Cuối mùa thu ở Kinh Thành, phong cảnh cũng không giống ở Giang Nam.
Đã gần đến hoàng hôn, sắc trời có chút ảm đạm, tình cờ có thể nghe thấy âm thanh huấn luyện chim bồ câu, không biết rơi vào nhà ai đây.
Lúc vén rèm xe lên, gió vừa thổi vào, thật lạnh, cũng cảm giác được nồng đậm hơi thở mùa thu.
Quá cửa thành lại nhìn, chỉ thấy từng nhà, phố lớn ngõ nhỏ đều vô cùng hợp quy tắc, đường phố cây thẳng, giống như bàn cờ, rất dễ dàng phân rõ Đông Nam Tây Bắc.
Những người ở đây phân biệt đường, có cụ ông chỉ mu bàn tay về phía bắc phía nam, chỉ rõ một phương hướng cụ thể.
Không giống ở phía nam, nếu như muốn hỏi một con đường, người qua đường khoa tay nửa ngày chỉ nói cho ngươi biết là phải đi về con đường phía trước, quẹo phải rồi lại quẹo trái đi vào ngõ.
Đi qua Đại Minh môn, Lỗ Bá nhắc nhở: “Lão bản, cửa hàng của chúng ta ở phía trước, cách nhà cũng không xa, người có lẽ sẽ muốn nhìn.”
“Ở nơi nào? Chỉ cho ta nhìn.”
Xe la dừng lại, Ngô Miễn nhảy xuống trước, dùng tay vịn đỡ Nguyệt Nha Nhi xuống xe.
Chỉ thấy vùng này là mảnh phố bàn cờ, cửa hàng tập hợp, nam bắc đối lập, vô cùng náo nhiệt.
Lỗ Bá giới thiệu: “Chỗ này cách gần hoàng thành, mấy phố bên cạnh cũng có nhiều phủ bộ, bởi vậy người đến người đi, quý nhân qua lại cũng nhiều, là khu làm ăn rất tốt.
Ta rất vất vả mới ở đây tìm được một cửa hàng, liền ở đây, tuy rằng địa phương không lớn, nhưng cũng đủ.”
Cửa hàng còn chưa khai trương, cửa vẫn còn đóng, Lỗ Bá mở khóa, gỡ từng ván gỗ trên cửa hàng xuống, để bên cạnh, mời Nguyệt Nha Nhi đi vào nhìn.
Vừa đi vào nhìn, phát hiện đây là một cửa hàng hình chữ nhật nằm ngang, trên dưới có hai tầng, tia sáng có chút tối, bởi vì cửa sổ không nhiều cũng nhỏ.
Hơn nữa vẫn luôn đóng cửa, mùi cũng không tốt, không hay quét dọn nhưng rất sạch sẽ, trên mấy cái bàn không hề có bụi.
Lỗ Bá cùng Lỗ Đại Nữu chuyển mấy cái ghế, mời Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn ngồi.
“Nơi này vốn dĩ mở một cửa tiệm tạp hóa, chuyện làm ăn cũng không phải rất tốt, vì thế người chủ kia liền muốn qua tay cửa hàng này, ta với hắn nói chuyện lại đám phán mới hạ giá xuống.” Vừa nhắc tới chuyện này, Lỗ Bá có chút tức giận bất bình: “Hắn là đại gia, chủ cửa hàng lúc đầu thấy ta không phải là người địa phương, sau khi dò nghe ta ở đây không có căn cơ, vẫn cứ đem giá tăng cao rất nhiều.
Ta lúc đó đã nghĩ muốn cãi nhau với hắn, sau đó lại nghĩ tới không thể để cho lão bản mất mặt, mạnh mẽ nhịn xuống, nói chuyện thật tốt với hắn.
Nếu không có tin tức cô gia thi đậu cử nhân truyền tới, hắn vẫn nhất định không chịu nhả ra”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu, nói: “Ngươi làm rất tốt, có câu nói cường long không ép địa đầu xà, huống hồ bây giờ là ở dưới chân thiên tử, cho dù là vứt một cục đá ra ngoài, nói không chừng ở trên đường còn có thể đập trúng một quan bát phẩm.”
Nàng một mặt nói, một mặt nhìn về phía Ngô Miễn, kéo hắn tay, nói: “Nếu không có phu quân cho ta chỗ dựa, vậy thôi cũng khó rồi.”
Nói đến lỗ tai Ngô Miễn cũng nóng lên, ho nhẹ một cái, nói: “Ta nhất định sẽ cố gắng.”
Mắt thấy sắc trời đã đến canh giờ thắp đăng, Nguyệt Nha Nhi xem qua loa tình hình cửa hàng, liền dự định đi về nhà trước.
Mới đi tới cửa tiệm, một người mặc quần áo gấm đi ra từ cửa hàng sát vách, cười cùng bọn họ chào hỏi.
Ánh mắt của hắn không để lại dấu vết ở trên người mọi người đánh giá một vòng, cuối cùng quay về Ngô Miễn nói:
“Chư vị tốt chứ? Ngài hẳn là chủ nhân mới của quán này? Ta chính là chưởng quỹ sát vách với các ngươi, họ La, sau này xin quan tâm nhiều hơn.”
Giọng điệu nói chuyện của hắn khác với giọng ngô nông mềm của Giang Nam, đều đều, rất thú vị.
Ngô Miễn hướng hắn gật đầu hỏi thăm, nói: “Chăm sóc lẫn nhau.
Chủ nhân cửa hàng này là thê tử của ta, họ Tiêu.”
La chưởng quỹ sững sờ một chút, cười nói: “Thì ra là như vậy, là do ta tính sai, thất kính thất kính.”
“Không có gì.” Nguyệt Nha Nhi hướng sát vách cửa hàng nhìn ngó: “Các hạ mở hiệu thuốc à?”
“Đúng thế.”
La chưởng quỹ hỏi: “Không biết Tiêu nương tử dự định mở quán gì?”
“Đại khái là bán một ít điểm tâm đường, không phải vật gì quá quý trọng.”
Hàn huyên vài câu, đoàn người Nguyệt Nha Nhi lên xe la, trực tiếp đi về nhà.
La chưởng quỹ trở lại trong hiệu thuốc, hỏa kế học đồ đều lại đây hỏi: “Thế nào? Quán mới sát vách này làm gì?”
“Bán điểm tâm đường.” La chưởng quỹ ngồi xuống ghế dựa, tiếp nhận chén trà học đồ đưa tới, uống một hớp mới nói: “Chủ nhân cửa hàng này vậy mà lại là nữ tử, nghĩ đến hẳn là của hồi môn của nhà mẹ đẻ nàng.
Xem ra cũng không làm được gì to tát.
Chúng ta nên làm gì thì làm gì đi, qua lại bình thường với bọn họ là được rồi.”
Bóng đêm dày đặc, trong đường hẻm cũng rất mờ.
Cư dân trong nhà tuy rằng điểm đăng, nhưng cũng rất tối, càng không có người ở bên trong đầu ngõ đốt đèn.
Nguyệt Nha Nhi xuống xe, nhìn thấy một mảnh ngõ đen kịt, không khỏi nhíu nhíu mày.
Nàng ở hẻm Hạnh Hoa ở lâu như vậy, sau đó lại chuyển tới ở Hạnh viên, bất kể là chỗ nào, ban đêm trên đường phố cũng đều đốt đăng, chắc chắn sẽ không tối như vậy.
Lần này xem ra có hơi chút không quen.
“Nhớ kỹ, sau này trước nhà treo hai cái đèn lồng lớn, đốt ánh nến, đừng lấy cái như sợi đay.”
Lỗ Bá đáp một tiếng, đi vào gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, là một nam tử trung niên da có hơi ngăm đen.
“Đây là Giang thúc do ta mời đến giúp chăm nom nhà cửa.
Giang thẩm còn đang làm cơm bên trong?”
Giang thúc vội hướng Nguyệt Nha Nhi Ngô Miễn vấn an, nói: “Cơm nước đều làm xong, chỉ còn một phần rau xanh vẫn chưa xào.
Bởi vì vẫn luôn đợi lão bản đến, nhà ta vẫn luôn ở trong phòng bếp, đem món ăn để trên bếp, chỉ lo lạnh.
Ban đêm lạnh, mau vào đi.”
Đây là một viện hình tứ hợp điển hình, tổng cộng có hai cửa vào, trong sân có một cây hoè.
Lúc bước chậm trong sân, dựa vào đèn đuốc có thể nhìn thấy hoa hòe trên tảng đá xanh, đạp lên rất mềm mại.
Mới thấy bọn họ đi vào, Giang thẩm liền rửa sạch rau xanh đã chọn tốt cho lên bếp xào, lại bê từng món từng món lên.
Chén đĩa dùng để đựng thức ăn lớn hơn so với của Hạnh Hoa quán một chút, chính là miệng chén Thanh Hoa cũng sâu hơn một ít, bởi vậy phân lượng món ăn đặc biệt đủ, chỉ cần năm, sáu bát món ăn, liền đủ cho đoàn người Nguyệt Nha Nhi đồng thời ngồi xuống ăn no.
Giang thẩm cùng Giang thúc rất có tướng phu thê, nàng bắt tay, cùng Nguyệt Nha Nhi nói: “Nghe nói phu nhân tay nghề là tuyệt nhất, món ăn ta xào này, mời ngài ăn tạm trước.”
“Ta cảm thấy rất được, không cần quá khiêm tốn.
Chỉ là cơm tẻ lần tới nấu khô hơn một chút, chúng ta thích ăn có hơi cứng chút.”
“Đã nhớ kỹ.”
Thấy Nguyệt Nha Nhi ôn hòa như vậy, Giang thẩm lúc này mới yên lòng lại.
Vốn dĩ nghe Lỗ bá nói, lúc nàng còn là tiểu cô nương đã tự lập ra một phần sản nghiệp, còn tưởng rằng là người tính tình mạnh mẽ, có thể có chút khó ở chung.
Hôm nay vừa nhìn, hóa ra lại là nữ tử ôn nhu.
Ăn cơm xong, Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn liền đi xem chính thất bên trong.
Tổng cộng chia làm ba gian, ở giữa bày ra một cái bàn, đông là phòng ngủ, tây là thư phòng.
Hiện tại là cuối mùa thu, Giang thẩm sợ bọn họ mới từ Giang Nam lại đây cảm giác lạnh, vẫn luôn đốt than trong phòng, khắp phòng đều ấm áp.
Nguyệt Nha Nhi đi vào phòng ngủ, nhào trên giường, lăn lăn trên đệm dày mà mềm.
Đệm này hẳn là đã được sưởi qua gần đây, rất sạch sẽ.
“Chỗ này cũng không tệ lắm.”
Nàng quay đầu lại hướng Ngô Miễn ai oán: “Ngồi thuyền lâu như vậy, sau đó lại đổi thành xe la, người sắp mệt chết rồi.
Ngươi nói xe này làm sao lại lắc lư nhiều như vậy? Nếu không phải là ta không say xe, nói không chừng sẽ bị nó lắc đến buồn nôn.
Không được, sau này ta phải học cưỡi ngựa mới được, bộ dạng ngồi xe loạng choà loạng choạng như vậy, xương cũng sắp mỏi nhừ ra rồi.”
Ngô Miễn đi tới, ngồi xuống sát bên cạnh nàng, thay nàng xoa bóp vai: “Tốt.
Đến thời điểm lại cho ngươi mua một con ngựa.”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Thuận miệng nói mà thôi, ngươi lại coi là thật.
Cho dù là mua ngựa, vậy nên nuôi ở nơi nào đây? Tiền viện cũng không có một cái chuồng.
Lại nói, cách gần như thế mà lại nuôi ngựa thối hoắc.
Huống hồ trên hoàng thành này có thể tùy ý mua được ngựa sao? Ta chỉ là nói chuyện chơi thôi.”
Ngô Miễn khóe môi giật giật, không lên tiếng, giúp nàng bóp vai, nhắc nhở: “Nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn phải đi quý phủ của Đoạn Hàn Lâm bái phỏng nữa.
Đường tiên sinh cố ý nhắc nhở qua ta.”
“Đúng rồi.” Nguyệt Nha Nhi một lục đục bò dậy, đi hài vào đi ra ngoài: “Bánh quai chéo ta mới rán, ngày mai cũng mang tới.”
“Trước tiên nghỉ ngơi thôi, sáng sớm ngày mai rán cũng không muộn.”
“Việc của hôm nay thì hôm nay làm xong.
Ngươi yên tâm, ta cũng không phải quá mệt.”
Nếu nàng nói như vậy, Ngô Miễn cũng không thể tiếp tục khuyên, chỉ theo đến trong phòng bếp, kéo ống tay áo lên làm trợ thủ cho nàng.
Vẫn bận đến đêm khuya.
Trong tiếng kêu quác quác, khắp sân đều là mùi thơm, ngay cả Lỗ Bá đã ngủ cũng phải khoác áo đứng dậy, gặp phải Lỗ Đại Nữu cũng bị mùi hương kéo ra, cha và con gái đồng thời đi theo mùi hương mà đi về phía nhà bếp.
Qua tiền viện thì vừa vặn đụng phải Giang thúc Giang thẩm cũng giống vậy, người sau có chút không tìm được manh mối: “Đây cho dù có đổ bình dầu vừng, cũng không thơm như vậy.”
“Này có là cái gì, nhất định là lão bản của chúng ta lại đang làm đồ ăn.”
Lỗ Đại Nữu có chút kiêu ngạo.
Cha và con gái dương dương tự đắc dẫn Giang thúc Giang thẩm đi vào nhà bếp, vừa vặn gặp được bánh quai chèo mới ra lò.
Nguyệt Nha Nhi thấy thế, cười nói: “Quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi rồi.” Nói xong, chia cho bọn họ mỗi người một cái bánh quai chéo mới rán.
Giang thẩm luôn mồm nói tạ ơn, hai tay nhận lấy.
Bánh quai chèo này nhỏ nhắn tinh xảo, chỉ dài như đốt ngón tay, rán đến màu vàng óng, thơm đến dị thường, ngoại trừ mùi hương ở ngoài, còn lúc ẩn lúc hiện có một mùi thơm hoa quế.
Chỗ đặc biệt nhất, chính là mùi hoa, mang theo nhân bánh thập cẩm.
Giang thẩm cắn một miếng bánh quai chéo nhỏ, “Răng rắc” một tiếng giòn, vỏ giòn của bánh quai chèo nhỏ liền vỡ vụn, sau khi chiên trong dầu sôi nhân thập cẩm phong phú, giòn, thơm, ngọt, vào miệng là cảm giác được vị tươi mát.
“Lão bản, chỉ bằng bánh quai chèo này, cửa hàng nhà chúng ta nhất định có thể mở lên.”
Giang thẩm nói như đinh chém sắt.
Nguyệt Nha Nhi cười híp mắt nói: “Cảm tạ lời tốt của ngươi.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn liền đến nhà bái phỏng Đoạn Hàn Lâm.
Ngoại trừ tặng quà bái thiếp, tự nhiên còn mang tới hai bao bánh quai chéo nhỏ.
Bọn họ là bấm đúng thời gian đến, Đoạn Hàn Lâm vẫn còn chưa đi nhận chức, rất vui mừng bảo bọn họ ngồi, lại gọi hạ nhân dâng trà lên.
Đầu tiên hắn hỏi tình trạng gần đây của Đường Khả Lũ, lại hướng Ngô Miễn nói: “Ta cùng với Đường tiên sinh của ngươi là bạn tri kỷ bạn tốt nhiều năm.
Nếu đến Kinh Thành rồi, ngươi liền đến làm học sinh của ta.
Có chuyện gì thì nói với ta là được.”
Đoạn Hàn Lâm dặn dò: “Ngươi tuy rằng thiên tư thông tuệ, cũng được cho là thiếu niên anh tài, nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
Trước kỳ thi mùa xuân, vẫn là nên ở nhà học hành chăm chỉ cho thỏa đáng.”
“Học sinh nhớ rồi.” Ngô Miễn trả lời.
Đoạn Hàn Lâm nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi, chỉ vào nàng cười: “Ngươi có mang đồ ăn có tới cho ta không?”
Nguyệt Nha Nhi từ bên trong quà tặng tìm ra bánh quai chéo nhỏ, đặt trên bàn: “Làm sao có thể quên được? Đây là bánh quai chéo nhỏ điểm tâm mới của nhà ta, sau đó dự định sẽ bán trong cửa hàng, mời Đoạn Hàn Lâm nếm thử trước.”
Đoạn Hàn Lâm nhìn sắc trời một chút, nói: “Được được được, hôm nay điểm tâm xem như là có chỗ dựa rồi.
Chỉ tiếc hôm nay vội vàng đi nhậm chức, liền không có nhiều thời gian chiêu đãi phu thê các ngươi.
Trước tiên các ngươi trò chuyện cùng phu nhân nhà ta, ta vội vàng đi nhậm chức.”
Nói xong, hắn mang theo bao bánh quai chéo này ra ngoài.