Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 22: Năm tờ giấy và đánh nhau



Lý Lan Phong yên lặng đứng ở cửa phòng, nhìn chằm chằm Cao Tường xì nước mũi, hai mắt sáng lòe lòe.

Cao Tường ngẩn ra, hỏi: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt nóng bỏng của Lý Lan Phong dời từ tay phải đang chùi mũi của Cao Tường đến tay trái cầm hai tờ khăn giấy chuẩn bị dùng, lại dời đến hai cục giấy bên chân gã, chậm rãi nói: “Năm tờ.”

Mặt Cao Tường mờ mịt: “A?”

Giọng Lý Lan Phong máy móc nói: “Mày xài năm tờ giấy của tao.”

Cao Tường duỗi dài cỗ như chú ngỗng ngốc, khó hiểu lập lại: “Dùng năm tờ giấy của mày?”

Lý Lan Phong ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng, nghe không hiểu tiếng Trung à?”

—— Mấy hôm Vương Tiểu Khê mới vừa bại lộ thân phận, tinh thần Lý Lan Phong mờ mịt, tâm tình rất kém cỏi, cả người bốc lên khí đen, dù là người không biết xem sắc mặt thì cũng có thể nhìn ra Lý Lan Phong đang ở trạng thái bom hẹn giờ, cho nên khoảng thời gian đó ngay cả Cao Tường từ trước đến giờ luôn lấy chọc người ta phiền làm vui cũng không dám gây chuyện với Lý Lan Phong, làm người bình thường được mấy ngày, không dùng tất thối ngâm nước nuôi sâu độc ở trong thau, buổi sáng rời giường cũng rón rén không quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, lúc chơi game không phun phân đầy miệng, Lý Lan Phong nói gì cũng không âm dương quái khí tranh cãi… Lý Lan Phong tích cóp đủ cơn tức giận, nhưng Cao Tường lại co vào trong mai ẩn nấp kỹ càng, Lý Lan Phong mài răng nanh đi vòng vòng quanh cái mai rùa ấy tìm một kẽ hở, nhưng vẫn cứ không tìm được chỗ để hạ miệng.

Vốn dĩ Lý Lan Phong muốn dứt khoát khỏi cần kiếm cớ, chọn một ngày lành tháng tốt trực tiếp một quyền đánh gục, nhưng Đinh Dục và Chu Chính hiểu biết ngọn nguồn sự việc lại suy nghĩ một chủ ý cho Lý Lan Phong—— tật xấu thích chiếm hời của Cao Tường đã ăn sâu vào máu, chỉ nói mấy đồ dùng hàng ngày như khăn giấy dầu gội đầu, hơn nửa năm gần như chưa từng tự mua, cho nên Lý Lan Phong có thể để cho Cao Tường xài đồ ké một chút, rồi lại lấy cái này làm nhược điểm trách mắng gã đánh đập gã, như vậy có thể làm cho Cao Tường bị đánh mà lại phải nghẹn.

Vì vậy, hai ngày nay Lý Lan Phong giống như thợ săn rải đồ ăn trên đường dụ dỗ lợn rừng đi vào bẫy, lục tục lấy mấy thứ mà Cao Tường có thể xài ké ra bày ở ngoài sáng, Cao Tường thấy mấy ngày nay tâm trạng Lý Lan Phong có chuyển biến tốt, cũng dần dần thả lỏng đề phòng, vừa nãy ăn bún ốc quá cay liền không nghĩ nhiều, trực tiếp đi xài ké giấy.

“Trả tao năm tờ giấy.” Lý Lan Phong mặt không đổi sắc đưa tay.

“A?” Cao Tường bối rối một tích tắc, lập tức nở một nụ cười vô lại, “Không phải mấy tờ giấy thôi hả, cần vậy à?”

Lý Lan Phong trầm mặt: “Cần.”

Cao Tường chẹp một tiếng, quay người cực kỳ tự nhiên mở cửa tủ của Chu Chính ra, một giây liền tìm ra một hộp giấy mới từ trong cái tủ lộn xộn của Chu Chính, xé mở bao bì kéo năm tờ giấy vỗ một phát lên trên bàn Lý Lan Phong, mặt đầy xem thường nói: “Trả mày đó trả mày đó.”

Chu Chính bị xem là không khí gần như là nổi lên lòng tôn kính với Cao Tường: “… Tủ của tao lộn xộn như vậy, chính tao tìm mà còn chẳng nhanh được bằng mày.”

Cao Tường hiểu rõ tình hình phân bố vật phẩm của bạn cùng phòng như lòng bàn tay nghe vậy lại còn có chút đắc ý, xoa mũi cười há há hai tiếng.

Đúng là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ…

Lý Lan Phong vô cùng diễn cảm lấy ra một cái thước cuộn không biết mang theo để làm gì từ trong túi quần, đo đo giấy của Chu Chính, lại đo đo giấy của mình, nói: “Hẹp hơn của tao 1 centimet, hoa văn mỗi tờ khẳng định cũng không giống nhau.”

Lúc này ngay cả Cao Tường hẹp hòi đến độ vắt cổ chày ra nước cũng bị trình độ kẹt sỉ của Lý Lan Phong trấn áp: “Tao phắc, không phải chứ?”

Lý Lan Phong nhướn mày lên, như cười như không nói: “Tao phắc? Phắc ai? Túc từ đâu?”

Cao Tường: “…”

Lý Lan Phong này không phải điên rồi chứ?

Lý Lan Phong tiến lên một bước, đôi mắt đen ngòm khóa lấy Cao Tường: “Có cần tao dạy mày nói tiếng người thế nào không?”

“Ha ha.” Cao Tưởng thấy tình thế không ổn, quay đầu muốn chạy ra khỏi phòng, “Không phải chỉ mấy tờ giấy rách thôi à, tao không chấp nhặt với mày.”

“Mấy tờ giấy rácch?” Lý Lan Phong cười lạnh một tiếng, giọng điệu trở nên nguy hiểm, “Hơn nửa năm này mày gây cho người khác thêm bao nhiêu phiền phức trong lòng mày không có chút đong đếm nào sao?”

Cao Tường dừng bước, dường như muốn lý luận với Lý Lan Phong, nhưng nghĩ thấy mình căn bản cũng không chiếm lý, vẫn từ bỏ việc lý luận tiếp tục đi ra ngoài. Lý Lan Phong thấy thế, tóm vai Cao Tường mãnh liệt kéo gã về phía sau một cái, Cao Tường lảo đảo lùi về sau, Chu Chính và Đinh Dục vốn có thể đưa tay đỡ gã một cái lại ăn ý né qua một bên, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười vui sướng, bầu không khí vui vẻ không khác gì dân chúng vây xem đại hiệp trừng trị ác bá trong phim cổ trang.

Cao Tường đặt mông ngã xuống đất, va đổ một cái ấm nước, ấm nước ồ ồ chảy ra dòng nước ấm áp, khiến Cao Tường ngồi trong vũng nước thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Cao Tường sửng sốt chốc lát, rống to lên: “Đờ cờ mờ mày điên hả!”

Cao Tường gã tung hoành chiếm lợi hơn mười năm, da mặt vững như thành đồng vách sắt, nào có thể ngờ được hôm nay lại vấp chân trên năm tờ khăn giấy mỏng manh?

Vì vậy, Cao Tường từ trước đến giờ chỉ biết làm người khác ấm ức ngột ngạt, vào lúc này lại miễn cưỡng cảm nhận được chính mình bị ấm ức ngột ngạt.

“Còn chửi tục ở trước mặt tao thử xem?” Lý Lan Phong cúi người nắm lấy cổ áo Cao Tường miễn cưỡng xách gã lên.

Khí thế của hắn quá khủng bố, Cao Tường đang suy nghĩ có nên chịu thua trước hay không, Lý Lan Phong lại không cho gã cơ hội, lời vừa dứt liền nặng nề đập một quyền trên má Cao Tường. Cao Tường bị đau, giơ tay bắt lấy mặt Lý Lan Phong, Lý Lan Phong lại buông tay nắm cổ áo gã lùi lại một bước tránh thoát phần lớn công kích, lại vung chân lên nhắm ngay bụng Cao Tường đá một cú, cả người Cao Tường bị đạp bay ra ngoài, kêu lên đau đớn, lần thứ hai lăn ngã vào trong vũng nước, hoàn toàn không còn sức đánh trả.

Lúc này, không biết là Chu Chính hay là Đinh Dục ở bên cạnh vỗ tay vài tiếng, Cao Tường đau đến hít khí, không hơi sức đâu mà quản là ai vỗ tay, chỉ một tay che bụng một tay che mặt rên rỉ.

Mỗi đấm mỗi đá của Lý Lan Phong đều dùng toàn lực, phát tiết hết cơn tức đầy bụng, đạp lên nước đi tới bên cạnh Cao Tường, như đạp con chó chết mà nhẹ nhàng đạp một cú trên bắp chân Cao Tường, gằn từng chữ: “Hôm nay đánh mày thực tế vì cái gì trong lòng mày tự rõ, tiền thuốc thang tao chịu, có điều ba năm sau nếu mày còn dám khiến ba người bọn tao có tí xíu nào không thoải mái, thì không phải một trận đánh là có thể giải quyết được đâu, không tin thì mày cứ thử xem.”

Hắn nói lời này cũng không đơn thuần là uy hiếp, Cao Tường là sinh viên nghèo ở nơi khác tới, ở bên này không chỗ nương tựa, mà cha mẹ Lý Lan Phong đều buôn bán ở bản địa, quyền thế quan hệ đều tương đối khả quan, mẹ hắn lại cực kỳ cưng chiều con trai, gần như xin gì cho nấy, Lý Lan Phong chọc ra chút họa nhỏ ở bản địa cha mẹ hắn đều có thể thoải mái dẹp yên. Chỉ có điều trước giờ Lý Lan Phong không ưa cái kiểu ở bên ngoài ăn chơi gây chuyện thị phi về nhà ôm đùi ba mẹ, vì vậy rất hiếm khi gây phiền toái, lần này cũng do cực tức giận với Cao Tường, không đánh không được.

Buông lời hung ác xong, Lý Lan Phong quay người nhanh chân đi ra khỏi phòng, nặng nề sập cửa.

Tối hôm đó, Vương Tiểu Khê và đám bạn cùng phòng ăn cơm ở căn tin, cậu đang một tay cầm đũa một tay lướt weibo lướt đến không còn biết trời đâu đất đâu, điện thoại bỗng nhiên rung ù ù, là wechat Lý Lan Phong gửi đến.

Lý Lan Phong: “Cục cưng ở đâu đó? Bận không?”

Vương Tiểu Khê chấn động, eo lưng ưỡn lên cực kỳ thẳng, lập tức trả lời: “Ăn cơm ở căn tin, không bận.”

Lý Lan Phong gửi sang hai trăm nguyên, nói: “Vừa vặn, cục cưng mua phần cơm giúp tôi đi, mua thêm một hộp thuốc trị vết thương ngoài da đi, cảm ơn. Tôi ở phòng 302 khách sạn Tình duyên đô thị đối diện trường học.”

Cục cưng Vương vội nói: “Ca ca anh khách khí quá, không cần cám ơn, em lập tức đi mua đưa qua cho anh.”

Lý Lan Phong: “… Cũng không hỏi xem tôi cần thuốc trị vết thương ngoài da làm gì à?”

Vương Tiểu Khê lập tức dùng giọng điệu mềm mại gửi tin nhắn thoại: “Em đang muốn hỏi đây, không phải là do đánh chữ chậm sao, anh bị thương hả? Bị thương ở đâu? Nghiêm trọng không?”

Lý Lan Phong miễn cưỡng thoả mãn, trả lời: “Khóe miệng, bị rách một chút không có gì lớn cả, đánh nhau với người ta.”

Vương Tiểu Khê lại gửi ba câu quan tâm dối trá liên tiếp: “Đánh nhau với ai? Tại sao đánh nhau? Anh không sao chứ?”

Tâm linh Lý Lan Phong được an ủi, sung sướng nói: “Em tới trước đi rồi nói.”

Vương Tiểu Khê giòn tan đáp: “Được ạ ca ca, lập tức tới ngay.”

Ba tên bạn cùng phòng: “…”

“Tao đi chạy vặt cho hắn.” Vương Tiểu Khê đứng dậy.

Trưởng phòng Lưu hàm hậu: “Mày chú ý an toàn.”

Vương Tiểu Khê vui vẻ: “Tao là nam, chú ý an toàn cái gì.”

Trương Diệp rầu rĩ nói: “Mấy nay mỗi ngày hắn đều đến đón mày đi học, tao quan sát một chút, cảm thấy hắn không quá bình thường đối với mày đâu.”

“Quả nhiên không phải mình tao!” Lý Nhất Thần bộp một phát vỗ đùi Trương Diệp, còn hưng phấn nhéo hai lần, “Tao cũng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn tiểu Khê sai sai!”

Trương Diệp yên lặng co chân lên, rất tán thành: “Có một loại dục vọng biến thái ở trỏng.”

Vương Tiểu Khê: “… Bọn mày tưởng tượng phong phú ghê, đi viết tiểu thuyết đi, khẳng định hắn là thẳng nam, không thì sao lúc đầu hắn lại bị lừa?”

“Trên thế giới này có một loại tính hướng kêu là song tính luyến.” Trương Diệp nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Không được tao phải tranh thủ đi đây, không hắn sẽ ghi thù tao đó.” Vương Tiểu Khê không nghiêm túc nghe Trương Diệp nói gì, liếc nhìn điện thoại di động, tức tức tốc tốc chạy đi mua cơm và thuốc dưới ánh mắt chăm chú sầu lo như ông bố già nhìn con gái rượu của đám bạn cùng phòng.

Hai mươi phút sau, Vương Tiểu Khê mang theo đồ đạc xuất hiện ở trước cửa phòng tổng thống xa hoa khách sạn Tình duyên đô thị.

Hết chương 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.