Giá không đắt nhưng đất quá rộng, cô sợ không đủ khả năng chăm sóc.
Điền Thanh: “Trồng hiện đại hoá, gieo hạt, quản lý, thu hoạch đều phải sử dụng máy móc, sao lại không có khả năng chăm sóc? Hơn nữa cậu còn quản lý quán ăn nhà họ Lâm, chắc chắn phải mời người có chuyên môn quản lý nông trường.”
Lâm Hoài Hạ tính toán số tiền tiết kiệm trong túi, cắn răng quyết định đồng ý.
Nhân viên chính quyền thị trấn cười nói: “Vậy là xong, hôm nay tôi sẽ làm thủ tục cho cô, sáng sớm mai tôi sẽ đưa cô đi xem mảnh đất đó.”
“Được, cảm ơn.”
Vốn chỉ định nhận thầu mười mẫu đất, bây giờ cả đất rừng và đất thường cộng lại một trăm mẫu. Cô phải bắt đầu tìm hiểu về trồng trọt quy mô lớn càng sớm càng tốt, bây giờ đã là mùa xuân, không thể trì hoãn được nữa.
Điền Thanh: “Việc này không khó, nhà tớ có người thân làm lĩnh vực này, để tớ nhờ người tới giúp kiểm tra tình hình bên này, làm công tác chuẩn bị trước.”
Lâm Hoài Hạ ôm lấy vòng eo thon gọn của Điền Thanh, nũng nịu nói: “Chị em, nhờ cậu hết đó.”
“Ha ha, ngoan, chị bảo kê cưng.”
“Chị em, cậu hỏi lại người thân cậu mua máy móc nông nghiệp ở đâu, giá ưu đãi một chút, tớ sợ không đủ tiền.”
Hina
“Được, để tớ!”
Điền Thanh là người có chống lưng, họ hàng nhà cô ấy cũng có tiếng, Điền Thanh gọi một cuộc điện thoại, sáng sớm hôm sau người ta đã lái xe tới, sau khi cùng người của chính quyền thị trấn đi một vòng trở lại thì nói thẳng với Lâm Hoài Hạ: “Mảnh đất cháu nhận thầu hơi nhỏ.”
Lâm Hoài Hạ và Điền Thanh nhìn nhau, ai cũng cảm thấy mảnh đất này rất nhỏ!
Người kia còn nói: “Nhưng các cháu chỉ trồng cho vui thì cũng được.”
Điền Thanh: “Chú Điền Thành, không phải đất của cháu, là của Hoài Hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-43.html.]
Điền Thành gật đầu, nhìn Lâm Hoài Hạ: “Chú nghe Điền Thanh nói, cháu định trồng lúa nước à?”
“Ngoài lúa ra, cháu còn định trồng một chút rau củ. Đất rừng trên núi sẽ dùng để nuôi gà, vịt, heo, tốt nhất trồng thêm một ít cây ăn quả.”
Điền Thành: “Chú nói ý kiến của chú nhé, đất của cháu vốn không lớn, trồng lúa nước cũng được, ít ra gần đó còn có sông Liễu Giang. Nhưng nếu trồng rau, chú đề nghị không nên trồng quá nhiều loại, như vậy sẽ rất khó quản lý. Còn đất rừng trên sườn núi, hệ thống bảo vệ rừng núi của các cháu được chấp hành nghiêm ngặt, không có nhiều không gian trống, nếu cháu muốn trồng cây ăn quả sẽ không đủ quy mô, nhưng chăn nuôi thì được.”
“Còn giá máy móc nông nghiệp thì sao ạ?"
“Hiện nay một hệ thống tưới tiêu có giá từ hai trăm đến ba trăm nghìn đồng, máy móc nông nghiệp cỡ trung bình có giá hàng nghìn, hàng chục nghìn hoặc hàng trăm nghìn đồng, còn phải xem cháu muốn thuê hay muốn mua, cái này khó nói, cụ thể phụ thuộc vào lựa chọn của cháu. Chi phí sản xuất rau củ bao gồm hạt giống, nhân công, phân bón… được tính vào khoảng ba nghìn đến tám nghìn đồng một mẫu, chi phí của các loại rau củ cũng khác nhau. Ngoài ra, cháu còn phải xây dựng nhà kho, đường, kênh rạch... Tóm lại, nếu muốn trồng hiện đại hoá thì nên chuẩn bị ít nhất hai đến ba triệu trong giai đoạn đầu.”
Vốn khởi nghiệp này chưa bao gồm chăn nuôi.
Lâm Hoài Hạ tính nhẩm ngân khố nhỏ của mình, số tiền trong túi cô còn chưa đủ vốn ban đầu.
Lâm Hoài Hạ nhìn Điền Thanh: “Tớ định bán hai trăm cân gạo tơ vàng.”
“Thật sao?” Hai mắt Điền Thanh sáng lên.
“Thật.”
“Vậy thì tốt quá, tớ mua hết cho.”
Chú của Điền Thanh đến giúp đỡ, Lâm Hoài Hạ mời ông ấy ăn trưa ở nhà, cũng không có món gì phức tạp, chỉ có cơm trắng, canh thịt rau xanh, thịt khô xào măng mùa xuân và ngọn rau xanh xào.
Điền Thành vùi đầu ăn xong, đặt đũa xuống nói: “Cháu bán bao nhiêu tiền một cân gạo, chú mua hết.”
Điền Thanh lập tức phản đối: “Không được, chú Điền Thành, nhà cháu cũng muốn mua, nhất định chú hai cháu cũng muốn.”
“Vậy cháu đừng nói với chú hai cháu, hai nhà chúng ta chia nhau.”