- Thế nào? Tính toán thời gian, chắc hẳn đã nhận được lễ vật em gửi cho anh rồi chứ?
Diệp Tích cười nói.
- Đúng vậy. Vừa mới lấy được. Có phải em gài tai mắt ở bên cạnh anh hay không? Còn nữa, bây giờ em không phải nên đi ngủ sao? Thế nào đến giờ còn chưa ngủ? Em sẽ không bận rộn tới mức đó chứ?
Tô Mộc hỏi.
- Làm gì có! Hiện tại, trên cơ bản em không phải để ý tới mấy chuyện vụn vặt bên trong tập đoàn nữa. Hiện tại cho dù Thịnh Thế Đằng Long không có em, vẫn có thể hoạt động tốt.
Diệp Tích nói.
- Như vậy là hay nhất. Lúc nào có thời gian rảnh rỗi thì trở lại đi. Bác Diệp rất nhớ em.
Tô Mộc nói.
- Chỉ có ba em nhớ em thôi sao?
Khóe miệng Diệp Tích cong lên, nói.
- Ai nói? Còn có anh. Anh cũng nhớ em, thật sự rất nhớ em!
Tô Mộc ôn nhu nói.
- Như vậy còn được!
...
Sau lời ôn nhu mật ngữ của Diệp Tích, hai người bắt đầu trò chuyện. Sau khi nói thiên nam hải bắc một hồi, Diệp Tích cười nói:
- Được rồi, cứ như vậy đi. Sắp tới Thịnh Thế Đằng Long cũng sẽ khởi công mấy hạng mục ở bên trong Thiên Triều. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, em sẽ trở lại thăm anh. Anh không làm hoạt động gì phạm pháp phía sau lưng em đấy chứ?
- Làm gì có? Anh rất đàng hoàng!
Tô Mộc vội vàng nói.
- Ha ha!
Diệp Tích cười run rẩy hết cả người. Sau khi cúp điện thoại, nét mặt thoáng lộ vẻ xấu hổ. Nghĩ đến Tô Mộc mỗi lần ở trên giường ra sức chém giết, không khỏi cảm thấy nói không ra lời.
Cho dù anh thật sự tìm người khác, em cũng sẽ không để ý! Ai bảo em không ở bên cạnh anh. Nhưng không quan tâm thế nào, trong tim anh phải có bóng dáng của em. Bằng không em sẽ không tha thứ cho anh.
Hiện tại tâm tình Tô Mộc tương đối thả lỏng. Sau khi nói chuyện với Diệp Tích xong, hắn bắt đầu chuyển lực chú ý tới số ngọc thạch đang để ở trên mặt bàn trước mắt. Hắn có thể đi đến bây giờ, chính là dựa vào quan bảng hỗ trợ. Nếu như không có quan bảng, Tô Mộc tuyệt đối không có cách nào thuận buồm xuôi gió như vậy.
Trong khoảng thời gian gần đây, Tô Mộc thật ra không mấy khi vận dụng quan bảng. Điều này cũng không có nghĩa là Tô Mộc sẽ không mượn trợ giúp nữa. Có sát khí lớn như vậy lại không biết lợi dụng, vậy tuyệt đối là hành động ngu xuẩn.
Cho nên hiện tại Tô Mộc nhất định phải làm như vậy!
Mà quan bảng muốn tiến cấp, chỉ có thể dựa vào cắn nuốt năng lượng của ngọc thạch. Trong quan trường uy năng cực lớn, thật sự giúp Tô Mộc không ít. Nhưng bây giờ, điều Tô Mộc muốn biết chính là, nếu như những ngọc thạch này đều bị quan bảng cắn nuốt hết, quan bảng sẽ có năng lực thế nào. Có phải có thể mang đến uy năng vô song khiến mắt Tô Mộc phải sáng ngời hay không.
Bị loại ý niệm này quyến rũ, Tô Mộc vội vàng ra tay.
A!
Ngọc thạch bày ở trên mặt bàn trên, mỗi khối đều là hàng thượng đẳng. Nếu như đem ra bán, dù thế nào cũng phải hơn mười vạn. Mà bây giờ chính là những ngọc thạch thuần túy nhất, phút chốc liền bị quan bảng cắn nuốt. Từng viên một biến mất, từng năng lượng không ngừng tiến đến, làm dịu quan bảng.
Quan bảng giống như một người đói khát qua đường, không ngừng điên cuồng hấp thu.
- A!
Ở trong sự cắn nuốt này, trong đầu Tô Mộc đột nhiên xuất hiện một hàng chữ. Mà sau khi hắn xem qua, tâm tình thật sự bắt đầu kích động. Đây là một loại uy năng giám định đồ cổ của quan bảng. Nói là chỉ cần Tô Mộc muốn, quan bảng chẳng những có thể nói tường trình về đồ cổ, còn có thể nói ra đồ nào là đồ giả.
Đồ giả làm giả như thế nào, sẽ được quan bảng liệt kê ra nguyên nhân chính xác.
Đây là điều trước đó Tô Mộc không có cách nào nắm giữ được!
Phải biết rằng quan bảng trước đây phần nhiều chính là có thể dựa theo vận khí cứng đối cứng. Trừ phi gặp phải đồ cổ thật sự, bằng không quan bảng chắc chắn sẽ không hiện ra tin tức. Gặp phải đồ giả, quan bảng cũng sẽ không hiện ra là đồ giả. Cái này khiến Tô Mộc có cảm giác bất đắc dĩ. Mặc dù biết vật kia là giả, nhưng không biết giả ở chỗ nào.
Hiện tại thì hay rồi. Tô Mộc có cái này, thật sự có thể càng khống chế được quan bảng hoàn mỹ hơn. Điều khiến cho Tô Mộc cảm thấy kinh diễm chính là hiện tại quan bảng đã không có bất kỳ hạn chế nào về số lượng. Chỉ cần Tô Mộc muốn, trong vòng một ngày muốn giám định ra bao nhiêu đồ đều không có bất cứ vấn đề gì.
- Chỉ không biết trong quan trường sẽ hiển thị ra uy năng thứ chín là cái gì?
Tô Mộc hiếu kỳ.
Nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, hiện tại quan bảng cũng không hiển thị ra, chỉ xuất hiện một chữ uy năng thứ chín. Điều này làm cho Tô Mộc cảm thấy có chút hiếu kỳ và kích động.
Có lẽ lúc nào đó phải thí nghiệm mới được!
Trong lòng Tô Mộc suy nghĩ như vậy. Hắn không lưu ý quá nhiều về quan bảng. Sau khi thu hồi lại quan bảng đã lột xác một cách thành thạo, hắn bắt đầu chuẩn bị hợp đồng sẽ ký kết vào ngày hôm sau. Những lời Tô Mộc nói trước đó ở trong cuộc họp của thường ủy huyện ủy thật ra không phải là nói chuyện giật gân. Hắn thật sự đã nắm được Vạn Tượng Phong Đầu. Ngày hôm sau sẽ ký hiệp nghị chính thức.
Trước lúc này, Tô Mộc phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Reng reng reng!
Ngay khi Tô Mộc vừa xem xong một phần văn kiện, đang định đứng dậy duỗi người một cái, điện thoại bên người lặng lẽ đổ chuông. Đó là điện thoại riêng. Đưa mắt nhìn lướt qua, Tô Mộc bất ngờ phát hiện là Khương Mộ Chi gọi tới. Viện trưởng mỹ nữ này có chuyện gì vậy? Lẽ nào nhớ mình sao? Nhưng buổi huấn luyện cuối tuần này, Tô Mộc đã xin nghỉ. Hắn thật sự không qua nghe giảng bài được.
- Khương lão sư, thế nào nhớ tôi sao?
Tô Mộc cười nói.
- Anh ít nói nhảm cho tôi!
Giọng nói trong trẻo của Khương Mộ Chi truyền tới.
- Tôi muốn hỏi thăm, cuối tuần này có phải anh thật sự không thể đến đây học hay không?
- Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu nói.
- Nói vậy, tôi đã biết. Tôi sẽ chuẩn bị tư liệu bài khóa cho anh, sau đó sẽ nhanh chóng đưa cho anh.
Khương Mộ Chi nói.
- Vậy thật sự cảm ơn Khương lão sư!
Tô Mộc cười nói.
Cốc cốc!
Ngay khi Tô Mộc còn muốn nói chuyện trời đất với Khương Mộ Chi, cửa phòng làm việc được mở ra. Không ngờ người đi tới là Sở Tranh.
- Tạm thời như vậy đi. Có thời gian, tôi sẽ liên lạc lại.
Tô Mộc thuận thế cúp điện thoại. Bên kia Sở Tranh đã đi tới trước.
- Huyện trưởng, Trâu phó huyện trưởng nói muốn đến đây báo cáo công tác cho anh!
Sở Tranh nói.
- Vào đi!
Tô Mộc nói.
Khi Trâu Nhất Khoa xuất hiện ở nơi này, Tô Mộc liền mỉm cười nói:
- Thế nào? Lão Trâu, anh có công tác gì muốn báo cáo với tôi sao?
- Đúng vậy, huyện trưởng, tôi muốn báo cáo cho anh về thị trường hàng hóa của huyện chúng ta gần đây.
Trâu Nhất Khoa nói.
- Vậy nói điểm quan trọng đi!
Tô Mộc nói.
- Vâng!
Trâu Nhất Khoa bắt đầu nói tiếp. Tô Mộc thật ra không có ý quấy rầy, im lặng lắng nghe.
Nếu như nói trong đó có chỗ nào không đúng, Tô Mộc sẽ đưa ra nghi vấn của mình sau. Trâu Nhất Khoa cũng sẽ nhanh chóng giải thích rõ ràng. Hai người cứ anh một lời tôi một lời. Càng nói Trâu Nhất Khoa càng cảm thấy, Tô Mộc quả nhiên cái gì cũng hiểu. Thậm chí ngay cả chuyện thị trường cũng có thể hiểu rõ ràng như vậy. Cũng không phải là trình bày đơn giản.
Ngay sau khi Trâu Nhất Khoa báo cáo xong, Tô Mộc và hắn đang trò chuyện, Sở Tranh ở bên ngoài gõ cửa. Sau khi đợi một lát mới đi vào, nói với Tô Mộc:
- Huyện trưởng, bên ngoài có một người. Hắn nói có biết anh, muốn tiến đến gặp anh.
- Ai vậy?
Tô Mộc hỏi.
- Một người đàn ông tên là Hà Sanh!
Sở Tranh nói.
- Hà Sanh!
Tô Mộc thật sự thấy bất ngờ. Hà Sanh làm sao lại xuất hiện ở chỗ này. Chỉ có điều nếu như thật sự là Hà Sanh, hắn ngược lại không có khả năng tiếp tục ngồi ở chỗ này. Hắn vội vàng đứng lên nói:
- Để hắn tiến vào!
- Vâng!
Sở Tranh nói xong, đứng dậy rời đi. Đúng lúc này Trâu Nhất Khoa cũng đứng lên.
- Huyện trưởng, nếu anh có việc, hôm khác tôi sẽ trở lại sau!
- Không có việc gì. Tôi nghĩ người này có thể qua đầu tư. Đúng lúc anh đã ở đây, anh cũng ngồi xuống nghe một chút đi!
Tô Mộc nói.
- Được!
Trâu Nhất Khoa gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, người kia là ai, sao có thể kinh động tới Tô Mộc như vậy. Còn đến đây đầu tư? Chẳng lẽ còn có thể giống như Vạn Tượng Phong Đầu, thật sự tập trung một khoản tài chính lớn được sao? Nếu thật sự là như vậy, huyện Hoa Hải sẽ hoàn toàn phát triển.
Hà Sanh bước thoăn thoắt vào phòng làm việc. Vừa đi vào, trong nháy mắt khi nhìn thấy Tô Mộc, hắn liền chủ động vươn hai tay, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
- Tô huyện trưởng, thật sự đã lâu không gặp a!"
- Hà tổng, đã lâu không gặp a!" Tô Mộc cười nói.
- Ta chính là cái kia như cũ!" Hà Sanh mỉm cười ngồi xuống, nhìn lướt qua ngồi ở bên cạnh Trâu Nhất Khoa, lại không nói gì thêm. Tô Mộc cũng không có muốn ý giải thích, như vậy nhìn về phía Hà Sanh.
- Hà tổng, sao anh lại xuất hiện ở huyện Hoa Hải này?
Tô Mộc tò mò hỏi.
- Tô huyện trưởng, lần này tôi qua muốn nương tựa vào anh.
Hà Sanh nói.
- Tìm nơi nương tựa? Có ý gì?
Tô Mộc không hiểu nói.
- Tô huyện trưởng, quan hệ giữa chúng ta là bằng hữu cũ, vậy tôi cũng sẽ không giấu diếm. Hiện tại phía bên trấn Hắc Sơn đã không thỏa mãn được mức độ của thủy sản Hồng Phong chúng tôi. Cơ sở nuôi trồng sinh thái ở Trấn Hắc Sơn muốn thỏa mãn nhu cầu thị trường của tỉnh Giang Nam thì không có vấn đề. Nhưng điều này hiển nhiên không thể là mục đích của tôi. Tôi muốn đẩy cơ sở nuôi trồng của tôi ra ngoài. Để nhiều người biết tới thủy sản Hồng Phong của tôi.
Hà Sanh nói.
- Đây là chuyện tốt! Thủy sản Hồng Phong hiện tại đã trở thành xí nghiệp ngôi sao trong tỉnh Giang Nam chúng ta. Hàng năm lợi nhuận và thuế nộp lên rất nhiều. Muốn mở rộng kinh doanh con đường, không có bất cứ vấn đề gì. Anh tới nói với tôi những điều này, chẳng lẽ muốn đến huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư sao? Anh muốn ở chỗ này khởi công xây dựng ra một cơ sở nuôi trồng sinh thái tương tự sao?
Tâm tư Tô Mộc thoáng động nói.
- Ha ha!
Hà Sanh cười lớn:
- Tôi đã biết Tô huyện trưởng thông tuệ, tuyệt đối có thể liếc mắt nhìn ra được suy nghĩ của tôi. Không sai. Tô huyện trưởng, lần này tôi tới tìm anh kiếm nơi nương tựa. Tôi muốn ở huyện Hoa Hải đầu tư khởi công xây dựng một cơ sở nuôi trồng sinh thái giống hệt với ở trấn Hắc Sơn. Thế nào? Tô huyện trưởng, có thể sao?
Lời này vừa hỏi, Trâu Nhất Khoa đứng ở bên cạnh, sắc mặt đã bắt đầu phát sinh biến hóa. Mặc dù nói huyện Hoa Hải tương đối nghèo, nhưng nghèo nữa cũng sẽ không nghèo những cán bộ như bọn họ. Cho nên Trâu Nhất Khoa vẫn biết đến danh tiếng của thủy sản Hồng Phong, biết đây là đệ nhất phẩm bài về thủy sản trong tỉnh Giang Nam.
Mà bây giờ là ý thế nào?
Thủy sản Hồng Phong xin Tô Mộc, muốn tới nơi này đầu tư?