Quan Bảng

Chương 1104: Năm thước trời cao trấn Phong Yên



Ở dưới cơ sở lời nói của chủ tịch thành phố còn không bằng một trưởng trấn, lời của trưởng trấn còn không bằng đồn trưởng đồn công an, chẳng lẽ chế độ cấp bậc trong quan trường không hề tồn tại sao? Đáp án hiển nhiên không phải như vậy, chế độ cấp bậc trong quan trường chẳng những tồn tại, hơn nữa còn dị thường sâm nghiêm. Sở dĩ sẽ xuất hiện tình huống như thế là vì hiệu ứng quyền lực. Chủ tịch huyện hay chủ tịch thành phố cũng thế, đời này bản thân cơ hồ sẽ không có cơ hội chạm mặt, cho nên vẫn thành thật nghe lời trưởng trấn vẫn đáng tin hơn.

Không nghe lời chủ tịch huyện, chủ tịch cũng không làm được gì…

Nếu không nghe lời đồn trưởng công an, sẽ phải ngồi nhà tù.

Đây là huyện quan không bằng hiện quản!

Đạo lý như vậy ở trong này thật lưu hành, Hồ Diện cũng không cần quản chủ tịch huyện gì đó. Ở trong ý thức của hắn, Mã Tiểu Khiêu không có việc gì làm không được. Cha của người ta là phó chủ tịch huyện, dù là chủ tịch huyện cũng phải cấp chút mặt mũi đi. Dưới tình huống như thế, còn ai dám nháo sự với công ty Tân Thiên. Hơn nữa công ty Tân Thiên cũng làm đúng mực thôi, không nhớ thịt béo trong huyện, chỉ muốn tìm chút canh thịt dưới nông thôn uống, chẳng lẽ các vị đại thiếu còn xuống đây gây phiền?

Hồ Diện có thể càn rỡ, nhưng Tiêu Tri Lâm không dám.

Khi Tiêu Tri Lâm nhìn thấy Tô Mộc đột nhiên xuất hiện, lập tức sửng sốt, thật quá ngoài ý muốn đi? Ngay vừa rồi hắn còn đang hội báo công tác với Tô Mộc trong văn phòng, hiện tại Tô Mộc đã tới Lý thôn trấn Phong Yên. Tô Mộc xuống đây làm gì? Thị sát sao? Không giống, không phải thị sát thì làm gì? Là tới khảo nghiệm lời của hắn có tin cậy hay không sao? Có cần sao? Hắn có quang vinh như thế sao?

Tóm lại Tiêu Tri Lâm ngây người!

Tuy ngây người nhưng hắn biết có quy củ nhất định phải tuân thủ. Cho nên ngay nháy mắt Tô Mộc xuất hiện hắn định mở miệng kêu lên, nhưng bị Tô Mộc dùng mắt nhìn qua liền nuốt trở vào. Hắn không biết Tô Mộc muốn làm gì, nhưng biết Tô Mộc tuyệt đối không đơn giản. Nói không chuẩn là muốn gài bẫy Hồ Diện, sao đó kéo công ty Tân Thiên rơi vào.

Nếu thật sự là vậy, vị quyền chủ tịch mới này thật thú vị!

Tiêu Tri Lâm hiểu thật rõ ràng hiện tại nếu huyện Hoa Hải muốn mở ra cục diện nhất định phải dùng bạo lực cùng thủ đoạn. Hơn nữa ở trong thể chế thủ đoạn như vậy cũng được khẳng định. Nếu luôn nghĩ mình đi đứng chính đáng quân tử thì không cần sợ ai, người như vậy đừng nghĩ hỗn quan trường, nhất định sẽ xám xịt rời đi.

Quan trường không phải ai cũng có thể chơi chuyển!

Mày là ai? Tiểu bạch kiểm nơi nào tới, dám quản chuyện của chúng ta! Hay là mày cũng là người của Lý thôn? Là sinh viên nhà ai về sao? Ha ha, tao lớn như vậy khi dễ qua rất nhiều người, nhưng chưa khi dễ qua sinh viên. Thế nào, sinh viên, mày muốn làm gì?

Hồ Diện càn rỡ cười nói.

Muốn biết phẩm hạnh của một người thế nào, từ cách dùng người của hắn thì có thể nhìn ra. Tỷ như Mã Tiểu Khiêu, thật sự quá buồn cười. Đi dùng người như Hồ Diện, nói vậy hắn cũng không khá hơn chút nào.

Tôi là ai rất trọng yếu sao? Quan trọng là tôi thật sự rất bội phục đảm lượng của anh. Lại dám đứng ở đây hô to chủ tịch huyện vô năng, như thế nào, chẳng lẽ ở trong mắt anh chủ tịch huyện có cũng như không sao?

Tô Mộc thản nhiên hỏi.

Tao không có nói, mày đừng chụp mũ tao!

Hồ Diện cũng không quá mức ngu xuẩn, rất nhanh liền kịp phản ứng.

Tô Mộc không phải lưu manh, chơi trò này với lưu manh cũng không có bao nhiêu lợi thế.

Cụ ông, đây là nhà ấm của gia đình sao?

Tô Mộc xem thường Hồ Diện, trực tiếp hỏi.

Phải, phải, là nhà tôi.

Lý Khuê theo bản năng nói.

Là nhà cụ là tốt rồi, cụ nguyện ý bán sao?

Tô Mộc hỏi.

Đương nhiên!

Lý Khuê gật gật đầu.

Nếu là như vậy, cứ bán đi. Tôi muốn nhìn xem hôm nay có ai dám ngăn cản cụ mua bán.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Lý Khuê nhất thời khó khăn.

Nếu bây giờ bán đi, có thể lấy được tiền, nhưng sẽ hoàn toàn đắc tội công ty Tân Thiên. Lý Khuê còn đang lo lắng không biết có nên trở mặt như vậy hay không, nếu vậy hắn sẽ thảm. Nghĩ tới hậu quả khủng bố, Lý Khuê cau mày.

Lý Khuê, ông bán a!

Hồ Diện cười to nói.

Lý thúc, bán đi, có bất kỳ hậu quả tôi gánh vác. Hơn nữa nếu hôm nay chú không bán, sau này muốn bán cũng không được. Tôi đáp ứng các vị thôn dân, chỉ cần sự tình hôm nay chấm dứt, tôi sẽ tới huyện ủy tìm bí thư tìm chủ tịch huyện thưa bẩm sự tình hôm nay, bản thân tôi muốn nhìn xem bọn họ rốt cục có quản hay không? Nếu mặc kệ, tôi sẽ vào thành phố lên tỉnh, không tin dưới gầm trời này không có địa phương nói rõ lý lẽ!

Lý Sĩ Xương quyết đoán nói.

Đúng vậy, lão Lý bán đi!

Lý chuyên gia đã nói như thế, chẳng lẽ lão Lý còn do dự sao?

Xảy ra bất cứ chuyện gì chúng ta cùng nhau chịu trách nhiệm, cũng không thể làm cho Lý chuyên gia xem thường Lý thôn chúng ta!

Khi người của Lý thôn bắt đầu hô lên, vẻ chần chờ trong mắt Lý Khuê rất nhanh biến mất, nhìn Lý Sĩ Xương nói:

Lý chuyên gia, đưa lên xe đi. Chỉ cần có thể chở hết, tôi bán tất cả! Tuyệt đối không đổi ý.

Được, Lý thúc, tôi sẽ không để chú thất vọng!

Lý Sĩ Xương vung tay lên, thương nhân đi theo bên người bắt đầu chuẩn bị đưa hàng lên xe.

Hồ Diện nhìn thấy họ bắt đầu hành động, trong mắt thoáng hiện vẻ tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Tô Mộc nói:

Tiểu bạch kiểm, mày thật sự muốn xen vào việc của người khác hay sao?

Tôi chỉ chủ trì chính nghĩa!

Tô Mộc nói.

Được, tao sẽ cho mày xem cái gì là chính nghĩa!

Hồ Diện cũng không ngu xuẩn tới mức động thủ ở nơi này, chẳng những không chiếm được tiện nghi, chủ yếu chính là sớm muộn sẽ bị truy cứu.

Mã tổng, là như vậy…

Hồ Diện đi sang một bên gọi điện thoại, ngay lúc hắn đang xin chỉ thị, Tô Mộc đi về phía Lý Sĩ Xương, mỉm cười hỏi:

Anh là Lý chuyên gia phải không?

Tôi là Lý Sĩ Xương, nhưng không dám nói chuyên gia. Di, Sở Tranh, tại sao anh ở chỗ này?

Lý Sĩ Xương nhìn thấy Sở Tranh, vẻ mặt kích động kêu lên, ở nơi tha hương gặp được người quen, đây là chuyện thật khó khăn.

Sở Tranh luôn giữ im lặng, thấy Lý Sĩ Xương đã nhận ra mình, liền cười nói:

Lý ca, đã lâu không gặp!

Chúng ta đã lâu không gặp rồi, tiểu tử cậu thì ra đang ở trong này!

Lý Sĩ Xương cười nói.

Lý ca, tôi đang muốn tìm anh, nhưng gọi máy của anh không được, nguyên lai anh đang ở trong huyện Hoa Hải. Nếu sớm biết anh đang ở trấn Phong Yên, tôi đã sớm tới tìm anh. Lý ca, giới thiệu với anh, vị này là ông chủ của tôi.

Sở Tranh chưa được Tô Mộc cho phép, nói chuyện thật cẩn thận. Hơn nữa hắn nói vài câu với Lý Sĩ Xương cũng không sao, nếu còn tiếp tục tán gẫu sẽ mất đi thái độ đúng mực.

Nói thế nào Tô Mộc cũng là lãnh đạo cao nhất ở nơi này.

Ông chủ, không nghĩ tới cậu vẫn theo thương giới.

Lý Sĩ Xương cười nói.

Chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi Tô Mộc đã nhìn ra Lý Sĩ Xương là một người ra đời chưa sâu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cách xử sự của hắn cũng không phân biệt được chủ yếu cùng thứ yếu. Nhưng không sao cả, tuổi tác xấp xỉ nhau, cũng không cần giữ nhiều quy củ. Hơn nữa người càng có bản lĩnh, càng sẽ có chút tính cách. Nếu Lý Sĩ Xương đã nói vậy, cũng nói rõ hắn có được khả năng, đáng giá khẳng định.

Vị này nên xưng hô thế nào?

Lý Sĩ Xương hỏi.

Tôi họ Tô!

Tô Mộc cười nói.

Tô tổng phải không? Không biết lần này Tô tổng tới đây làm gì? Nếu muốn thu mua rau xanh, tôi xin khuyên anh một câu, tạm thời đừng nghĩ việc này. Giá rau xanh ở đây bị công ty Tân Thiên làm cho chướng khí mù mịt, giá cả lên ào ào, kinh doanh thật vô lương tâm.

Lý Sĩ Xương hung hăng nói.

Giá cả lên liên tục sao?

Nghĩ tới kho lạnh trong công ty Tân Thiên, Tô Mộc liền hiểu là chuyện gì xảy ra, vẻ mặt liền tức giận:

Lý chuyên gia, nếu không để ý chúng ta qua bên kia tâm sự!

Được!

Lý Sĩ Xương nói.

Tiêu Tri Lâm đứng bên cạnh, định đi theo lại bị Sở Tranh giữ lại:

Tiêu trưởng trấn, Tô chủ tịch không hi vọng ông đi qua can thiệp, ông ở lại đây chờ đi.

Sở chủ nhiệm, anh nói tôi nghe chút đi, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Sao Tô chủ tịch lại xuất hiện ở nơi này?

Tiêu Tri Lâm khó hiểu hỏi.

Chủ tịch làm việc chúng ta sao hiểu được. Nhưng Tiêu trưởng trấn, ông cứ yên tâm đi, việc này không tai hại gì cho ông.

Sở Tranh nghĩ tới Tô Mộc sắp trọng dụng Tiêu Tri Lâm, buổi chiều hẳn sẽ có định luận, nghĩ nghĩ vẫn thông báo cho hắn biết.

Ưu đãi như vậy chỉ cần tùy ý nói ra là được, không cần giấu diếm làm gì, đây cũng là một cách xây dựng nhân mạch.

Như vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Trong lòng Tiêu Tri Lâm thả lỏng không ít.

Hồ Diện nói xong điện thoại đi tới, đảo mắt nhìn qua Tiêu Tri Lâm, khinh thường cười nói:

Tiêu phó trưởng trấn, ông nói ông ngoan ngoãn dưỡng bệnh là được thôi, còn đi ra gây sức ép làm gì, chẳng lẽ ông không biết nước trong này sâu bao nhiêu sao? Thật nghĩ bây giờ còn như ngày trước sao? Cho dù là ngày trước ông cũng không có được bao nhiêu quyền nói chuyện đi? Vừa rồi ông đã không phối hợp, tôi tìm người đi tới nhìn xem hôm nay ai dám bán cọng rau nào!

Tiêu Tri Lâm vừa định bão nổi, nhưng nghĩ tới người đứng sau lưng Hồ Diện, lại nhớ ánh mắt vừa rồi của Tô Mộc, nhẫn nhịn nói:

Chờ xem, sớm hay muộn Tân Thiên các người sẽ hối hận!

Sở Tranh trầm mặc không nói, ánh mắt đảo qua Hồ Diện, mang theo vẻ lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.