“Hôm qua em khai trương anh không đến, hôm nay phải đến nếm thử tay nghề của bà chủ Lâm chứ.”
Lâm Hoài Hạ cười, liếc anh một cái: “Trước đây anh ăn nhiều rồi mà.”
Lục Nghiễn cười cười không nói gì.
Hai người đi vào trong sân, ông ba, bác ba và Điền Thanh đều nhìn về phía người mới tới Lục Nghiễn.
Không biết tại sao trong lòng Lâm Hoài Hạ có chút bất an: “Ừm, đây là Lục Nghiễn, bạn của cháu, anh ấy biết cháu khai trương nên đặc biệt tới xem một chút.”
“À à, là bạn bè à.” Điền Thanh đầy ẩn ý nhìn hai người một chút.
Lâm Hoài Hạ: “Ờm, mọi người ngồi xuống trước đi, cháu có để lại bún cho mọi người, sáng nay mọi người cùng ăn bún nhé.”
“Để tớ giúp cậu.” Điền Thanh vội vàng chạy vào phòng bếp.
Ông ba và bác ba cảnh giác hơn nhiều.
“Anh bạn trẻ, cậu là người ở đâu, làm nghề gì?”
“Cháu là người thành phố Lưỡng Giang, làm việc trong một công ty, lúc trước quen biết Hoài Hạ ở nơi làm việc.”
“Hôm nay là ngày làm việc, cậu không bận việc à?”
“Có ạ, tình cờ sáng nay hơi rảnh, ăn sáng xong cháu sẽ trở về.” Thái độ của Lục Nghiễn rất tốt, hỏi gì trả lời nấy.
Trong bếp, Điền Thanh cọ xát Lâm Hoài Hạ: “Này, Lục Nghiễn kia nhìn cũng ổn đấy! Người ta từ thành phố lái xe xa như vậy chỉ để đến ăn sáng cho cậu thôi à?”
Lâm Hoài Hạ cười nói: “Cậu có mắt không? Anh ấy như vậy mà cũng ổn à? Với dáng vẻ đó cậu phải gọi anh ấy là nam thần!”
“Phì, cái loại bán đứng bạn bè nhà cậu!”
“Nói như kiểu cậu không phải vậy! Thành thật mà nói, người đàn ông đẹp trai nhất tớ từng gặp trong đời nhất định là Lục Nghiễn!”
Lâm Hoài Hạ vùi đầu vào bát bún nóng hổi: “Cậu im lặng! Cậu không nói gì tức là không đồng ý?”
Điền Thanh bưng một bát bún chạy đi: “Tớ đói quá không chờ nổi nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-54.html.]
Lâm Hoài Hạ ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Lục Nghiễn đang đứng ở cửa bếp mỉm cười với cô, khóe mắt và đuôi lông mày đều nhướng lên: “Cảm ơn lời khen của em! Trong mắt anh, em cũng là cô gái có sức hấp dẫn nhất!”
Khuôn mặt của Lâm Hoài Hạ đỏ bừng, xấu hổ cụp đầu ngón chân lại!
Má ơi! Xem cô vui như sắp mua được một tòa biệt thự to lớn xa hoa kìa!
Nhìn thấy Lâm Hoài Hạ xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, Lục Nghiễn cười nhẹ một tiếng: “Bát bún này là của anh à?”
“Của anh, của anh, của anh tất, mau mang đi đi.” Lâm Hoài Hạ cúi đầu, giả vờ bận rộn.
Lục Nghiễn nhịn lại lời muốn nói, khóe miệng điên cuồng cong lên, bưng bún đi ra ngoài.
Điền Thanh vừa hút bún liên tục, vừa lén nhìn Lục Nghiễn.
Hina
Lục Nghiễn thì bình chân như vại, ăn sáng xong nói còn có việc ở công ty nên rời đi trước.
Nghe thấy Lục Nghiễn đi rồi, Lâm Hoài Hạ mới chậm rãi đi ra từ trong bếp.
Ông ba: “Hừ, không coi ai ra gì, ăn xong đi luôn, bát cũng không biết mang vào bếp, Hạ Hạ nhà mình là đầu bếp miễn phí của nó sao?”
Lâm Hoài Hạ nhỏ giọng nói: “Cháu còn không đủ khả năng thuê nhân viên như anh ấy!”
Lâm Hoài Hạ còn phải bận rộn nên bác ba và ông ba cũng không ở lại quá lâu, ăn sáng xong bọn họ đi dạo một vòng nông trường rồi hài lòng trở về. Lâm Hoài Hạ gói hai mươi cân gạo và một ít rau củ cho bọn họ mang đi.
“Ông ba, ăn hết lại đến lấy nhé ạ.”
“Biết rồi, cháu về làm việc của mình đi.”
Sau khi tiễn bác ba và ông ba, Lâm Hoài Hạ ngồi xuống bàn bạc với thợ quay phim xem hôm nay cần quay gì.
“Anh đã xem các video trước đây tôi đăng chưa?”
Thợ quay phim gật đầu, anh ấy đã xem qua, quay rất tốt, trên mức đạt.
“Hôm nay cũng gần giống như vậy, tôi định quay vài món ăn, đậu hà lan xào tôm, đậu hà lan xào bắp, súp bí đỏ và bí đỏ hấp thịt.”
Điền Thanh vội bổ sung thêm: “Cả cơm trắng gạo tơ vàng nữa.”
“Được.”