Quan Bảng

Chương 1114: Ủy khuất của cô, để tôi xả giận



Tô Mộc rất nhanh biết được tin tức.

Chỉ có điều tin tức này, cũng không phải biết từ chỗ Liễu Linh Lợi, mà biết từ trong miệng Sở Tranh. Khi Tô Mộc biết cái gọi là hoạt động giữa tập đoàn Tam Thịnh và Đổng Học Vũ, vẻ mặt nhất thời tối sầm lại, một luồng hỏa khí từ đáy lòng dâng lên.

Thật đúng là vô sỉ!

Đổng Học Vũ ngươi thật sự u mê rồi, chẳng lẽ cũng không biết ẩn ý bên trong sao? Liễu Linh Lợi là bằng hữu của Ngô Ngọc Nùng sao? Đây quả thực là trò cười cực lớn! Hơn nữa tập đoàn Tam Thịnh lần này tới đây đầu tư khảo sát nhà máy chế biến giấy, ngươi biết xí nghiệp như vậy có ý nghĩa như thế nào không? Hiện tại huyện Hoa Hải mặc dù là điểm nghèo khó, nhưng hoàn cảnh lại không có bất cứ vấn đề gì, vẫn bảo lưu nguồn sinh thái nguyên thủy lớn nhất.

Nếu đưa nhà máy chế biến giấy vào đây, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!

Dĩ nhiên đó cũng không phải nói Tô Mộc bài xích nhà máy chế biến giấy, nhưng xây dựng nhà máy chế biến giấy ở huyện Hoa Hải thật sự là không thuận tiện, thứ nhất nếu xây thành, tuyệt đối sẽ ô nhiễm môi trường; thứ hai nếu tập đoàn Tam Thịnh xây dựng nhà máy chế biến giấy ở huyện Hoa Hải, sợ rằng nơi lý tưởng nhất chính là gần ngọn núi. Nhưng phải biết rằng ngọn núi đó là nơi đón gió của huyện Hoa Hải, xây dựng nhà máy chế biến giấy sẽ mang đến cái gì, không cần suy nghĩ nhiều.

Thứ ba cũng chính là điều trọng yếu nhất là Tô Mộc thật sự không có hảo cảm với tập đoàn Tam Thịnh, một Ngô Ngọc Nùng, một Vũ Kiếm Phi, người như vậy thật sự có thể là một quản lý tốt sao? Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền muốn điều tra tình huống của tập đoàn Tam Thịnh. Kỳ lạ, bọn họ không đầu tư ở tỉnh mình, mà chạy đến đây tiến hành chủ động đầu tư, chuyện này rõ ràng là có gì đó mờ ám.

Reng reng!

Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc lặng lẽ vang lên!

Sở Tranh xoay người rời khỏi phòng làm việc, sau khi Tô Mộc nghe máy, bên kia liền truyền đến tiếng ngẹn ngào có chút ủy khuất của Liễu Linh Lợi. Đúng vậy, Liễu Linh Lợi hiện tại không biết gọi cho ai, trong đầu chỉ nghĩ đến Tô Mộc. Lúc này Liễu Linh Lợi mới phát hiện, ở huyện Hoa Hải, không có một người nào, không có một bằng hữu nào ở bên cạnh này. Về phần Lý Tuyển, Liễu Linh Lợi tin tưởng, chỉ cần Đổng Học Vũ bày ra tư liệu của tập đoàn Tam Thịnh, Lý Tuyển tuyệt đối sẽ đáp ứng cho mình đi theo toàn bộ hành trình.

Đừng quên Lý Tuyển là một nữ nhân rất yêu sự ngiệp, so với sự nghiệp quan trường, nàng thật sự không quan tâm đến sống chết của Liễu Linh Lợi.

– Anh biết rồi, em yên tâm, chuyện này anh sẽ lấy lại công đạo cho em!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

– Em...

Liễu Linh Lợi nức nở.

– Đừng khóc, bây giờ đang trong giờ làm việc? Nếu em khóc như vậy, sẽ bị người khác phát hiện. Em phải biết rằng, nơi này là huyện Hoa Hải, tôi là huyện trưởng nơi này, mọi chuyện đều phải trải qua sự cho phép của anh. Em là nữ nhân của anh, anh sẽ không để cho em chịu ủy khuất.

Tô Mộc quả quyết nói.

Những lời này đến tai Liễu Linh Lợi, thật sự làm cho nàng rất kích động.

– Em biết rồi!

Liễu Linh Lợi lau khô nước mắt nói.

– Ừ, vậy cứ như thế!

Tô Mộc vừa nói vừa cúp điện thoại, nhưng Liễu Linh Lợi đột nhiên nói:

– Ở huyện Hoa Hải em có một căn phòng nhỏ, vị trí rất vắng vẻ, hơn nữa còn là khu dân cư cũ, không có ai biết nơi đó, buổi tối, anh có thể qua đó không?

– Buổi tối hãy nói!

Tô Mộc trực tiếp quẳng điện thoại, nữ nhân này thật sự là tham lam.

Tô Mộc chậm rãi nhắm mắt lại, sau khi cắt tỉa lại chuyện giữa tập đoàn Tam Thịnh và Đổng Học Vũ, cầm điện thoại di động trực tiếp gọi cho Lý Nhạc Thiên, nói đến nhân mạch quan hệ, Lý Nhạc Thiên có ưu thế hơn Trịnh Mục.

– Tỉnh bên cạnh có một xí nghiệp tên là tập đoàn Tam Thịnh, chủ tịch họ Ngô, tôi muốn biết tình trạng gần đây của tập đoàn này.

Khi Tô Mộc đang gọi điện, trong phòng làm việc của Lý Tuyển, Đổng Học Vũ đang báo cáo. Nói ra đối với chuyện Đổng Học Vũ xuất hiện ở đây, hơn nữa còn báo cáo cho mình chuyện này, trong lòng Lý Tuyển rất thích thú. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Đổng Học Vũ đã đứng về phía mình, không đứng bên Tô Mộc. Về phần Đổng Học Vũ có thể lựa chọn mình hay không, Lý Tuyển không dám cam đoan, nhưng có một điều khẳng định, đó chính là cùng lắm Đổng Học Vũ sẽ chọn trung lập.

Đây chính là một đột phá!

Cho dù Lý Tuyển đang trong thời kỳ thân thiết với Tô Mộc, nhưng phải biết một điều, Lý Tuyển vẫn là bí thư huyện ủy, nắm giữ vấn đề nhân sự. Nếu có cơ hội tăng cường thế lực nắm giữ cục diện, Lý Tuyển truyệt đối sẽ không bỏ qua.

– Bí thư, chuyện là như vậy, bên phía tập đoàn Tam Thịnh nói chính xác, phải để thư ký Liễu cùng đi. Tôi nghĩ bọn họ có quan hệ bằng hữu, nếu thư ký Liễu ra mặt…, cơ hội thành công sẽ lớn hơn. Còn nữa, tối nay bí thư có thể tham gia dạ tiệc hay không?

Đổng Học Vũ hỏi.

Nếu như có thể, Đổng Học Vũ thật sự không muốn làm như vậy!

Dù sao Đổng Học Vũ là đã chuẩn bị một bè phái độc lập khác, hắn tuyệt đối sẽ không báo với Tô Mộc chuyện này, cho dù biết rõ làm sai trình tự, Đổng Học Vũ cũng sẽ làm như vậy. Nhưng thái độ của tập đoàn Tam Thịnh còn đó, nếu như huyện Hoa Hải không có một người nào, không có một người đầy đủ phân lượng xuất hiện, tâm tình của người ta nhất định không tốt. Lúc này Đổng Học Vũ liền suy nghĩ, nếu mình là huyện trưởng thì tốt, chuyện này cũng không cần phiền toái như vậy?

Đáng tiếc, tôi thật sự cảm thấy đáng tiếc!

Vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể tạm thời kết thành đồng minh với Lý Tuyển, cùng đối kháng Tô Mộc. Nếu có thể đuổi Tô Mộc đi, vậy không phải tôi có tư cách đảm nhiệm huyện trưởng hay sao? Nghĩ tới đây, ý niệm trong đầu Đổng Học Vũ liền càng phát ra cực nóng.

– Chuyện này, được rồi, tôi sẽ nói với Liễu Linh Lợi, về phần dạ tiệc tối nay, tôi cũng sẽ tham dự. Nhưng Đổng huyện trưởng, anh cũng nên báo cáo cho Tô huyện trưởng, xem Tô huyện trưởng có thời gian hay không?

Lý Tuyển nói.

– Vâng, tôi biết rồi!

Đổng Học Vũ gật đầu nói.

– Đổng huyện trưởng, tôi rất tin tưởng năng lực của anh, thật ra tôi cũng cho rằng chúng ta kết hợp cũng tương đối tốt. Nhưng nếu thượng cấp làm ra quyết định, chúng ta nhất định phải theo như quy tắc làm việc, biết không?

Lý Tuyển gõ nhịp.

– Vâng!

Đổng Học Vũ nói.

Nhưng Lý Tuyển gõ như vậy, đến tai Đổng Học Vũ, dĩ nhiên lại dâng lên tâm tình không đồng dạng, tại sao? Bởi vì Đổng Học Vũ nghĩ đến những lời Lý Tuyển nói, có phải đang nói chỉ cần mình có cách hãm hại Tô Mộc, thừa dịp hắn vẫn là huyện trưởng tạm thời, bị cấp trên điều đi, Lý Tuyển sẽ nói chuyện như vậy. Như vậy, Đổng Học Vũ trở thành huyện trưởng huyện Hoa Hải không phải là chuyện ván đã đóng thuyền sao?

Chính là nhầm lẫn như vậy trực tiếp khiến cho Đổng Học Vũ triển khai một loạt cử động ngu xuẩn.

Tất cả đều giống như Liễu Linh Lợi suy đoán, sau khi Đổng Học Vũ rời đi, Liễu Linh Lợi bị Lý Tuyển gọi vào phòng làm việc.

– Bằng hữu? Bí thư, tôi và Ngô Ngọc Nùng hoàn toàn không quen biết!

Liễu Linh Lợi chuẩn bị chống lại.

– Không quen biết? Có ý gì?

Lý Tuyển nhíu mày nói.

– Bí thư, là như vậy, tôi và chồng của Ngô Ngọc Nùng là Vũ Kiếm Phi là bạn học thời đại học, giữa chúng tôi..

Khi Liễu Linh Lợi nói đến đây, đầu óc Lý Tuyển vẫn không ngừng chuyển động, nàng không ngờ trong chuyện này lại có khúc mắc như vậy. Nhưng cũng không thể buông tha đầu tư của tập đoàn Tam Thịnh, trên mặt Lý Tuyển liền lộ ra một nụ cười.

– Linh Lợi, tôi biết chuyện này giao cho cô đi làm là có chút ủy khuất cho cô, nhưng chuyện này quan hệ đến phát triển kinh tế của huyện Hoa Hải chúng ta, cho nên nếu có thể, cô hãy tận lực đi làm. Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ ghi công đầu cho cô.

Lý Tuyển nói.

Trong lòng Lý Tuyển nghĩ đến chính là, nếu như Liễu Linh Lợi thật sự hoàn thành chuyện này, như vậy Đổng Học Vũ, ngươi sớm chặt đứt ý nghĩ của ngươi đi, chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì đến ngươi. Liễu Linh Lợi là người của ta, như vậy phần chính tích này nên rơi vào trong tay ta. Về phần ngươi, nhiều nhất chia cho ngươi chén canh, cho ngươi húp chút nước là được.

Quả thế!

Liễu Linh Lợi biết sẽ có kết quả như thế, cũng không có bất kỳ thất thường:

– Bí thư, cô yên tâm, tôi biết phải làm sao, tôi sẽ không đưa tình cảm cá nhân vào trong công sự, tôi sẽ tận lực nắm giữ đầu tư của tập đoàn Tam Thịnh!

– Tốt, tôi quả nhiên không nhìn lầm cô, không hổ là thư ký của tôi!

Lý Tuyển cười nói.

Thật sự, tôi không hổ là thư ký của cô!

Liễu Linh Lợi bất đắc dĩ!

Mặc dù biết chức trách của thư ký là cái gì, nhưng phải biết rằng tôi không phải là thư ký đơn giản. Tôi là tỷ muội đi theo cô nhiều năm, quan hệ giữa hai nhà lại không tệ, nhưng vì cái gọi là chính tích, cô lại trực tiếp đẩy tôi đi. Lý Tuyển, chuyện này cũng chỉ có cô mới có thể làm ra. Nói thật, tôi mặc dù đã chuẩn bị tâm tư, nhưng khi sự việc phát sinh, vẫn không thể tin được.

Lý Tuyển, tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta cũng không bằng thống khoái với Tô Mộc.

Bất kể Tô Mộc có mục đích khác hay không, nhưng tối thiểu Tô Mộc vẫn ra mặt cho tôi, chỉ cần biết điểm này là đủ rồi. Bên cạnh có người như vậy, là phúc phần của tôi. Lý Tuyển, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chỉ xem cô là đồng bạn trên quan trường. Ngoài ra, tất cả tình cảm tôi sẽ thu lại.

Đây chính là lột xác của Liễu Linh Lợi!

Nếu như Lý Tuyển biết chuyện sẽ như vậy, đoán chừng tuyệt đối là không làm ra lựa chọn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.