Tục ngữ nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, đương nhiên chuyện xấu cũng có châm chích rất mạnh, đối với anh là chuyện xấu nhưng với người ta thì chưa chắc. Không cần biết như thế nào, chuyện trước mắt đối với Lý Thiếu Quân mà nói thật không phải chuyện tốt. Mặc dù cho tới bây giờ hắn cũng không đem tiểu nhân vật như Sở Tranh để trong lòng, nhưng khi chuyện phát sinh, hắn cảm giác người này đang gây hấn với uy nghiêm của hắn.
Đương!
Lý Thiếu Quân hung hăng ném vỡ một chai rượu giá trị xa xỉ, rượu đỏ tươi tùy ý chảy xuôi tạo ra hình ảnh thật quỷ dị. Hàn Dĩnh đứng bên cạnh hắn, tự nhiên biết vì sao hắn lại xúc động phẫn nộ như thế.
Có lẽ chỉ là trùng hợp đi? Tô Mộc hẳn không biết anh cùng Sở Tranh có mâu thuẫn.
Hàn Dĩnh ôn nhu nói.
Không biết? Em cho rằng hắn sẽ không biết sao?
Lý Thiếu Quân tức giận nói:
Có Lư Đào đi theo bên người, nếu hắn không biết mới thật sự gặp quỷ. Biết mà còn dám làm như vậy, em nói hắn không phải cố ý thì là gì!
Vậy ý của anh hiện giờ chúng ta phải làm gì?
Hàn Dĩnh hỏi.
Làm gì? Đương nhiên cần làm tới cùng!
Trong mắt Lý Thiếu Quân lộ vẻ độc ác?
Còn chưa ai có thể nhục nhã anh rồi mà vẫn bình yên vô sự. Không cần biết là ai, đều không được! Dù hắn là chủ tịch huyện, thì tính sao? Chủ tịch huyện thì giỏi lắm sao? Nơi này là huyện Hoa Hải, ở trong này cho dù là bí thư huyện ủy cũng không dám trở mặt với anh quá phận, chỉ một tên Tô Mộc nho nhỏ tính thứ gì vậy. Hắn không phải đang thị sát sao? Được, hắn không phải muốn điệu thấp sao? Được, anh sẽ cho hắn thật sự điệu thấp đi!
Anh muốn làm như thế nào?
Hàn Dĩnh có chút lo lắng nói:
Anh đừng làm xằng bậy, việc này cả Lý chủ nhiệm cũng không biết đâu.
Lý chủ nhiệm? Đừng nói lão hỗn đản kia với tôi!
Mặc dù Lý Thiếu Quân dựa thế Lý Thiên Thạc, nhưng không hề có hảo cảm với hắn, mỗi lần nghĩ chị của mình phải nằm trên giường mặc cho lão già kia tùy ý chà đạp, Lý Thiếu Quân đã cảm thấy điên cuồng.
Lý Thiếu Quân không chút chần chờ cầm di động gọi ra ngoài, liên tục gọi nhiều cuộc điện thoại, nội dung không hề khác biệt, khẩu khí lạnh lùng: Tô Mộc không phải cần điệu thấp sao? Vậy không cho phép ai nghênh đón, khiến cho hắn cứ luôn điệu thấp như vậy đi!
Hàn Dĩnh nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lý Thiếu Quân, vẻ mặt lo âu.
Làm vậy được sao?
Sao nàng có cảm giác không tốt đây?
Giữa trưa.
Tô Mộc ngồi trong xe chạy ra khỏi trấn Hắc Tước, đi tới trấn Thập Phương, sở dĩ đặt tên này là bởi vì địa hình hương trấn này thật vuông vắn, không hề có chút chỗ lệch hay đường cong nào. Trình độ phát triển kinh tế trấn Thập Phương mạnh hơn trấn Hắc Tước, thuộc loại trung thượng đẳng trong huyện Hoa Hải, tuy rằng còn chưa có cách nào đánh đồng với trấn Dương Tân, nhưng so sánh với những trấn khác vẫn tốt hơn nhiều.
Không nói chuyện gì khác, chỉ nói ven đường xuất hiện những xưởng nhỏ gia công, khiến đôi mắt Tô Mộc tỏa sáng.
Chủ tịch, trấn Thập Phương nổi danh về gia công gạch sàn nhà, ngài nhìn thấy những xưởng nhỏ ven đường kia đi? Đều làm nghề nghiệp này. Ngoài ra trong trấn Thập Phương còn có nhà máy, tỷ như gia công vật liệu. So sánh với trấn Hắc Tước, thanh danh của trấn Thập Phương lớn hơn, cho nên phát triển nhanh hơn.
Sở Tranh nói.
Nếu nói như vậy nhà trồng hoa trong trấn Thập Phương rất ít?
Tô Mộc như có suy nghĩ gì nói.
Dạ!
Sở Tranh gật đầu nói:
Ở trong những hương trấn phát triển như trấn Thập Phương, trấn Dương Tân, rất ít người trồng hoa. Chỉ có ở trấn Hắc Tước cùng một ít hương trấn khác có được vài vườn hoa. Không gạt ngài, vườn hoa nhà tôi mặc dù không dám nói xếp hàng đầu trong huyện, nhưng đứng trước mười là sự thật.
Đó mà gọi là vườn hoa gì!
Diện tích không lớn nhưng còn có thể tiến vào trước mười, bởi vậy có thể thấy được nghiệp trồng hoa trong huyện Hoa Hải đã xuống dốc vô cùng. Muốn một lần nữa kích phát sức sống cho hành nghiệp này, phải suy nghĩ biện pháp khác. Tô Mộc còn đang cân nhắc, xe đã dừng lại trước một khách sạn nhỏ ven đường. Bởi vì nơi này dù sao cũng là hương trấn, cho nên khách sạn trang hoàng cũng không quá tốt. Nhưng xem như sạch sẽ, nếu quá bẩn Tô Mộc cũng sẽ không ủy khuất chính mình.
Ngay lúc ba người đang ăn cơm, vài người bàn bên cạnh nói chuyện, nhìn bộ dáng hẳn là nhân viên chính phủ. Bởi vì họ mặc khá chỉnh tề, nhưng vừa nghe lời họ nói liền làm Tô Mộc nhíu mày. Bởi vì họ đang tán gẫu chuyện có quan hệ tới hắn, thật sự làm Tô Mộc cảm thấy phẫn nộ nói không nên lời.
Anh có biết vị chủ tịch huyện mới nhậm chức đang bắt đầu đi thị sát bên dưới đâu.
Phải đó, tôi cũng sớm nghe nói. Tôi còn nghe nói vị chủ tịch huyện kia sẽ tới trấn Thập Phương chúng ta.
Vậy tại sao hôm nay bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn đều vắng mặt, họ đi đâu vậy?
Hư, nhỏ giọng một chút, tôi nói cho các anh biết, bởi vì bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn đều nhận được điện thoại trong huyện, nói cấp sắc mặt cho vị chủ tịch huyện mới của chúng ta xem.
Thật hay giả vậy? Ai lớn gan như thế?
Còn có thể là ai? Đương nhiên là Lý thiếu của chúng ta!
Đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng, nhanh chóng ăn cơm, cơm nước xong còn đi làm!
…
Khi lời nói này truyền vào trong tai, sắc mặt Tô Mộc làm sao dễ xem. Mặc dù hắn cũng không muốn kinh động chính phủ địa phương, nhưng nếu người lãnh đạo hương trấn dám giở trò này với hắn, đừng trách hắn lòng dạ ác độc.
Tô Mộc thích điệu thấp cũng không có nghĩa hắn không thích hiêu trương!
Hắn nhân từ cũng không có nghĩa hắn hiền lành!
Chủ yếu nhất chính là, Tô Mộc mới tới huyện Hoa Hải chưa được vài ngày, nhưng chỉ nghe nói về Lý Thiếu Quân Lý thiếu. Thật giống như huyện Hoa Hải là thiên hạ của Lý Thiếu Quân, hắn muốn làm gì thì làm, là ai cho hắn quyền lực lớn như thế? Còn có Lý Thiên Thạc, thật sự cho rằng mình không đối phó được hắn sao? Một khi đã như vậy, không để cho các người xem thử tôi chơi cao điệu như thế nào!
Sở Tranh, gọi điện thoại cho bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn Thập Phương, nói nửa giờ sau chờ tôi ở phòng họp trấn ủy, tôi lập tức đi qua!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Dạ, chủ tịch!
Sở Tranh vội đáp.
Sở Tranh mới đi theo Tô Mộc ngày đầu tiên, chưa từng gặp qua bộ dạng tức giận của Tô Mộc. Nhưng hiện tại hắn có thể cảm nhận được Tô Mộc đang phẫn nộ, tùy thời tùy chỗ đều sẽ phát tiết ra ngoài.
Nhưng Sở Tranh thật nhanh quay trở lại, vẻ mặt trầm thấp nói:
Chủ tịch, bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn Thập Phương đang ở huyện thành, nói là đang tham gia hội nghị gì đó vẫn chưa về. Hiện tại những thành viên còn lại trong ban lãnh đạo trấn Thập Phương đang ở trong phòng họp trấn ủy, chờ đợi chủ tịch.
Lời vừa nói ra, trong mắt Tô Mộc hiện ánh sáng lạnh!
Đây là muốn tìm chết!
Ngay cả trật tự cấp bậc quan trường tối thiểu cũng không để ý tới!
Cho dù Tô Mộc chỉ mới là quyền chủ tịch, nhưng là cán bộ cấp chính xứ, càng khỏi nói hắn còn là ủy viên huyện ủy, phó bí thư huyện ủy. Chỉ với thân phận như vậy, đi xuống bất kỳ hương trấn nào có ai dám khinh thị nửa điểm? Bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn Thập Phương lại trái ngược, dùng lý do dự hội nghị cự tuyệt gặp mặt, đây là muốn nghịch thiên hay sao? Chẳng lẽ thật sự nghĩ mình không dám vận dụng thân phận phó bí thư làm việc sao?
Họp? Hội nghị gì quan trọng như vậy?
Tô Mộc trầm giọng hỏi.
Không biết, người trong văn phòng trấn Thập Phương chưa nói, hơn nữa bọn họ nói hiện tại điện thoại của hai người kia không liên lạc được, ý tứ như họ đã mất tích.
Sở Tranh làm sao không biết bên trong chuyện này có vấn đề.
Giống như những lời mà những người kia vừa mới nói, việc này có Lý Thiếu Quân đứng sau lưng phá rối. Nếu thật sự do Lý Thiếu Quân, như vậy tính chất sự việc này thật nghiêm trọng. Lý Thiếu Quân lại có thân phận gì, lại có thể sai khiến bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn vắng mặt trong hội nghị do chủ tịch huyện yêu cầu. Còn có nhóm lãnh đạo trấn Thập Phương cũng thật có vấn đề, chỉ một Lý Thiếu Quân đã có thể sai sử bọn hắn, vậy bọn hắn đem mặt mũi Tô Mộc đặt ở đâu?
Đương nhiên Sở Tranh cũng biết việc này vì chính mình dựng lên, nhưng cũng không phải lý do cho Lý Thiếu Quân làm ra việc này!
Trấn Thập Phương giỏi lắm!
Lý Thiếu Quân khá lắm!
Chủ tịch, bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn Thập Phương là do Lý chủ nhiệm đề bạt khi còn tại nhiệm, chẳng những là trấn Thập Phương, vị trí người đứng đầu đa số hương trấn trong huyện Hoa Hải đều do Lý chủ nhiệm đề bạt.
Sở Tranh cân nhắc từng câu từng chữ nói.
Lý Thiên Thạc sao?
Dạ!
Sở Tranh gật gật đầu:
Ở trong huyện Hoa Hải, Lý Thiên Thạc là một dấu hiệu, là một mặt cờ bản địa. Chủ tịch, nói lời vượt giới hạn một chút, nếu ngài thật sự muốn nắm huyện Hoa Hải trong tay, thật sự muốn làm gì đó cho huyện này, nhất định phải giải quyết vấn đề của Lý chủ nhiệm. Chỉ khi nào giải quyết được hắn, như vậy chuyện ngài làm mới được thuận lợi. Nếu không thậm chí mệnh lệnh của ngài cũng không cách nào rời khỏi cổng ủy ban huyện.
Đây là hành động mà Sở Tranh cho rằng thật nguy hiểm, làm một thư ký lại nói ra lời này, thật sự có chút quá phận, nhất định cần phải uyển chuyển. Nhưng giống như suy đoán ban đầu của Tô Mộc, trên người Sở Tranh mang theo tinh thần tiến tới trước, chính vì tinh thần này cho nên hắn mới dám nói ra lời như thế, đổi lại là người khác sẽ không tùy tiện làm như vậy.
Tô Mộc nhìn Sở Tranh, trong mắt chớp động ánh sáng.