Bởi buổi chiều dọn nhà tiêu hao lượng lớn thể lực, cơ thể thực sự mệt mỏi, Vương Tiểu Khê vốn cho là mình sẽ mất ngủ vẫn cứ mang theo đầy suy nghĩ lung tung, ngủ thiếp đi trong tiếng ca dịu dàng trầm thấp của Lý Lan Phong.
Có lẽ vì nhiệt độ trong phòng hơi cao, Vương Tiểu Khê ngủ không bao lâu lập tức đạp chăn đi, đạp xong lại vươn mình, cuộn cuộn chăn bông ôm vào trong lòng như chú sóc nhỏ ôm hạt thông không buông tay, lộ hết phần sau lưng và tứ chi ở bên ngoài sau đó ngủ say như chết.
Lý Lan Phong nhịn cười kéo kéo chăn trong lòng Vương Tiểu Khê, thấy kéo không được, liền rón rén đắp một nửa chăn của mình lên trên người Vương Tiểu Khê, lại dùng một cánh tay cẩn cẩn thận thận vòng qua eo Vương Tiểu Khê, lại chậm rãi kề sát Vương Tiểu Khê, cuối cùng lặng lẽ, từ từ ôm cả người Vương Tiểu Khê vào ngực mình, ngửi mùi dầu gội đầu trên mái tóc đen của Vương Tiểu Khê, hạnh phúc lại xao động mà nhắm mắt lại.
Thừa dịp nấm độc nhỏ đang ngủ, thiếu niên hái nấm lén lút moi nấm độc nhỏ ra ôm vào trong lòng thân cận, tuy ngày mai vẫn phải trả nấm độc về y nguyên không thay đổi, nhưng thế này cũng đã đủ cho thiếu niên hái nấm hài lòng.
Một đêm bình tĩnh trôi qua.
Hôm sau là thứ sáu, Lý Lan Phong và Vương Tiểu Khê đều có lớp cả ngày, sau khi rời giường hai người ăn qua loa một chút tại cửa hàng dưới lầu xong liền phân công nhau đi học. Vương Tiểu Khê vừa đi đến phòng học liền bị đám bạn cùng phòng có sức tưởng tượng vô cùng phong phú bắt lấy tra hỏi một trận, Trương Diệp pha trò Lý Nhất Thần phụ họa trưởng phòng Lưu phụ trách vẻ mặt ngưng trọng gật đầu tán thành tạo bầu không khí, ba người phân công hợp tác hiệu suất cao hiếm thấy. Ban đầu Vương Tiểu Khê còn khẩu chiến quần hùng ra sức nguỵ biện, nhưng mà mãnh hổ đánh không lại đàn sói, qua hai tiết giảng bài Vương Tiểu Khê vẫn cứ bị đám bạn cùng phòng nói đến độ không còn sức cãi lại, hạt giống nghi ngờ nho nhỏ vốn đã nảy mầm dưới đáy lòng bắt đầu khỏe mạnh trưởng thành, biến thành nghi hoặc ở trình độ bình thường, cũng có dấu hiệu muốn tiến hóa thành nghi hoặc siêu cấp.
Vương Tiểu Khê vượt qua một ngày ngơ ngơ ngác ngác, nghĩ đông nghĩ tây chính là không nghĩ chính sự, mãi đến khi tiết cuối cùng tan học nhận được điện thoại của Vương Đại Hải mới nhớ chút nữa ông anh sẽ tới thăm mình.
Giọng nói hùng hồn dày nặng của Vương Đại Hải vang lên ở đầu kia điện thoại: “Tiểu Khê, tan lớp chưa? Đường bên này hơi kẹt xe, còn mười phút nữa anh mới đến, cuối tuần em về nhà hay là trọ ở trường?”
“Anh.” Nghe thấy giọng Vương Đại Hải, Vương Tiểu Khê không hiểu sao lại thấy có chút chột dạ như làm sai chuyện, nói lắp bắp, “Cuối… cuối tuần này em cũng trọ ở trường.”
“Được, vậy để anh đem bánh trái tới phòng em.” Vương Đại Hải nói.
“A, cái đó…” Chuyện thuê phòng có thể lừa gạt được một tuần, lại không hẳn có thể lừa gạt được một học kỳ, đầu tiên Vương Tiểu Khê vội vã cuống cuồng lắp bắp một lát, bỗng nhiên chợt phát hiện dường như mình cũng đâu có làm chuyện gì khác người.
Không đúng… cũng đâu phải mình giấu người nhà lén lút ở chung với gái đâu, mình hoảng loạn cái gì chớ? Vương Tiểu Khê nghĩ, thẳng lưng hắng giọng, nói: “Anh, hôm qua em với bạn cùng mướn một căn phòng ở đối diện trường, không phải em vẫn luôn chê điều kiện ký túc xá không tốt sao, hôm qua trùng hợp nhìn thấy một căn thích hợp nên mướn luôn.”
Cậu không dám kể hết toàn bộ đầu đuôi sự việc cho Vương Đại Hải, tuy Vương Đại Hải là tên cuồng cưng em, thế nhưng tính cách lại cương trực công chính, nếu biết Vương Tiểu Khê giả làm con gái đùa giỡn tình cảm người khác, dù có không nỡ thì cũng nhất định sẽ mạnh mẽ giáo huấn Vương Tiểu Khê một trận, Vương Tiểu Khê không định tự mình chuốc lấy cực khổ.
Giọng Vương Đại Hải mang theo ý trách cứ: “Em thuê phòng sao không nói với anh một tiếng? Âm thầm mướn vậy?”
Vương Tiểu Khê le lưỡi: “Xin lỗi anh, em quên mất.”
Vương Đại Hải: “Không phải, em nói trước với anh một tiếng để anh chuyển tiền thuê nhà cho em chứ.”
Vương Tiểu Khê vốn đang chuẩn bị nghe lải nhải: “…”
Vương Đại Hải: “Bao tiền một tháng? Trả trước ba tháng hả? Lát nữa anh chuyển cho em bốn tháng tiền nhà trước.”
“Không cần nhiều như vậy, bọn em thuê chung, tiền sinh hoạt em để dành lúc trước vẫn đủ.” Vương Tiểu Khê mặt đỏ tới tận mang tai nói dối, không dám nói cho Vương Đại Hải biết tất cả tiền thuê nhà đều là Lý Lan Phong chi.
“Thôi để anh chuyển cho em bốn tháng tiền phòng trước đi.” Giọng nói của Vương Đại Hải lộ ra sự hàm hậu nhìn thấu tất cả, “Em mê mua quần áo như vậy, đâu ra tiền dư?”
Mũi Vương Tiểu Khê hơi chua: “Anh ơi anh thực sự là anh ruột của em.”
Vương Đại Hải cười cười: “Kêu luôn bạn của em đi, đưa đồ xong anh dắt hai đứa đi ăn cơm.”
Vương Tiểu Khê quẫn bách: “Hắn cũng đi chung hả? Không được đâu.”
“Kêu đi kêu đi, ở cùng nhau luôn rồi mà ăn cơm còn không dẫn người ta theo hả? Anh lái xe cúp trước đây.” Vương Đại Hải cúp điện thoại không cho chống cự.
Vương Tiểu Khê hoàn toàn không ngờ mọi việc sẽ phát triển thế này, không thể làm gì khác hơn là kiên trì gửi wechat cho Lý Lan Phong, nói cho hắn biết buổi tối anh trai cậu mời ăn cơm đồng thời cường điệu một lần rằng nếu như Lý Lan Phong không muốn đi thì hoàn toàn có thể không đi, nhưng mà Lý Lan Phong đáp lại nhiệt tình khác thường, không chỉ cấp tốc đồng ý còn nhanh chóng gửi bảng đánh giá xếp hạng một loạt quán cơm gần đây cho Vương Tiểu Khê tham khảo, tích cực đến mức cứ như đã tám trăm năm chưa từng ăn cơm.
Buổi tối ăn cơm với anh trai mình sao hắn lại tích cực thành như vậy, ăn cơm với người nhà của bạn học không phải hắn nên cảm thấy mất tự nhiên hả… Vương Tiểu Khê tay chân luống cuống nhét di động vào túi, đầu óc lại bắt đầu nóng lên.
Không, không có gì khác biệt đâu, Vương Tiểu Khê mạnh mẽ lắc đầu ngăn cản sự tưởng tượng của mình đồng thời bình tĩnh oán thầm, Lý Lan Phong chỉ là tám trăm năm chưa được ăn thôi!
Vương Đại Hải đỗ xe ở cửa tiểu khu đối diện trường, Lý Lan Phong và Vương Tiểu Khê đã sớm chờ ở nơi đó bước lên xe, dẫn đường cho Vương Đại Hải.
“Anh!” Lý Lan Phong vừa lên xe lập tức thân thiết kêu một tiếng, tự giới thiệu mình, “Em là bạn học của tiểu Khê.”
“Chào cậu bạn, chào cậu.” Vương Đại Hải cười ra một hàng răng trắng, liên tục gật đầu với Lý Lan Phong. Anh bỏ học sớm, không có học thức gì, cho nên đối mặt bạn bè có học thức của em trai luôn tự mang ba phần lễ độ, “Tiểu Khê phiền cậu chăm sóc rồi.”
Hai người khách sáo với nhau một phen, Lý Lan Phong viết đầy chữ thành thật phúc hậu trên mặt, cứ hở ra là anh này anh nọ ân cần lại khiêm tốn, Vương Đại Hải được kính mà kinh, ấn tượng với Lý Lan Phong rất tốt, Vương Tiểu Khê nâng cằm xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng tai nghe hai người họ nói chuyện, nội tâm hoang mang khó giải thích được.
Vương Đại Hải xách đồ dùng hàng ngày và bánh trái tuần này lên lầu, dạo quanh một vòng trong phòng, Lý Chíp Chíp hoạt bát bay lên trên vai Vương Đại Hải, thân thiết mổ mổ lỗ tai Vương Đại Hải: “Chíp chíp!”
Chíp Chíp biết cái chú bự bự này nè!
Vương Đại Hải khều nhúm lông ngốc của Lý Chíp Chíp, tán dương: “Phòng không tệ, đúng là tốt hơn ở ký túc xá nhiều… một cái giường này có thể ngủ đủ à?”
Vương Tiểu Khê chột dạ như như chim sợ cành cong, bị vấn đề này dọa cho run lên, đang muốn mở miệng trả lời đã bị Lý Lan Phong giành trước: “Được ạ, giường gấp em mua còn chưa giao tới, hôm qua em trải chăn đệm nằm dưới đất, anh cứ yên tâm đi, em khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Khê.”
Vương Tiểu Khê yên lặng nhìn hắn một cái, Vương Đại Hải thì lại liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng, ngủ dưới đất lạnh lắm, hai đứa ngủ chung đi.”
Nghe không, anh của em kêu chúng ta ngủ chung kìa. Lý Lan Phong cong môi, tặng Vương Tiểu Khê một cái nhìn mập mờ, Vương Tiểu Khê xoa gương mặt nóng lên, giương mắt nhìn trời.
Bỏ đồ xong, tham quan xong phòng ở, Vương Đại Hải dắt theo hai cái đứa ngập đầy bầu không khí chồng chồng son mới cưới, đến một tiệm gần trường ăn thịt nướng.
Ba người ngồi xuống, Lý Lan Phong ân cần dùng nước nóng rửa dụng cụ ăn, vừa rửa vừa nói: “Rất nhiều người phía nam trước khi ăn cơm có thói quen rửa như thế, rất sạch sẽ.”
“Rửa cho sạch, tiệm cơm không nhất định đã rửa sạch đâu.” Vương Đại Hải phụ họa, đoạt lấy dụng cụ ăn của mình từ tay Lý Lan Phong, “Cậu bạn, để tôi tự làm.”
Lý Lan Phong cười cười, không cản.
“Em cũng tự mình làm.” Vương Tiểu Khê thấy thế, cũng vươn tay lấy dụng cụ ăn của mình.
Lý Lan Phong lại nhẹ nhàng đẩy tay Vương Tiểu Khê ra, dịu dàng nói: “Bỏng, để tôi.”
Vương Tiểu Khê rụt tay về, chỉ cảm thấy chỗ bị Lý Lan Phong đụng tới còn nóng hơn là đụng vào nước nóng.
Vương Đại Hải nhìn thấy tất cả: “…”
Mình da dày không sợ bỏng, em mình da mỏng không khỏi bị bỏng, làm như vậy không vấn đề gì.
Rửa sạch dụng cụ ăn, các món đồ nướng lục tục đưa lên bàn, Lý Lan Phong dùng kẹp nướng đẩy hành thái dùng để rắc lên thịt bò ra mép bàn, nói: “Em nhớ Tiểu Khê không ăn hành.”
Vương Đại Hải vốn đang định đẩy hành thái ra giúp em trai lại sững sờ, vội nói: “Đúng, nó không ăn hành lá và hành tây, không ăn ớt xanh, không ăn rau thơm…”
Vương Đại Hải còn chưa nói hết, Lý Lan Phong đã tay mắt lanh lẹ lấy ra vài cái lá rau thơm trong nước sốt nướng thịt, bỏ vào trong đĩa đựng rác, khóe môi ngậm cười, dùng giọng điệu cưng chiều có vẻ như trách cứ nói: “Vâng, kiêng ăn, cà rốt cũng không ăn.”
Quãng thời gian trước mỗi ngày học chung, Lý Lan Phong không ít lần ăn cơm cùng Vương Tiểu Khê, đã có hiểu biết về khẩu vị của Vương Tiểu Khê.
Vương Đại Hải vốn đang định lựa rau thơm giúp em trai lại sững sờ, Vương Tiểu Khê thì lại đại nghịch bất đạo đạp Lý Lan Phong một cước ở dưới bàn.
Lý Lan Phong vô tội mở to hai mắt: “Em đạp tôi làm gì?”
Vương Tiểu Khê đau đớn đỡ trán: “… Không có, không cẩn thận.”
… Đúng vậy, mày đạp hắn làm gì? Mày rảnh rỗi hết chuyện làm hoảng loạn cái gì!
Vỉ nướng nóng lên, Vương Đại Hải bỏ đồ nướng vào, Lý Lan Phong cầm kẹp trở mặt đồ nướng, thịt nướng chín cuồn cuộn không ngừng tự động bay vào trong đĩa của Vương Tiểu Khê, Vương Tiểu Khê ăn đồ ăn có sẵn cũng đã ăn không kịp, toàn bộ hành trình gần như không hề chủ động đưa đũa gắp đồ ăn.
“Anh đừng cứ lo nướng, anh mau ăn đi, đưa kẹp cho em em nướng một lát.” Vương Tiểu Khê uống sạch một ly coca, nỗ lực cướp lấy kẹp nướng, Lý Lan Phong nhấc tay phải, giơ kẹp nướng lên chỗ Vương Tiểu Khê với không tới, đồng thời tay trái cầm lấy chai coca nhanh chóng rót đầy cho Vương Tiểu Khê, cười nói, “Em phụ trách ăn là được, tôi thích nướng.”
Tên cuồng cưng em Vương Đại Hải trợn mắt há mồm nhìn trọn bộ tuyệt kỹ cưng chiều của Lý Lan Phong, có loại cảm giác bái phục chịu thua.
“Đừng nghịch, đưa em cái kẹp.” Vương Tiểu Khê điên cuồng đạp chân Lý Lan Phong ở dưới bàn.
Đừng ở trước mặt anh trai em biến không khí thành kỳ quái như thế!
Lý Lan Phong bị đạp đến không còn cách nào, dùng chân trái đè đùi phải Vương Tiểu Khê bên mép sofa, Vương Tiểu Khê ngẩn ra, dùng chân trái đối kháng, Lý Lan Phong cũng gia nhập đùi phải vào chiến trường, hai người ở dưới bàn âm thầm đọ sức, bốn cái chân cứ như bánh quai chèo xoắn quẩy với nhau, Lý Lan Phong nghẹn cười, Vương Tiểu Khê đỏ cả mặt, Vương Đại Hải vẻ mặt mờ mịt nhìn họ, hoàn toàn không biết dưới bàn xảy ra chuyện gì.
Hai người giằng co một chốc, sức mạnh của Vương Tiểu Khê không đấu lại Lý Lan Phong, chỉ đành tức giận thu chân về, Lý Lan Phong thản nhiên tự đắc tiếp tục hầu hạ Vương Tiểu Khê ăn, Vương Tiểu Khê căng thẳng không thôi, lúc sau vẫn luôn lén lút quan sát biểu cảm của Vương Đại Hải, may mà Vương Đại Hải là người thô kệch, không nghĩ theo phương hướng kỳ quái gì, chỉ cảm thấy cậu bạn họ Lý này thực sự là người quá tốt, một mặt khác là việc chăm sóc em trai ngày thường đều bị Lý Lan Phong đoạt hết rồi, điểm này cũng làm cho Vương Đại Hải có cảm giác mất mác và phiền muộn nhàn nhạt.
Hiển nhiên, Vương Đại Hải tiên sinh bẩm sinh đã thích chăm sóc người khác cần một đối tượng sủng ái mới.
Ăn xong bữa cơm tối cứ như đánh trận, Vương Đại Hải đưa hai người về phòng thuê xong liền lái xe rời đi.
Lúc này nghi hoặc bình thường trong lòng Vương Tiểu Khê đã cấp tốc tiến hóa thành nghi hoặc siêu cấp trong thời gian một bữa cơm, mới vừa đi vào trong phòng, Vương Tiểu Khê đã không nhịn được xoay người lại chất vấn Lý Lan Phong: “Tối hôm nay anh sao vậy?”
Lý Lan Phong khóa cửa, lại không đi vào phòng, đứng ở cửa cứ như sợ Vương Tiểu Khê chạy trốn, như cười như không hỏi ngược lại: “Cái gì mà sao với trăng?”
“Ở trước mặt anh trai em mà anh cứ… như vậy.” Vương Tiểu Khê quan sát vẻ mặt Lý Lan Phong, thấy hắn dường như sắp nghẹn chết, liền trợn tròn mắt cảnh cáo, “Đừng cho là em không biết anh thế nào.”
Lý Lan Phong cười nhẹ: “Tôi thế nào?”
“Anh chính là, ” Vương Tiểu Khê hít sâu một hơi, “Anh chính là muốn cố ý làm vậy trước mặt anh trai em, để anh của em hoài nghi em, để dễ gây phiền toái cho em, có đúng không?”
Lý Lan Phong không đáp, chậm rãi tiến lên một bước, bỗng nhiên vòng tay trái ra phía sau đè lại gáy Vương Tiểu Khê, Vương Tiểu Khê còn đang nghi hoặc ý nghĩa động tác này của Lý Lan Phong, thân thể đã bỗng dưng bị đẩy một phát, cả người nhẹ nhàng đụng vào tường, đầu gối lên bàn tay Lý Lan Phong.
Vương Tiểu Khê theo bản năng vùng vẫy một hồi, bả vai chạm đến chốt mở đèn trên tường, theo một tiếng cạch, cả căn phòng chìm vào bóng tối. Vài giây qua đi, hai mắt Vương Tiểu Khê thích ứng với bóng tối, có thể dựa vào ánh trăng như sương nhìn thấy dáng vẻ Lý Lan Phong đối diện, hắn cách cậu rất gần, còn dùng tay phải chống tường, làm một tư thế gọi là kabe-don tiêu chuẩn.
“Em nói lời này…” Giọng Lý Lan Phong vang lên bên tai Vương Tiểu Khê, “Chính em tin không?”
Vương Tiểu Khê theo bản năng nhận ra được sắp phát sinh cái gì, tim đập đến đau cả khoang ngực, chỉ cảm thấy không khí đột nhiên trở nên loãng đi, thở thế nào cũng không đủ dùng.
“Vậy anh, tại sao?” Vương Tiểu Khê nhỏ giọng hỏi.
Lý Lan Phong lại nghiêng về phía trước không ít, tựa trán với Vương Tiểu Khê, chóp mũi dán chóp mũi, đôi môi và bờ môi chỉ cách hai, ba centimet, hắn vừa mở miệng, hơi thở ấm áp liền đảo qua bên môi Vương Tiểu Khê.
“Anh thích em.” Hắn nói.
Một câu rất đơn giản, lại sinh ra hiệu quả như 10 ngàn tia sét ầm ầm ầm đánh xuống trong tai Vương Tiểu Khê, Vương Tiểu Khê cảm thấy trong lỗ tai như rót đầy âm thanh, mà tỉ mỉ nghe thì lại giống như chẳng có gì, lại tỉ mỉ nghe thì mới phát hiện hóa ra đó là nhịp tim của chính cậu, thình thịch, thình thịch, nhiều tiếng lọt vào tai, vang vọng màng nhĩ, làm cho cậu ngay cả đứng cũng không vững.
“Anh…” Vương Tiểu Khê miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, run giọng nói, “Cái đó, có phải là anh còn coi em là con gái không?”
Phút chốc, thậm chí Vương Tiểu Khê còn nảy sinh kích động muốn cho Lý Lan Phong xem chym một lần nữa!
“Không có.” Lý Lan Phong bật cười, bả vai cười đến hơi phát run, “Anh cũng đâu ngốc.” Dừng một chút, Lý Lan Phong duy trì cái tư thế mập mờ đến độ cứ như có thể hôn nhau bất cứ lúc nào, nói rõ ràng từng chữ từng câu: “Anh thích em, thích con người em, đối với anh mà nói, giới tính của em có lẽ là đại lượng biến đổi, nhưng cảm giác thích em thì lại là đại lượng không đổi, sẽ không thay đổi. Em giả gái anh thích, em mang dáng vẻ con trai anh càng thích… Đây chính là định luật 1 Lý Lan Phong thích Vương Tiểu Khê, anh nói đủ rõ ràng chưa?”
Tựa như đột nhiên quay trở về lớp vật lý thời cấp ba, Vương Tiểu Khê vội vội vã vã đáp: “Đủ, đủ rõ ràng… Vậy anh, là song tính luyến à?”
Lý Lan Phong dịu dàng ừ một tiếng, hỏi: “Em thì sao? Em thích anh không?”
“Em không biết, em vẫn luôn cảm thấy em là thẳng nam…” Vương Tiểu Khê kinh sợ đến độ liều mạng rúc về phía sau, thấy sau khi mình nói câu này ra ánh mắt Lý Lan Phong trở nên trở nên nguy hiểm, vội thành thật bổ sung, “Thế nhưng bây giờ em không xác định lắm! Có, có thể em cũng hơi cong, thế nhưng anh để cho em suy nghĩ lại đã, em còn chưa nghĩ rõ ràng, đều là do gần đây anh cứ luôn thả thính em, em cũng không biết bây giờ em cong bao nhiêu nữa…”
Lý Lan Phong cười khẽ: “Em tìm cái thước đo góc đo thử xem?”
Vương Tiểu Khê hoảng loạn đến độ nói không biết lựa lời, đầu váng não hoa phụ họa: “Ưm, để em đo, anh… thế nào cũng phải cho em chút ít thời gian đi, chuyện lớn như xu hướng tình dục, em còn không được suy nghĩ thật kỹ à.”
Lần thổ lộ này của Lý Lan Phong tuy nói không quá thành công, thế nhưng nhìn dáng vẻ Vương Tiểu Khê hoảng loạn thẹn thùng, trong lòng Lý Lan Phong không có chút thất bại ủ rũ nào, thậm chí còn mơ hồ sinh ra một loại ảo giác ngọt ngào như đã thổ lộ thành công, nhẹ giọng động viên Vương Tiểu Khê: “Được, anh cho em thời gian cân nhắc.”
Vương Tiểu Khê vẫn cứ chống trán với Lý Lan Phong sốt sắng nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Vậy trước hết chúng ta có thể đừng dán nhau gần như vậy không?”
“Không thể, nói còn chưa hết lời mà.” Lý Lan Phong nói.
Vương Tiểu Khê: “Vậy anh nói đi.”
Lý Lan Phong thu lại cánh tay chống tường, xoa xoa gương mặt nóng bỏng hồng rực của Vương Tiểu Khê, hỏi một vấn đề có vẻ như không hề liên quan: “Em biết lý luận thế giới song song không?”
Vương Tiểu Khê đáp ngay tắp lự: “Cơ bản là biết.”
Lý Lan Phong dùng ngôn ngữ thông tục dễ hiểu giải thích: “Lý luận này cho là, trên thế giới tồn tại rất nhiều thế giới song song nhưng lại không hề liên quan với thế giới chúng ta ở, trong những thế giới song song đó bao hàm tất cả các khả năng có thể xảy ra trên thế giới, có một thế giới có lẽ không có loài người, có một thế giới có lẽ anh chưa từng được sinh ra, có một thế giới có lẽ trái đất đã hủy diệt, có một thế giới sáng hôm nay em ăn trứng chiên, có một thế giới sáng hôm nay em ăn bánh bao…” Nói tới chỗ này, giọng nói vốn dĩ nghiêm túc của Lý Lan Phong thay đổi, trở nên mềm nhẹ, “Có lẽ, có một thế giới, chúng ta là thanh mai trúc mã, đã ở bên nhau từ rất lâu trước đây.”
Trái tim Vương Tiểu Khê nhảy thình thịch, hai mắt chậm rãi mở to.
“Có lẽ, có một thế giới song song, anh không gặp phải em thông qua một phương thức làm người ta tức giận như thế.” Lý Lan Phong nói tiếp, “Cũng có thể, có một thế giới, hôm nay anh thổ lộ với em em liền đáp ứng anh, hoặc cũng có thể, có một thế giới, bây giờ em sẽ hôn anh.”
Vương Tiểu Khê đỏ mặt chớp chớp mắt, không nhúc nhích.
Lý Lan Phong nở nụ cười, cười rất đẹp trai.
“Cũng có thể, có một thế giới nào đó, bây giờ anh sẽ hôn em một cái.”
Lý Lan Phong chậm rãi nói, hơi nghiêng đầu, dùng cường độ như cánh bướm đậu lên lá cây hôn lên môi Vương Tiểu Khê.