Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 58



“A a a, chó săn họ Lý, mau nói cho tôi biết Hạ Hạ kia là ai? Bổn thiếu gia muốn có tất cả thông tin của cô ấy ngay bây giờ!”

Lý Soái đẩy tên mập ra, chán ghét vỗ vỗ tay áo sơ mi vừa bị chạm vào: “Nếu anh còn gọi tôi chó săn thì tôi sẽ nói với tổng giám đốc Lục là anh muốn xum xoe cô Lâm.”

“Hơn nữa, có tổng giám đốc Lục giữ ngai vàng trên đầu, một thu ngân nhỏ bé như anh cũng dám tự xưng là thiếu gia?”

“He he, anh Lý đẹp trai, tôi nói nhầm tí anh đừng so đo, mau nói đi, Hạ Hạ kia là ai vậy? Cô ấy họ Lâm à? Bà chủ tương lai của chúng ta sao?”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Lý Soái.

Lý Soái được khen ngợi vô cùng vui vẻ, nhưng đạo đức nghề nghiệp của tổng trợ lý không cho phép, khiến anh ta phải nuốt lại lời nói ra đến đầu môi.

Lý Soái: “Chờ đi, tổng giám đốc Lục vẫn chưa theo đuổi được người ta, đến lúc đó mấy người sẽ biết.”

Nói xong Lý Soái bỏ chạy, sợ đám người dám bàn tán về sếp phía sau sẽ ngăn cản không cho anh ta rời đi.

Tên mập chửi thề một câu, trên đời này vẫn có người không thích tổng giám đốc Lục sao, đỉnh thật, quá nể!

Mọi người đều cảm thấy, nên! Nên để tổng giám đốc Lục ngậm thìa vàng nếm trải nỗi khổ của tình yêu!

Lục Nghiễn trở về nhà, người quản gia già nhìn anh lớn lên vừa liếc mắt đã nhận ra, hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, thế là cười nói: “Cậu chủ về rồi.”

Lục Nghiễn gật đầu: “Ông nội cháu đâu?”

“Ông cụ không có nhà, đến nhà họ Tô tìm ông cụ Tô đánh cờ rồi ạ.”

Lục Nghiễn mở cốp xe ôm vải vào phòng bếp, quản gia giật mình, cậu chủ kiêu ngạo của bọn họ đã bao giờ tự tay làm loại chuyện này?

“Cậu chủ, cậu để tôi mang vào cho.”

“Không cần, cháu tự làm được.”

Anh lấy vải ra khỏi thùng, rửa ráy sạch sẽ, cho vào giỏ trái cây để ráo nước.

Đứng bên bờ ao, tâm tình vui vẻ bóc một quả vải, thịt dày, trắng nõn, thanh mát ngọt ngào, chính là vải thiều cảm ơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-58.html.]

Quản gia trông thấy trái cây thì hiểu ra, chắc là cậu bạn nào đó đưa tặng.

Trước đây cũng tặng táo, quýt, rau xanh, tất cả đều có chất lượng hàng đầu.

Ông ấy đã làm việc ở nhà họ Lục hơn nửa đời người, từng mua vô số nguyên liệu thượng hạng từ khắp nơi trên thế giới, cũng từng ăn rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng với loại đồ chất lượng tốt như thế, chỉ có thể nói là rất hiếm thấy.

Lục Nghiễn bưng vải lên lầu, không quên dặn dò: “Để vải vào tủ đồ tươi của tôi, không được lấy ra đãi khách.”

Không sai, là tủ chuyên đựng thực phẩm tươi sống của anh.

Từ khi Hoài Hạ gửi đồ ăn tươi cho anh, anh liền đi đến cửa hàng chọn một cái tủ đựng đồ tươi sống đắt tiền để trong nhà, chuyên dùng để đựng những thứ Hoài Hà đưa tới.

Anh giống như một đứa trẻ, bảo vệ đồ ăn, cực kỳ bảo vệ đồ ăn, không cho phép người khác động vào đồ của mình.

Quản gia cười đáp lại: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.”

Ông cụ nhà họ Lục chơi cờ xong trở về, thấy quản gia không chào đón mình ở ngoài sân như thường lệ thì hỏi quản gia đang bận việc gì.

Một người giúp việc cho biết: “Cậu chủ trở về còn mang theo một thùng vải, quản gia đang tự mình gói vải bỏ vào tủ thực phẩm tươi sống của cậu chủ.”

Ông cụ Lữ vui vẻ chạy vào bếp, quản gia cũng vừa cất vải xong.

“Mở tủ ra cho ta xem thử.”

“Ông chủ, cậu chủ không cho…”

“Vớ vẩn, ta là ông nội nó, khổ sở vất vả nuôi nó lớn lên, ăn hai quả vải của nó thì có làm sao?”

“Hay là để tôi hỏi thử…”

“Hỏi cái con khỉ, lấy vải ra cho ta, ta muốn ăn luôn.”

“Bây giờ sắp đến giờ ăn bữa tối, hay là để đến, đến mai rồi ăn?”

Hina

“Ta muốn ăn ngay lập tức!”

Ông cụ này thật là, không thể khuyên nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.