Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 54: Kẹo mạch nha và kiểm tra từ vựng



Cánh tay tựa như bị đóng đinh hai bên sườn ghế của Vương Đại Hải thoáng xê dịch, khắc chế lại dùng sức ôm lấy eo lưng Thẩm Ngôn, mạch máu trên cánh tay kích động đến độ hơi hơi nhô lên.

Hai người dựa sát vào nhau một lát, Thẩm Ngôn lại vặn vẹo, nói: “Sờ sờ mèo con đi, sờ mèo con không tính là chơi lưu manh đâu.”

“Ngôn Ngôn,” Vương Đại Hải cắn răng, nỗ lực duy trì hình tượng chính nhân quân tử của mình, “Anh không chịu được trêu chọc như vậy đâu.”

“Em là mèo con, nghe không hiểu anh nói gì cả.” Thẩm Ngôn cuộn chân lên, toàn bộ thân thể mảnh khảnh đều rúc vào trong lòng Vương Đại Hải, mềm mại kêu, “Meo.”

Vương Đại Hải miệng khô lưỡi khô, loại trêu chọc và đấu tranh Liễu Hạ Huệ của hai người thế này đã giằng co gần một tuần, Vương Đại Hải còn chưa từng chiến thắng lần nào, anh choáng đầu mờ mắt giơ tay ôm lấy lưng Thẩm Ngôn, từng cái vỗ về cứ như vuốt mèo.

Lòng bàn tay cực nóng từng lần vỗ về lướt qua sống lưng, loại cảm giác được cưng chiều che chở này làm Thẩm Ngôn rất hưởng thụ, cậu khép hờ mắt, như chú mèo hôi sữa nằm trong lồng ngực Vương Đại Hải thích ý hưởng thụ vuốt ve.

Một lát sau, Thẩm Ngôn lại được một tấc muốn tiến một thước, quấn lấy cổ Vương Đại Hải cọ cọ lên trên, tầm mắt ngang bằng với Vương Đại Hải, đôi mắt hơi nước mông lung, hệt như uống say, nói: “Hôn hôn mèo con nữa.”

“Ngôn Ngôn……” Vương Đại Hải bị chọc cho lên trời không đường xuống đất không cửa, hận không thể cầu xin Thẩm Ngôn buông tha.

“Mau hôn, hôn xong em phải đi làm bài tập nữa.” Thẩm Ngôn dùng đầu ngón tay mềm nhẹ cọ cọ cổ Vương Đại Hải, xụ mặt nghiêm trang nói, “Hôm nay còn phải bắt ba con chuột mới coi như hoàn thành bài tập đó, meo.”

Trái tim Vương Đại Hải nhảy rộn, vụng về dùng hai tay nâng mặt Thẩm Ngôn, khắc chế hôn hôn trán cậu, lại dưới sự yêu cầu “không đủ, hôn nữa, không đủ, còn muốn hôn” của Thẩm Ngôn mà chuồn chuồn lướt nước hôn qua lông mày, mí mắt, gò má, cằm Thẩm Ngôn…… chỉ là không dám chạm vào hai cánh môi hồng mềm kia.

Hôn hôn một hồi, giọng điệu đòi hôn của Thẩm Ngôn vương ý cười, Vương Đại Hải cũng bất đắc dĩ cười rộ lên, anh thối lui một chút, dùng ngón cái xoa xoa mặt Thẩm Ngôn, thấp giọng nói: “Làm bài tập đi, nghe lời, em còn như vậy anh thật sự nhịn không nổi đâu.”

“Ai kêu anh nhịn?” Thẩm Ngôn trừng anh.

Dáng vẻ Thẩm Ngôn trừng người thật là đòi mạng, Vương Đại Hải dứt khoát rũ mắt không nhìn, một tay ôm chân một tay ôm lưng, chính mình đứng dậy đồng thời cũng ôm Thẩm Ngôn lên. Ngay sau đó, Vương Đại Hải bước đi đến sau bàn, giống như bày bố một con búp bê vải mà nhẹ nhàng đặt Thẩm Ngôn trên ghế xoay sau bàn, lại dùng sức đè đè đôi vai mảnh khảnh của Thẩm Ngôn, phòng ngừa nhóc kẹo mạch nha lại dính lên, trầm giọng nói: “Làm bài tập đàng hoàng đi.”

“Làm liền nè ——” Thẩm Ngôn kéo dài giọng đáp lời, rút ra sách bài tập từ trong cặp, biểu tình thoả mãn hệt như một con mèo ranh ăn no cá khô.

Thẩm Ngôn vẫn duy trì tiết tấu làm bài tập bốn mươi phút chơi di động mười phút, 11 giờ, bài tập ba môn đều đã làm xong, Thẩm Ngôn duỗi eo ôm sách tiếng Anh đi ra khỏi thư phòng, muốn ôn tập một chút từ vựng trước khi ngủ, bởi vì trước khi ngủ học thuộc lòng có hiệu quả tốt hơn.

Vương Đại Hải không đóng cửa phòng ngủ, đang mồ hôi như mưa hít đất, một thân cơ bắp bị mồ hôi thấm ướt sáng loáng, Thẩm Ngôn ló vào một cái đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cơ ngực căng lên của Vương Đại Hải, hỏi: “Anh ơi, hôm nay em ở đâu?”

“Em ở phòng cho khách, anh đi thu dọn cho em.” Vương Đại Hải vốn dĩ để trần, vừa thấy Thẩm Ngôn liền nhanh chóng tròng áo vào.

Từ sau khi tỏ tình, mấy ngày này Thẩm Ngôn không có một tối nào thành thành thật thật ngủ ở phòng mình, mỗi buổi tối đều có thể tìm cớ ở lại giường Vương Đại Hải, ngay cả cái lý do mê tín như “phương hướng từ trường của phòng em không tốt em ngủ không ngon” mà cũng mặt dày lấy ra dùng được, dù sao thì chỉ cần Thẩm Ngôn mở miệng Vương Đại Hải liền không chống đỡ nổi.

Cơ mà đêm nay Thẩm Ngôn chỉ ngoan ngoãn đáp lời, đặt sách tiếng Anh ở trên giường Vương Đại Hải, hỏi: “Phòng cho khách ở đâu?”

Phòng cho khách ở ngay cách vách phòng Vương Đại Hải, Vương Đại Hải dẫn Thẩm Ngôn sang, chỉ chỉ cái áo thun cũ rộng thùng thình cùng với quần Hawaii trên giường, nói: “Ngày thường anh ngủ chỉ mặc áo thun quần cộc, không có đồ ngủ, Tiểu Khê cũng không có bộ kiểu nam nào dư, em mặc tạm bộ này đi, ngày mai anh dắt em đến trung tâm thương mại mua đồ.”

Đồ ngủ Thẩm Ngôn mặc mấy hôm trước sáng nay đã đem giặt, phơi ở một căn nhà khác, cậu quả thật cần thêm một ít quần áo, liền gật gật đầu, nói: “Em thay đồ đây.”

Vương Đại Hải xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Ngôn cười xấu xa: “Anh muốn xem không?”

“Anh không xem.” Vương Đại Hải thành thật trả lời, nhanh chóng đóng cửa lại.

Thẩm Ngôn mặc áo thun bự của Vương Đại Hải vào, vứt cái quần Hawaii màu sắc rực rỡ quê mùa ở trên giường, chân trần lẻn vào phòng Vương Đại Hải. Vương Đại Hải còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Ngôn đã ngồi xuống trên giường anh, cầm sách tiếng Anh trước đó đặt ở trên giường lên, hỏi: “Anh ơi, có thể giúp em kiểm tra từ vựng một chút không? Ngày mai đi học thầy kiểm tra nghe viết.”

Trực giác của Vương Đại Hải mách bảo rằng Thẩm Ngôn không phải thật sự muốn kiểm tra từ vựng, lại nói không nên lời, chỉ khó xử gãi gãi đầu: “Tiếng Anh của anh cũng dốt lắm.”

“Em có ghi nghĩa của mỗi từ, anh đọc theo là được rồi.” Thẩm Ngôn nói.

Vương Đại Hải nhận mặt chữ vẫn không thành vấn đề, đành phải đồng ý: “Vậy được.”

Thẩm Ngôn lui lui vào trong giường, tùy tiện gấp hai cái chân thon dài trắng nõn lại, đưa sách cho Vương Đại Hải ánh mắt mơ hồ, nói: “Xem hai trang đầu nhé.”

Đôi mắt Vương Đại Hải đăm đăm, không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vùng tối nho nhỏ dưới vạt áo thun giữa hai chân Thẩm Ngôn.

Kỳ thật nếu Thẩm Ngôn trực tiếp vén áo thun lên, có lẽ Vương Đại Hải có thể khắc chế hơn, còn nửa lộ nửa không như vậy, ngược lại sẽ gợi lên dục vọng muốn nhìn trộm.

Thẩm Ngôn ngay thẳng đặt câu hỏi: “Cần em vén lên không?”

“Không cần!” Vương Đại Hải cả kinh, đưa lưng về phía Thẩm Ngôn ngồi xuống, từ góc độ Thẩm Ngôn nhìn qua, chỉ có thể thấy hai cái lỗ tai rực hồng.

“Khụ, từ thứ nhất, đạt được, thực hiện.” Vương Đại Hải có nề nếp đọc lên.

“Achieve,” Thẩm Ngôn lập tức đáp lời, “A-C-H-……”

Vẻ mặt Vương Đại Hải nghiêm túc: “Chính xác, chữ tiếp theo……”

Một lát sau, hai bộ từ vựng đều đã kiểm tra xong.

“Chỉ sai ba từ, khá tốt.” Toàn bộ hành trình Vương Đại Hải đều đưa lưng về phía Thẩm Ngôn, lầm bầm lầu bầu đặt sách ở trên giường, “Về phòng ngủ đi.”

Thẩm Ngôn lại không lên tiếng.

Vương Đại Hải: “Ngôn Ngôn?”

Vẫn cứ không tiếng động.

Vương Đại Hải máy móc quay đầu lại, phát hiện Thẩm Ngôn nhiều lắm là 30 giây trước còn mở miệng đọc từ vựng đã nhắm chặt hai mắt nằm ngã xuống giường, bộ dạng ngủ say sưa.

Vương Đại Hải: “……”

Thẩm Ngôn: “Khò ——”

Vương Đại Hải dù có đơn thuần hơn nữa cũng biết rõ thằng nhóc này đang ăn vạ với mình, liền cười cười nói: “Ngôn Ngôn, đừng giả bộ ngủ.”

Khóe môi Thẩm Ngôn hơi hơi cong lên, lộ sơ hở, lại cứ không đứng dậy.

“Ngôn Ngôn nghe lời, về phòng em ngủ đi.” Vương Đại Hải nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn không chút sứt mẻ, giống như mọc rễ ở trên giường.

Vương Đại Hải quỳ gối trên giường, khom lưng muốn bế Thẩm Ngôn lên, bất đắc dĩ nói: “Em cứ muốn khiến anh phạm sai lầm, phải không?”

Thẩm Ngôn dùng tay bám lấy giường, biểu hiện ra quyết tâm chết cũng không buông tay.

Vương Đại Hải: “……”

Phòng ngủ yên tĩnh vài giây, Vương Đại Hải dung túng nói: “Em đè lên chăn kìa, em dịch vào bên kia một chút, anh đắp chăn cho em.”

Giường của Vương Đại Hải trong căn nhà này bày ở giữa phòng ngủ, còn giường ở căn nhà gần Nhị Trung thì lại đặt sát tường, Thẩm Ngôn nhắm hai mắt nhất thời mơ hồ, còn tưởng phía sau có tường, lăn lông lốc, ầm một tiếng rớt xuống đất.

Thẩm Ngôn: “…… Ứ.”

Vương Đại Hải hoảng sợ, ba bước thành hai bước chạy tới vớt người lên, Thẩm Ngôn xoa cái đầu bị ngã đau, cũng không giả bộ ngủ nữa, tức giận chọt cơ ngực Vương Đại Hải: “Đều tại anh.”

Vương Đại Hải đau lòng đến độ không thả nổi một cái rắm: “Đều do anh đều do anh.”

Căn cứ vào tôn chỉ đầu không thể đập đau uổng phí, Thẩm Ngôn nhân cơ hội tranh thủ quyền lợi: “Sau này anh cứ trực tiếp đáp ứng ngủ chung với em đi, đừng cứ ép em phải lấy cớ hoài.”

“Ngủ chung ngủ chung.” Vương Đại Hải nhét cậu nhóc làm loạn vô lý vào trong ổ chăn, còn chủ động cúi người hôn hôn mặt, nói, “Anh đi tắm rửa.”

Thẩm Ngôn hóa thân thành chú mèo dâm tặc: “Lúc anh ấy ấy phải nghĩ tới em nha.”

Vương Đại Hải: “…… Anh thật sự là đi tắm, hôm nay rèn luyện xong còn chưa tắm đâu.”

Thẩm Ngôn mắt điếc tai ngơ: “Không được nghĩ tới người khác, anh nghĩ tới người khác em có thể cảm nhận được đó.”

Bản mặt già nua của Vương Đại Hải đỏ bừng, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.

Căn nhà này cách Nhị Trung rất xa, cho nên sáng sớm thứ bảy Vương Đại Hải không rảnh làm đồ ăn cho Thẩm Ngôn, lúc lái xe ngang qua cửa hàng thức ăn nhanh Vương Đại Hải đi xuống mua một phần bữa sáng, để Thẩm Ngôn ăn ở trong xe.

Phần ăn có sữa đậu nành, Vương Đại Hải sợ thằng nhóc uống vào lỗ mũi, nên lái xe cực cẩn thận, mấy chỗ có nắp cống hoặc lồi lõm chỉ cần trong khoảng cách an toàn phía sau không có xe đi theo thì nhất định sẽ một chân giẫm phanh chậm rãi lướt qua.

Thẩm Ngôn nuốt xuống một miếng hamburger bữa sáng cuối cùng, lau lau miệng, nhân lúc chờ đèn đỏ thò lại gần hôn mặt Vương Đại Hải, dùng sự nhiệt tình có lẽ là độc hữu của thiếu niên thản nhiên biểu đạt sự yêu thích của mình: “Anh ơi anh thật tốt, em cực kỳ thích anh, cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích.”

Vương Đại Hải kích động đến độ đứng ngồi không yên, vội vàng đáp lại: “Anh cũng…… cực kỳ thích em.”

“Đúng rồi,” Thẩm Ngôn lấy di động mở WeChat ra, click mở khung thoại với Vương Đại Hải, đưa điện thoại đến bên môi Vương Đại Hải, “Anh nói thích em một lần nữa đi, em muốn lưu.”

“Thôi, em lưu cái này làm gì……” Nghĩ đến việc Thẩm Ngôn muốn ghi âm, Vương Đại Hải có chút ngượng ngùng.

“Lưu về nghe lại.” Đôi mắt Thẩm Ngôn lấp lánh, “Giọng anh là giọng thấp trầm tiêu chuẩn đó, anh biết nghe sướng bao nhiêu không?”

“Giọng anh nói chuyện…… sướng?” Vẻ mặt Vương Đại Hải mê man.

“Chính là dụ người, có mị lực,” Thẩm Ngôn giải thích đơn giản thô bạo, “Vừa nghe là muốn ngủ với anh liền.”

“Ngôn Ngôn em……” Vương Đại Hải mặt đỏ tai hồng, suýt nữa lái chệch đường.

Thẩm Ngôn không dám chọc anh nữa, cất điện thoại về, lúc này xe cũng vừa vặn chạy đến cổng trường, Thẩm Ngôn xuống xe. Thứ bảy không có học thể dục, cậu dứt khoát không giả què nữa, vẫy vẫy tay với Vương Đại Hải xong liền hòa vào trong đám đông.

Thẩm Ngôn vào phòng học, chủ nhiệm lớp còn chưa tới, cậu mới vừa ngồi xuống chỗ ngồi của mình, di động trong túi quần chợt rung lên một chút, Thẩm Ngôn lấy ra nhìn, là một đoạn ghi âm thật dài Vương Đại Hải gửi tới. Thẩm Ngôn click mở, giọng nói cứ như cố tình đè thấp của Vương Đại Hải lay động lỗ tai Thẩm Ngôn, vụng về nhưng nghiêm túc nói lời âu yếm: “Ngôn Ngôn, anh cũng cực kỳ thích em, thích đến…… không chịu được, đời này chưa từng có, nhớ đến em tim anh liền đập rộn. Ngôn Ngôn, con người anh không biết nói lời hay…… đợi em lớn lên, em sẽ biết anh thích em bao nhiêu.”

Thẩm Ngôn ngồi yên trên ghế, mặt đỏ như một con tôm càng xanh bị nấu chín, cậu sợ bạn học nhìn ra mình có vấn đề, vội dùng áo khoác đồng phục che đầu nằm sấp xuống bàn làm bộ ngủ bù, ẩn trong bóng tối do áo khoác tạo ra đem đoạn ghi âm Vương Đại Hải gửi tới lặp lại nghe một lần rồi một lần.

“…… Đợi em lớn lên, em sẽ biết anh thích em bao nhiêu.”

Thẩm Ngôn nghe ra nghĩa bóng trong lời này, suýt nữa bị chọc cho cứng luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.