Tô Mộc nhìn gia hỏa kia không biết phải nói gì. Thật sự đáng yêu. Nhưng điều này cũng có thể nói rõ một điểm, Viên Khiếu thật sự là một người rất thích hợp làm quản lý tiêu thụ. Biết nắm lấy bất kỳ thời gian nào ở bất kỳ địa điểm tiến hành cuộc nói chuyện như vậy. Tô Mộc hiểu rõ Viên Khiếu có lẽ thật sự đang tán thưởng mình. Nhưng ngoài sự tán thưởng này, đồng thời có một điểm nữa. Chính là muốn lôi kéo làm quen với Tô Mộc. Nói thế nào Tô Mộc cũng là huyện trưởng huyện Hoa Hải. Tạo quan hệ với Tô Mộc, đây là chuyện tuyệt đối có lợi.
Về điểm ấy, trong lòng Tô Mộc biết rõ.
– Viên quản lí, ở đây chắc là điểm kiểm tra cuối cùng của các anh phải không?
Tô Mộc hỏi.
– Đúng vậy. Điểm cuối cùng!
Viên Khiếu gật đầu.
– Nếu như vậy, báo cáo khảo sát có thể viết ra bất cứ lúc nào đúng không?
Tô Mộc hỏi.
– Đúng vậy!
Viên Khiếu nói:
– Thật ra báo cáo điều tra đã chuẩn bị xong, có thể viết thành văn bản bất cứ lúc nào. Nếu như Tô huyện trưởng thật sự gấp như vậy, ngày mai tôi có thể đưa báo cáo điều tra cho chính quyền huyện các anh. Tô huyện trưởng, về phần lời cuối, vẫn phải để phía công ty làm.
– Được, chúng ta ăn cơm trước đã!
Tô Mộc cười nói.
– Được!
Bữa cơm này Tô Mộc cũng không dẫn đám người Viên Khiếu về đến huyện thành, mà trực tiếp mời ở ngay Hắc Tước Trấn. Nói đến Hắc Tước Trấn, Sở Tranh là người quen thuộc nhất. Cho nên hắn rất dễ dàng tìm được một quán ăn. Ở đây dù sao cũng là Hắc Tước Trấn. Trên trấn nếu như phát sinh chuyện gì, không có khả năng giấu diếm được người ở đây. Huống gì hiện tại Viên Khiếu vẫn là người có tiếng ở Hắc Tước Trấn. Có người nào không biết Viên Khiếu là người của Vạn Tượng Phong Đầu chịu trách nhiệm tiến hành điều tra nơi này.
Cho nên, ngay sau khi đám người Tô Mộc ăn không lâu, Dương Hòa Tô và Trương Phượng Lâm đã xuất hiện ở nơi này. Ở sau lưng của hai người còn dẫn theo một nhóm người lãnh đạo của trấn trên. Bọn họ bây giờ không dám không tới. Phải biết rằng ngay cả Trương Phượng Lâm cũng đã qua, bọn họ có thể khiếp sợ rụt đuôi lui ở phía sau sao? Nực cười, đó không phải là muốn chết sao?
Lại nói, phải biết rằng Tô Mộc là ai? Đây chính là huyện trưởng huyện Hoa Hải. Còn nữa, hiện tại Tô Mộc ở huyện Hoa Hải tạo ra động tĩnh quá cường đại. Nếu như thật sự bỏ mặc, ai dám?
Hiện tại, nhật báo Hoa Hải vừa gây ra cảnh tượng như vậy, còn không có quyết định!
Mà chuyện nhật báo Tây Phẩm còn chờ ở đó. Làm người lăn lộn ở trong quan trường, nếu như bọn họ thật sự cho rằng không có sự ảnh hưởng của Tô Mộc, vậy thật sự nên rời khỏi sân khấu rồi! Nếu như trong đó thật sự không có bóng dáng của Tô Mộc, như vậy tính chất càng nghiêm trọng hơn.
– Tô huyện trưởng!
Dương Hòa Tô tiến lên phía trước nói.
– Tô huyện trưởng!
Trương Phượng Lâm nhìn Tô Mộc, thần sắc rõ ràng tăng thêm vài phần kích động. So với sự kích động của hắn, Dương Hòa Tô rõ ràng trấn định hơn nhiều.
– Hai người sao lại tới đây?
Tô Mộc hỏi.
– Chúng tôi nghe nói Tô huyện trưởng qua, cho nên muốn tới xem Tô huyện trưởng có chỉ thị gì không!
Dương Hòa Tô tiến lên nói. Không nói tới những cái khác. Hắn là bí thư trấn ủy của Hắc Tước Trấn. Hiện tại Lý Tuyển và Tô Mộc đang trong thời kỳ mới tiếp xúc, Dương Hòa Tô cũng phải tôn kính Tô Mộc.
– Đúng vậy!
Trương Phượng Lâm phụ họa nói.
– Nếu đã tới, vậy ngồi xuống đi.
Tô Mộc nói:
– Hiện tại tôi qua chính là vì việc xây dựng cơ sở hoa cảnh ở Hắc Tước Trấn của mọi người. Tôi thật sự có chút vấn đề cần thương lượng với mọi người.
– Vâng!
Dương Hòa Tô nói.
– Ngoại trừ hai người ra, những người còn lại đều trở về đi. Quán ăn chỉ lớn như vậy, tập trung nhiều người làm cái gì? Lẽ nào các người còn muốn ở chỗ này, muốn tôi mời các người ăn sao?
Tô Mộc cười nói.
– Ha ha!
Ở trong bầu không khí hài hòa, những người còn lại thật sự đều rời đi. Nếu như thật sự tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ xảy ra vấn đề. Đừng thấy bây giờ Tô Mộc ôn tồn nói với anh, nhưng ai biết tính tình gia hỏa này thế nào. Nếu như thật sự chọc giận hắn, hắn có thể sẽ đánh người.
Một phòng thuê không lớn không nhỏ, bốn người ngồi, Tô Mộc, Dương Hòa Tô, Trương Phượng Lâm và Viên Khiếu. Sau khi cơm nước bắt đầu bưng lên, Tô Mộc vừa cười vừa nói:
– Hắc Tước Trấn được quyết định là điểm thực nghiệm cơ sở hoa cảnh trong huyện chúng ta. Làm điểm thực nghiệm này, tôi hi vọng các người có thể vì Vạn Tượng Phong Đầu cố gắng hết sức cung cấp chút phục vụ hoàn thiện. Đương nhiên, phía bên Vạn Tượng Phong Đầu sẽ không vô duyên vô cớ gây phiền phức cho các người, làm chuyện quá đáng đối với các người. Tôi nói cái này, là muốn nói cho các người biết, không quan tâm là ai, đều phải dựa theo điều lệ mà làm việc.
– Vâng!
Dương Hòa Tô cười nói:
– Tô huyện trưởng, chính phủ trấn ủy Hắc Tước Trấn chúng tôi tuyệt đối sẽ cố gắng hết sức, giúp đỡ Vạn Tượng Phong Đầu làm tốt công tác phục vụ. Tuyệt đối sẽ không để Vạn Tượng Phong Đầu xuất hiện bất kỳ vấn đề nào trên phương diện này.
– Mấy thôn trong Hắc Tước Trấn, tôi đều có thể bảo đảm. Tôi bảo đảm bọn họ sẽ bảo đảm mức độ phối hợp lớn nhất. Thật ra điều này cũng không nhất thiết phải bảo đảm. Hiện tại những người đó đều còn sốt ruột hơn cả chúng tôi, đều muốn để Vạn Tượng Phong Đầu nhanh chóng tiến hành xây dựng sớm một chút. Phải biết rằng Hắc Tước Trấn chúng tôi làm hương trấn nằm dưới đáy của huyện Hoa Hải. Tôi thật sự không có mặt mũi nào. Nếu có thể có cơ hội triển kinh tế, tôi thật sự sẽ không bỏ qua! Tô huyện trưởng, tôi thật sự sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào đi phá hoại lần xây dựng cơ sở hoa cảnh này.
Trương Phượng Lâm bảo đảm nói.
– Như vậy là hay nhất!
Tô Mộc cười nói.
– Tô huyện trưởng, anh yên tâm, Vạn Tượng Phong Đầu chúng tôi lần này thật sự hạ cả gốc. Nếu như không thể bảo đảm các phụ lão hương thân Hắc Tước Trấn giàu có, chúng tôi thật sự không nhất thiết phải qua đầu tư. Chỉ có điều Tô huyện trưởng, chúng tôi ở nơi này cũng có một thỉnh cầu, hi vọng Hắc Tước Trấn có thể hỗ trợ.
Viên Khiếu nói.
– Thỉnh cầu gì? Hiện tại bí thư trấn ủy và trưởng trấn Hắc Tước Trấn đều ở đây. Chỉ cần anh nói ra, chúng tôi sẽ lập tức giải quyết.
Tô Mộc cười nói.
– Là như thế này. Nếu như có thể, tôi muốn những người có kinh nghiệm làm vườn trong Hắc Tước Trấn, có thể trở thành công nhân của công ty chúng tôi. Còn nữa, những người có tư cách lão thành, chúng tôi sẽ đặc biệt mời làm giảng sư. Về phần nói đến phương diện đãi ngộ, tuyệt đối sẽ làm cho phù hợp. Đương nhiên, chúng ta cần những người có kinh nghiệm, cần chính là những người đồng ý chịu khổ. Nếu như có ai đưa thư tố cáo chúng tôi, chúng tôi thật sự không có cách nào làm tiếp được.
Viên Khiếu nói.
Lời nói này thực sự cẩn thận!
Viên Khiếu thật không giấu diếm. Phải biết rằng hắn có thể được Mộ Dung Cần Cần đặc biệt mời qua, trong lòng lại có cảm tình yêu mến mãnh liệt đối với Mộ Dung Cần Cần, cho nên hắn tất nhiên sẽ tận tâm tận lực phục vụ cho Vạn Tượng Phong Đầu. Hắn không phải là không có người đáng tin cậy. Nhưng nếu như thật sự đưa người vào, Vạn Tượng Phong Đầu khẳng định sẽ không chịu. Dù sao Vạn Tượng Phong Đầu chỉ là một công ty đầu tư, cũng không phải là một cơ cấu chính phủ.
– Anh yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề! Tôi ở chỗ này bảo đảm với Viên quản lí, nếu ai dám đưa thư tố cáo, tôi tuyệt đối sẽ xử lý người đó! Một người xuất hiện xử lý một người. Không quan tâm đối phương là ai, đều sẽ kiên quyết xử lý không có thương lượng!
Dương Hòa Tô lớn tiếng nói.
– Thái độ của Dương bí thư chính là thái độ của chính phủ trấn chúng tôi!
Trương Phượng Lâm nói.
– Vậy tôi không có vấn đề gì nữa! Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!
Viên Khiếu cười nói.
– Chính sự nói xong rồi, vậy chúng ta bắt đầu ăn cơm đi.
Tô Mộc cười nói nói.
– Tô huyện trưởng, chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi đã nghe nói. Đơn giản là trò đùa thôi. Ban tuyên truyền huyện ủy bọn họ làm việc thế nào vậy? Tại sao có thể để người ta viết ra bài viết như vậy! Còn nữa nhật báo rốt cuộc suy nghĩ như thế nào? Tại sao bọn họ có thể để một bài văn như vậy làm tiêu đề cho trang đầu chứ? Quả thực chính là hồ đồ! Tô huyện trưởng, ngay vừa rồi, mười gia đình đám người Sở Vân Quý đều đến chính phủ trấn, bảo là muốn đi vào huyện yêu cầu phải rửa oan cho anh!
Trương Phượng Lâm càng nói càng cảm thấy tức giận.
Mặc dù biết có nhật báo Tây Phẩm đưa tin, nhưng Trương Phượng Lâm lại biết ở trong chuyện, sợ rằng Tô Mộc cũng không dễ chịu gì. Nếu không, chuyện như vậy làm sao có thể phát sinh được? Nếu thật sự là như vậy, thật ra có thể mượn chuyện này gây ra chút động tĩnh. Trương Phượng Lâm thật ra còn nghĩ đến một phương pháp đáng khen hơn. Chính là, không quan tâm đám người trong huyện kia suy nghĩ như thế nào, chỉ cần Tô Mộc có thể nằm quyền phát biểu tuyệt đối đối với đám người nắm quyền ở các hương trấn, vậy là đủ rồi.
Sau khi Dương Hòa Tô nghe nói vậy, trong lòng không khỏi cười khổ. Gặp phải chuyện như vậy, thật sự quá suy sụp. Anh bảo hắn hắn nên nói cái gì đây. Dù sao đứng sau lưng hắn chính là Lý Tuyển. Nói thật, hiện tại Dương Hòa Tô có phần không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lý Tuyển không phải đang trong thời kỳ hòa thuận với Tô Mộc sao? Nếu nói như vậy, vì sao Lý Tuyển lại ngầm đồng ý để Lưu Á động thủ làm ra chuyện như vậy? Thật sự quá kỳ quái.
Thật ra con người như Dương Hòa Tô, mặc dù do Lý Tuyển đề bạt lên, nhưng phải biết rằng Dương Hòa Tô dù sao cũng là không có ở bên cạnh Lý Tuyển. Đối với tâm tư của Lý Tuyển, hắn không có khả năng nắm chuẩn. Hơn nữa quan hệ giữa hắn cùng Liễu Linh Lỵ không gần, càng không có cách nào biết được.
Nhưng bây giờ bị Trương Phượng Lâm ép đến mức này, hắn cũng chỉ có thể phụ họa.
– Vâng, lần này tòa nhật báo làm việc thật sự không ổn!
Dương Hòa Tô nói. Đây cũng là sự ủng hộ lớn nhất mà hắn có thể đưa ra.
Chỉ có điều nếu để cho Dương Hòa Tô thật lòng nói, hắn nhất định sẽ đứng ở phía bên Tô Mộc. Bởi vì trong chuyện này, tòa nhật báo làm quả thực quá không ổn. Các ngươi có thể làm việc như vậy sao? Tạm thời không nói đến chuyện này là thật hay giả. Chỉ riêng việc các người tùy tiện xen vào chuyện tranh quyền phát biển của Tô Mộc và Lý Tuyển, chính là một nét bút hỏng, nét bút hỏng rất lớn. Còn nữa các người làm như vậy, thật sự đã đặt các người vào đất chết!
Không quan tâm trong chuyện này Tô Mộc sẽ làm gì, tòa nhật báo đều không có trái cây ngon để ăn.
Chuyện này quả thực chính là chuyện khiến người ta rất nhức đầu!
Nhưng các người vẫn làm được, thực sự là hành vi ngu xuẩn không có đầu óc!
Tô Mộc có chút nghiền ngẫm liếc mắt nhìn Dương Hòa Tô, không nói gì thêm.
– Lão trấn trưởng, chuyện này tôi tự có biện pháp giải quyết. Chúng ta không nói cái này nữa. Bây giờ là giờ tan tầm, không nói chuyện công. Nào, ăn đi!
– Được!
Trương Phượng Lâm thuận thế đi xuống, mục đích đạt được là được.
Reng reng reng!
Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc đổ chuông. Sở Tranh đẩy cửa tiến vào, trực tiếp đưa điện thoại cho Tô Mộc. Sau khi Tô Mộc nhìn thấy cái tên hiện ra trên đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười thần bí. Cuối cùng đã không kìm chế được.