Quan Bảng

Chương 1116: Bệnh đau mắt càng ngày càng nặng!



Bùi Phi muốn đến huyện Hoa Hải?

Tô Mộc thật sự không biết tin tức kia, chẳng lẽ Bùi Phi muốn cho mình một niềm vui bất ngờ hay sao? Huyện Hoa Hải có cái gì cần Bùi Phi đến đây quay chụp? Không có đạo lý, trong huyện Hoa Hải hình như không có điểm danh thắng phong cảnh du lịch nào, thứ duy nhất có thể quay phim chính là khu rừng rậm phía đông huyện, nhưng không phải đến đây quay chụp khu rừng đấy chứ? Cho dù là như vậy, cũng không cần thiết đến huyện Hoa Hải, vì có nhiều nơi còn đẹp hơn chỗ này…

Hay là Bùi Phi có khó khăn gì?

– Xảy ra chuyện gì sao?

Tô Mộc hỏi.

– Không có chuyện gì, đừng đoán mò, chỉ là đến đi chơi thôi.

Lý Nhạc Thiên cười nói.

– Được rồi, vậy cứ như thế, tôi tan việc đây, có thời gian đến kinh thành gặp mặt.

Tô Mộc nói.

– Ai sợ ai! Biết cậu mạnh miệng rồi, tôi đã chuẩn bị cho cậu nhiều tiểu nha đầu xinh đẹp trong sáng rồi.

Lý Nhạc Thiên cười nói.

– Cút ngay đi!

Tô Mộc nói.

Bùi Phi đến huyện Hoa Hải, như vậy là có chút thú vị rồi.

Nhưng so với chuyện này, hiện tại Tô Mộc quan tâm hơn là dạ tiệc tối nay. Tô Mộc gọi Sở Tranh vào, cho in ra tư liệu của tập đoàn Tam Thịnh, nụ cười trên khóe miệng càng phát ra thần bí.

Bảy giờ tối. Thời gian này bầu trời huyện Hoa Hải đã tối đen, nhà khách chính quyền huyện chưa bao giờ náo nhiệt như thế. Nhà khách chính quyền huyện từ trước đến nay vốn nửa chết nửa sống, cuối cùng đã có thể vận chuyển. Hiện tại thì tốt rồi, nhưng mọi người ở nhà khách chính quyền huyện như sắp sửa gặp đại địch. Làm chủ nhiệm nhà khách chính quyền huyện Lô Đào đã sớm xuất hiện ở chỗ này, đi theo bên cạnh chính là quản lý nhà khách Vương Binh, là một nam tử trung niên, bụng bự béo phệ, nhìn qua giống như bộ dạng Phật Di Lặc.

– Lô chủ nhiệm, anh nói chuyện này rốt cuộc là thế nào? Làm sao lại phát sinh chuyện như vậy?

Vương Binh thấp giọng nói.

Làm quản lý nhà khách huyện, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Vương Binh vẫn phải có. Đổng Học Vũ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn giễu võ dương oai, rất có phong phạm hắn là huyện trưởng huyện Hoa Hải, nhìn cảnh tượng như vậy nếu Vương Binh còn không biết là chuyện gì xảy ra, vậy thì thật sự nên thoái vị rồi.

– Làm tốt chuyện của cậu đi!

Lô Đào thấp giọng nói.

Vương Binh là người của Lô Đào, nếu không Lô Đào cũng không chiếu cố hắn như vậy.

– Đúng, đúng, bên tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, tổ chức theo kiểu tiệc phương Tây.

Vương Binh nói.

– Một lát nữa phải thông minh linh hoạt động, biết phải làm gì rồi chứ.

Tô Mộc nói.

– Vâng!

Vương Binh vội vàng gật đầu.

Trong một gian phòng của nhà khách.

Vũ Kiếm Phi âm trầm để điện thoại xuống, Ngô Ngọc Nùng ngồi bên cạnh, trên mặt là nụ cười xem thường:

– Anh có cần phải nghiêm túc như vậy không? Thật sự chỉ có chút chuyện! Tập đoàn Tam Thịnh chúng ta là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa lớn, không sợ bọn họ. Hơn nữa cho dù không làm nữa, hai người chúng ta cũng có tiền, cùng lắm thì chúng ta di dân là được. Làm sao? Chẳng lẽ anh không muốn theo em di dân, còn muốn ở chỗ này theo con tiểu hồ ly tinh đó sao?

– Em nói bậy bạ gì vậy?

Vũ Kiếm Phi quát lớn.

– Anh dám mắng tôi?

Ngô Ngọc Nùng gấp gáp nói.

– Mắng cô? Làm sao tôi không dám mắng cô, cô biết không? Hiện tại khốn cảnh của tập đoàn Tam Thịnh nghiêm trọng thế nào, cô còn không rõ ràng sao? Ở trong tỉnh tập đoàn Tam Thịnh chúng ta đã bị đè ép không còn bất kỳ không gian nào, lần này nếu như không phải phía trên có người bao phủ, đồng ý cho chúng ta thời gian di chuyển nhà xưởng, Tam Thịnh chúng ta sẽ bị Lân tỉnh hoàn toàn nuốt trọn. Cũng là cô, ban đầu trêu chọc vị đại thiếu kia, bây giờ cô còn ở đây nói mát! Có tin hiện tại chỉ cần chúng ta không có cách nào đặt chân ở tỉnh Giang Nam, tập đoàn Tam Thịnh tuyệt đối sẽ phá sản. Cô cho rằng trong tay hai chúng ta có chút tiền là có thể làm xằng làm bậy sao? Số tiền đó ở trong ngân hàng, quốc gia nói phong tỏa là có thể phong tỏa đấy!

Vũ Kiếm Phi lớn tiếng quát.

Ngô Ngọc Nùng bị quát lớn cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, chẳng qua vẫn nhỏ giọng lầm bầm:

– Có cần phải nói nghiêm trọng như thế không?

– Nghiêm trọng? Đến bây giờ cô còn chưa biết rõ tình thế! Cô cho rằng tại sao tôi phải đồng ý cho cô đến huyện Hoa Hải, cũng bởi vì nơi này có tài nguyên lâm nghiệp phong phú, lại là nhà máy gần sát Lân tỉnh chúng ta. Chỉ cần hơi chút vận hành, là có thể di dời toàn bộ tới đây, như vậy tập đoàn Tam Thịnh mới có thể khởi tử hồi sinh. Nếu như lúc này không có cách nào nắm được huyện Hoa Hải, hai chúng ta trở về cứ đợi bị cha mắng chửi đi!

Cô phải biết rằng cha cô cũng không phải chỉ có một mình cô là khuê nữ, bên trên cô còn có một tỷ tỷ, một ca ca, phía dưới còn có một đệ đệ, bọn họ và cô lại không phải cùng mẹ. Nếu bọn họ biết nhiệm vụ đầu tư lần này của cô thất bại, sẽ như thế nào? Thừa cơ hãm hại cô là còn nhẹ, đến lúc đó sợ rằng cô sẽ bị trực tiếp đuổi đi! Nếu như vậy, Ngô Ngọc Nùng cô còn có tư cách nói chuyện với tôi giống như bây giờ không?

Vũ Kiếm Phi thật sự nổi nóng.

Vũ Kiếm Phi hắn khi học đại học cũng là nhân vật phong vân, nói đến tài năng và kiến thức cũng là nhất đẳng, nếu không làm sao lại được Liễu Linh Lợi yêu thích. Trong khoảng thời gian này bởi vì thần phục ngân uy của Ngô Ngọc Nùng, cho nên không cách nào bộc lộ ra. Hiện tại sau khi bộc phát, cả người lại càng nóng nảy.

Thứ lão tử chọn chính là tài sản của tập đoàn Tam Thịnh, cho nên mới phải liều mạng giúp đỡ cô như vậy, mới có thể nén giận lấy cô làm vợ. Nếu như cô không có gì cả…, cô cho rằng lão tử sẽ chọn cô sao? Giờ này cô còn ở đây đùa bỡn mấy trò ghen tuông này với tôi, cô thật sự cho rằng tôi thật lòng với Liễu Linh Lợi sao? Nếu thật sự như vậy, tôi đã không sử dụng chiêu xuân dược? Mọi người đều nói ngực lớn nhưng không có đầu óc, cô là loại không có ngực, mà còn không có đầu óc.

Ngô Ngọc Nùng bị Vũ Kiếm Phi quát lớn như vậy, tâm tình cũng bắt đầu biến hóa.

Ngô Ngọc Nùng làm sao không biết những lời Vũ Kiếm Phi nói là thật, nếu nàng thật sự thất bại…, cơ hội nàng trở lại tập đoàn Tam Thịnh sẽ vô cùng mong manh. Lần này nàng liều mạng xin cha đến đây, còn vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ thành công. Nghĩ đến lời nói của Vũ Kiếm Phi, thái độ của các huynh đệ tỷ muội, Ngô Ngọc Nùng cảm giác rất sợ hãi.

Nàng biết, chuyện này tuyệt đối không thể lôi ra đùa được!

Bọn họ chắc chắn sẽ làm!

– Anh muốn là gì cũng được, chỉ cần anh không ở cùng con tiểu yêu tinh kia, mọi chuyện em sẽ nghe theo anh.

Ngô Ngọc Nùng đứng dậy đi tới trước người Vũ Kiếm Phi, nhỏ giọng nói, làm bộ như chú chim nhỏ nép vào người hắn.

Vũ Kiếm Phi hung hăng trợn mắt nhìn nàng:

– Anh và Liễu Linh Lợi thật sự không có quan hệ gì, nếu có thì đã có từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ? Nếu anh và cô ta có quan hệ, làm sao anh phải nhẫn nhịn em? Em đấy, chẳng lẽ không biết, trong tập đoàn Tam Thịnh, chỉ có anh mới đồng lòng với em, nếu anh cũng không đứng bên em, em cho rằng trong tập đoàn Tam Thịnh, người giống như em sẽ được ủy thác trách nhiệm nặng nề sao?

– Được rồi, người ta đã xin lỗi rồi, anh đừng nói người ta như vậy nữa được không?

Ngô Ngọc Nùng đáng thương nói.

– Bữa tiệc tối nay em đừng lôi tính cách tiểu thư nhà giàu ra nữa. Nếu như không thừa dịp ký kết hiệp nghị xong xuôi với huyện Hoa Hải, đợi đến khi chuyện của tập đoàn Tam Thịnh chúng ta ở Lân tỉnh tình áp chế không nổi, em cho rằng bọn họ còn có thể hợp tác với chúng ta sao?

Vũ Kiếm Phi nói.

– Em sẽ nghe lời anh!

Ngô Ngọc Nùng biết điều nói.

– Vậy sao!

Vũ Kiếm Phi vẫn tức giận.

Ngô Ngọc Nùng cũng biết lần này có lẽ mình đã hiểu lầm Vũ Kiếm Phi, nhưng nghĩ đến tình cảnh hắn và Liễu Linh Lợi ở chung với nhau, trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu. Nhưng bây giờ phải nhanh chóng đè nén lửa giận của Vũ Kiếm Phi xuống mới đúng, bằng không đợi đến buổi dạ tiệc, Ngô Ngọc Nùng biết mình có bao nhiêu cân lượng, nếu phải đối mặt với những quan viên kia…, Ngô Ngọc Nùng sẽ thất thố. Nghĩ tới đây, Ngô Ngọc Nùng liền trực tiếp thuộc ngồi xổm trước người Vũ Kiếm Phi, bắt đầu cởi quần hắn.

Vũ Kiếm Phi giống như biết Ngô Ngọc Nùng muốn làm gì, vẫn ngẩng đầu không nói.

Hô!

Rất nhanh, theo một trận cảm giác ấm áp ướt át truyền đến, trên mặt Vũ Kiếm Phi lộ ra vẻ thoải mái. Bất kể trong lòng hắn tức giận thế nào, hắn cũng biết rõ một điều, đó chính là kỹ năng dùng miệng của Ngô Ngọc Nùng thật sự không tệ, đây cũng là thứ của cô ta khiến Vũ Kiếm Phi thích nhất. Giống như hiện tại, trong đầu Vũ Kiếm Phi hiện ra gương mặt Liễu Linh Lợi, nhưng lại trực tiếp cho Ngô Ngọc Nùng thay thế, sa vào trong trạng thái đắc ý mất hồn.

Dạ tiệc sớm đã chuẩn bị thỏa đáng!

Đổng Học Vũ đứng trong đại sảnh, trên mặt lộ ra nụ cười, bây giờ có thể nói là đường làm quan của hắn rộng mở vô cùng, bởi vì dạ tiệc tối nay là do hắn cử hành. Hơn nữa bởi vì Lý Tuyển và Tô Mộc đều nói sẽ đến đây, các thường ủy huyện ủy còn lại của huyện Hoa Hải cũng rối rít tỏ vẻ sẽ qua, cảm giác này khiến cho Đổng Học Vũ bắt đầu thấy lâng lâng. Trong tiềm thức Đổng Học Vũ ngây thơ cho rằng, đây là vì hắn, cho nên đám thường ủy huyện ủy mới có thể tới đây.

Hiện tại ta chỉ là một phó huyện trưởng thường vụ đã có thể như vậy, nếu chân chính trở thành huyện trưởng chẳng phải là được nhiều người ủng hộ!

Nghĩ tới những thứ này, Đổng Học Vũ càng cảm thấy khao khát vị trí dưới mông đít Tô Mộc.

– Lão Lô, chuẩn bị thế nào rồi? Lý bí thư sắp sửa qua rồi, anh đừng gây trở ngại cho tôi!

Đổng Học Vũ nhìn thấy Lô Đào đi qua trước mặt, liền hết sức ngạo nghễ kêu hắn lại.

Nếu đặt ở trước kia, Đổng Học Vũ tuyệt đối sẽ không dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với Lô Đào, quan hệ hai bên dù sao cũng không tệ, nhưng hiện tại trên mặt Đổng Học Vũ rõ ràng mang theo vẻ cao ngạo, làm cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy không thoải mái.

Đây là lấy thân phận phó huyện trưởng thường vụ nói chuyện!

Trong lòng Lô Đào biết, Đổng Học Vũ cho rằng mình không đứng về phía hắn, là đang gõ mình, nhưng không sao cả, người nào cũng có chủ nhân của mình, nếu Đổng Học Vũ muốn tự lập môn hộ, vậy cũng đừng trách ta đối với ngươi như vậy.

Nhưng tôn trọng cần có, Lô Đào vẫn biết làm, bất kể nói thế nào Đổng Học Vũ cũng là phó huyện trưởng thường vụ.

– Phó huyện trưởng Đổng, tất cả mọi chuyện đều đã sắp xếp xong xuôi!

Phó huyện trưởng, câu nói này khiến cho sắc mặt Đổng Học Vũ chợt âm trầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.