Mơ ước của Trịnh Mục, hoặc là nói dã tâm thì đúng hơn, đó chính là tạo dựng lên tập đoàn Trịnh thị thuộc về mình. Là tập đoàn Trịnh thị hoàn toàn thuộc về Trịnh Mục, không có bất cứ quan hệ nào với Trịnh gia. Tập đoàn Trịnh thị chính là vương quốc cá nhân của Trịnh Mục, là tồn tại độc lập với Trịnh gia.
Ngày tập đoàn này chân chính thành hình, cũng chính là ngày Trịnh Mục mang theo vinh quang trở lại Trịnh gia. Đến lúc đó, Trịnh Mục muốn lấy người nào cũng không ai dám nói, hắn sẽ khiến những người còn lại đều phải biết điều câm miệng, để cho bọn họ mở to hai mắt mà nhìn, nhân mạch của Trịnh Vấn Tri rút cuộc mạnh như thế nào. Cho dù Trịnh Mục không dựa vào tài nguyên của Trịnh gia, đồng dạng cũng có thể tay trắng dựng nghiệp, tạo dựng nên một đế quốc kinh doanh lớn như vậy!
Đây chính là dã tâm của Trịnh Mục!
Trịnh Mục cũng luôn vì dã tâm này mà nỗ lực!
Nhưng cho dù dã tâm lớn thế nào, Trịnh Mục cũng biết, hiện tại muốn thực hiện được dã tâm này, thật sự có chút khó khăn. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng chuyện tập đoàn Trịnh thị phát triển đến bình cảnh hiện tại, chậm chạp không có cách nào đột phá, đã đủ khiến cho Trịnh Mục nhức đầu một thời gian rất dài. Nếu vấn đề này không thể giải quyết, Trịnh Mục thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Cho nên từ phương diện này mà nói, cho dù tập đoàn Trịnh thị muốn nuốt trọn tập đoàn Âu Dương, cũng phải có cái miệng đủ lớn. Quy mô của hai tập đoàn này hơn kém nhau không bao nhiêu, mặc dù Trịnh Mục biết, chỉ cần có thể nuốt trọn tập đoàn Âu Dương, như vậy tuyệt đối có thể làm cho tập đoàn Trịnh thị đột phá được bình cảnh này.
Nhưng ý nghĩ và thực tế lại mâu thuẫn!
– Huynh đệ, chuyện này cậu thật sự làm khó tôi rồi.
Trịnh Mục nói.
– Làm sao? Chẳng lẽ không thể sao?
Tô Mộc hỏi.
– Không phải là không thể, cũng không phải là không muốn. Tôi không nói gạt cậu, nếu bây giờ có thể nuốt trọn tập đoàn Âu Dương, trải qua gây dựng lại tư sản, trải qua hoàn thiện con đường hành nghề, tôi thật sự có thể có nắm chắc, để cho tập đoàn Trịnh thị quật khởi. Nhưng hiện tại tôi không có nhiều tài chính như vậy không nói, chủ yếu nhất chính là, cậu kêu tôi lấy lý do gì đi nói chuyện với cha tôi. Cậu cho rằng người giống như cha tôi, có thể vô duyên vô cớ cho phép tôi động đến tập đoàn Âu Dương sao?
Trịnh Mục khổ sở nói.
Mắt nhìn thấy một khối thịt béo để trước mặt, lại không thể nuốt vào bụng, loại mùi vị này thật sự rất khó chịu!
– Con đường chính trị?
Khóe miệng Tô Mộc vung lên, hắn dĩ nhiên rất rõ ràng, nếu có thể thông qua cái gọi là con đường chính trị giải quyết chuyện này sẽ rất dễ dàng. Dù sao trong thiên triều, bất kỳ ngành nghề nào cũng không thể đối kháng với chính trị. Nhưng hắn thật sự chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy, dù sao bên phía Âu Dương Nghị Tranh còn có Lý Dật Phong. Tô Mộc cũng không rõ ràng, Lý Dật Phong rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Vận dụng thủ đoạn chính trị, là biện pháp nhanh nhất.
Nhưng bây giờ đây không phải là biện pháp tốt nhất Tô Mộc có thể dùng đến, biện pháp tốt nhất bây giờ hắn có thể làm chính là thuần túy thương chiến! Dựa thế trong thương chiến, mượn dùng thế chính trị, tạo thành lực công kích cũng tương đối kinh người.
– Hai ngày nữa tới đây một chuyến đi, chúng ta nghiên cứu một chút, về phần phương tiện tài chính, anh không cần lo lắng. Tiền là thứ nhìn như hao hút, nhưng ai cũng biết sau lưng tổn hại là hồi báo lớn thế nào.
Tô Mộc nói.
Chính là câu nói này, trong nháy mắt khiến cho trái tim Trịnh Mục trở lại bình thường. Có hứa hẹn này của Tô Mộc, hắn thật sự không còn bất kỳ băn khoăn nào. Người khác không biết Tô Mộc, hắn có thể không biết sao? Cường thế của Tô Mộc, trí tuệ của Tô Mộc, tuyệt đối là đứng đầu trong số những người Trịnh Mục đã từng gặp! Chỉ cần là chuyện Tô Mộc muốn làm, hắn chắc chắn sẽ làm được.
– Bây giờ tôi sẽ chuẩn bị đến đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, buổi tối chúng ta có thể cùng ăn cơm rồi!
Trịnh Mục cười nói.
– Được!
Tô Mộc trực tiếp gật đầu đáp.
Tô Mộc bây giờ không thiếu tiền, hắn cũng không muốn dùng tiền của Diệp Tích, tập đoàn Âu Dương quả thật rất lớn, nhưng muốn ăn hết nó, cũng không cần vận dụng quá nhiều tư chất.
– Sư tỷ, bây giờ chị đang ở đâu?
Tô Mộc gọi điện thoại.
– Tôi đương nhiên ở huyện Hoa Hải, ở địa bàn của cậu rồi, tôi có thể đi đâu chứ? Trụ sở trồng hoa lớn như vậy, nếu tôi không tự mình trông giữ, tôi không yên lòng! Đại lão bản của tôi, tôi làm gì phong lưu tiêu sái giống như cậu!
Mộ Dung Cần Cần giả bộ oán giận nói.
Tô Mộc hiện tại có thể tưởng tượng ra bộ dạng bĩu môi lúc này của Mộ Dung Cần Cần, nghĩ đến vừa rồi ra sức đánh Âu Dương Dung một trận, buồn bực trong lòng cũng phát tiết ra không ít, Tô Mộc liền cười nói:
– Được rồi, sư tỷ của tôi, tôi biết bây giờ chị đang rất bận rộn. Như vậy đi, tối hôm nay tôi mời chị ăn cơm, thuận tiện kêu cả Thạch Hoan Ca nữa. Tối nay tôi sẽ đưa cho hai người một phần đại lễ!
– Thiệt hay giả?
Hai mắt Mộ Dung Cần Cần tỏa sáng.
– Đương nhiên là thật, tôi có bao giờ lừa gạt sư tỷ chưa, tôi cũng không dám lừa chị kìa!
Tô Mộc cười nói.
– Tốt lắm, buổi tối gặp mặt!
Mộ Dung Cần Cần giống như sợ Tô Mộc hối hận, trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Mộc lắc đầu, nghĩ tới bàn dạ tiệc buổi tối, trong lòng không khỏi tính toán. Chuyện này đến lúc đó chỉ cần nói cho Trịnh Mục biết là được, về phần động tác tiếp theo, hắn sẽ biết phải làm như thế nào.
Bởi vì sau khi tan việc lập tức tới đây, cho nên hiện tại Tô Mộc vẫn chưa ăn cơm, bụng đã có chút đói. Hắn liền lái xe, tùy tiện tìm một quán cơm ven đường, dừng xe đi vào bắt đầu gọi thức ăn.
Reng reng!
Khi Tô Mộc mới vừa gọi đồ ăn, điện thoại lại một lần nữa vang lên, lần này là Đoạn Bằng gọi tới. Tô Mộc không chần chờ vội vàng mở máy, bên kia truyền đến tin tức khiến cho Tô Mộc không khỏi chấn động.
– Chuyện cậu nói là sự thật?
Tô Mộc nghiêm giọng hỏi.
– Sự thật vô cùng chính xác, chúng tôi đã tìm được người đó, biệt danh của hắn là Chuột, tên thật là Vương Nhị Phát, là huynh đệ kết nghĩa với tên khốn đầu trọc. Khi chúng tôi tìm được Chuột, hắn đã gửi tất cả lên trên mạng, hơn nữa còn cắt ra thành rất nhiều phần gửi ra ngoài. Cụ thể là gửi đi đâu, trước mắt còn chưa điều tra được. Chuột nói, những thứ đó đều là Đầu Trọc đưa cho hắn, Đầu Trọc nói nếu như mình gặp nguy hiểm thì nhờ Chuột chọc chuyện này ra. Chúng tôi đuổi tới đó vẫn chậm một chút, hành động của người này thật sự vô cùng lưu loát.
Đoạn Bằng nói.
– Chuyện đã sớm chuẩn bị, động thủ dĩ nhiên cũng rất nhanh. Chuyện này tạm thời không nói đến nữa, các cậu trực tiếp trói chặt Chuột ở đó, tôi sẽ kêu Chương Duệ lập tức tới đó. Nhưng những thứ đó, xác định không sai chứ?
Tô Mộc hỏi.
– Đúng vậy, bản gốc đang ở chỗ chúng tôi, hơn nữa chúng tôi cũng đã phục chế một phần. Nếu không hiện tại tôi đưa tới cho anh?
Đoạn Bằng nói.
– Không cần, bây giờ tôi đang ở thành phố, xong chuyện tôi sẽ trở về. Nếu chuyện này là thật, thì không có gì đáng sợ. Dù sao chuyện này cho dù Chuột không làm, tôi cũng sẽ làm. Nếu hắn đã làm, vậy vừa vặn biết thời biết thế. Bằng tử, tất cả các cậu đều rút về đây đi!
Tô Mộc nói.
– Vâng!
Đoạn Bằng nói.
Tô Mộc cầm điện thoại nhanh chóng lên mạng, trong thời gian ngắn nhất liền tìm được tin tức chấn động này.
Tô Mộc thật sự không ngờ, chuyện sẽ xuất hiện biến hóa như thế. Ban đầu vốn muốn để bọn người Đoạn Bằng tìm được người thứ hai, sau đó khai thác từ trong miệng hắn, rốt cuộc là người nào làm ra chuyện này. Ai ngờ tên này cũng rất dứt khoát, trực tiếp gửi tất cả mọi thứ của tên Đầu Trọc đưa cho hắn lên mạng.
Mấu chốt nhất chính là những thứ này, thật sự rất chấn động!
Đây chính là vài đoạn video, là video theo dõi chụp ảnh rất rõ ràng, tổng cộng có ba đoạn.
Đoạn thứ nhất là người Âu Dương Dung phái tới, tìm Đầu Trọc nói chuyện hơn nữa phân phó hắn làm việc. Video rõ ràng ghi chép ban đầu người đó kêu Đầu Trọc đâm Sở Tranh, nhất là từ tấm hình người đó lấy ra, đương nhiên là ảnh của Sở Tranh gần đây.
Đoạn video thứ hai là tình cảnh gặp mặt của người đó với Âu Dương Dung, Tô Mộc mặc dù không biết Đầu Trọc rốt cuộc đã làm như thế nào, nhưng cũng hiểu Đầu Trọc là một người không đơn giản, chuyện như vậy cũng có thể làm được. Mà đoạn nói chuyện giữa Âu Dương Dung và người nọ cũng rất đơn giản, chính là báo cáo đã thành công, nói Đầu Trọc đã đâm Sở Tranh trọng thương.
Đoạn video thứ ba mới ác liệt nhất, chính là cảnh tượng một chiếc xe tải nặng đâm Đầu Trọc. Đoạn video thứ ba này là Chuột quay được, ban đầu sở dĩ làm như vậy, thật ra cũng rất trùng hợp, bởi vì chiếc xe của Chuột tình cờ có camera hành trình, Chuột chỉ là thuận tay cài đặt camera vào điện thoại di động của hắn.
Ba đoạn video này, trong nháy mắt nổ tung internet!
Đều không cần tìm người, tất cả đao phong đều chỉ Âu Dương Dung của thành phố Tây Phẩm!