Quan Bảng

Chương 1209: Muốn tiền cho tiền, muốn quyền cho quyền



Đều nói nữ nhân xinh đẹp rất có tính cách. Thật ra, cho dù là nữ nhân không xinh đẹp, cũng rất có tính cách. Chỉ có điều so sánh với nhau, đơn giản chính là tính cách mạnh hay yếu mà thôi. Rốt cuộc ai tính cách mạnh hơn, mới là điều chúng ta cần đối mặt. Đương nhiên nữ nhân không có tính cách là không hoàn mỹ. Anh đối mặt với nữ nhân như vậy không khác gì đối mặt với một con búp bê vải. Chỉ có nữ nhân có tính cách, khi anh đối mặt, mới có thể cảm giác được sự khác biệt.

Âu Dương Nghị Tranh rất hiển nhiên là thuộc về nữ nhân rất có tính cách!

Chẳng những có tính cách, hơn nữa tính cách này là cường thế và bá đạo như vậy. Đừng nói là chán ghét Tô Mộc, cho dù là ở bên trong thành phố Tây Phẩm, ở trong chính phủ thành phố, cũng không có bao nhiêu người có thể có được sự ưu ái của Âu Dương Nghị Tranh. Cho dù là ở gia tộc Âu Dương, tính cách Âu Dương Nghị Tranh cũng thuộc loại tương đối ngoan độc thích sạch sẽ. Tối thiểu đến bây giờ, thật sự không có người nào có thể thật sự đi vào trong lòng Âu Dương Nghị Tranh. Không có người nào biết nguyên nhân, cũng không có ai nghĩ tới chuyện đi thăm dò.

Một đóa hoa đẹp thì đẹp, nhưng nếu đóa hoa đẹp này mang theo gại, vậy thì sẽ khác.

Hoa hồng có gai không phải ai muốn chạm vào là có thể chạm vào. Gai đâm vào tay, thật sự sẽ chết người!

– Biết hôm nay tôi qua đây tìm anh có mục đích gì không?

Đợi sau khi Tô Mộc ngồi xuống, Âu Dương Nghị Tranh không có bất kỳ ý định quanh co lòng vòng gì, trực tiếp mở miệng hỏi. Phương thức như vậy, thật ra Tô Mộc thấy giống như Âu Dương Nghị Tranh như nhau, thuộc về loại nữ cường nhân rất sạch sẽ quyết đoán lưu loát.

– Không biết!

Tô Mộc thản nhiên nói.

Âu Dương Nghị Tranh cô lạnh như băng cũng được, cô lạnh lùng cao ngạo cũng được, thật sự chẳng liên quan gì đến tôi. Cô muốn nhăn mặt cũng không thành vấn đề. Nhưng xin lỗi, đừng ở chỗ này của tôi làm bộ dạng như vậy. Tôi đối với cô không có bất kỳ mơ ước gì. Tục ngữ nói rất hay, không muốn lại được.

– Người đàng hoàng không nói tiếng long. Tô Mộc, tôi biết chuyện của Âu Dương Dung là do anh xúi giục mà ra. Đêm qua, người đi vào biệt thự Hoa Bỉ Ngạn là anh, đúng không?

Âu Dương Nghị Tranh lạnh như băng nói.

– Âu Dương thị trưởng, cô nói lời này là có ý gì?

Tô Mộc giả vờ không hiểu nói.

– Tôi nói vậy là có ý gì, anh chẳng lẽ không biết sao? Tô Mộc, tôi hiểu rất rõ sở dĩ anh làm như vậy, cũng không phải là nhằm vào Âu Dương Dung. Tất cả chẳng qua chỉ là một chuyện hiểu nhầm. Ở chỗ này tôi thay Âu Dương Dung nói lời xin lỗi với anh. Dù sao hắn thật sự đã làm chuyện vô liêm sỉ. Nhưng anh không nên quá kiêu ngạo. Phải biết rằng nơi này là thành phố Tây Phẩm, không phải chỗ anh làm việc trước kia. Nếu như anh thật sự không e ngại gì, sớm muộn sẽ gặp xui xẻo.

Âu Dương Nghị Tranh nói.

– Hiểu nhầm sao?

Nghe nói như thế, nhìn thái độ của Âu Dương Nghị Tranh, trong lòng Tô Mộc chợt có một ngọn lửa đột nhiên tăng vọt.

– Cái gì mà hiểu nhầm! Âu Dương thị trưởng, tôi không biết cô rốt cuộc có biết Âu Dương Dung làm chuyện gì hay không. Cô đi tới, ở ngay trước mặt tôi nói cái gì là hiểu nhầm. Âu Dương Dung làm những chuyện đó, cho dù bắn chết vài lần cũng không đủ. Tôi cũng không biết cô tới nơi này tìm tôi là có ý gì? Lẽ nào cô nghĩ rằng tôi có thể can thiệp vào chuyện chấp pháp hay sao?

– Anh?

Hai mắt Âu Dương Nghị Tranh không khỏi híp mắt. Cho đến lúc này cô ta mới nhìn Tô Mộc, nhìn khuôn mặt của người trẻ tuổi trước mắt. Trong mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt. Chỉ có điều ngay lập tức cô ta liền khôi phục lại dáng vẻ như lúc ban đầu. Thần sắc còn tăng thêm vài phần lạnh lùng.

– Thế nào mà không phải là hiểu nhầm! Âu Dương Dung chẳng qua muốn cho đám nữ hài đó một tiền đồ, cho nên mới không để cho các cô ấy gọi điện thoại về nhà. Anh bây giờ thì hay rồi. Không ngờ mượn chuyện này, muốn thu thập Âu Dương Dung. Tô Mộc, đừng cho là tôi không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào. Anh không phải muốn thông qua việc chèn ép Âu Dương Dung, tạo uy danh cho mình ở huyện Hoa Hải này sao? Nếu như anh thật sự có năng lực, vậy thông qua chuyện khác mà làm, tôi không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu không tôi còn sẽ có thể ra sức ủng hộ. Nhưng anh hành động như vậy, có phải quá mức bỉ ổi hay không?

Thủ đoạn của tôi vô cùng bỉ ổi!

Khi Tô Mộc nghe thấy Âu Dương Nghị Tranh nói ra những lời như vậy, thật đúng là giận ngược, lại cười rộ lên.

– Âu Dương thị trưởng, nói thật đi. Cô thực sự là một trong những nữ quan viên bộ dạng xinh đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy. Nhưng cho dù như vậy, cô cũng không thể đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái! Nếu nói như vậy, cô bảo một trong bất kỳ người nào của gia tộc Âu Dương qua nói với tôi, tôi đều có thể hiểu được. Nhưng vì sao lại là cô? Lẽ nào cô đã quên mất thân phận của mình rồi sao? Đừng quên bây giờ cô không phải là người của gia tộc Âu Dương. Cô là Phó thị trưởng chính quyền thành phố Tây Phẩm, là quan viên do vô số dân chúng thành phố Tây Phẩm tuyển chọn đề cử ra. Bọn họ sở dĩ tuyển chọn đề cử cô, là muốn cô thay bọn họ nói ra, không phải muốn cô ở nơi này mượn quyền thế do bọn họ cho cô, đi vào chà đạp bọn họ! Tiền đồ chó má gì chứ? Âu Dương Dung thật sự đúng như cô nói sao? Cô thật sự cho rằng đám nữ hài kia bị giam ở trong biệt thự là để tiến hành huấn luyện tiền đồ gì đó sao?

– Đúng là như vậy! Tôi đã tận mắt nhìn thấy!

Âu Dương Nghị Tranh quyết đoán nói.

– Tận mắt nhìn thấy nhất định là chính xác sao? Cô làm sao dám xác định người cháu bảo bối kia của cô không phải đang lừa dối cô! Âu Dương thị trưởng, cô là Phó thị trưởng thành phố Tây Phẩm, chẳng lẽ cô không tin tưởng cục công an thành phố Tây Phẩm sao? Trái phải đúng sai, bọn họ tự nhiên sẽ có phán xét. Trước lúc đó, cô thật sự không nhất thiết phải tới chỗ của tôi, nói với tôi những lời như vậy. Lại nói, cô nói với tôi những lời này có tác dụng sao? Nửa điểm tác dụng cũng không có! Cho nên, nếu như Âu Dương thị trưởng cô đến huyện Hoa Hải tiến hành điều tra nghiên cứu, còn dễ nói chuyện. Nếu không phải, xin mời cô trực tiếp ngậm miệng!

Tô Mộc hờ hững nói.

Ngậm miệng!

Tô Mộc cũng dám bảo mình ngậm miệng!

Sau khi từ như vậy từ trong miệng Tô Mộc thốt ra, Âu Dương Nghị Tranh cũng sắp phát điên.

Hắn làm sao dám nói với mình như vậy? Lẽ nào hắn không biết mình là người nào sao? Làm thiên chi kiều nữ của gia tộc Âu Dương, làm ngôi sao sáng trong quan trường chính trị thuận buồm xuôi gió, Âu Dương Nghị Tranh thật sự chưa từng gặp qua người nào giống như Tô Mộc. Rõ ràng là hắn động thủ hãm hại Âu Dương Dung. Hiện tại hắn lại ở chỗ này giống như một tên lưu manh càn quấy.

Xem ra thật giống như lời Âu Dương Nghị Phong nói, Tô Mộc người này không đơn giản!

– Tô Mộc, anh đừng cho rằng cái gì tôi cũng không biết. Chuyện tối ngày hôm qua chính là do anh và Bùi Phi bày ra. Mượn việc thương lượng hợp tác, để Bùi Phi tiến vào trong biệt thự làm nội ứng. Sau đó các người mượn cơ hội động thủ đối với Âu Dương Dung. Nếu thật sự như lời anh nói, vì sao người bị thương chính là Âu Dương Dung mà không phải là anh? Cho nên anh không cần ở chỗ này nói nhiều lời vô nghĩa với tôi như vậy làm gì. Tôi biết chuyện tối ngày hôm qua là do anh chủ đạo. Cũng biết rõ ràng người đứng sau lưng anh là ai. Làm phiền anh nhắn dùm, chuyện của Âu Dương Dung chỉ là một hiểu nhầm. Nếu như người sau lưng anh muốn ngồi xuống nói chuyện, thế nào cũng được. Giả như muốn xé rách da mặt, gia tộc Âu Dương tôi cũng theo tới cùng!

Âu Dương Nghị Tranh lạnh lùng nói.

Thật sự là hết thuốc chữa!

Chưa từng thấy qua nữ nhân nào tự cho mình đúng giống như Âu Dương Nghị Tranh!

Điều kỳ quái nhất chính là, hiện tại Tô Mộc không biết cô ta rốt cuộc có thật sự biết Âu Dương Dung làm gì, hay là không biết, chỉ bị Âu Dương Dung lừa gạt, cho nên mới tới nơi này chất vấn hắn. Nếu quả thật là như vậy còn tốt. Nếu như Âu Dương Nghị Tranh cái gì cũng biết, nhưng lại làm như vậy, Tô Mộc thật sự sẽ không có bất kỳ thiện cảm nào đối với cô ta. Một nữa nhân không phân biệt được phải trái, cho dù thân là Phó thị trưởng thì như thế nào?

Mình không quyền lực như vậy chứ nếu như thật sự có, không loại cô ta đi không được!

– Âu Dương thị trưởng, nếu như cô muốn nói như vậy, tôi cũng không biết phải nói cái gì cho thỏa đáng. Tôi vẫn là câu nói kia. Cô chắc hẳn nên tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện trước rồi hãy nổi gió bão! Rốt cuộc chuyện này chân tướng thế nào, tới bây giờ sợ rằng cô còn chưa rõ ràng lắm. Nếu như cô quả thật muốn biết chuyện gì xảy ra, tôi nghĩ cô tốt nhất là không nên nghe Âu Dương Dung nói, cũng không cần nghe Âu Dương Nghị Phong nói, cô đi tới Hắc Tước Trấn, đi nghe thử xem đám nữ hài kia nói như thế nào. Nếu như cô nghe được tin tức từ miệng của các cô ấy, giống với những gì cô nghĩ, vậy tôi không oán không hận tùy cô xử trí. Nhưng nếu như n nghe được không giống với những điều đó, Âu Dương thị trưởng, tôi không muốn cầu gì khác, chỉ cầu cô có thể duy trì một trái tim công bằng đi giải quyết chuyện này! Tôi đã nói nhiều như vậy, bữa cơm này xem ra Âu Dương thị trưởng ăn không vào nữa. Đúng lúc tôi cũng lười ăn. Âu Dương thị trưởng, cáo từ!

Tô Mộc nói xong, đứng lên muốn rời khỏi đó.

Ầm!

Âu Dương Nghị Tranh trực tiếp vỗ mạnh xuống bàn một cái, nhìn về phía Tô Mộc quát lớn:

– Thái độ của anh như vậy là thế nào? Đừng quên anh chỉ là một huyện trưởng nho nhỏ, hơn nữa chỉ là vừa xóa chữ đại diện trên đỉnh đầu. Nếu như thật sự muốn đấu tới tôi, tôi sẽ khiến anh mặt tro mày xám cút ra khỏi huyện Hoa Hải! Nói đi, anh rốt cuộc muốn thế nào, mới bằng lòng buông tha Âu Dương Dung! Chỉ cần anh có thể nói ra, tôi đều có thể làm được! Anh là muốn tiền, hay là muốn thăng quan! Trong vòng ba năm sẽ khiến anh lên làm Phó thị trưởng, đã được chưa?

Tô Mộc vốn đưa lưng về phía Âu Dương Nghị Tranh, sau khi nghe được mấy lời này, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười khinh thường.

Ba năm cho khiến tôi làm một Phó thị trưởng!

Gia tộc Âu Dương này khẩu khí thật sự quá lớn!

Muốn tiền cho tiền, muốn quyền cho quyền sao?

Ban đầu tôi còn tưởng rằng Âu Dương Nghị Tranh cô dù thế nào cũng phải có điểm đạo đức điểm mấu chốt. Nói như thế nào cũng sẽ không làm chuyện có lỗi đối với thân phận và chức quan của mình. Thật không ngờ tôi đã sai, còn có thể nói những lời đó với cô. Nhân phẩm của cô thật sự có vấn đề.

Gia tộc Âu Dương của cô không phải muốn thu mua tôi sao? Tốt, tôi đứng ở chỗ này, chờ các người tới thu mua. Chỉ có điều tôi có điều kiện, nhưng không biết người của gia tộc Âu Dương các người có nguyện ý lấy ra hay không?

Nghĩ tới đây, Tô Mộc chậm rãi xoay người, đôi mắt nhìn lướt qua Âu Dương Nghị Tranh từ trên xuống dưới, giống như muốn hoàn toàn nhìn thấu cô ta. Thời điểm Ngay Âu Dương Nghị Tranh sắp nổi giận, hắn chậm rãi nói ra một câu nói. Một câu nói như vậy, lập tức khiến thần sắc Âu Dương Nghị Tranh biến đổi lớn, ánh mắt nhìn Tô Mộc cũng lộ ra một sự phẫn nộ.

Bởi vì Âu Dương Nghị Tranh lại bị đùa giỡn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.