Quần Áo Xốc Xếch

Chương 23: Làm vợ chồng ba ngày



Cúp điện thoại, cô gái ngồi bên cạnh Tiêu Thần cười rất đắc ý: “Ha ha, thì ra anh cũng không tốt đẹp hơn em bao nhiêu.”

"Câm miệng, chỗ này không đến lượt cô lên tiếng!” Tiêu Thần dùng từ không một chút khách khí.Mặc dù dáng vẻ anh rất lạnh lùng, nhưng đây là lần đầu tiên anh mất phong độ như vậy, hiển nhiên là cô gái này đã giẫm vào nỗi đau của anh.

Tiếng cười vang lên, cô gái lại tiếp tục cười, giọng chế giễu không những không giảm, ngược lại tăng lên: “Hiện giờ em rất thông cảm với anh, hóa ra em tưởng mình đã đủ thê thảm rồi.Ba em chạy tới chỗ người phụ nữ họ Thẩm kia, còn bán cả nhà, đuổi em vào ký túc xá, để cho em ở một chỗ vừa tồi tàn vừa cũ nát như vậy.Nhưng mà anh cũng không tệ, chủ động đem phòng của mình nhường cho người ta, vậy mà người ta cũng không cần, bây giờ đứng ngoài cửa nhà người ta cũng không dám gõ.Rốt cuộc anh sợ cái gì? Sợ quấy rầy cô ta cùng ba em thân mật tình tứ, hay sợ nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ của cô ta trước mặt đàn ông? Chậc chậc, đàn ông vô dụng thật thảm hại....”

Một bàn tay vươn tới bóp cổ họng cô, chặt đến nỗi khiến cô không thể thở được, trong nháy mắt không khí xung quanh trở nên căng thẳng.Cô hốt hoảng nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Bây giờ anh thẹn quá hóa giận hay sao? Xem ra là bị em nói trúng rồi.Có bản lĩnh thì bây giờ anh đá văng cánh cửa này ra đi, sau đó đi vào kéo người phụ nữ của anh ra, nhưng anh thật sự có cái bản lĩnh này sao?”

Trong lúc cô nói chuyện, Tiêu Thần kéo thẳng cô tới cầu thang an toàn, anh hất tay ném cô ra ngoài cạnh cầu thang, lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt lạnh lùng: “Bây giờ chỉ cần tôi buông tay là cô tan xương nát thịt ngay.” Lời của anh thành công chặn họng cô gái kia, mặc dù vẻ mặt cô vẫn bướng bỉnh như thường, nhưng sao lại có thể không sợ cho được? Đây là tầng mười mấy, nếu ngã xuống, đừng nói ngã chết, chỉ cần hù dọa thôi cũng đủ chết rồi.Cô mới hai mươi tuổi, cũng chưa trải qua hết những điều thú vị trong cuộc sống này, nếu chết ở chỗ này, xuống địa ngục cũng cảm thấy thiệt thòi.Vì vậy, cô ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tiêu Thần cầm bàn tay của cô để cô tự mình bám vào lan can: “Tự bò lên đi, nếu trượt tay ngã xuống thì cũng đừng trách tôi.Là do cô không có bản lĩnh.” Nói xong anh buông lỏng tay ra.

Hành động này khiến Mộ Tình kêu lên sợ hãi: “Anh quay lại kéo em lên đi! Em bò, bò…không lên được....” Cô nhìn lối đi bên dưới không thấy đáy, sợ đến hồn bay phách tán, nào dám lo lắng chuyện khác, chỉ có bản năng sinh tồn bám chặt lan can cố hết sức bò lên trên.

Tiêu Thần chỉ đứng đó nhìn, cười: "Nếu là người phụ nữ kia, cho dù chết cũng sẽ lôi tôi làm tấm đệm lưng, nếu tôi muốn sống, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời cô ấy.Đây chính là điểm khác nhau giữa cô và cô ấy.Không phải là không thích hợp hay không tốt, chỉ là cô là cô chủ, trong cuộc sống chưa từng chịu khổ, mà cô ấy, từ nhỏ đã có thói quen nhìn người từ ánh mắt của người khác.Hai người không cùng một thế giới.”

Mộ Tình cố gắng dùng chân bấu chặt lấy lan can, đáng tiếc giày cao gót rơi mất một chiếc, lơ lửng trên không, mà tay bởi vì điều này mà đột nhiên mất thăng bằng không giữ được, tim của cô muốn nhảy ra ngoài.Cô hoảng sợ hét lên một tiếng, thấy mình không thể tránh khỏi ngã xuống, một khắc kia, nỗi sợ chết như dâng tràn lên tận cổ.

“Phập” Lúc mặt cô va vào vách tường, cô mở mắt ra nhìn thấy Tiêu Thần đang kéo tay của mình, thấy anh cố gắng kéo cô lên trên.Khoảnh khắc đó cô đã khóc, vì khoảnh khắc thập tử nhất sinh đó.

Lúc đã được an toàn, cô nhào vào lòng Tiêu Thần khóc nói: “Em không dám nữa, van xin anh, đừng hù dọa em như vậy.Em sẽ không nói gì, sẽ không làm gì, anh muốn yêu ai thì yêu, ba em muốn ở bên cạnh ai thì ở, muốn theo cô gái họ Thẩm kia cũng được....Không liên quan gì tới em....” Cô vừa nói vừa lắc đầu lia lịa.

Tiêu Thần vỗ vỗ lưng cô: "Cô nhớ lấy những lời vừa nói, nếu sau này còn nhúng tay vào, tôi sẽ không kéo cô lên như vừa rồi đâu.” Giọng anh lạnh lùng, nhưng cũng đã không còn vẻ điên cuồng như lúc nãy nữa.

Căn bản anh không muốn để tâm đến vị cô chủ đỏng đảnh này, chỉ là muốn cho cô biết cảm giác sợ chết là như thế nào thôi.

Có điều lúc nãy mỗi khắc suy nghĩ của anh đều dừng lại bên trong cánh cửa của căn hộ kia.Hôm nay Mộ Tình chạy tới tìm anh, nói cho anh biết hành tung gần đây của Mộ Hữu Thành.Cũng nhờ điều này, bọn họ theo dõi mới biết Mộ Hữu Thành đến căn hộ này, hỏi thăm bên dưới mới biết hóa ra có một người phụ nữ ở đó, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi gì đó, diện mạo, dáng người khí chất đều vô cùng phù hợp với người nào đó.Kết hợp với các suy đoán từ trước, Tiêu Thần căn bản xác định được chắc chắn là cô.Cuộc điện thoại lúc nãy, anh hy vọng người bên trong sẽ đi ra, cho dù là ra cửa rồi lại vào trong, như vậy cô sẽ phát hiện ra anh đang đứng ngay trước cửa....

Đáng tiếc, không chính là không, anh không cách nào lừa gạt mình.Thật ra thì Mộ Tình nói không sai, hoàn cảnh của anh không khác Mộ Tình là bao nhiêu.Anh rất muốn biết, giờ phút này bên trong cánh cửa kia đang xảy ra những chuyện gì, có lẽ nào....Nghĩ đến điều này, anh không kiềm chế được bản thân mà kích động.

Trong căn hộ, ánh đèn vừa phải, không khí thích hợp, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.Niệm An nhắm mắt nằm trong ngực Mộ Hữu Thành, áo hai người đã cởi ra, vô cùng sạch sẽ, Mộ Hữu Thành chợt cười hỏi một câu: "Em nói xem lúc này liệu có người xông vào phá đám hay không?”

Niệm An không mở mắt, nhưng khóe miệng hơi giật giật, bình tĩnh trả lời: “Vậy thì người đó phải biết ở đây còn cần phải có người ra mở cửa mới vào được.” Cô chợt nghĩ ra điều gì đó, chui ra khỏi ngực Mộ Hữu Thành, túm lấy áo sơ mi trùm lên người mình, hỏi, “Hôm nay anh đột nhiên tới đây, rốt cuộc là vì sao? Ngoài cửa có ai sao? Anh dẫn theo ai tới đây?”

Mộ Hữu Thành bất đắc dĩ lắc đầu: "Trong kế hoạch của anh thì không có, nhưng lúc em ở đây sẽ có người sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Em cũng biết em lợi hại thế nào, người yêu em không chỉ có một mình anh....”

Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên*, thì ra Mộ Hữu Thành cũng biết điều này.(*Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: có thể hiểu là “ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được”.Hiểu theo nghĩa bóng là “Vuốt mông ngựa” ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen, ý nghĩa của nó cũng tương tự như câu “Nhất kiếm xuyên tâm”.)

Cuộn mình trong áo sơ mi, Niệm An cũng cảm thấy lúc nãy mình phản ứng hơi quá khích, nhưng tình hình bây giờ sao cô có thể giả say được nữa? Vừa rồi nhất định là ấm đầu, nhân cơ hội anh giả say, cô cũng giả say, nghĩ lung tung một chút, sau đó làm gì thì tính sau.

Đáng tiếc một khi lý trí đã quay lại, vẫn hiểu được chuyện này không phù hợp.

Cô day day huyệt thái dương: “Rượu này mạnh quá, em đi nấu canh giải rượu, anh đến phòng khách chờ một lát.”

Đứng dậy đi chưa được mấy bước, đã bị ai đó kéo lại ngã thẳng xuống ghế sofa.Nhìn người đàn ông đè trên người mình, Niệm An hơi giật mình: "Có lẽ anh say quá rồi, chờ tí em mang canh giải rượu tới ngay.” Nói xong liền đẩy anh ra.

Đáng tiếc Mộ Hữu Thành đã đi trước một bước ôm lấy đầu cô, hung hăng hôn vào cổ, anh dùng sức rất mạnh, ngay sau đó để lại trên người cô những dấu hồng hồng.Nhìn tác phẩm của mình, anh cười như một đứa trẻ: “Thật là đẹp mắt, Niệm An, sinh cho anh một đứa đi.”

Suy nghĩ này thật sự rất lợi hại, khiến cho người ta không chịu nổi. Niệm An gõ đầu anh: “Anh uống say rồi, mau tỉnh rượu đi, nếu không ngày mai sẽ hối hận hết đường khóc. Muốn em sinh con? Anh biết em từng phá thai, tạm thời không muốn sinh con mà.”

Mộ Hữu Thành tiếp tục cười: "Áo sơ mi này là của anh, cởi ra trả anh.” Nói xong anh liền động tay, động tác rất nhanh gọn, giống như đã luyện tập qua vô số lần.

Niệm An thấy sơ hở của mình, oán hận vừa rồi mình đã quá vội vàng, tùy tiện cầm bừa cái áo sơ mi mặc vào, khó trách tại sao lại rộng thùng thình như vậy.Cô cũng không phản kháng, cởi áo sơ mi nhanh chóng trả lại cho Mộ Hữu Thành, cánh tay đặt trước ngực Mộ Hữu Thành, chợt nở nụ cười: “Anh nói xem có kỳ lạ hay không, lúc ấy chúng ta ở cùng một ngôi nhà, ngủ trên cùng một chiếc giường, anh đều không động vào em, bây giờ chia tay,anh lại chạy theo trào lưu “tình một đêm” chạy tới chỗ này, anh nói xem là vì sao?”

Cô chủ động cởi quần của mình ra, hai chân choàng qua eo Mộ Hữu Thành, mặc dù ở phía dưới nhưng khí thế cũng không hề thua kém: “Có phải anh cũng thích cảm giác lén lén lút lút này, giống như bao người khác, một khi đã chiếm được thì cảm thấy hết thú vị, đến lúc mất đi mới cảm thấy tiếc.Anh đừng nói là mình không cảm thấy như vậy đấy nhé? Ha ha, nếu như vậy, anh và em cũng đừng cố kiềm chế làm gì, cũng đừng nói đến chuyện có yêu nhau hay không, cứ thế mà làm.Sau khi làm xong, anh vẫn là anh, em vẫn là em, không ai can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, có được không?”

Cái ý nghĩ khiến cho Mộ Hữu Thành cảm thấy thực sự kinh hãi, nhưng dù sao anh cũng có quen biết những người trẻ tuổi nhiều năm, cho nên cũng rất nhanh thức thời.Nhất là mấy năm nay cũng không ít cô gái trẻ nói thẳng với anh điều này, những người thành công ở độ tuổi của anh nuôi một người vợ trong nhà, bên ngoài hai ba tình nhân là chuyện bình thường, tình một đêm lại càng thuận tiện.Bọn họ thường xuyên mượn cớ đi công tác, đến Ma Cao hoặc Tam Á một chuyến, thậm chí ở đó còn có dịch vụ sắp xếp những giao dịch kiểu như vậy.

Nhưng chuyện mà Niệm An vừa miêu tả hình như không giống dạng này, Niệm An không cần tiền, cũng không cần lãi, cô muốn bởi vì cô thấy “nhớ”.Cô nhóc này, cố ý nói như vậy không phải vì muốn che giấu suy nghĩ cỏn con này hay sao?

Mộ Hữu Thành cười nhạt gật đầu: "Được, vậy thì ba ngày tới anh chỉ thuộc về em. Mà em là người tự do, bất kỳ lúc nào em muốn dừng lại hoặc không thích nữa, chỉ cần em nói, anh lập tức biến mất khỏi mắt em. Nhưng chỉ cần một khắc em còn chưa nói ra, anh tuyệt đối không rời đi, cho dù ai tới quấy rầy cũng không được, thấy sao?”

Niệm An đưa ngón tay út ra: “Vậy thì tốt quá, tổng giám đốc Mộ, nghéo tay thề đi.” Vẻ mặt như của một đứa trẻ tinh nghịch thật đáng yêu, Mộ Hữu Thành không kiềm chế được hôn cô một cái: “Đánh dấu trước đã.”

Đúng lúc ấy chuông cửa vang lên.Hai người trong phòng vô cùng ăn ý không ai đi ra mở cửa, mặc kệ tiếng chuông cửa tự đến tự đi.

Niệm An nhìn hai ngón út của hai người đang ngoắc vào nhau, bất đắc dĩ cười: “Cuối cùng em lại có cảm giác em lại bị anh bán đứng.”

Mộ Hữu Thành cau mày: “Câu này có ý gì?”

Niệm An chỉ tay ra cửa: “Người bên ngoài nhất định là do anh dẫn tới, anh muốn người đó vội vàng, để anh ấy nổi điên, để anh ấy biết rõ bên trong này có anh nhưng lại không thể động vào anh nửa phân, để cho anh ấy chó cùng rứt giậu, và anh có thể ung dung thắng lợi!” Nói tới đây, cô liền cười, giọng nói hơi run rẩy: “Mà em là công cụ đúng không?”

Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy hai bầu ngực mình đau nhoi nhói, cúi đầu xuống thì nhìn thấy Mộ Hữu Thành đang cắn bên ngực trái của mình, vị trí gần ngay tim.Anh cắn cực kỳ mạnh, đau tới mức nhói cả tim.

Niệm An cắn răng: "Anh làm gì vậy? Mau buông em ra.Em không nói nữa là được chứ gì?”

Lúc này Mộ Hữu Thành mới thả ra, còn dịu dàng mút vào, tay của anh khẽ vuốt ve bên ngực còn lại, giọng nói giống như được sữa rưới lên: “Có đôi lúc anh hận em quá thông minh, vừa đoán đã trúng.” Anh cười khổ, lướt qua sự coi thường trong mắt Niệm An, tiếp tục nói, “Cũng có đôi khi anh hận em quá ngốc, nói thế nào cũng không hiểu.”

Niệm An giật mình nhìn anh đang nắm lấy eo của mình, không ngừng ôm lấy cô kéo gần về phía mình: “Là anh muốn có một cục cưng với em, có được không? Nếu không phải bởi vì cậu ta vẫn dây dưa với em, nếu không phải bởi vì anh đang phát điên vì ghen, việc gì anh phải ngăn cản cậu ta chứ hả?”

Mộ Hữu Thành chợt thở dài: "Được rồi, anh biết đây là chiêu khích tướng của em, em buộc anh phải nói ra lời trong lòng.Gặp phải em thì anh chịu rồi.Nhìn dáng vẻ đáng thương của anh thế này, đồng ý cho anh ba ngày, đừng dễ dàng nói dừng lại, ít nhất để cho anh say một lần, cuộc đời anh quá mức tỉnh táo, tỉnh táo nên mới để vuột mất em.Hiện giờ, cho anh say ba ngày, chỉ ba ngày thôi, không, hôm nay đã trôi qua mất một nửa rồi. Chưa bao giờ anh thấy thời gian trôi nhanh đến vậy.”

Niệm An chợt rướn người về phía ngực anh: “Hôn em, yêu em đi. Để cho chúng ta không say không nghỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.