Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 25: Bé Lọ Lem và lão Râu Xanh*



*Lão Râu Xanh: nhân vật trong cuốn ‘Những câu chuyện của Mẹ Goose’ của tác giả người Pháp Charles Perrault, là một nhà quý tộc hung bạo.

Không bao lâu, Vương Tiểu Khê mua cơm trở về, bày hai hộp bánh bao canh, hai bát cháo và nải chuối nằng nặng lên trên bàn, chạy đến cửa phòng tắm kêu lên: “Ra ăn sáng đi.”

Giọng Lý Lan Phong trầm trầm xuyên thấu qua ván cửa truyền tới: “Kêu ca ca.”

Vương Tiểu Khê điệu đà hô: “Ca ca —— ra ăn sáng nè.”

Vương Tiểu Khê mới vừa kêu ca ca xong mấy giây, trong phòng tắm liền vang lên tiếng quạt hút gió ồ ồ và tiếng mở vòi nước rửa tay ào ào, sau đó, tiếng nước dừng lại, Lý Lan Phong đẩy cửa ra một cái khe, nhanh chóng lắc mình ra xong lập tức đóng cửa lại, không cho mùi vị bên trong tiết ra ngoài, bên trán và sống mũi hắn đều lấm tấm mồ hôi, vừa nhìn liền biết mới nãy hắn có bao nhiêu nỗ lực!

“Em cũng đi rửa tay đã.” Vương Tiểu Khê nói, muốn vòng qua Lý Lan Phong mở cửa vào buồng tắm.

Lý Lan Phong sững sờ, hệt như môn thần chắn giữa đường, sắc mặt hơi lúng túng trấn thủ ở cửa phòng tắm, nói: “Chờ một lát rồi vào.”

Vương Tiểu Khê ngoan ngoãn đáp: “Không sao, em nín thở.”

Khóe môi Lý Lan Phong giật giật: “…”

Sau chốc lát im lặng đối diện, Lý Lan Phong đề nghị: “Em qua sát vách rửa đi, sát vách không ai ở cả.”

Vương Tiểu Khê chỉ đành chạy qua phòng trống sát vách rửa tay.

Trưa hôm nay hai người họ đều full lớp, có điều bây giờ mới bảy giờ bốn mươi, thời gian rất đầy đủ, Vương Tiểu Khê nhàn nhã ăn bánh bao canh lướt weibo, lúc lướt đến tin tức một nữ minh tinh sắp tham gia một bộ phim điện ảnh, con ngươi Vương Tiểu Khê bỗng dưng sáng ngời, vội zoom ảnh lên thưởng thức, hưng phấn uốn tới ẹo lui, dáng vẻ fanboy hận không thể khoe thứ tốt trong lòng mình ra cho cả thế giới biết.

“Nhìn cái gì thế?” Lý Lan Phong cau mày hỏi.

Vương Tiểu Khê đang dựng thẳng lỗ tai chờ được hỏi mặt mày hớn hở xoay di động về hướng Lý Lan Phong, đáp rằng: “Nữ thần của em, biết cô ấy chứ?”

Trên màn hình là một nữ minh tinh am hiểu những cảnh chiến đấu võ thuật, nữ minh tinh này là con lai Đức, chiều cao 1m78, luyện tập ra một thân cơ bắp vừa vặn, vóc người thon gày mạnh mẽ, đường nét ngũ quan thâm thúy sắc nét, nhưng sau khi trang điểm cũng không hề thiếu đi vẻ xinh đẹp, như một nàng báo nguy hiểm lại dụ người. Chỉ có điều kiểu khí chất này không phù hợp với trào lưu thẩm mỹ đối với phái nữ ở trong nước cho lắm, nên dù thực lực và sắc đẹp của cô đều thuộc loại thượng thừa, nhưng nhân khí lại không quá cao, mấy năm gần đây chủ yếu chỉ phát triển ở nước ngoài.

Lý Lan Phong hiểu rõ: “Từng xem phim của cô ta rồi, không tệ… nữ thần của em hả?”

“Em cực kỳ thích cô ấy, tướng mạo cô ấy cực kỳ hợp gu em.” Vương Tiểu Khê hưng phấn gật đầu.

“Đúng là không tệ.” Lý Lan Phong thuận miệng phụ họa, vẻ mặt lại hơi mê man, có chút không rõ tại sao Vương Tiểu Khê lại yêu thích loại hình nữ minh tinh này như thế.

“Cô ấy thật có khí thế, anh xem cái mũi này, có phải là có một loại cảm giác như người Hi Lạp không? Kiểu cực kỳ kiêu ngạo cực kỳ có khí chất quý tộc á.” Vương Tiểu Khê nói, vẻ mặt ghét bỏ sờ sờ chóp mũi nhỏ tinh xảo của mình, lại lướt sang tấm hình kế tiếp, “Còn mặt nghiêng của cô ấy nữa, mặt nghiêng cô ấy thật nghịch thiên, đường nét rất cứng thế nhưng lại thật đẹp.” Dứt lời, Vương Tiểu Khê đau khổ xoa mặt mình, “Đường nét khuôn mặt em quá nhu hòa, em mà có được một phần mười sự bạo ngược như cô ấy thôi cũng đủ thỏa mãn rồi.”

“Ừm, đúng là rất đẹp.” Lý Lan Phong càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, vừa qua loa ứng phó Vương Tiểu Khê, vừa dùng ánh mắt đánh giá một đề toán cao cấp phức tạp mà nhìn chằm chằm Vương Tiểu Khê.

Tình cảm của thẳng nam đối với nữ thần, phần lớn là mê luyến, ái mộ, trong lòng mong mỏi.

Mà Vương Tiểu Khê… rõ ràng là hi vọng có thể trở nên giống như nữ thần của cậu!

Có tên thẳng nam nào mà lúc đối mặt nữ thần lại biểu thị “nếu như tui đẹp bằng một phần mười nữ thần là tốt rồi”? Không có cái loại thẳng nam này! Không có!

Lý Lan Phong dâng trào cảm xúc, không nhịn được hỏi một câu thẳng thắn: “Em là gay hả?”

Vương Tiểu Khê ngẩn ra, không hề nghĩ ngợi liền bật thốt lên phủ nhận: “Không phải, em là thẳng nam.”

Mình bán manh, làm nũng, kêu ca ca, mặc đồ con gái, nhưng mình biết mình là ống tuýp thẳng. Tiểu thụ chym-te chân chính luôn thích tự xưng là mạnh mẽ, tự xưng là đàn ông cứng, mỗi ngày làm ầm ĩ muốn ở trên. Mọi người nông cạn, đều chỉ nhìn mặt ngoài, cứ cho rằng mình là một tiểu thụ chym-te. Thật ra thì nội tâm mình rất mạnh mẽ, rất cứng, mình trời sinh chính là ở phía trên —— Vương Tiểu Khê nghĩ.

“Ha ha.” Lý Lan Phong cười lạnh gắp cái bánh bao canh.

Đột nhiên hỏi việc này, không thừa nhận cũng bình thường, Lý Lan Phong nghĩ.

Vương Tiểu Khê: “…”

Ha ha? Hắn đang ha ha xu hướng tình dục của mình hả?

Lúc này, chuông điện thoại di động của Vương Tiểu Khê vang lên, trên màn hình là bốn chữ “hội trưởng Thẩm Ngôn”.

Thẩm Ngôn này chính là hội trưởng trong bang hội game của Vương Tiểu Khê, nghỉ hè hơn nửa năm trước Thẩm Ngôn mới vừa tiếp xúc với game online, sau khi max cấp không lập được team đi phó bản, liền kêu gọi người dìu dắt ở trên kênh thế giới, Vương Tiểu Khê mới vừa thi đại học xong liền rảnh rỗi sinh nông nổi tiện tay nhặt cậu ta đi nhận làm đồ đệ. Sau khi chơi một thời gian ngắn, cái tên gà mờ không thiếu tiền này cảm thấy lập bang phái rất thú vị, liền đập tiền dựng một bang hội ra hình ra dạng, kéo Vương Tiểu Khê và mấy người bạn khác tới làm quản lý bang hội.

Sau khi quen thân rồi Vương Tiểu Khê liền trao đổi không ít tin tức cá nhân ngoài đời thật với Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn là học sinh lớp 11, cùng một thành phố với Vương Tiểu Khê, ba cậu ấy là thương nhân tay trắng dựng nghiệp, còn mẹ thì sinh Thẩm Ngôn không được mấy năm liền ngoại tình chạy theo người ta, hai năm trước ba Thẩm Ngôn cưới cho cậu ấy một bà mẹ nhỏ trẻ măng, mẹ nhỏ lại sinh đứa con trai. Bà mẹ nhỏ này không ít tật xấu, ham giàu, trục lợi, dung tục nông cạn, nhưng bản chất lại không phải kẻ ác, chưa từng bắt nạt Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn cũng thế, tuy rằng nhìn cô ta không vừa mắt, nhưng từ trước tới nay cũng không đi gây phiền phức. Ba Thẩm Ngôn xuất phát từ oán hận đối với vợ trước, vẫn luôn không thích Thẩm Ngôn có dung mạo quá giống mẹ, sau khi có con trai út thì lại càng bất công, một chỗ tốt duy nhất là cho Thẩm Ngôn tiền tiêu vặt tương đối hào phóng, cũng lười quản giáo cậu, cho nên gia đình này tuy cách hoà thuận còn kém rất xa, nhưng vẫn có thể sống được.

Thẩm Ngôn tuy thông minh thế nhưng thiếu người quản giáo lại ham chơi, cho nên thành tích chỉ xoàng xoàng, kể từ khi biết Thẩm Ngôn còn đang học cấp ba, mỗi lần nhìn thấy cậu dám online chơi game trong thứ hai đến thứ sáu, Vương Tiểu Khê liền hô bằng dẫn bạn đi giết cậu nhóc, Thẩm Ngôn đường đường là hội trưởng, lại thường xuyên bị các hội viên truy sát đến chạy trối chết bị ép rưng rưng logout, cũng có thể nói là cảnh lạ hiếm gặp.

Vương Tiểu Khê cầm điện thoại di động lên đi ra cửa: “A lô?”

Thẩm Ngôn nức nở ném qua bốn chữ: “Ba em đánh em.”

“Làm sao vậy? Tại sao?” Vương Tiểu Khê vội vàng hỏi.

Không biết là Thẩm Ngôn đã một mình kiềm nén nước mắt bao lâu, lúc này như rốt cuộc tìm được một chỗ xả, oa một tiếng bật khóc to, giống như mở công tắc, vừa khóc vừa nấc, thở không ra hơi, Vương Tiểu Khê nhẹ giọng an ủi, trong đầu không thể tự chủ hiện ra cảnh mẹ kế ác độc gây xích mích ly gián, xúi bẩy chồng đánh đập cô bé Lọ Lem.

Thẩm Ngôn khóc một chốc, thoáng bình tĩnh lại, nấc lên nói: “Mặt em bị ba em tát sưng hết rồi, ông ấy còn dùng ghế đập chân em, nói muốn đánh gãy chân em, chân em xanh tím một khoảng to, mẹ nhỏ của em cản giúp em một chút ổng còn đánh bà ấy một bạt tai, ổng còn là người sao!”

“Tại sao đánh em? Xảy ra chuyện gì? Em ở đâu, có cần anh đi bệnh viện với em không?” Vương Tiểu Khê đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, đứng ở hành lang đặt câu hỏi như pháo liên thanh, cũng vứt đi hình tượng mẹ kế ác độc ông bố hồ đồ và cô bé Lọ Lem trong đầu, đổi ba Thẩm Ngôn thành lão Râu Xanh bạo hành gia đình.

“Em không muốn đi bệnh viện, mặt em sưng phù xấu lắm, giờ em ở khách sạn…” Thẩm Ngôn ở bên kia điện thoại điên cuồng hít nước mũi, vừa phun bong bóng nước mũi vừa phẫn hận nói, “Ổng còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với em, đoạn tuyệt cũng tốt, bằng không em cũng chẳng muốn về.”

Vương Tiểu Khê nhíu nhíu mày, nhạy bén nhận ra Thẩm Ngôn vẫn luôn lảng tránh vấn đề “tại sao ba đánh mình”, liền hỏi: “Hai người cãi nhau vì chuyện gì thế, có tiện nói với anh không? Nói không chừng có biện pháp giải quyết thì sao?”

Quả nhiên, Vương Tiểu Khê ném vấn đề này qua liền dọa Thẩm Ngôn kinh sợ, bên kia đầu điện thoại chỉ có từng trận tiếng nức nở ngột ngạt, qua một hồi lâu, Thẩm Ngôn mới yếu ớt mở miệng nói: “Em không dám nói, em nói anh sẽ xem thường em.”

“Không hề, ” Vương Tiểu Khê vỗ ngực vang ầm ầm, “Chú mày cứ việc nói, anh đây có cái gì mà chưa từng gặp?”

Vương Tiểu Khê vẫn luôn kêu người khác là anh rốt cuộc cũng thỏa cơn nghiện làm anh ở chỗ Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn chần chờ chốc lát, lắp bắp nói: “Em là… nói chính xác là ba em phát hiện em là… đồng, đồng…”

Vương Tiểu Khê: “Đồng?”

Thẩm Ngôn lấy hết dũng khí, một mạch phun ra ngoài: “Em là đồng tính luyến ái em thích nam.”

“Ể? Á.” Rõ ràng hiện tại đối phương xem mình như nhánh cỏ cứu mạng, cho nên tuy biết Thẩm Ngôn không nhìn thấy, Vương Tiểu Khê vẫn lập tức thẳng lưng, ưỡn ưỡn lồng ngực mỏng manh, cực lực tạo ra dáng vẻ đáng tin cậy, cũng đè thấp giọng muốn khiến âm thiếu niên của mình nghe ra trầm ổn quyền uy hơn một ít, “Đồng tính luyến ái thì đồng tính luyến ái, cũng không có khác biệt về bản chất gì so với khác phái luyến hết, đã thời buổi nào rồi, đồng tính luyến ái rất bình thường không phải là điều hiển nhiên sao? Em không sai, anh cũng chắc chắn sẽ không xem thường em, ba em đánh em trăm phần trăm là ông ấy không đúng, em đừng quá khó chịu, nha.”

Hot boy Lý trong phòng lén lút áp sát lỗ tai vào ván cửa, cũng ở sau cửa liên tục gật đầu.

Thẩm Ngôn như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh, chuyện này em không dám nói với bạn bè, trên mạng chỉ có anh là em thân nhất, nếu anh cũng không hiểu em…” Thẩm Ngôn dùng giọng điệu thiếu niên vẫn còn mang mấy phần trẻ con tuyệt vọng nói, “Em thật sự, có lẽ em sẽ không sống được nữa.”

Vương Tiểu Khê vội nói: “Đừng làm chuyện ngu xuẩn, thật ra có rất nhiều rất nhiều người có thể hiểu được em, thật đó, chỉ là người ở thế hệ trước chưa hiểu kịp thôi, phải chậm rãi để họ ngấm.”

“Ưm, bây giờ em đỡ hơn nhiều rồi.” Tâm trạng Thẩm Ngôn tốt hơn một chút, mặc dù nói chuyện còn lộ ra giọng mũi dày đặc, nhưng ngữ điệu thì vui vẻ hơn không ít, cười khổ tự giễu, “Lúc em mới vừa chạy ra khỏi nhà còn muốn dứt khoát nhảy luôn xuống biển cho rồi, nhào vào vòng tay của biển rộng.”

“Em đừng nha, anh trai của anh một thân đầy cơ bắp, cứng ngắc ôm không sướng đâu.” Vương Tiểu Khê nói một câu đùa nhạt nhẽo, “Anh trai anh tên Vương Đại Hải.”

Tuy rằng chuyện cười này hoàn toàn không buồn cười, nhưng Thẩm Ngôn cảm nhận được thiện ý vẫn khẽ nở nụ cười.

Vương Tiểu Khê tiếp tục mềm giọng an ủi: “Em ăn chút gì đó, bôi xíu thuốc trị thương, không muốn ra ngoài thì kêu cơm ship đến, bây giờ cũng có rất nhiều tiệm thuốc ship tới tận nơi, đừng suy nghĩ quá nhiều, chơi game xem tivi bình tĩnh lại một chút, trên người đủ tiền không?”

Đầu tiên Thẩm Ngôn mềm mại đáp lại từng câu từng câu, sau đó u oán nói: “Em cũng không biết, ba em khóa hết thẻ của em rồi, trên người em chỉ mang theo mấy bao lì xì tết thôi.”

Đại não Vương Tiểu Khê tức khắc phác hoạ ra thiếu niên bỏ nhà ra đi, vì tiết kiệm tiền mà phải ở trong nhà nghỉ dơ bẩn thấp kém, tay siết mấy cái bao lì xì mỏng manh, sầu mi khổ não tính toán phải xài như thế nào.

“Có bao nhiêu, em đếm xem.” Vương Tiểu Khê nổi lòng hiệp nghĩa, chủ động mở miệng, “Không đủ thì anh cho em mượn, em không cần khách khí.” Tháng này mua váy xong tiền sinh hoạt còn lại hơn hai ngàn, rất thoải mái, hai người cùng xài không thành vấn đề gì, Vương Tiểu Khê khờ dại nghĩ.

“Ưm.” Thẩm Ngôn ở trong phòng khách sạn 5 sao ngoan ngoãn đáp một tiếng, lau đôi mắt sưng tấy, mở cặp sách lấy ra mấy bao tiền lì xì, lôi hết tiền bên trong ra ngoài, nhìn tiền mặt trải đầy trên rap giường trước mắt, phỏng đoán dựa vào cảm giác, “Chắc chừng hai mươi ngàn á.”

Vương Tiểu Khê: “Ồ vậy thì tốt.”

Thực sự là quấy rầy rồi.

Lý Lan Phong sau ván cửa mắt mang ý cười, trên mặt viết đầy yêu thương, cảm thấy cục cưng của hắn thiện lương lại biết quan tâm, thật muốn “ngủ”.

Vương Tiểu Khê trấn an được Thẩm Ngôn, quay người vào phòng, Lý Lan Phong dùng tốc độ chạy nước rút 50 mét phóng vèo về cạnh bàn ngồi vững, trầm ổn húp cháo.

Vương Tiểu Khê tiếp tục ăn bánh bao canh chưa ăn xong, hai cánh môi hoa bị nước thấm béo ngậy, khiến Lý Lan Phong không khỏi dùng khóe mắt liếc cậu. Tối hôm qua hắn ôm Vương Tiểu Khê ngủ, bởi quá hưng phấn, ngủ đứt quãng gộp lại cũng không được mấy tiếng. Mà Vương Tiểu Khê ngủ cực sâu, vừa ngủ rồi là sẽ rất khó tỉnh, ngay cả tư thế ngủ cũng không đổi, gần như cả một đêm đều giống như con thú non hơi khom lưng yên giấc nồng trong khuỷu tay Lý Lan Phong, hô hấp đều đều, ngẫu nhiên còn phát ra vài tiếng nói mê hàm hồ. Lúc trời lờ mờ sáng, Lý Lan Phong thực sự không nhịn được, sợ Vương Tiểu Khê chỉ ngủ một tư thế cả đêm sẽ tê ngưởi, còn rón rén giúp Vương Tiểu Khê trở mình.

Sau này cũng muốn cứ như thế ôm em ấy ngủ, muốn gần gũi nghe tiếng tim đập của em ấy, muốn hít thở bầu không khí có mùi vị của em ấy… Trái tim thiếu niên khát cầu tình yêu của Lý Lan Phong hoạt bát nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực, một cái tiếp một cái không ngừng đề xuất yêu cầu với Lý Lan Phong, khiến Lý Lan Phong tâm hoảng ý loạn, đứng ngồi không yên cứ như trên ghế có đinh.

Vương Tiểu Khê ăn uống no đủ, đang muốn thu dọn bàn, Lý Lan Phong lại giành trước một bước động thủ thu dọn, hắn rũ mắt chăm chú với bát cháo dùng một lần và túi nhựa trên bàn, không nhìn Vương Tiểu Khê, trong âm điệu kèm theo chút căng thẳng cố giả vờ bình tĩnh: “Xế chiều hôm nay em không có lớp đúng không, ra ngoài xem phòng với tôi được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.