Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 51



Một phút sau, cháo rau xanh và bánh bao thịt sốt măng cũng được bưng lên.

Bác Từ nóng lòng húp một ngụm cháo rau xanh hơi bỏng miệng, thật sự là khoan khoái từ cổ họng đến dạ dày, sau đó lại ăn một miếng cải ướp dầu ớt, giòn giòn tươi mát tê cay, chứa tất cả hương vị của cải ướp kiểu Tứ Xuyên, lúc này cơ thể ngủ say cả đêm mới hoàn toàn được đánh thức.

Món bún dưa chua yêu thích của bà Vương, gắp một miếng đẫm nước canh, hơi nóng bay ra, còn chưa vào tới miệng, vị chua chua vừa miệng kia đã khiến người ta thèm đến nuốt nước miếng.

Không nhịn được nữa há miệng ăn vào, từ đầu lưỡi đến đỉnh đầu đều cảm nhận được vị chua quyến rũ.

“Thoải mái! Chua đến sảng khoái!”

“Hạ Hạ, kỹ năng nấu canh của cháu không kém gì ông nội cháu đâu!”

Lâm Hoài Hạ vui vẻ cười nói: “Bác Vương thích thì ăn nhiều một chút.”

Cô tự nhủ trong lòng, cô tự biết tay nghề của bản thân, chủ yếu là do nguyên liệu tốt! 

“Ô, ông Từ, hai người các ông cũng ăn ở đây à.”

“Ông Trương, sao ông lại tới đây? Không phải hôm qua ông nói sáng nay phải giao hàng sớm sao?” Ông Từ quay đầu lại, nhìn thấy một người quen cũ đứng ở cổng sân.

Ông Trương vỗ vỗ cái bụng căng tròn, cười ha ha: “Nghe nói quán ăn nhà họ Lâm khai trương, làm khách quen bao nhiêu năm rồi, phải ghé qua ủng hộ một chút.”

Lâm Hoài Hạ cũng biết ông ấy, thường xuyên đến quán ăn cơm lúc ông nội còn sống. 

Lâm Hoài Hạ gọi một tiếng chú Trương: “Thực đơn ở trên bảng đen, chú Trương muốn ăn gì?”

“Vậy cho chú một bát bún dưa chua nhỏ, một bát cháo và một cái bánh bao, để chú Trương đây ăn thử.”

Hina

“Được ạ!”

Mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn, chỉ cần phục vụ nên rất nhanh, chỉ trong vòng ba phút, bún, cháo và bánh bao đều lên bàn, kèm theo cải ướp dầu ớt miễn phí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-51.html.]

Ông Trương không thường xuyên được Lâm Hoài Hạ cho đồ ăn như hai vợ chồng nhà họ Từ, đây là lần đầu tiên ông ấy nếm thử tay nghề của Lâm Hoài Hạ, cho dù là cháo ngày thường nhạt nhẽo, hay bánh bao, bún gạo bình thường cũng khiến ông ấy vô cùng kinh ngạc. 

Ông ấy ăn vội vàng, cộng thêm dáng vẻ mập mạp nên sau khi ăn một bát bún dưa chua, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi!

“Chú Lâm có người kế thừa rồi!”

Nghe vậy, khóe môi Lâm Hoài Hạ không nhịn được cong lên.

“Hả, giỏi như vậy sao? Để tôi nếm thử.” Một người khác bước vào cửa.

Nhìn dáng vẻ quen thuộc, Lâm Hoài Hạ biết đây cũng là khách quen của nhà họ Lâm.

Hai vợ chồng nhà họ Từ ăn sáng xong, quét mã QR thanh toán rồi vội vàng đi mở cửa hàng.

Khoảng sân nhỏ mới khai trương của nhà họ Lâm đông đúc người đến người đi, lại có rất nhiều khách quen đến ủng hộ nên vô cùng náo nhiệt.

Đỗ Duy biết hôm nay quán ăn nhà tổng giám đốc Lâm khai trương nên có tâm tới ủng hộ, hơn tám giờ anh ấy mới đến, lúc này đã bán hết cháo và bánh bao, chỉ còn một phần bún gạo, anh ấy vội vàng chọn món.

Lâm Hoài Hạ treo một tấm bảng ghi đã bán hết, sau đó có người đến, nhìn thấy bán hết thì đi, còn dặn Lâm Hoài Hạ chuẩn bị nhiều hơn vào ngày mai.

Lúc Lâm Hoài Hạ tiễn khách ra về, Đỗ Duy cũng đã ăn xong bún, không còn một miếng canh thừa nào.

Đỗ Duy không ngờ tài nấu ăn và kinh doanh của tổng giám đốc Lâm lại tốt đến thế, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lâm, hay là cô thuê người giúp đỡ đi?”

Lâm Hoài Hạ cũng không ngờ việc kinh doanh của quán cũ sau khi khai trương lại tốt như vậy.

“Đợi hai ngày xem sao, kinh doanh ổn định rồi tôi sẽ xem xét.”

Kết thúc công việc bận rộn trong bếp, Lâm Hoài Hạ gửi một tin vui đến người thân và bạn bè: Tin vui đặc biệt, hôm nay Quán ăn nhà họ Lâm đã có một khởi đầu tốt đẹp!

Lục Nghiễn cũng nhận được tin vui, không nhịn được nở nụ cười. 

Đang trong giờ họp, ngồi phía dưới là một đám phó tổng giám đốc và quản lý chi nhánh, mọi người đều âm thầm đưa mắt nhìn nhau, hôm nay tổng giám đốc Lục uống nhầm thuốc à?

Mặt lạnh như tảng băng cũng biết cười? Không phải là bị trúng gió co giật cơ mặt đấy chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.