Có đôi khi có những sự việc phát sinh cũng không phải không thể tưởng tượng, mà là không ai nghĩ tới phương diện đó. Bo bo giữ mình là một loại thủ đoạn, mà lập công chuộc tội cũng là một loại thủ đoạn, chỉ cần bảo đảm mình còn sống, chỉ cần bản thân không việc gì, người khác chết sống có quan hệ gì với mình? Chuyện chết đạo hữu bần đạo không chết thật nhiều lắm, nhìn thấy tình huống của câu lạc bộ Hoa Khôi hôm nay không cách nào chạy thoát, một khi đã như vậy không bằng đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu Lý Thiếu Quân, ít nhất còn vãn hồi được chút đồng tình.
Lý bí thư, Tô chủ tịch, kỳ thật toàn bộ chuyện này đều do Lý Thiếu Quân đứng sau màn thao tác, tôi bị oan uổng, tôi cùng Văn Sơn đều bị hắn thiết kế hãm hại, hắn cho chúng tôi uống rượu có thuốc sau đó quay chụp cảnh dâm ô của chúng tôi, mượn việc này áp chế chúng tôi.
Chúng tôi thừa nhận mình không chống cự được áp chế, nhưng chúng tôi thật sự vô tội. Cho dù là sự kiện tầng hầm hôm nay chúng tôi cũng chỉ nghe người khác nói nơi này có buôn lậu ma túy, vì vậy mới tới đây nhìn xem có chuyện này hay không. Chúng tôi chỉ là tới điều tra vụ án, chúng tôi thật sự không phải cố ý lãnh đạm Tô chủ tịch!
Đường Đường lớn tiếng gọi to.
Phải, chính là như vậy, chúng tôi đều bị Lý Thiếu Quân hãm hại, hắn là bại hoại cặn bã! Tôi còn có chứng cớ, có thể chứng minh Lý Thiếu Quân từng làm chuyện phát rồ thế nào! Còn có việc xây dựng nhà xưởng trấn Thập Phương đều có ảnh tử của Lý Thiếu Quân, tôi cũng muốn cử báo!
Văn Sơn vừa kịp phản ứng liền lớn tiếng nói.
Chuyện vu oan hãm hại cả hai người làm vô cùng lưu loát, càng khỏi nói Lý Thiếu Quân từng làm rất nhiều chuyện, không cần phải nghĩ nhiều. Chỉ cần tùy tiện liệt kê đi ra là có thể tiến hành cử báo!
Lý Tuyển cùng Tô Mộc hờ hững nhìn hai người biểu diễn, không ai mở miệng nói chuyện.
Hiện tại mới nhớ tới cử báo, các người nghĩ ánh mắt mọi người đều mù sao? Không hiểu chân tướng sự việc là thế nào? Đường Đường, Văn Sơn, hai người đều do Lý Thiên Thạc đề bạt, lần này nhất định phải xử lý! Về những tin tức mà hai người đã nói chỉ là vô dụng, bởi vì nếu đã muốn động tới hai người, có nói nhiều hơn nữa chỉ vô dụng.
Khi Đường Đường cùng Văn Sơn đang không ngừng hô to đòi cử báo, sắc mặt Lý Thiếu Quân sắp phát điên. Còn chưa đợi hắn phục hồi lại tinh thần, ngay cả Hàn Dĩnh cũng quyết đoán đứng ra.
Tô chủ tịch, tôi muốn cử báo chuyện của Lý Thiếu Quân với ngài! Nhưng tôi chỉ muốn nói với ngài, tôi không tin những người khác!
Không thành vấn đề!
Tô Mộc gật đầu, hắn làm tổ trưởng tổ điều tra, vốn có quyền lực như thế.
Hàn Dĩnh, mày là tiện nhân!
Lý Thiếu Quân quát to.
Lý Thiếu Quân, vợ chồng vốn là chim trong rừng, tai vạ tới nơi đều tự bay. Vợ chồng còn là như thế, giữa tôi và anh là cái gì? Anh là chồng của tôi sao? Hay tôi là vợ của anh? Anh nói những lời đó với tôi có hữu dụng sao? Tôi không nghe anh! Chuyện này tôi vốn đã không đồng ý, là anh nhất định làm, tôi mặc kệ, tôi muốn cử báo anh!
Hàn Dĩnh nói.
Tiện nhân!
Trong lòng Lý Thiếu Quân như tro tàn.
Tôi cũng muốn cử báo!
Quang đầu cường theo sát phía sau.
Khi Hàn Dĩnh cùng Quang đầu cường đều kêu lên muốn cử báo, nhân viên câu lạc bộ đều giống như bị lây nhiễm, đều muốn cử báo Lý Thiếu Quân, đem những hành vi phạm tội của hắn nói ra. Chuyện này làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn, hắn thật sự không nghĩ ra sự tình sao lại phát triển như vậy? Nhưng cũng tốt, chỉ cần những người kia nói ra được tin tức cần thiết, có thể giảm bớt hình phạt cho bọn hắn cũng không sao.
Chương cục, đem bọn họ mang về, phân biệt giam giữ!
Tô Mộc nói.
Dạ!
Chương Duệ đáp.
Chương Duệ ra lệnh một tiếng, các nhân viên công an bắt đầu hành động, nhân viên ban tuyên truyền huyện đứng bên cạnh ghi chép cảnh tượng xảy ra trước mắt. Lý Tuyển nhìn mọi người bị mang đi, sau đó nhìn Tô Mộc khẽ cười.
Tô chủ tịch, đi tới chỗ tôi ngồi một chút?
Được!
Tô Mộc đáp.
Rất nhanh câu lạc bộ Hoa Khôi đã bị niêm phong, tạm thời nằm trong trạng thái bị phong bế. Một ngày nào giấy niêm phong không tháo xuống, vẫn sẽ bị đóng cửa như vậy. Một giờ trước nơi này vẫn còn phong quang vô hạn, hiện giờ lại biến thành như thế.
Thật là thế sự vô thường!
Chẳng qua toàn bộ những người liên quan vụ án đều bị mang đi, nhưng lưu lại truyền thuyết thật thần bí. Người của Hùng Trang cũng tham dự bên trong, cho nên đều bị lưu lại giáo dục vài câu mới thả về nhà. Nhóm người kia tận mắt nhìn thấy Tô Mộc, vì vậy lời đồn đãi bắt đầu truyền ra.
Anh biết không? Tô chủ tịch chẳng những là văn khúc tinh hạ phàm, vẫn còn là võ khúc tinh đâu. Tô chủ tịch đã sớm theo dõi Lý Thiếu Quân, một lần liền bắt hết đội ngũ của hắn!
Huyện Hoa Hải đã bao nhiêu năm không có vị chủ tịch huyện như thế, lúc trước khi Tô chủ tịch nhậm chức có nói qua, muốn chân chính dẫn dắt huyện Hoa Hải chúng ta tiến lên hoạn lộ thênh thang, tôi tin tưởng Tô chủ tịch!
Cái gì? Anh nói Tô chủ tịch cũng chỉ tạm thời giữ chức, sẽ không chuyển chính thức? Mẹ nó, ai dám? Nếu ai dám làm Tô chủ tịch không chuyển chính thức, tôi mắng chết cả nhà của hắn!
Những lời đồn đãi truyền ra, Tô Mộc cũng không có ý kiến gì. Nhưng nếu cả người trong thể chế đều tin, tính chất sẽ phát sinh thay đổi.
Tất cả mọi người sẽ cho rằng, Tô Mộc đốt lửa nhắm Lý Thiếu Quân, đồng thời cũng kéo ngã Lý Thiên Thạc. Ngọn lửa này còn không đủ thịnh vượng sao? Hơn nữa không chỉ là một ngọn lửa đơn giản, còn kèm theo người trong các cơ quan, do đó hình thành một loại làn sóng đứng thành hàng.
Hiện tại Tô Mộc đang ngồi trong văn phòng huyện ủy trò chuyện cùng Lý Tuyển.
Tính chất sự kiện của Lý Thiếu Quân thật sự tồi tệ, Tô chủ tịch, nếu anh là tổ trưởng tổ điều tra, tôi hi vọng anh bài trừ muôn vàn khó khăn, không cần biết là ai cầu tình, đều phải bỏ qua, nhất định đào móc cho được bàn tay đen sau màn. Tôi thật sự không tin chỉ Lý Thiếu Quân dám làm ra chuyện như vậy! Anh hiểu ý của tôi đi?
Lý Tuyển nói.
Hiểu được!
Tô Mộc gật gật đầu:
Lý bí thư yên tâm, chỉ cần có quan hệ tới án kiện, không cần biết là ai, tôi đều sẽ không bỏ qua! Chuyện trái pháp luật tôi sẽ không làm. Chuyện này chỉ cần có kết quả tôi sẽ hội báo với Lý bí thư.
Tốt lắm!
Lý Tuyển cười nói.
Nói chuyện với người thông minh thật sự nhẹ nhàng, bởi vì chỉ cần hơi bày tỏ chút ý tứ, đối phương sẽ hiểu rõ ý của mình. Bởi vì bánh ít đi bánh quy lại, Lý Tuyển cười nói:
Đường Đường cùng Văn Sơn có vấn đề vi kỷ nghiêm trọng, chức bí thư trấn ủy cùng trưởng trấn Thập Phương không thể bỏ không, nếu Tô chủ tịch có nhân tuyển tốt, có thể nói ra, chúng ta cùng nhau nghiên cứu!
Đây là tung ra cành ô liu!
Lý Tuyển muốn tặng cơ hội cho Tô Mộc an bài người của mình!
Tô Mộc đương nhiên không cho rằng Lý Tuyển rộng lượng như vậy, trong hai chức vị kia, Tô Mộc lựa chọn chính là trưởng trấn. Đương nhiên cũng không bỏ qua chức bí thư trấn ủy, nhưng chức trưởng trấn càng thêm bảo hiểm.
Tô Mộc cười nói:
Được, tôi trở về sẽ cân nhắc!
Đây là một cơ hội, Tô Mộc sẽ không bỏ qua!
Chức trưởng trấn chính là một chức vụ không nhẹ. Chỉ cần khống chế trong tay, quyền nói chuyện trong huyện càng thêm mạnh mẽ. Về phần chức này sẽ rơi vào tay ai, Tô Mộc phải nghiên cứu một chút. Vì chưa quen thuộc tình huống nơi đây, Tô Mộc cũng không muốn tùy tiện lựa chọn.
Khi Tô Mộc rời khỏi văn phòng, Liễu Linh Lỵ tươi cười đi vào cười nói:
Bí thư, chuyện bí thư phân phó tôi đã chuẩn bị xong, chỉ cần bí thư đồng ý tùy thời đều có thể ra tay.
Làm đi!
Lý Tuyển nói.
Dạ!
Liễu Linh Lỵ gật đầu xoay người rời đi.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Tuyển, nụ cười trên mặt nàng càng thêm thần bí:
– Lý Thiên Thạc, đây là phần lễ vật lớn nhất tôi tặng cho ông, xem như “đáp tạ” những gì ông làm với tôi trước kia. Lúc trước ông làm cho tôi nhục nhã, hiện tại ông chuẩn bị hưởng thụ đi!