Quần Áo Xốc Xếch

Chương 35: Hai sự kiện vui



Cuối cùng Tô Tô và Lão Thẩm cũng có thể thở dài một hơi, mấy ngày nay dạy cho Niệm An vài bài học, cuối cùng cô cũng đồng ý kết hôn.Dĩ nhiên vì muốn tốt cho sức khỏe của cô, bọn họ tới cục dân chính đăng ký trước, sau đó mời mấy người quen tới ăn một bữa cơm, tiệc cưới để sau này tính sau.

Chỉ là lúc này nói thì dễ, nhưng hành động thực tế lại gặp không ít vấn đề.Mời người quen thì mời nhiều hay ít đây? Vợ chồng Lão Thẩm thì nhất định rồi, anh vợ là lớn nhất.Sau đó nữa là mấy người bạn đã từng giúp đỡ, ví dụ như ông chú Bàng, ví dụ như anh chàng giao thông kia....Được rồi, cho đến lúc thảo luận xem bạn bè mời những ai, Niệm An mới ý thức được Lão Mộ quen không ít.Trời ạ, không phải là anh định mời đại diện mỗi ngành nghề một người đấy chứ? Đủ để mở một cuộc hội nghị đại biểu nhân dân toàn quốc đó nha!

Mà trừ việc đó ra thì cũng có một chuyện vui khác nữa: Mộ Tình đã tỉnh lại.Lão Mộ mời những chuyên gia kia tới cũng không phải là ăn cơm trắng, toàn tâm điều trị, quá trình phục hồi của cô cũng khiến người ta phải giật mình.Từ Na dĩ nhiên rất vui vẻ, chỉ là Mộ Tình sau khi tỉnh lại trở nên trầm tĩnh khác thường, cô nhìn Từ Na một cái, nói: “Mộ Hữu Thành đâu rồi?Giúp con tìm ba tới đây đi!” Nói xong liền nằm xuống.

Từ Na biết Tình Tình tỉnh dậy không thấy Mộ Hữu Thành đâu sẽ tức giận, vì vậy an ủi mấy câu, nói: “Tình Tình ngoan, ba con có chuyện phải xử lý, chờ ba con xử lý xong nhất định sẽ tới, mẹ đã thông báo cho ba con.Con biết là ba con yêu con mà....”

Giọng Mộ Tình trầm thấp buồn bã:“Con biết ba bận nhưng hiện tại con muốn nhìn thấy ba, ngay lập tức!”

Dù sao đứa bé cũng vừa tỉnh lại, Từ Na cũng không tiện từ chối con bé.Vì vậy, cô ta ra ngoài, nói với mấy vệ sĩ cửa phòng đối diện mấy câu.Nhưng cô ta chợt giật mình, Mộ Tình muốn nói chuyện riêng với Mộ Hữu Thành.Từ Na đứng ở ngoài cửa không biết bên trong hai người bọn họ nói cái gì, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh không thể tưởng tượng nổi.

Lúc Từ Na ở bên ngoài, đúng lúc Niệm An cũng có ở đây.

Cô nhìn Từ Na, khẽ cười: “Chúc mừng.”

Từ Na cũng nở nụ cười trả lời: “Cám ơn.”

Vừa nói xong lời này, ngay sau đó Niệm An đưa thiệp mời cho cô: “Vừa hay Tình Tình đã tỉnh, cô có thời gian tới uống rượu mừng.”

Kết quả vừa nhìn thiếp mời, Từ Na mới biết rốt cuộc hai người bọn họ vẫn kết hôn....Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, tin tức của cô ta luôn bị tắc nghẽn, vì vậy trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ đã quyết định mọi chuyện rồi sao? Từ Na nắm chặt hai tay....Cô ta từ nước Mỹ xa xôi về đây, là vì cái gì? Cô ta đã từng thử từ bỏ, nghe lời sắp xếp của Mộ Hữu Thành ở Mỹ.Nhưng mỗi lần phát bệnh cô ta đều nghĩ, nếu như lần này cô ta ngủ mãi không thức dậy nữa, còn điều gì khiến cô ta tiếc nuối? Cô ta biết đáp án rõ ràng, đúng vậy, cô ta còn chưa trở thành người phụ nữ của Mộ Hữu Thành.

Tại sao nhiều năm như vậy vẫn không được? Cô ta không hiểu.Năm đó ba cô muốn Mộ Hữu Thành làm con rể nhà họ Từ, cũng bởi vì lúc ấy chị cô ta có bệnh, cho nên mới vội vàng gả chị cho anh, để chị có một chỗ dựa vào....Nếu lúc ấy cô ta cũng phát hiện bệnh của mình, tình hình có giống như vậy không? Từ Na nhớ lại chuyện này, cảm thấy Mộ Hữu Thành nhất định phải là của cô ta.Những năm qua suy nghĩ này càng lúc càng khắc sâu, khiến cô ta không chịu đựng được việc tặng Mộ Hữu Thành cho người khác....

Cho nên cô ta phải làm chút gì đó, nhân lúc bệnh của cô ta chưa tìm được cách chữa trị, nếu không sẽ giống như chị trước đây, cô ta vội vàng từ Mỹ trở về.

Cô ta ngẩng đầu lên: “Được, tôi sẽ đến, sẽ chuẩn bị một món quà cưới.”

Niệm An gật đầu: “Tôi sẽ đợi cô, đúng rồi, tôi có nghe nói qua bệnh của cô.Mấy hôm nay tôi và Hữu Thành đã giúp cô liên lạc với viện điều dưỡng, cô rảnh rỗi tới đó xem thử một chút.”

Từ Na lắc đầu: “Không cần phiền phức vậy, sức khỏe tôi không sao.”

Niệm An nhíu mày: “A, ngộ nhỡ có không ổn thì sao? Hôm đó tôi thấy dáng vẻ của cô ngã vào lòng Hữu Thành, giờ tôi nhớ lại vẫn còn cảm thấy hốt hoảng đấy.Nghe nói bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể ngủ được, ngộ nhỡ lúc cô tới thăm tân phòng của bọn tôi, sau đó hôn mê....Tôi không biết đây có phải là nhầm lẫn hay không? Tôi đang suy nghĩ giúp cô, tinh thần không tốt lắm, tính tình cũng ngày càng tệ....”

Từ Na kiềm chế cơn tức giận: “Ha ha, tôi hiểu ý cô, nhưng mà....”

"Suỵt…..!" Niệm An đưa ngón trỏ lên môi mình, ánh mắt ý bảo bên trong, “Đi ra rồi.”

Sau khi Mộ Hữu Thành đi ra, trực tiếp ôm Niệm An vào trong ngực mình, nói với cô: “Chúng ta đi thôi.” Rồitrực tiếp gạt Từ Na sang một bên, cũng không nhìn cô ta.

Niệm An bước chậm lại, lắc đầu nhìn anh: “Em muốn vào thăm Tình Tình một chút, anh nói chuyện với chị Từ Na về viện điều dưỡng đi.Lúc nãy em có nói nhưng chị ấy không chịu đi.Giấu bệnh sợ thuốc là không tốt, không thể lấy sức khỏe ra đùa giỡn được.”

Lão Mộ đưa tay sờ đầu cô: “Được, tất cả đều nghe theo em, nhưng em vào nói mấy câu rồi ra sớm, đừng lâu quá, cơ thể em cũng chưa tốt lắm đâu.”

Niệm An liếc anh một cái: “Biết, bố chồng, bố thật dài dòng.”

Lão Mộ sửng sốt một giây, nhếch miệng cười một tiếng: “Câu này hình như thừa một chữ đúng không? Ngoan nào, gọi lại lần nữa.”

Niệm An sau khi phản ứng kịp liền xoay người, thoát ra khỏi ngực anh.

Nhìn hai người tình tứ hạnh phúc, Từ Na giận mất hết lý trí, cô ta rất muốn tiến lên tách hai người bọn họ ra, nhưng cô ta buộc mình phải tỉnh táo lại, phải nghĩ cách.Thế nhưng mấy ngày nay cô ta bị kích thích, kích thích đến mức không thể tỉnh táo được....Thậm chí ngay cả lúc mơ cô ta cũng nghĩ cách làm thế nào để đuổi con tiện nhân Thẩm Niệm An ra khỏi thế giới của Mộ Hữu Thành....

Đợi sau khi Niệm An đi vào, Từ Na trút ra một hơi, cô ta muốn lại gần Mộ Hữu Thành nói chuyện một chút.

Không ngờ anh lập tức tới dãy ghế dựa, thôi cười: “Tình Tình có y tá chăm sóc rồi, em nên thu dọn đồ đạc tới viện an dưỡng đi.Nếu lần này em không nghe lời tự tiện rời đi, đừng trách anh buông tay mặc kệ.”

Từ Na chưa bao giờ nghĩ tới chuyện anh sẽ nói ra những lời cứng rắn thế này, anh có còn là người anh rể dịu dàng của cô ta nữa không? Tình cảm sâu nặng của anh đâu rồi? Cô ta suýt chút nữa muốn ngất.Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, thế giới đã thay đổi rồi sao? Cô ta cứng chân đứng tại chỗ, giọng cũng run rẩy theo: “Anh rể....Trước khi nói những điều này, anh đã đến thăm chị chưa? Mấy ngày này em ngủ không ngon, luôn mơ thấy chị ấy, chị ấy nói với em chị ấy không muốn rời đi....”

Lão Mộ ngẩng đầu lên: “Đến rồi, Niệm An đi cùng anh, đúng ngày bọn anh đi đăng ký.Em cũng nên đến đó thăm chị em đi, người ta nói đã lâu rồi em chưa tới đó.”

Lão Mộ nói đến đây rồi dừng lại, không hề nữa nói tiếp, nhưng cũng đủ khiến mặt Từ Na đỏ bừng.Đúng vậy, cô ta không đến đó, đã nhiều năm rồi cô ta không đến đó.Khó có thể tiếp tục đề tài, chỉ có thể im lặng.

Từ Na cảm thấy càng ngày càng không thuận lợi.

*

Trong phòng bệnh, Tình Tình nằm ở trên giường nhìn Niệm An: “Nghe nói cô sẽ kết hôn với Mộ Hữu Thành.”

Niệm An gật đầu: “Con cũng sẽ mau khỏe hơn.”

Tình Tình chợt nhẹ giọng cười, lúc cười đụng đến vết thương, nhưng cô cũng không để ý: “Thật sao? Có phải cô rất hả hê đúng không, quan trọng hơn là....” Ánh mắt cô sắc bén, “Rốt cuộc cũng thoát khỏi đứa con riêng là tôi.”

Niệm An cau mày: “Lời này của con có ý gì?”

“Có ý gì, tôi không phải con gái Mộ Hữu Thành, cho nên cô không cần phải để ý tới suy nghĩ của tôi, chỉ cần vui vẻ chung sống hạnh phúc với Mộ Hữu Thành.Từ nay về sau tôi sẽ không cản trở cuộc sống hạnh phúc của hai người nữa.” Tình Tình nhìn cô chằm chằm, giọng rõ ràng không lớn.

Niệm An suy nghĩ chốc lát: “Thì ra là con đã biết, đúng vậy, nếu không có con ngăn cản, tôi sẽ khá vui mừng.Nói thật, tôi không biết làm sao để làm mẹ kế của một cô con gái lớn như con, nghĩ thôi đã cảm thấy nhức đầu rồi.” Cô khẽ cười một tiếng.

Tình Tình cũng cười theo: “Lúc cô không làm bộ làm tịch bề trên xem ra vẫn thuận mắt hơn, biết tôi không chịu nổi nhất điểm gì của cô không?”

Niệm An nhướn mi hỏi: “Nói đi, hôm nay tâm trạng tốt, ai muốn gì cũng không từ chối.”

“Không thích nhất đó là rõ ràng tuổi cô không lớn lắm, nhưng lại luôn giả vờ như có kinh nghiệm phong phú lắm.Không phải cô chỉ hơn tôi mấy tuổi thôi sao, lại tự biến mình giống như cô vợ bị ức hiếp, tức giận liền lên mặt với tôi.Có người đã từng nói, không chịu nổi sắc mặt khó phân biệt của cô....” Tình Tình không chút khách khí châm chọc, những lời này cô tuyệt đối sẽ không nói ra được, chỉ là bây giờ....Những thứ này đều không quan trọng nữa.

“Ha ha....” Niệm An thoải mái cười, “Sao con biết tôi không có kinh nghiệm? Con cho rằng người người đều như con có một người ba giống như Mộ Hữu Thành sao?”

Tình Tình ngẩng đầu: “A, lại nữa lại nữa rồi....Cô đi nhanh một chút, miễn làm tôi vừa nhìn thấy liền nhức đầu.”

Niệm An cười: “Còn đủ sức mắng tôi, xem ra đã khỏe rồi.Được rồi, hôm nay cứ như vậy đã, tôi đi đây.Con nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt, chuyện khác không cần bận tâm, ba con với mẹ ghẻ tôi đây sẽ phụ trách.”

Sau khi cô xoay người thì nghe thấy Tình Tình nhẹ giọng châm chọc: “Sau khi biết tôi không phải là con gái Mộ Hữu Thành, cô còn muốn là mẹ ghẻ của tôi? Làm trò, tôi đây cần một người giả vờ yêu thương sao, hay là cô thật sự tình nguyện muốn?”

Niệm An xoay người: “Cô nhóc, anh ấy nuôi con bao nhiêu năm rồi, nuôi thêm mấy năm nữa có sao đâu? Còn về phần tôi, đại khái thỉnh thoảng đưa con ra ngoài mua quần áo, nhân viên hỏi quan hệ của hai chúng ta là thế nào thì bảo là hai chị em, cả lúc đi tụ tập cũng vậy....Mặt khác, tôi đâu có bị tổn thất gì đâu? Lại nữa, nếu con đối xử không tốt với đứa trẻ trong bụng tôi, tôi cũng sẽ không đối xử tốt với con, mẹ ghẻ thường rất độc ác!”

Tình Tình lúc này thật sự nở nụ cười: “Ai da, cô thú vị thật, đi nhanh lên một chút, tôi cười đau chết mất.”

Xoay người, Niệm An nhanh chóng thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhếch môi cười.Đã từng là công cụ của Từ Na, ai bảo sẽ không bị đổi chủ chứ?

Nghe nói Mộ Tình đã tỉnh, bà Tiêu cũng vội vàng tới thăm, Tiêu Thần lo sợ bà làm loạn, vì vậy cũng đi cùng.Lúc Mộ Tình nhìn thấy hai người bọn họ, chỉ nở nụ cười nhạt.

Lần này Tiêu Thần gặp cô, cảm thấy dường như không giống trước, giống như cô đã trưởng thành không ít.Có lẽ trải qua sự việc này, cô đã trưởng thành rồi.

Bà Tiêu kéo tay cô hỏi: “Tình Tình, còn đau không?”

Tình Tình không tự chủ rút tay về: “Bác gái, cháu không sao rồi, bác đừng lo lắng.Mặt khác, cháu muốn cầu xin bác một chuyện.”

Bà Tiêu lúc này cũng thu hồi tay lại, đồng thời sắc mặt cũng không tốt lắm: “Bác biết con muốn nói đến chuyện của A Thần, chuyện này hay chờ sức khỏe con tốt hơn rồi hãy nói.” Bà đã nghe tin tức Mộ Hữu Thành sẽ kết hôn với Thẩm Niệm An, đến lúc đứa trẻ được sinh ra, Mộ Tình không phải là người thừa kế duy nhất của Mộ thị, cô cũng không đáng giá được bao nhiêu, chuyện này còn phải suy nghĩ thêm chút nữa.

Nghe thế, Mộ Tình cười: “Tiêu Thần, đưa bác gái trở về giúp em, sau đó mua giùm em một bát cháo hải sản, em muốn ăn nóng.” Nói xong cô nằm xuống, không để ý đến nét mặt của bà Tiêu.

Vốn là cô muốn thương lượng một chút, có thể để Tiêu Thần giúp cô một chút được không, đưa cô đến tham gia hôn lễ nhỏ của “ba” và “mẹ ghẻ”, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ, không phải là “Xin” nữa rồi, mà là không thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.