Bởi vốn là không có vấn đề gì nhiều cho lắm, Thẩm Ngôn cực lực chống cự đi bệnh viện, Vương Đại Hải không có cách nào, đành phải vô cùng lo lắng trực tiếp kéo cậu về nhà, lúc hai người về đến nhà, trời đã tối sầm.
Thẩm Ngôn còn thiếu bài tập hai môn chưa làm, một ngày chơi bời như thế thể lực tiêu hao rất lớn, cậu vốn đang rối rắm rằng có nên trộm lười biếng hay không, giống như trước đây ngày mai lên trường sớm chép bài, nhưng nhớ tới tình cảnh không thể thư giãn của mình, Thẩm Ngôn lập tức tỉnh lại, dự định vẫn nên tắm trước rồi pha ly cà phê đi làm bài tập.
Vương Đại Hải đỡ Thẩm Ngôn vào phòng ngủ thả xuống, lại thu dọn đồ đạc ở phòng khách, cửa phòng ngủ không có đóng, Thẩm Ngôn nhảy lò cò đến trước ngăn tủ lấy quần áo tắm rửa —— vẫn là bộ quần áo ở nhà kia, lúc đó cậu lòng đầy tuyệt vọng rời nhà trốn đi, không có nghiêm túc thu dọn đồ đạc, còn có thể nhớ mang theo một bộ quần áo ở nhà với một bộ mặc ngày thường cũng đã không tệ rồi, nhưng hiện giờ thật sự là không đủ mặc.
Thứ sáu tuần sau tan học phải đi mua quần áo, Thẩm Ngôn nghĩ, lặng lẽ liếc nhìn Vương Đại Hải ăn mặc mộc mạc đến mức làm người ta giận sôi trong phòng khách, nghĩ thầm thứ sáu tuần sau vừa vặn có thể giúp Vương Đại Hải chọn mấy bộ quần áo, vóc dáng làm người ta thèm nhỏ dãi như thế, gương mặt anh tuấn như thế, đều bị một thân ăn diện quê mùa cục mịch kia làm mai một.
Thẩm Ngôn ôm quần áo tắm rửa, cả người toàn là diễn, nhảy một chân về hướng phòng tắm, còn dùng khóe mắt mật thiết để ý hướng đi của Vương Đại Hải.
Quả nhiên, Vương Đại Hải thả cái chảo rửa được một nửa xuống, lau lau tay trên tạp dề liền muốn đi qua: “Em đừng cử động, để anh dìu em.”
“Không cần đâu, em ổn mà.” Thẩm Ngôn cười cười, xảo diệu bày ra một loại biểu cảm mảnh mai lại giả vờ kiên cường, lập tức một đường nhảy đến cửa phòng tắm.
Vương Đại Hải ngóng nhìn bóng lưng Thẩm Ngôn, xoa xoa ngực, trái tim cây khô gặp mùa xuân gần như sắp bị dáng vẻ giả vờ kiên cường của Thẩm Ngôn hòa tan, hồn nhiên không hay biết Thẩm Ngôn không phải đang giả vờ kiên cường, mà là đang giả vờ là giả vờ kiên cường!
Thẩm Ngôn nhảy vào phòng tắm đóng cửa lại, cởi sạch quần áo, liền diễn trò phải làm nguyên bộ, bịch bịch một đường nhảy đến dưới vòi hoa sen, diễn xuất không một kẽ hở.
—— Ảnh đế chân chính, dù là lúc không có khán giả cũng sẽ không quên biểu diễn.
Ngoài cửa, Vương Đại Hải vừa sửa sang đồ đạc vừa dựng thẳng lỗ tai sốt sắng nghe ngóng động tĩnh trong phòng tắm, tiếng nước trong phòng tắm ào ào ào vang lên chừng mười phút, dừng lại, Vương Đại Hải lo lắng mặt sàn có nước Thẩm Ngôn nhảy một chân ra sẽ trượt, liền nhanh chân đi đến trước phòng tắm gõ gõ cửa, thấp giọng hỏi: “Ngôn Ngôn, có cần đỡ hay không?”
Lời vừa thốt ra, cũng không biết Vương Đại Hải nghĩ tới điều gì, tự nhiên đỏ mặt.
“Cần —— ca ca vào đi.” Thẩm Ngôn kéo dài giọng đáp, trong giọng nói có một chút thành phần làm nũng, bốn chữ phía sau càng là mềm mại dịu dàng, quả thực giống như đang trêu đùa.
Nhịp tim Vương Đại Hải đột nhiên tăng tốc, nửa hưng phấn khó đè nén nửa là phỉ nhổ bản thân mà đẩy cửa ra.
Thẩm Ngôn trơn tuột đứng ở dưới vòi sen, thích thú quan sát biểu tình của Vương Đại Hải, Vương Đại Hải mặt đỏ tới mang tai —— kỳ thực màu da ngăm không lộ rõ mặt đỏ lắm, cho nên ban đầu Thẩm Ngôn thường không quá có thể xác định đến tột cùng là Vương Đại Hải đỏ mặt hay là không có đỏ mặt, có điều qua khoảng thời gian ở chung này, Thẩm Ngôn đã max điểm kỹ năng nhìn mặt đoán ý có thể thoải mái giải thích hàm nghĩa mỗi một biểu tình nhỏ bé của Vương Đại Hải —— đầu duy trì một góc độ cúi xuống máy móc, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, cứ như tuy là thân xác anh đã đi vào phòng tắm, nhưng linh hồn lại bị sự chính nghĩa chắn ở ngoài cửa!
Thẩm Ngôn đã sớm đoán được Vương Đại Hải sẽ là phản ứng này, nhịn cười hỏi: “Ca ca, đưa giúp em khăn tắm có được không?”
Vương Đại Hải chỉ chớp mắt, vô cùng chính xác phóng mắt lên giá đặt khăn tắm, cầm lấy khăn tắm của Thẩm Ngôn, lại cứng đờ nhìn chằm chằm mặt đất, đạp lên sàn nhà ướt đẫm đi mấy bước, đưa khăn tắm tới. Tuy trung tâm tầm mắt của Vương Đại Hải vẫn là dưới đất, nhưng sau khi đến gần thì phía trên tầm mắt anh vẫn xuất hiện hai cái chân trần trụi, trắng nõn thẳng tắp, một đoạn cẳng chân nối liền giữa mắt cá chân và đầu gối càng thon thả, nhưng lại không thiếu cảm giác mạnh mẽ của thiếu niên, khiến người ta nghĩ đến nai con.
Trong lòng Vương Đại Hải nóng lên, có loại kích động xấu xa muốn nắm chặt hai cổ chân đó đẩy sang trái phải, vội quay lưng xoay người nhìn nơi khác, không dám tiếp tục nghĩ nữa.
“Ca ca, em xong rồi.” Thẩm Ngôn chọt chọt lưng Vương Đại Hải, “Quần áo để em cầm về phòng ngủ ngồi trên giường mặc.”
Vương Đại Hải quay người, thấy Thẩm Ngôn vây khăn tắm quanh hông che đi vị trí mấu chốt, thở phào nhẹ nhõm đỡ lấy Thẩm Ngôn, để cậu nhảy lò cò đi. Thẩm Ngôn trọng tâm bất ổn, nửa người dính vào trên người Vương Đại Hải, mà Vương Đại Hải mặc áo ngắn tay, da tay đều lộ ra bên ngoài, Thẩm Ngôn mới vừa tắm nước nóng xong da dẻ bóng loáng ấm áp, thịt dán vào thịt quả thực muốn đòi mạng, cơ bắp toàn thân Vương Đại Hải thậm chí là cả đường cong dưới cằm cũng khó chịu đựng nổi mà căng lên.
Thẩm Ngôn bên hông quấn khăn tắm, được nâng đỡ đi vào phòng ngủ.
Qua những ngày ở chung vừa rồi, Thẩm Ngôn đã phỏng đoán Vương Đại Hải đến mức rất thấu triệt, cậu biết người thành thật lại truyền thống như Vương Đại Hải nhất định sẽ vạn phần để ý thân phận học sinh cộng thêm cùng giới cộng thêm vị thành niên của mình, tuy nói học kỳ sau khai giảng lớp 12 Thẩm Ngôn sẽ thành niên, nhân tố bất lợi sẽ bớt đi một cái, nhưng vẫn là khó khăn tầng tầng. Thẩm Ngôn dự đoán người như Vương Đại Hải nhất định sẽ xuất phát từ suy xét đạo đức mà tránh né trước một đợt… Cho nên, muốn Vương Đại Hải có thể vứt bỏ hết thảy yêu đương với mình, trước tiên phải thả thính anh đến chết đi sống lại, thả thính đến mức anh nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên không yêu đương là sẽ chết mới được!
Vì vậy, hai người vừa bước vào cửa phòng ngủ, Thẩm Ngôn vừa nói “được rồi ca ca” vừa buông cánh tay Vương Đại Hải ra, một chân nhảy về phía giường. Khăn tắm bên hông cậu cố ý quấn rất lỏng lẻo, lại thêm cố ý nhảy rất là dùng sức, cho nên trong khoảnh khắc hai tay cậu chống giường chuẩn bị xoay người ngồi xuống, cái khăn tắm cố gắng chống đỡ hồi lâu rốt cuộc tuột vèo xuống, hai cánh mông mơn mởn trơn bóng trắng đến độ chỉ thiếu phát sáng đột ngột không kịp chuẩn bị mà bại lộ ở trước mắt Vương Đại Hải!
Vương Đại Hải đột ngột bị sắc đẹp tập kích, nhìn đến trợn cả mắt lên, người khổng lồ chính nghĩa trong đầu bị hàng ngàn hàng vạn người tí hon tà ác hợp lực tấn công, chỉ chốc lát nữa là sẽ quỳ sụp.
Thẩm Ngôn dối trá nhỏ giọng kêu lên sợ hãi: “Á!”
Vương Đại Hải cũng cả kinh hổ khu chấn động, gầm nhẹ một tiếng: “A!”
Thẩm Ngôn nhanh chóng xoay người ngồi xuống, chỉ thời gian một cái chớp mắt như vậy, Vương Đại Hải đã chuồn mất bóng, ngoài cửa phòng ngủ truyền đến một chuỗi tiếng chạy trốn nặng nề như pháo nổ.
Thẩm Ngôn vươn mình một cái ngã nhào ở trên giường, vùi mặt vào trong gối im hơi lặng tiếng cười điên, bị sự đáng yêu của Vương Đại chọc cho đau bụng. Cười một chốc đã đời, Thẩm Ngôn thu lại nụ cười, chỉ còn lại chút ý cười nhu hòa nơi khóe mắt đuôi mày, cậu nhớ lại mỗi một chi tiết nhỏ phát sinh hôm nay, dùng móng tay chầm chậm gãi gãi bao gối, càng nhớ lại trong lòng càng ấm áp, càng cảm thấy Vương Đại Hải quả thực là bảo tàng hiếm có, may mà ăn mặc quê mùa cục mịch thần kinh lại không nhạy bén, không thì khẳng định đã sớm bị người ta đoạt đi rồi.
Thẩm Ngôn vùi mặt ở trên gối cọ cọ qua lại, cọ khô chút ướt át ở khóe mắt, trực giác nói cho cậu biết, rất nhiều tình yêu thương mà mười bảy năm qua cậu bị thua thiệt, cùng với rất nhiều tình yêu thương mà cậu cho đi uổng phí, có lẽ tất cả đều nằm ở đây.
Một bên khác, Vương Đại Hải đã hệt như lốc xoáy xông về phòng ngủ của mình đóng cửa lại, lưng tựa ván cửa hồn phi phách tán thở mạnh, cứ như thứ mới vừa nhìn thấy không phải là mông của mỹ thiếu niên mà là đụng phải quỷ!
Vương Đại Hải liếm liếm đôi môi phát khô, sâu trong nội tâm nghiêm túc đối thoại với chính mình.
Người ta là con trai, cũng đâu phải con gái! Vương Đại Hải đến tột cùng mày xảy ra chuyện gì thế? Có phải là tìm không ra đối tượng nghẹn đến choáng váng không?
Vương Đại Hải xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng không còn dám kéo dài nữa, móc điện thoại di động ra từ trong túi quần, mở trình duyệt lên, tìm kiếm từ khóa “chuyên gia tư vấn tâm lý thành phố X”…
Thực sự nên tư vấn một chút, không tư vấn nữa thì tinh thần mình sẽ thác loạn mất, Vương Đại Hải sợ hãi nghĩ, vô cùng theo phái hành động mà hẹn trước một lần tư vấn tâm lý vào chiều nay.
Hẹn tư vấn tâm lý xong, trong lòng Vương Đại Hải có chút yên tâm, chỉ là hai cánh mông hoa không ngừng tung bay trong đầu vẫn cứ làm anh muốn ngừng mà không được.
Vì vậy, Vương Đại Hải quyết định đi xối nước lạnh để dập tắt dục vọng biến thái của mình.
Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, đầu tiên là hệt như ăn trộm lú ra một cái đầu, thấy phòng khách phòng tắm đều không có ai, lúc này mới yên tâm lớn mật đi đến phòng tắm. Nhưng mà, vừa đi vào phòng tắm, ánh mắt Vương Đại Hải lập tức bị quần áo dơ Thẩm Ngôn thay ra để trên bồn rửa mặt hấp dẫn —— bên dưới là đống quần áo tùy ý chất đống, mà một cái quần lót màu đen kiểu dáng có thể nói là khêu gợi thì lại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh bày ở phía trên, quả thực cứ như là cố ý xếp đặt cho ai xem vậy…
Đừng có đoán mò! Thằng bé nhà người ta mới không có ý kia đâu! Mày cái đồ xấu xa! Vương Đại Hải mạnh mẽ lên án mình, máy móc chuyển tầm mắt đi, đi tới dưới vòi sen vặn nước ra, lại chỉnh nước ấm sang mức lạnh nhất.
Làn nước cóng đến độ khiến da dẻ hơi đau đớn khiến đầu óc hỗn độn bất kham vừa nãy của Vương Đại Hải tỉnh táo hơn một chút, vận chuyển cũng càng thông thuận, cho nên hiện tại Vương Đại Hải hoàn toàn có thể phác họa rõ ràng dáng vẻ Thẩm Ngôn mặc cái quần lót kia ở trong đầu… Không được.
“Vương! Đại! Hải!” Vương Đại Hải nghiến răng nghiến lợi rít ra ba chữ từ trong kẽ răng, một quyền nặng nề nện trên tường phòng tắm, bọt nước tung toé.
Xối xong một hồi nước lạnh, dục niệm của Vương Đại Hải vẫn không có khuynh hướng bị dội tắt, trái lại bởi luôn không nhịn được nghĩ rằng vừa nãy Thẩm Ngôn từng tắm rửa ở đây mà càng rừng rực hơn, anh ngơ ngơ ngác ngác mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng tắm, hệt như cọc gỗ nặng nề ngồi oạch xuống sofa, nhìn chằm chằm bàn chân ngẩn người.
Lúc này, kẻ cầm đầu Thẩm Ngôn mặc quần áo tử tế, một chân kiên cường dũng cảm một đường nhảy vào phòng tắm, Vương Đại Hải lo lắng đến ruột gan rối bời, hồn bay lên trời, hoàn toàn không để ý đến hành động của Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn tiến vào phòng tắm, đôi mắt quét nhìn bốn phía một vòng, cực xấu cực xấu xa mà lấy một bịch bột giặt đặt ở bên ngoài cất vào trong tủ, xong lập tức nhảy ra ngoài, mềm mại hỏi: “Ca ca, bột giặt để ở đâu thế?”
Vương Đại Hải giật mình tỉnh hồn lại, vừa đi về phía phòng tắm vừa theo bản năng đáp: “Nếu trên đài không có thì ở trong tủ nhỏ phía dưới, em muốn giặt cái gì cứ để đó, anh giặt giúp em…”
Chữ “em” cuối cùng chợt biến điệu ngay lần thứ hai Vương Đại Hải thoáng nhìn thấy quần lót của Thẩm Ngôn, xong im bặt đi.
Vương Đại Hải: “…”
“Không cần, ” Thẩm Ngôn khó khăn dùng một chân chống đất, thân thể còn cố ý lắc trái lắc phải, nhỏ giọng nói, “Rất phiền anh.”