tới một chuyện: “Liễu cô nương, ngươi biết hơn mười năm trước, có một vị hoa khôi ở hẻm hai cầu Thập Tứ sao?”
“Hình như đã từng nghe qua.” Tầm mắt của Liễu Kiến Thanh di chuyển trong đám người, dừng lại ở trên người một tiểu nha hoàn.
“Ta không có thời gian, ngươi muốn hỏi gì, theo ta đi.”
Nguyệt Nha Nhi đi theo nàng xuống dưới cầu, thấy một tiểu nha hoàn mang theo một bao y phúc lớn lại gần, đưa cho Liễu Kiến Thanh.
Liễu Kiến Thanh tiếp nhận bao quần áo, tìm quán thợ may, bảo là muốn thay quần áo.
Chờ nàng đi ra, đã thay một bộ nam trang, cầm trong tay một cây quạt giấy, giống như một vị công tử văn nhã.
Nguyệt Nha Nhi ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao.
.
.
Lại thay trang phục như vậy?”
“Trang phục như vậy mới thuận tiện.”
Liễu Kiến Thanh lớn lên cao gầy, xen lẫn trong bên trong đám người, một thân nam trang này của nàng cũng không quá nổi bật.
Nàng dẫn Nguyệt Nha Nhi đến một quán trà bên sông Tần Hoài.
Cạnh quán trà có nước, có Thanh Phong Minh Nguyệt, hướng ra phía chợ đèn hoa, rất có tình thú.
Nguyệt Nha Nhi trước chưa từng ở quán trà như vậy bao giờ, bởi vậy có chút ngạc nhiên.
Liễu Kiến Thanh đúng là quen tay gọi một ấm trà và một đĩa hạt dưa.
“Đang yên đang lành, ngươi hỏi thăm chuyện ở hẻm hai cầu Thập Tứ làm gì?”
Liễu Kiến Thanh cắn hạt dưa trước, nhìn đèn màu phía xa hỏi.
Nguyệt Nha Nhi do dự một hồi, nói: “Ta có một người bạn, mẫu thân của hắn đi ra từ hẻm hai cầu Thập Tứ.”
Nghe vậy, Liễu Kiến Thanh xoay người lại nhìn nàng, tựa như cười mà không phải cười: “Một người bạn? Sợ là không phải bằng hữu bình thường đi.”
Ở bên trong ánh mắt đùa cợt của nàng, mặt Nguyệt Nha Nhi đỏ lên: “Chính là một người bạn.”
“Được rồi.” Liễu Kiến Thanh uống một hớp trá hoa quả: “Ngươi không nói, ta cũng không nói.”
“Ngươi người này làm sao lại như vậy?”
Liễu Kiến Thanh nhẹ nhàng cười lên: “Nói nghe một chút đi mà, ta nói ngươi tại sao lại một mình đi xem chợ đèn hoa, trong lòng có cất giầu chuyện gì khó chịu sao?”
Những ngày gần đây, trong lòng Nguyệt Nha Nhi có chút chuyện, xác thực không dễ chịu.
Nhưng nàng lại một mực không thể nói cho ai nghe, cũng không có ai nghe nàng nói, trong lòng có chút hốt hoảng.
Nàng xác thực muốn nói hết với một người, nhưng là.
.
.
Có lẽ là nhìn ra lo âu của nàng, Liễu Kiến Thanh còn nói: “Ta một nữ tử hoan tràn, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng tự biết.
Ngươi muốn thì nói, không nói thì quên đi.”
Rất kỳ quái, ở trước mặt một người xa lạ không tính là thân quen, Nguyệt Nha Nhi lại thoải mái hơn một ít.
Nàng châm chước một lúc, vừa mới mở miệng, lại kể ra bản cải biên của 《Nàng tiên cá》.
“Ta kể cho ngươi một chuyện xưa đi.
Từ xưa Đông Hải có một Mỹ nhân ngư… nàng cứu được một vị hoàng tử gặp nạn trong lúc ra khơi, mà khi Giao nhân liều lĩnh đi tới gặp vị hoàng tử kia, lại phát hiện hoàng tử đã cưới công chúa, nhận sai ân nhân cứu mạng…”
“Lúc công chúa biết việc này, Mỹ nhân ngư đã hóa thành bọt biển không thể gặp lại, vậy công chúa nên làm cái gì bây giờ?”
Nguyệt Nha Nhi cảm thấy nàng nói tới ngơ ngơ ngác ngác, vậy mà Liễu Kiến Thanh lại nghe hiểu.
“Ngươi tại sao lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy?” Liễu Kiến Thanh nhổ hột quả.
“Đầu tiên, Nhân ngư này đã cứu hoàng tử, lẽ nào công chúa đã không cứu hắn sao? Không có công chúa, chỉ bằng vào một Nhân ngư không thể lên bờ, ai biết vương tử có thể chết hay không?”
“Lại nói, lẽ nào hoàng tử cùng với công chúa ở bên nhau, lẽ nào chỉ vì báo ân? Vị hoàng tử kia khẳng định là đối với công chúa có tình ý!”
Liễu Kiến Thanh giáo huấn Nguyệt Nha Nhi: “Phương pháp báo ân có hàng ngàn loại, nói đến, ta còn có ân với ngươi.
Phản ứng đầu tiên của ngươi là ở bên ta?”
Lời này của nàng đánh thức Nguyệt Nha Nhi.
Cái gọi là người trong cuộc mơ hồ người bên ngoài rõ ràng, Nguyệt Nha Nhi lúc này mới nhận ra được, ở vấn đề này, nàng có chút quá mức để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Đa tạ Liễu cô nương, là ta nghĩ sai rồi.”
Lúc này trà bánh cũng đưa tới, Liễu Kiến Thanh phủi vỏ hạt trên người, nói: “Ít nói mấy lời tạ ơn thôi, nói chuyện một chút mà thôi, ngươi nếm thử cái này Đi.”
Bên trong đĩa sứ trắng hoa mai, có bày hạt đậu, là viên màu đỏ.
Chợt nhìn lại, Nguyệt Nha Nhi cũng không nhận ra.
Nàng cầm lấy hai hạt nhét ở trong miệng, “Cọt kẹt” một tiếng, vị mận tươi mới cùng với hương của đậu tản ra trong miệng, hơi ngọt.
“Đây là…”
Nguyệt Nha Nhi lại nếm thử hai hạt: “Là đậu tương.”
Liễu Kiến Thanh gật đầu: “Không sai, cái này gọi là ‘Mận đậu’.
Dùng hoa mận tươi nấu với đậu tương, lại nhuộm màu bằng hồng khúc.”
“Hoa mận vị chua, nhưng sau khi thêm mộc tê cùng đường, chua liền trở thành ngọt.
Lúc đến chợ đèn hoa, ăn cái này là tốt nhất.
Mà mận đậu có nhà này là làm ngon nhất.”
Nguyệt Nha Nhi kể với nàng, Liễu Kiến Thanh cũng kể chuyện liên quan đến nương tử bị câm cho nàng nghe.
“… Sau đó vị nương tử bị câm này đã tự chuộc mình, cũng là một đoạn giai thoại trong đám tỷ muội lúc đó.”
Liễu Kiến Thanh cảm khái nói: “Về sau thì không còn nghe nói gì nữa, ta cũng muốn tích góp tiền, ta cũng muốn tự mình chuộc thân.”
Nguyệt Nha Nhi không nói tiếp, nàng nghe xong một đoạn chuyện đoàn tụ cũ, vẫn không đành lòng về phần cuối hương tiêu ngọc vẫn.
“Vị nương tử câm kia, có thể có cái gì thứ gì để trong lòng? Hoặc là đồ vật ưa thích?”
“Ta đây cũng không rõ ràng, mặc dù có đồ vật yêu thích, phỏng chừng cũng đều bán đi tích góp tiền chuộc thân.
Ta quay lại sẽ hỏi hộ ngươi.”
Liễu Kiến Thanh bỗng nhiên ngồi thẳng, cười nói: “Ai, ngươi hỏi kỹ như vậy, là vì người trong lòng ngươi?”
“Mới không có.”
Nguyệt Nha Nhi vội vàng trả lời: “Ta làm gì có người trong lòng chứ.”
“Thật không có?”
Tầm mắt Liễu Kiến Thanh rơi về phía sau lưng nàng, câu môi nở nụ cười.
Nguyệt Nha Nhi lắc đầu một cái.
“Tỷ tỷ giúp ngươi thử một lần.”
Thử một lần?
Ý của nàng ta là gì?
Nguyệt Nha Nhi còn không nghĩ rõ ràng, chỉ thấy Liễu Kiến Thanh bỗng nhiên cúi người, ở gò má của nàng chạm nhẹ một cái.
Trong nháy mắt tiếp theo, nàng nghe thấy phía sau có giọng nam quen thuộc, giống như hồ sâu.
“Nguyệt Nha Nhi, ngươi đừng bị kẻ xấu xa này lừa.”