Mặc dù Lâm Hoài Hạ lớn lên ở nông thôn nhưng chỉ thấy người ta trồng rau chứ chưa bao giờ tự trồng. Bây giờ kinh doanh nông trường riêng, cái gì cô cũng cảm thấy hứng thú, không hiểu gì lại hỏi Đỗ Duy.
Gần đây Đỗ Duy không chỉ giám sát công việc của công nhân trên đồng mà còn làm việc bán thời gian với tư cách là giáo viên nông nghiệp của tổng giám đốc Lâm, vô cùng bận rộn.
Lục Nghiễn hai tay đút túi quần, chậm rãi đi tới: “Hoài Hạ!”
Lâm Hoài Hạ quay đầu: “A, Lục Nghiễn, sao anh lại tới đây? Cuối tuần không phải tăng ca sao?”
“Ừm, dạo này công việc thoải mái.”
Đỗ Duy thầm nghĩ, anh có chắc là thoải mái không, cuối tuần nào cũng tới một chuyến, đâu phải nhàn rỗi.
Đỗ Duy: “Tổng giám đốc Lâm, cô đi trước đi, có chúng tôi ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Lâm Hoài Hạ: “Tôi còn chưa lên núi xem heo con mà?”
“Heo con mới nuôi được hai ba ngày, không có gì để xem đâu.”
Lục Nghiễn tới, cô cũng không thể bỏ anh một mình, chỉ có thể chờ hôm khác lên núi gặp Thiên Bồng Nguyên Soái của mình.
Trước khi rời đi Lâm Hoài Hạ vẫn không quên dặn dò: “Nhớ cho gà con ăn cám, heo cũng cho một ít.”
Đỗ Duy gật đầu: “Được, tổng giám đốc Lâm.”
Lục Nghiễn và Lâm Hoài Hạ sóng vai nhau trở về, đi trên con đường xi măng mới xây của nông trường, Lục Nghiễn quay đầu nhìn cô, khuôn mặt sinh động hướng về phía ánh nắng, khóe miệng hơi nhếch lên, có thể thấy cô rất hài lòng.
“Mở nông trường vui lắm à?”
“Ừm, rất vui. Trồng trọt lương thực, làm việc chăm chỉ, bỏ thời gian và mồ hôi, công sức, đến mùa sẽ có thu hoạch, loại cảm giác an tâm này khiến em thấy vô cùng thoải mái.”
Nói đến đây, cô nở nụ cười, không cần xã giao với người khác, không cần lấy lòng khách hàng và ông chủ, chính là vui vẻ thật sự.
Lục Nghiễn bị những cảm xúc tích cực của cô lây nhiễm, trên khóe mắt và đuôi lông mày đều hiện lên ý cười: “Em làm việc gì cũng tốt.”
“Em cũng mong vậy! Anh có ăn cá không?”
“Ăn.”
“Vậy chúng ta đi mua cá đi.”
Hina
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-49.html.]
Mấy ngày nay trời nắng liên tục, thời tiết ấm dần, người câu cá ở thị trấn Liễu Giang cũng nhiều hơn.
Hai người bọn họ đến đúng lúc, một người chú quen biết vừa câu được một con cá trắm cỏ nặng hơn ba cân, Lâm Hoài Hạ đã mua nó.
Buổi trưa ăn một bữa canh chua cá khai vị ngon lành, sau đó dùng canh chua cá ngâm gạo tơ vàng nấu cơm, một bữa ăn quá thỏa mãn.
Lâm Hoài Hạ chẹp miệng: “Dưa chua muối chưa lâu, ăn không ngon.”
“Em nấu gì cũng ngon.”
Lâm Hoài Hạ vui vẻ cười: “Cảm ơn anh đã động viên, mấy ngày nữa em khai trương quán ăn, anh có rảnh thì đến nếm thử tay nghề khác của em.”
Đến đây nhiều lần, Lục Nghiễn cũng không coi mình là người ngoài, anh chủ động đi vào phòng khách, lấy ly rót hai ly nước, đưa một ly cho cô.
Lục Nghiễn: “Nghĩ kỹ chưa? Em định bán cái gì?”
“Bán bữa sáng, tạm thời chỉ bán cháo với bánh bao thôi.”
Chờ gieo trồng lương thực xong có chút thời gian rảnh rỗi, quán ăn vặt của cô sẽ sẵn sàng mở cửa.
“Dùng gạo tơ vàng của em nấu cháo? Vậy thì giá có hơi cao.”
“He he, giá hơi cao nhưng cháo có hạn, mỗi ngày bán hết sẽ không còn, em định giảm giá đặc biệt một tuần, giá sau đó không rẻ đâu, nhất định sẽ thu được vốn.”
Đương nhiên, vốn này chắc chắn không phải chi phí một nghìn đồng một cân mà chỉ bằng giá gạo thông thường.
Những người có thể đến ăn sáng đều là người dân địa phương trong thị trấn, coi trả ơn khách hàng cũ đi, cảm ơn tình nghĩa của bọn họ với quán ăn nhà họ Lâm những năm qua.
“Đừng giày vò bản thân.”
“Ha ha ha, chắc chắn là không rồi.”
Cô đã suy nghĩ kỹ, cho dù sau này có bán bữa chính thì mỗi ngày cô cũng chỉ bán mấy bàn đồ ăn, đặt chỗ trước, bán xong sẽ kết thúc công việc.
Lục Nghiễn ung dung dựa vào ghế, nâng ly nước lên: “Chúc em khai trương thuận lợi, làm ăn phát đạt!”
“Cảm ơn!”
Hai người ăn ý cụng ly.