Quần Áo Xốc Xếch

Chương 22: Tay dịch xuống một chút



Lúc Mộ Hữu Thành tới cửa có mang theo hai túi đồ lớn, cả đồ ăn lẫn đồ dùng, anh nói: “Nghỉ lễ thanh minh, công ty cũng nghỉ, nghe công ty xây dựng bảo có lẽ thang máy phải mấy ngày nữa mới sửa xong, cho nên mấy hôm tới em cứ ở trong nhà, những đồ này đủ cho em dùng đến hết ngày nghỉ.”

Niệm An giúp anh mang đồ vào phòng khách và phòng bếp, cô phát hiện ra những đồ Mộ Hữu Thành mang đến đều đầy đủ hết, rau quả tươi, thịt bò, đừng nói là đủ cho một người trong một tuần, cho dù là hai người cũng đủ....Nghĩ vậy Niệm An quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy Mộ Hữu Thành vô cùng thoải mái ngồi trên sofa nhìn cô, sau đó nhìn vào tờ báo, cảm giác có chút kỳ lạ.Rõ ràng là cả hai đã chia tay rồi không phải sao, sao lại có cảm giác như vẫn đang ở chung một nhà?

Cô lắc đầu, cười cười: Có lẽ là hai năm sống chung quá hợp nhau, cho nên nhất thời không thể trở lại như bình thường.Cô chất đồ vô đầy cái tủ lạnh nhà mình, sau đó đem một số vật dụng khác tới nhà vệ sinh, khăn tay, khăn lông, bàn chải đánh răng, cái ly....Ah, tình hình này là sao, sao lại có cả đồ lót nam? Cái gì? Còn có cả phụ tùng cho kỳ kinh nguyệt? Cả một bịch Sophie cô thường dùng, cô dở khóc dở cười, Mộ Hữu Thành rốt cuộc là anh muốn thế nào đây? Cô hơi khó xử hỏi một câu: “Trong này có cả đồ của anh hả?”

Mộ Hữu Thành nhìn tờ báo, không ngẩng đầu: "Sao? Cứ để chỗ em đi, sau này có thể dùng tới.”

Niệm An cau mày, đặt đồ dùng đàn ông vẫn còn nguyên trở lại trong túi, đưa cho Mộ Hữu Thành: “Sẽ không có cơ hội này đâu, anh cứ mang đi đi.Đúng rồi, anh uống trà hay uống nước?”

Mộ Hữu Thành cũng không phản bác, để chiếc túi xuống bên mình, cười cười: “Anh mang theo một chai rượu vang tới đây, chỗ em có đồ mở không?”

Hôm nay Mộ Hữu Thành có chút lạ thường, Niệm An suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có.”

Mộ Hữu Thành cười cười: “Ừ, may mà anh mang theo đồ mở nắp tới đây.” Nói xong anh đặt tờ báo xuống bàn, lấy ra một cái mở nắp chai, sau đó lấy ra một chai rượu vang đỏ trong ngăn kéo phía dưới TV.

Thấy anh làm ảo thuật biến ra những món đồ này, Niệm An trợn mắt há hốc mồm: lúc tới anh rõ ràng không mang theo những thứ này, như vậy thì đồ.... đã để từ trước kia? Cô bất đắc dĩ cười.Nếu vậy, anh biết rõ ràng cô vừa nói dối, trong nhà bếp có đồ mở nắp chai, chỉ là cô không muốn uống rượu mà thôi, cô sợ uống rượu xong sẽ xảy ra vấn đề.Tửu lượng cô không tốt, rượu lại càng không tốt, ngày đó khó khăn lắm uống một lần đã khiến Chân Chân tức muốn chết.

Cô vuốt trán một cái nói: “Xem ra anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi, được, chúng ta uống rượu, nhưng anh không được hối hận đâu đấy.”

Mộ Hữu Thành đã mang tới hai cái ly đế cao, dáng vẻ ưu nhã rót hai ly rượu, đẩy tới trước mặt Niệm An, mỉm cười: “Hối hận cái gì? Sợ sau khi uống em sẽ làm loạn với anh hả?”

Niệm An cười làm lành: “Đúng vậy, sau khi em uống xong chỉ sợ biến thành một người phụ nữ không bằng cầm thú, động tay động chân với anh.Anh có sợ không?”

Mộ Hữu Thành nâng chén, cười dịu dàng như ngọc: “Cho dù thế nào chúng ta chỉ uống rượu thôi, cùng lắm nếu uống say làm loạn anh sẽ không phản kháng.” Anh chế giễu nhưng cũng vô cùng nghiêm túc, giống như đây cũng chính là suy nghĩ trong lòng anh.

Một hình ảnh ướt át lướt qua trong đầu Niệm An: cô uống rượu đến đỏ bừng mặt, cả người nóng ran, sau đó cởi hết sạch đồ, dùng một tay đè Mộ Hữu Thành xuống đất, cưỡi trên người anh hỏi, anh không từ chối chứ? Dáng vẻ Mộ Hữu Thành ung dung bình tĩnh, cười dịu dàng, cô nương hãy mau tới đây quả nhân sẽ không phản kháng.

Chân Chân nói Niệm An phúc hắc, nhưng Niệm An cảm thấy cô phúc hắc cũng đều là học được từ những ngày tháng đi theo Mộ Hữu Thành, ý tứ chính là, cô đùa anh hết mức.

Đùa hết mức sẽ trở thành gây loạn thôi.

Vì vậy cô nâng chén, vô cùng phối hợp uống một ngụm nhỏ, chất lỏng màu đỏ tím theo vách ly chảy vào cổ họng cô, xuyên qua ly thủy tinh, cô nhìn thấy một bàn tay đang vươn tới, sau đó dịu dàng sờ lên mặt cô.

“Sao em giống trẻ con vậy, uống chảy cả ra ngoài.” Mộ Hữu Thành nói cực kỳ dịu dàng, tay của anh không hề có chút tia dục vọng nào, lau từ mặt cô lau xuống, mơn trớn cái cổ thon dài của cô, hai xương quai xanh thanh tú của cô, sau đó dừng lại vài giây ở cổ áo cô, lúc này mới chợt nhớ ra, bình tĩnh rút một cái khăn giấy, thăm dò vào cổ áo cô....

Cảm nhận được bàn tay của anh dính trên ngực mình, Niệm An như bị sét đánh, tay run run, rượu đỏ trong ly càng tràn ra nhiều hơn, tình cảnh giống như cô đang quyến rũ trêu đùa Mộ Hữu Thành.

Trời cao chứng giám, rốt cuộc là người nào trêu chọc người nào chứ?

Cô cũng không phải là cô gái bé nhỏ chưa biết mùi đời, cô nam quả nữ ở chung một phòng, người đàn ông làm động tác này, cô còn có thể cho rằng đối phương chỉ là thuần khiết giúp cô lau vết rượu sao? Cô khẽ mỉm cười, cũng không hề lo lắng: “Anh lau giúp em cẩn thận như vậy không bằng trực tiếp tắm giúp em đi.”

Mộ Hữu Thành hơi suy nghĩ, gật đầu: "Được thôi!”

Anh vừa dứt lời, Thẩm Niệm An cầm một chiếc dép ném về phía anh, hôm nay chia tay, anh ngược lại càng giở trò lưu manh.Ngày trước anh vẫn là quân tử, ở trong nhà anh hai năm anh chưa từng chạm vào cô, lần duy nhất lên giường là cô chủ động yêu cầu. Cả đậu hũ lẫn mặt mũi cũng đã từng bị anh chạm qua, đúng là anh không hề thiệt thòi chút nào!

Mộ Hữu Thành đón lấy chiếc dép, đưa lên mũi ngửi một: "Cũng may không thối, xem ra cuộc sống của em không tệ.”

Niệm An cảm thấy nhất định hôm nay có gì đó khác thường, không đúng, người đàn ông đang ngồi đối diện cô lúc này là Mộ Hữu Thành sao? Cô ngây ngốc hỏi một câu: “Là anh sao? Anh có anh em sinh đôi gì không?”

Mộ Hữu Thành cười cười: “Anh vào nhà vệ sinh một lúc, trở lại sẽ nói cho em biết.”

Một mình uống rượu, Niệm An chợt nghĩ ra gì đó, cô rón rén đi vào bếp, lấy lọ hạt tiêu, sau đó rắc vào ly rượu của Mộ Hữu Thành, nhanh chóng quấy đều, sau đó ngồi xuống thật đoan trang.Cô cho vào ít nhất hai thìa cà phê hạt tiêu, mùi vị kia, chắc chắn rất ngon miệng, cô mong chờ thái độ của Mộ Hữu Thành, nhất định vô cùng đặc sắc.

Cũng rất nhiều người cho rằng cử chỉ của Niệm An đoan trang, tính tình an tĩnh, thật ra thì thói quen này của cô chỉ thể hiện trước mặt người khác thôi.Từ nhỏ rời nhà, ăn nhờ ở đậu, cô biết rõ làm sao có thể chiếm được cảm tình của tất cả mọi người, diễn nhiều năm như vậy, chính cô cũng không biết đâu là con người thật của mình.Vì vậy sau khi cô vào nhà họ Mộ, cô gánh vác tất cả việc nhà, cho người giúp việc nghỉ việc, cô bắt đầu diễn vai người phụ nữ tốt của Mộ Hữu Thành, mẹ tốt của Mộ Tình, một người vợ hiền mẹ đảm cùng với con người được rèn luyện qua năm tháng không khác biệt bao nhiêu, cho nên cô làm được cũng không có gì là lạ.Đáng tiếc trong người cô cũng là một người nhỏ nhen, cô sẽ nói tục chửi thề, sẽ bướng bỉnh, sẽ tùy hứng làm những chuyện khiến người khác nhức đầu.

Người nào với cô không quan trọng, quan trọng là người đó khiến cô cảm thấy thoải mái.Đúng giờ phút này, cô chỉ muốn làm gì đó khiến mình thoải mái còn người nào đó phải nhức đầu.

Mộ Hữu Thành đi ra, anh cởi áo khoác, tóc hơi ướt, vẻ mặt hơi khó khăn: “Vòi nước hỏng rồi, vừa rồi phun đầy nước vào người anh, nhà em có máy sấy không, giúp anh phơi áo khoác một chút, nếu không tối về anh sợ bị cảm lạnh.”

Niệm An lắc đầu: “Nên nói là số anh không tốt, ngay cả đạo đức cũng không tốt.”

Mộ Hữu Thành dựa người vào ghế sofa hắt xì một cái, trông có vẻ thật đáng thương.

Niệm An mang áo khoác của anh đã hong khô trở lại, thấy anh nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi, trên bàn trà có hai ly rượu trống không, rượu vang trong bình cũng chỉ còn lại một chút, người đàn ông này trong thời gian ngắn có thể uống nhiều như vậy sao? Còn ly rượu pha hạt tiêu nữa?

Cô vội vàng chạy tới, sờ trán anh, hơi nóng, mày nhíu lại, nhìn dáng ngủ của anh có chút không được thoải mái.Trên bàn trà hình như có một tờ giấy nhỏ, cô nhìn thoáng qua, trên đó viết: “Anh uống rượu nên muốn tá túc một đêm, không cần động tay động chân với anh.Còn nữa, hạt tiêu đúng là cay thật!”

Nhìn xong mấy chữ, cô nhịn không được cười thành tiếng: người đàn ông này thật khờ.Lúc trước Niệm An vẫn đang lo lắng sợ anh chuốc mình uống say, sau đó kiếm cớ làm loạn.Bây giờ nhìn lại mới thấy thủ đoạn của anh rõ ràng còn cao hơn, anh tự mình uống say, sau đó mượn cớ ở lại.Đúng là thông minh không thể chối cãi.

Niệm An đi vào bếp, chuẩn bị túi đá, dùng khăn lông bọc lại chườm lên trán anh.Cũng không biết là Mộ Hữu thành say thật thiếp đi, hay là giả vờ, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh mau tỉnh lại đi, lát nữa chúng ta cùng nói một vài chuyện thú vị.”

Mộ Hữu Thành không chút động đậy, trông có vẻ không được thoải mái.

Đúng lúc ấy Tiêu Thần gọi điện thoại tới, bây giờ mỗi ngày anh đều kiếm cớ gọi điện thoại nói về chuyện hợp tác, nhưng mỗi câu hỏi bắn đại bác cũng không tới chuyện kinh doanh buôn bán.Ví dụ như anh sẽ hỏi, ăn cơm chưa, đi ngủ chưa, ở chỗ nào, có muốn gặp anh không… Loại chuyện giống như bạn trai hỏi bạn gái, anh hỏi không mảy may xa lạ.Bình thường Niệm An sẽ không trả lời, chờ anh phát bệnh xong, sau đó nói một câu: hôm nay uống thuốc chưa, uống nhanh đi.

Nhưng hôm nay nội dung trò chuyện của Tiêu Thần hơi thay đổi, anh nói: “Niệm An, anh ốm rồi, em tới bệnh viện cùng anh đi.Anh thật sự rất khó chịu, em tới nhanh đi.Đúng rồi, mang thêm một ít cháo em nấu nữa, đồ ăn ở bệnh viện khó ăn muốn chết…”

Niệm An liếc mắt nhìn Mộ Hữu Thành đang nằm trên ghế sa lon, bình tĩnh nói: “Tôi không phải bác sỹ, đến đó thì giúp được cái gì? Tốt nhất anh cứ nằm ở bệnh viện đi, mấy hôm nữa tôi mời anh ăn cơm.”

"Hôm nào?” Tiêu Thần hỏi tiếp.

Niệm An suy nghĩ một chút: "Chờ tôi nghĩ kỹ sẽ nói cho anh biết.”

Tiêu Thần ở đầu dây bên kia cười: “Được rồi, anh thua em, vừa rồi cá cược với vài đứa bạn xem em có tới đây hay không, em thật là độc ác, cho dù không còn là người yêu, nhưng dẫu sao chúng ta vẫn là bạn bè, vậy mà vẫn không chịu tới thăm anh.”

Niệm An thở phào nhẹ nhõm: "Anh cũng không phải quen tôi ngày một ngày hai, còn dám cá cược loại chuyện thế này, anh không thua thì ai thua?” Nói xong liền cúp điện thoại.

Vừa đặt điện thoại xuống, tay đột nhiên bị ai đó bắt được, Niệm An còn chưa kịp xoay người đã cảm thấy thân nhiệt nóng rực dán sát vào phía sau lưng cô, hơi thở ướt át phun lên cổ cô, lông tơ dựng đứng, có chút ngứa, khiến cô kích động, chỗ đó là vùng mẫn cảm của cô, chịu không nổi kích thích như vậy.

Giọng nói Mộ Hữu Thành hơi khàn khàn: “Lạnh quá!” Vừa nói vừa ôm chặt thêm.

Niệm An cúi đầu nhìn cánh tay anh: “Ngực em ấm lắm sao?”

"Cũng được, xuống chút nữa có lẽ ấm hơn.” Mộ Hữu Thành cố tình trả lời.

Niệm An nhìn tay của anh dịch xuống một chút xíu, cởi nút áo, khi chạm đến áo ngực, một tay khác theo thói quen chạy ra sau lưng, có ý đồ muốn cởi nút áo phía sau.Niệm An cười: “Em đổi khẩu vị rồi, cái này cài đằng trước.”

Tay của Mộ Hữu Thành hơi khựng lại, nhưng vẫn là theo thói quen lần ra phía sau.Phựt, nút áo bung ra.

Niệm An bất đắc dĩ cười một tiếng: "Quả nhiên không lừa được anh, vừa rồi hạt tiêu anh cũng biết đúng không? Sao còn uống hết?”

Cả người cô bị xoay qua chỗ khác, lúc mặt đối mặt, cổ áo Mộ Hữu Thành đã rộng mở, hơi thở của anh nóng hổi, cười mê người, giọng nói như có xuân dược đầu độc ý chí: “Không muốn bỏ, cảm thấy là em cho vào nên uống hết.Còn tưởng em cũng cho cả vào trong bình, kết quả....”

Phụt, cho nên anh mới uống cạn rượu trong bình? Người đàn ông này bình thường thông minh như vậy, sao lúc này đầu óc lại kém thông minh như vậy chứ? Niệm An cầm ly rượu đỏ còn lại trên bàn, uống một ngụm, sắc mặt chợt hồng, mỉm cười: “Anh biết tửu lượng em không cao, bị anh chuốc hai chén, thật muốn say.Anh nghĩ em thành thành thật thật, không cho phép làm gì!”

Nói xong, cô ngã vào ngực Mộ Hữu Thành, khóe miệng tươi cười.

Cô say, anh cũng say.Có một số việc chỉ có lúc say mới có thể làm, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.