Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 42



Từ Thanh Trúc đi tới nói: “Cậu muốn nhận thầu à, mẹ tớ biết cái này đấy, hai năm trước chú họ tớ nhận thầu một mảnh đất ở thị trấn phía Tây trồng khoai tây, mẹ tớ cũng đi cùng.”

“Bác Vương từ quê về chưa?”

Hina

“Về rồi, hôm nay đang ở cửa hàng.”

“Đi, đưa tớ đi gặp mẹ cậu.”

Bà Vương biết Lâm Hoài Hạ muốn nhận thầu đất, còn là mảnh gần nhà thì trực tiếp báo giá: “Mảnh đất ấy hạng ba, hai trăm năm mươi đồng một mẫu.”

“Vậy còn mảnh trên núi thì sao ạ?”

“Đất núi à, năm ngoái bác hỏi thăm hình như là hai mươi tám đồng một mẫu, giá hơi cao, chăn nuôi cũng không có lời.”

Lâm Hoài Hạ: “Không sao, cháu không chăn nuôi quy mô lớn, chỉ trồng vài loại rau củ, nuôi một ít gà vịt tự tiêu dùng thôi.”

“Người ta không cho thuê ít hơn năm mẫu đâu.”

“Chắc chắn không dưới năm mẫu ạ.”

Bác Từ nhịn không được hỏi: “Cháu không về thành phố làm việc à?”

“Tạm thời thì không, cháu muốn tự làm truyền thông, trồng một ít rau quả, sau đó mở quán ăn nhà họ Lâm.”

“Mở quán ăn? Việc này rất mệt mỏi.”

Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Làm gì mà chẳng mệt ạ? Tự mình làm chủ, ít nhất không cần nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa cháu nghĩ, ông nội cũng muốn quán ăn nhà họ Lâm tiếp tục được mở.”

Bà Vương thở dài: “Cháu nghĩ kĩ là được.”

Lâm Hoài Hạ gật đầu: “Cháu suy nghĩ kỹ rồi.”

Chờ đợi hai ngày, đến thứ hai, có bà Vương dẫn đường, bọn họ đã dễ dàng tìm được bộ phận chịu trách nhiệm cho nhận thầu đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-42.html.]

Bà Vương tràn đầy khí thế: “Tiểu Vương à, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cháu không thể không nể mặt chúng ta. Không nói mảnh đất phía đông thị trấn, giá đất núi các cháu báo cũng quá cao, giá cao như vậy ai mà thèm thuê? Không có ai thuê, vậy chẳng phải không kiếm được một xu nào sao.”

“Dì Vương, giá này thực sự không cao, khu vực xung quanh đều là giá này, giá của chúng cháu còn rẻ hơn thị trấn Nam Pha nhiều.”

“Đừng lừa dì, thị trấn Nam Pha cách thành phố có năm mươi cây, gần hơn chúng ta một nửa, giá cao hơn là chuyện bình thường. Hơn nữa, trên sườn ngọn núi nhỏ của thị trấn Nam Pha, người ta làm nông trường để giải trí chứ không chăn nuôi, sao mà giống nhau được?”

Lâm Hoài Hạ ngoan ngoãn ở bên cạnh, lặng lẽ cổ vũ ủng hộ bà Vương.

Cuối cùng, bà Vương đã dùng miệng lưỡi sắc bén mặc cả được ba đồng, giá đất núi giảm từ hai mươi tám đồng xuống còn hai mươi lăm đồng.

Thống nhất giá cả xong, người kia hỏi cô: “Cô muốn nhận thầu bao nhiêu đất?”

Lâm Hoài Hạ vội nói: “Mười mẫu đất núi, mười mẫu đất thường?”

“Mười mẫu? Cô mặc cả với tôi cả buổi chỉ vì mười mẫu đất?” Người kia không thể tin được!

Lâm Hoài Hạ cười xấu hổ: “Tôi nghe nói có thể nhận thầu từ năm mẫu, sao giờ lại không được rồi? Vậy các anh cho thầu ít nhất là bao nhiêu mẫu?”

“Muốn làm nông trường ít nhất cũng phải một trăm mẫu chứ.”

Một trăm mẫu? Cô chỉ nuôi mấy con gà, cần một trăm mẫu đất núi làm gì?

“Quy định trợ cấp trồng trọt nông nghiệp chỉ trợ cấp cho các hợp đồng có diện tích từ một trăm mẫu trở lên, mười mẫu đất này của cô thật sự là…”

“Cô cần ít quá, chúng tôi khó mà xử lý được. Hay là thế này, đất ở phía đông thị trấn, trừ mảnh cô nhìn trúng ra còn ba mảnh nữa, tổng cộng là tám mươi mẫu, nếu cô nhận thầu tất cả, tôi sẽ cấp cho cô ba mươi mẫu đất rừng dưới chân núi kia.”

“Tôi nói cô nghe, đất của cô nằm dưới vùng núi đó, nếu thầu chung sẽ dễ quản lý hơn. Lại nói, mảnh đất núi kia hơi cao, cô có thể xây một căn nhà trên sườn núi, lắp camera, cũng tiện quan sát quản lý phía dưới.”

“Cô bé này nhìn cô không giống người có thể chịu khổ, trồng trọt chắc chắn là hiện đại hóa, đất nhỏ quá sẽ không sử dụng được máy móc nông nghiệp đâu.”

Điền Thanh nhỏ giọng nói: “Tớ thấy bọn họ nói cũng đúng, tám mươi mẫu cũng không nhiều.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.