Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 26: Tủ đồ Và ngoéo tay



Buổi chiều một giờ, hai người cùng xuất hiện ở một công ty môi giới bất động sản gần trường học, đi khảo sát phòng ở, nhân viên môi giới dựa theo yêu cầu một phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một nhà vệ sinh của Lý Lan Phong để lọc ra một số căn, sử dụng máy tính mở từng chi tiết nhỏ của căn phòng lên cho hai người xem.

Từ lúc bắt đầu vào cửa Vương Tiểu Khê vẫn luôn ngoan như chim cút ngồi trên ghế lướt weibo, câu được câu không nghe Lý Lan Phong nói chuyện với nhân viên môi giới, mặt viết đầy chữ yên tĩnh ngoan ngoãn, giống như một bé thú cưng hình người.

“Em cảm thấy thế nào?” Lý Lan Phong bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Vương Tiểu Khê nghe vậy liền ngồi thẳng người, mang theo giác ngộ làm quân sư quạt mo, lần lượt tỉ mỉ xem ảnh. Trước khi đến xem phòng, lý do mà Lý Lan Phong nói với cậu là “không muốn ở chung phòng ký túc xá với người đã từng có xung đột, mỗi ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp rất lúng túng”, Vương Tiểu Khê cảm thấy lý do này không thành vấn đề, liền không hoài nghi, đàng hoàng đi theo tham mưu giúp Lý Lan Phong.

Xem xong tư liệu, Vương Tiểu Khê nghiêm túc đề nghị: “Bố cục phòng không ổn lắm, lấy sáng chắc sẽ có vấn đề.”

Vừa lúc học kỳ trước Vương Tiểu Khê học lớp chuyên ngành liên quan tới sửa chữa và kiến trúc, mấy tri thức mới mẻ trong bụng có đất dụng võ, Vương Tiểu Khê đoán Lý Lan Phong gọi mình đến xem phòng với hắn chắc cũng là xuất phát từ cân nhắc như vậy.

Nhân viên môi giới há miệng dường như muốn phản bác, Lý Lan Phong lại kiên định nói: “Không lấy căn này, xem cái khác.”

Hiển nhiên hot boy Lý trăm phần trăm tín nhiệm đối với cục cưng của hắn!

Nhân viên môi giới liền đổi sang căn khác, Vương Tiểu Khê cất điện thoại, nghiêm túc đến gần xem, lúc nhân viên môi giới lật tới ảnh phòng khách chợt không nhịn được cười ra tiếng.

—— Bức tường sau TV là một bức tranh cực lớn, bên trái là hoa mẫu đơn, bên phải là tre xanh, chim công ở chính giữa, chỗ trống viết bốn chữ hoa khai phú quý, trên trần phòng khách còn mắc một chiếc đèn treo hoàng gia xanh vàng rực rỡ, liều mạng biểu lộ ra phong cách cao quý.

“Ngại quá, ” Vương Tiểu Khê xua xua tay, thu lại nụ cười nghiêm mặt nói, “Bố cục căn này rất tốt, chỉ là trang trí hơi có một chút…” Nói xong, xoay qua phía Lý Lan Phong, “Có điều thuê phòng thì ở thoải mái vẫn quan trọng nhất, anh cảm thấy thế nào?”

Lý Lan Phong nhàn nhạt nói: “Em không thích, đổi.”

Vương Tiểu Khê ngẩn ra: “… Không phải, em có thích hay không không đáng kể, chủ yếu là anh thôi.”

Lý Lan Phong vẫn là câu nói đó: “Đổi căn khác.”

Nhân viên môi giới lại đổi mấy căn, Vương Tiểu Khê tổng hợp nhân tố các mặt suy tính một phen, nói: “Cái ở lầu ba vừa nãy tốt nhất, mọi mặt đều không tệ.”

Lý Lan Phong xác nhận lại: “Em cảm thấy ok chứ?”

Vương Tiểu Khê không nghĩ nhiều: “Ok, không vấn đề.”

Lý Lan Phong ghé sát màn hình máy tính, hỏi: “Giường lớn không?”

“Rất lớn, là giường đôi mét tám x hai mét, có đệm giường.” Nhân viên môi giới đáp.

Lý Lan Phong lại hỏi: “Có tủ quần áo không? Tôi nhìn tủ quần áo xem.”

“Có, ở phòng ngủ.” Nhân viên môi giới mở ảnh phòng ngủ lên, một cái tủ quần áo hai cửa bằng gỗ đặt ở nơi cách giường ngủ không xa.

Lý Lan Phong ho nhẹ một tiếng, ôm ngực, ra sức quản lý biểu cảm khuôn mặt không để cho mình toát ra vẻ căng thẳng, nghiêng đầu nhìn Vương Tiểu Khê một cái, hỏi: “Em xem cái tủ này đủ cho em bỏ quần áo không?”

Vương Tiểu Khê vốn đang nghiêng người về phía trước nhìn màn hình, nghe lời này lập tức hệt như lò xo búng trở về, cứ như gặp quỷ nhìn lại Lý Lan Phong: “Mắc gì em phải bỏ quần áo trong đó?”

Lý Lan Phong cười hai tiếng cao thâm khó dò, lại không trả lời ngay, chỉ chuyển hướng người môi giới, nói: “Phiền anh dẫn chúng tôi đi xem căn này một chút, cảm ơn.”

“Được, ngài chờ nhé.” Người môi giới đi hỏi đồng nghiệp lấy chìa khóa, Lý Lan Phong hai tay đút túi, nhìn chằm chằm quạt trần ngẩn người như không có chuyện gì xảy ra, còn cái nấm độc Vương Tiểu thì ngay cả mũ nấm cũng sắp bị dọa rơi mất, gấp gáp kề đến bên tai Lý Lan Phong, hạ thấp giọng hỏi: “Tại sao em phải bỏ quần áo vào cái tủ đó? Anh có ý gì hả?”

Lý Lan Phong cong khóe môi lên, liếc mắt chênh chếch nhìn Vương Tiểu Khê một cái, đáp lại: “Nghĩa đen.”

“Em, em không có ở chung với anh đâu nha.” Vương Tiểu Khê bị cái liếc mắt mờ ám của hắn làm cho tim đập tăng tốc, mũ nấm chấm bi cũng bị dòng máu cuồn cuộn đun nóng thành mũ nấm đỏ bừng, nghiêm mặt nói, “Trên sổ ghi thù của anh không có cái này, lúc em giả gái chưa từng nói muốn ở chung với anh.”

Lý Lan Phong khó xử mím chặt môi, vuốt cằm, cau mày cứ như đang suy nghĩ nan đề vật lý: “Quả thật, em đừng vội.”

Vương Tiểu Khê cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, lặp lại: “Em đừng vội?”

Lý Lan Phong rút một tay ra khỏi túi quần, cọ cọ trên gò má đỏ bừng bừng của Vương Tiểu Khê, dịu dàng nói: “Chờ tôi nghĩ cái cớ, buộc em đi vào khuôn khổ đã.”

“Không phải chứ!?” Nấm độc Vương Tiểu trợn mắt ngoác mồm, quả thực là ngay cả phiến nấm cũng giận đến phẳng lì luôn!

Lý Lan Phong: “Hả?”

Tâm tình Vương Tiểu Khê xúc động phẫn nộ, nhất thời nói không biết lựa lời: “Anh hai à anh trắng trợn lộ ra cái sự không biết xấu hổ như vậy thật sự ổn hả? Loại hoạt động tâm lý của nhân vật phản diện này anh nghĩ thầm trong lòng thôi là được rồi mà?”

“X giờ X phút ngày X tháng X năm 20XX, tiến hành công kích nhân thân đối với mìmh, mắng mình không biết xấu hổ, lại không gọi ca ca…” Lý Lan Phong lẩm bẩm cứ như học thuộc lòng bài tập, “Chờ một lái mình phải ghi vào sổ.”

“Lý Lan Phong anh…” Vương Tiểu Khê xoạt một phát đứng lên, đang muốn dựng cờ khởi nghĩa, nhân viên môi giới lại trùng hợp lấy xong chìa khóa từ trong phòng đi ra: “Lấy được chìa khóa rồi, hai vị đi theo tôi.”

Lý Lan Phong thản nhiên đứng dậy đuổi theo, bài hịch khởi nghĩa của Vương Tiểu Khê bị nhân viên môi giới cắt đứt, chỉ đàmh khí thế yếu xìu di theo, ỷ vào việc nhân viên môi giới đi ở phía trước không nhìn thấy, một đường bấm bấm eo Lý Lan Phong, đánh đánh xương sườn Lý Lan Phong, không ngừng nhỏ giọng lải nhải: “Em không có ở với anh đâu! Lý Lan Phong, anh nghe không? Anh trả thù không thể quá lố quá đáng!”

Trên mặt Lý Lan Phong mang nụ cười dung túng, tùy cho móng vuốt nhỏ của Vương Tiểu Khê làm loạn, mãi đến khi đi tới cổng tiểu khu, Lý Lan Phong mới bỗng nhiên trở tay nắm chặt cồ tay Vương Tiểu Khê, cất lời: “Tay đáng ăn đòn như thế, có phải là muốn bị còng lại không?”

Dứt lời, Lý Lan Phong trượt tay xuống, nắm toàn bộ bàn tay Vương Tiểu Khê ở trong lòng bàn tay mình, động thủ còng tay cậu lại.

Vương Tiểu Khê ngẩn ra, lại bị cái giọng điệu như người lớn răn dạy con nít và bàn tay ấm áp của Lý Lan Phong mơ hồ trêu ghẹo, sinh ra một chút cảm xúc kiều diễm không đúng lúc, nhưng Vương Tiểu Khê không suy xét nguồn gốc loại tâm tình này, chỉ nỗ lực rút tay về: “Đừng kéo em.”

“Không được, con nít hư phải còng lại, đi thôi.” Lý Lan Phong nắm Vương Tiểu Khê nhanh chân đi vào cửa, Vương Tiểu Khê xấu hổ đến đầu bốc khói xanh, một lòng một dạ nỗ lực tránh khỏi tay Lý Lan Phong, nhưng mà lực tay Lý Lan Phong quá lớn, Vương Tiểu Khê liều mạng cũng giãy không ra. Vừa vặn lúc này, trên cầu thang có một đôi nam nữ trẻ tuổi tay nắm tay đối mặt đi đến, Lý Lan Phong nhìn cặp tình nhân ấy, lại nghiêng mặt sang nhìn Vương Tiểu Khê.

Chờ cặp nam nữ trẻ tuổi đi qua bên cạnh họ, Vương Tiểu Khê mới mặt đỏ tới tận mang tai nhe hàng răng trắng, gầm nhẹ: “Nhìn em làm gì? Em cho anh biết, độ nhẫn nại của em đã sắp đạt đến cực hạn rồi!”

Lý Lan Phong chớp chớp mắt, đường nét khuôn mặt bỗng nhiên mềm mại, u buồn nói: “Em đùa giỡn tình cảm của tôi, còn dữ với tôi.”

Vương Tiểu Khê thật vất vả mạnh mẽ lên một lần lại bị gương mặt oan ức của Lý Lan Phong chọt trúng, nhũn thành con tôm chân mềm trong vòng một giây, thả mềm giọng khẽ nói: “Anh không định cứ luôn hành hạ em như thế cho đến lúc tốt nghiệp đại học chứ?”

Lý Lan Phong nhíu mày lại, dùng một loại ánh mắt làm người ta nhìn không thấu để nhìn Vương Tiểu Khê, lại không lên tiếng.

Chốc lát vắng lặng trong hành lang bị tiếng mở cửa của nhân viên môi giới phá vỡ, ngay sau đó, là âm thanh bình tĩnh của Lý Lan Phong: “Không định, cho em một cú sảng khoái có muốn không?”

Vương Tiểu Khê chớp chớp mắt: “Cái gì?”

Lý Lan Phong buông tay Vương Tiểu Khê, lấy sổ ghi thù ra từ trong túi đeo chéo, đáp: “Chỉ cần em làm được một chuyện, nợ nần trên quyển sổ liền xóa bỏ.”

“Chuyện gì anh nói đi.” Vương Tiểu Khê hỏi.

Lý Lan Phong ung dung bổ sung: “Có điều trừ những mục đánh dấu sao.”

Vương Tiểu Khê đoạt lấy sổ lật qua lật lại, phát hiện những mục đánh dấu sao chính là những tình tiết cậu trêu đùa Lý Lan Phong đặc biệt nghiêm trọng, chẳng hạn như mặc quần áo thủy thủ chat nude gì gì đó, Vương Tiểu Khê kêu khổ thấu trời, nhét sổ lại cho Lý Lan Phong, rên rỉ: “Thật ra mấy mục đánh dấu sao mới chết người nhất á, anh xóa mấy cái khác cho em, nhưng không xóa mấy cái có dấu sao, không có ý nghĩa gì cả.”

Lý Lan Phong nghiêm túc nói: “Đây là một cơ hội có thể xóa bỏ 95% món nợ trở lên, bằng không trước hết không nói cái khác, nếu không xóa, thì em còn 167 cái icon cần phải biểu diễn, sau khi xóa chỉ còn 12 cái, con người tôi rất nghiêm cẩn, tuyệt đối sẽ không buông tha em, cho nên tôi kiến nghị em suy xét một chút.”

Tui hận! Vương Tiểu Khê yên lặng cân nhắc lợi và hại của các lựa chọn, trong tiềm thức lại loại trừ tính khả thi của việc trở mặt chặn số quay người rời đi ngay từ đầu, tuy Vương Tiểu Khê hiểu rõ dù mình thật sự trở mặt chặn số rời đi, Lý Lan Phong cũng sẽ không thật sự làm gì mình, thế nhưng…

Cứ như có một bé con rục rà rục rịch trong buồng tim Vương Tiểu Khê, nó bí mật duỗi ra một móng vuốt nhỏ xù lông, dùng sức lực nhẹ đến mức gần như làm người ta khó có thể phát hiện nhè nhẹ gãi cào, làm cho trong lòng Vương Tiểu Khê khe khẽ ngứa, nhưng cẩn thận tìm kiếm, lại không tìm ra chỗ ngứa ấy đến tột cùng ở nơi nào, nó chỉ đùa bỡn như có như không, như một làn gió xuân chớp mắt là qua, như một làn hương hoa phiêu lãng ngày xuân, như một giọt mưa xuân bé nhỏ rơi vào chóp mũi liền cấp tốc bốc hơi, độ tồn tại của cơn ngứa này rất nhạt, nhưng cũng không cách nào hoàn toàn lơ là, mà Vương Tiểu Khê cảm thấy mình dựa vào Lý Lan Phong gần một chút, cơn ngứa này sẽ được hóa giải, biến thành từng dòng từng dòng điện cũng yếu ớt nhỏ bé có thể phát hiện… Nói tóm lại chính là, không biết tại sao, Vương Tiểu Khê không muốn trở mặt bỏ đi.

Là vì áy náy, cũng là vì mình lừa hắn nên lương tâm bất an, cho nên mình mới chịu đựng hắn, trong lòng Vương Tiểu Khê không đủ khí thế tự giải thích với mình.

“Thế nào?” Lý Lan Phong hỏi, đánh thức Vương Tiểu Khê từ trạng thái hồn bay lên mây.

Vương Tiểu Khê không được tự nhiên ho khan, đáp lời: “Được thôi, anh có điều kiện gì?”

Gương mặt tuấn tú của Lý Lan Phong ửng đỏ, mắt nhìn thẳng phía trước, nói: “Em… cùng đến đây ở với tôi, ở cho đến lúc học kỳ này được nghỉ hè.”

“A?” Vương Tiểu Khê lắc đầu từ chối, “Ở chung với anh, không biết anh sẽ troll em thế nào nữa.”

“Tôi tuyệt đối không troll em.” Lý Lan Phong thành khẩn nói, “Ngoại trừ mười mấy sự kiện có đánh dấu sao, tôi sẽ không ép em làm gì khác hết, lên lớp cũng không cần em theo cùng, chỉ cần đáp ứng tôi chuyện này thì học kỳ này em liền tự do.”

Vương Tiểu Khê nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Thế nhưng tại sao?”

“Tạm thời em không cần biết, em chỉ cần biết rằng như vậy có thể làm cho tôi nguôi giận là đủ rồi, ” Lý Lan Phong lấy ra khí phách của hot boy bá đạo, “Em chỉ cần nói có được hay không thôi.”

Vương Tiểu Khê sờ cằm trầm ngâm: “À…”

Lý Lan Phong tiếp tục dụ dỗ: “Học kỳ này chỉ còn không tới ba tháng, hơn nữa tiểu khu này ngay đối diện trường, thuận tiện đi học, thuận tiện tắm rửa, học bài không ai quấy rối không cần đến phòng tự học cướp vị trí, không cấm đi lại ban đêm, buổi tối sẽ không ngắt mạng ngắt điện, tốc độ mạng nhanh hơn mạng trường chơi game không bị lag… Hoặc là, em hi vọng tôi dây dưa em đến lúc tốt nghiệp đại học?”

“Đừng!” Đầu tiên Vương Tiểu Khê từ chối, do dự một phút chốc, nghiêm mặt trả lời, “Vậy được rổi… anh giữ lời nha, không được gạt em, hơn nữa không cho phép anh ghi thêm gì vào quyển sổ kia nữa, có được không?”

Ở ngoài trường quả thật có rất nhiều lợi ích, lúc trước Vương Tiểu Khê cũng từng nghĩ tới việc ra ngoài trường thuê một phòng ở, chỉ có điều vẫn không quyết tâm được, lần này vừa vặn có thể trải nghiệm trước, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

“Ô kê.” Lý Lan Phong duỗi ra một ngón út với Vương Tiểu Khê, hô, “Ngoéo tay.”

“Anh mấy tuổi vậy.” Vương Tiểu Khê quẫn bách, cũng duỗi ngón út ra.

“Tôi không lừa em.” Lý Lan Phong móc lấy ngón út Vương Tiểu Khê, lắc lắc, dịu dàng nói, “Lần này cũng không cho em gạt tôi.”

Hết chương 26

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.